Chương 42: Cưỡng chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe nói, hôm nay lúc ở trên triều Thừa tướng đã nhắc tới chuyện lập phi." Lâm Mặc lột một múi cam, đặt ở trước mặt Lưu Vũ: "Hài tử của ngài còn chưa sinh, bọn họ liền vội vàng lập phi tần cho bạo quân kia. Tướng quốc đại nhân thật sự là không đem ngài để vào mắt."

Nhìn đồ ăn trên đĩa chất đống như núi, Lưu Vũ lại không có chút ý muốn ăn uống, y đáp lại Lâm Mặc một tiếng, hỏi: "Là tiểu thư nhà nào?"

Lâm Mặc thở dài: "Nghe nói là cô nhi."

Tân phi của Tán Đa, sao lại chọn cô nhi?

Lưu Vũ khẽ nhíu mày: "Đại vương thế nào?"

"Đại vương đáp ứng Thừa tướng, sau đó còn nói nếu đã như vậy không thể chỉ chọn một nhà, chi bằng cả triều này đều chọn." Lâm Mặc lại thay Lưu Vũ rót một tách trà: "Ngài cũng không phải không biết, hắn nghe lời Thừa tướng nhất. Nói đi nói lại... ngài cùng hắn thành hôn, ngài xem số lần hắn đến điện Vương hậu này chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đếm xong. Hiện tại sắc tính bại lộ, vừa vặn thấy rõ tâm tư của hắn, một nữ nhân không đủ, còn muốn một đám tiểu thư nhà quan lại."

"Bá Viễn để một người không có gia thế làm phi tử của Đại vương, về tình về lý, dù sao nếu nữ nhân kia không khống chế được cùng hắn đối nghịch, hắn cũng không muốn trên triều xuất hiện đảng phái có quan hệ bất đồng với hắn. Hơn nữa cô nhi chỉ có một mình không có thế lực chống lưng, hắn dễ dàng khống chế. Chỉ là không biết tiểu thư nhà nào khiến cho Đại vương không thể không nạp, đành phải lấy cớ nạp những phi tần khác để trốn tránh trách nhiệm... Lúc Đại vương thống nhất Bắc Quốc, Bá Viễn không ít lần diệt trừ dị kỷ. Người này chỉ trong khoảnh khắc đã phò trợ tân vương thượng vị thống nhất Bắc Quốc phế truất cựu cương, cho dù Tán Đa có muốn như thế nào cũng không thể không kính hắn." Lưu Vũ cũng không nghe những gì Lâm Mặc nói, chậm rãi nhắm mắt lại. Tán Đa tôn kính Bá Viễn như vậy, đây không phải là chuyện tốt gì. Như vậy lão Thừa tướng chết cũng vô ích, Bắc Quốc lại sắp xuất hiện vị Tướng quốc một tay che trời khác.

"Đại vương muốn lập thì lập đi, chẳng qua để được chọn vào cung này, còn phải có sự đồng ý của ta mới được. Tán Đa cũng biết, hắn biết ta không thể chịu đựng được hắn có người khác, cho nên đem cửa ải cuối cùng này giao vào trong tay ta. Hiện giờ thiên hạ đều nói ta là yêu hậu, ta hiểu ý tứ của Đại vương, hắn cứ gật đầu, nhưng ta tuyệt đối không có khả năng sẽ chấp thuận. Cô nhi này hẳn là người của Thừa tướng, vì hài tử của ta, ta sẽ không nhượng bộ."

"Cháo ta phân phó mang lên sao còn chưa có, ngài chờ chút, ta đi xem." Lâm Mặc không muốn cùng Lưu Vũ mưu tính những chuyện này, liền xách váy đi ra ngoài. Hắn ước gì Tán Đa có một đám phi tần, lại không ngờ dù chưa nói cho y biết sự thật, vậy mà hai người họ lại có thể tâm hữu linh tê* đến vậy. Hừ, những gì hiện tại Lưu Vũ nói, hắn tất cả đều không thích nghe.

*Tâm linh tương thông

Chân trước Lâm Mặc vừa đi, chân sau Lực Hoàn liền đến. Hắn đứng ở cửa đại điện Vương hậu nhìn bóng lưng Lâm Mặc đi xa, không khỏi siết chặt bình măng trong ngực, không nói gì.

"Vương hậu, Văn tướng đại nhân cầu kiến." Cung nữ bên ngoài cửa thấy Thúy Cúc cô cô đi ra ngoài, Văn tướng đại nhân lại đích thân đến, điện Vương hậu vắng vẻ đến phủ bụi như được bồng tất sinh huy*, nàng ta vui vẻ cất cao giọng, vội vàng truyền một tiếng.

*Sự hiện diện của một người mang lại ánh sáng cho ngôi nhà khiêm tốn của gia chủ.

Vừa dứt lời, Lực Hoàn liền hướng về phía tiểu cung nữ cười cười, ôm một bình măng lớn đi vào. Hắn vốn sinh ra chính là dáng vẻ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tiên khí mười phần, lúc này mỉm cười liền làm cho cung nữ đứng ở hành lang thoắt cái đỏ mặt.

Vừa nhìn thấy Lưu Vũ, Lực Hoàn liền thoải mái cười nói: "Đã lâu không gặp, tiểu Hầu gia nhìn qua khí sắc không tệ."

Lưu Vũ nhìn hắn mở to mắt nói lời giả dối, liền không có tâm ứng đối.

Lực Hoàn đặt măng trước mặt Lưu Vũ, vỗ đi mùi chua bám trên người, ngồi xuống đối diện. Đầu tiên hắn đánh giá y từ trên xuống dưới, sau đó chậc chậc vài tiếng: "Tiểu Hầu gia như vậy là không hoan nghênh bản tướng ư?"

Lưu Vũ siết chặt túi sưởi trong ngực, ngước mắt nhìn hắn: "Văn tướng đại nhân, lần này không biết vì sao lại có nhã hứng đến đây? Vừa rồi thấy cung nhân trong cung vừa nhìn Văn tướng đại nhân, quả thực cứ như cây cối vào mùa xuân được đắm mình trong làn gió tươi mát. Đại nhân mà có nhàn rỗi không bằng hướng Đại vương hỏi mấy người mang về, cũng coi như có gia thất."

"Đến đưa chút thứ cho tiểu Hầu gia, có thể bảo vệ thai nhi trong bụng ngài." Lực Hoàn không ngại những lời nói châm chọc của Lưu Vũ, ngược lại cầm quạt gấp trong tay, vào thẳng chủ đề, chỉ chỉ vào bụng Lưu Vũ.

Thực sự rất biết tránh nặng tìm nhẹ...

Châu Kha Vũ, nhìn xem, ngươi lấy tính mạng cả nhà để đánh cược tấm chân tình từ một người như thế này sao?

Lưu Vũ cũng không cảm kích: "Ngươi nhọc lòng gây ra nhiều rắc rối như vậy, chưa chắc là chuyện tốt. Ngươi hẳn đã nói gì với Đại Vương, sau khi tỷ tỷ sẩy thai tình độc này đã sớm giải rồi. Văn tướng đại nhân trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có thể còn hiểu được một chút ít thuật pháp, chẳng lẽ lại không biết?"

Lực Hoàn hé miệng cười: "Tiểu Hầu gia thanh khiết thông tuệ, sao lại nói ra những lời như vậy? Nếu như ta thành thật nói ra việc cái thai của Lưu Hân kỳ thật là hài tử của ngài và Đại Vương, chẳng qua mượn bụng Lưu Hân để phát triển, không phải là sẽ làm bại lộ tất cả sao? Đại vương lúc đó sẽ tin vào cách nói của ngài, lúc đó chẳng phải ngài được như ý à? Ngài nói ta làm sao có thể để ngài ở thâm cung này nhàm chán trong thời gian dài như vậy? Đương nhiên ta muốn bảo trì tốt hình tượng ác nhân của tiểu Hầu gia trong lòng Đại vương, tìm chút việc cho ngài làm, đây mới là sự săn sóc tốt nhất đối với Đại vương không phải sao? Đại vương chỉ là một phàm phu tục tử, không giống tiểu Hầu gia có thể bấm quẻ tính toán còn có thể nhập mộng nha! Vừa lúc có tiểu Hầu gia cõng tiếng xấu, ta chỉ có thể mượn ngọn gió đông mà Lưu Hân tạo ra, nói cho Đại vương biết, chỉ khi ngài sinh ra một hài tử, độc liền được giải, không phải quá hoàn hảo sao?"

Lưu Vũ nhíu mày: "Quả nhiên..." Lực Hoàn, ngươi tự xưng là thông minh, ngươi làm sao biết được thứ ngươi mượn của Lưu Hân nhất định là ngọn gió đông? Lưu Hân cùng ngươi nước lửa tương khắc, sao có thể dễ dàng cho ngươi mượn một ngọn gió đông đây?

Cho nên ngày chuẩn ra y có thai, biểu hiện của Tán Đa đều là lễ vật Lực Hoàn ban tặng y...

"Trương thái y đều dựa theo phân phó của ta mà làm." Lực Hoàn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lưu Vũ chưa từng dời mắt: "Lưu Vũ, ngài chỉ có một mình, lời nói không có trọng lượng, Đại vương sẽ không tin ngài... Hiện tại chỉ muốn ngài ngoan ngoãn ăn măng này, sinh hạ hài tử của Đại vương, nhiệm vụ của ngài sẽ hoàn thành."

"Các ngươi, đến tột cùng muốn như thế nào?"

Các ngươi sẽ hảo tâm chấp nhận hài tử của ta ư?

Thừa tướng không phải khuyên Tán Đa lập phi sao?

"Vì sao nhất định phải có được đứa con này của ta?"

Lực Hoàn mỉm cười. Hắn chỉ yêu ngươi, làm sao chịu cùng người khác sinh hài tử? Tình yêu này khắc sâu trong long cốt của hắn, mặc dù chuyển thế mấy chục lần, ta thấy cũng chưa chắc đã tiêu tan.

Thấy hắn chỉ cười mà không nói, Lưu Vũ có cảm giác ẩn dưới nụ cười như lớp bông mềm mại là một con dao hung hiểm.

Y sẽ không ăn, y nhất định sẽ không để Lực Hoàn mặc sức bày bố.

Lực Hoàn gật đầu nhìn y: "Nếu không như vậy đi, chúng ta bàn một điều kiện, ta bảo vệ một mạng cho Tiểu Cửu, xem như là biểu hiện thành ý, như thế nào?"

Lưu Vũ nhíu mày càng sâu, y hiện tại có chút không phân biệt được, hôm nay Lực Hoàn đến đây tột cùng là ý tứ của chính hắn, hay là của Tán Đa... Vì cái gì nhất định phải ép y ăn thứ này?

"Ngài có thể không biết ... Tiểu Cửu chính là con trai duy nhất của Tứ Vương tử Nam Cảnh." Lực Hoàn nhìn y, hắn hiểu Lưu Vũ, một khi nắm Tiểu Cửu trong tay, y tuyệt đối không có khả năng cự tuyệt: "Tứ Vương tử lần này đến Bắc Quốc ta, chính là muốn tìm nhi tử trở về kế thừa đại thống*."

*Sự nghiệp thống nhất đất nước

Lưu Vũ chỉ nhớ rõ lúc Tiểu Cửu đến phủ Hầu gia đã hơi thở thoi thóp, người phó thác Tiểu Cửu mặc áo choàng đen nên không thể thấy rõ mặt người nọ.

Từ nhỏ, y chỉ cảm thấy Tiểu Cửu kim quý*, không giống như tạp dịch tùy tiện mua về, phụ thân cũng cho phép hắn cùng mình đọc sách viết văn...

*Quý giá

Thì ra là như thế sao, vì sao trong trí nhớ của tỷ tỷ không có chút gì về thân thế của Tiểu Cửu? Phụ thân cũng có chuyện giấu diếm tỷ tỷ sao? Chuyện bí mật như vậy, Tán Đa thế nhưng lại biết được.

"Đại vương đã sớm biết?"

"Đúng vậy." Lực Hoàn gật đầu: "Hơn nữa Đại vương đồng ý với Tứ Vương tử, bảo hắn mang Tiểu Cửu trở về Nam Cảnh."

"Khẳng định phải có điều kiện đúng chứ?" Tán Đa vẫn luôn lấy mạng của Tiểu Cửu uy hiếp y, làm sao có thể đột nhiên thả Tiểu Cửu đi. Hơn nữa, Tán Đa khẳng định biết rõ, Tiểu Cửu trở về ắt sẽ xưng Vương, một khi Tiểu Cửu xưng Vương, nhất định sẽ không vứt bỏ mặc kệ y... Tuy rằng, đối với bên ngoài Lưu Vũ đã chết, nhưng chỉ cần Tiểu Cửu nhìn thấy y, nhất định sẽ nhận ra y.

"Ngoại tổ mẫu Châu Kha Vũ là Đế vương Nam Cảnh, Đại vương làm như vậy, chính là để chặt đứt con đường dựa vào Nam Cảnh để xoay người của Châu Kha Vũ mà thôi." Lực Hoàn cười nhìn y: "Chẳng qua đường trở về Nam Cảnh ngàn dặm xa xôi, không thể bảo đảm Tiểu Cửu sẽ không chết trên đường..."

Lưu Vũ ngước mắt nhìn hắn: "Tán Đa muốn nửa đường giết Tiểu Cửu?"

"Tiểu Hầu gia quả nhiên thông minh." Lực Hoàn vỗ tay khen ngợi, nhưng lời nói đầy thành ý này lại không có gì tốt.

"Ngươi lưu lại một con đường sống cho Tiểu Cửu, đây có tính là phản bội Tán Đa hay không?" Lưu Vũ vẻ mặt phức tạp.

Quả nhiên, Lực Hoàn làm việc sẽ tự mình làm một nửa, chỉ để Tán Đa biết nửa còn lại. Người như thế, Tán Đa đem đại quyền Bắc Quốc giao cho bọn họ, sớm muộn gì căn cơ cũng lung lay.

"Một Tiểu Cửu đổi lấy long mạch của Bắc Quốc, bản tướng cảm thấy rất đáng giá!" Lực Hoàn biết y đang suy nghĩ cái gì: "Vương hậu nương nương không cần bận tâm đến ta cùng ca ca, chúng ta là thật tâm vì Đại vương và Bắc Quốc, nhất định sẽ không mưu triều soán vị, ta có thể thề độc."

Lưu Vũ thật sự càng ngày càng không nhìn rõ hắn: "Ngươi đến tột cùng muốn gì?"

Bá Viễn thì không cần phải nói, từ nhỏ vang danh khắp nơi, được chư hầu ủng hộ!

Còn Lực Hoàn, mặc dù được thiếp thất sinh ra...

Tài phú? Phủ đệ của Lực Hoàn chất đống như núi, cũng không thấy hắn giữ lại, đều đem đi lấp đầy quốc khố.

Quyền lực? Hắn tuổi còn trẻ, đã là một trong tam tướng, dưới một người trên vạn người.

Ngai vàng? Hắn làm việc quyết đoán ngoan tuyệt, phàm là cảm thấy Tán Đa không xuống tay được, hắn đều giúp Tán Đa xử lý sạch sẽ.

Ái tình? Hắn đối với Tán Đa cũng không có ái ý, cho dù là Châu đại nhân vì hắn bị gán tội mưu phản, hắn cũng thờ ơ...

Chính xác thì hắn muốn gì?

"Nương nương không cần nghĩ đến ta nữa." Lực Hoàn liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư Lưu Vũ, không chút hoang mang nói: "Bản tướng cũng là vì tốt cho ngài, ngài ăn thứ này, trăm lợi không một hại. Lại có thể bảo vệ hài tử và bảo vệ Tiểu Cửu bình an đến Nam Cảnh, cớ sao không làm? Nam tử sinh con, nhất định phải dùng măng của Tây Thục, như vậy đến lúc đó ngài xuất hiện vấn đề gì, thân thể sẽ theo bản năng lựa chọn bảo vệ hài tử. Ngài không cần phải sợ."

"Cũng đúng, một khi tình độc giữa ta và Tán Đa đứt đoạn, các ngươi xuống tay với ta cũng sẽ không còn gì để băn khoăn nữa." Lưu Vũ không ngốc, y nghe ra được bọn Lực Hoàn muốn lưu tử trừ mẫu. Phe Bá Viễn vốn chán ghét y, trước mắt đối với y nhân nhượng hoàn toàn là bởi vì họ đã nói dối với Tán Đa tình độc giữa cả hai vẫn còn. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho y đi cùng Tán Đa cả đời.

Lực hoàn mở nắp ra, cầm một cây măng nhai, lại cầm một cây đưa cho Lưu Vũ: "Đừng nghĩ lâu như vậy nhiều như vậy, ít nhất trước mắt ngài có thể bảo vệ Tiểu Cửu bình an, không phải sao?"

Lưu Vũ tiếp nhận măng hắn đưa tới, cuối cùng hỏi một câu: "Lần này ngươi đến đây... Thật sự là Tán Đa..."

Là hắn muốn ngươi... đến đây phải không? Hắn cũng biết hiệu quả của bình măng này, phải không?

Có phải lần đầu tiên trên đại điện, khi Lực Hoàn muốn tặng măng cho y, Tán Đa cũng đã biết?

Lực Hoàn biểu hiện phi thường cung kính: "Không có Đại vương cho phép, bản tướng không có khả năng như Thừa tướng, tùy ý ra vào hậu cung, huống chi là tới đưa cho ngài ăn. Yên tâm đi, không có độc, Đại vương đều sai người kiểm tra qua. Lần trước, không phải đã tặng ngài một bình sao?"

Hắn thật sự cũng bức thiết muốn cắt đứt tầng liên kết này với ta sao? Ngay từ đầu đã muốn, có phải không?

Mặc dù Lưu Vũ vẫn luôn nhắc nhở bản thân không nên tin lời Lực Hoàn, nhưng ai sẽ đứng trước một người nhìn mình chằm chằm, tươi cười như hoa, ngữ khí thập phần thành khẩn mà không lung lay?

Lưu Vũ chậm rãi cắn một miếng măng, thanh ngọt còn giòn tan, nhưng y lại ăn mà không biết mùi vị...

Ta sẽ không hại ngươi, tại sao ngươi không tin ta?

Ngay sau khi Lực Hoàn rời đi, chỉ chốc lát sau Tán Đa liền tới. Đây là lần đầu tiên tẩm cung của Vương hậu chính thức nghênh đón Đại vương đích thân ghé đến...

Các cung nữ vừa thấy tân vương, trầm trồ ái mộ các loại đều viết hết lên mặt. Nếu không phải Đãi Cao canh giữ ở cửa, một cơ hội tuyệt hảo như vậy nhất định các nàng sẽ vừa bưng trà vừa đưa nước bận rộn không ngừng.

Tán Đa liếc mắt nhìn Lưu Vũ im lặng không nói một lời, cũng nhìn thấy chiếc bình đặt ở một bên không có nắp đậy, liền tự mình tháo áo choàng, ném sang một bên: "Văn tướng đưa tới đây?"

Lưu Vũ gật gật đầu: "Đại vương muốn tự mình đến nhìn ta ăn sao? Ta đã ăn rất nhiều."

Nói xong, Lưu Vũ vươn hai tay ra, trên mười ngón tay trải đầy vết sẹo, tất cả đều dính nước sốt màu đen.

Thấy hắn nhíu mày, Lưu Vũ lúc này lại từ trong bình lấy ra một cây măng khác, giống như không cam lòng, lại giống như muốn để hắn nhìn thấy, ăn thêm một miếng.

Tán Đa đi qua, giữ chặt tay y, ăn phần còn lại vào trong miệng, sau đó thản nhiên ngước mắt lên nhìn y: "Giữa chúng ta, nếu không phải là ngươi sinh khí với ta, chính là ta sinh khí với ngươi. Ngươi cũng không cần oán ta, là ngươi tự mình lựa chọn hài tử, bản vương cũng chỉ là thuận theo tâm ý của ngươi, lựa chọn bảo vệ hài tử mà thôi."

Mấy ngày nay, Tán Đa đều đang xử lý những chuyện vặt vãnh tranh chấp ở biên giới Tây Cảnh, vốn là tâm tình phiền não, lúc này hắn đè nén tức giận, ngồi xuống, nằm trên đùi Lưu Vũ.

Lưu Vũ nhìn nam nhân trong ngực, cuối cùng vẫn thở dài, ăn cũng đã ăn, còn nói những thứ này thì có ý nghĩa gì?

Lưu Vũ tự mình hiểu rõ, cho dù không có độc, y cũng không yên tâm về Lực Hoàn. Nhưng y không ăn, y sẽ mất Tiểu Cửu. Tán Đa ăn một chút, ý muốn chứng minh cho y không có độc, nhưng Tán Đa, ngươi thật sự không hề hiểu rõ Lực Hoàn ca ca của ngươi. Lòng tốt của hắn mới là độc dược độc hại nhất thiên hạ.

Lưu Vũ tháo vương miện của Tán Đa xuống, đặt lên bàn: "Trước khi tới đây, đã ăn chưa?"

Tán Đa nhắm mắt lại, hắn chỉ muốn ở trong ngực y ngủ một giấc thật ngon: "Không ăn."

Lưu Vũ vuốt ve vành tai mềm mại của hắn, nắm ở giữa ngón tay, xoa nắn qua lại.

Vừa rồi giương cung bạt kiếm, lúc này ngược lại tĩnh lặng.

"Nếu như..." Tán Đa nhắm mắt lại, chần chờ trong chốc lát: "Ngươi muốn giữ đứa bé, cũng chỉ có thể như vậy... Ngươi biết không, nếu không ăn, đứa bé rất có thể là thai chết lưu."

Động tác trên tay của Lưu Vũ dừng lại, xem đi, lời hắn nói so với lời Lực Hoàn nói cùng ta, không giống nhau.

"Không chỉ muốn hài tử..." Ta tham lam hơn, ngươi, ta muốn, hài tử, ta cũng muốn.

Tán Đa không muốn nghe y nói về cảm xúc của y, nếu đã chọn hài tử, vậy thì đừng tham lam nhiều hơn nữa. Ngươi tự chọn, Lưu Vũ... ngươi chưa bao giờ chọn ta.

"Văn tướng lấy tính mạng Tiểu Cửu uy hiếp ta, Lực Hoàn rất biết nắm bắt lòng người, nếu không cho dù ta chết, cũng sẽ không muốn." Lưu Vũ ôm Tán Đa:"Nhưng ta vừa nghĩ, trên người ta mang mạng của Đại vương Bắc Quốc, liền cảm thấy không đáng giá. Ngài là một vị Vương tốt, ta chỉ là tội nhân họa quốc ương dân... Mạng của ngài, không nên trói chặt một chỗ cùng ta, vốn không đáng giá."

Tán Đa khẽ nhíu mày, hắn hơi siết chặt hai lòng bàn tay đang đan vào nhau đặt trước ngực, trong nháy mắt tâm phiền ý loạn. Hắn ngồi dậy, cũng không quay đầu lại nhìn Lưu Vũ một cái đã lập tức xách áo choàng đi ra ngoài.

Là giả, lại đang nói dối. Nếu thật sự không muốn đoạn tuyệt, như thế nào chỉ một Tiểu Cửu đã có thể khiến cho ngươi thỏa hiệp? Luôn miệng nói vì ta, nhưng trước tiên điều ngươi suy xét đến đều không phải là người khác sao?

Lâm Mặc thấy Tán Đa tức giận đùng đùng rời đi, bưng bát cháo nóng hổi trên tay, xách váy nhanh chóng chạy vào, thấy Lưu Vũ bình an vô sự liền thở phào.

Cho đến khi hắn nhìn thấy cái bình bên cạnh...

Lâm Mặc buông đồ trong tay xuống, kề sát bình ngửi ngửi, sau đó vươn tay ra thấm chút chất lỏng liếm một miếng, bỗng nhiên suy sụp, mềm nhũn ngã sang một bên.

"Ngài thật sự ăn?" Lâm Mặc vẻ mặt khó có thể tin được.

Lưu Vũ nhìn hắn một cái, yên lặng gật đầu.

"Hắn là ai, ngài cũng không phải không biết, hắn đưa đồ cho ngài, ngài làm sao có thể dễ dàng ăn vào?" Lâm Mặc giữ chặt cánh tay Lưu Vũ: "Hiện tại nôn ra còn kịp."

"Không cần, không có độc." Lưu Vũ khoát tay áo.

Đúng, không độc hại, giao nhân ăn măng chua, thai nhi sẽ không bao giờ sẩy được. Tuy nhiên, măng chua Tây Thục đối với giao nhân mà nói, chính là độc mãn tính...

Lâm Mặc quỳ trên mặt đất, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Tiểu thư, Lâm Mặc lại sơ sót một lần này, tạo thành sai lầm lớn... Chỉ có Tây Cảnh mới có thể cứu tiểu Hầu gia, chỉ có Tây Cảnh...

Lưu Vũ nhìn hắn, không biết hắn đang bi thương cái gì, thấy hắn bưng cháo đến, vừa lúc dạ dày chua xót khó chịu, liền cầm lấy thìa chuẩn bị ăn. Lại không ngờ bị Lâm Mặc xông tới lấy đi, hắn lau nước mắt nói: "Ta lại đi nấu cho ngài một bát khác. Bên trong có dược làm hư thai, lúc này ngài mà ăn thì chính là tìm chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro