nhtm12010

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặt văn bảệ nhất bộ Đệ thập cửu chương: Thiên lao

Cầu thanh ngoằn nghèo, bầu không khí âm u, đuốc cháy trên hai bên tường thạch bích ảm đạm, từ tảng đá thẳng tắp xây nên đại lao ngục giam quanh năm không thấy ánh mặt trời, tản ra một mùi hôi ghê tởm, làm cho hai người lần đầu bước vào có cảm giác như bước vào địa ngục.

Hành lang thật dài dẫn qua mấy chục gian ngục được ngăn ở hai bên, giam giữ tội phạm phạm tội nặng nhẹ khác nhau, càng đi vào bên trong, phạm tội lại càng nặng.

Trần Tiến Trung đi theo sau Tư Không Viêm Lưu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn những kẻ vươn tay ra sau song chấn gỗ, hướng tới bọn họ gào thét.

"Oan uổng a! Đại nhân! Ta là oan uổng!"

"Van cầu ngươi thả ta ra ngoài đi! Ta thật là oan uổng a!"

Liên tiếp những tiếng thét thê lương chói tai, giống như một cây kim bén nhọn, đâm vào màng tai hai người. Hàng năm đều bị nhốt tại nơi âm u ẩm ướt này làm cho tâm lý bọn họ trở nên méo mó, chỉ có sinh tồn dục vọng mãnh liệt làm cho bọn họ không ngừng hướng người đi qua đi lại mà cầu cứu hàm oan, cho dù đó là đao phủ đưa bọn họ ra pháp trường đi nữa.

Những người này phần lớn quần áo tả tơi, bẩn thiểu, lúc này khuôn mặt dữ tợn hướng tới bọn họ gào khóc to, ánh lửa ở hai bên thạch bích ảm đạm mà mơ hồ làm nổi bật phía dưới, giống như địa ngục ác quỷ, cực kỳ kinh khủng.

"Các ngươi đồ súc sinh! Câm miệng cho ta! Còn kêu nữa sẽ kéo các ngươi ra ngoài chặt đầu!" Cai ngục đi ở phía trước đối với hai bên khóc lao phạm đang gào thét nổi giận la mắng. Vẻ mặt nịnh nọt xoay đầu lại đối với Tư Không Viêm Lưu tươi cười.

"Hoàng Thượng, những người này chính là như vậy, giống y như những kẻ điên, ngài đừng để ý đến bọn hắn." Cai ngục thanh âm ăn nói vô cùng khép nép, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười thoạt nhìn tựa như một con chó đang nguẩy đuôi.

Tư Không Viêm Lưu thản nhiên nhìn hắn một cái, cai ngục nội tâm kinh động, nhất thời im miệng.

Càng đi vào bên trong, tội phạm bị giam thời gian lại càng lâu, tinh thần bọn họ lại càng điên cuồng hơn.

Trần Tiến Trung nhìn hai bên phạm nhân càng ngày càng điên loạn, nơm nớp lo sợ bước đi, chân có chút run rẩy. Từ nhỏ hắn chính là đi theo hầu hạ Tư Không Viêm Lưu, chưa từng thấy qua nơi nào khủng khiếp như vậy?

Càng không ngừng ngó trước ngó sau, Trần Tiến Trung thật cẩn thận tránh hai bên cánh tay dơ bẩn vươn ra từ song chấn ngục, hai dãy ngục cách nhau cũng không quá rộng, nếu cả hai bên đồng thời vươn tay ra, ở giữa cũng chỉ có khoảng một thước, vừa vặn đủ một người đi qua.

Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi bước đi , đối với thanh âm hai bên đều làm lơ. Hắn hiện tại chỉ muốn biết hoàng hậu rốt cuộc đối với Tư Không Vịnh Dạ làm cái gì. Về phần những thứ khác, hắn không thèm quan tâm.

Không để ý đến, Trần Tiến Trung chỉ lo cảnh giác hai bên giẫm lên một viên hòn đá nhỏ, nhất thời thân thể lảo đảo, ngã về phía bên cạnh. Phạm nhân bên cạnh điên cuồng nhất thời nhốn nháo lên, đồng loạt nắm lấy tóc hắn, mấy bàn tay móng tay dài sắc nhọn liền hướng mặt của hắn mà cào, mặt của hắn nhất thời cào ra máu, da thịt màu đỏ đều bong ra.

"A a a a! Hoàng Thượng cứu mạng!" Trên mặt đau đớn kịch liệt làm cho hắn vô cùng sợ hãi tru lên, thanh âm không thua gì mấy phạm nhân, Trần Tiến Trung sợ tới mức nước mắt đều chảy ra , với lại mặt cũng chảy máu, thoạt nhìn thập phần đáng thương, kịch liệt giãy giụa , chính là bàn tay bắt lấy hắn như bằng sắt không hề buông ra.

Cai ngục lập tức đi qua, có ý tách ra bọn họ, chính là tay hắn vừa đụng tới bọn họ, đã bị bọn họ giữ chặt, bọn phạm nhân có oán hận với cai ngục hưng phấn hẳn lên, đều buông Trần Tiến Trung ra, toàn bộ tụ tập tóm lấy tên cai ngục.

Trần Tiến Trung té ngược lại vào người Tư Không Viêm Lưu, trong lòng run sợ nhìn tên cai ngục kia cơ hồ bị tay người bao phủ. Tuy rằng cách chấn song, phạm nhân đến gần hắn hai mắt đỏ bừng, một phen cắn lỗ tai hắn, dùng sức cắn xé. Cai ngục phát ra tiếng thét thảm thiết thê lương, cơ hồ đã hôn mê.

Bọn phạm nhân nghe được tiếng kêu thảm thiết của hắn, nhất thời vô cùng hưng phấn, toàn bộ bọn người bị giam trong ngục cao hứng phấn chấn mà cười như điên, trong mắt tản ra thị huyết quang mang.

Đám phạm nhân tra tấn hắn, cũng càng thêm tàn nhẫn hơn, gần hắn thì dùng miệng cắn, xa hắn thì lấy tay cào.

Nhất thời, cái tiếng xé rách da thịt vang lên làm cho người ta sởn tóc gáy, mùi máu tươi dày đặc tràn ngập khắp nơi. Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh tượng như địa ngục này, quanh thân tràn ngập hơi lạnh thấu xương, Trần Tiến Trung lại sợ tới mức đặt mông ngồi phịch ở trên mặt đất, đũng quần chung quanh ướt một mảnh.

Nghe được tiếng kêu thảm thiết, một cai ngục phát hiện chuyện bất thường vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp trước mắt, ngây người một chút, sau đó, không chút do dự rút đao ra, hướng mấy cánh tay đã muốn bị máu tươi nhuộm đỏ sẫm chém tới.

Cùng với vài tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân thể cai ngục kia cùng mấy cái cánh tay ngón tay vặn vẹo rơi trên mặt đất, vài phạm nhân bị chặt đứt cánh tay ngã vào đám cỏ khô, thống khổ tru lên, mặt đám phạm nhân còn lại vẻ mặt hoảng sợ rút vào nhà tù, nhìn nam nhân cầm đao mà lạnh run.

Nam nhân thu đao vào vỏ, ngồi xổm bên người cai ngục kia đã bị tàn phá đến không chịu nổi, lấy tay dò xét hơi thở của hắn, ánh mắt nhất thời ảm đạm lại.

"Bẩm Hoàng Thượng. Hắn đã tắt thở ." Cai ngục thanh âm trầm thấp, trong ánh mắt tràn ngập ý thương hại.

Hết chương thứ mười chín[NHTM] Đệ nhất bộ Đệ nhị thập chương: Bức vấn (Tra hỏi)

Đệ nhất quyển Đệ nhị thập chương: Bức vấn (Tra hỏi)

Tư Không Viêm Lưu trong ánh mắt thoáng qua một tia không đành lòng, đối với Trần Tiến Trung mở miệng: "Thế thì, tuỳ ý đưa hắn đi hậu táng đi. Nhớ gửi một khoản tiền cho người nhà của hắn."

"Vâng, Hoàng Thượng." Trần Tiến Trung nhìn thấy lính cai ngục bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi, không khỏi đánh một cái rùng mình. Cai ngục cơ hồ có thể nói là bị tàn phá không chịu nổi, trên mặt máu thịt lẫn lộn, trên cánh tay đều có thể thấy dày đặc bạch cốt.

Nhà tù của Hoàng hậu ngay cuối thiên lao, gian ngục cuối cùng. Nơi này cũng là nơi tối tăm nhất thiên lao, không có đuốc, mặt khác trong phòng giam cửa sổ ở mái nhà cũng không có, quanh năm chìm trong bóng tối.

Tư Không Viêm Lưu đứng trước mặt hoàng hậu, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.

Một bên Trần Tiến Trung cầm một cây đuốc, ánh lửa làm nổi bật đôi đồng tử đen như ngọc của Tư Không Viêm Lưu, giống như ngọn lửa bùng cháy trên đồng cỏ trống trải, làm cho ánh mắt của hắn vô cùng uy nghiêm.

Trước mặt hoàng hậu đầu tóc rối bù, trên mặt tái nhợt, thân thể gầy, giống như người đang tuổi xế chiều. Hoàn toàn không còn xinh đẹp như năm đó.

"Hoàng Thượng, ngươi cuối cùng cũng nhớ ta rồi, đã lâu không có lâm hạnh ta, Oánh phi tốt như vậy sao, thần thiếp so ra đâu có gì kém nàng?" Hoàng hậu ánh mắt không có trọng điểm, cười thập phần vặn vẹo, thanh âm mang theo một chút điên loạn, khàn khàn thâm trầm, giống như xẹt qua lớp giấy nhám thô ráp, làm cho người ta cả người nổi da gà.

Hoàng hậu điên rồi? Trần Tiến Trung vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tư Không Viêm Lưu.

Tư Không Viêm Lưu thần sắc không thay đổi, vẫn như trước không chuyển mắt nhìn nàng, ánh mắt càng thêm thâm thuý.

"A! Vĩnh Minh! Hoàng Thượng đến xem chúng ta! Nhanh lên kêu phụ hoàng a!" Hoàng hậu đột nhiên ôm lấy một đống rơm bên cạnh, vô cùng hưng phấn hét ầm lên, vội vàng quỳ xuống trước mặt Tư Không Viêm Lưu: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng!"

Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy nàng, khoé miệng đột nhiên toát ra một tia cười lạnh, trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh lùng gần như tàn nhẫn.

"Ngươi có biết Vĩnh Minh hiện tại nơi nào không?" Tư Không Viêm Lưu thanh âm không nhanh không chậm, mang theo vẻ thản nhiên mê hoặc, ánh lửa màu đỏ in lên khuôn mặt anh tuấn mang theo ba phần tà ác, bảy phần mị hoặc.

"Ha hả, Hoàng Thượng rốt cuộc đến gặp ta, Vĩnh Minh a, chúng ta hảo hạnh phúc a, Hoàng Thượng không có quên chúng ta." Hoàng hậu không để ý đến hắn, chính là chỉ chú ý đến đống rơm đang ôm mà độc thoại, ánh mắt rã rời.

Trần Tiến Trung nhìn thấy vị hoàng hậu đã từng cao quý này, ngầm thở dài một hơi. Nàng đã từng xinh đẹp lộng lẫy, được Hoàng Thượng sủng ái, dưới một người trên vạn người. Nhưng vì tự ái, rơi vào nông nỗi như thế, thật sự là tự làm bậy, không thể sống a.

Tư Không Viêm Lưu nhìn nàng, thản nhiên mở miệng nói: "Ngày hôm qua Ngự lâm quân bắn chết một thích khách, thích khách kia võ công thập phần cao cường, bắt cóc Vịnh Dạ cùng Vĩnh Minh."

Hoàng hậu, nghe đến lời nói sau của hắn, thân thể có chút rung động, nhưng trên nét mặt vẫn như cũ không thay đổi, y nguyên thần sắc ngây ngô cười hề hề.

Tư Không Viêm Lưu mang trên mặt một tia cười tà mị, đối mặt nàng, ngữ khí càng thêm thong thả hơn: "Thích khách tử vong tại chỗ, hơn nữa bởi vì Ngự lâm quân mắc sai lầm, tiễn bắn trật, ngộ sát một vị hoàng tử, ngươi muốn biết vị hoàng tử kia là ai không?"

"Cục cưng ngoan, cục cưng ngủ." Hoàng hậu để bó rơm dựa vào trong lòng, thấp giọng hát lên khúc hát ru, nhưng không cách nào che dấu được bất an trong ánh mắt.

Tựa hồ là thử thách kiên nhẫn ở nàng, Tư Không Viêm Lưu nói xong câu này, hồi lâu đều không mở miệng.

Trong phòng giam trở nên yên lặng, cây đuốc trong tay Trần Tiến Trung cháy hừng hực phát ra tiếng động.

"Đùng!" Cây đuốc đang cháy đột nhiên phát tra tiếng nổ lớn, trong phòng giam thân thể ba người đồng thời chấn động.

Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy lo lắng trong mắt hoàng hậu dần sâu thêm, mang theo một tia cười tà mị, lúc này mới mở miệng: "Ta đến nói cho ngươi biết, hoàng tử bị bắn chết là ~~~"

Tư Không Viêm Lưu cố ý ngừng lại, hoàng hậu trên vẻ mặt có chút vặn vẹo, tay cầm bó rạ dùng sức nắm chặt nên có chút tái nhợt.

Nhìn thấy hoàng hậu lo lắng phát điên nhưng vẫn cố hết sức giữ nguyên thần sắc ngây ngô trên mặt, nội tâm một trận cười khẩy, làn môi khẽ mở, trong miệng thản nhiên phun ra ba chữ: "Là ~~~ Vĩnh Minh."

Hoàng hậu thân thể bỗng chốc rung động dữ dội, nước mắt dần dần tràn đầy trong mắt, sắc mặt giờ phút này không có một tia huyết sắc.

Tư Không Viêm Lưu nhìn nàng, trên mặt lộ ra nét cười, vô cùng tàn nhẫn nói tiếp: "Ngươi có biết hắn chết như thế nào không? Hắn bị một mũi tên nhọn bắn thủng đầu, ngay cả kêu lên cũng không có liền lập tức tắt thở, ánh mắt trợn trừng, thật chết không nhắm mắt a!"

Hoàng hậu nước mắt đè nén không được liền lăn xuống, cắn chặt môi dưới, từ răng chảy ra, một mảng đỏ sẫm, làm nổi bật sắc mặt trắng bệch của nàng, có vẻ vô cùng chướng mắt.

Thần sắc hoàng hậu lúc này cực kỳ đáng thương, Trần Tiến Trung có chút không đành lòng.

Nhưng Tư Không Viêm Lưu cũng không vì vậy mà buông tha nàng, khuôn mặt vẫn mang ý cười nói: "Ngươi có biết lúc Vĩnh Minh chết chảy huyết ra sao không? Ta tận mắt thấy trong miệng, trong lỗ mũi, trong mắt hắn máu tươi cuồn cuộn chảy ra không ngừng, cả mặt đất đều bị nhuộm thành màu máu. Hơn nữa, ở miệng vết thương không ngừng đổ máu đó, não còn chảy ra bên ngoài, người có biết màu sắc của não ra sao không" ~~~ là màu tím ~~~"

"Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta! Van cầu ngươi đừng nói! Không cần hơn nữa a!" Hoàng hậu điên cuồng lắc đầu, khóc nức nở, tiếng nói khàn khàn phát ra như phá vỡ thanh la.

Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy hoàng hậu rốt cuộc đã lộ mặt thật, cười vô cùng lãnh khốc: "Hừ! Ngươi rốt cuộc không giả điên nữa sao? Như vậy, hiện tại chúng ta có thể hảo hảo thảo luận một chút, ngươi làm cho tốt đi." Tư Không Viêm Lưu ngữ khí thản nhiên, nhưng thực ra bên trong toả ra sự tuyệt tình.

Hoàng hậu hai mắt đẫm lệ nhìn thấy vẻ mặt tuyệt tình của Tư Không Viêm Lưu, đột nhiên cảm thấy nam nhân trước mắt chính là ác ma đến từ tầng thấp nhất của địa ngục.

Hết chương thứ hai mươi

(Hichan: vật vã, ngắc ngoải, quyết định ôm một bộ cho riêng mình)

[NHTM] Đệ nhất bộ Đệ nhị thập nhất chương: Băng hội (Tan vỡ)

Đệ nhất bộ Đệ nhị thập nhất chương: Băng hội (Tan vỡ)

"Ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì? Ta đã bị ngươi nhốt ở đây, ngươi vì cái gì còn không buông tha ta?" Hoàng hậu khàn giọng rít lên, lệ tuôn như suối.

Khác hẳn với Hoàng hậu đang điên cuồng, Tư Không Viêm Lưu thanh âm vẫn như trước bình tĩnh: "Ngươi đương nhiên biết, ta muốn biết cái gì mà."

"Ha hả a, ta làm sao biết ngươi muốn biết cái gì? Ta cũng không phải thần tiên." Hoàng hậu cười lạnh khóe miệng tràn ra một tia đắc ý, hàm ý châm chọc.

"Chớ chọc ta phát hỏa." Tư Không Viêm Lưu thanh âm bắt đầu lạnh như băng.

"Ai nha, Hoàng Thượng đã phát hỏa, ta phải sợ nha!" ánh mắt Hoàng hậu càng thêm điên cuồng, hai năm nay nàng ở trong ngục giống như địa ngục, cũng sớm đã hận Tư Không Viêm Lưu thấu xương, giờ nàng thấy Tư Không Viêm Lưu bị nàng chọc giận phát hỏa, nội tâm vô cùng đắc ý, tràn ngập khoái cảm trả thù.

Dường như nếu không chọc giận hắn đến nổi trận lôi đình thì nàng sẽ không cam tâm, hoàng hậu tiếp tục mở miệng nói: "Ai nha, ta nói Hoàng Thượng vội vã như vậy tới tìm ta, chẳng lẽ là bởi vì con trai bảo bối của hoàng thượng đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ Hoàng Thượng cho rằng ta ở trong này còn có thể hãm hại hắn sao? Ai nha, mặt mũi của ta thật đúng là lớn a, nguyên lai Hoàng Thượng cảm nhận ta thần thông quảng đại như vậy a!"

Nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, ánh lửa phiêu lay động làm nổi bật khuôn mặt nàng tái nhợt khiến nụ cười của nàng thoạt nhìn càng thêm vặn vẹo.

Tư Không Viêm Lưu từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh như băng, không nói được lời nào.

"Tuy rằng Hoàng Thượng thật sự để mắt ta, chính là ta thật sự không biết hắn ở nơi nào a? Nói không chừng hắn không cẩn thận chạy đến góc âm u nào đó, bị nô tài nào đó mưu sát rồi cũng nên? Nói không chừng thi thể của hắn đã có giòi bọ, tản ra vị thối đến muốn nôn mửa, Hoàng Thượng chỉ cần chú ý tìm xem nơi nào có mùi thối, là có thể tìm được con trai bảo bối của ngươi thôi. A! Ta đã quên nhà xí cũng có mùi thối a, nói không chừng hắn không cẩn thận rớt xuống hầm cầu, bị chết đuối rồi đó, Hoàng Thượng có thể tìm qua nơi đó một chút." Thanh âm Hoàng hậu càng thêm kỳ quái, trên mặt biểu tình cũng càng thêm dữ tợn, một bên mặt mày hớn hở nói năng, tay còn múa loạn trên không, thoạt nhìn thập phần buồn cười.

Tư Không Viêm Lưu vô cùng kiên nhẫn nghe nàng nói xong những lời nói ác độc khó nghe, một tia cười lạnh dần dần nổi lên khóe miệng, chính là trong mắt bắt đầu tràn ngập sát khí cuồn cuộn, sát ý bùng ra khắp trong phòng giam, ập về phía nàng.

Hoàng hậu nhìn vẻ mặt sát khí của Tư Không Viêm Lưu, vẻ mặt quyến rũ cười cợt, chẳng qua trên đầu nàng tóc tai rối tung, quần áo thì rách rưới, thoạt nhìn chẳng ra gì cả.

Lẳng lặng nhìn nàng một hồi, Tư Không Viêm Lưu quay đầu đối với tên ngục tốt nhà tù bên ngoài mở miệng: "Ngươi, vào đây."

Cai ngục vốn đang nghe ngóng, nghe được lời của hắn, vội vàng tiến vào.

"Hoàng thượng có gì phân phó?"

"Khi các ngươi tra tấn phạm nhân, có thủ pháp gì đặc biệt tàn nhẫn không?"

"Ý Hoàng thượng là?" Cai ngục ngạc nhiên lại nghi hoặc nhìn Tư Không Viêm Lưu, không rõ hắn hỏi việc này có dụng ý gì.

"Đem những thủ pháp bức cung tàn nhẫn nhất của các ngươi nói ra, Hoàng hậu muốn nghe." Tư Không Viêm Lưu hai tròng mắt tối đen, ngữ khí đạm mạc, có uy nghiêm không thể nghi ngờ.

"Hoàng Thượng?" Hoàng hậu ngẩng đầu, vẻ mặt khó có thể tin nhìn hắn, cả người lạnh run, ánh mắt càng thêm ảm đạm hướng về hẳn.

"Đừng lo lắng, ta chỉ là làm cho hắn nói một câu, về phần dùng hay không cần dùng hình, thì phải xem bản thân ngươi." Tư Không Viêm Lưu cúi đầu, phất đi đoạn tóc rơi trên vai, ánh mắt thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, ngữ khí trở nên ôn nhu, chính là lại làm cho nàng sởn gai óc.

Tư Không Viêm Lưu nhìn cai ngục: "Nói đi, nói càng tỉ mỉ càng tốt, tốt nhất có thể đến từng chi tiết cũng nói ra, làm cho "Hoàng hậu" hảo hảo hiểu biết một chút."

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, trong thiên lao khổ hình có rất nhiều, nhưng là đại khái có vài loại cực kỳ tàn nhẫn."Cai ngục nhìn thoáng qua hoàng hậu đã té trên mặt đất, ngữ khí không vội không chậm: "Loại thứ nhất là lột da, phương pháp là đem người chôn dưới đất, chỉ lộ đầu ra, lên đỉnh đầu dùng đao cắt một chữ thập, để da đầu rơi ra phía sau, hướng bên trong đổ thủy ngân vào. Bởi vì thủy ngân tỉ trọng rất nặng, sẽ đem cơ thể cùng làn da lở loét ra, kẻ bị chôn dưới đất sẽ đau đến không ngừng vặn vẹo, lại không thể giãy, cuối cùng thân thể sẽ theo lỗ trơn đó mà chảy ra, chỉ còn lại da ở trong đất ..."

Trần Tiến Trung cùng hoàng hậu nghe đến mấy cái này, đồng thời thay đổi sắc mặt.

Trần Tiến Trung sắc mặt trở nên xanh mét, che miệng lại, dáng vẻ sắp ói. Còn Hoàng hậu cả người lạnh run, vẻ mặt chực khóc, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin.

Tư Không Viêm Lưu nghe thấy, như có điều gì suy nghĩ, mở miệng: "Tiếp tục." Ngữ khí không gợn chút sợ hãi.

Ngục tốt gật gật đầu, tiếp tục mở miệng nói: "Loại thứ hai là rửa mặt chải đầu, khi thực thi cực hình rửa mặt chải đầu, đao phủ đem phạm nhân vạch trần quần áo, trần truồng đặt trên giường sắt, dùng nước đang sôi dội mấy lần lên người hắn, sau đó dùng bàn chải sắt một chút một chút chà lên da thịt của hắn. Tựa như dân gian giết heo dùng nước sôi để cạo lông, cạo đến hết da thịt, lộ ra xương trắng. Loại thứ ba là trừu tràng, là lấy một cái thanh ngang ở giữa có cột dây thừng, bắt trên giá gỗ, cây gỗ một bên có cạnh sắt, một bên có cột một hòn đá, như một cái cân lớn. Đem bên có cạnh sắc trút xuống, nhét vào hậu môn phạm nhân, đem đại tràng lôi ra, bắt tại trên cạnh sắt, rồi mới dùng hòn đá kéo ra, như vậy, một mặt cạnh sắc dâng lên lên, phạm nhân ruột đã bị rút ra, treo lên thẳng tắp. Phạm nhân kêu thảm thiết vài tiếng, chỉ chốc lát liền tuyệt khí mà chết. Loại thứ tư là lăng trì ..."

Cai ngục sắc mặt bình tĩnh, không vội không chậm nói xong, đợi tới thời điểm hắn nói xong, Trần Tiến Trung đã sớm lui ở góc tường, thống khổ nôn mửa, phát ra tiếng buồn nôn tê tâm liệt phế, cơ hồ ngay cả mật cũng sắp phun ra.

Hoàng hậu dần dần bình tĩnh trở lại, mặt không chút thay đổi, mi mắt rủ xuống cam chịu.

Thản nhiên mở miệng: "Ngươi muốn biết cái gì? Cứ việc hỏi đi. Ta đều trả lời." Ngữ khí là nói không nên lời hiu quạnh. Thực rõ ràng, nàng cùng Tư Không Viêm Lưu trận cờ này hoàn toàn thua, tuy rằng nàng đã sớm đoán kết cục này.

~~~~~~

Tư Không Vịnh Dạ ý thức có chút hoảng hốt, ánh mắt mê ly nhìn con chuột nhỏ đang ăn đồ ăn một bên. Nó tựa hồ tuyệt không sợ hắn, đang ở nơi không người gặm một quả óc chó chẳng biết tha từ đâu ra, phát ra tiếng ca ca.

"Thật đói a." Tư Không Vịnh Dạ lẩm bẩm, chính là bị điểm á huyệt nên hắn không cách nào phát ra thanh âm.

Con chuột nhỏ tựa hồ nghe thấy lời của hắn, ngừng lại, nhìn hắn một cái, mở to đôi mắt nhỏ trong chốc lát, sau đó con chuột nhỏ cảm thấy không thú vị cúi đầu, tiếp tục xoa xoa cắn cắn quả óc chó trong tay.

Bất đắc dĩ lộ ra một tia cười khổ, Tư Không Vịnh Dạ xoay đầu lại, nhìn một mảnh mạng nhện trên nóc nhà ngẩn người.

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ xuất thần, tiếng kêu thảm thiết của con chuột nhỏ bên cạnh làm cho hắn nhanh chóng hoàn hồn, Tư Không Vịnh Dạ vội vàng quay đầu qua, nhìn đến tình cảnh trước mắt, sắc mặt rõ ràng trở nên trắng bệch.

Chỉ thấy một hình thể vừa vừa, một con rắn màu xanh lá mạ đang chằm chằm nhìn hắn, miệng còn không ngừng phun ra đầu lưỡi, đáng thương con chuột nhỏ đang bị nó quấn chặt lấy, thân thể lộ ra cả tứ chi, không ngừng run rẩy, phát ra thanh âm cũng càng ngày càng mỏng manh.

Tình cảnh như thế, nhất thời làm cho Tư Không Vịnh Dạ nổi cả da gà. Y luôn luôn cực độ ghét rắn, trước kia ở Nam Mĩ chấp hành nhiệm vụ, y xém bị một con rắn lớn nuốt mất, may mắn đồng bọn của y tới đúng lúc, cứu y. Y thấy thứ động vật này diện mạo kỳ quái, cả người trơn trượt làm y thấy đólà một thứ sinh vật cực kỳ ghê tởm.

Bất quá, chuyện lúc sau càng làm y hoảng sợ hơn, con rắn toàn màu xanh lá kia tựa hồ đối với hắn thực cảm thấy hứng thú, buông con chuột nhỏ đã bị nó xiết đến sắp chết, lưỡi phun ra, quanh co khúc khuỷu hướng hắn mà bò đến ~~~

Hết chương thứ hai mươi mốt

]chap này kinh dị quá, tớ e

[NHTM] Đệ nhất bộ Đệ nhị thập nhị chương: Tội dữ phạt (Tội lỗi và trừng phạt)

Đệ nhất bộ Đệ nhị thập nhị chương: Tội dữ phạt (Tội lỗi và trừng phạt)

Tư Không Viêm Lưu đi ra khỏi cổng thiên lao, bên trong u ám mà áp lực, bên ngoài ánh nắng lại rực rỡ, ánh mặt trời tháng bảy độc ác, chiếu ánh sáng chói lọi đến mọi nơi, làm biết bao người quáng mắt.

Trước mắt một mảnh hơi nóng kéo tới, sau lưng thiên lao cũng không ngừng toát ra làn khí âm u lạnh lẽo. Từ nhà tù ra bên ngoài, cảm giác tựa như theo một vòng từ địa ngục đến nhân gian, tương phản mãnh liệt làm cho hắn thấy có chút váng đầu.

Tư Không Viêm Lưu nhìn thoáng qua Trần Tiến Trung, thản nhiên mở miệng: "Trần Tiến Trung, người đi trước xử lý vết thương trên mặt đi. Trẫm có chuyện phải xử lý, ngươi kêu Lý Đại Phúc đến là được."

Trần Tiến Trung vết thương trên mặt nghiêm trọng, có máu chảy ra, nơi ấy đã lộ ra màu da thịt màu hồng, cả mặt đều có máu, vừa rồi trong nhà ngục bị hù doạ đổ mồ hôi lạnh cùng nước mắt, thoạt nhìn như một đống hỗn độn.

"Vâng, Hoàng Thượng." Trần Tiến Trung nghe thế, trong lòng vô cùng xúc động, Hoàng Thượng thật đúng là quan tâm ta a, ta thật sự là rất hạnh phúc!

Vội vàng tạ ơn, Trần Tiến Trung bụm mặt vội vã tiêu sái.

Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy ánh mặt trời trắng xám một mảnh giữa không trung, trong mắt một tia ánh sáng, tâm lại dần dần chìm trong bóng tối.

Rõ ràng thời tiết thập phần nóng bức, nhưng hắn lại cảm thấy được toàn thân đang lạnh giá, giống như đặt mình trong băng tuyết mùa đông.

Tư Không Viêm Lưu nhớ tới lời nói của Hoàng hậu vừa rồi trong ngục ~~~

~~~

"Lần này sự kiện thích khách bắt cóc, có phải ngươi ở trong tối mà điều khiển?" Tư Không Viêm Lưu ngữ khí bình tĩnh, lời nói lại thập phần sắc bén.

Hoàng hậu gật gật đầu, ánh mắt ảm đạm nói không nên lời: "Ta ba năm trước bị ngươi tống vào đại lao, từng viết một phong thơ cho Minh Nguyệt lâu, để bọn họ ba năm sau, phái ra sát thủ ưu tú nhất, vào cung cứu Vĩnh Minh ra, hơn nữa giết chết Tư Không Vịnh Dạ."

"Ngươi đặt vàng bạc châu báu ở Hoà Trữ Cung, chính là chuẩn bị trả công cho hắn." Tư Không Viêm Lưu nhớ tới Trần Tiến Trung báo chuyện đồ trang sức của hoàng hậu trong Hoà Trữ Cung bị mất, khoé miệng trồi lên một tia cười trào phúng: "Kế hoạch của ngươi thật đúng là thâm hiểm a, cư nhiên kế hoạch ba năm."

Hoàng hậu ngẩng đầu, ánh mắt xa xôi nhìn hắn, trên mặt trồi lên một tia cười lạnh: "Đó là bởi vì, ta muốn cảm tình của người đối với Tư Không Vịnh Dạ dần dần trở nên sâu sắc, tự tay làm cho hắn biến mất trước mắt ngươi."

"Hừ, chẳng qua, kế hoạch của ngươi thất bại, Vịnh Dạ không có chết."

Tư Không Viêm Lưu nội tâm có dự cảm mãnh liệt, khẳng định Vịnh Dạ còn sống. Giờ phút này Vịnh Dạ chắc chắn còn ở nơi nào đó trong cung, y tuyệt đối vẫn bình yên vô sự.

"Đúng vậy, thất bại." Hoàng hậu thất bại gục đầu xuống, trên mặt lộ ra một tia thống khổ, trong lời nói không che giấu được đau thương: "Không chỉ thất bại, còn Vĩnh Minh của ta. Vĩnh Minh a, mẫu hậu hại ngươi a!!!"

Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy lệ rơi đầy trên mặt hoàng hậu, ánh mắt tối tăm, mặt không chút thay đổi mở miệng: "Vĩnh Minh không có chết."

Hắn nói với nàng Vĩnh Minh bị loạn tiễn bắn chết, chỉ muốn làm cho nàng không thể giả điên được nữa.

Hoàng hậu đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó tin nhìn hắn, môi tái nhợt không ngừng run rẩy, ánh mắt đang ảm đạm đột nhiên trở nên loé sáng, ngữ khí kích động có chút nói lắp: "Ngươi ~ ngươi nói ~ Vĩnh Minh còn sống?"

"Vĩnh Dạ hiện tại ở nơi nào?" Không để ý đến ánh mắt chờ mong của nàng, Tư Không Viêm Lưu mở miệng hỏi nàng.

Hoàng hậu ánh mắt đột nhiên trở nên thù hận đứng lên: "Ta làm sao biết hắn ở nơi nào? Ta cũng không phải tên thích khách kia! Ngươi chỉ biết quan tâm đến đứa con của tiện nhân kia, Vĩnh Minh chẳng lẽ không phải con ngươi sao? Ngươi như thế nào có thể tuyệt tình như thế?"

Hoàng hậu ngữ khí sắc nhọn, phẫn nộ lên án hắn, nhấn mạnh hai chữ "tiện nhân" trong lời nói, cố ý làm cho Tư Không Viêm Lưu tức giận.

Tư Không Viêm Lưu không tức giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt hoàng hậu biến đổi thâm thúy hơn, mở miệng hỏi: "Ngươi thật sự không biết?"

"Ta không biết! Đứa con của tiện nhân kia cùng ta không quan hệ!" Hoàng hậu hai tay dùng sức vung ra, hướng hắn gào thét, trong ánh mắt dày đặc oán hận làm cho Trần Tiến Trung đứng bên cạnh rùng mình.

"Ha hả a." Tư Không Viêm Lưu đột nhiên nở nụ cười, điệu cười nhẹ nhàng có phần tà mị, làm cho người ta sởn tóc gáy.

Hoàng hậu liền cảnh giác nhìn hắn.

"Nếu ngươi nói, Vịnh Dạ là con của tiện nhân." Tư Không Viêm Lưu cười tà ác, ngữ khí đột nhiên trở nên ôn nhu: "Như vậy, ta cũng khiến cho ngươi biến thành tiện nhân a. Ta sẽ đem Vĩnh Minh giao cho phi tử khác nuôi nấng, làm cho hắn gọi nữ nhân khác là mẫu phi. Sau đó phi tử kia sẽ nói cho hắn: hoàng hậu trước kia là một nữ nhân thấp hèn. Sau đó hắn cũng sẽ gọi ngươi là tiện nhân, ngươi thấy chủ ý này thế nào a?"

Tư Không Viêm Lưu ngữ khí vô cùng ôn nhu. Tựa như lúc trước hai người tình chàng ý thiếp, đang yêu sâu đậm, hắn cúi bên tai nàng triền miên nói nhỏ, ngữ khí nhẹ nhàng trầm ấm nói ra lời yêu thương chàng chàng thiếp thiếp. Chẳng qua hiện tại lời nói thốt ra từ miệng hắn, làm cho nàng giống như sa vào hầm băng, cả người lạnh đến thấu xương.

Nàng cuối cùng đã tin tưởng, nam nhân trước mặt tuyệt đối là ma quỷ.

Hoàng hậu thấy thần sắc hắn tuyệt tình, nhất thời kích động lên, muốn lao ra khỏi nhà tù về phía Tư Không Viêm Lưu, liền bị cai ngục đá vào nhà tù.

Hoàng hậu một phen bổ nhào về phía hai song gỗ, đầu gần như kẹt vào giữa hai thanh gỗ nhà tù, vươn tay về bóng dáng càng lúc càng xa của hắn, kêu khóc thê lương: "Ngươi không thể đối xử với ta như vậy được! Ngươi không thể tuyệt tình như vậy! Hoàng Thượng! Van xin ngươi! Cho ta thấy Vĩnh Minh đi! Chỉ cần gặp mặt một lần là tốt rồi a!"

Tư Không Viêm Lưu cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu khóc khàn cả giọng của nữ nhân bên trong, chính là thản nhiên nói lại một câu: "Ngươi cả đời này, đừng nghĩ đến việc cùng Vĩnh Minh gặp mặt."

Nhìn thấy Tư Không Viêm Lưu vô tình rời đi, hoàng hậu vô lực trượt xuống, ánh mắt ảm đạm, cánh tay vươn qua song gỗ trở nên vô lực, không ngừng nức nở, rốt cục té trên mặt đất, tuyệt vọng gào khóc.

Trần Tiến Trung nghe được tiếng khóc thê lương của nàng, nội tâm có chút không đành lòng, trộm nhìn thoáng qua Tư Không Viêm Lưu, vẻ mặt đoạn tuyệt, không có một tia thương hại, tuyệt tình như vậy.

Tiếng khóc ồn ào của hoàng hậu dần dần trở nên yếu ớt. Sẽ không có ai để ý đến nàng, cũng không có người đồng tình với nàng, suốt cuộc đời nàng sẽ mãi trôi qua trong cái nơi quanh năm hắc ám, lạnh lùng này. Cả đời sống giữa oán hận cùng hối hận, nổi điên hoặc là chết đi.

~~~

Cảm xúc lạnh lẽo, làm cho y cảm thấy vô cùng ghê tởm, Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy một con rắn quấn quanh cánh tay mình, hơn nữa còn chậm rãi đi vào ống tay áo bên trong, toàn thân nổi da gà.

Y ghét nhất là rắn, hơn nữa nhìn đến chúng cả người sẽ không thoải mái, hận không thể đem chúng đi giết hết đến tuyệt chủng luôn. Chẳng qua hiện tại y căn bản không có biện pháp nhúc nhích, đành phải chịu đựng cảm giác ghê tởm, trơ mắt nhìn nó trườn qua trườn lại trên người mình.

Con rắn này đặc biệt thích y, không chỉ chần chừ trên người y không đi, hơn nữa còn cư nhiên hướng đến ống tay áo bên trong của y mà đi vào.

Nó thường thường phun một chút đầu lưỡi vào cánh tay y, mỗi lần chạm vào một chút, cái loại cảm giác trơn dính ẩm ướt này làm cho da đầu y run lên.

Con rắn này chậm rãi đi vào trong quần áo y, sau đó chui tới chui lui. Y đều có thể cảm nhận được sự ma sát của nó trên da thịt trước ngực mình cảm giác vô cùng ghê tởm.

Tư Không Vịnh Dạ nhìn ngực mình phập phồng không ngừng, hận mình không thể chạy đi, chính là sợ hãi càng sâu, tinh thần y lại càng tỉnh táo, Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa thì khóc thét lên.

Sau đó, một thời gian khá lâu, con rắn này đem thân thể hắn trở thành trò chơi, cứ bò tới bò lui, điều này làm cho Tư Không Vịnh Dạ ngay cả ý định chết cũng có.

"Van cầu ngươi, nhanh đi đi." Tư Không Vịnh Dạ cầu xin trong im lặng, huyệt Thái Dượng đập thình thịch, trán nổi gân xanh dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Như cảm giác được tâm tình thống khổ của y, con rắn rốt cuộc cũng theo thân thể y bò ra, cùng y mở to đôi mắt nhỏ, Tư Không Vịnh Dạ nước mắt lưng tròng nhìn nó, cảm kích đến muốn khóc trào nước mắt, thần linh a, ngươi đi ra ngoài đi ~~~!

Con rắn vẫn nhìn y không nhúc nhích, cái đầu hình tam giác ngược, còn không ngừng thè lưỡi hướng về y, ánh mắt giống như hai khối đá quý màu đen phát sáng, toàn thân xanh biếc giống như ngọc bích, thoạt nhìn thập phần tươi đẹp.

Tư Không Vịnh Dạ cả người cứng đờ.

Sau đó, không để ý đến Tư Không Vịnh Dạ nội tâm đang chống đỡ mạnh mẽ, nó cư nhiên một phen ghé sát vào người y, sau đó không còn nhúc nhích, ánh mắt vẫn không nhúc nhích theo dõi y.

"..."

Sau hồi lâu, Tư Không Vịnh Dạ mới nhận ra, nó cư nhiên ở trên người y trợn tròn mắt ngủ!!! (rắn không có cách nào nhắm mắt a)

Tư Không Vịnh Dạ nước mắt lưng tròng nhìn nó, ngước nhìn trời hét lên trong im lặng: Trời ạ! Cho Thiên Lôi đánh chết ta đi!

Hết chương thứ hai mươi hai.

chap này cái tính bất lưu tình của A Viêm đúng là rõ ràng, dù ngữ khí yêu thương trước kia nói những lời tàn nhẫn nhất với Hoàng hậu. Dù là tớ thật hả dạ,

[NHTM] Đệ nhất bộ Đệ nhị thập tam chương: Hãm nhập nguy kỳ* (Nguy hiểm cận kề)

Đệ nhất bộ Đệ nhị thập tam chương: Hãm nhập nguy kỳ* (Nguy hiểm cận kề)

Đã gần sáu ngày.

Vịnh Dạ đã mất tích gần sáu ngày, Tư Không Viêm Lưu lẳng lặng ngồi trên long ỷ, mặt không chút thay đổi nhìn Mã Nhược Phàm quỳ trên mặt đất, lo lắng bất an bẩm báo kết quả điều tra.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, toàn bộ các tướng lĩnh chúng thần lục soát khắp toàn bộ hoàng cung cũng không có cách nào tìm ra tung tích Tứ điện hạ, chúng thần hoài nghi Tứ điện hạ đã bị thích khách mang ra khỏi hoàng cung, thần đề nghị Ngự lâm quân chia thành bốn hướng, ra cung tìm kiếm."

Mã Nhược Phàm thân thể quỳ thẳng. Gương mặt đoan chính, dáng người cao ngất, vẻ mặt cương trực không a, có thân thể hàng năm tập võ khí chất cường tráng.

Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi nghe hắn hồi báo xong, rốt cuộc không nói được lời nào.

Toàn bộ triều đình nhất thời yên lặng đến có thể nghe tiếng kim chạm vào nhau, các đại thần đều cúi đầu, không muốn tái phạm, nói gì đó làm tức giận Long nhan.

Thời gian lâu, Mã Nhược Phàm quỳ đầu gối có chút run lên, nhất thời nội tâm tức giận, tính tình người tập võ bộc phát ra. Hắn từ trước đến nay là một người tính tình thẳng thắn, nội tâm khi khó chịu, mặc cho ai hắn cũng sẽ không đối xử hoà nhã, bởi vậy đắc tội không ít người. Nhưng Tư Không Viêm Lưu từ trước đến nay trọng nhân tài, Mã Nhược Phàm này tuy nói tính tình nóng nảy một chút, chính là ở phương diện thống tướng lãnh binh này cũng là rất có tài, từ khi hắn thượng vị làm Thống soái Ngự lâm quân, toàn bộ quân đội rời rạc lười biếng bị hắn chỉnh đốn ngay ngắn rõ ràng. Cho nên, đối với việc hắn đôi khi lơ đãng có chút mạo phạm, Tư Không Viêm Lưu cũng không so đo.

Ngẩng đầu, Mã Nhược Phàm vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn nam nhân ngồi ở trên long ỷ, cao cao tại thượng. Lại phát hiện người ở trước mắt không chuyển con ngươi nhìn mình.

Mã Nhược Phàm nội tâm chấn động, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Mọi người đều biết đương kim Hoàng thượng bình thường đều là một bộ dáng lạnh nhạt, không mất uy nghiêm, cũng không dễ dàng tức giận. Nhưng là nếu hắn thật sự nổi giận, hậu quả sẽ khá là nghiêm trọng. Mà dấu hiệu lúc hắn tức giận chính là mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào kẻ làm hắn tức giận, làm đối phương bị nhìn chăm chú sợ nổi da gà, rồi đem đối phương ném vào địa ngục. Mã Nhược Phàm từng tận mắt thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt đem một đại thần trung thần ba đời luôn tự cho mình là đúng, ỷ được sủng ái mà kiêu, có ý đồ xâm phạm lên hoàng quyền tống vào thiên lao, cả nhà lưu đày. Triều đình quan viên nhận thấy, hoàng đế tức giận không sợ không được, đáng sợ nhất chính là hắn bộ mặt kia không một chút thay đổi nhìn chằm chằm người ta.

Mã Nhược Phàm nhất thời lo sợ bất an hẳn lên: này Hoàng Thượng nổi tiếng là cực kỳ cưng chiều Tứ điện hạ, sẽ không bởi vì nguyên nhân này mà đem ta "Răng rắc" đi.

Chính là, hắn rất nhanh phát hiện Tư Không Viêm Lưu ánh mắt không có tiêu điểm, tầm mắt xuyên qua hắn, ánh mắt như nhìn vào thảo nguyên rộng lớn phía sau hắn, trong ánh mắt uy nghiêm mang theo một tia gợn sóng u buồn.

Mã Nhược Phàm có chút giật mình, Hoàng Thượng cư nhiên lại có thời điểm thất thần như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Sau một lát, Tư Không Viêm Lưu phục hồi tinh thần lại, phát hiện Mã Nhược Phàm còn quỳ trên mặt đất, lúc này mới mở miệng nói: "Ái khanh hãy bình thân, liền theo cách người nói mà làm đi, truyền lệnh của ta, tìm được Tứ điện hạ, gia quan tứ cấp, phần thưởng hoàng kim hai vạn hai."

Tư Không Viêm Lưu vừa nói xong, cả triều ồ lên.

Một đại thần cao lớn run run quỳ xuống, râu dài hoa râm không ngừng run rẩy, bắt đầu tận lực khuyên ngăn: "Hoàng Thượng nghĩ lại, thần biết Tứ điện hạ có thể còn ở trong tay thích khách, chính là như thế tùy tiện tưởng thưởng cao ngất, làm cho chúng tướng sĩ sinh ra tâm tham công danh lợi lộc, làm dao động quân tâm."

Nghe xong lời của y, một vài đại thần cao tuổi cũng đều quỳ xuống: "Hoàng Thượng nghĩ lại."

Bọn họ đã sớm đối Tư Không Viêm Lưu quá sức cưng chiều chìm đắm tứ Hoàng Tử trong lòng có bất mãn, cho rằng y sẽ là nghịch tặc, theo lý nên giáng làm thứ dân. Cũng nguyên nhân như vậy, bọn họ vô số lần can gián hắn, chính là Tư Không Viêm Lưu luôn luôn tích cực tiếp thu ý kiến bọn họ đối với sự việc này không chút do dự cự tuyệt, thái độ thực kiên quyết, điều này làm cho bọn họ thập phần căm tức. Lần này Tư Không Vịnh Dạ bị bắt cóc, hắn không tiếc điều động toàn bộ hai phần ba Ngự lâm quân tướng sĩ tiến cung điều tra, bọn họ thấy đây đúng là hành động của hôn quân, lại ở trong lòng hận thấu xương Tư Không Vịnh Dạ, cho rằng y là yêu nghiệt mê hoặc quân vương, hận y không chết ngay trên tay thích khách kia đi.

Tư Không Viêm Lưu không để ý đến bọn họ, lắc lắc ống tay áo, đứng dậy, thản nhiên mở miệng: "Ý trẫm đã quyết, các ngươi không cần nhiều lời. Vô sự bãi triều đi." Ngữ khí của hắn bình thản, nhưng là lời nói lại khẳng định không thể nghi ngờ.

Tư Không Viêm Lưu cũng không quay đầu lại tiêu sái ra khỏi long điện, bỏ xuống phía sau một đống đại thần không ngừng kêu thảm.

~~~~~~~~~

Tư Không Viêm Lưu trở lại Ngự thư phòng, đối Trần Tiến Trung đang đứng bên cạnh thản nhiên mở miệng: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, trẫm muốn ở một mình một lát."

Tư Không Viêm Lưu giờ phút này vẻ mặt mang theo vẻ uể oải, ảm đạm đôi mắt vô thần làm cho hắn thoạt nhìn có chút già nua, Trần Tiến Trung nội tâm có chút đau lòng, này Hoàng Thượng cũng mới hơn hai mươi tuổi a, hiện tại thoạt nhìn lại tang thương như vậy.

Làm nô tài bên người Tư Không Viêm Lưu, Trần Tiến Trung vẫn nhìn hắn lớn lên, luôn luôn là một nam nhân thâm trầm mà lòng dạ phóng khoáng, phương pháp làm việc nhanh chóng mà dứt khoát, thậm chí có đôi khi dứt bỏ tình cảm có chút tàn nhẫn.

Trần Tiến Trung từ trước đến nay không có nhìn thấy hắn vẻ mặt uể oải như thế, vì một Tứ điện hạ mà không màng cơm nước, đêm không thể ngủ, xem ra Hoàng Thượng thật đúng là vô cùng yêu thương Tứ điện hạ.

"Vâng, Hoàng Thượng." Trần Tiến Trung lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tư Không Viêm Lưu một người đối với Ngự thư phòng trống rỗng, vẻ mặt cố chống đỡ rốt cuộc cũng sụp đổ.

Lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ, Tư Không Viêm Lưu thấp giọng lầm bầm lầu bầu: "Vịnh Dạ a, ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Phụ hoàng lục tung toàn bộ hoàng cung cũng không tìm thấy ngươi a."

Tầm mắt lơ đãng lướt qua nghiên mực cùng bút lông sói trên bàn, Tư Không Viêm Lưu trong lòng nhất thời đau xót, hình ảnh mấy ngày hôm trước chính mình dạy y viết bút lông tự rõ ràng ở trước mắt: y luôn nắm không chắc bút lông, viết ra chữ cũng luôn xiêu xiêu vẹo vẹo. Y không nghĩ qua là mực dính đầy tay, trên mặt chỗ nào cũng dính, đối mặt với mình giả vờ tức giận, lại một chút cũng không sợ hãi, còn lấy mực nước trên tay bôi lên mặt mình, sau đó chớp đôi mắt sáng to, le lưỡi đối với mình giảo hoạt cười ha ha, vết mực trên mặt làm cho y thoạt nhìn giống như một con mèo con bướng bỉnh, kỳ cục mà đáng yêu. Làm mình đang muốn phát hỏa lại phải dịu xuống, cùng y chơi đùa mực nước, hai người ta một chút ngươi một chút bôi mực lên mặt đối phương, sau đó không để ý hình tượng cười ha ha, biến toàn bộ Ngự thư phòng thành một đống hỗn độn, thiếu chút nữa làm Trần Tiến Trung đột nhiên bước vào sợ tới mức muốn bất tỉnh.

Hình ảnh mấy ngày trước vẫn như cũ rõ ràng ở trước mắt, chính là bé con duy nhất dám bôi mực lên mặt mình kia giờ phút này không biết đang ở nơi nào chịu khổ.

Vô lực dựa trên ghế, Tư Không Viêm Lưu ánh mắt giống như không trung mây đen dầy đặc, ảm đạm không ánh sáng, mang theo một tia tuyệt vọng cùng u buồn: "Vịnh Dạ của ta, ngươi rốt cuộc ở nơi nào a?" Ngữ khí bi thương nói không nên lời.

~~~~~~~

Tư Không Vịnh Dạ thần trí đã muốn bắt đầu có chút bị tiêu tan, thời gian giấc ngủ cũng càng ngày càng dài, thời gian tỉnh táo cũng càng ngày càng ngắn, y mới hồi tỉnh một chút, sau đó lại trực tiếp lâm vào hôn mê.

Đói khát quá độ làm cho tầm mắt của y bắt đầu mơ hồ, lỗ tai cũng bắt đầu nghe chẳng rõ, trước mắt luôn xuất hiện ảo giác kỳ quái, cảm giác toàn bộ thân thể cũng có chút bắt đầu lâng lâng, giống như phiêu phù ở một đại dương rộng mênh mông không có biên giới, lúc nổi lúc chìm, gần như sắp chết đuối.

"Ta sẽ chết đi!" Tư Không Vịnh Dạ nội tâm không phải không có suy nghĩ tiếc nuối, bản thân kiếp trước bị nổ tan xương nát thịt, hài cốt cũng không còn. Đời này lại bị đói chết, ngay cả người nhặt xác cũng không có, chẳng lẽ đây mới thật là trừng phạt mà trời phán cho mình? Chẳng lẽ mình thật là nghiệp chướng nặng nề, thế nên ông trời bắt y hai lần chết đều thống khổ như vậy, không được chết già?

Tư Không Vịnh Dạ từ trước đến nay không tin số mệnh, chính là hiện tại đối với ông trời cứ lần lượt đùa cợt, lòng kiên trì của y cũng yếu đuối và vô lực.

Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ hắt vào, chiếu lên mặt Tư Không Vịnh Dạ. Lẳng lặng nhìn ánh trăng có chút không trọn vẹn, ánh trăng kia đột nhiên biến thành gương mặt Tư Không Viêm Lưu tuấn dật, Tư Không Vịnh Dạ đối với khuôn mặt kia nở nụ cười, cười vô cùng sáng lạn, y muốn vươn tay vuốt ve khuôn mặt kia, chính là dù thế nào cũng không có biện pháp nhúc nhích, y bị điểm huyệt đạo.

Khuôn mặt kia nháy mắt biến mất, vẫn như cũ là ánh trăng vàng sáng trong kia, Tư Không Vịnh Dạ thần trí bắt đầu hoảng hốt, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, Tư Không Vịnh Dạ biết y vừa muốn bất tỉnh, có lẽ hắn lần này bất tỉnh sẽ không tỉnh lại nữa .

"Không nghĩ tới thứ cuối cùng của ta, cư nhiên lại là ngươi." Tư Không Vịnh Dạ ghé mắt nhìn vào con rắn đang im lặng ngủ say bên cạnh mình, bất đắc dĩ cười khổ.

Con rắn này từ lúc dừng lại bên người y cũng không có rời đi, giống như xem y là chủ nhân của nó, luôn luôn ở bên cạnh y quanh qua quẩn lại, tuy rằng y ghét rắn, chính là vẫn thập phần vui vẻ khi có nó làm bạn, ít nhất, y không phải một người cô đơn.

Đầu ngón tay bỗng nhiên truyền đến một tia đau đớn, Tư Không Vịnh Dạ cả người run lên, một vật thể toàn thân màu đen, tốc độ cực nhanh đến bên cạnh cắn y, tiểu lục xà bị chấn động của nó thình lình làm tỉnh dậy, lập tức chú ý tới vật thể màu đen kia đang đào tẩu, vì thế gắt gao đuổi theo, ra khỏi phòng nhỏ.

"Con nhện!" Đau đớn trên đầu ngón tay nhanh chóng khuếch tán rộng ra, lan tràn đến toàn bộ cánh tay, Tư Không Vịnh Dạ bỗng nhiên kịp phản ứng, thứ vừa cắn mình một hơi là con nhện, hơn nữa còn là có độc.

"Ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ!!!", Tư Không Vịnh Dạ tứ chi trở nên tê liệt, trước mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, lâm vào bóng tối thật sâu.

Hết chương thứ hai mươi ba

Hãm nhập nguy kỳ*:

Hãm nhập: lâm vào, rơi vào, sa vào.

Nguy ky: nguy cơ, mối nguy, khủng hoảng.

=> tớ mạn phép dịch thoáng ra là Nguy hiểm cận kề.

Cái đáng ghét nhất của kỷ niệm là lúc buồn ngồi nhớ lại buồn ko chịu nổi, tội A Viêm quá hà . Cố lên anh, 4 chap nữa anh gặp lại bảo bối của anh rồi :">

Đệ nhất bộ Đệ nhị thập tứ chương: Phản phệ*

Đêm yên tĩnh, Tư Không Vịnh Dạ lẳng lặng nằm trong phòng nhỏ. Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, chiếu trên mặt y, làm tôn lên khuôn mặt trắng muốt như ngọc của y, dưới đôi lông mi thật dài phóng ra một chỗ khuất, an bình mà thanh thản, chẳng qua mày y nhíu lại biểu hiện ra y lúc này không phải thoải mái như vậy.

Y đã hôn mê vài canh giờ.

Một mảnh bóng trắng phiêu dật đột nhiên theo không trung hạ xuống, bay tới trước giường trong phòng nhỏ, ánh trăng ở phía sau hắn, toàn thân hắn tỏa sáng trong ánh trăng, cả người mờ ảo giống như tiên tử bay vào thế gian.

Nam nhân mở cửa, cước bộ nhẹ nhàng hướng đến Tư Không Vịnh Dạ, che mặt, mái tóc dài màu bạc hơi hơi phiêu động, mềm mại giống như nước chảy. Hai mắt màu đỏ đậm làm hắn có khí chất như không nhiễm khói bụi nhân gian mà lại pha chút hơi thở yêu dị, ở trong phòng nhỏ u ám lóe hồng quang đẹp đẽ.

Một phen ôm lấy Tư Không Vịnh Dạ đã muốn hấp hối, nam nhân dò xét hơi thở y, khá tốt, còn có hô hấp.

Nam nhân dùng tay trái đè lại phía sau lưng y, cuồn cuộn không ngừng hướng trong cơ thể y chuyển vận nội lực, bảo vệ tâm mạch y.

Hắn mới vừa trải qua một lần nội lực mãnh liệt phản phệ. Cổ độc trước kia trong cơ thể phát tác.

Cổ trùng cùng với ma huyết còn sót lại ở trong cơ thể hắn kịch liệt tranh đấu, phản phệ mãnh liệt cơ hồ đưa toàn bộ tâm mạch hắn chấn vỡ, hắn thiếu chút nữa kiên trì không được, chết ở Hoà Trữ Cung, vì vậy làm cho ánh mắt hắn trở nên đỏ đậm, một mái tóc dài đen tuyền giống như mực cũng biến thành màu ngân bạch.

Hắn trước kia là thành viên ma giáo.

Khi thành viên ma giáo nhập giáo, trong cơ thể đều hội bị rót ma huyết vào, thứ nhất có thể khống chế lòng người, một khi thành viên có tâm làm phản, hắn sẽ bị ma huyết trong cơ thể thúc dục chân khí tán loạn, làm cho cả người kinh mạch đứt đoạn mà chết. Thứ hai có thể kích phát tiềm năng trong cơ thể, làm công lực của các thành viên tăng nhiều, cho nên trên diện rộng có thể tăng địa vị ma giáo ở trong chốn võ lâm.

Sau ma giáo lại bị võ lâm chính phái hợp lực tiêu diệt, ma giáo thành viên cơ hồ không có mấy người có thể tồn tại, hắn chính là một trong số đó, vì dồn ma huyết trong cơ thể ra, hắn cơ hồ mất đi nữa phần máu trong cơ thể. Sau này hắn gia nhập Minh Nguyệt Lâu, trở thành sát thủ danh chấn thiên hạ trong tổ chức sát thủ.

Mà Minh Nguyệt Lâu vì khống chế sát thủ, sẽ ở trong cơ thể bọn họ thực nhập cổ trùng, định kỳ cho bọn họ giải dược, nếu không sẽ bị cổ trùng cắn đứt tâm mạch mà chết. So với thủ pháp khống chế nhân của ma giáo có hiệu quả như nhau.

Chính là hắn ma huyết thanh trừ cũng không sạch sẽ, ma huyết chí dương, cổ trùng chí âm, bởi vì tính chất hoàn toàn bất đồng, chúng nó thường xuyên sẽ ở trong cơ thể hắn phát sinh kịch liệt tranh đấu, làm thân thể hắn bị thương tổn mãnh liệt.

Bất quá, chỉ cần hắn ăn giải dược của cổ độc sẽ hoãn lại được.

Vài ngày trước hắn để Tư Không Vịnh Dạ ở đây, lẻn vào Hoà Trữ Cung tính đi cứu Tư Không Vĩnh Minh, thuận tiện lấy đi thứ Hoàng hậu đã để ở nơi đó, đồ trang sức trả công cho hắn, chính là khi hắn vừa đến nơi đó, mang theo Tư Không Vĩnh Minh vừa định đào tẩu, trong cơ thể cổ độc liền phát tác, hoàn toàn rơi vào đường cùng, hắn liền mang Tư Không Vĩnh Minh giấu ở một nhà kho rất ít người ra vào ở Hòa Trữ Cung, vận công chữa thương, vừa mới khôi phục được.

Nam nhân không ngừng hướng Tư Không Vịnh Dạ trong cơ thể phát ra công lực, chính là vô ích ở chỗ, Tư Không Vịnh Dạ trong cơ thể tâm mạch tựa hồ hoàn toàn không có cách nào hấp thu công lực của hắn, ngược lại còn sinh ra một cỗ mâu thuẫn mãnh liệt, nam nhân như truyền nội lực của hắn vào một nơi không đáy, không có thu được hiệu quả gì.

Nam nhân nội tâm càng ngày càng kinh ngạc, "Đây là chuyện gì, sao y hoàn toàn không thể hấp thu công lực của ta? Theo lý thuyết này quả thực là không có khả năng a, vô luận người nào, cho dù thể chất tái suy yếu cũng sẽ không xuất hiện loại phản ứng này a!"

Hắn không biết, Tư Không Vịnh Dạ bởi vì bị con nhện cắn, thần kinh sớm đã bị độc tố làm tê liệt, đối với kích thích từ bên ngoài sẽ không có phản ứng, hắn cho dù đưa vào nhiều nội lực, cũng chỉ là đá chìm vào đáy biển, vô ích.

Nam nhân cau mày, trong tay phát ra nội lực lớn nhất, nội lực mãnh liệt theo tay hắn chưởng ra, đốt thủng quần áo Tư Không Vịnh Dạ, chính là làn da không chút nào bị thương tổn.

Hắn đỏ đậm hai mắt tinh quang lóe ra, giống như ngọn lửa ban đêm kịch liệt thiêu đốt, tràn ngập sức ép đến rung động nhân tâm.

Đột nhiên, nội lực trước đó bị hắn đưa vào trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ không hề phản ứng lại đột nhiên liền bộc phát ra, trong cơ thể hắn bắt đầu điên cuồng tán loạn lên.

Nam nhân vô cùng kinh ngạc, cố gắng khống chế thực khí của hắn trong cơ thể, chính là thực khí trong cơ thể hắn hoàn toàn không khống chế được, nam nhân không có cách nào khống chế được.

Một tia chân khí theo chưởng chui vào trong cánh tay hắn, hắn gân mạch nhất thời giống như hỏa thiêu điện liệu bàn kịch liệt đau đớn đứng lên, nội tâm hoảng hốt, hắn vội vàng buông tay ra.

Đồng thời, Tư Không Vịnh Dạ một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, chậm rãi mở mắt.

Nam nhân tay vừa tiếp xúc với không khí, nháy mắt biến thành màu xám, một màn sương mù nhàn nhạt theo trong lòng bàn tay dâng lên, hắn nhìn thấy bàn tay chính mình, cảm thấy tất cả mọi chuyện đúng là không thể tưởng tượng được.

Tư Không Vịnh Dạ phía sau lưng làn da không có chút nào hư hao, như trước là như ngọc bàn trắng nõn.

Đây là có chuyện gì?

Vì cái gì nội lực của mình tới trong cơ thể y, lại trở nên hỗn loạn như thế? Nội lực của mình rõ ràng là thuần khiết mà sạch sẽ a, như thế nào lại trở nên âm tà như thế?

Nam nhân nội tâm cả trăm suy nghĩ không lý giải được, không rõ này Tư Không Vịnh Dạ là một người bình thường, không có một tia nội lực, ngay cả chiêu thức công phu bình thường cũng không biết, nhưng thể chất tại sao lại quái dị như thế? Chẳng lẽ y đang luyện tà công gì mà mình không biết? Chính là y không giống như người đã luyện qua công phu a.

Cánh tay đau đớn càng ngày càng kịch liệt, một cỗ hắc khí chậm rãi hướng phía trên cánh tay mà lan tràn, nam nhân kinh ngạc, vội vàng vận công muốn bức đi cỗ tà khí đang cắn nuốt chính mình, chính là mới vừa vận khí nội lực, này cỗ tà khí liền giống như ngửi được mỹ vị gì đó, tốc độ dao động trở nên càng lúc càng nhanh, rất nhanh chóng cẳng tay hắn đã muốn trở nên một mảnh đen thui, hơn nữa nhanh chóng tàn lụi.

Màu đen đã muốn mạn qua khủy tay, bắt đầu hướng toàn cánh tay lan tràn, cẳng tay hắn đã muốn giống như cành cây khô, rất là kinh khủng.

Đã không có cách nào , nam nhân rút ra kiếm, khẽ cắn môi, hướng chính mình cánh tay chém tới.

Máu tươi dâng lên chảy ra, trong không khí nhất thời tràn ngập khởi một mùi máu tươi nồng đậm.

Nam nhân vội vàng điểm huyệt đạo trên cánh tay của mình, máu ngừng chảy.

Tay cụt mang theo máu tươi văng tứ tung, rơi xuống đất, dần dần biến thành một mẩu xương khô, nam nhân sắc mặt trắng bệch nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi trước mắt.

Nếu hắn vừa rồi do dự thêm chút nữa, như vậy hắn hiện tại có thể liền biến thành một khối da bọc xương màu đen, ngẫm lại nghĩ mà sợ.

Nam nhân thở dài một hơi, may mắn chính mình tránh được một kiếp, chính là không chờ tim hắn đang đập kịch liệt bình tĩnh lại, lại có chuyện xảy ra làm cho hắn sợ hãi.

Một chỗ tối khác trong phòng, một mảnh màu đen giống như thủy triều tràn vào, nam nhân tập trung nhìn vào, sắc mặt nhất thời càng thêm trắng bệch.

"Ám ma chu!"

Loài nhện to như bàn tay người lớn này ngửi được mùi máu tươi, điên cuồng hướng bọn họ mà tiến lại, tốc độ mau cực kỳ, ánh mắt ở trong bóng tối lóe ra ánh sáng sâu kín.

Nam nhân dùng tay phải còn lại vội vàng vận công, muốn tiêu diệt loài vật cực kỳ đáng sợ thèm khác máu thịt đó trước khi chúng đến gần bọn họ.

Đột nhiên, một trận đau đớn kịch liệt trong ngực hắn dâng lên, một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra ~~~

"Chết tiệt! Cư nhiên lại bắt đầu !" Nam nhân thống khổ che ngực, vô lực ngã xuống ~~~~

Hết chương thứ hai mươi bốn

Phản phệ*: cắn lại, cắn trả. Nghĩa QT ca để ra là vậy đó, nhưng mà mọi người đọc hết chap chắc cũng hiểu được nó là gì.

làm xong chap này, editor ngất, beta gục. Khó hiểu chết ấy, cố hết sức rùi, mong là mọi người đọc hiểu

Mới edit xong chap 21, vật vã, edit xong phóng thằng vào toalet, =.=". Anyway, thưởng thức chap này nha, anh Viêm lộ bản chất gian tà rồi.

đang stress về tình cảm, lấy edit làm vui, sẽ cố post thật nhanh mấy chap này ^^. Cơ mà cho mình xin vài cái com làm động lực làm nhanh đi ^^.n tại đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro