Chương 40: Lấy lòng ta [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang lúc đại điện Vương cung ca múa mừng cảnh thái bình, đột nhiên, cửa đại điện bị đẩy ra.

Chỉ thấy người tới khoác phượng bào nhung đỏ, tóc dài xõa tung, khuôn mặt thanh tú, lệ chí nơi đáy mắt nổi bật trên làn da trắng tựa tuyết, dù không trang điểm vẫn diễm lệ động lòng người. Người đó giống như đích tiên, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, phong hoa tuyệt đại, kinh vi thiên nhân*.

*Kinh ngạc trước vẻ đẹp (như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn,...) của một người

Tán Đa nhìn người vừa tới, cười một tiếng trêu tức. Hắn cho rằng Lưu Vũ còn có thể nhẫn nại hơn, không nghĩ tới, cũng chỉ có nửa tháng mà thôi.

Lưu Vũ không nói gì, nâng áo choàng lên, cất bước xuyên qua tầng tầng đám người, một đường hướng thẳng đại điện bước lên. Lúc đi tới bên cạnh Tán Đa, y liếc mắt nhìn các nữ tử diễm lệ nằm trên người hắn, đáy mắt trong trẻo lạnh lùng không hề giống trước kia.

Lâm Mặc vừa thấy, liền biết phải làm gì: "Thấy Vương hậu nương nương, còn không mau hành lễ?"

Tất cả mọi người chỉ nghe qua Lưu Hân mỹ mạo thanh lãnh, chưa từng gặp qua người thật, ngay cả tế tự sau đại điển phong Hậu nàng cũng chưa từng có mặt, cho nên đối với mỹ mạo của Lưu Hân, thế nhân đều chỉ nghe qua chưa có ai từng diện kiến.

Hôm nay vừa thấy, quả nhiên khí chất tuyệt hảo, không hề tầm thường.

Một đám ca cơ nhao nhao đứng dậy, quỳ gối trước mặt Lưu Vũ.

Lưu Vũ vẫn chưa nói gì, cũng không miễn lễ để các nàng đứng dậy, y chỉ ngồi xuống, mặt đối mặt, mắt đối mắt cùng Tán Đa, sau đó vươn tay lấy đi ly rượu trong tay Tán Đa.

Y không thể nói chuyện, y biết...

Tán Đa nhìn y lấy ly rượu ra khỏi tay, đột nhiên nở nụ cười, giơ ngón tay chỉ vào một cây cầm dưới điện: "Vương hậu cầm nghệ tuyệt hảo, hôm nay liền thể hiện tài nghệ, cùng bản vương thưởng thức ca vũ thì thế nào?"

Lưu Vũ lẳng lặng nhìn hắn, có một khắc Tán Đa dường như thấy được ở đáy mắt y bộ dáng Lưu Hân trước kia. Trong lòng hắn bỗng chốc tức giận xen lẫn khó chịu, vừa rồi còn cười giễu bất cần đùa giỡn, lúc này vẻ mặt lập tức lạnh lẽo.

Nói không ra đây là tâm tình gì, nhưng bị đôi mắt lạnh lùng này nhìn chằm chằm khiến hắn sinh lòng chán ghét.

Lưu Vũ nhìn hắn trong chốc lát rồi đứng lên chậm rãi đi xuống đại điện, ngồi bên cạnh cổ cầm. Y nhìn cây đàn trước mắt, chậm rãi vươn tay, vuốt ve dây đàn thẳng tắp, đáy mắt tối sầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong lúc tất cả mọi người chờ mong không thôi, lại chỉ nghe được một ít nốt nhạc vụn vỡ vang lên. Sau đó, có người lớn mật ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Vương hậu nhan sắc tuyệt thế nhưng lại có đôi tay phủ đầy vết sẹo, thậm chí có chút vặn vẹo xấu xí dị thường.

Đương nhiên, Tán Đa cũng đều thấy được, tay Lưu Vũ vốn không tốt, đời này y nhất định không thể đánh đàn được nữa.

Cho nên, hắn liền tận tình nhục nhã y, muốn thấy bộ dáng y bị làm nhục. Ngoại trừ cơn tức giận vừa rồi, Tán Đa hiện tại ngược lại có chút phiền muộn, trên mặt vốn mang ý trêu tức, dần dần lộ một tia không kiên nhẫn, hắn ngửa đầu uống cạn bầu rượu, lảo đảo đứng lên, tùy tiện kéo lấy eo một nữ tử ôm vào trong ngực, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lưu Vũ một cái, hướng tẩm cung Vương điện đi vào.

Tiếng đàn trong một khắc đột nhiên dừng lại.

Sau đó lại vang lên, trong hỗn loạn, lại có thêm vài phần nghẹn ngào.

Tán Đa ném nữ tử lên giường, nữ tử vừa rồi còn có chút bận tâm đến Lưu Vũ, nhưng vừa nghĩ đến đêm nay chính là cơ hội tuyệt vời để nàng bay lên cành cao, liền nịnh nọt cởi quần áo, trèo lên eo Tán Đa.

Tán Đa vẫn ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm cửa lớn tẩm cung, đáy mắt thậm chí xuất hiện một tia đỏ thẫm.

Hắn mơ hồ nhớ rõ, lúc mới gặp Lưu Vũ giữa màn mưa bụi, Lưu Vũ ở ngay phía sau rèm che, đôi tay kia thẳng tắp thon dài, đầu ngón tay còn có một tia ửng hồng mềm mại.

Ngay lúc nữ tử muốn kéo quần áo của hắn ra, hắn đột nhiên đứng lên, đầu tiên hung hăng trừng mắt nhìn mỹ nữ trên giường, sau đó ra khỏi tẩm cung, từng bước một hướng tiếng đàn đi tới.

Lưu Vũ cũng cảm nhận được cảm giác áp bức đang dần vây lấy y từ phía sau, động tác trong tay y dừng lại, khi quay đầu đã thấy Tán Đa ở ngay phía sau mình. Tuy rằng hắn ăn mặc xộc xệch, tuy rằng y quan của hắn không chỉnh tề, tuy rằng thoạt nhìn hắn chật vật lôi thôi lếch thếch, nhưng khí chất vương giả bẩm sinh lại làm cho hắn trở nên độc nhất vô nhị, khí vũ hiên ngang.

Tán Đa cúi người xuống, nắm cằm nâng mặt y lên. Nhìn đôi mắt trong vắt lạnh lùng dần dần ấm lên, lúc này mới cảm giác Lưu Vũ đang ở đây, y quả thật đang ở đây.

"Đều cút ra ngoài cho bản vương." Tán Đa nhìn quanh bốn phía, ánh mắt hung ác.

Tất cả mọi người vừa nghe, như được đại xá, ngay cả nữ tử vừa rồi trong tẩm cung nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng ôm lấy quần áo của mình, bối rối chạy trốn.

Chờ bên trong đại điện rốt cuộc không còn người nào, Lâm Mặc ở bên ngoài thuận thế đóng cửa điện lại.

Tán Đa nắm cằm y, dùng sức bóp: "Thế nào? Không còn thời gian ở trong tẩm cung của ngươi đau lòng cho Châu Kha Vũ sao?"

Lưu Vũ khẽ thở dài: "Nói gì đau lòng hay không đau lòng, ta chỉ đau xót vì nghĩ mãi không ra mà thôi. Ngài đã từng trong lòng chứa đầy thiên hạ muôn dân, vì sao lại đối với thân nhân của mình nhẫn tâm như vậy. Ta chỉ yêu ngài, nếu ngài cũng yêu họ, ngài sẽ không làm như vậy với họ."

"Ý ngươi là gì?" Tán Đa trong lúc nhất thời có chút không hiểu.

"Ngài cảm thấy bọn họ chưa từng quan tâm đến ngài, cho nên ngài đối với bọn họ mới có sát tâm." Lưu Vũ biết hắn nghĩ không ra, nếu có thể nghĩ rõ đã không như lúc này.

Tán Đa nhíu mày, hắn đặt Lưu Vũ lên cổ cầm, không muốn cùng y tiếp tục đề tài này nữa.

Lưu Vũ đẩy hắn một chút: "Nơi này là đại điện, chúng ta trở về tẩm cung đi."

"Trước kia ở Đông Cung, trên bàn đại điện đều có thể làm, hiện giờ đổi thành Vương cung, thẹn thùng cái gì?" Tán Đa kéo dây áo của mình ra, ngoại bào tơ tằm trượt xuống, lộ ra thân thể rắn rỏi.

Trong hơi thở Lưu Vũ đều là mùi son phấn xa lạ, y không khỏi hắt hơi một cái.

Tán Đa không suy nghĩ nhiều, chỉ là nâng khóe mắt nhìn thoáng qua chậu than, củi đang cháy. Lại chôn sâu vào cổ Lưu Vũ, gặm cắn.

Cổ cầm bị Tán Đa đẩy sang một bên. Hắn nắm eo Lưu Vũ, đem y đặt trên mặt đất, kéo quần áo của y ra, liền nắm lấy mắt cá chân y vuốt ve trong tay.

Cơ thể Lưu Vũ rất đẹp, eo ra eo, chân ra chân, đặc biệt là mắt cá chân này, chỉ cần một tay Tán Đa đã có thể bao trọn. Hắn vươn một ngón tay, không ngừng ở phía đùi trong mẫn cảm của Lưu Vũ vuốt ve qua lại: "Lưu Vũ, đêm nay, chúng ta chơi một chút trò không giống trước kia đi..."

Lời vị Đế vương trẻ tuổi nói ra, mang theo một loại mùi vị trầm ổn mới mẻ khiến người ta không thể bỏ qua, tay chân thon dài làm nổi bật dáng người rắn chắc, vứt bỏ quyền uy của Đế vương mà nói, bản thân hắn cũng đã tồn tại mị lực kinh tâm động phách. Bị đôi mắt đen láy sáng rực mang theo khí khái vương giả kia nhìn chằm chằm, Lưu Vũ ngay cả dũng khí nói không cũng không có.

Có lẽ thật sự liên quan đến huyết mạch, sự cường thế mà Tán Đa lộ ra, chỉ có Đế vương chân chính mới có được. Miễn là hắn đứng nơi đó, tất cả mọi người đều sẵn lòng phục tùng dưới chân hắn, huống chi, Lưu Vũ vẫn còn yêu hắn sâu sắc như thế.

"Ừm." Lưu Vũ trả lời với tâm trạng phức tạp.

"Rất tốt." Tán Đa cho y một nụ cười như là khen thưởng, ôm y đi tới tẩm cung, từ trên giường rút ra một cái rương, ném ở trước mặt Lưu Vũ: "Đem rương đặt trên mặt đất, mở ra."

Mỗi một mệnh lệnh đều ngắn gọn đơn giản, ám chỉ hắn đã xem Lưu Vũ là vật phát tiết dục vọng của mình.

Lưu Vũ nhìn rương gỗ tinh xảo đính kim ti bên trên, nhìn thân rương làm bằng hồng mộc chẳng hiểu sao có chút kỳ dị.

Mặc dù ý thức được nguy hiểm, lẽ nào đêm nay Tán Đa sẽ đem y làm chết sao? Tuy vậy y vẫn vươn tay, run rẩy mở khóa rương, đẩy nắp lên. Ánh đèn tẩm cung trong Vương cung so với Đông Cung sáng hơn rất nhiều, ánh nến từ nhiều góc độ chiếu sáng khiến tất cả đồ vật trong rương đều có thể nhìn thấy rõ ràng, bên trong có đủ loại đồ vật kỳ quái mà Lưu Vũ chưa từng thấy qua.

Tán Đa từ phía sau tới gần Lưu Vũ đem rương mở rộng ra, thân thể to lớn nhẹ nhàng ma sát lên lưng Lưu Vũ.

"Tiểu Vũ, chọn một cái đi!" Hắn gọi y là Tiểu Vũ, vẫn như thường ngày thân mật thì thầm, nhưng bên trong lại ẩn chứa mệnh lệnh lạnh lùng: "Lần đầu tiên nên để cho ngươi tự mình chọn, thích thô hay là nhỏ, lát nữa phải cắm vào, về sau cũng không có cơ hội tốt như vậy đâu." Lời uy hiếp từ trong miệng Đế vương, không chút hổ thẹn trôi chảy tuyên dâm.

Ngữ khí vi diệu của hắn khiến Lưu Vũ cảm thấy dường như có một ngón tay đang mạnh mẽ cọ xát trên đầu tim y, có chút ngứa ngáy. Y cứng đờ nhúc nhích cổ, tựa hồ định lắc đầu.

Lưu Vũ chần chờ, mi tâm khẽ nhíu ngưng kết thành một loại mị hoặc độc đáo khi bị bức bách. Tán Đa tùy ý cười tà, đưa tay vào trong rương cầm lên một vật làm từ lưu ly có kích cỡ trung bình: "Cái này đi, mặt ngoài bóng loáng, tương đối dễ tiếp nhận, như vậy lần đầu tiên ngươi dùng cũng dễ chịu một chút."

Nhìn như ôn nhu săn sóc, kì thực tàn nhẫn vô cùng. Từ lần đầu tiên hắn thu thứ này, không có ngày nào không cân nhắc đến việc dùng trên người Lưu Vũ. Tán Đa ngông cuồng mà tàn nhẫn, đem thanh lưu ly đặt ở trước mắt Lưu Vũ thản nhiên lắc lư.

Lưu Vũ lúc này mới thấy rõ đồ vật trước mắt trông như thế nào, da mặt ửng đỏ, ngay cả thân thể cũng nóng lên. Ánh mắt y như có như không liếc qua đồ vật giống như hình cụ vừa lạnh băng vừa xa lạ, lại lập tức đem ánh mắt nhìn đi hướng khác. Đây là cái đó... của nam nhân, cho dù là giả y cũng không cách nào tiếp nhận, y chỉ có thể tiếp nhận Tán Đa, những thứ khác y đều không muốn: "Ta... ta chỉ cần ngài..."

Tán Đa hừ lạnh một tiếng: "Đổi thành Châu Kha Vũ, ta thấy ngươi cũng chịu."

"Ta đối với Châu đại nhân chưa bao giờ có ý tứ như vậy!" Lưu Vũ nhìn hắn, thề son sắt.

Lúc này nhắc tới Châu Kha Vũ, sắc mặt Tán Đa rất không tốt: "Có một số việc, bản thân ta tự có mắt, hắn đã ở chỗ ngươi..." Nói đến một nửa, Tán Đa bỗng nhiên không hề báo trước mà ngậm chặt miệng.

Chuyện đêm đó nhìn thấy, hắn không muốn nhắc lại.

"Cái gì?" Lưu Vũ không biết rằng truy vấn của y càng làm cho nội tâm Tán Đa trở nên đố kỵ vô cùng.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Lưu Vũ dần dần không còn bình tĩnh như lúc đầu. Vốn chỉ là thân thể dán sát vào thân thể, Tán Đa lúc này cách lớp vải vóc còn lại của tiết khố mà ma sát, một tay vòng qua eo Lưu Vũ, tay kia đem thứ vừa rồi chọn xong nhét vào trong tay y.

Lưu Vũ ngược lại hoàn toàn trần trụi, đường cong từ mông tới đùi nõn nà duyên dáng, thân thể Lưu Vũ bị hắn ép thành một tư thế vô cùng dâm mỹ, tay y còn lúng túng nắm thứ đồ giả làm bằng phỉ thúy sáng lấp lánh.

Tán Đa nắm tay Lưu Vũ, chậm rãi nâng người y lên độ cao thích hợp để tầm mắt ngang bằng nhau.

"Hiện tại nắm thứ này, có biết là gì không?"

Khuôn mặt của Lưu Vũ lập tức vì nhục nhã mà càng đỏ hơn. Muốn xoay mặt sang một bên, cằm lại bị nhẹ nhàng nắm lại, lực đạo trên tay Tán Đa như ẩn chứa uy nghiêm không thể cãi lại: "Nhìn vào mắt ta, trả lời cho tốt."

Tán Đa kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, tà ác đến đáng sợ, nhưng giọng nói lại dịu dàng, bá đạo hỏi: "Tiểu Vũ, ngươi đang cầm thứ gì trên tay?"

Lưu Vũ cắn chặt môi dưới, y cũng không biết tên, lại còn muốn chính miệng y nói ra, thật sự quá hạ lưu.

"Bản vương biết ngươi không biết, nhưng chẳng lẽ hình dung một chút cũng không có?" Thanh âm của Tán Đa bắt đầu cao hơn, ngay cả tầm mắt nhìn chằm chằm y cũng nghiêm nghị hơn.

Cảm giác áp bách khiến cho da đầu người ta tê dại, tê dại còn lan ra khắp thân thể, Lưu Vũ mơ hồ nhận thấy bản thân có một loại dục vọng muốn tuân theo. Nhận thức này càng khiến y thêm phần xấu hổ: "Có... là của nam nhân..."

Bị buộc phải nói ra những lời dâm dục như vậy, trong xấu hổ phẫn nộ và khó xử, không biết vì sao lại xen lẫn vài phần mập mờ đến đáng sợ. Đáng thương thay, còn chưa chính thức bị xâm phạm, tinh thần Lưu Vũ đã tự mình sa vào ngục giam không thể thoát khỏi.

"Không làm khó ngươi, đây là dương vật giả." Tán Đa dùng đồ trên tay trêu chọc người vừa nhu thuận lại mơ hồ trong lòng.

Lưu ly lạnh như băng, nhẹ nhàng ma sát, nhiều lần va chạm kích thích đỉnh đầu vật nhỏ mềm mại dưới thân y. Lưu Vũ run rẩy cứ như bị lạnh đến mức đóng băng.

"Công dụng của thứ này là gì?" Sau khi hỏi, phát giác Lưu Vũ không chịu trả lời mà quay đầu đi, Tán Đa lập tức đem đồ vật từ phía trước hai chân y chuyển đến phía sau thân thể Lưu Vũ, cảm giác lạnh như băng đè vào giữa hai cánh mông đang khép lại, bắt đầu chạm vào cửa hậu huyệt, hắn thấp giọng uy hiếp: "Nói!"

Cảm giác lạnh lẽo từ nơi tư mật truyền thẳng lên xương cụt.

"Ngoan, Tiểu Vũ, tác dụng là gì?"

"Cắm vào."

"Cắm ở đâu?"

"Cái đó... nơi đó..."

Tán Đa đùa giỡn nhìn ánh mắt tránh né của Lưu Vũ: "Cắm vào chỗ nào, Tiểu Vũ? Cắm vào đâu sẽ lập tức dễ chịu?"

Lưu Vũ trần truồng, da thịt bị ngôn ngữ tra tấn đến mức nở rộ màu sắc diễm lệ xinh đẹp.

Y gần như nghẹn ngào: "Tán Đa..." Y từ nhỏ đến lớn một thân giáo dưỡng, thật sự không thể buông thả chính mình được.

"Ngươi ở trên giường và bình thường không giống nhau." Trên giường buông thả không chịu được, Tán Đa trêu chọc nhìn y: "Ngươi nếu không nói nữa, ta tự mình cắm vào." Lại là lời nói tà ác dâm dục, Lưu Vũ sợ run.

Y khẩn trương trừng mắt nhìn Tán Đa, đột nhiên lắc đầu một cái, trên khuôn mặt luôn mang khí chất tuyệt mĩ thánh khiết hiện ra biểu tình chân thật trước nay chưa từng có, đáng yêu đến mức khiến cho đáy quần Tán Đa trực tiếp nóng bừng lên.

Sau một lúc sững sờ, Tán Đa đột nhiên vứt thanh lưu ly đi, ngọc bích ném trên thảm da thú phát ra một tiếng động nặng nề.

"Lại đây!" Hắn kéo Lưu Vũ.

Điều đáng ngạc nhiên là hướng di chuyển lại đi về phía cửa sổ ở sân thượng. Bên ngoài cửa sổ là ngoại cảnh rộng lớn, xa xa bên dưới chính là một khu rừng, thỉnh thoảng còn thấy được đèn đuốc thấp thoáng. Lưu Vũ đột nhiên dừng bước, che thân thể lại không chịu tới gần cửa sổ: "Tán Đa, không được."

"Cái gì không được? Gọi tên ngươi vài lần, ngươi thật sự cảm thấy sẽ giống như trước kia?" Tán Đa nhìn xuống, khung cửa sổ này bằng gỗ, được phủ một lớp vải mỏng để che khuất hành lang kéo dài từ trần nhà đến mặt sàn. Khu vườn phía dưới tẩm cung vốn là để một mình hắn thưởng ngoạn, hơn nửa đêm nhất định là không có người.

Thế nhưng hắn không muốn nói cho Lưu Vũ biết, tuy rằng lúc này trời lạnh, nhưng cũng rất kích thích.

"Đừng... Tán Đa." Lưu Vũ sợ hãi kéo cánh tay hắn: "Ta nghe lời ngài."

Hừ lạnh một tiếng, Tán Đa mạnh mẽ không cho phép phản kháng đem mặt Lưu Vũ hướng ra ngoài đặt trên giá gỗ lạnh như băng. Dưới lực đạo hung ác của hắn, hai má cùng thân thể Lưu Vũ đều dán chặt vào khung cửa sổ bóng loáng. Lưu Vũ cho rằng sẽ bị người ta nhìn thấy bộ dáng thất thố này của mình, dùng sức giãy dụa: "Tán Đa, cầu xin ngài, đừng đối xử với ta như vậy."

Dùng lực đạo lớn hơn khống chế y, Tán Đa hung hăng cắn vành tai mượt mà của Lưu Vũ: "Ta hết lần này đến lần khác cho ngươi cơ hội, đã hết kiên nhẫn rồi, nếu như ngươi không nghe lời, ta sẽ ném ngươi ra ngoài."

Sau khi bị uy hiếp hai ba lần, Lưu Vũ rốt cục không còn giãy dụa kịch liệt. Tán Đa buông lỏng lực áp chế y, nhưng vẫn như cũ đè chặt Lưu Vũ, không cho phép y rời khỏi cửa sổ. Từ phía sau tách đôi chân trắng như tuyết ra, đầu ngón tay đè vào trong tiểu huyệt. Thân thể Lưu Vũ cứng đờ vì khẩn trương mà run rẩy không ngừng.

"Muốn rời khỏi cửa sổ không?"

Lưu Vũ đang sợ hãi bất an nhìn bên ngoài cửa sổ, lập tức gật đầu thật mạnh.

"Chỉ cần ngươi xuất ra một lần, liền cho ngươi lên giường." Tán Đa dùng chóp mũi mơn trớn cổ y. Mấy ngày nay cũng chơi đủ rồi, nhưng đối mặt với nam nữ ở trước mặt hắn thoát y vặn vẹo, hắn đều không thể nổi lên chút ham muốn nào.

Vậy nên Lưu Vũ, ngươi làm nó một lần, cho ta thấy đi.

Lưu Vũ kinh ngạc quay đầu lại.

Khuôn mặt Tán Đa nở nụ cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy đáng sợ: "Không được dùng tay, ngươi dùng thân thể đem phía trước ma sát lên cửa sổ, tự mình làm cho đến khi xuất ra mới thôi."

Yêu cầu dâm tà đến mức không thể tin được. Lưu Vũ ngây ngẩn cả người một lúc lâu, bị dọa đến hốt hoảng khiến y bắt đầu điên cuồng lắc đầu từ chối.

Tuyệt đối không làm được! Sao có thể làm như vậy?

Nhưng vào lúc này Tán Đa lại hoàn toàn buông lỏng áp chế, lui về phía sau, thưởng thức dáng vẻ mê người của y, cười lạnh nói: "Không muốn? Bản vương kêu vài người đến dạy ngươi, để ngươi học thật tốt."

Lời này như đâm vào giữa tử huyệt, khiến Lưu Vũ mất đi dũng khí phản kháng: "Không... Không phải... ta chưa bao giờ làm điều đó, ta thậm chí ... còn chưa từng sờ qua..."

Tán Đa lạnh lùng nói: "Ngươi có một lựa chọn khác, hoặc là ta sẽ để cho người đến dạy ngươi, hoặc là hiện tại ngươi bắt đầu xoay người quyến rũ ta, để cho ta có tâm tình muốn thao ngươi. Nếu đã không muốn người khác chạm vào ngươi, lại không muốn tự mình cọ, cứ trần truồng đứng ở nơi đó đi. Dù sao cảnh đẹp như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có người ngẩng đầu phát hiện."

Lưu Vũ vừa nhục nhã lại vô cùng khó xử. Nhưng nếu cứ kiên trì đứng như vậy, một khi ai đó nhìn thấy hình ảnh dâm đãng này của mình, tin đồn sẽ càng nhiều hơn...

"Ta không muốn người khác chạm vào ta." Lưu Vũ đỏ mắt khóc nức nở.

"Cọ đi!" Tán Đa vô tình chỉ chỉ cửa sổ, thờ ơ.

Bị bức bách đến vô lực, Lưu Vũ không thể không bày ra tư thế dâm mỹ đến không chịu nổi, bắt đầu chậm rãi đung đưa eo của mình, vụng về lên xuống.

Y chưa trải qua những việc thế này, không biết là nam nhân nên động đậy như thế nào. Dưới xúc cảm bằng gỗ lạnh như băng, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót líu lo, sợ hãi bủa vây lấy y, càng thê thảm chính là, dưới tình huống khuất nhục vạn phần, kinh nghiệm không đủ lại có vẻ non nớt này, thế nhưng hạ thể y lại không biết xấu hổ chậm rãi ngẩng đầu.

Lưu Vũ cúi đầu, thiếu chút nữa không thể tin được đây là mình. Dưới tình huống có thể tùy thời bị người phát hiện, bị người khác uy hiếp, chính mình đung đưa thân thể, ở trên khung gỗ tự đùa bỡn bản thân, thế nhưng... Thế nhưng lại có phản ứng.

"Có cảm giác không?" Tán Đa không biết từ khi nào đã đi đến phía sau Lưu Vũ, thổi hơi nóng vào tai y.

Mấy ngày nay, vô luận là khuôn mặt cùng thân thể khuynh thành tuyệt thế cỡ nào, cởi sạch ở trước mặt hắn kêu rên, hắn cũng không có cực nóng như lúc này.

Bị châm chọc, con ngươi màu đen của Lưu Vũ nhất thời bịt kín một tầng hơi nước, vừa xấu hổ lại chật vật: "Không có..."

"Đã cứng lên rồi, còn nói không có?" Dọa cho người nhỏ bé trong lòng bối rối không chịu nổi, Tán Đa khoái ý thưởng thức đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn đang chậm rãi ma sát, cái gì tuyệt thế vũ cơ, làm sao so sánh được nửa phần Lưu Vũ lúc này?

Hắn vuốt ve cổ của Lưu Vũ, từ sau khi y có bộ phận nữ tính bên trong, nơi này có thể tự mình chảy nước. Hắn muốn nhấn y lên xuống trên hạ thể mình, nhưng hắn lại càng muốn nhìn thấy y tự mình làm. Con mồi ngon cần phải hầm cho đến khi đủ lửa thì mới bắt đầu thưởng thức.

"Dùng sức động một chút, ngươi không cố gắng, ta sẽ không hài lòng." Rõ ràng dục vọng tăng cao, yết hầu vì khó nhịn đã trượt lên trượt xuống, Tán Đa lại còn lạnh lùng nói những lời trái với tiếng lòng.

Lòng bàn tay hắn vuốt ve hai cánh mông run rẩy không ngừng đung đưa, như thể mơn trớn khuôn mặt đáng yêu duyên dáng của thiếu nữ.

"Tán Đa, cầu xin ngài." Lưu Vũ thật sự không nhịn được nữa, xấu hổ cùng dục vọng đang hung hăng tra tấn y. Dưới sự tra tấn song song của khuất nhục cùng khoái cảm, đỉnh phân thân đáng thương chảy ra mật dịch. Thân dưới ma sát với khung cửa gỗ bóng loáng vì thế phát ra tiếng vang dính nhớp rõ ràng.

"Hiện tại càng ngày càng thoải mái phải không?" Tán Đa trêu chọc: "Thân thể của ngươi cũng càng ngày càng có mùi vị."

Lần lượt vỗ nhẹ hai bờ mông, thịt mông đàn hồi vô cùng bị đánh cho phát ra âm thanh vang dội. Một bên đung đưa thắt lưng ma sát đầy xấu hổ, một bên lại còn phải thừa nhận hành vi dâm dục xấu xa của Tán Đa trên mông mình, Lưu Vũ cơ hồ bị nghiền ép đến nát vụn, thốt lời cầu xin: "Đừng đánh mà..."

Tán Đa cười một tiếng: "Đánh đến ửng đỏ, làm cho ta rất có xúc động muốn làm nát ngươi đó."

Cảm giác bị nhục nhã kịch liệt, giống như nham thạch nóng chảy ẩn bên trong thân thể Lưu Vũ, không cách nào kìm nén run rẩy chảy dọc theo thắt lưng, y đột nhiên co rút hạ thể: "Ưm~..." Dịch thể màu trắng ngà bắn ra hành lang bên ngoài, phảng phất như nở ra một đóa hoa dâm loạn màu trắng.

Chiếc cổ mảnh mai của y ngửa ra sau đến cực hạn, thân thể lơi lỏng mất đi sự chống đỡ ngã về phía sau. Tán Đa lập tức vững vàng đỡ lấy y, hơn nữa còn có lòng tốt ôm Lưu Vũ lên giường.

"Thế mà thật sự có thể xuất ra." Tuy miệng nói những lời dâm tà nhưng ánh mắt Tán Đa lại vô cùng ôn nhu.

Hắn không tin vào số mệnh, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn vừa nhìn thấy Lưu Vũ liền muốn đem y hủy diệt ăn tươi nuối sống, muốn hung hăng chiếm hữu y, để cho y chỉ có thể ở dưới thân hắn rên rỉ.

Sau khi thất thần, trên mặt Lưu Vũ mang theo biểu tình mơ màng hốt hoảng. Nhục nhã quá mức xen lẫn cao trào hỗn loạn đều vượt qua phạm vi chịu đựng của Lưu Vũ.

Tán Đa ôm lấy Lưu Vũ đang muốn cuộn mình lại, như thể trấn an ôn nhu hôn lên đôi môi tái nhợt của y. Ngay khi Lưu Vũ còn đang đắm chìm trong nụ cười khiến y si mê vừa rồi của Tán Đa, người nọ đã vươn đầu lưỡi, thật cẩn thận liếm láp lên khắp thân thể y.

"Ngươi thật sự rất ngọt." Tán Đa ngẩng đầu nhìn y một cái, hắn muốn cùng y hưởng thụ ái tình cực hạn, gạt sang một bên tất cả những chuyện không vui.

Eo nhỏ bị liếm đến tê dại, Lưu Vũ gần như hét lên: "Tán Đa, đừng liếm nữa..."

Thế nhưng, nam nhân đang đắm chìm trong sự mê người của Lưu Vũ vẫn không có ý định buông tha y, đầu lưỡi linh hoạt di chuyển, liếm láp đến vang lên tiếng chậc chậc không ngừng, đôi lúc còn ngẩng đầu, hiện ra dưới đôi mắt đen ướt át của Lưu Vũ là nụ cười khó tin của ái nhân. Bao lâu rồi, y không thấy hắn mỉm cười với mình như vậy... Vì nụ cười của hắn, dù là đi chết y cũng thật sự nguyện ý.

Lưu Vũ nhìn Đế vương của một quốc gia hiện giờ xem mình như một bữa ăn ngon mà gặm cắn muốn nuốt vào trong bụng, y vô cùng không biết xấu hổ phát hiện, y vậy mà mơ hồ sinh ra một tia thỏa mãn.

Thật sự... chính mình thật xấu xa... Y muốn được hắn yêu thương nhiều hơn. Y che mặt muốn giấu đi bộ mặt thật của mình dưới lòng bàn tay.

"Chúng ta chưa bao giờ làm sao? Che đi làm gì?" Tán Đa kéo tay y ra và đặt nó trên đỉnh đầu.

Lưu Vũ nhìn đầu lưỡi hắn, hạ thể thành công cứng lên lần nữa.

Tán Đa gần như si mê chăm chú nhìn y: "Cho dù ngươi chết, cũng là của một mình ta." Câu cuối cùng, ngữ khí rõ ràng nâng cao.

Đây có lẽ chính là đãi ngộ chỉ khi hắn say, y mới có thể hưởng thụ đúng không? Quân vương độc đoán bá đạo, thật giống như một ngón tay hung hăng chọc vào trái tim Lưu Vũ.

Lưu Vũ sửng sốt một hồi, hạ thể bỗng nhiên truyền đến xúc cảm kỳ dị khiến y bất chợt kinh ngạc. Y phát hiện mình lại bị Tán Đa lấy tay nắm lấy hạ thể lần nữa, bắt đầu chơi đùa. Mà ánh mắt của người khống chế y lúc này còn đang chờ đợi một đáp án, ánh mắt rực sáng thản nhiên nhìn chằm chằm y.

"Ta.... chỉ có ngài, chỉ cần có ngài." Đó là sự thật.

Nghe Lưu Vũ nói, Tán Đa kéo ra một nụ cười: "Ngươi có cơ thể xinh đẹp, đương nhiên phải do một người nam nhân to lớn mạnh mẽ như ta yêu thương."

"Tán Đa, ta yêu ngài." Ta yêu ngài, ta cũng chỉ yêu ngài.

Lời này, lập tức hủy diệt tâm tình đang tốt của Tán Đa. Nụ cười tuấn mỹ bỗng nhiên trở nên âm trầm, hắn khom lưng nghiêng người về phía trước, dùng sức nắm cằm Lưu Vũ, lực tay thô lỗ khiến Lưu Vũ bởi vì đau đớn mà nhíu mày. Hắn lật người Lưu Vũ lại, không muốn nhìn mặt y nữa.

Lưu Vũ còn chưa kịp hiểu được chuyện gì, một thứ nóng rực to lớn hơn người không hề báo trước mà tiến vào.

"A~ hức a a..." Một hơi cắm thẳng vào chỗ sâu nhất, sau cơn đau nhức khi bị xuyên thẳng tận cùng, là rơi vào trạng thái thất thần khi cơ thể gần như bị xé rách.

Cảm giác bao bọc chặt chẽ khiến ngữ điệu của Tán Đa cũng mất đi bình tĩnh. Sau khi dừng lại sâu bên trong vài giây, hắn đột nhiên bắt đầu động thân.

Cảm giác tê dại và đau đớn khi dương vật của hắn ma sát bừa bãi bên trong nội bích khiến thân thể Lưu Vũ không ngừng run rẩy.

"Không muốn, Tán Đa. Hức... nó to quá." Trong lúc va chạm càng ngày càng mãnh liệt, hành lang bên trong dường như có nguy cơ bị xé rách. Bên trong thân thể y vốn mẫn cảm, lại yếu ớt vô cùng. Lưu Vũ bị hung khí dữ tợn thao đến đầu óc trống rỗng, không ngừng dâng lên ý muốn chạy trốn cự vật thô to đang cưỡng bức mình. Nhưng ở trong tình cảnh bức thiết đang bị cắm vào, thể lực sớm đã bị khoái cảm kỳ dị từ sâu bên trong cướp đi hơn phân nửa.

Dục vọng của Tán Đa rốt cục chỉ mới bắt đầu phát tiết, hắn làm sao có thể cho phép con mồi xinh đẹp mình đang nắm giữ chạy trốn? Phát giác Lưu Vũ muốn trốn tránh, Tán Đa siết chặt vòng eo y, bàn tay càng thêm dùng sức. Dùng lực ưỡn thẳng thắt lưng đâm vào, càng đâm càng mãnh liệt.

"Hức... Đừng đâm sâu nữa! Không chịu được nữa mà~" Khi gậy thịt thô to hung hăng cắm vào trong khoang sinh sản của y, cảm giác tê dại khó có thể hình dung từ bên hông chậm rãi nổi lên, sau vài lần đâm chọc, ngưng tụ thành dục vọng khiến thân thể nóng rực như rơi vào hỏa ngục, mang đến loại khoái cảm xen lẫn bứt rứt.

"Bên trong ngươi rất thoải mái đúng không?" Tán Đa như mê hoặc y, âm thanh xen lẫn dục vọng trầm thấp gợi cảm: "Bắt đầu rên rỉ rồi, kêu thật dễ nghe. Rên ra, dâm đãng hơn một chút, ta thích nhìn ngươi bị ta làm cho mơ màng rên rỉ."

"Hức! Nơi đó không cần nữa..." Cơ hồ đâm sâu đến mức muốn xuyên qua nội tạng thẳng đến cổ họng, Lưu Vũ cả người run rẩy, miệng huyệt đột nhiên co rút.

Tán Đa vốn biết bên trong y có một khối nhô lên, hắn cầm đến một thanh lưu ly nhỏ nhất để trong rương, từ chỗ hai người kết hợp trượt vào, vừa vặn đâm vào chỗ nhô lên của Lưu Vũ, sau đó hắn cố ý men theo hành lang bên trong của Lưu Vũ, hung hăng nhắm vào bộ phận nữ tính trồi lên của y đâm thẳng vào.

"Không không không đừng mà! Ta không... Làm ơn..." Lưu Vũ lắc đầu khóc lên.

"Có phải rất muốn được ta cắm hay không?" Tán Đa ấn y vào lòng không cho y chạy trốn.

"Ưm~... ha... Không được, ta không muốn...đừng mà... Thật là a a..." Khoái cảm tựa như cơn sóng dữ dâng cao, đem lý trí còn sót lại của Lưu Vũ triệt để đánh tan.

Tiếng khóc dần dần biến thành tiếng rên rỉ dính dấp ngọt ngào như mật ong, một bên theo bản năng co rút miệng huyệt bị gậy thịt cắm đến mở ra thật lớn, một bên kháng cự lại khát cầu cố gắng vùng vẫy khiến hai cánh mông trắng nõn vểnh lên.

Tán Đa đưa ra một bàn tay, hung hăng vỗ lên cánh mông nõn nà bóng loáng mê người, âm thanh bị đánh thô bạo vang lên không dứt bên tai, cánh mông trắng nõn bị chà đạp phủ đầy dấu ngón tay lộn xộn, ửng lên màu hồng phấn, dâm mỹ lại xinh đẹp mê người.

Thân thể Tán Đa vốn cường tráng, hắn lại còn dùng lực hung hăng tra tấn đâm vào thân thể mảnh mai dưới lòng bàn tay. Hạ thể phía dưới liên tục va chạm với lối vào của mật huyệt, dương vật thô to nhờ có chất lỏng bôi trơn nhanh chóng cắm rút trong thân thể non nớt ngon miệng.

"Tán Đa... Dừng lại đi mà... được không, ta không thể..đừng mà... Ưm~ a..." Lưu Vũ lắc đầu, mồ hôi trên trán rơi từng giọt xuống cánh tay Tán Đa.

"Một bên ngậm đồ của ta, một bên muốn ta dừng lại, hửm?" Sâu trong khoang sinh sản nhạy cảm, hung khí hung tợn quấy loạn, đâm chọc, ma sát.

"Không thể... không được ưm~" Ý thức của Lưu Vũ dần dần rơi vào mơ hồ, hoàn toàn bị dục vọng khống chế.

"Lại nói không được, đêm nay liền làm chết ngươi ở trên giường." Tán Đa căn bản không để ý tới cái gì mà sâu cạn xen kẽ, mỗi lần đều hung mãnh chôn vào nơi sâu nhất, có thể nghe thấy Lưu Vũ rên rỉ nức nở cầu xin tha thứ, chính là thuốc thúc dục khiến hắn kích động nhất.

Gặp phải đâm chọc cuồng bạo, Lưu Vũ căn bản không còn lực phản kháng, từ đầu đã chỉ có thể miễn cưỡng kháng cự. Về sau, rơi vào trạng thái thảm thương chỉ có thể bất lực lay động theo tiết tấu cắm rút của Tán Đa.

"Có phải nội bích bên trong bị ta làm đến tê dại rồi không?" Tán Đa vặn cằm Lưu Vũ, buộc y phải đối mặt với tầm mắt của mình.

Đôi mắt đen láy lúc này thất thần bao trùm một màn sương mù, thân thể bị đâm đến lắc lư, khuôn mặt đoan trang hiện ra vẻ mơ màng đáng thương.

Thật sự rất đẹp!

Máu nóng của Tán Đa phun trào. Hạ thể nóng rực giữa thân thể hai người lại có xu thế phình to. Vách thịt mềm mại bên trong bị chèn ép gắt gao hơn.

"Hức.... Tha cho ta đi mà. To quá..thô quá... a, hức! Tán Đa ưm~..."

Bình thường tuyệt đối không thưởng thức được thần thái mê loạn này, hiện tại từ trong đôi môi khép hờ đáng thương lại liên tục tràn ra tiếng rên rỉ.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Tán Đa vì ham muốn tình dục và vận động kịch liệt cũng càng thêm gợi cảm.

"Đừng khóc, ta sẽ làm cho ngươi thoải mái đến bay lên." Cuối cùng, hắn vẫn cưng chiều hôn người bị mình giày vò đến nức nở không thôi, Tán Đa bắt đầu ôn nhu vuốt ve thứ cứng rắn bên dưới Lưu Vũ: "Ngươi lại cứng rồi."

Động tác xoa nắn vật nhỏ của hắn phối hợp đồng thời với tần suất cắm rút bên dưới, Lưu Vũ bị khi dễ hai phía trước sau, giãy dụa run rẩy càng thêm kịch liệt.

Cũng càng thêm mất đi lí trí, rên rỉ cuồng loạn, "A~ thật sâu ưm, hức..."

"Nhanh hơn nữa, ha..." Tán Đa thở hổn hển, giọng nói cũng trở nên trầm thấp.

Vốn tưởng rằng đã đạt tới tần suất va chạm cao nhất, thế nhưng lại lần nữa tăng nhanh hơn, tiếng lạch bạch của thân thể giao nhau biến thành liên thanh vang lên không dứt, bị khoái cảm mãnh liệt đánh úp, cổ Lưu Vũ ngửa ra sau mất khống chế lắc lư sang hai phía trái phải, âm thanh khàn khàn kêu thành tiếng: "A.... Không, ta không thể! Ưm~ a~~~..."

Khoái cảm như dòng điện xẹt qua thần kinh, thứ vẫn bị nắm trong lòng bàn tay Tán Đa xuất ra một dòng dịch trắng bắn lên giữa không trung.

Gần như chỉ trong vòng vài giây, Tán Đa đột nhiên giữ chặt vòng eo vô lực của y, dùng lực đạo mạnh nhất cắm thẳng vào tận cùng thân thể y, tinh dịch nóng bỏng phun ra như thiêu đốt buồng phổi, khiến linh hồn và thân thể Lưu Vũ đồng thời vỡ vụn.

Lưu Vũ vô lực khóc lên, nằm trên ga giường bị mình làm bẩn, hoàn toàn mất đi ý thức không biết bản thân lúc này đang ở nơi nào. Tán Đa vẫn không chịu rời đi, vẫn giữ nguyên cự vật sau khi phát tiết ở trong tiểu huyệt bị tàn phá đến đáng thương, nặng nề thở dốc, ôm chặt Lưu Vũ trong ngực: "Còn muốn nữa hay không?"

Ý thức trống rỗng của Lưu Vũ tức khắc bị mạnh mẽ kéo trở về, quay đầu lại hoảng sợ nhìn hắn: "Ta không chịu được nữa đâu...đừng mà..."

Sắc mặt Tán Đa âm trầm: "Khi nào thì đến lượt ngươi nói không?"

Mấy hôm nay hết toi rồi tới hai bà beta lần lượt đi chơi, trước mắt còn đi nữa nên tháng này không up truyện đều được 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro