chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Quay về thời điểm 3 năm trước - thời điểm khi Duy vừa nhập học.

- Ê! Tên Nguyên hả? Nảy nghe mấy nhỏ kia gọi.- Hắn nói cộc lốc.

- Ừ... .- Nguyên ậm ừ.

- Chắc học giỏi lắm hả? Suốt ngày ôm đống sách thế kia không mệt à? - Hắn tiếp tục.

- Tôi nghĩ anh đừng tiếp xúc nhiều với tôi. Tôi khống muốn và việc này cũng không tốt cho anh đâu. Ở cái trường này tôi không phải.... .- Nguyên chợt im bặt và quay về cái không gian riêng của cậu. Vốn dĩ cậu chỉ muốn viện ra một lí do nào đó để không tiếp xúc với hắn nhưng không hiểu sao suýt nữa lại nói ra điều đó. Những điềy mà cậu không muốn nhớ nhất...

- Không phải cái gì?

- Ừ thì không phải người cùng đẳng cắp để làm bạn với anh. - Nguyên nhẹ nhàn đáp.

- Tào lao. Đẳng cắp cái quái gì. Mà cậu nghĩ tôi muốn làm bạn với cậu hả? Nghĩ sao vậy.... . Haha. Hắn cười to rồi rảo bước ra ngoài cửa lớp. Chợt hắn quay lại nhìn cậu rời nhoẽn miệng cười. "Lạ lùng". - Hắn nghĩ thầm.

- Thằng đó nói gì với ông vậy?- Nhã từ ngoài vào hỏi.

- Thì bao chuyện tào lao khoe của đó mà.

- Nó còn may. Nó khoe với ông chứ với tôi tôi đập vôi mặt nó. Ỷ có tiền là hay lắm à. Bà khinh... hứ.... . Nhỏ chanh chua tru tréo.

- Thôi cô. Dữ quá hà. Hôm nay trốn 2 tiết cuối đi với tui đi. - Nguyên đề nghị

- Oh My Gót!!! Ông mới nói gì vậy? Ông rủ tui trốn tiết hả?? Nhỏ trợn mắt nhìn nó.

- Ừ. Tự nhiên nay muốn nổi loại tí. Đi không. - Nguyên nháy mắt.

- Ok. Nếu chàng muốn thiếp sẵn lòng theo chàng. Haha....
~~~~~

- Đi đâu đây Nguyên? Cứ chạy vầy hoài đó hả? Nhã ngồi sau lưng Nguyên lên tiếng.

- Cứ đi. Chừng nào hết xăng thì dừng. -Nguyên cười nhẹ.

- Thằng điên lỡ hết xăng chổ nào vắng là đẩy trào máu.

- Giỡn thôi. Sắp đến rồi...

   Nơi hai đứa đến là một bãi đất vắng người. Nơi đó còn đất hoang sơ và xung quanh chỉ có cỏ dại mọt đầy. Con đường cũng khá vắng, lâu lâu có vài người chạy qua.

- Ê ra đây chi vậy ông cố?

   Nguyên lẳng lặng không đáp. Cậu nhẹ nhàng trải chiếc áo mưa trong cốp xe ra và bảo Nhã ngồi xuống.

- Ngồi xuống đây đi.

- Chúa ơi. Tự nhiên ra đây ngồi như hai đứa dở hơi vậy ba. @.@

- Nhưng chỉ có ở đây tôi mới có thể không bị ai dòm ngó và khinh bỉ Nhã à. - Nguyên buồn đáp lại.

- Haizz... Có tiếng thở dài của Nhã rồi không gian chìm vào im lặng.

   Duy vô tìng phát hiện ra chổ này khi đang chạy lòng vòng trong vô định. Lúc đó là khi chuyện kia vừa mới xảy ra. Cậu chỉ muốn tìm một chổ không có ai và không có gì làm phiền cậu. Và rồi đã vô tình đi ngang đây. Tuy chỉ là một bãi đất hoang sơ nhưng ở đây Nguyên có cảm giác được bảo vệ và che chở. Những cây cỏ dại kia như một bức tường thành vững chắc đang che chắn cho cậu vậy.

   Nó ngăn cho không ai có thể tìm thấy và làm hại Nguyên khi cậu trốn sau nó. Lần đầu rung động với một ngươi và lần đầu danh dự của cậu bị hạ thấp và bị chà đạp. Cuộc đời liệu có công bằng không? Trong khi cậu đang đau khổ và tìm cách tránh né cũng như tự mình tìm cách chữa lành vết thương thì tên khốn nạn kia vẫn gieo rắc tình cảm khắp nơi.

   Thậm chí có lần hắn còn trắng trợn hỏi cậu là có muốn chụp thêm hình nữa không thì liên hệ với hắn. Hắn sẵn sàng "đón em trong vòng tay này". Nhiều lúc nghe những người xung quanh hỏi vì sau cậu không chuyển trường mà lại tiếp tục ở lại đây để rồi bị khinh bỉ như thế này. Cậu chỉ lắc đầu rồi nói "Nơi đây là ước mơ và nguyện vọng của mẹ mình". Trước khi mẹ cậu qua đời bà chỉ có một ước muốn duy nhất là muốn Nguyên trở thành một giáo viên như bà và bây giờ cậu đang hết sức thực hiện ước mơ đó.

   Cả việc ở lại học cũng là một vấn đề lớn đối với Nguyên vì chuyện xảy ra không phải nhỏ. Không ít thì nhiều cũng đã gây ra một làng sóng trong giới sư phạm. Họ đặt ra câu hỏi liệu cậu có trở thành giáo viên gương mẫu khi có lối sống "đồi trụy" như thế? Nhưng may sao vì học lực và rèn luyện của Nguyên đã cho cậu một "vé vớt" kèm theo lời hăm dọa của thầy hiệu trưởng "Nếu em còn để xảy ra chuyện này làm ảnh hưởng đến nhà trường thì em biết chuyện gì xảy ra rồi đấy".

Khò khò khò... . Nguyên giật mình khi nghe thấy tiếng ngáy. Cậu nhìn sang bên cạnh thì thấy Nhã đã tựa vai cậu mà ngủ ngon lành.- Cái con này thiệt tình... .- Cậu nhoẽn miệng cười rồi vuốt mấy cộng tóc xõa xuống trán nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vybaby