Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyệt Thu Triệt vô cùng thoải mái và khoái trá, tiêu sái đi trên đường, nhìn đông nhìn tây. Trên thực tế, hắn đối với mọi thứ chung quanh đều rất tò mò, hưng phấn, vì kiếp trước hắn là đứa con của tổng tài, nên không được tiếp xúc với chuyện bên ngoài, cái gì cũng đều là tinh anh giáo dục, cho dù thời điểm kia hắn mới mười tuổi. Đến nơi này, Nguyệt Thu Triệt cũng chưa bao giờ rời khỏi phụ thân, nếu không phải trong lòng ghen tuông, phỏng chừng cũng không ra ngoài một mình. Ai, hiện tại hắn đã bắt đầu nhớ phụ thân a!

Nhưng hiện tại có thể thử cuộc sống giang hồ mà hắn ao ước, dù sao khi hắn còn là Dương Vũ Phong, thời gian buồn tẻ hắn đều đọc tiểu thuyết võ hiệp a. Lần này chính mình phải hảo hảo chơi một chút, khóe miệng cong lên gợi một nụ cười xinh đẹp, liền bước nhanh hơn, hy vọng lúc mình đói bụng thì đã đến được thành trấn.

——————————————————

Lâm Dương thành, là một trong ba thành thị lớn nhất Thương Lục quốc, hai thành còn lại là Lô Lân, Cổ Ngàn.

Nguyệt Dương tửu lâu là tửu lâu tốt nhất Lâm Dương, không chỉ bởi nó có mĩ vị đệ nhất, mà còn vì không ai biết phía sau nó, lão bản là ai, cũng không biết vì cái gì mà không ai dám ở Nguyệt Dương tửu lâu giương oai. Tửu lâu được sắp xếp: lầu một là đại sảnh, tuy rằng nhiều người nhưng vô cùng sạch sẽ, không hề náo loạn, hơn nữa là nơi thám thính, trao đổi tin tức sôi nổi nhất; lầu hai – Nhã Các là một gian phòng trang nhã, thanh lịch, yên tĩnh, bình thường chỉ người có tiền hoặc công tử thế gia ở đây; lầu ba và hậu viện là khách phòng, lầu ba gồm những gian phòng bố trí giống nhau, hậu viện chỉ có ba tiểu viện, phân biệt: Dương, Tinh, Nguyệt, đặc biệt không ai biết có người nào đã từng ở qua Nguyệt viện.

Lúc này đại sảnhNguyệt Dương tửu lâu, không khí náo nhiệt, những người ở khắp nơi tụ tập, đàm luận sự tình lớn nhỏ trên giang hồ.
Một bàn gần cửa sổ, có ba nam một nữ đang ngồi, đều thu hút sự chú ý của người trong đại sảnh, bởi vì họ đều là tuấn nam, mĩ nữ, hơn nữa y phục sang trọng, mà bốn người giống như thói quen, cũng không để ý đến người khác nhìn mình.

“Ca ca, không tốt nga, vừa rồi đáng lẽ nên đến Nhã Các!” Đông Phương Thiến một thân y phục phấn hồng, ai oán nói, khuôn mặt kiều diễm trắng như sứ càng điểm mấy mạt tư sắc.

“Thiến nhi!” Ngồi bên cạnh Đông Phương Thiến là ca ca của nàng, một thân bạch sắc, ôn nhu khuyên nhủ, khóe môi mỉm cười như mộc xuân phong.

Đông Phương Thiến thấy ca ca của mình cười ôn nhu, không nói thêm một tiếng, mải miết ăn cơm.

Ngồi ở đối diện là nam tử tà mị, vận y phục lam sắc, tên gọi Hàn Tinh: “Đông Phương, giờ chúng ta đi nơi nào a?” Hảo tâm mở ra đề tài, lại quay đầu nháy mắt với nam tử anh tuấn bên cạnh: “Bắc Đường, ngươi có ý kiến gì a?”

Bắc Đường nhìn hắn một cái, phun ra hai chữ “nói sau.” Cầm lấy chén rượu, uống một hớp.

“Xem ra mị lực của ta đối với hai người các ngươi, Đông Phương cùng Bắc Đường, căn bản là vô dụng thôi!” Ai oán thở dài, Hàn Tinh tiếp tục uống rượu, ôn nhu mỉm cười, liếc mắt một cái nhìn Bắc Đường cùng Đông Phương.

“Ta thật sự không rõ vì cái gì mà Tinh Kiếm sơn trang lại có người như ngươi.” Đối với cái liếc mắt của nam nhân, trong lòng Bắc Đường nảy lên một trận ác hàn.

“Đường đường là công tử của Bắc Đường thê gia như thế nào có thể nói ra những lời tổn thương lòng người mà ~” Lại tiếp tục ai oán.

Bỗng nhiên, đại sảnh náo nhiệt nhất thời yên tĩnh, chỉ nghe vài tiếng hút không khí. Liên thấy một nam tử xinh đẹp, y phục bạch sắc, phong hoa tuyệt đại, đôi mắt trong suốt như thu thủy, thần thái nhộn nhạo khác thường.

Nguyệt Thu Triệt trong lòng thực kích động, rốt cục cũng đi tới khách *** trong truyền thuyết, mà chính mình cũng đói bụng không chịu nổi, cho nên nhìn thấy tửu lâu trong lòng vô cùng hưng phấn, lập tức cất bước đi vào.

Tại sao lại im lặng như vậy a, nhìn nhìn bốn phía, sao mọi người là đều lộ ra bộ dạng này, có người còn chảy nước miếng. Quên đi, dù sao cũng không phải chuyện của mình.
Nguyệt Thu Triệt nhìn thoáng qua người kia ăn mặc bình thường, áo lam, tay cầm một chiếc khăn màu trắng sạch sẽ, một khăn vắt qua vai, lúc này không rời mắt khỏi mình, nghĩ hẳn là tiểu nhị, lập tức nói:

“Tiểu nhị, còn chỗ không?”

Khách nhân nghe thanh âm thản nhiên, nhất thời rời đi lực chú ý, tiếp tục bàn chuyện của mình, nhưng ngẫu nhiên vẫn nhìn sang Nguyệt Thu Triệt.

Tiểu nhị cũng lập tức hoàn hồn, tiến lên cười cười, nhiệt tình nói: “Hoan nghênh khách quan, không biết ngài muốn ở đại sảnh dùng cơm hay là lên Nhã Các?”

Nguyệt Thu Triệt nghĩ nghĩ, trong đại sảnh nhiều người, hơn nữa có thể nghe được không ít tin tức giang hồ, vì thế nói: “Đại sảnh đi, cho ta vị trí gần cửa sổ là được.”

Tiểu nhị lập tức dẫn Nguyệt Thu Triệt đi đến cái bàn bên cửa sổ, cũng là cái bàn cạnh bàn của Đông Phương Mạch, xoa xoa mặt bàn hỏi: “Khách quan muốn dùng gì?”

Nguyệt Thu Triệt cũng không biết nơi này có cái gì ăn ngon, lúc ở Nguyệt Thanh cung đều do Nguyệt Trúc an bài, đành phải gọi những thứ ngon ngon là được.

Hàn Tinh hướng Đông Phương Mạch cùng Bắc Đường Hạo cười thâm ý, buông cái chén trong tay, chậm rãi đến bên bàn Nguyệt Thu Triệt, cười tà mị: “Không biết ta có diễm phúc được ngồi ở đây không?”

Nguyệt Thu Triệt tiếp tục thêm đồ ăn vào cái bụng trống rỗng, làm như không nghe thấy.

Hàn Tinh cũng không để ý, tự nhiên ngồi xuống, còn có hứng thú thưởng thức Nguyệt Thu Triệt ăn cơm. Nguyệt Thu Triệt cũng coi người nọ như không khí, tiếp tục ăn.
Người ở đại sảnh cũng quay đầu nhìn cái bàn, có chút tò mò, hâm mộ.

Một hồi lâu, Nguyệt Thu Triệt rốt cục ăn no, buông bát, thản nhiên nhìn người bên cạnh liếc mắt một cái.

Lúc này Đông Phương Mạch, Bắc Đường Hạo cùng Đông Phương Thiến cũng đứng dậy, đi lại nơi này, Đông Phương Mạch mỉm cười giải thích: “Hàn Tinh có chỗ thất lễ. Mong công tử thứ lỗi.”

Nhìn thấy người trước mắt ôn hòa, cặp mắt tràn ngập ấm áp nhưng lại thản nhiên xa cách xung quanh, Nguyệt Thu Triệt bỗng nhiên nghĩ tới phụ thân, phụ thân cũng đối với mình lộ ra ôn nhu tươi cười, mà chỉ có thời điểm nhìn mình, phụ thân mới có ôn nhu, hơn nữa trong mắt lại vô hạn sủng nịnh, sau lại càng nhiều thâm tình, yêu say đắm.

Nghĩ vậy, liền hướng người tới mỉm cười, thản nhiên nói: “Không có việc gì.” Nhất thời trong đại sảnh lại vang lên từng trận hút không khí.

Nhìn nụ cười khuynh thành kia, Đông Phương Mạch sửng sốt, phát hiện tâm tình bình lặng của mình bỗng động một chút, vội vàng che dấu nói: “Tại hạ Đông Phương Mạch, còn đây là muội muội Đông Phương Thiến.”

“Tại hạ Bắc Đường Hạo.” Bắc Đường Hạo tự giới thiệu với Nguyệt Thu Triệt.

“Ta là Hàn Tinh, ngươi gọi là gì a?” Hàn Tinh lại cười, cảm thấy hứng thú nói.

“Dương Vũ Phong.” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên nói ra tên ở kiếp trước.

“Dương Vũ Phong, tên thật đẹp.” Hàn Tinh khen ngợi, còn nói thêm: “Các ngươi đừng khách khí a, ngồi xuống a!”

Đông Phương Mạch nhìn Nguyệt Thu Triệt, bất đắc dĩ cười cười, Bắc Đường Hạo còn trừng mắt liếc nhìn Hàn Tinh một cái, hai người đều ngồi xuống. Đông Phương Thiến cũng theo ca ca, ngồi bên cạnh.

Hàn Tinh một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, cười hỏi Nguyệt Thu Triệt: “Ngươi định đi đâu a? Có lẽ chúng ta cùng đường.”

Bắc Đường Hạo đành phải thay Hàn Tinh lỗ mãng này giải thích: “Mạo muội, người này chính là như vậy.”

Lắc đầu tỏ vẻ không để ý, Nguyệt Thu Triệt chỉ cho rằng Hàn Tinh là người thẳng thắn mà thôi, hơn nữa hắn đối với ba người có phong cách khác nhau trước mặt cũng không có cảm giác chán ghét, trong lòng không khỏi nghĩ đến: Đây đều là công lao của phụ thân, nên mình mới có thể mở lòng với người khác, cũng chú ý tới xung quanh, cảm giác được mọi người ở Nguyệt Thanh cung đối với chính mình thật tốt. Phụ thân, mình bỏ đi như thế này, hắn có thể sinh khí hay không? Đột nhiên phát hiện chính mình thất thần, liền thấy có lỗi, cười nói: “Ta còn không biết đi đâu cơ? Lần này chỉ là đi chơi.”
Vậy chúng ta đi cùng nhau đi, trên đường có thể hỗ trợ lẫn nhau.” Đông Phương Mạch nói ra những lời này, trong lòng lại nổi lên một sự chờ mong.

Bắc Đường Hạo cũng gật gật đầu, hắn đối với tuyệt mĩ thiên hạ trước mắt có một tia hứng thú, hắn chưa nghe nói qua trong giang hồ có tuyệt mĩ thiên hạ như thế này a, chỉ sợ ngay cả Hương Vân lâu – Liễu Tương Vân cũng theo không kịp.

Hàn Tinh cũng hùa theo: “Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, so với ta còn xinh đẹp hơn, nhất định không ít người ngấp nghé mỹ mạo của ngươi, vừa hay chúng ta có thể giúp ngươi đuổi những nguời đó đi a!”

“Xinh đẹp, ta sao?” Nguyệt Thu Triệt nghi hoặc hỏi, cũng khó trách hắn lại như vậy, người ở Nguyệt Thanh cung bộ dáng không giống nhau, hơn nữa trong lòng Nguyệt Thu Triệt, phụ thân mới là xinh đẹp nhất, cho nên hắn với khuôn mặt mình chính là một cảm giác kinh diễm cũng không có, nhìn qua chỉ thấy khuôn mặt có điểm yếu đuối.

Mọi người không hẹn cùng gật đầu, Hàn Tinh bổ sung: “Khuôn mặt của ngươi, không biết khiến cho bao nhiêu người ghen tị, hâm mộ a! Cũng sẽ mang đến cho ngươi vô số phiền toái. Ít nhất cho tới nay ta xem qua không ít mĩ nhân a. Ai, người có thể xinh đẹp so với ta cũng không có mấy, ta thật hâm mộ ngươi nga!”

Đó là bởi vì ngươi chưa từng gặp qua phụ thân, nghĩ đến đây, trong lòng Nguyệt Thu Triệt lại cảm thấy ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro