Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nguyên Hân tiếp tục vừa đi về phía trước vừa lẫn trốn giữa các bụi cây rậm rạp và các cây to, Ba của Nguyên Hân và đoàn người chia nhau ra tìm cuối cùng củng có người tìm ra Nguyên Hân, hắn báo tin cho đồng bọn bắt đầu  đuổi theo truy bắt, Nguyên Hân gắng sức nhắm thẳng phía trước mà chạy.

 Thiên Vũ bên này củng tăng tốc đuổi theo vị trí, chợt nghe một tiếng súng vang lên, tất cả chạy thật nhanh về phía tiếng súng vừa nổ, Anh Quân nhận được tin trong bộ đàm" Phía bên chúng tôi đã đụng độ một nhóm buôn lậu, bọn chúng không ngừng chạy về phía trước theo hướng của mọi người, hình nhưng đang đuổi theo cái gì đó"
 Anh Quân nhanh chóng nói -- " Chắc chắn là bọn bắt cóc, hãy tiếp tục ép góc bọn chúng, trên bản đồ phía trước là một dốc núi cao, chắc chắn chúng ta có thể tóm gọn "
 Nhóm Thiên Vũ di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể.. Nguyên Hân bị truy đuổi chạy thục mạng, cho tới khi phía trước đã là vách đá cheo leo không thể chạy được nữa, đoàn người truy đuổi đã ở ngay phía sau, các phía còn lại đã là các đồng chí công an vây lấy, tên cầm đầu trong nhóm bắt lấy Nguyên Hân kề dao găm lên cổ Nguyên Hân uy hiếp, Ba của Nguyên Hân muốn cứu cậu ra điều kiện với người cầm đầu
" Hãy thả con tôi ra, tôi sẽ mang hết tài sản tiền bạc của tôi giao cho các anh " – Tên cầm đầu không quan tâm ông ta nói gì, chỉ lớn giọng hét lên -- " Các người không được qua đây, chúng tôi đang giữ con tin trong tay, nếu manh động tôi sẽ giết ngay "
 Các chiến sĩ công an lùi lại 10m dùng loa yêu cầu thả con tin, lúc bấy giờ nhóm Thiên Vũ cũng đến nơi, tất cả phối hợp xiết chặt vòng vây, mọi người lo tác chiến Thiên Vũ không ai để ý thì từ từ đi đường vòng chen qua các bụi cậy tiến gần đến Nguyên Hân, rồi nhân sự hổn loạn cậu lấy bùn đất bôi lên mặt rồi lẳng lặng giã làm thành viên trong đoàn buôn lậu, trong tình thế trước mắt không ai để ý đến Thiên Vũ, Thiên Vũ từ từ đến gần tên đang khống chế Nguyên Hân, khi đã ở rất gần Nguyên Hân, Thiên Vũ ra hiệu với Nguyên Hân, Nguyên Hân nhận ra được Thiên Vũ và bắt đầu phối hợp, Nguyên Hân dùng chân đạp thật mạnh xuống chân tên cầm đầu làm hắn buông cậu ra, ngay lúc này Thiên Vũ bay tới đạp hắn một cái rồi nắm tay kéo Nguyên Hân chạy, các chiến sĩ công an thấy tình hình đối phương hổn loạn liền tấn công lên, bên đây đoàn buôn lậu chống trả quyết liệt hai bên đấu súng với nhau, Thiên Vũ ôm Nguyên Hân trong lòng nấp sau thân cậy to, tên cầm đầu sau khi đứng dậy thì nhờ đoàn người bắng trả hổ trợ tìm bắt Nguyên Hân và Thiên Vũ, vì chỉ có con tin trong tay mới có thể hy vọng chạy thoát, Hắn chạy đến cái cây hai người Thiên Vũ và Nguyên Hân đang nấp mà lôi Thiên Vũ ra, Thiên Vũ và Nguyên Hân chống trả, hắn đạp thật mạnh vào ngực Thiên Vũ, Thiên Vũ ngã ra phía sau, hắn vừa định bắt lấy Nguyên Hân thì Ba Nguyên Hân chạy đến ôm hắn từ phía sau, Nguyên Hân đỡ Thiên Vũ dậy cùng nhau chạy, tên cầm đầu dùng con dao găm đâm vào lưng ba của Nguyên Hân liên tục cho đến khi ông ngã quỵ xuống đất thì hắn tiếp tục đuổi theo Nguyên Hân và Thiên Vũ, hắn lấy ra một khẩu súng ngắn Walther P99 ( Là súng ngắn do Đức sản xuất, một loại súng thông dụng ) bắn trúng chân của Thiên Vũ, Thiên Vũ ngã xuống Nguyên Hân khoác một tay Thiên Vũ lên vai đỡ Thiên Vũ chạy, phía sau các chiến sĩ công an đã tóm gọn gần hết đám người chống trả, tiếp tục đuổi theo yểm trợ cho Thiên Vũ và Nguyên Hân, chạy được một lúc thì Nguyên Hân và Thiên Vũ đã đến đường cùng,phía trước là một mõm núi, nhìn xuống phía dưới rất cao tên cầm đầu cười gian xảo nhìn bọn họ
" Chạy nữa đi, để tao xem bọn mày chạy được đi đâu " – Hắn tiến đến tóm lấy Thiên Vũ, chĩa súng vào đầu cậu, các chiến sĩ công an đã theo kịp bao vậy hắn lại, Nguyên Hân đứng bên cạnh nhìn nét mặt tái xanh đau đớn của Thiên Vũ mà khóc sướt mướt, Thiên Vũ ngoan cường dùng tay thụt mạnh vào bụng tên cầm đầu làm hắn đau đớn, chớp thời cơ nhảy sang một bên ôm Nguyên Hân lăng vài còng, hắn nổi điên lên cầm súng nhắm bắn, Anh Quân nổ súng bắng vào đùi trái hắn, hắn trúng đạn nhã xuống đất, Thiên Vũ cùng Nguyên Hân dìu nhau chạy thì hắn từ phía sau bắng trúng vai phải Nguyên Hân, Nguyên Hân ngay lập tức ngã xuống phía vách núi, Thiên Vũ mất trọng tâm ngã theo, nhưng Nguyên Hân lại nằm phái trên vách đá còn Thiên Vũ thì té xuống dưới, cánh tay cố gắng nắm chặt vào mép đá, Nguyên Hân dùng tay nắm lấy tay của Thiên Vũ, máu từ trên vai chảy xuống ướt cả cánh tay Nguyên Hân và Thiên Vũ, Nguyên Hân nói
" Đừng buông tay em ra, dù có thế nào củng đừng buông, em xin anh đấy "
Thiên Vũ cười tươi nhìn Nguyên Hân vẽ mặt hạnh phúc
" Anh đã nói dù thế nào anh vẫn sẽ luôn ở bên em che chở cho em, anh sẽ không chết ở đây đâu "
Các chiến sĩ công an vừa chạy tới thì tên cầm đầu lại nổ súng ngăn họ lại, một chiến sĩ sốt ruột bắn vào hắn trúng ngay ngực, hắn ngã qụy xuống bất động, mọi người chạy lại giúp nhưng lúc này vì máu làm trơn tay Thiên Vũ tụt khỏi tay Nguyên Hân, Thiên Vũ vẽ mặt mãn nguyện hô to một cậu rồi rơi xuống
" Anh yêu em "
Nguyên Hân chứng kiến cảnh Thiên Vũ tụt khỏi tay mình thì khóc lóc nhảy theo Thiên Vũ nhưng Anh Quân và mọi người kéo cậu lại, Nguyên Hân ngất xỉu mê mang.. Mọi người đưa Nguyên Hân vào viện ở Đắk Nông, sau đó chuyển về thành phố, song song đó thì họ cho chuyên viên cứu hộ xuống dưới vách đá tìm Thiên Vũ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro