Chương 4: Kết thúc rồi, tiểu Hầu gia ngu ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Cửu mài nghiên mực nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm người đang nằm úp sấp bên cửa sổ ngắm mưa nhỏ ngoài hiên.

Từ hôm qua tiểu Hầu gia trở về, liền trà không nghĩ cơm không muốn, không phải ngồi ngẩn người thì chính là nằm úp sấp ở cửa sổ lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

Tiểu Cửu buông đá mài xuống, loạt soạt đi tới, hướng phía Lưu Vũ đang nhìn, nhìn vài lần. Bên ngoài chỉ toàn rừng và rừng, cái gì cũng không có.

Có khi nào bị dọa đến ngốc rồi không? Tiểu Cửu đau lòng nhìn Lưu Vũ, chốc lát liền thở dài một hơi: "Tiên sinh hôm nay không đánh đàn sao?"

Lưu Vũ lắc đầu.

"Không xem quẻ?"

Lưu Vũ lắc đầu.

"Không luyện chữ?"

Lưu Vũ lắc đầu.

Tiểu Cửu từ bỏ, chỉ có thể chạy vào phòng bếp làm thịt một con gà, bẻ đầu gà bưng tới cho Lưu Vũ.

Nghe dân gian truyền miệng thứ này có thể trị ngốc, nói không chừng hữu dụng.

Kết quả là... Lưu Vũ một chút cũng không nhúc nhích!

"Ngài rốt cuộc làm sao vậy?" Tiểu Cửu tức giận cắn một cái đùi gà, nhìn chằm chằm Lưu Vũ.

"Ai..." Đây đã là lần thứ tám mươi sáu Lưu Vũ thở dài hôm nay: "Tiểu Cửu, mưa này khi nào mới ngừng?"

"Cái này ngươi phải hỏi ông trời, ta không quản được." Tiểu Cửu cầm xương gà chỉa chỉa lên trời: "Ngài không phải có thể bói toán sao? Ngài bốc một quẻ."

Lưu Vũ bĩu môi, lại nói sang chuyện khác: "Ngươi nghĩ còn bao lâu nữa ta mới có thể thành thân?"

Tiểu Cửu sợ ngây người, ném xương gà đi, vây quanh Lưu Vũ xoay vòng vòng: "Không phải chứ tiên sinh, ngài đang nghĩ đến cô nương nhà ai à? Ngài năm nay mười bảy tuổi đã có thể thành thân."

"Ồ." Lưu Vũ không hứng thú lắm.

Ngọn lửa Tiểu Cửu vừa mới đốt lên lại bị Lưu Vũ vô tình dập tắt, hắn thật không theo được suy nghĩ của Lưu Vũ.

Tán Đa cầm ô đi ngang qua nơi ở của Lưu Hân, nhìn bên trong một cái, hoa đào đều rụng hết, trên mặt nước tất cả đều là những gợn sóng do hạt mưa rơi xuống tạo thành. Bầy hạc trắng không hề bị mưa lớn ảnh hưởng đang tụ lại một chỗ để chơi đùa.

Hắn biết, một nam tử xa lạ luôn quanh quẩn trước cửa khuê phòng nữ nhi người ta không tốt, nhưng lần trước chỉ nhìn thoáng qua, hắn liền muốn cùng đối phương có chút tiếp xúc.

"Đa công tử." Sau lưng truyền đến một thanh âm dịu dàng, Tán Đa lập tức quay đầu lại.

Hôm nay Lưu Hân mặc một chiếc áo bào màu trắng kim sắc, mặt như hoa đào, tóc dài cài châu báu màu hồng phấn, dùng trâm đính chuông bạc bới lên.

"Công tử, quần áo của ngươi ướt rồi." Tán Đa theo ánh mắt của nàng nghiêng người một chút, quả nhiên, lưng hắn đã ướt hơn phân nửa.

Lưu Hân cúi đầu cười một chút, đi qua đưa ô của mình cho hắn, chính nàng lại che ô của hắn trong tay: "Công tử che ô của nữ nhân hiển nhiên sẽ ướt. Thân thể ta yếu ớt, ngày thường ra ngoài đều cầm ô lớn, công tử mau trở về thay một bộ quần áo sạch sẽ, giữ ấm thân thể đi." Nói xong liền hướng hắn hành lễ, bước vào sân viện của mình.

Bất cứ nơi nào nàng ấy đi qua, hạc đều ghé đến gần gũi. Hẳn là một người rất nhu tình, bằng không những con vật hoang dã này sẽ không yêu thích nàng như vậy.

Tán Đa cầm ô, nơi tay cầm có mùi thơm nhàn nhạt.

Hắn trở về nơi ở, thu ô, giũ sạch nước mưa trên đó rồi đặt ở trong phòng để phơi.

Đãi Cao vừa mới tuần tra một vòng trong quân trở về thấy cái ô này: "Điện hạ lúc đi ra ngoài dường như không phải che cái ô này."

Tán Đa cười cười, cởi quần áo ướt ra thay vào một chiếc áo mỏng, lại ngồi bên chậu than: "Là người khác đưa."

"Ai?" Đãi Cao rót một chén rượu nóng cho Tán Đa: "Là tiểu Hầu gia sao?"

Tán Đa gần như không muốn nghe thấy, nhíu mày một chút: "Không phải."

"À, cái này nhìn như ô của nam nhân." Đãi Cao cẩn thận quan sát biểu tình của Tán Đa.

"Đãi Cao, trở về bổn cung liền hướng phụ hoàng thỉnh tấu, cưới nữ nhi Hạ Ấp Hầu làm chính cung thái tử phi." Tán Đa uống rượu nóng, cả trái tim đều nóng lên.

Đãi Cao nghệch ra, hắn từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Thái tử điện hạ, năm đó cả nhà chết trận chỉ còn lại một mình hắn, thái tử điện hạ vẫn không coi hắn là hạ nhân, ngược lại còn thẳng thắn tâm sự mọi chuyện. Theo hắn thấy, điện hạ cũng không quan tâm đến chuyện nữ nhi thường tình. Điện hạ chính là một người lòng mang nghiệp lớn. Cho nên mới hết lần này đến lần khác từ chối hôn sự, hiện giờ rất kỳ quái, đột nhiên thay đổi tính tình.

"Chiếc ô này, chính là nàng ấy tặng ta." Tán Đa chỉ vào một góc ô giấy dầu.

Đãi Cao vỗ bàn một cái: "Điện hạ đã tận mắt nhìn qua?"

"Ừ." Tán Đa rót một ly rượu, mỉm cười gật đầu.

Đãi Cao biết điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là điện hạ coi trọng con gái của Hạ Ấp Hầu: "Chúc mừng điện hạ, nữ tử này nhất định thế gian hiếm có, mới có thể được Điện hạ để tâm."

"Quả thật, nhân gian nào có mấy lần nhìn thấy." Tán Đa ngửi mùi rượu trúc thơm ngát, nghĩ đến bộ dáng của Lưu Hân, lấy phẩm tính của Lưu Vũ tham khảo, đức hạnh của Lưu Hân nhất định không xấu.

Buổi tối, Đãi Cao đứng trong rừng chờ tin tức từ quân doanh, bồ câu bay tới vòng quanh rừng cây một hồi liền hướng một bên bay qua. Đãi Cao tung người nhảy lên, đột nhiên lòng bàn chân nặng nề, bị người kéo xuống.

Hắn giận dữ không thể không quay đầu nhìn lại, Tiểu Cửu đang ôm một đống củ cải, gặm say sưa.

Cái tên ham ăn này...

"Ngươi hơn nửa đêm ở bên ngoài hồ tắm tiểu Hầu gia nhà ta lén lút, muốn làm gì?" Tiểu Cửu cầm củ cải, lập tức dựa lại gần một chút.

Đãi Cao khó tin ôm đầu, mở to hai mắt, người này có phải bị bệnh không: "Này, một đại nam nhân tắm rửa, có cái gì để ta nhìn trộm?"

"Dừng!" Tiểu Cửu bất mãn hừ một tiếng: "Tên háo sắc nhà ngươi thấy tiểu Hầu gia nhà ta ánh mắt đều nhìn chằm chằm. Nếu ta không canh chừng ngươi, biết đâu ngươi sẽ đi khi dễ tiểu Hầu gia nhà ta."

Đãi Cao hoàn toàn câm nín: "Đại ca à, nam nhân và nam nhân có thể làm gì được?"

Tiểu Cửu nhướng mày nhìn hắn: "Nhìn ánh mắt ngươi có vẻ không thoải mái, sao thế?"

Đãi Cao nhìn trên trời đã không còn gì nữa, tức giận đến mức muốn dậm chân: "Ta không có thời gian ở chỗ này cùng ngươi nói nhảm."

"Ta mặc kệ ngươi có hay không, ta có là được rồi!" Tiểu Cửu gắt gao nắm chặt Đãi Cao không buông, cân nặng chiếm ưu thế, Đãi Cao một chút cũng không nhúc nhích được.

Tán Đa chờ đợi một thời gian dài vẫn không thấy gì, huýt sáo vào không khí, kỳ lạ, chim bồ câu không trả lời.

Cảm thấy không ổn, Tán Đa đứng dậy đi ra ngoài, lúc ngang qua rừng trúc vừa vặn nhìn thấy Đãi Cao cùng Tiểu Cửu dây dưa một chỗ. Hắn theo ánh mắt Đãi Cao nhìn qua, phía trước có một bức tường cao, bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình nhảy lên, bồ câu này là bọn họ nuôi từ nhỏ, rất có linh tính, cũng không biết hôm nay xảy ra tình huống gì, đột nhiên không nghe lệnh tìm đúng đường.

Sâu trong rừng trúc dường như có âm thanh gì đó, Tán Đa nhíu nhíu mày, âm thanh này trầm thấp uyển chuyển, giống như ngâm nga, lại như đang thì thầm.

Chỉ thấy Lưu Vũ xách váy lụa, áo choàng nửa mở đang bước xuống nước, thử một chút nhiệt độ trong nước, sau đó chậm rãi giơ tay lên kéo lấy cây trâm cài tóc, nhẹ nhàng rút ra.

Trong nháy mắt mái tóc đen xõa tung trải đầy toàn bộ mặt nước, áo choàng trượt xuống, y chui vào trong nước nóng, thoải mái thở dài một tiếng. Xung quanh đầy những chú chim nhỏ, nhanh chóng quanh quẩn cạnh y.

Theo lý thuyết hơn nửa đêm chim chóc đều đã nghỉ ngơi từ sớm, nhưng những con chim này nghe được tiếng hát yếu ớt của y nên thần thái vô cùng sáng láng nhẹ nhàng nhảy múa quanh y, hệt như tiên thuật, lại càng giống tà thuật.

Tán Đa đứng sang một bên, nhìn con chim bồ câu màu trắng đưa tin của mình đang đắm chìm trong giọng hát của Lưu Vũ, quên hết kiêng dè.

Hai người cách một làn sương mù, ánh mắt chợt đối diện nhau.

Tiếng hát đột nhiên dừng lại, đàn chim bay tán loạn. Mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó Lưu Vũ đỏ tai trước, vội vàng trốn vào trong nước, không dám đi ra.

Tán Đa đi qua, ngồi xổm bên mép nước, đợi một lát vẫn không thấy Lưu Vũ ngoi lên, gọi y hai tiếng cũng không được đáp lại.

Hỏng bét, sẽ không phải là chết đuối chứ?

Tán Đa suy nghĩ một chút, cởi áo ngoài và trường kiếm ra, nhảy xuống.

Hồ nước nóng này không hiểu sao rất sâu, Tán Đa bơi xuống phía cuối hồ, ở trong khe đá tìm được Lưu Vũ đang mở to mắt trốn đi. Hắn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau lập tức có chút tức giận. Thảo nào, dù sao Lưu Vũ là người lớn lên bên bờ biển, nín thở được là chuyện hiển nhiên.

Hắn đi qua bắt lấy cánh tay Lưu Vũ, kéo y lên mặt nước, trong lòng không hiểu sao bốc lên một ngọn lửa giận: "Vì sao trốn tránh ta?"

Lưu Vũ bị hắn rống đến hốt hoảng, có chút ủy khuất, cũng có chút khổ sở "Ta... ta không mặc quần áo..."

Nghe được tiếng nói yếu ớt như muỗi kêu này, núi lửa sắp phun trào như thể đột nhiên gặp phải mưa to. Tán Đa cảm giác ngực mình tựa như vừa bị đâm một cái. Hắn nhìn xuống phía dưới, lúc này Lưu Vũ quả thật không một mảnh vải bị hắn túm vào trong ngực, trên vai trần trụi, tất cả đều là dấu vết hắn lưu lại đến bây giờ vẫn chưa tiêu tán.

Cuối cùng cũng đến lúc phải đối mặt, không biết là do thân thể trắng nõn làm lóa mắt, hay là thân thể nóng rực của Lưu Vũ, hắn vội vàng buông tay mình ra, nhìn đi chỗ khác: "Ta thấy nước này quá sâu, sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện... Ta xin lỗi."

Lưu Vũ ôm hai tay mình, toàn bộ thân thể đều giống như bị hấp chín. Y không biết đối mặt với sự mập mờ bất thình lình này như thế nào, đành phải máy móc trả lời: "Không sao!"

Y nói cái gì, Tán Đa căn bản cũng không nghe vào.

Hồ nước này quá sâu, bọn họ nổi trên mặt nước một thời gian dài, đối với một người phương bắc mà nói đã đến cực hạn. Quả nhiên, lòng bàn chân bắt đầu bị chuột rút, Tán Đa nhíu mày, bơi sang bệ đá bên cạnh, kết quả vận động mạnh khiến cả chân bắt đầu bị chuột rút, ngay lúc hắn không có gì để bám vào, bên hông vòng qua một cánh tay đưa hắn lên bệ đá ở vùng nước nông.

Tán Đa ngồi trên bệ đá, cảm thấy mất mặt.

Lưu Vũ buông hắn ra, nổi lên trong nước, kéo chân bị chuột rút của hắn bắt đầu ấn.

Đầu tiên là lòng bàn chân, sau đó là bắp chân, lại đến đầu gối, bàn tay mảnh khảnh đi vào giữa hai đùi săn chắc của Tán Đa. Tán Đa nín thở, nhìn Lưu Vũ ở trong nước được sương mù bao phủ, khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương lúc này đặc biệt chuyên chú, lông mi bị nước làm ướt nhẹp rũ trên mắt, hai má phấn nộn bám đầy hơi nước. Hắn không khỏi nhớ tới đêm đó, người này ở dưới thân hắn ngâm nga, toàn thân phấn hồng thẹn thùng, tiếng rên rỉ trầm thấp như tiếng hát của thiên nhiên.

Lưu Vũ đang muốn ấn đến nơi kinh mạch thắt lại thì cổ tay bị Tán Đa túm lấy. Y hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy con ngươi đen kịt thâm trầm của đối phương, lộ ra hàn quang nguy hiểm, giống như lợi kiếm nhìn y chằm chằm.

"Ngươi có biết hay không, khi sờ xuống sẽ xảy ra chuyện gì?" Tán Đa nắm lấy cổ tay y, giống như chỉ cần câu trả lời của y khiến hắn không hài lòng, hắn sẽ bóp nát Lưu Vũ.

Lưu Vũ lắc đầu.

Tán Đa híp mắt đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm y.

Hai người cứ như vậy giằng co trong chốc lát. Vẫn là Lưu Vũ có động tác trước, dùng một bàn tay khác đè lại gốc đùi của Tán Đa. Ngón cái của y ở nơi bị thắt chặt xoa nắn một lúc, tay nam nhân mặc dù nhu nhược nhưng vẫn rất có lực.

Chỉ trong chốc lát, Tán Đa không cảm thấy chân bị chuột rút nữa.

Tán Đa lạnh lùng nhìn gốc rễ ở bắp đùi mình, vẫn không buông Lưu Vũ ra. Hắn cảm thấy mình bị khiêu khích, Lưu Vũ ương bướng chống lại ý muốn của hắn. Hành động này, theo quan điểm của Tán Đa chính là một sự thách thức, không phải vì muốn chữa trị cho hắn.

Hắn nâng cổ tay Lưu Vũ, dễ dàng kéo y vào trong ngực mình, dùng cánh tay chặt chẽ giam cầm y trong ngực. Hắn vô cùng chắc chắn, người này đang quyến rũ hắn, một chút cơ hội giải thích cũng không chịu cho y.

Rất rõ ràng, Lưu Vũ bị dọa sợ, cả người y trần trụi lấp lánh ánh nước, hai chân bóng loáng bị mở ra, vắt ngang người Tán Đa. Y thử vài lần, kết quả do sức mạnh giữa hai người có sự khác biệt rất lớn nên không thể thoát được.

"Ngươi... ngươi buông ta ra!" Lưu Vũ đẩy bả vai hắn. Dùng một câu để hình dung y lúc này, chính là hoa dung thất sắc.

"Đừng nhúc nhích!" Tán Đa ôm eo y, càng thêm vây sát người vào trong ngực hắn, không nghĩ tới, tư thế này khiến thứ bên trong chiếc quần ướt đẫm của Tán Đa vừa vặn cọ vào khe hở giữa hai chân Lưu Vũ.

Hai người không hẹn đều nhắm mắt lại, một người lập tức cúi đầu, trán chống ở cằm Tán Đa, mặt nhỏ giống như nham thạch nóng bỏng, hơi thở thoát ra nóng đến khác thường. Một người hai mắt trống rỗng, bất lực tang thương. Chỉ một đêm, thân thể của hắn liền nhớ kỹ Lưu Vũ.

Lần đầu tiên Tán Đa hiểu được bi ai của nam nhân, nghĩ đến trước kia giai nhân tuyệt sắc gì chưa từng dán lên, hắn đều tâm lặng như nước, tất cả đều kéo xuống đẩy ra. Nhưng Lưu Vũ, chỉ cần chạm vào thân thể hắn, hắn liền... rung động.

Lưu Vũ hoàn toàn không dám động đậy, y cảm giác được thứ dưới thân kia đang chậm rãi trở nên ngày càng mạnh mẽ.

"Chúng ta không thể làm loại chuyện này nữa, đó là chuyện chỉ phu thê mới có thể làm... Chúng ta đều là nam nhân... Ta không biết, ta trở lại đã đọc sách ... Chúng ta... không, ta không thể làm!"

Tán Đa không hiểu sao bắt đầu thở dốc, hắn cũng không dám tùy tiện lộn xộn, nhưng chết tiệt, tại sao y cứ tiếp tục nói không ngừng.

"Ngươi không biết loại chuyện này?" Tiếng kháng cự mềm nhũn vô lực như vậy, nghe ở trong tai Tán Đa, càng giống như muốn mời gọi hắn.

"Trước kia ta không biết." Lưu Vũ ở trong ngực Tán Đa buồn bực, hơi nóng thở ra xâm nhập vào ngực hắn, hơn nữa giọng nói trầm thấp uyển chuyển của y, lại còn ngây thơ khờ dại về chuyện cá nước thân mật... Càng dụ hoặc hơn... càng muốn cường thế chen chân vào sinh mệnh của y, xinh đẹp như vậy, giống như giấy trắng chưa vương màu mực, mang lại cảm giác thỏa mãn ác liệt làm cho Tán Đa muốn triệt để hủy hoại.

Nắm lấy cằm Lưu Vũ, Tán Đa cúi đầu nhìn mặt y, đây là loại tư sắc không ai có thể sánh ngang. Cái miệng nhỏ nhắn ánh nước khép hờ, đôi môi căng mọng đỏ bừng, giữa hàm răng trắng muốt chiếc lưỡi nhỏ như ẩn như hiện.

Chết tiệt, Tán Đa biết rõ đây là trái với luân thường, đây là sai lầm, đây là cám dỗ, đây là dụ hoặc, nhưng hắn vẫn cúi người đè y vào trong ngực, hung hăng cắn chặt môi y, đầu lưỡi cường thế tiến thẳng vào, quấn lấy cái lưỡi nhỏ đang né tránh hắn, mút lấy trêu chọc, bá đạo chiếm hữu.

"Ưm..." Lưu Vũ đẩy bả vai Tán Đa, sức lực yếu ớt của y thật sự không thoát nổi hắn.

Nước miếng từ khe hở răng môi giao hòa của hai người chảy ra, theo cần cổ thon dài mảnh khảnh của Lưu Vũ trượt xuống xương quai xanh của y. Y sắp không thể thở được, trong đầu một mảnh trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro