Như người xa lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu nhân vật:

‑ Kiều Minh : 26t, cô sở hữu một vẻ bề ngoài đẹp trai đến mê hoặc. Mạnh mẽ,

phong khoáng, hay cười nhưng nội tâm vô cùng nhạy cảm.

‑ Thiên Như: 20t, nhỏ xinh đẹp, đễ thương, đáng yêu. Có đôi mắt màu đen rất

đặc trưng.

‑ Và rất nhiều nhân vật phụ.

__________

Trời cao và trong xanh đến lạ. Một cơn gió thoảng qua làm cái cây cảnh trước

nhà rung rinh. Kiều Minh bước vào bếp với một nụ cười yêu kiều. Cô pha một

tách cà phê ấm ấm.

Cánh cửa sổ khẽ bật mở. Cái rèm cửa màu xám được kéo gọn lên. Một khuôn

mặt khả ái tinh nghich thò đầu ra ngoài. Hít hà cái không khí trong lành pha

chút lành lạnh của mùa thu, để mặc cho gió đùa giỡn với những lọn tóc đen

mượt mà.

‑ Ui da!

Thiên Như nhăn nhó. Đôi mắt đen khẽ nheo lại một cách đáng yêu vô cùng. Một

bàn tay khẽ siết lấy cái eo thon gọn của nhỏ. Đôi môi đỏ mọng mớn trớn gò má

đang ửng hồng

‑ Buổi sáng ấm áp nhé! Vợ yêu!

Thiên Như cười tít cả mắt. Nhỏ đỡ lấy cái tách cà phê phát ra hơi ấm được ai đó

áp vào má mình. Giọng nói nhẹ nhàng cất lên

‑ Cảm ơn chồng nha! Iu quá đi mất!

Kiều Minh khẽ lắc đầu. Cô hôn lên mái tóc phả ra mùi hương nhè nhẹ. Đưa mắt

nhìn ra xa phía cửa sổ. Nơi thỉnh thoảng một vài cái đốm đen đen khẽ vụt qua để

bay về phương nam tránh rét.

Đây là gia đình của cô. Cô và Thiên Như đã sống như vợ chồng một năm nay.

Minh nhìn cô vợ đáng yêu đang khẽ nhấm nháp tách cà phê mỉm cười hạnh

phúc. Đôi mắt mường tượng lại quá khứ

***

_ 2 năm trước _

Kiều Minh nhanh nhẹn phi thân xuống khỏi xe đạp. Chỉnh lại cái cặp đen khoác

chéo thật ngay ngắn, cô nhấn chuông.

‑ Bính bong

Tiếng chuông cửa khẽ gián đoạn công việc ăn bim bim của một cô gái mới 18t.

Đôi mắt đen ánh lên chút bực bội. Nhỏ cứ thế cầm cả gói bim bim hầm hổ đi ra

mà quát

‑ AI ĐẤY?

Kiều Minh dựng cả tóc gáy. Mặc dù bản tính đàn ông nhưng cũng không thể nào

mà không giật mình được.

Cánh cửa sơn trắng vừa mở ra. Hai đôi mắt một nâu

‑ một đen trố ra nhìn nhau.

Một người kinh ngạc với mĩ nam trước mặt. Còn ngườ kia thì á khẩu với tướng

tá cái cô gái 18t ‑ Mái tóc đen hơi xù xù, mặc nguyên bộ áo ngủ màu hồng có hình

mèo ki瓬y, tay cầm bim bim ostar ‑ chắc đang ăn dở, còn cả đôi môi đỏ hồng lấm

lem toàn vụn bim bim nữa.

Kiều Minh trân mắt ra không hiểu cô bé này đón gia sư theo cách nào nữa?

Chờ một chút cho luồng khí lạnh thổi qua cả hai con người. Kiều Minh khẽ e

hèm một tiếng. Lấy lại phong thái nho nhã ban đầu. Cô khẽ cất tiếng

‑ À! Tôi là...

‑ RẦM!

Kiều Minh nhăn mặt nhìn cái cửa bị đập một cách không thương tiếc. Bóng dáng

cô gái lôi thôi cũng mất hút sau cú va đập của cánh cửa vào tường. Gió lạnh khẽ

thổi qua một lần nữa. Kiều Minh ngơ ngác như một con nai vàng.

‑ Phì...

Kiều Minh phát lên một tiếng cười biến dạng do cố nén nó lại mà không được.

Thiên Như ngạc nhiên quay ra

‑ Chồng làm sao đấy!

Kiều Minh nhìn cái mặt ngố ngố của vợ mình lại càng không nhìn được cười.Khuôn miệng của cô phát ra tiếng cười lớn, đậm chất nam tính

‑ ha..ha...

Thiên Như chau mày. Nhỏ đặt cái tách xuống bàn để hoa gần cửa sổ. Giơ tay véo

lấy cái má của tên vô duyên đang nhe răng ra cười kia. Nhỏ chu mỏ lên ra oai

‑Đáng ghét! Chồng cười gì hả? Có nói cho vợ không hả? Chồng đang cười vợ

đúng khônggggg! ><ʺ

Kiều Minh hốt hoảng dãy đành đạch

‑ Ui daa! Đau quá! Tha chồng đi mà! Chồng không có mà! Chồng chỉ đang nhớ

lại ngày đầu ta gặp nhau thôi.

Thiêu Như nghe đến đây thì ngẩn ra. Sau đó thả tay, mở một nụ cười ranh mãnh.

‑ Hì hì... Ngày đầu gặp chồng vợ như con ngố ý! Lại còn quên luôn việc hôm ý có

gia sư mới đến kèm nữa!

Kiều Minh nhún vai, cô beo beo cái má non nớt búng được ra sữa của Như. Có ai

tự nhận mình ngố không nhỉ? Có đấy! Vợ của cô vừa nhận đấy thôi. Lát sau, cô

cừoi một điệu rất men, nói

‑ Ừ! Mà chồng ấn tượng với màn thay đồ, chải chuốt chỉ mất có đúng 5 phút của

vợ nhất! Người đâu mà...

Thế rồi chẳng nói hết câu. Kiều Minh lại ngoác mồm ra cười. Thiên Như xụ mặt

ra

‑ Kệ người ta. Thấy trai đẹp ai trả thế! ><ʺ

Minh lém lỉnh hôn lên mái tóc kia, nói tiếp‑ Chồng biết rồi! Bởi cái con nhỏ ngốc ngếch nào đó, nguyên cả buổi học chỉ ngồi

xuýt xoa khen chồng đẹp trai mặc dù chồng giới thiệu mình là nữ gia sư!

Thiên Như lúc này mới nhăn mặt vào. Nhỏ cấu hai cái tai của Minh rồi chu chéo

lên

‑ Kệ người ta! Kệ người ta!

Kiều Minh đau nhưng thấy bộ mặt đáng yêu của Như lại chẳng muốn kêu đau.

Nhỏ cười khì khì rồi giơ tay ra hiệu đầu hàng

‑ Được rồi! Chồng thua! Chồng thua! Không nói nữa! Kệ người ta! ^^~

Thiên Như lúc này mới chịu thả tay ra. Quay ngoắt 180 độ, nói giọng giận dỗi

‑ Không chơi với chồng!

Kiều Minh nhanh nhẹn tóm lấy được, cánh tay của ai kia. Cô ôm chặt Như và

phủ lên đôi môi đỏ mọng ấy một nụ hôn. Như vẫy vùng thế nào cũng không

thoát nổi nên đành phải hầm hổ hôn lại để trả thù.

Gió lạnh vẫn bay vào trong căn nhà nhỏ, nhưng hình như chẳng thế làm lạnh hai

trai tim đang sưởi ấm cho nhau kia. Mùa thu se lạnh với họ, chẳng là gì đáng sợ.

^^~

***

_ Tối_

Kiều Minh chăm chỉ với cái máy tính. Cô là quản lí của một khách sạn lớn , việc

kiểm tra số khách và số phòng còn trống là rất quan trọng.

‑ Chồng ơi! Cười!Như một phản xạ quen thuộc. Kiều Minh đưa mắt lên và mỉm cười‑một nụ cười

rất dễ hớp hồn người khác.

‑ Tách!

Ánh đèn loé lên một chút rồi tắt. Minh đưa mắt nhìn cô vợ đang hí hửng với cái

ảnh mới khẽ mỉm cười. Hai bàn tay lại tiếp tục múa lên bàn phím.

Thiên Như chỉnh sửa cái ảnh một chút rồi nhanh nhẹn up ảnh lên facebook. Từ

khi làm vợ Minh, chụp hình của hai vợ chồng là sở thích của nhỏ. Ai bảo có

chồng đẹp trai quá, tâm trạng muốn khoe khoang là không tránh khỏi.( Ầy! ==ʺ)

Mọi người đều biết nhỏ có anh chồng rất điển trai. Nhưng chẳng ai biết Kiều

Minh là con gái trừ người thân trong gia đình. Nhiều lần nhỏ muốn công bố,

nhưng Kiều Minh cản lại. Cô sợ người ta nghi kỵ vợ của cô. Thiên Như là cô gái

không thể chịu được đả kích. Thấy thái độ kiến quyết của Minh, Như cũng đành

gật đầu.

‑ Tinh..

Tiếng thông báo trên facebook của Kiều Minh vang lên. Cô di chuyển nhanh

chóng lên face.

ʺTinh tinh (Vợ) đã nói cô ấy có mặt cùng với bạn lại ʺNgôi nhà hạnh phúc của

chúng tớʺ

Kiều Minh nhấp vô thống báo. Bài đăng là cái ảnh vừa chụp của hai người cùng

một câu s瓬

ʺCó thấy hai vợ chồng nhà tớ đang iu hơm??ʺ

Một nụ cười nơi đôi môi mọng đỏ.

‑ Hì hì...đẹp không chồng?

Thiên Như bá cổ cô và nhìn vào màn hình cười típ cả mắt. Bàn tay ấp ám của

Minh đưa lên vỗ vỗ và cái má lúc nào cũng ửng hồng kia.

‑Đẹp lắm! Nhưng đến giờ đi ngủ rồi nhé!

Thiên Như nhăn mặt. Nhỏ tuột xuống giường.

‑ Không ngủ đâu! Đợi chồng mới ngủ.

‑ Chồng còn lâu mới xong mà.

‑ Kệ ! Mai vợ được nghỉ cơ mà! Cứ đợi! Cứ đợi!

Kiều Minh lắc đầu, cô kéo cái cô bé như con nít kia tựa vào vai mình

‑ Rồi thì đợi chồng! Dựa vào đây cho đỡ mỏi!

Thiên Như gật đầu. Miệng tủm tỉm cười.

Vậy là Kiểu Minh làm việc. Bên cạnh là Thiên Như đang xem hoạt hình. Thi

thoảng lại đưa con mắt đen láy nhìn vào màn hình rồi chớp chớp ngây ngô, hỏi

vài câu ngớ ngẩn.

_ 08:00 A.M_

Gió lạnh chạy qua chạy lại khắp không gian. Một vài tia nắng nhàn nhạt khẽ vắt

qua bệ cửa sổ. Chậu hoa rướn mình lên để hóng nắng.

Bên trong nhà, Kiều Minh ngồi vắt chân lên ghế, chống tay xuống bàn nhìn bóng

người mặc cái váy trắng chạy nhảy khắp. Thiên Như hớt ha hớt hải chuẩn bị đồ

đạc để đi chơi.

‑ Chồng! Vợ còn mang thiếu cái gì không?

Kiều Minh chép miệng.

‑ Nhiều lắm!

‑ Nhiều lắm ư? Vợ đã chuẩn bị rất kỹ cơ mà: đồ ăn, máy ảnh, điện thoại cũng sạc

đầy pin rồi!

Kiều Minh bất cười. Đi picnic chuẩn bị như vậy mà kêu đủ sao? Cô lên tiếng

‑ Vậy thảm vải, giỏ đựng đồ, thuốc , ví tiền , vv... Vợ đã chuẩn bị chưa?

Thiên Như ngây người ra, nhỏ ngồi luôn xuống sàn nhà, khóc ầm lên

‑ Huhu...không thèm đi nữa!

Minh lắc đầu. Cô bước đên cạnh Như, vuốt khẽ lên mái tóc đen mượt kia

‑ Nín nào! Đi chơi thôi! Không phải lúc nào chồng cũng rảnh để cho vợ đi chơi

đâu nhé.

Thiên Như ngước mắt lên nức nở‑ Nhưng vợ chưa chuẩn bị cái gì cả! Hức...làm sao đi chơi được?

Kiều Minh, ngán ngẩm. Cô cúi xuống, bế thốc cái dáng người thanh mảnh trước

mắt lên. Bước ra phía cái ô‑tô đen bóng

‑ Chồng chuẩn bị hết rồi! Cho vợ đi chơi mà đợi vợ chắc chồng nghỉ chơi mất!

Thiên Như đưa con mắt long lanh nhìn Minh. Nhỏ ôm chầm lấy cô

‑ Hức....yêu chồng nhất!

Kiều Minh khẽ cười.

***

Bãi cỏ xanh mượt êm như nhung trải dài xa tít tắp làm Thiên Như thích thú. Nhỏ

chạy tung tăng đùa giỡn với gió. Mái tóc đen mượt mà cũng không ngừng nhún

nhảy trên vai. Đi sau là Kiều Minh. Cô khẽ cười khi thấy Thiên Như vui vẻ như

thế. Cô đã quá bận rộn để có những phút giây ở bên Như thế này. Kiều Minh đặt

cái giỏ xuống cỏ. Cô chạy nhanh đên chỗ chỗ của Thiên Như. Bàn tay khẽ siết

chặt lấy nhỏ. Cô hôn lên gò mà kia và thì thầm

‑ Chồng yêu vợ!

Như cười. Cô quay người lại và đặt lên môi Minh một nụ hôn ‑ Nhẹ nhàng

nhưng ngọt ngào. Dưới ánh nắng nhẹ, họ thật hạnh phúc biết bao.

***

Nhưng sóng gió không phải là kẻ thích hạnh phúc! Mang những điều chia rẽ

hạnh phúc mới là việc chúng muốn. Và tất nhiên, chẳng hạnh phúc nào êm đềm

đến mức chưa một lần trải qua sóng gió.

***_ Chiều muộn _

Ánh hoàng hôn đỏ dịu nhẹ đổ lên hai người đang tựa vào vai nhau. Thiên Như

thả vào không gian một vài nốt trầm bổng. Kiều Minh lắng tai nghe. Vợ cô hát

rất hay. Đúng là rất hay.

‑ Chồng ơi! Mình về thôi!

Thiên Như ngừng hát vào kéo áo cô. Kiều Minh quay ra

‑ Sao thế? Vợ nói muốn chơi thêm mà!

Thiên Như xụ mặt xuống. Nhỏ ôm bụng. Gục đầu vào vai Minh, khóc lóc

‑ Huhu..đói rồi ạ!

Kiều Minh đang lo lắng chợt đần mặt ra. Cô bật cười ha hả. Cô vợ này, bao giờ

mới được nhận bằng tốt nghiệp mẫu giáo vậy!?

Sau đó, cả hai nhanh chóng thu dọn hiện trường bừa bãi mà cô gái 20t kia bày ra.

Rồi lên xe đi về.

_ Trên đường_

Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên mọi nơi trên con đường của thành phố. Đôi chỗ

được tôn sáng rực lên bởi ánh sáng trắng, hay lại mộng mị , u ảo với các loại đèn

màu khác. Thiên Như đang nhắm mắt nhắm mũi vào cắn cái tay xách của giỏ

đựng đồ. Kiều Minh vội vàng giằng lại, cô quạu

‑ Vợ làm trò gì đấy!

‑ Vợ đói!

Thiên Như nói và đưa đôi mắt khổ ải nhìn Minh. Kiều Minh lắc đầu. Đói đênmức gặm cả cái giỏ thì đúng là không ổn. Thế này không kịp về nhà rồi nấu ăn

đâu. Minh rút điện thoại

‑ Vâng! Quản lí có chuyện gì ạ!

Bên kia có một tiếng nữ lễ phép.

Kiều Minh đáp lạnh tanh

‑ Chuẩn bị trước cho tôi một bàn ăn. Không được có cá! Còn các món khác thì tuỳ

cô chọn bất kể món nào!! 30p nữa tôi đến!

‑ Phíp

Kiều Minh tắt điện thoại đi mà chẳng đợi người bên kia trả lời. Thiên Như mở to

đôi mắt đen láy

‑ Chồng đặt bàn làm gì?

Kiều Minh cười. Tay vuốt khẽ lên mái tóc mềm mượt của Như

‑ Chờ chút rồi ăn nhé!

Thiên Như còn đang ngây ngô, thì đã thấy Minh nhanh chóng đánh tay lái sang

phải rồi tăng tốc.

***

_ 28 phút 45 giây sau_

Thiên Như ôm chặt cái ghế ô‑tô khẽ hé mắt để nhìn xung quanh. Cảm giác đèn

đường chạy vùn vụt mất hẳn. Cô thở phào. Bị doạ đến nỗi hết cả đói

‑ Ăn cơm nào vợ!

Kiều Minh ở bên cạnh mở một nụ cười mê hoặc làm Thiên Như lại quên luôn cái

cảm giác sợ hãi vừa nãy mà thấy đói. Nhỏ nhanh chóng bay ra khỏi xe

‑ Đi nào chồng!

Kiều Minh bước ra ngoài. Một chú bảo vệ vội tới. Minh mở một nụ cười lịch sự

và đưa lại khoá xe cho chú ta ( để đi đậu xe í mà! ^^~). Sau đó cô dắt Như bước

đi.

‑ Chào quản lí!

Hai anh chàng đứng ở cửa cúi đầu với Minh. Cô cũng khẽ cúi lại một cái. Thiên

Như có chút bỡ ngỡ. Không ngờ ʺchồng ngốʺ bình thường hay cười toe toét ở

công ty lại lịch sự thế này.

Hai người bước nhanh vào đại sảnh khách sạn. Ánh đèn pha lê vàng lung linh

làm Như hơi chói. Kiều Minh lướt mắt một lượt rồi dắt Như đi luôn. Các cô nư

nhân viên ngỡ ngàng với phong cách xì teen hôm nay của quản lí đẹp trai. Bình

thường lúc nào quản lí cũng chỉ mặc vest lịch sự. Nhưng đi theo là một cô gái lại

khiến họ không vui mấy. Kiều Minh mặc kệ, cô chẳng có trách nhiệm phải giới

thiệu với họ cô là con gái. Việc này chỉ có tổng giám đốc mới biết.

‑ Chồng à! Đi đâu vậy?

Thiên Như lên tiếng. Nhỏ không phải lần đầu thấy công ty của Minh nhưng vào

thì là lần đầu.

‑ Vợ đòi đi ăn mà!

Kiều Minh nói và dắt Như ra khỏi cái thang máy vừa mở.

‑ Oaaaaa!

Thiên Như hét lên khi nhìn lên phía trước. Trước mặt nhỏ, một ban công tràn

hoa và ở một nơi lộng gió, một bàn ăn thịnh soạn chờ sẵn. Nhỏ bay luôn đến bàn

ăn. Vì không có món cá mà nhỏ ghét lên bàn ăn lại còn ngon hơn. Chẳng đợi

Kiều Minh ngồi xuống. Nhỏ đã ăn luôn rồi. Minh khẽ cười, may là ở đây ngoài

cô không còn ai, chứ mất mặt quá!

Một chút ánh sáng ngũ sắc từ quảng trường bên cạnh khẽ chiếu đến bàn ăn.

Thiên Như ôm cái bụng no căng mỉm cười. Kiều Minh ngán ngẩn, khi đói con

người ta có thể ăn nhiều vậy sao?

‑Vợ no chưa?

Cô nhìn Thiên Như rồi lên tiếng. Như ngồi thẳng dậy, gật gật..Kiều Minh cười,

cô nói

‑Vậy ta về nhé!‑Á! Từ từ!

Kiều Minh ngạc nhiên, cô đưa mắt nhìn Như

‑Có chuyện gì thế vợ?

‑Vợ muốn xem!

Minh đưa mắt nhìn theo cái chỉ tay của Thiên Như. Một tờ áp phích lớn được

dựng cuối hành lang. Là tờ quảng cáo phim chiếu tối nay ở khách sạn. Kiều

Minh nheo mắt

‑Vợ muốn xem phim đó à?

Thiên Như gật gật. Minh chép miệng rồi đứng dậy, cô cười xinh đẹp

‑Đi nào ! Phòng chiếu phim ở tầng 5 cơ !

Thiên Như nhanh nhẹn chạy ra ôm lấy cánh tay của Kiều Minh. Minh hôn nhẹ

lên mái tóc ấy. Chỉ là xem một bộ phim thôi mà !

***

Kiều Minh giằng lại cái laptop từ tay của Thiên Như. Cô gắt lên

‑Trả nó cho chồng ! Vợ xem lần này là lần thứ 3 rồi đấy !

Thiên Như đưa ánh mắt đẫm nước lên nhìn Kiều Minh. Nhỏ nức nở

‑Hức…hức…

Kiều Minh thở dài đánh thượt nhìn vào màn hình máy tính. Cái phim chiếu ởrạp hôm nay là phim cảm động . Thiên Như xem một lần ở rạp chưa đã, về nhà

đã xem lại hai lần nữa , rồi khóc nức nở, dỗ thế nào cũng không nín khiến Kiều

Minh phải thu lại cái laptop. Cô đặt cái máy tính ra bàn, ngồi xuống cạnh Như.

Vòng tay ấm áp của cô siết chặt Như

‑Nín nào ! Chỉ là phim thôi mà

Thiên Như vùi đầu vào ngực cô, thút thít

‑Chông không thấy hay à ?

‑Có !

Kiều Như đáp cộc lốc. Đây là câu thứ 300 Thiên Như hỏi cô kể từ lần đầu nhỏ

xem phim này

‑Phim này tên gì ?

‑Baby ! Baby !

Lúc này Thiên Như mới ngưng khóc. Kiều Minh nhanh chóng với hộp khăn

giấy, lau đi những giọt nước mắt tèm lem kia .

‑Chồng ơi ! Vợ muốn có một đứa con !

Câu nói của Như làm Kiều Minh sững sờ. Cô nhìn nhỏ. Trông nhỏ rất chắc chắn,

thế này thì không đùa rồi. Minh cười

‑Vậy chúng ta sẽ nhận một đứa con nuôi nhé !

Thiên Như nhìn Minh lắc đầu, nhỏ lí nhí

‑Vợ muốn có một đứa con do chính vợ sinh ra !Cái khăn giấy trên tay Minh khẽ rơi xuống đất, nó tiếp đất nhẹ nhàng và êm ru,

không phát ra tiếng động nào cả. Minh nuốt khan‑ Nơi cổ họng khô khốc một

cảm giác đắng ngét dấy lên. Khóe môi xinh đẹp của nhỏ khó khăn cử động

‑Vợ…à ! Chuyện này…

‑Không sao ! Vợ hiểu mà ! Vợ xin lỗi !

Thiên Như nhanh chóng cướp lời của Kiều Minh. Nhỏ khẽ cười, ôm chặt Minh

và nói

‑Vợ hài lòng với cuộc sống này mà !

Minh không nói gì. Cô khẽ vuốt tóc Như. Nhưng thật ra hai con người này bây

giờ đang mang hai tâm trạng.

Thiên Như miệng nói vậy như trong tim nhỏ vẫn có ước muốn mãnh liệt ấy , vì

nhỏ là con gái – Thiên chức của nhỏ là được ‘‘ Làm Mẹ’’

***

Đôi khi người ta lại đơn giản quá những vấn đề cần phức tạp. Một suy nghĩ đơn

giản của Kiều Minh rất có thể làm thay đổi cả cuộc sống vốn êm đềm của cô.

‑ Phải ! Chỉ vì một bộ phim thôi

ʺRẹꗃꗃ...ẹꗃꗃʺ

Thiên Như đưa mắt nhìn cái lá khô bị gió thu kéo lê. Một tháng nữa là mùa đông

sẽ tới. Nhỏ chỉnh lại cái khăn mỏng trên cổ, mỉm cười rồi bước đi.

‑ Hức...hức...

Tiếng thút thít vang lên rồi nhanh chóng bị gió thu cuốn đi. Thiên Như nhíu mày

lại, phía không xa là một em bé đang khóc nức nở. Bây giờ nhỏ mới để ý nhỏ

đang đi qua một nhà trẻ. Nhưng cổng nhà trẻ đã khoá, chứng tỏ đứa bé này chưa

có ai đón khá lâu rồi lên sợ hãi. Thiên Như cảm thấy trong lòng dâng lên một sự

ấm áp kỳ lạ. Giá như, nhỏ cũng có một đứa con để đón nó khi nó tan học thì thật

hạnh phúc.

***

‑ Bé con! Em sao thế??

Thiên Như ngồi xuống để vừa tầm với cô bé. Miệng mở một nụ cười đẹp mê

hoặc, đôi mắt đen của nhỏ ánh lên sự dịu dàng. Đứa bé mặc dù không quen

Thiên Như, nhưng vì quá sợ hãi nên oà ra khóc, ôm lấy cổ nhỏ. Nước mắt rơi

tèm lem trên khuôn mặt xinh xắn.

‑ Con..muốn về nhà! Huhu...

Đứa bé khóc nấc lên. Thiên Như vội vàng ôm lấy nó như an ủi, nhỏ dùng một

tay vỗ vỗ vào lưng

‑ Ngoan! Ngoan nào! Bé nín rồi chị sẽ đưa bé về nhé!!!

Những ngón tay nhỏ nhắn khua khua rồi ôm chặt lấy Như. Nhỏ phải cố gắng

lắm mới gỡ được cô bé ra, miệng liên tục dỗ giành

‑ Bé nín nhé!! Chờ chị một lát, chờ một lát thôi!

Con bé đưa mắt nhìn chị gái đang yêu đang cuống quít lên lại thấy thích thú. Nó

nín khóc, đôi mắt long lanh vì nước chớp chớp nhìn. Thiên Như vội vội vàng

vàng mở túi xách lấy ra gói khắn ướt. Nhỏ lau hết nước mắt trên mặt cô bé đi.

‑ Rồi! Giờ đẹp rồi nhé!

Thiên Như cười tươi thích thú khi cô bé nín khóc. Khuôn mặt sau khi lau sạch

nước mắt trở nên đang yêu vô cùng. Hai cái má ửng hổng phính phính nhìn là

muốn căn rồi. Như phản ứng bình thường hay làm Thiên Như nhắm mắt vào nói

rối rít

‑ Yêu chết đi được! Yêu chết đi được!

Với nhỏ, phản xạ đó là bình thường thôi. Chẳng có gì. Nhưng lại làm cho mọi

người phải bật cười, thậm chí Kiều Minh và cô bé này cũng không ngoại lệ

‑ Hi..hi...yêu quá í! Yêu quá í...

Đứa nhỏ nhìn Thiên Như rồi cũng rối rít làm theo y hệt nhỏ.

‑ Hả!?

Thiên Như ngẩn mặt ra, rồi bật cười thích thú. Em gái này đúng là rất đáng yêu.

Ánh hoàng hôn của mùa thu sắp tắt lịm. Cô bé vẫn mải mê đùa giỡn với Như mà

quên luôn cả việc muốn về nhà. Tiếng cười vang lên thích thú. Gió thu xào xạc

liên tục trên những tán lá sắp trơ trụi.

‑ Vút!

Một cái ô‑tô trắng lao vội đến rồi dừng trước cổng nhà trẻ. Một chàng trai hốt

hoảng lao ra khỏi xe. Gương mặt ánh lên sự lo lắng tột cùng, mái tóc vàng khẽ

bay bay vì gió. Đôi mắt nâu vội nhìn xung quanh như tìm kiếm. Rồi dừng lại ở

đó. Phía bên kia là một cô gái đẹp như thiên thần đang đùa giỡn với thiên thần

nhỏ của anh. Một tiếng thở phào nhẹ nhõm . Và đôi mắt anh như bị mê hoặc với

vẻ đẹp kia. Thật là quá đẹp.Đôi môi của anh nhẹ nhàng mở lời

‑ Nhiên Nhiên!

Cô bé đang cười típ mắt vội vàng nhìn đến người vừa cất tiếng gọi nó. Hai cái

tay khua khua lên không trung rồi vỗ vào nhau đốp đốp vui mừng, hai cái chân

làm động tác nhún nhảy nhìn yêu lắm,

chỉ có điều không bật lên khỏi đất được, cái miệng nhỏ xíu vui vẻ hét lên

‑ Chú! Chú! Chú đẹp trai!

Thiên Như ngẩn tò te, còn anh chàng kia ngại đỏ mặt. Anh ta nhanh chóng chạy

đến bế Nhiên Nhiên lên vừa là để yên tâm nó vẫn an toàn vừa là để chặn cái

miệng nhỏ xíu kia lại. Nhưng Nhiên Nhiên chẳng biết điều miệng vẫn tru tréo

‑ Chú đẹp trai! Hôm nay chú đẹp trai đón con muộn!

Thiên Như không nhịn nổi đành che miệng cười . Mặt của mĩ man thì đỏ bằng

quả cà chua chín rồi. Anh ta cụng đầu mình với đầu Nhiên Nhiên rồi nói

‑ Đừng gọi chú đẹp trai nữa! Tên của chú đi!

Nhiên Nhiên cười típ cả mắt, cái tay nhỏ xíu vuốt vuốt mặt chú mình nói

‑ Nhiên Nhiên biết rồi! Chú ngại! Chú đẹp trai ngại!

Một luồng gió lạnh thổi qua. Có hai người lớn đang á khẩu trước một đứa trẻ

con. Anh chàng rít lên trong lòng

‑ Biết vậy không dạy cháu gọi là chú đẹp trai nữa cho rồi! Để coi về nhà chú có

đánh đòn cháu không? ><

Thiên Như cười tinh nghịch rồi khẽ vỗ vỗ vào má Nhiên

‑ Ngoan nào Nhiên Nhiên! Chú dặn gọi tên của chú mà!

Nhiên Nhiên cười khì khì. Con bé này đúng là tinh quái. Anh chàng lúc này mới

lấy lai chút khí thế, nói

‑ À! Tôi là Trần Hạo Nam. Nhiên Nhiên là cháu gái tôi. Cảm ơn cô đã ở đây chơi

với nó.

Thiên Như lắc đầu

‑ Không có gì!. Nhưng lần sau anh nhớ đón nó sớm. Đừng để nó đợi lâu như

vậy!

Hạo Nam cười trừ.

‑ Tôi nhớ rồi! Cảm ơn cô!

‑ Vậy thôi, tôi đi đây!!

Thiên Như vỗ khẽ vào cái mà phính của Nhiên Nhiên rồi chạy đi. Hạo Nam

tiếc nuối nhìn nhỏ, nhưng cậu biết làm sao được.‑ Oa..oa..oa..Cô ơi! Cô ơi!!

Nhiên Nhiên đột nhiên khóc thét lên. Thiên Như khựng lại. Nhỏ quay ra, ngớ

ngẩn hỏi

‑ Bé gọi chị???

Nhiên Nhiên vẫy vùng khỏi tay Nam. Cô bé chạy đên ôm lấy Như. Khóc ầm ĩ

‑ Đừng bỏ con! Huhu...cô ơi!!

Thiên Như luống cuống. Cô không biết phải làm sao cả. Hạo Nam cũng chạy lại,

anh lên tiếng

‑ Nhiên Nhiên ngoan. Cô phải về nhà. Thả cô ra!

Nhiên Nhiên đưa mắt nhìn chú mình, nói

‑ Chú ơi! Chú cho cô về nhà với Nhiên Nhiên. Nhiên Nhiên thích cô cơ!

Hạo Nam đưa mắt đầy thương cảm nhìn Nhiên Nhiên. Anh bế nó lên, mặc nó cố

bám lấy Như.

‑ Xin lỗi cô! Con bé mới mất bố mẹ một tháng trước. Người chú như tôi lại bận

việc nên có lẽ nó thiếu tình thương.

Thiên Như nhìn Nhiên Nhiên vẫy vùng vô vọng trong tay Hạo Nam, nơi khoé

mắt nhỏ những giọt nước long lanh khẽ rơi. Như đón lấy Nhiên nhiên, con bé

ôm chặt lấy nhỏ.

‑ Nhiên nhiên ngoan!

Thiên như nói với Nhiên nhiên rồi quay vội sang Hạo Nam‑ Anh có điện thoại chứ?

‑ Có!

Hạo Nam gật đầu rồi lấy điện thoại ra. Thiên Như cầm điện thoại, ấn số của

mình, dặn Hạo Nam

‑ Tôi sẽ dỗ con bé! Anh cứ bế nó lên xe nhé nhé! Nhưng đi chậm thôi!

Hạo Nam gật đầu, anh nhận lại Nhiên Nhiên. Thiên Như đưa cái điên thoại của

Hạo Nam cho Nhiên Nhiên và nghe điện thoại bằng điện thoại của mình.

‑ Em có nghe thấy tiếng chị không??

Thiên Như cười típ mắt, Nhiên Nhiên chưa nghe điện thoại bao giờ, thấy tiếng

Như thì thích thú lắm. Cứ thế, Thiên Như nói chuyện còn Hạo Nam bế Nhiên

Nhiên lên xe. Khi cái ô tô đã đi mất thì Thiên Như mới dập máy. Cô thở phào

nhẹ nhõm. Cái con bé này.

‑ Reng..Reng...

Chuông điện thoại lại treo lên hối hả. Thiên Như nhì qua rồi hốt hoảng bắt máy

‑ Alo! Chồng ạ! Huhu...vợ về ngay đây!!!

Kết thúc câu nói, nhỏ vội vàng tắt máy và chạy như bay về nhà. Chẳng đợi người

bên kia nói gì. Thiên Như tự vỗ vào đầu mình .Hôm nay nhỏ đã hứa sẽ nấu cơm

mà.

Gió khẽ bay bay khắp các con phố. Đậu cả trên tóc Thiên Như.

***

‑ Cạch!!

Tiếng cửa mở vội vàng. Thiên Như hớt hải phi vào bếp.

‑ Dừng lại!

Tiếng Kiều Minh vang lên. Thiên Như quay ra chỗ Minh. Mùi thức ăn bốc lên

ngào ngạt. Trên bàn ăn mọi thứ đã sẵn sàng. Thiên Như chắp tay kiểu lạy Phật,,

đưa mắt về phía Minh

‑ Huhu! Vợ xin lỗi ạ!!ʹ Vợ quên mất!

Minh đưa ánh mắt hình sự nhìn Thiên Như.

‑ Còn không mau rửa tay vào ăn cơm. Chồng đợi vợ đến mức cái bụng nó biểu

tình dữ dội lắm rồi!

Thiên như ngạc nhiên

‑ Chồng không giận à???

Kiều Minh bật cười

‑ Chồng hay giận lắm sao??

Như cười típ mắt, nhỏ chạy lại, ôm cổ Minh

‑ Oa! Yêu chồng nhất mà!!

‑ Trời ơi! Rửa tay đi!! Chồng đói mà!!

‑ Tay vợ sách rồi!

‑ Này! Nay! Cấm ăn bẩn! Rửa tay.

Thiên Như đánh bài trùn ngồi phịch xuống ghế. Nhất định không đi đâu cả,

Kiều Minh lắc đầu. Cô đứng lên vào trong bếp, lấy một chậu nước ra để cho cô

vợ con nít này rửa tay. Thiên Như cười hí hí. Biết ngay sẽ được chồng phục vụ

chu đáo mà.

Những ánh đèn đường thi nhau sáng khắp các con phố. Những ánh đèn của mọi

nhà đều cũng đã được thắp lên. Lại một ngày nữa sắp qua

_ Hai ngày sau_

Nắng khẽ thả mình xuống ban công . Thiên Như xụ mặt ra nhìn theo cái dáng

của Kiều Minh đang xách va‑li đi từ tầng trên xuống.

‑ Chồnggggggg!Thiên Như ôm lấy Minh ăn vạ ầm ầm. Hôm nay Kiều Minh phải đi công tác ba

ngày ở nước ngoài. Cô là quản lí khách sạn thì không nên vắng mặt. Cánh tay ấm

áp của Kiều Minh nhẹ siết lấy Như

‑ Ngoan! Chồng sẽ về sớm nhất có thể mà!

Thiên Như phụng phịu mãi mới chịu buông tay. Minh đặt lên má nhỏ một nụ

hôn tạm biệt rồi lên ô‑tô ra sân bay. Thật ra cô có thể từ chối chuyến đi này.

Nhưng cô đã có một kế hoạch bất ngờ giành cho Thiên Như. Cô muốn sang bên

đó để đính chính lại thông tin.

Thiên Như ngồi nhìn cái chậu hoa trên bệ cửa sổ. Căn nhà rộng lớn hơn gấp mấy

lần khi không có Minh.

‑ Haizz...Chồng về nhanh đi!!

Thiên Như thở dài đánh thượt và gục đầu xuống lầm rầm. Bao giờ mới hết ba

ngày đây.

‑ Reng..reng..

Tiếng chuông điện thoại vang lên hối hả. Thiên Như nhanh chóng vồ lấy nó,

chắc là Kiều Minh gọi về. Nhưng không, số gì mà lạ hoắc. Nhăn nhó một hồi,

cuối cùng nhỏ cũng nghe máy

‑ Alo! Ai đấy ạ!?

‑ Cô ơi! Là con đây! Con là Nhiên Nhiên ạ!

Thiên Như hơi sững sờ rồi bật cười thành tiếng. Cô nói

‑ Nhiên Nhiên sao? Bé gọi chị làm gì vậy??‑ Nhiên Nhiên muốn cô đến khu giải trí chơi với Nhiên Nhiên!

‑ Nhiên Nhiên à? Có chú đẹp trai đưa bé đi rồi mà!

Thiên Như nhẹ nhàng từ chối. Nhưng ở đầu dây bên kia lại có tiếng thút thít

ngắn dài

‑ Hức...Nhiên Nhiên muốn cô! Cô nói sẽ đi chơi với Nhiên Nhiên rồi! Sao bây giờ

lại từ chối! Huhu..

Như ngẩn ra , tưởng tượng đến cái mặt đáng yêu của Nhiên Nhiên đang tèm lem

nước mắt khiến cô thương không chịu nổi. Đành miến cưỡng nói

‑ Được rồi! Được rồi Nhiên Nhiên ngoan.! Chị sẽ tới ngay mà! Chờ chị nhé!

‑ Dạ!

Nhiên Nhiên trả lời rồi tắt máy. Tại sao con bé đó lại khôn thế nhỉ? Thiên Như

vội chạy lên tầng để thay đồ. Quên hẳn cảm giác nhớ Kiều Minh.

***

_ 25 phút sau_

Thiên Như bước xuống khỏi xe bus với bộ váy trắng liền thân chiết eo và xoè nhẹ

ở phía dưới. Nhìn cô như là thiên thần đi lạc vậy. Mái tóc đen để xoã nhún nhảy

trên vai không ngừng, cô đang tìm xem Nhiên Nhiên ở đâu. Con bé nói nó ở

ngay cổng khu giải trí mà.

‑ Cô ơi! Nhiên Nhiên ở đây!!

Tiếng Nhiên Nhiên vang lên. Thiên Như quay ra. Cô bé đang lững chững bướclại phía cô, trên tay còn cầm một cây kem . Như cười, cô bước nhanh lại bế Nhiên

Nhiên lên

‑ Ăn kem trời này bé sẽ viên họng đấy! Mau mang đây nào!?

Nhiên Nhiên chu mỏ vào, nhắng nhít

‑ Nhiên Nhiên chỉ ăn một que. Nhiên Nhiên chẳng ăn nhiều. Chẳng ốm được.

Thiên Như làm mặt hình sự , nghiêm giọng

‑ Chị về nhé!!

Thấy Thiên Như có vẻ bực bội, Nhiên Nhiên rời que kem ra khỏi miệng, dỗ

giành Như

‑ Nhiên Nhiên không ăn nữa! Không ăn nữa!

Thiên Như cười, cô cụng đầu với Nhiên Nhiên một cái, cầm lấy cây kem rồi

mang bỏ nó vô thùng rác.

‑ Nhiên Nhiên! Cháu đâu rồi!!

Hạo Nam luống cuống gọi Nhiên Nhiên. Anh chỉ quay đi mua vé vào cửa thôi

mà con bé đã chạy biến.

‑ A! Chú gọi!

Nhiên Nhiên khua khua tay lên bịt cái miệng đang cười tủm tỉm của mình. Như

thở dài bó tay. Cô bé này có sở thích trêu tức chú mình phải không?

‑ Nhiên Nhiên ở đây!Hạo Nam quay sang phía phát ra tiếng nói. Có chút ngỡ ngàng nơi con mắt. Rồi

anh chạy vội lại

‑ Chào cô! Thật phiền cô quá! Con bé cứ nằng nặc nói muốn chơi cùng cô!!

Thiên Như khẽ lắc đầu.

‑ Không sao cả! Dù sao tôi cũng đang chán!

Hạo Nam khẽ cười. Anh mặc bộ đồ trắng rất phong cách, nhìn anh và nhỏ có

chút xứng đôi. Như là bạch mã hoàng tử và công chúa nhỏ vậy!

‑ Tách!!

Ánh sáng từ máy ảnh loé lên. Một bác thợ ảnh hớt hải chạy ra trước con mắt

ngây ngô của hai người

‑ Tôi là nhiếp ảnh gia. Tôi đang kiếm một gia đình hạnh phúc để chụp ảnh. Gia

đình của anh chị thật sự rất đẹp. Có thể tặng tôi bức ảnh ấy làm kỉ niệm không?

Thiên Như và Hạo Nam nuốt khan. Cái gì mà gia đình hạnh phúc!? Đang định

minh oan thì

‑ Vâng ! Tặng bác ạ! Nhiên Nhiên thích thì có thể chụp cái khác mà!

Cô bé đang ngồi trên tay Như nhanh chóng mở lời hào phóng. Hạo Nam ái ngại

quay mặt đi, còn Thiên Như cúi gầm mặt xuống. Ôi ! Ôi ! Ngại quá!

Sau khi nhà nhiếp ảnh nọ đi rồi. Hạo Nam mới quay sang Nhiên Nhiên

‑ Để coi chú có đánh đít cháu không? Nhỏ mà lanh chanh !

Nhiên nhiên cười khúc khích ôm chặt Như

‑ Oa! Cứu với! Yêu quái đến rồi!

Thiên Như bật cười , Hạo Nam thì ngẩn tò te. Nói đi ! Con bé có phải cháu gái

cưng của anh không?

Thêm một lát trêu đùa, cả ba người cùng nhau vào khu giải trí!

‑ Á Á Á Á Á Á Á!!!

Hạo Nam nhăn mặt lại. Bên cạnh anh là hai thiên thần đang hét ầm ĩ vì cái trò

ʺtàu trượt siêu tốcʺ.

Thiên Như sợ tái xanh , tái xám. Trò này ghê quá, trước đây đi chơi cùng Kiều

Minh, cô chẳng bao giơ cho nhỏ chơi mấy trò nguy hiểm như thế này.

_ 5 phút sau_

Hạo Nam một tay bế Nhiên Nhiên, một tay đỡ Thiên Như bước lại ghế đá.

Khuôn mặt hai thiên thần bây giơ

nhìn thảm hại quá. Mái tóc dài mượt của Thiên Như có chút rối bời vì gió. HạoNam khẽ bật cười thành tiếng. Như nhăn nhó

‑ Anh cười tôi sao?

‑ Không ! Tôi không có!

Hạo Nam bị bắt ngay tại trận nên lúng túng, đành nói dối. Thiên Như làm mặt

lạnh. Nhỏ kéo Nhiên Nhiên lại phía mình

‑ Không chơi với chú Hạo Nam! Chị em mình chơi cầu trượt!

Nói rồi, Thiên Như dắt Nhiên Nhiên đi ra phía cầu trượt lớn ‑ Nơi tạc hình nhiều

nhân vật cổ tích nhất. Nụ cười trên môi của nhỏ trở lại tươi tắn vô cùng. Hạo

Nam lắc đầu. Cô ấy thật đúng kiểu người anh thích. Ấm áp, yêu kiều.

_ 05 : 30 P.M _

Ánh hoàng hôn vắt lên vai của Thiên Như. Cô ngồi ở ghế đá chăm chú đưa mắt

nhìn Hạo Nam đang cho Nhiên Nhiên chơi câu cá.

‑ Mệt quá ! Cô có mệt không?

Hạo Nam bước đến đưa cho Như một chai nước và ngồi xuống cạnh nhỏ. Thiên

Như nhận chai nước hơi man mát từ tay anh

‑ Cảm ơn!

Gió thu lạnh khẽ vờn lên hai mái tóc . Hạo Nam nhìn nền trời đang tắt nắng

‑ Thích thật!?

‑ Hả?Như ngạc nhiên. Hạo Nam cười

‑ Tôi đã rất mong tìm được một người bạn tốt thay thế cho sự thiếu hụt mẹ của

Nhiên Nhiên . Thật may vì cô đã tới!

Thiên Như á khẩu. Nhỏ ư? Nhưng chưa để nhỏ nói gì, Hạo Nam lại tiếp tục

‑ Tôi không phải nói là tài giỏi nhưng hai chữ thành đạt có lẽ cũng đã với tới rồi.

Giờ lại thật muốn có một gia đình nhỏ. Có vợ chờ cơm khi về muộn và một đàn

con để đưa đón chúng đi học. Thật bình dị quá!

Hoàng hôn như dừng lại nơi khuôn mặt Thiên Như, nhỏ đưa mắt nhìn Hạo Nam

chăm chú. Anh ấy có cùng ước mơ với nhỏ sao?

Khung cảnh nhuốm màu ảm đạm có chút lãng mạn. Trái tim Thiên Như giường

như trững lại một nhịp. Nó như thổn thức vì suy nghĩ của người ngồi cạnh nhỏ

bây giờ. Rồi một ta nghĩ loé lên trong đầu Thiên Như ‑ ʺGiá như mình và anh ta

có thể kết hônʺ. Rất nhanh thôi! Suy nghĩ ấy chỉ vút quá một cái trong vô thức,

nhưng nó đã tồn tại.

‑ Chú ơi ! Chú ơi!

Nhiên Nhiên gọi Hạo Nam vội vàng. Anh khẽ vắt áo ngoài lên tai ghế đá. Chạy

lại chỗ Nhiên Nhiên với một câu nói êm như suối

‑ Sao thế bé con?

*

* *

_ 08:00 P.M _

Thiên Như nhẹ thả mình xuống ghế sopha, nhỏ vừa về đến nhà. Thiên Như khẽmỉm cười, một chút cảm giác xao xuyến khi nghĩ đến ai đó. Nhưng lại không

phải Kiều Minh. Hai mi mắt đang cười từ từ khép lại, Thiên Như ngủ ngon lành

mà không mảy may đến sự thiếu hụt ai đó.

_ Nhật Bản _

Kiều Minh cuộn chặn tay nằm trên bàn phẫu thuật. Các bác sĩ liên tục chọc vào

người cô những mũi tim đau nhói. Những giọt mồ hôi đọng lại trên khuôn mặt

anh tú.

‑ Chồng sẽ cố gắng! Chồng sẽ để vợ thực hiện mơ ước!

Những cái lá phong đỏ đặc trưng của mùa thu Nhật Bản khẽ bay lên . Tiếng Kiều

Minh hoà vào những cơn gió khô khan của đất nước có nền Y học phát triển

nhất.

***

Chính nhỏ cũng không hiểu tại sao lại muôn đi cùng anh ta nữa.

ʺReng! Reng!ʺ

Tiếng chuông điện thoại đổ dài. Thiên Như bắt máy

‑ Em có thể xuống nhà chứ? Anh đợi ở đây rồi!

Thiên Như ngó ra cửa sổ lè lưỡi một cái tinh nghịch.

‑ Ra ngay ạ!!

Thiên Như nhanh chóng khoá cửa lại rồi ra ngoài. Nhỏ vui vẻ đi chơi với Hạo

Nam mà không biết tại sân bay có một cô gái đang thấp thỏm vui mừng muốn

phóng xe về gặp nhỏ ngay.

***

_ 05:30 P.M ‑ Công viên thành phố_

Thiên Như lặng lẽ đi bên cạnh Hạo Nam. Bóng hoàng hôn nhẹ đổ lên vai cả hai.

Gió thu vờn khe khẽ tóc của nhỏ. Cảm giác ở bên cạnh Hạo Nam có chút gì đó

rất khác khi bên cạnh Kiều Minh. Cảm giác khó tả mà nhỏ không thế nói được đó

là gì.

ʺReng! Reng!ʺ

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ ngân dài. Thiên Như nhìn số đang gọi, một chút

ngỡ ngàng.

‑ Chờ em chút nhé!

Nhỏ mỉm cười với Hạo Nam, rồi chạy lại chỗ khá xa. Nhỏ thực không hiểu nổi

tâm trạng lúc này. Là lo sợ khi Hạo Nam biết nhỏ có chồng phải không?

‑ Vợ hả?

Tiếng Kiều Minh vang lên. Vẫn tiếng nói ấm áp ấy mà lần này nhỏ lại chẳng cảm

nhận được một chút nào. Chỉ có cảm giác thấp thỏm.

‑ Vâng ạ! Chồng sắp về phải không?

Kiều Minh mỉm cười. Cô chỉ nghĩ vợ của cô đang mong cô về lắm nên mới hỏi

ngay như thế! Một ý định nghịch ngợm nảy ra trong đầu cô

‑ 2 tiếng nữa nhé vợ yêu!!

Thiên Như thở một hơi dài. Nhịp tim của nhỏ cũng trở lại bình thường. May là 2

tiếng nữa mới về!

‑ Vợ sao thế? Ốm phải không??

‑ Dạ! Không sao ạ! Vợ không sao hết!

Thiên Như đáp lại vội vàng. Kiều Minh khẽ cười

‑ Ừ! Vợ đang ở đâu thế??

‑ Ở nhà ạ! Hì

Thiên Như đáp một mạch không dừng lại. Không phải vì ái ngại khi nói dối mà

là vì sợ ai khác phải chờ lâu.

‑ Vậy à? À còn...

‑ Lát gọi lại nha chồng! Vợ phải đi tắm đã!! Nha..Kiểu Minh khẽ nhăn mặt khi nghe thấy tiếng ʺTútʺ ngân dài bên kia đường dây.

Cô bỏ tai nghe ra. Không mảy may một chút nghi ngờ về thái độ của Thiên Như .

Bây giờ việc duy nhất cô nghĩ tới chỉ là phóng xe thật nhanh để về bên cô vợ

ngốc nghếch ấy. Cô thực sợ nhớ nhỏ sắp phát điên lên rồi.

_ 10 phút sau_

Kiều Minh dừng xe lại trước cổng. Cô thực ra chỉ mất 10 phút đi xe để về tới nhà

thôi. Cô muốn Thiên Như bất ngờ khi thấy cô về sớm hơn dự định nhiều như

thế. Và nhỏ sẽ quấn quít lấy cô rồi huyên thuyên đủ thứ trong 3 ngày qua. Kiều

Minh bước xuống xe nhanh chóng. Gương mặt mĩ nam của cô toát lên sự vui

mừng cực độ.

ʺCạchʺ

Tiếng khoá cửa bị va đập vang lên. Kiều Minh nhíu mày, khoá cửa à? Đôi mắt

nâu của cô nhanh chóng nhìn lên phía trên nhà. Cửa vẫn mở! Vậy có lẽ Thiên

Như chỉ khoá cửa cổng thôi! Cô dùng chìa khoá của mình để mở cửa.

Nhưng bước chân của cô nhanh chóng hơn. Cô có quá nhiều niềm vui muốn cho

Thiên Như biết.

‑ Vợ!

Kiều Minh nói khi còn ở cửa cửa. Nhưng đáp lại cô duy chỉ có sự im lặng.

ʺCó lẽ đang tắm nên không nghe tiếng!ʺ ‑ Kiều Minh nghĩ

Cô lại mỉm cươi rồi chạy đi tìm Thiên Như

Một cảm giác khó hiểu vây lấy Minh. Cô đã tìm khắp nhà mà không thấy Thiên

Như đâu cả. Nhỏ có thể biến mất trong vòng 10 phút sao? Không lẽ là nói dối.

‑ Không thể nào! Không thể nào!

Kiều Minh tự trấn an bản thân. Cô và Thiên Như đã yêu nhau 1 năm. Và sống

với nhau thêm 1 năm nữa. Thiên Như là người như thế nào cô hiểu rõ. Cô tin

tưởng tuyệt đối vào nhỏ. Có lẽ chuẩn bị đi tắm thì có việc gấp.

Kiều Minh gượng một nụ cười. Cô ra xe, nếu Thiên Như không ở nhà thì cô sẽ đi

lòng vòng một chút để hít thở không khi của mùa thu Thành phố.

***

_ 20 phút sau_ Kiều Minh thả bộ trên những con đường lát gạch đỏ của công viên thành phố. Đưa mắt nhìn hoàng hôn muộn. Công viên thành phố là nơi Thiên như rất thích đến. Còn ở kia là nơi Thiên Như thích nhất ở công viên

‑ Vườn hoa. Kiều Minh dảo bước nhanh chóng đến nơi đó.

 ‑ Được rồi! Anh tưới nữa cây sẽ úng chết đấy!Kiều Minh sững lại khi nghe tiếng nói của Thiên Như. Cô vội nép vào một cái trụ lớn gần đó như một phản xạ vô hình, và nhìn ra. ʺThịch!ʺ Tim của Kiều Minh giật lên một cái đau nhói. Thiên Như đang vui vẻ cười đùa với một anh chàng điển trai nào đó. Họ cười rất vui. Rất vui ! Kiều Minh quay người, cô chạy một mạch ra khỏi đây. Nhịp tim của cô như thổn thức , đau thắt theo từng bước chân. ʺHộc..hộc..ʺ Kiều Minh chống tay lên xe. Cô thở hồng hộc vì mệt.

 ‑ Mình đang nghĩ gì thế này?! Kiều Minh tự hỏi bản thân. Thiên Như tuyệt đối không phải người như thế. Tuyệt đối không phải. Kiều Minh hít một hơi dài. Lên xe. Cô nghĩ cô nên đi khỏi chỗ này.

*** _07:00 P.M_ Hạo Nam đưa Thiên Như về nhà rồi quay xe đi luôn. Kiều Minh đậu xe ở đó không xa. Cô chỉ cố giấu mình để Thiên Như được vui. Nhưng khi Hạo Nam quay xe, cô cũng lập tức đi theo. Không phải muốn cảnh cáo, hay gây sự. Cô chỉ muốn đảm bảo về thân thế của người con trai này. Cô không muốn..không hề muốn Thiên Như của cô bị tổn thương.

 _ 07: 30 P.M_Hạo Nam dừng xe trước một cửa hàng đồ chơi nhỏ. Anh đã hứa sẽ mua đồ chơi cho Nhiên Nhiên. Hiện giờ nó đang được thư ký của anh chăm sóc. Kiều Minh nhíu mày. Khi Hạo Nam vừa bước vào trong có vài bóng người xán lại quanh cái ô‑tô trắng của cậu. Rất co vẻ là du côn.

_ 20 phút sau_ Hạo Nam bước ra từ cửa hàng đồ chơi. Anh nhìn lũ người trước mặt ‑ Các anh muốn gì?? Một trong số những tên đó vuốt lên vạt áo của Nam, cười khẩy

‑ Chú em phải tự hiểu chứ?! Hạo Nam thở dài, anh biết mà.

Làm phiền các anh tránh ra được chưa? Tên vừa nãy cầm tập tiền Nam đưa, ra chiều không đủ. Hạo Nam mặc kệ, anh không muốn đôi co quá với những người này. Từ xa Kiều Minh bước xuống. Có đánh nhau là chắc rồi. Thấy thái độ của Nam, mấy tên du côn nổi điên. Chúng kéo anh lại.

‑ Các anh muốn làm gì hả?

‑ Làm gì à? Một tên khác nói với giọng bỡn cợt và tung cú đấm vào mặt Hạo Nam. Nhưng cú đấm còn chưa chạm mặt anh thì ʺBụpʺ

‑ Tránh ra! Kiều Minh lớn tiếng. Cô chạy lại gần Hạo Nam sau khi đạp cho tên muốn đấm anh một phát

‑ Chạy mau đi! Hạo Nam nhíu mày

 ‑ Cậu là ai! Tôi không thể bỏ cậu ở đây được! Kiều Minh cười khẩy

‑ Cậu biết võ à! Ở lại cũng không làm gì thì chạy đi!

 ‑ Nhưng..

‑ Tôi nói chạy‑ngay‑đi!

_ 09:30 P.M_ Kiều Minh dừng xe. Cái bóng liêu xiêu của cô bước ra. Trên nệm ghế ô‑tô , máutừ cánh tay loang ra vẫn còn.

‑Chồng! Thiên Như hốt hoảng chạy từ cửa nhà ra đỡ Minh. Nhỏ đã thấp thỏm cả tiếng đồng hồ khi thấy Kiều Minh về muộn rồi.

‑ Chồng sao thế? Sao lại bị đánh ra thế này! Kiều Minh không nói, cô chỉ lặng lẽ nhìn Thiên Như, nơi khoé miệng đang chảy máu khó nhọc mở một nụ cười. Thiên Như để Kiều Minh trên ghế, nhỏ chạy lên tầng lấy hộp cứu thương. Kiều Minh đưa mắt nhìn Thiên Như đang quỳ gối dưới đất, miệng thổi phù phù vào viết thương, còn tay thì bôi thuốc sát trùng

‑ Đau không chồng? Kiều Minh lắc đầu, khó khăn lên tiếng

‑ Chồng ổn! ‑ Ổn ?? Ổn cái gì mà ổn chứ?? >ʺ< Thiên Như hét toáng lên. Minh khẽ cười. ʺRing...rang..ʺ Tiếng chuông điện thoại hối hả vang lên. Kiều Minh nhắm mắt, khỏi nhìn cũng biết là điện thoại Thiên Như, cô chỉ thắc mắc : Thiên Như đổi nhạc chuông từ bao giờ hay là nhạc cài riêng cho cuộc gọi.Thiên Như nghe điện thoại kêu một hồi, hơi tần ngần một lát rồi buông bông băng xuống

‑ Chờ vợ xíu nha! Như nói và quay người lên lầu với cái điện thoại Kiều Minh cười thêm một nụ cười chua chát. Nếu là ba ngày trước, thứ mà Thiên Như chọn chắc có thể là những thứ bông băng này chứ không phải cái điện thoại kia. Bàn tay loang nổ máu của Kiều Minh khẽ đưa ra cầm lấy gói bông và thuốc sát trùng. Tại sao dù những thứ ấy chưa chạm vào người mà cô lại đấy xót xa thế này.

 *** _ Một tuần sau_ Gió mùa thu vẫn tinh nghịch tràn vào phòng. Nhưng lạ là nó làm cho Kiều Minh có chút cảm giác tê cóng. Một tuần qua đi. Kiều minh đã chứng kiến mọi sự thay đổi của Thiên Như. Nhỏ đã không còn là đứa bé hay nũng nịu ngày xưa luôn cần cô cưng chiều nữa. Giờ nhỏ hoàn toàn như bao người vợ bình thường khác : Nhỏ chăm sóc việc nhà, hì hụi nấu ăn

‑ Đảm đang và tháo vát. Kiều Minh cười khổ. Thật là quá tốt ! Phải, quá tốt nếu như nhỏ vì cô mà thay đổi như thế. Nhưng không! Sự thay đổi đó lại vì một người khác. Thiên Như dường như một cách vô thức đã mang cảm giác hạnh phúc khi ở bên canh Hạo Nam về cạnh Kiều Minh. Những cái ôm ít đi, những nụ hôn mất hẳn giúp Kiều Minh cảm nhận rõ ràng vị trí của cô lúc này. Cô hiểu ! Chỉ thời gian ngắn vậy thôi, nhưng cô là không còn là người quan trọng nhất. Mặc dù, cô có thể vẫn là ngươi thân quen nhất. Tiếng bước chân khẽ vang lên, Minh nhìn theo hướng đó. Có lẽ Thiên Như đang xuống. Cô cũng chuyện muốn nói với nhỏ. Thiên Như khẽ cươi , nhỏ vừa nói chuyện với Hạo Nam và có một cái hẹn với anh vào tối nay.

‑ Vợ ! Kiều Minh lên tiếng khi bóng dáng của Thiên Như vừa xuất hiện

‑ Dạ! Như đáp lại. Minh khẽ cười

‑ Tối nay công ty chồng có tổ chức gặp mặt khách hàng. Vợ đi cùng chồng được không? ‑ Mấy giờ thế ạ?

‑ 07:00 tối nay!Đôi mắt đen của Như nhíu lại. Lúc đó có hẹn với Hạo Nam rồi. Nhỏ tần ngần một lát rồi nói ‑ Bạn vợ hẹn trước mất rồi!! Chồng đi cùng người khác nhá! Kiều Minh gượng cười với một cái gật đầu, rồi lặng lẽ nhìn Thiên Như nấu cơm. Những vết phẫu thuật giật nhói làm tim cô thắt lại. Gió thu cuốn lấy Minh . Xung quanh cô chỉ con một mùi lạnh toát.

*** _ 06:30 A.M_ Thiên Như bươc ra khỏi nhà với bộ váy dạ hội đẹp lung linh . Kiều Minh lặng lẽ nhìn theo dáng nhỏ từ khe hở của cái rèm cửa màu xám trên tầng hai, tay thắt lại cái ca‑vát trên cổ áo. Cô sẽ không phản đối bất cứ việc gì làm Thiên Như vui.

_ 07:15 P.M_ Thiên Như đứng bên cạnh Hạo Nam và đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn mọi người xung quanh ‑ Anh nói dự tiệc gì vậy? Nhỏ nhíu mày. Hạo Nam cười nhẹ

‑ Gặp đối tác làm ăn của anh! Công ty của anh mới có kế hoạch cộng tác với khách sạn này! Thiên Như cười, nhỏ biết là Hạo Nam rất giỏi.

‑ Vậy sao? Anh hợp tác với khách sạn nào vậy?

‑ Paradise Hotel Một thoáng ngạc nhiên. Thiên Như níu áo Hạo Nam

‑ Khách sạn đó... Hạo Nam mỉm cười

‑ Chắc em biết hả? Đó là khách sán lớn và đẹp. Chưa hết, quản lí ở đó cũng rất tài giỏi. Anh chưa gặp mặt bao giờ nhưng rất tin tưởng cậu ta. Thiên Như đưa đôi mắt vô hôn nhìn Nam

‑ Hạo Nam ! Quản lí đó tên gì? ‑ Hoàng Kiều Minh! Anh ta cũng bảnh lắm đó! Haha.. Hạo Nam bật cười với Thiên Như. Anh kéo nhỏ lại phía mình mà không để ý hai bàn tay lạnh toát của Thiên Như. Nhỏ sợ, nhỏ đang rất sợ. Vì cái gì ư? Nhỏ sợ Kiều Minh sẽ làm lộ mọi chuyện. Ngay đằng sau hai người, Kiều Minh đứng như chôn trân ở đó. Cô thừa khả năng nhận ra Thiên Như của mình dù nhìn từ đằng sau. Đúng là Thiên Như của cô và nhỏ đang đứng cạnh người con trai hôm đó. ‑ Kiều Minh ! Tiếng ngài Chủ tịch vang lên. Kiều Minh quay ra

‑ Vâng ! Ánh mắt vị Chủ tịch đảo quanh một lượt rồi dừng lại ở chỗ Hạo Nam

‑ Kia là ông Trần Hạo Nam! Tổng giám đốc công ty đầu tư vào khách sạn của ta! Cậu và tôi cùng chào hỏi chứ? Cậu ta nói rất muốn gặp cậu một lần đấy! Kiều Minh sững lại. Cô cười nhạt

‑ Tôi hơi mệt ! Tôi xin phép về trước nhé Chủ tịch! Thất lễ! Cái dáng đầy nam tính của Kiều Minh nhanh chóng biến mất sau hàng trăm người dự tiệc. Mỗi bước chân là một vết cứa vào tim. Ở bụng cô, máu từ vết phẫu thuẫn rỉ ra. Thấm vào áo. Minh ra bãi xe, mặc kệ cơn đau thắt. Bàn tay của cô giữ chặt vô lăng. Cái ô‑tô lao vút trong màn đèn đường mờ ảo. Cô không giận dữ, không hờn ghen. Thứ cô thấy duy nhất lúc này là ʺLạnhʺ . Rất lạnh! Lạnh từ tận trái tim. Đôi mắt nâu của Kiều Minh long lanh hơn. Nhưng cô không khóc. Cô mở một nụ cười dằn vặt. Cô không được khóc. Vì cô không hề hối hận với việc mình làm. Cô chỉ cần Thiên Như hạn phúc. Và bây giờ, cô hải biến mất khỏi bữa tiệc đó . Phải ! Chỉ vậy thôi.

_ Bữa tiệc_ Thiên Như toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến Kiều Minh. Nhỏ nép sát hơn vào người Nam. Anh lo lắng

‑ Em sao thế? Anh sẽ đưa em về! Thiên Như lắc đầu. Nhỏ không muốn ảnh hưởng công việc của Hạo Nam. ‑ Không được! Em phải..

‑ Ông Trần! Tiếng ngài chủ tịch vang lên. Hạo Nam vội quay ra, đón lấy ly rượu trong tay ông ta

‑ Vâng ! Chào ông! Chủ tịch mỉm cười thân thiện và phúc hậu. Ông lên tiếng

‑ Cảm ơn cậu đã đầu tư vào khách sạn của chúng tôi! Rất cảm ơn cậu! Hạo Nam cười, anh lắc đầu ‑ Không đâu! Tôi rất vinh dự được hơp tác với quý vị! À..anh quản lí không ở đây sao? Ngài chủ tịch cười xoà

‑ Kiều Minh hả? Cậu ấy cáo bệnh rồi! Nhưng hai người con nhiều cơ hội gặp nhau mà! Hạo Nam cũng cười. Không được gặp người tải giỏi như vậy quả thật tiếc. Nhưng còn nhiều cơ hội. Thiên Như thở phào. Nỗi lo trong lòng nhỏ biến mất.

***        _ 10:45 P.M_ Thiên Như tạm biệt Hạo Nam rồi lên nhà. Kiều Minh vội vàng giấu bông băng và thuốc cầm máu vào gầm giường. ʺCạchʺ Tiếng chốt cửa vang lên. Thiên Như bước vào nhìn Minh đang chơi game trên máy tính

‑ Vợ về sớm thế sao? Thấy Như, Minh hỏi vui vẻ. Thiên Như gật đầu, nhỏ lại gần Minh

‑ Hôm nay chồng không đi tự tiệc à?

‑ Ừm ! Chồng hơi mệt ! Vợ chơi có vui không??

‑ Dạ vui! Khuôn mặt dè chừng vừa nãy của Thiên Như biến mất. Nhỏ cười típ mắt. Kiều Minh cũng phụ hoạ theo bằng một nụ cười quyến rũ

 ‑ Chồng pha sẵn nước ấm cho vợ tắm rồi đó! Mau tắm đi rồi ngủ! Thiên Như gật đầu rồi nhanh chóng đi tắm. Kiều Minh lúc này lúc này mới thở dài một cái để chặn lại quả tim như muốn dừng đập của mình. Cô đau khổ, chống ta lên trán ʺChồng không xuất hiện! Vợ vui như vậy thật sao?ʺ

_ 01:30 A.M_ Kiều Minh lặng lẽ ngắm nhìn Thiên Như đang say giấy bên cạnh. Đôi mắt đặc biệt của nhỏ nhắm nghiền, đôi môi đỏ mọng cũng trật tự. Bàn tay của Minh giơ ra, nhưng rồi lại lại khựng lại giữa không trung. Liệu bây giờ cô chạm vào nhỏ, nhỏ sẽ thế nào! Có khó chịu không? Có cáu gắt không? Minh hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh. Bàn tay của cô thu lại. Trong đầu cô, những suy nghĩ miên man ʺ Chồng thực sự đau vợ ạ! Chúng ta đã từng rất hạnh phúc đúng không? Nhưng chồng không giận vợ, càng không trách vợ! Vì...chồng yêu vợ! Chỉ vậy thôi là đủ để chồng hy sinh rồi vợ ạ!ʺ Đôi mắt của Minh mệt mỏi nhắm lại. Phải ! Cô không tìm nổi bất cứ lí do nào để quay lưng với Thiên Như, nhưng lại có lí do để hy sinh vì nhỏ . Cô yêu nhỏ ! Chỉ vậy thôi!

*** Hy sinh bao giờ cũng là điều đau đớn nhất. Nhưng được hy sinh vì người mình yêu lại trở thành niềm hạnh phúc to lớn. Nếu sự hy sinh đó không được đáp trả? Liệu người ta có còn hy sinh? Hay sẽ quay sang thù hận

_ 20 ‑ 9 , 06:00 A.M_ Kiều Minh lặng lẽ dựa người bên khung cửa sổ có cái rèm màu xám. Tách cà phê trong tay cô nguội lạnh từ bao giờ. Gió thu mỗi lúc càng buốt giá , những cái lá khô bắt đầu rụng nhiều hơn. Mái tóc của Minh ủ rũ để mặc gió nghịch ngợm. Thiên Như đã đi ra ngoài từ sớm. Nghĩ đến đây, một nụ cười lạnh toát mở trênđôi môi của Kiều Minh. Thiên như hoàn toàn đã chẳng còn là vợ cô nữa. Có lẽ nhỏ đã tìm được bến bờ hạnh phúc thật sự của mình rồi. Nhưng cô không muốn xa nhỏ. Dù đau, cô vẫn chấp nhận

‑ Vì cô yêu nhỏ, yêu quá nhiều. ʺBính boong!ʺ Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Kiều Minh đặt tách cà phê xuống bàn

 ‑ Xin chào! Anh có phải là anh Hoàng Kiều Minh không ạ?? Một anh thanh niên đưa thư niềm nở. Minh cười đáp trả

‑ Vâng ! Có chuyện gì không ạ!

‑ À! Anh có văn kiện từ nước ngoài gửi về ạ! Minh nhíu mày, các vết thương ở bụng lại giật giật đau nhói. Cô cười gượng

‑ Vâng ! Cảm ơn anh! Anh nhân viên đưa gói văn kiện cho Minh. Cô thanh toán tiền rồi quay vào nhà. Gió ùa qua một lượt như tò mò muốn biết điều bí ẩn được gói kín kia. ʺSoạtʺ Kiều Minh khẽ kéo lớp keo dán . Bên trong gói văn kiện là một cái hộp nhựa nhỏ, cùng một sấp hồ sơ. Kiều Minh khẽ lôi tập giấy ra đọc. Trong đó có ghi rõ ca phẫu thuật cô làm là gì và kết quả. Minh mở một nụ cười rạng rỡ. Ca phẫu thuật thành công rồi. Cô khẽ cầm hộp nhựa lên xem. Bên trong là một ống nghiệm đông lạnh được bảo quản cẩn thận. Đây chính là tinh trùng của cô . Cô đã vất vả sang Nhật để chiết tinh trùng trong người mình. Vậy là giờ có thể làm thụ tinh nhân tạo. Thiên Như có thể hoàn thành ước nguyện của nhỏ

‑ Có một đứa con. Phải! Nó sẽ là con của cả hai người, sẽ mang trong mình dòng máu của cả cô và Thiên Như. Kiều Minh rút điện thoại, cô muốn báo cho Thiên Như biết tin này ngay.

 ‑ Alo! Chồng ạ! Thiên Như cất tiếng khe khẽ. Kiều Minh cũng không mấy bận tâm. Cô lên tiếng

‑ Chồng có chuyện này muốn nói

 ‑ Sao thế chồng? Kiều Minh định nói luôn mọi việc. Nhưng đột nhiên khựng lại. Cô muốn Thiên Như bất ngờ.

 ‑ 08:00 tối nay! Chúng ta gặp nhau ở ʺ Happiness Restaurantʺ nhé! Thiên Như khẽ liếc nhìn Hạo Nam đang tươi cười với Nhiên Nhiên ở phía sau rồi gật đầu qua loa, nhỏ tắt máy. Kiều Minh mỉm cười hạnh phúc. Ước mơ của Thiên Như cuối cùng cũng sẽ thành hiện thực. Nhỏ biết được tin này sẽ rất vui. Trong phút chốc, nỗi đau da thịt đươc xoa dịu đi rồi hoàn toàn biến mất.

* *. * _ 07:30 P.M ‑ Happiness Restaurant_ Kiều Minh ngắm nghía tờ giấy báo cáo phẫu thuật thành công trong tay hàng nghìn lần mà không chán. Cô đã đến sớm trước giờ hẹn 1 giờ đồng hồ vì hồi hộp.Cảm giác trong lòng cô thật khó tả. Cảm giác hạnh phúc vô cùng. Trong ʺHappiness Restaurantʺ những ánh đèn đều mang màu vàng tối tạo cảm giác ấm áp lãng nạm. Các bản nhạc được chơi ở đây cũng đều là các bản tình ca du dương, trên bàn ăn đều có ánh nến lung linh. Một không khí phù hợp để công bố tin vui này. Kiều Minh kéo tay áo nhìn vào đồng hồ. Bây giờ là 07:50 P.M , một lát nữa Thiên Như sẽ tới. Tim của Kiều Minh rở lên rộn ràng. Cảm giác này thật đặc biệt.

* * * _ 5 phút sau_ Kiều Minh mỉm cười nhìn ra bên ngoài cửa kính. ʺLoảng xoảngʺ Tiếng đổ vỡ vang lên chua chát. Nhưng mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Chỉ có đôi mắt của Kiều Như mở to hơn. Cô là người duy nhất nghe thấy tiếng đổ vỡ ấy. Vì sao ư !? Vì đó là tiếng vỡ vụn của trái tim cô. Ánh mắt nâu của

Minh chăm chú nhìn sang cửa hàng đối diện. Là Thiên Như và Hạo Nam. Kiều Minh chăm chú nhìn theo bóng dáng của Như. Cô đã nhớ nhung nhỏ biết nhường nào. Những ngày qua, nhìn thấy bóng dáng của cô gái ấy cũng khó khăn. Đôi mắt xinh đẹp e dè sợ hãi nhìn sang bên này như thể sợ bị phát hiện. Kiều Minh cười đau đớn. Nhỏ sẽ không tới đây. Sẽ không tới. Minh rút điện thoại, cô nặng nhọc bấm từng con chữ trên màn hình của cái iphone

‑ Chồng bị sốt! Xin lỗi vợ nhé! Chồng không đến chỗ hẹn được!

Khi có tín hiệu báo tin nhắn được gửi đi, đôi mắt của cô lại dõi theo cô gái trước

cửa hàng đối diện. Đọc tin nhắn, mỉm cười, tắt nguồn rồi bước đi. Minh lẩm

nhẩm những hành động của Thiên Như. Nhỏ vẫn bước đi, dù cô có nói mình bị

sốt.

ʺRào...ʺ

Cơn mưa đột nhiên đổ ập xuống một cách bất chợt. Những bản nhạc du dương

cuốn sâu vào tâm can của Kiều Minh đau nhói. Cô gấp lại tờ giấy báo phẫu

thuật. Cái dáng người ảm đạm lặng lẽ bước về phía cửa nhà hàng, như để lại

đằng sau những nốt nhạc buồn vô tận.

*

* *

_ 10:30 P.M_

Thiên Như bước vào phòng. Kiều Minh nằm trên giường với lọ thuốc và cốc

nước ở bên cạnh. Cô cần diễn tốt vai diễn của mình để niềm vui của Thiên Nhưđược trọn vẹn.

‑ Chồng sao vậy?

Thiên Như đưa ra bộ mặt lo lắng bước đến cạnh Minh. Kiều Minh khẽ cười

‑ Chồng có nhắn tin cho vợ mà!

Thiên Như lắc đầu , nhỏ lôi cái điện thoại đã tắt nguồn ra và nói

‑ Vợ xin lỗi, điện thoại hết pin. Vợ không có nhận được tin nhắn nên không về

với chồng ngay được.

Kiều Minh lắc đầu, mỉm cười dù tim cô đang nứt ra vì đau

‑ Vậy à? Vợ đã chờ chồng đến giờ này sao? Chồng xin lỗi!

Thiên Như ngây ra một lát rồi cũng gật đầu. Minh lên tiếng

‑ Chồng sạc điên thoại cho vợ! Vợ tắm đi!

‑ Chồng đang ốm mà!

‑ Không sao!

Thiên Như sững lại một chút rồi cũng gật đầu. Kiều Minh cầm cái điện thoại

mang đi sạc. Cô nhìn về phía nhà tắm.

ʺVợ đã diễn rất tốt vai diễn của vợ rồi! Chồng cũng sẽ tin mọi chuyện là như

thế!ʺ

Kiều Minh ôm lấy trái tim như vừa bị đâm qua một nhát. Tại sao nhỏ lại diễn tốt

như thế, thà cứ diễn tệ một chút thì cô đã không đau thế này!*

*. *

_00:30 A.M _

Ánh trăng mộng mị soi xuống nhân gian. Căn phòng nhỏ tràn ngập thứ ánh sáng

ma mị nhờ lớp cửa kính. Kiều Minh đưa mắt thưởng thức sự im lặng xung

quanh. Tiếng thở nhè nhẹ của Thiên Như vang lên.

Kiều Minh ngồi dậy. Nhìn Như chăm chú. Tâm trạng của cô thật quá hôn độn.

ʺ Từ lúc chồng thấy vợ bên anh chàng đó, chồng đã tự hỏi lòng quá nhiều lần câu

này: Cuối cùng thì vợ còn yêu không vậy? Tại sao lại đối xử với chồng thế này .

Chồng xin lỗi, chồng vô dụng quá mà! Bên chồng vợ đã không còn hạnh phúc

đúng không? Một cuộc tình đổ vỡ thì người thứ ba sẽ xuất hiện. Chồng không

thể mang lại thứ vợ cần, không thể cho ước mơ của vợ thành sự thật . Anh ta tốt

hơn chồng gấp vạn lần! ʺ

Kiều Minh thu mình lại. Gió ùa qua nhưng tấm kính đã chắn nó lại. Bờ vai của cô

run lên. Đôi mắt ánh lên tia nước

Kiều Minh khẽ cúi mình. Đôi môi đỏ khẽ đặt lên trán Thiên Như một nụ hôn vội

vàng. Cô đã có dự tính riêng của mình.

*

* *

[ Giải thích chút nhé: Theo như công bố không biết từ khi nào nhưng đã được

công nhận: Trong cơ thể phụ nữ có chứa một lượng tinh trùng rất nhỏ. Khoảng

0,001% . Có thể áp dụng khoa học kĩ thuật để ép lấy lượng tinh trùng này (

nhưng rất đau) . Tinh trùng được lấy ra có thể nuôi cấy và vận chuyển bằng cách

làm đông lạnh . Trên thế giới có một : Ngân hàng tinh trùng cũng sử dụng biệnTnmmtm ID: 410 [ Nữ ]

Tài Khoản : 171 XU | Đang Offline

Cấp 2 KTer Thân Thiết ‑ Thành Viên Chính Thức

Được Cảm Ơn 0 lần

Bài Viết Thứ : # 19

Thời Gian: Thứ 3, 10/02/2015, 18:09

Gửi Tin Nhắn Đến Tnmmtm

Tìm Bài Viết Của Tnmmtm

pháp đông lạnh tinh trùng để bảo quan chúng nhằm tặng tinh trùng miễn phí

cho các cặp vợ chồng không sinh được con, hoặc khó có thai. Ở truyện mục đích

của KM chính là lấy tinh trùng của chính mình để thụ tinh nhân tạo. Vì những

cặp vợ chồng les đều là con gái, nên muốn sinh con có huyết thống của cả hai

ngừoi đây là cách duy nhất. ( Hy vọng những điều này có thể giúp các bạn hiểu

biết thêm! )

_06:00 A.M_

Kiều Minh ngồi lặng lẽ trên ghế. Cánh cửa được đóng chặt im lìm. Gió lạnh bên

ngoài vẫn vần vũ không thôi.

Hơn một tháng qua, cuộc sống đã có quá nhiều thay đổi. Nhiều đến nỗi, nụ cười

của cô cũng biến thành thứ biểu tượng cho niềm đau.

‑ Vợ ra ngoài nhé chồng!

Thiên Như nói với một nụ cười lạnh tanh mở trên môi. Kiều Minh gật đầu khe

khẽ.

ʺCạch!ʺ

Thiên Như mở cửa. Cánh cửa trắng mở

ra khiến gió lùa vào, Kiều Minh có cảm giác lạnh buốt vô cùng. Đôi mắt lặng lẽ

nhìn theo dáng người của Thiên Như có tới khi nhỏ biến mất hoàn toàn sau cánhcửa của cái ô‑tô trắng. Minh mở một nụ cười nhợt nhạt, vô hồn và đau đớn. Đến

lúc cô phải làm việc mà đáng ra nên làm từ lâu.

Khoác vội cái áo mỏng để tránh cái rét buốt bên ngoài, Kiều Minh lên ô‑tô và

phóng theo Hạo Nam.

***

_ 07:30 A.M_

Kiều Minh nắm chặt cái vô‑lăng. Cô đã ngồi ở đây‑ Trước quán cà phê mà Thiên

Như và Hạo Nam hẹn nhau cả nửa tiếng rồi. Cô không biết mình có nên bước ra

hay không?

ʺRoẹt..rì..rì..ʺ

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Kiều Minh kéo cái cửa kính ô‑tô xuống. Tiếng

nhạc vang lên khe khẽ, một bàn nhạc buồn vô cùng. Nó giống tâm trạng của cô

lúc này ‑ Tuyệt vọng và đau đớn.

Minh mở cửa, cô bước xuống xe. Những con đường đều nhuốm một mùi lạnh

nhạt. Kiều Minh khẽ cười, cô nhẹ nhàng bước vào trong.

_ Bên trong_

Thiên Như khẽ cười tươi nói chuyện với Hạo Nam. Đây là một quán cà phê

vườn. Những loại cây cảnh xanh quanh năm bao bọc lấy hai người họ như thể

tình yêu mà họ giành cho nhau vào lúc này.

‑ Thiên Như !

Hạo Nam lên tiếng.‑ Dạ!

‑ Anh biết điều này hơi khó nói, và có lẽ hơi sớm..Nhưng em sẽ đồng ý chứ?

Khi Thiên Như con đang ngơ ngác, Hạo Nam nhanh chóng mở một cái hộp hình

trái tim có bọc nhung đỏ bên ngoài. Nổi bật lên giữa màu đỏ đó, chính là chiếc

nhẫn đẹp lung linh.

‑ Làm vợ anh nhé!

Hạo Nam ngại ngùng lên tiếng. Thiên Như là cô gái đầu tiên anh yêu, và anh

muốn nhỏ làm vợ anh.

Thiên Như hoàn toàn bất ngờ, nhỏ bối rối. Không phải bối rối khi nghĩ về Kiều

Minh. Mà là hạnh phúc quá nên bối rối. Trong lòng nhỏ, Kiều Minh giờ đây hoàn

toàn như sương khói.

Từ đằng xa, Kiều Minh cười khổ. Cô biết nhỏ đang nghĩ gì mà. Hít một hơi dài

để lấy lại bình tĩnh. Cô tiếp tục bước tới chỗ họ.

***

Thiên Như ái ngại nhìn Hạo Nam.

‑ Em..em...

Hạo Nam gãi đầu , gãi tai. Có lẽ nào, anh hấp tấp quá chăng? Thiên Như thấy bộ

dạng của Hạo Nam bật cười. Vẫn nụ cươi thiên thần ấy. Nhưng nụ cười lập tức

tắt ngấm khi ánh mắt nhỏ thấy người đang tiến về phía mình. Đôi mắt đen

huyễn hoặc mất hẳn sự nhanh nhẹn, chỉ còn duy một màu lo lắng. Kiều Minh cố

giữ lý trí kiên định để không ngã khuỵ ngay tại đây. Trong mắt Thiên Như bây

giờ , có lẽ cô chẳng khác gì một con ác thú có thể cướp hạnh phúc của nhỏ.ʺCạchʺ

Kiều Minh điềm nhiên kéo cái ghế bên cạnh Thiên Như và ngồi xuống. Đôi mắt

nghiêm nghị nhìn người đối diện. Hạo Nam mừng rỡ, đấy chính là người cứu

anh . Nhưng chưa để anh nói lời cảm ơn thì.

‑ Cậu muốn cầu hôn Thiên Như sao?

Hạo Nam đang sững người thì bị câu nói của Kiều Minh lôi về hiện tại.

‑ Phải!

Kiều Minh nhếch mép một cái

‑ Cậu đã hiểu rõ Thiên Như rồi chứ?

‑ Phải!

‑ Cậu thử nói cho tôi nghe xem?

Kiều Minh đưa ánh mắt thách thức về phía Hạo Nam.

Hạo Nam có chút ngạc nhiên, những cũng không lé tránh, anh lên tiếng

‑ Thiên Như là một cô gái tốt, cô ấy luôn như con nít, cần người bên cạnh để che

chở và bảo vệ, còn thích nấu ăn và rất thích trẻ con!

Kiều Minh lặng lẽ nghe Hạo Nam nói. Đôi mắt cô chăm chú nhìn Hạo Nam

,khuôn mặt điềm nhiên nhưng tim thắt lại.

‑ Cậu...quá kém cỏi! Cậu chỉ hiểu được ngừng ấy thôi sao? Khi Thiên Như yêu

cậu nhiều như thế?

Kiều Minh lên tiếng. Hạo Nam sững lại. Hai đôi mắt nâu nhìn nhau. Kiều MinhTnmmtm ID: 410 [ Nữ ]

Tài Khoản : 171 XU | Đang Offline

Cấp 2 KTer Thân Thiết ‑ Thành Viên Chính Thức

Được Cảm Ơn 0 lần

Bài Viết Thứ : # 20

Thời Gian: Thứ 3, 10/02/2015, 18:09

Gửi Tin Nhắn Đến Tnmmtm

Tìm Bài Viết Của Tnmmtm

buông một nụ cười lạnh buốt

‑ Thiên Như sợ nấu ăn vì cầm dao sẽ bị đứt tay! Ghét ăn cà rốt và đặc biệt là cá vì

sẽ bị dị ứng. Cô ấy thích mặc váy trắng vì nó là màu của tinh khôi. Mỗi buổi sáng

cô ấy cần một tách cà phê. Nước tắm luôn luôn phải là nước ấm. Ngoài ra con

thích trồng cây và chăm sóc động vật nhỏ. Hơn hết, cô ấy yêu trẻ con và muốn có

một đứa con , chứ không phải thích trẻ con!

Hạo Nam lắng nghe những điều Kiều Minh nói. Anh nuốt khan, quả thật là anh

đã quá thiếu sót. Những vết thương trên tay Thiên Như đều là vì cầm dao vậy

mà anh không biết. Anh quá vô tâm.

‑ Hạo Nam!

Kiều Minh đột ngột lên tiếng.

‑ Vâng!

Hạo Nam lên tiếng. Minh lặng nề nói

‑ Tôi tin cậu sẽ hiểu Thiên Như rõ hơn nữa khi thời gian trôi qua nhiều hơn.

Nhưng cậu có dám hứa sẽ yêu thương và bảo vệ Thiên Nhưu suốt đời, để cô ấyluôn hạnh phúc và sẵng sàng đánh đổi mọi thứ vì hạnh phúc của Thiên Như

không?

Hạo Nam nhìn Thiên Như , anh yêu nhỏ. Và anh sẽ làm thế

‑ Được! Tôi hứa!

Minh cười nhẹ nhõm

‑ Vậy được rồi ! Chúc hai người hạnh phúc!

Hạo Nam vội nói

‑ Cảm ơn anh! Nhưng anh là...

‑ Tôi là...anh trai của Thiên Như!

Kiều Minh đáp lạnh tanh. Rồi quay sang Như, mở một nụ cười hằng ngày.

‑ Đúng không em gái?

Thiên như chết trân khi nghe câu nói của Kiều Minh. Nhỏ nhìn cô, lặng lẽ cúi

đầu rồi gật nhẹ.

Nhỏ đồng ý! Phải, tất nhiên là đồng ý. Kiều Minh khẽ cười, cô ghe tai Thiên

Như, thì thầm

‑Em quên anh đi vậy em nhé!

Dứt lời,Kiều Minh lập tức đứng dậy bước nhanh đi. Hai bàn tay cuộn chặt để

ngăn nước mắt nơi khoé mi trực chờ trào ra. Từ phía sau nhìn lại, chỉ thấy duy

nhất sự dứt khoát.Thiên Như cúi đầu, không buồn, không tiếc nuối, chỉ có ngỡ ngàng. Nhưng rồi

nhỏ cũng chỉ mỉm cười chấp nhận những lời Minh nói.

***

Kiều Minh lao xe điên cuồng trên đoạn đường cao tốc. Đôi mắt nhuốm một màu

buồn vô tận, khoé miệng xinh đẹp đau khổ nhếch lên

‑ Vì chẳng hạnh phúc nên rời ra. Từ nay, chúng ta mỗi người một ngả nhé! Có lẽ

Hạo Nam sẽ cho vợ hạnh phúc. Thứ hạnh phúc của tình mẫu tử mà bên chồng

vợ không có. Chồng xin lỗi.. xin lỗi vì đã không thể cho vợ thứ vợ cần. Xin lỗi!

Chồng vô dụng!

Mỗi lời nói là một lần Kiều Minh tăng tốc. Cuối cùng, cô vẫn chấp nhận làm kẻ

hy sinh. Cô yêu Thiên Như quá nhiều ‑ Đủ để không thể thù hận nhỏ. Cô càng

không oán hận Thiên Như. Đáng ra ngay từ đầu cô nên biết Thiên Như không

thuộc về cô. Không cùng một thế giới, không cùng một tình yêu và không cùng

một ước mơ. Minh nghiến răng, tự tận đáy lòng cô vang lên như âm thanh buốt

lạnh âm ỉ.

ʺTự sâu thấy nhau như người xa lạ!ʺ

***

_09:21 P.M_

Ánh đèn sáng choang hắt lên mọi vật. Gió lùa vào phòng rét buốt. Kiều Minh

ngồi thu mình lại một góc phòng. Mái tóc ủ rũ mặc gió đùa giỡn.

ʺTinh..ʺ

Tiếng chuông tin nhắn đột ngột vang lên. Kiều Minh sực tỉnh, cô lao ra cầm điên

thoại. Miệng lên tục lẩm bẩm‑ Thiên Như! Thiên Như!

Cô nói đúng, tin nhắn của Thiên Như. Nhưng lại làm nỗi đau của Kiều Minh trở

nên lặng nề hơn

ʺNếu chồng thực sự quyết tâm như vậy thì vợ sẽ đồng ý quyết định của chồng!

Tạm biệt chồng, hạnh phúc nhé!ʺ

Kiều Minh nhìn vô hồn vào tin nhắn. Quyết tâm à? Phải , quyết tâm?

ʺCốp..XOẢNG!ʺ

Cái iphone bị Kiều Minh ném mạnh vào tường. Tường mảnh màn hình vỡ rồi

văng ra xung quanh.

‑ Vợ nói chồng quyết tâm sao!? Vợ đã yêu chồng bao giờ chứ mà vợ biết chồng

quyết tâm!?

Kiều Minh hét lên. Cánh tay của cô vô thức quăng đồ đạc lung tung. Đôi mắt của

cô đỏ lên. Nhưng nước mắt tuyệt nhiên không rơi ra một giọt. Sự đau khỏ và tổn

thương cô chịu, tại sao người mà cô yêu thương 2 năm qua lại không thể hiểu.

Minh cứ quăng đồ đạc cho đến khi mệt lử.

ʺXoảngʺ

Cái đèn bàn bị rơi xuống đất vỡ tan.

Ánh sáng trắng phút chốc vụt tắt. Chỉ còn lại một vài màu nhợt nhạt từ ánh đèn

đường hắt vào.

Kiều Minh ngồi xuống. Hai bàn tay và chân của cô bị những mảnh sứ cứa đến

chảy máu. Cô thiếp đi. Cuộc sống này với cô tại sao lại bất công như vậy? Quábất công.

Nhưng vệt sáng cũng dần biến mất, Kiều Minh ngả người lên giường, đôi mắt

nhắm chặt, thứ duy nhất cô thấy chỉ con màu tối u ám.

***

_Một tháng sau_

Kiều Minh khẽ lê bước trên những con đường khô khốc. Cô đứng lại nhìn mặt hồ

nước. Từng con sóng lăn tăn nối đuôi như ôm lấy nhau để khỏi lạnh

Kiều Minh mở một nụ cười vô hồn. Chỉ đơn giản là khoé miệng nhếch lên không

chủ ý. Cô quay mặt tiếp tục bước đi.

Gió lạnh lùa qua cổ Minh. Đôi mắt cô nhìn trân trân vào dáng người đang tiến

đến phía mình ‑ Là Thiên Như. Minh cụp mắt xuống, cô đang kiếm tìm cái gì

chứ! Thiên Như đã không còn là của cô.

Nhưng cô không muốn ai hiểu nhầm cả, và càng không muốn Hạo Nam hiểu

nhầm nhỏ. Minh cố gắng mở một nụ cười tự nhiên. Ít ra có chào hỏi cũng không

khiến ai ngại ngùng. Thiên Như tới gần hơn, Kiều Minh cố giữ bình tĩnh.

Nhưng...

Nụ cười của Thiên Như lạnh nhạt lướt qua Kiều Minh. Nhỏ vẫn vui vẻ cười đùa

với cô bạn bên cạnh.

Con mắt nâu sững sờ rồi cũng cam lòng chấp nhận. Kiều Minh hít một hơi thật

sâu. Không phải hít hà gió. Mà cô muốn lưu lại một chút hương thơm quen

thuộc của Thiên Như. Nhưng dù cố thế nào, cô cũng chỉ ngửi thấy duy nhất một

mùi lạnh buốt. Kiều Minh cúi mặt. Đúng vậy! Giờ họ chỉ ʺNhư người xa lạʺ thôi.

Từng cơn đau thắt lại nơi con tim Minh. Cô ôm lấy lồng ngực. Vô tình lại sờ được

vào vật gì đó. Minh rút nó ra ‑ một tờ giấy. Minh khẽ giở tờ giấy nhăn nhúm vì bị

máy giặt vò ra. Cô cười khổ. Đây là giấy báo chiết suất thành công tinh trùng

trong người của cô. Cô vốn đã định sẽ cùng Thiên Như sinh một đứa bé kháu

khỉnh. Để Thiên Như có niềm vui khi được làm mẹ. Nhưng ý định của cô sẽ

không bao giờ thành hiện thực. Và trong cơn đau vô cùng của tuyệt vọng. Kiều

Minh vô thức lẩm nhẩm lời ca của một bản nhạc nào đó ‑ Bản nhạc cô đã nghe đi

nghe lại hàng nghìn lần chỉ trong một tháng.

ʺĐừng yêu một lúc hai người nhé! Nếu, anh chọn nhé! Thì anh sẽ khuyên em để

người ta chở che. Đừng dùng hạnh phúc bên người ta ở bên anh mà. Tại sao, ánh

mắt đượm buồn, cảm xúc dâng trào.. Tay gạt nước mắt!ʺ

Gió khẽ rít lên qua những cành cây trơ trụi lá. Gió cuốn cả tờ giấy trên tay Minh

xuống mặt hồ. Một giọt nước mặn đắng khẽ rơi rồi vỡ tan trên nền đất cứng

nhắc....

Một mùa đông nữa lại về!

***

‑ Yêu và hết yêu vốn có ranh giới mỏng manh vô cùng. Ta có thể mất nhiều năm

để yêu nhau. Nhưng chỉ cần vài tuần hay vài ngày để hết yêu một người. Hãy

trân trọng người bạn đang có. Vì một khi mất đi rồi, đã vỡ tan rồi thì chẳng bao

giờ có thứ gì hàn gắn lại được. Đừng để mọi thứ vuột khỏi tầm tay. Và đừng để

người thân quen bên cạnh ta ... Trở thành một ʺngười xa lạʺ

~~~~~~~~~ END~~~~~~~~~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro