Chương 18: Ghét hắn ? Hay yêu hắn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tán Đa chạy tới tẩm cung của Lưu Hân, Lưu Hân đang nằm trên giường rên rỉ thống khổ. Chỉ thấy nàng ôm bụng, sợi tóc đen nhánh cùng mồ hôi trộn lẫn với nhau dính vào trên mặt. Nhan Thanh đã đến từ sớm đang ngồi ở đại sảnh, thấy Tán Đa tới liền đứng dậy nghênh đón. Nàng hiển nhiên là chưa từng thấy qua cảnh tượng này, sợ tới mức mặt mày trắng bệch: "Thái tử ca ca, làm sao bây giờ? Trương thái y nói, nàng ta chảy máu."

Tán Đa cũng khẩn trương không kém, trong tẩm cung, Trương Gia Nguyên đang vội vàng ra vào, giúp bà đỡ cầm máu, đi theo Tán Đa còn có Lưu Vũ, y bối rối nhìn đám người bận rộn bên trong, giữ chặt cánh tay Tán Đa, đỏ mắt: "Điện hạ, cho ta đi vào đi, ta cùng trưởng tỷ là thân nhân, không cần kiêng kị."

Tán Đa rũ mắt xuống, cũng không biết hắn đang băn khoăn cái gì, chưa đáp ứng y.

"A—— Tiểu Vũ!" Lại là một trận tiếng hét bén nhọn: "Ta biết đệ tới rồi, Tiểu Vũ."

Tiếng kêu thảm thiết của Lưu Hân khiến Lưu Vũ rất lo lắng, y giữ chặt cánh tay của Tán Đa, đôi mắt giống như nho đen trong nháy mắt liền đỏ lên: "Điện hạ..."

Tán Đa cũng nhìn Lưu Vũ, dựa theo quy củ Tán Đa không thể đi vào. Dù sao nữ tử chảy máu là thứ kiêng kị nhất, nó sẽ ảnh hưởng đến số mệnh Đế vương. Nhan Thanh thấy mặt mày hai người đều mang ý tứ chỉ riêng họ hiểu, trong lòng không khỏi bị lửa thiêu đốt nóng bỏng: "Là tỷ đệ cũng phải kiêng kỵ."

Trong phòng vẫn truyền đến tiếng gọi của Lưu Hân, nàng tuy rằng đau đến gần mất đi ý thức, nhưng Tán Đa vừa đến liền gây ra náo động bên ngoài lớn như vậy, nàng vẫn có thể nghe được một ít. Lưu Vũ là đệ đệ ruột của nàng, cho dù Lưu Vũ không lên tiếng, nàng cũng có thể cảm giác được y đang ở đây. Lưu Hân liên tục gọi y khiến Tán Đa lạnh lùng liếc Nhan Thanh một cái, quay đầu lại nhẹ giọng nói với Lưu Vũ: "Ngươi đi đi."

Lưu Vũ được cho phép liền vén rèm đi vào bên trong. Y đi tới đầu giường của Lưu Hân, kéo bàn tay ướt đẫm mồ hôi của nàng: "Trưởng tỷ, Tiểu Vũ đến rồi."

Lưu Hân nhìn thoáng qua Lưu Vũ, lập tức nắm chặt tay y, nàng đã mất sức đến không nói nên lời, chỉ có thể túm lấy y, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm y. Tẩm cung phi tử canh phòng nghiêm mật, sau lần gặp mặt lần trước, đây là lần thứ hai y nhìn thấy trưởng tỷ. Y nhìn vết máu trên giường, giống như là có cảm ứng, bụng y cũng mơ hồ đau đớn. Lại là một trận tiếng kêu thảm thiết, móng tay thon dài của Lưu Hân cắm vào mu bàn tay Lưu Vũ, nàng nắm chặt lấy Lưu Vũ, dùng thanh âm suy yếu hung hăng nói: "Tối hôm qua các ngươi làm gì, khiến cho ta động thai khí, chính ngươi không biết phải kiêng kỵ sao?"

Lưu Vũ nhất thời mở to hai mắt, tay đang nắm lấy Lưu Hân đột nhiên buông ra. Trương Gia Nguyên thấy y cũng không giúp được gì, cách tấm rèm kéo Lưu Vũ ra ngoài.

Cái thai này, mãi đến giờ Mão mới dần ổn định.

"Chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên chảy máu?" Tán Đa ngồi ở trên điện, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Hân làm cho trái tim hắn đau đớn không thôi, hắn thật sự không nỡ để nữ nhân mình yêu chịu tội lớn như vậy. Trương Gia Nguyên tựa hồ rất khó xử, nhìn chung quanh một vòng, chậm rãi hướng về phía trước, hạ thấp thanh âm, chỉ riêng Tán Đa và thái tử phi nghe được: "Điện hạ phải tiết chế, Lưu trắc phi lúc này mới ba tháng, thai chưa ổn định, không thể hành phòng quá quyết liệt."

Tán Đa nhíu mày, hắn căn bản chạm cũng chưa từng chạm qua Lưu Hân. Nhan Thanh cũng nhíu mày, Thái tử ca ca chỉ có ngày động phòng ở lại viện Trắc phi, còn lại hoặc là ở trong viện, hoặc là ở đại điện của hắn ngủ, làm sao có thể hành phòng? Trừ khi...

"Trương Gia Nguyên, sợ là ngươi học y đến hồ đồ rồi?" Nhan Thanh nâng mắt lên, hung hăng nhìn lướt qua một vòng nô tỳ của Lưu Hân, cuối cùng vẫn không thể áp chế tức giận: "Người đâu, đem đám nô tài này kéo ra ngoài cho bổn phi, kiểm tra thân thể. Chúng ta phải bắt được tên dã nam nhân đó..."

"Chậm đã." Nô tỳ của Lưu Hân đều là do hắn tỉ mỉ lựa chọn, nhất định sẽ không có người không sạch sẽ xen lẫn trong đó, Tán Đa trừng Nhan Thanh một cái: "Nhan Thanh, ngươi đây là muốn cho bản cung đẹp mặt?"

Bầu không khí trong nháy mắt căng chặt. Trương Gia Nguyên nhìn bên này, lại nhìn bên kia, nhỏ giọng ho một chút: "Điện hạ, còn có một khả năng, chính là Lưu trắc phi thân thể yếu ớt mắc chứng co thắt tử cung, để thần lui ra thương nghị với các thái y khác, nhất định có thể chữa khỏi bệnh của Lưu trắc phi."

Nghe được không nhất định là do chuyện giường chiếu, Tán Đa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Đi xuống đi."

Trương Gia Nguyên cười nịnh nọt, ôm tay lui ra. Lúc đi ngang hắn nhìn Lưu Vũ vẻ mặt hoảng hốt hắn khẽ dừng lại như có điều suy nghĩ, sau đó mới đi ra ngoài.

Khi mọi người rời khỏi tẩm cung Lưu Hân, Lưu Vũ thật sự không nỡ rời đi, y chính là một bước đi quay đầu nhìn lại ba lần. Đến cửa, y mơ hồ nhìn thấy Trương Gia Nguyên đứng bên cạnh Tán Đa, ở bên tai hắn nói cái gì đó.

"Công tử, mời." Thúy Cúc thấy y quay đầu lại, liền vươn tay mở cửa muốn trục khách. Lưu Vũ không nghĩ nhiều, có chút không được tự nhiên gật đầu với nàng rồi ra khỏi viện. Thúy Cúc vẫn nhìn theo bóng lưng y, thẳng đến khi y hoàn toàn đi mất mới đóng cửa tẩm cung lại.

Tối nay, Tán Đa vẫn canh giữ bên cạnh giường của Lưu Hân, chưa từng rời đi nửa bước. Sau đó, hắn ngày ngày ở cùng Lưu Hân cho đến khi nàng hoàn toàn khỏe mạnh. Lưu Hân đã hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ là suy yếu một chút. Nàng nhìn Tán Đa đứng dậy bưng bát thuốc, đôi mắt sắc bén dần dần phủ một tầng băng sương.

Những ngày này nàng đau đớn vì sức khỏe yếu, kể từ khi nhận được sự chăm sóc bón thuốc của Tán Đa, nàng đã dần dần tiếp nhận hắn, chẳng hạn như đút nàng ăn, chẳng hạn như nép mình vào ngực hắn, chẳng hạn như... ngủ cùng giường!

Bây giờ nàng đã ổn rồi, có thể qua cầu rút ván.

"Nào." Tán Đa đưa thuốc tới bên miệng nàng, thìa sứ với nhiệt độ thích hợp đang nhẹ nhàng dán lên môi nàng. Mùi thuốc rất khó ngửi khiến Lưu Hân choáng váng một chút, Tán Đa thấy sắc mặt nàng trắng bệch liền vội vàng ôm nàng vào trong ngực. Thúy Cúc ở một bên nhìn thấy, nhanh tay lẹ mắt đón lấy chén thuốc, đứng bên cạnh.

"Ấy, làm sao vậy?" Tay Tán Đa vuốt ve trán Lưu Hân, thăm dò, không có nóng lên: "Bổn cung tuyên Trương thái y đến." Không chỉ Tán Đa ngày đêm trông chừng Lưu Hân, mà ngay cả Trương Gia Nguyên mỗi ngày mỗi đêm đều không thể yên ổn. Hắn đã không nhớ được cha mẹ mình có dáng vẻ như thế nào.

Lưu Hân tránh khỏi sự trói buộc của Tán Đa, nàng từ nhỏ đã cách ly với thế gian, ngoại trừ vòng tay phụ thân nàng chưa bao giờ nằm trong ngực những nam nhân khác. Nghĩ đến phụ thân, Lưu Hân cắn chặt răng, nàng phải nhanh hơn một chút, đại cừu còn chưa báo, không thể cả ngày triền miên trên giường bệnh, nàng còn có rất nhiều việc phải làm. Lưu Hân lấy thuốc trong tay Thúy Cúc, rốt cuộc cũng không để ý đến mùi thuốc hun đến khó ngửi chỉ dùng một hơi đã uống cạn, đối với viên mứt trong tay Thúy Cúc nàng làm như không thấy. Nàng không thích những thứ ngọt ngào, còn đặc biệt khó chịu.

Tán Đa không hiểu vì sao sau khi Hân Nhi khỏi hẳn lại đối với hắn xa cách: "Hân Nhi, muốn ăn cái gì không?"

Lưu Hân nhìn hắn một cái: "Điện hạ ngày đêm canh giữ bên cạnh ta, chẳng lẽ không có chính vụ cần làm sao?"

Lại bắt đầu đuổi người.

Tán Đa thở dài, lôi kéo Lưu Hân ôm nàng vào trong ngực, nhìn người mấy ngày trước còn nhu thuận mềm mại như một con thỏ nhỏ: "Bổn cung lo lắng người khác hầu hạ không ổn."

Hai má dán sát vào lồng ngực Tán Đa, tiếng tim đập mạnh mẽ từng chút từng chút từng chút va vào tai Lưu Hân, phụ thân cũng từng ôm nàng như vậy lúc nàng khóc lên nói rất đau. Ngực nam nhân có phải đều mạnh mẽ và đáng tin cậy như vậy không?

"Hân nhi của chúng ta cả đời này sẽ không lập gia đình, phụ thân sẽ thương yêu con."

Bởi vì thể chất đặc thù, nàng vẫn luôn chịu đựng cảm xúc cùng đau đớn của Lưu Vũ, thỉnh thoảng nàng cáu kỉnh sẽ đánh mất lý trí. Lúc này chỉ có phụ thân ôm nàng an ủi, nàng mới có thể dần dần thả lỏng, ổn định tâm tình.

Nàng cũng không muốn lập gia đình, muốn cả đời ở cùng phụ thân, thủ hộ đệ đệ, ở lại Hạ Ấp.

Nàng vuốt ve cơ bắp rắn chắc của nam nhân dưới lòng bàn tay.

"Trừ phi con rể tương lai của bổn Hầu có thể thật lòng đối xử tốt với Hân nhi, bổn Hầu mới có thể gả con đi..."

Vì sao người lại ra đi? Sao người lại giao con cho hắn ta? Lưu Hân ngửa đầu nhìn gương mặt Tán Đa, hai mắt đỏ lên.

Tán Đa nhìn nàng, giơ tay lên dùng đầu ngón tay vuốt ve đuôi mắt nàng, hắn nhớ rõ, chỉ cần Lưu Vũ ủy khuất hoặc là muốn khóc đều sẽ đỏ mắt, mỗi lần như vậy là thời điểm Lưu Vũ khó chịu nhất, lời nói quan tâm của Tán Đa liền không tự giác thốt ra: "Làm sao vậy? Có khó chịu không?"

Hắn đối với Lưu Hân có một loại chấp niệm khó hiểu, cho dù đối phương khi thì lạnh như băng khi thì ỷ lại, cho dù đối phương cũng chưa từng cười với hắn, hắn vẫn thích nàng, muốn bảo vệ nàng, muốn ôm chặt nàng, muốn cả đời đều có nàng.

Hắn không rõ vì sao mình lại cố chấp với một người như vậy, nếu nói Lưu Vũ là trăng sáng trên trời, vậy Lưu Hân chính là bóng trăng phản chiếu nơi đáy nước. Lưu Vũ ở trên cao, xinh đẹp và sạch sẽ. Nhưng Lưu Hân lại dễ vỡ, chỉ cần một viên đá rơi xuống, phản chiếu trong nước sẽ vỡ tan lưu lạc. Hắn muốn bảo vệ phần lưu lạc này của nàng, muốn trở thành chỗ dựa và bến bờ của nàng.

"Không cần nói gì nữa, bổn cung ở đây, sau này có chuyện gì, đều có bổn cung bên cạnh nàng."

Lưu Hân dần dần siết chặt ngón tay, nàng chậm rãi vùi đầu vào ngực Tán Đa, không còn ngẩng đầu nhìn hắn nữa.

Ánh nến loang lổ, Trương Gia Nguyên thấy Thúy Cúc bưng ra chén thuốc rỗng, liền nhận lấy rời khỏi tẩm cung.

Hắn phải đi ghi chép phương thuốc và bảo quản bã thuốc, làm thái y có rất nhiều quy trình phức tạp cần phải tỉ mỉ hoàn thành, hắn rất bận rộn.

"Trương thái y." Tuệ Tử đã sớm chờ ở lối đi, thấy Trương Gia Nguyên liền hướng hắn làm động tác mời: "Nương nương nhà ta cho mời."

Hắn biết, là phúc không phải họa, là họa không thể tránh. Nhìn Nhan Thanh nằm trên điện, Trương Gia Nguyên xách góc váy rườm rà của quan phục chuẩn bị hành quan lễ.

"Được rồi, đứng lên đi." Nhan Thanh thấy hắn như vậy, cực kỳ không kiên nhẫn khoát tay áo.

Trương Gia Nguyên thở dài tiến lên đại điện, quỳ gối trên tấm thảm bên cạnh, ánh mắt lướt qua ấm trà của Nhan Thanh, bất giác nhíu mày một chút: "Nương nương từ nhỏ không thể ngủ sâu, thần đã nhiều lần nhắc nhở nương nương, ngài không nên uống trà xanh, uống nhiều trà đen..."

"Ngươi còn nhớ chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ ư?" Nhan Thanh trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nếu ngươi niệm chút tình nghĩa, hôm nay liền thẳng thắn nói cho ta biết, Lưu Hân thật sự xảy ra chuyện gì?"

Trương Gia Nguyên thở dài: "Thanh nhi, ta hiện tại chỉ trung thành với Điện hạ, có chút lời ta không thể nói với muội được."

Nhan Thanh nghe hắn nói như vậy, bọn họ đều là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Trương Gia Nguyên vẫn luôn đi theo Tán Đa, ngay từ nhỏ đã thích đi theo, đừng nói hiện tại đang làm tại viện Hàn Lâm càng là thề chết trung thành với Tán Đa mới thôi.

Quan hệ từ thuở nhỏ dù sao cũng gần gũi hơn quan hệ nam nữ bình thường, tròng mắt nàng xoay tròn, Nhan Thanh bĩu môi, bắt lấy cánh tay Trương Gia Nguyên lắc lư qua lại: "Gia Nguyên ca ca, bây giờ ta làm Thái tử phi, huynh không thương ta nữa sao?"

Trương Gia Nguyên vội vàng nhìn lướt qua đại điện chỉ có một mình Tuệ Tử: "Muội đã thành thân rồi, hiện tại lôi kéo ta, còn ra thể thống gì? Cũng không sợ người khác thấy được sẽ chuốc họa vào thân?"

"Trừ phi huynh nói cho ta biết, nguyên nhân thật sự Lưu Hân chảy máu." Nhan Thanh chính là không thả người, người này, chỉ cần nàng làm nũng dù là ngôi sao trên trời cũng sẽ đi hái xuống cho nàng: "Huynh không nói ta liền đi nói với cô mẫu, để cô mẫu phái thái y khác đến xem lại bệnh cho Lưu Hân."

Lưu Hân động thai khí, Tán Đa hạ lệnh toàn bộ Đông Cung ngậm chặt miệng, chưa từng tiết lộ dù là nửa phần ra ngoài.

Trương Gia Nguyên không còn cách nào khác: "Ta nói ta nói, muội buông ta ra trước."

Nhan Thanh thè lưỡi với hắn, lúc này mới chịu thả người.

"Lúc đó ta chỉ có thể nói lời vô nghĩa cho có lệ." Trương Gia Nguyên nhìn quỷ thông minh trước mắt, không biết nên tức giận hay nhẹ nhõm: "Muội không cảm thấy lúc ấy vì muội muốn điều tra người trong cung Lưu Hân, đã chọc Điện hạ nổi giận sao? Nếu ta không nói như thế, muội phải chịu khổ sở."

"Bổn phi mới không để ý đến những thứ đó. Thái tử ca ca không chân chính cùng nàng chung phòng, làm sao có thể túng dục quá độ, ta mỗi ngày đều phái Tuệ Tử ở cạnh tẩm cung nàng ta nhìn chằm chằm. Thái tử ca ca đã bị mê hoặc mới không để ý danh dự của mình cùng huyết mạch hoàng thất có thuần khiết hay không, cho dù là lúc ấy nổi giận thì sao, cô mẫu đến tự nhiên cũng sẽ đứng về phía ta. Cho nên, Thái tử ca ca vẫn không dám làm gì ta." Nói xong, Nhan Thanh hừ một tiếng: "Đúng không?"

"Ờ, muội thật thông minh." Trương Gia Nguyên thở dài, hắn suy nghĩ một chút, vẫn nói thêm vài câu: "Bản tính Điện hạ vốn mẫn cảm, muội chớ nên đắc tội với ngài nữa, cuối cùng lại như ngày hôm nay, Lưu Hân được sủng ái càng thêm bất lợi cho muội, muội nha, nghĩ cho mình nhiều hơn đi, sớm có tiểu Hoàng tử, địa vị mới có thể vững chắc."

"Hừ, bổn phi cho dù là không có hoàng tử, tương lai cũng có được vị trí Vương hậu, nàng ta có nhảy nhót thế nào cũng chỉ là nữ nhi của chư hầu. Hiện giờ Hạ Ấp như rồng mất đầu, đệ đệ kia của nàng ta cũng bị Thái tử ca ca vây ở Đông cung, Hạ Ấp quy thuận là chuyện sớm muộn, nàng ta chỉ đắc ý được chút thời gian mà thôi, chờ Thái tử ca ca ngồi lên Vương vị, khi đó tam cung lục viện, Lưu Hân này sớm muộn gì cũng sẽ già nua, mặc dù có Hoàng tử thì sao, đến lúc đó bổn phi cũng đoạt lấy của nàng. Lại nói, hoàng tử kia không nhất định là hài tử của Điện hạ. Mang thai trước khi vào cung là điều kiêng kị nhất. Bổn phi có nhà mẹ đẻ chống đỡ, nàng ngoại trừ sự sủng ái của Điện hạ, còn có thể có cái gì? Bổn phi có rất nhiều cơ hội để đối phó nàng, hiện tại không nóng vội."

Trương Gia Nguyên rũ mắt xuống, giống như có rất nhiều tâm sự nhưng không biết trút vào đâu, chỉ có thể nặng nề thở dài một hơi: "Muội nha, vẫn cứ xem Điện hạ là quan trọng nhất. Thanh nhi, khi một người đem người khác coi là bầu trời của mình, trở thành toàn bộ của mình, muội có nghĩ tới nếu người kia rời đi, bầu trời của muội liền sụp đổ không? Đừng nói Điện hạ có rời đi hay không, sự thật hắn từ nhỏ đã không thích muội, ta cảm thấy..."

"Không sao, ta thích hắn là được rồi." Nhan Thanh nằm sấp trên bàn: "Ta đã bảo Tuệ Tử nhìn chằm chằm nàng ta, đừng để ta phát hiện được đó là người nào. Thật ra ta cũng biết Thái tử ca ca không thích ta, nhưng tốt xấu gì ta cũng cùng hắn lớn lên, phụ mẫu cũng vì Bắc quốc mà chết trận, mặc dù Thái tử ca ca không thích ta, không phải vẫn thú ta làm thê sao? Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, một ngày nào đó hắn sẽ hiểu được trái tim Thanh nhi. Miễn là ta yêu hắn bằng tất cả trái tim của ta, ta sẽ không cho phép bất cứ ai làm nhục hắn."

Trương Gia Nguyên nhìn ánh nến lóe lên trong con ngươi đen láy và ngây thơ của Nhan Thanh, trong đó còn xen lẫn sự ái mộ của thiếu nữ, khiến cho cô gái vốn anh khí bức người thoạt trông có chút nhu nhược. Hắn há miệng, cuối cùng vẫn nuốt lời nói đến bên miệng xuống. Thanh nhi, nếu muội biết, Điện hạ cưới muội chỉ vì để diệt trừ Thừa tướng cùng Võ tướng, muội sẽ làm gì với một trái tim tan nát đây? Điện hạ đã nằm gai nếm mật, cho tới bây giờ hành sự đều phòng ngừa chu đáo, rất nhiều chuyện hắn làm, các ngươi đều không thấy rõ.

...

Trương Gia Nguyên đi đến phòng bếp phía sau, vừa đẩy cửa ra đã thấy một người mặc thanh y đường hoàng ngồi trong phòng bếp lộn xộn, cử chỉ tao nhã uống rượu gạo vừa mới ủ hôm nay.

Trường bào tuyết sa màu xanh, tư thái thánh khiết tao nhã không hề hợp với hoàn cảnh dơ bẩn rách nát này.

"Hạ quan, tham kiến Văn tướng đại nhân." Trương Gia Nguyên đóng cửa lại, cùng hắn thẳng thắn đối mặt.

"Nhan Thanh gọi đệ đi?" Lực Hoàn đặt bình rượu lên bàn gỗ, vẫn tươi cười như ánh mặt trời ấm áp, ôn nhu nhìn hắn.

Trương Gia Nguyên gật gật đầu: "Đệ đã nói với cô ấy những gì ca ca dặn."

Lực Hoàn cười một chút, nhéo ngón trỏ để xác định Trương Gia Nguyên không nói dối: "Gia Nguyên, đứa nhỏ này đã không giữ được, hiện tại là thai chết lưu, đệ cứ việc dùng thuốc giữ lại, bản tướng ngày sau tất yếu phải dùng nó."

"Ca, chúng ta thiết kế Nhan Thanh như vậy, có ổn không?" Trương Gia Nguyên cân nhắc một chút, vẫn không nỡ để Nhan Thanh bị kéo vào những thị phi này: "Nhan Thanh yêu Điện hạ sâu sắc, không nên bị đối đãi như thế."

"Gia Nguyên, kỳ thật có một số việc Điện hạ không cần phải biết, chỉ có thể để chúng ta làm thay. Lợi dụng đứa bé này chúng ta mới có thể loại trừ Lưu Hân. Nàng, vốn không nên sống trên đời này!" Lực Hoàn nắm lấy cây hành lá đã nở ra trăm hoa ở bên cạnh, trong nháy mắt mùi vị cay cay lan tràn khắp gian phòng, vô cùng gai mắt.

"Nếu không lấy lý do vu hại Hoàng tự đem Thừa tướng cùng Võ tương một mạch nhổ lên, Điện hạ cho dù làm Đại vương cũng không cách nào nắm trong tay thực quyền Bắc Quốc. Chuyện mưu hại Hoàng tự này cũng chỉ có Nhan Thanh mới có thể danh chính ngôn thuận ra tay. Điện hạ nếu biết chúng ta muốn cùng nhau diệt trừ Lưu Hân, nhất định sẽ do dự không đồng ý. Cho nên, chúng ta có thể cho hắn biết đứa bé đã là thai chết lưu, nhưng những chuyện còn lại tuyệt đối không thể tiết lộ."

"Nhan Thanh liệu có xảy ra chuyện gì không?" Trương Gia Nguyên vẫn lo lắng, sợ Nhan Thanh sẽ làm ra một ít chuyện kích động.

"Gia Nguyên." Lực Hoàn cười nhìn hắn: "Bản tướng nhìn Nhan Thanh lớn lên từ thuở nhỏ, bản tướng coi nàng như muội muội ruột của mình. Bất quá Gia Nguyên, bổn tướng từng nói cho đệ biết mệnh cách của Nhan Thanh, đệ, vẫn không thể buông xuống được sao?"

Trương Gia Nguyên rũ mắt xuống: "Đệ vẫn luôn biết rõ, nhưng cũng hy vọng nàng ấy có thể hạnh phúc. Có thể vui vẻ một ngày, thì đệ muốn nàng ấy được vui vẻ trọn vẹn một ngày."

"Vậy thì phải đợi đến kiếp tiếp theo rồi!" Lực Hoàn vò hoa hành nhét vào miệng nhai nuốt, bị mùi vị này kích thích đến hai mắt đỏ lên.

"Đây là mệnh của nàng, không thể thay đổi. Đệ không có cơ hội bắt mạch cho Lưu Vũ sao?"

Trương Gia Nguyên tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh Lực Hoàn: "Mạch của tiểu Hầu gia vẫn luôn là do người của Vương hậu xem. Ta mặc dù ở viện Hàn Lâm nhưng lúc này không cách nào khống chế toàn bộ."

"Ừm." Lực Hoàn bị cay đến không chịu được, khẽ há miệng thở ra khí nóng: "Trước không vội, đại cục quan trọng. Hôm qua ta quan sát thiên tượng, chỉ sợ thời gian còn lại của Đại vương không nhiều, thời vận của Điện hạ sắp tới, lúc Điện hạ phong Vương chính là lúc Lưu Hân phải chết. Đệ nghĩ biện pháp ám chỉ Nhan Thanh lần nữa, phải để nàng nhanh chóng hành động mới được. Cũng đã đến lúc, đã đến lúc ta gặp vị Trắc phi nương nương này."

"Kha Vũ có biết không?" Chỉ cần là việc liên quan đến Nhan Thanh, Trương Gia Nguyên sẽ có rất nhiều suy nghĩ đắn đo: "Nhan Thanh là em gái của Kha Vũ, nếu Kha Vũ khuyên nhủ..."

Lực Hoàn nhếch khóe miệng: "Gia Nguyên, người làm đại sự không nên cố kỵ bất cứ việc gì. Kha Vũ sinh ra đã đứng ở phía đối diện với chúng ta, Nhan Thanh có số mệnh của nàng, Kha Vũ cũng vậy, tất cả những gì chúng ta làm đều là thuận theo thiên mệnh, đệ đừng quên, mẫu thân đệ chết như thế nào?"

Trương Gia Nguyên dường như nghĩ tới chuyện cũ không thể chịu nổi nào đó, hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại một chút, sau khi ổn định tâm tình yên lặng gật đầu.

"Kha Vũ, ta sẽ trừ khử hắn." Lực Hoàn túm lấy râu hành bên cạnh, mặt không có cảm xúc: "Chỉ có loại trừ hắn, Điện hạ mới có thể như hổ thêm cánh, vĩnh viễn không còn hậu hoạn."

Trương Gia Nguyên cảm thấy có chút khó khăn, cái loại cảm giác vô lực từ đáy lòng này, hắn bất giác cảm thán: "Bọn họ từ nhỏ đã cùng chúng ta lớn lên, hiện tại từng người một đều phải rời xa chúng ta."

Lực Hoàn không nói gì, ánh mắt hắn vẫn lóe sáng như trước, phảng phất có muôn vàn lo lắng trong nội tâm: "Thiên mệnh khó trái, luôn có người phải đứng ra thực hiện. Nếu thực sự có thể trở lại khi còn nhỏ, ta vẫn như cũ chọn như vậy, sẽ không hối tiếc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro