Chồng cũ (phiên ngoại 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bá Sương bước xuống xe, hắn cầm cây baton đi vào trong sân nhà. Bá Minh đang ngồi học bài cùng Cao Điềm, vừa thấy bóng dáng quen thuộc, hai đứa nhỏ đứng dậy cúi đầu chào.

- Dạ thưa cha mới tới.

- Ngoan. Hai đứa đang học bài sao.

- Dạ. Con với em Bông học toán.

- Ba của mấy con có nhà không ?

- Chú Triệu lúc sáng lái xe chở ba đi chợ huyện rồi ạ.

- Chú Triệu nào ?

- Dạ là con trai của ông chủ nhà máy xay lúa. Chú Triệu đến chủ nhật là lái xe đến chở tụi con đi chơi, còn mua nhiều quà bánh cho tụi con nữa.

- Mua hoa tặng ba nữa đó. Hoa đẹp lắm.

- Mẹ của chú Triệu rất thích ba. Khen ba nấu ăn ngon.

Hai đứa nhỏ, mỗi đứa một câu thay nhau nói. Bá Sương vờ gật đầu rồi lấy trong túi áo ra một ít bánh kẹo lúc nãy hắn có ghé mua ở khu chợ. Có lẽ sẽ không ngon như bánh kẹo của chú Triệu gì đó, nhưng hắn vẫn chia đều cho con.

- Cha ghé thăm hai đứa. Có mua ít kẹo bánh. Cũng không biết có ngon không.

- Tụi con cám ơn cha.

- Ngoan. Thôi cha về. Cố gắng học nghe lời ba nha hai đứa.

- Dạ cha !

Bá Sươnh còn để một xấp vải trên xe. Định bụng gặp Minh Trí sẽ tặng cho cậu may đồ, mà giờ thấy dư thừa rồi.

Hồi nằm chữa bệnh trên Sài Gòn, hắn có đọc báo về việc Tố Như và Cao Đạt âm mưu chiếm đoạt tài sản, bỏ độc hại hắn. Hắn cũng không đến nỗi ngu nhìn không ra Minh Trí vì lòng nhân mà giấu đi chuyện thông gian kia. Ngẫm lại thấy hổ thẹn, đường đường là cậu Hai Cao phong lưu ăn chơi một thời lại không có đầu óc, người mà hắn thờ ơ lạnh nhạt, lại là người giúp hắn trị bệnh, giúp hắn lấy lại tài sản.

Hắn điều trị tận hai năm mới có thể đi những bước chầm chậm. Trong hai năm đó, Minh Trí thỉnh thoảng có đưa hai đứa nhỏ lên Sài Gòn thăm hắn. Mặc dù đã ly hôn nhưng hai đứa nhỏ vẫn mang họ Cao, vẫn là con của hắn. Nên cậu mới để cho hắn có cơ hội lui tới thăm con.

Xe của Bá Sươnh vừa rời đi thì xe của Minh Trí về.

- Cám ơn anh Triệu đã chở tôi lên phố chợ.

- Có gì đâu. Ngày mai anh đưa em đi làm được không ?

- Tôi có xe. Anh Triệu về thong thả.

- Trí này, anh mong em suy nghĩ lời anh nói trên xe lúc nãy.

- Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó đâu. Cám ơn phần tình cảm tốt đẹp đó, xin để lại cho người xứng đáng hơn tôi.

- Em còn nhớ chồng cũ của mình sao ?

- Không. Chỉ là bây giờ tôi muốn sống yên ổn bên hai đứa con của mình thôi. Thật xin lỗi hảo ý của anh Triệu.

- Vậy...sau này chúng ta vẫn là bạn đúng không ?

- Nếu không nói đến chuyện này nữa thì chúng ta vẫn làm bạn.

Minh Trí quen biết Triệu Hải cũng là một dịp tình cờ. Hôm đó cậu dẫn hai con đi chợ mua ít quần áo thì bị kẻ gian giật mất túi xách. Là Triệu Hải đuổi theo lấy lại túi xách cho cậu. Thế là từ đó quen biết nhau. Triệu Hải tính tình vui vẻ phóng khoáng. Biết chuyện trước đây của cậu, nhưng Triệu Hải không câu nệ chuyện đó. Thậm chí ba mẹ của Triệu Hải rất thích cậu và hai đứa nhỏ. Họ cũng nói ra nói vào vun vén tình cảm cho con trai mình. Nhưng cậu chỉ xem Triệu Hải như bạn mà thôi. Chuyện tình cảm cậu không nghĩ đến nửa. Hạnh phúc lớn nhất của cậu bây giờ là hai đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

- A, ba đi chợ về rồi.

- Làm bài tập xong chưa ?

- Dạ rồi ạ. Con và anh Minh làm hết bài tập của thầy cho luôn .

- Giỏi. Một lát ba nấu canh chua bông súng cho 2 đứa ăn.

- Dạ.

- Ông ngoại đâu rồi ?

- Dạ ông Tư với ông ngoại đi ăn đám giỗ bên nhà bà Sáu Bưởi rồi ạ.

-  À, hôm qua ông ngoại có nói mà ba quên. Hai đứa gom hết sách vở vào trong nhà đi.

- Dạ.

- Ủa, bánh kẹo này của ai vậy ?

- Dạ lúc nãy cha có đến đây. Cha hỏi thăm ba, con nói ba đi chợ với chú Triệu nên cha về rồi.

- ....

- Ba ơi, ba sao vậy ?

- Ờ không có gì. Hai đứa gom sách lại rồi phụ ba lặt rau nha.

- Dạ.

Minh Trí xách giỏ đi chợ vào trong bếp. Cậu kéo cái ghế ngồi xuống, cầm hai cái rổ nhỏ để soạn cá thịt ra. Nhưng cậu lại sơ ý bị gai cá đâm vào ngón tay chảy máu quá trời. Sao lại như vậy chứ. Chắc tại tối qua cậu mất ngủ rồi sáng nay đi chợ sớm nên đầu hơi choáng mới không để ý bị gai đâm. Chắc là như vậy rồi.

Năm nay mưa sớm, nghe nói chiều nay có giông lớn. Bá Sương dặn thằng Giáp thằng Ất gia cố lại mái ngói 1 chút. Năm năm trôi qua gia thế nhà họ Cao suy giảm không ít. Hội đồng Cao mất vào năm ngoái, Minh Trí lúc hay tin có dẫn hai đứa nhỏ về để tang ông nội. Bà Tư Lành sau khi con trai bị bắt bỏ tù, bà cũng ôm đồ rời khỏi về quê nhà bên làng Bường mà ở. Giờ trong nhà còn bà Năm Mùi và Sáu Nhị. Hai người này hôm giỗ 100 ngày của ông hội đồng cũng ôm đồ về nhà mẹ đẻ của mình. Thành thử trong nhà còn mỗi mình Cao Bá Sương.

Ngôi nhà ngói đỏ ba gian bề thế như vậy mà lại hiu quạnh vô cùng. Bá Sương tìm cái tẩu thuốc bật hộp quẹt mồi lửa. Từ hồi trị hết bệnh, hắn bỏ vĩnh viễn thuốc phiện và bài bạc. Cũng vì vướng vào hai thứ này mà hắn mất tất cả, sống cuộc sống cô đơn lủi thủi một mình. Hắn cũng đã tính rồi, đợi Cao Bá Minh lớn thêm chút nữa thì nhờ luật sư lập di chúc. Mặc dù Bông không phải con gái ruột của hắn nhưng cũng là máu mủ họ Cao, hắn cũng sẽ để cho con bé một phần làm của hồi môn. Còn Minh Trí, hắn để căn nhà lớn này lại cho cậu. Hắn là kẻ bất tài vô dụng. Tuổi trẻ ăn chơi hoang dâm vô độ, không làm nên trò trống gì. Bệnh tật một trận trở về nhà quản lý ruộng đất mà có rành rọt gì đâu. Sổ sách cha hắn để lại, hắn còn tính toán trật lên trật xuống sai đầu sai đuôi.

Trời mưa giông như này nước ngoài bờ sông dâng lên cao lắm có khi tràn bờ. Tự dưng hắn thấy bóng người quen cầm cây dù che mưa đi vào trong sân. Hắn vội vàng chạy ra mà quên cả cầm cây baton nên hắn bị trượt té ngã sấp trên sân gạch tàu, mưa gió tuôn xối xả ướt hết cả người.

- Cậu Hai sao lại chạy ra mưa như vậy ?

Thằng Ất vội chạy ra đỡ hắn đứng dậy. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa.

- Cậu ơi cậu vào nhà nhanh đi, mắc mưa bệnh chết.

- Minh Trí hồi nãy cầm dù đi vào trong sân.

- Cậu nhìn nhầm rồi. Trời mưa gió như này cậu Trí không đến đây đâu ạ.

- Là nhìn nhầm sao ?

- Dạ. Cậu Hai vào trong nhà đi.

Là lúc nãy hắn nhìn nhầm sao ? Vậy mà hắn vừa thấy Minh Trí cầm cây dù là hắn quên mọi thứ vội vàng chạy ra, ai ngờ chỉ là ảo giác. Thằng Ất nói đúng, từ sau khi kí giấy ly hôn, Minh Trí ít sang đây. Trừ đám giỗ ông hội đồng và bà Thu cậu mới đến đây thắp cho một nén nhang mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro