Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xuống sân bay, Thiên Vũ và Nguyên Hân đi sau, để Hoàng Quân và mọi người đi trước. Bắt taxi về nhà, từ khi gặp ác mộng trên máy bay Thiên Vũ luôn cảm thấy bất an, lo lắng điều hiện rõ trên mặt, Nguyên Hân nhận ra sự thay đổi của Thiên Vũ, dịu dàng trấn an cậu
" Anh đừng lo lắng quá, chúng ta mất tích lâu như vậy, người đó chắc đã chuyển sang đối tượng khác rồi cũng nên " -- Thiên Vũ vuốt tóc tên ngốc Nguyên Hân cười nhạt
" Anh cũng mong như vậy " -- Nguyên Hân vốn dĩ chưa biết gì hết nên hồn nhiên không lo lắng gì nhiều, nhưng Thiên Vũ thì ngược lại, trong lòng như lửa đốt, ăn không yên ngủ không ngon suốt từ khi quay trở về.. Chuyện gì đến rồi củng sẽ đến, muốn tránh cũng không tránh được, Một hôm khi Nguyên Hân đang học trong lớp thì Bảo vệ trường gọi cậu có người nhà cần gặp, Nguyên Hân nhanh chóng ra ngoài gặp người đó. Lúc này Thiên Vũ cũng nhận được tin từ trường của Nguyên Hân báo đến là người đó lại đến muốn gặp Nguyên Hân, Thiên Vũ lập tức chạy đến tìm trường Nguyên Hân..
" Ông là ai..? sao cứ theo dõi tôi suốt thế..? ông có ý đồ gì..? " – Nguyên Hân vừa gặp liền nhận ra người đàn ông này là người theo dõi cậu bấy lâu nay.. Người đàn ông lạ mặt mĩm cười nhìn chầm chầm Nguyên Hân nói
" Ba là ba ruột của con, con có đôi mắt rất giống mẹ của con, nhìn thấy con lớn chừng này ba rất hạnh phúc, khi trước ba không dám nhận con vì ba sợ con hận ba, nhưng bây giờ ba sắp đi xa rồi sợ không có cơ hội gặp lại con nên ba quyết tâm phải cho con biết mặt mũi của ba, như vậy ba đã thấy mãn nguyện " – Nguyên Hân không thể chấp nhận được những gì mình đang nghe, cả người đong cứng không thể nói một lời nào, cứ như thế ngồi im bất động, lúc này Thiên Vũ cũng tìm đến, ngồi xuống cạnh Nguyên Hân nhìn nét mặt kinh hãi của Nguyên Hân, Thiên Vũ phần nào đã đoán được, Thuên Vũ nhìn sang người đan ông ngồi đối diện nói
" Ông có ý định gì thẳng thắng nói ra đi..? " – Người đàn ông lạ mặt nhìn Thiên Vũ bằng một cái nhìn lạnh thấu xương rồi nói
" Cậu không có tư cách nói câu đó với tôi.. Cậu biết tôi là ai không mà hỗn láo ?" – Thiên Vũ cười khinh ông ta một cái rồi nói
" Tôi là con của Lam Cục Trưởng.. chắc ông biết người này chứ..? tôi biết ông là người đã bỏ rơi hai mẹ con của Nguyên Hân khi cậu ta còn chưa được sinh ra.. tôi nghĩ người không có tư cách nhất chính là ông " – Nét mặt của Ông ta ngay lập tức tối sầm lại, nhìn chầm chầm như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Vũ
" Bây giời người nhà họ Lam các người muốn ngăn cản ta nhận con của mình sao..? " – Thiên Vũ lạnh lùng lấn áp Ông ta bằng những câu nói sắc bén
" Đúng vậy..! Người bỏ rơi vợ con, để cho họ bị gia đình ruồng bỏ, người xung quanh chỉ trích là người phụ nữ chưa có chồng đã có con, đứa con hoang không có cha... Ông thấy ông có xứng để nhận cậu ta không, khi ông sống hạnh phúc bên vợ đẹp cùng hai đứa con ngoan của mình ông có bao giờ từng nghĩ hai mẹ con họ phải sống tủi nhục ra sao chưa..? tôi dám chắc ông chưa từng nghĩ tới sẽ nhận cậu ta.. chỉ là vì.. " – Câu nói của Thiên Vũ còn chưa dứt thì Người đàn ông trước mặt giận dữ đập mạnh xuống bàn
" Đủ rồi..Nguyên Hân là con của ta dù thế nào củng là giọt máu duy nhất của ta, rồi sẽ có ngày nó phải quay về bên ta " – Nói xong ông ta bỏ đi thật nhanh, Nguyên Hân từ đầu tới cuối không nói một lời nào ngồi nghe Thiên Vũ và Ba của mình nói chuyện, những câu nói của Thiên Vũ cũng là những gì Nguyên Hân muốn nói, Nguyên Hân ôm chầm lấy Thiên Vũ khóc nức nỡ
" Ông ta đã có vợ con rồi tại sao hôm nay còn muốn nhận em chứ..Ông ta muốn phá nát hạnh phúc mà vất vã lắm mẹ con em mới tìm được sao ? " – Thiên Vũ hai mắt đỏ hoe nhẹ nhàng mang những chuyện mình biết nói cho Nguyên Hân nghe
" Hai năm trước gia đình ông ta gặp tai nạn tất cả vợ con điều chết hêt.. Bây giờ ông ta muốn nhận em chẳng qua em là giọt máu cuối cùng của ông ta " – Nguyên Hân một tay ôm chặt ngực tỏ vẽ đau đớn
" Em trong mắt ông ta, chỉ là vật thay thế sao...Trái tim em rất đau, rất đau.. " – Nước mắt Thiên Vũ chãy thành dòng trẹn má, ôm chặt Nguyên Hân trong lòng
" Em đừng vì ông ta mà đau khỗ, không phải bây giờ em đã có anh sao, hãy nhìn vào mắt anh này " – Thiên Vũ lấy hai bàn tay ấm áp của mình nâng mặt của Nguyên Hân lên đối diện với mặt của mình
" Dù có chuyện gì xảy ra..thì em luôn nhớ rằng anh luôn bên cạnh của em, anh sẽ luôn che chỡ cho em " – Nguyên Hân nước mắt tuông rơi gật đầu liên tục
" Sẽ luôn như vậy... anh sẽ luôn ở bên cạnh em " – Nguyên Hân lập đi lập lại câu nói đó, Thiên Vũ đứa Nguyên Hân về không phải nhà của Thiên Vũ, mà về thẳng nhà của Lam lão đại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro