Chương 49: Cánh hoa sen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngài đi nghỉ sớm một chút đi." Lâm Mặc đút Uyên Nhi ăn xong, đem nó đặt ở góc tường ấm áp nhất.

"Bạo quân kia tối nay sẽ không tới, ta mang Uyên Nhi vào, tối nay bên ngoài tuyết rơi rất dày."

Lưu Vũ ngồi trên giường, nói thế nào đây? Người mình yêu nhất rất có thể lúc này đang cùng người khác điên loan đảo phượng. Trước kia khi là tỷ tỷ, y không có giống như bây giờ biết được hai người vẫn chưa viên phòng, vậy nên mỗi ngày trôi qua đều là gian nan chua xót.

Hôm nay hắn lại có người phụ nữ khác, dù bản thân mình không còn tâm sức tranh giành ghen tuông như trước kia nữa, nhưng tâm tình chung quy vẫn có chút bi thương u ám.

Hắn vốn sẽ có tam cung lục viện, điều này trong lòng Lưu Vũ rõ như gương sáng. Chẳng qua y tin tưởng lời Tán Đa đã nói, 'Không nghỉ lại'...

Không biết hắn còn nhớ hay không, nhưng Lưu Vũ dù thế nào cũng ghi nhớ trong lòng. Y không nuôi hy vọng xa vời Đế vương có thể một đời một kiếp chỉ có mình y, y chỉ cầu hắn có thể giữ lời hứa, mỗi đêm trở về bên cạnh y, như vậy là đủ rồi.

Mãi đến khi Lâm Mặc ngồi dưới chân giường của y bắt đầu ngủ gật, Lưu Vũ vẫn không thổi tắt ngọn đèn cuối cùng. Y thở dài, cầm một chiếc chăn đắp lên người Lâm Mặc.

Uyên Nhi vốn là loài động vật sống về đêm, mặc kệ bên ngoài gió tuyết, nó cũng đã sớm vô tung vô ảnh chuồn mất. Y bám vào cửa sổ nhìn vài lần, không tìm được Uyên Nhi, Lâm Mặc đang say giấc hắt hơi một cái, Lưu Vũ không thể không đóng cửa sổ lại. Uyên Nhi có bộ lông dày, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lưu Vũ chưa từng nuôi nó, nhưng sau khi Lưu Hân qua đời, y tiếp nhận năng lực của nàng, có thể nghe được những gì nàng nghe thấy, bao gồm cả con cú do một tay Lưu Hân nuôi lớn này.

Y rón rén bò lên giường, nghiêng người nằm. Hiện giờ bụng đã lớn, tư thế này làm cho y thoải mái nhất.

Đêm đã khuya, Tán Đa, ta buồn ngủ rồi, ngươi sẽ quay về chứ?

Trong thoáng chốc, y giống như cảm giác cửa được mở ra, sau đó có một người mang theo phong trần bụi bặm cùng một thân khí lạnh chui lên giường y.

Lưu Vũ mở to hai mắt, khí lạnh trên người hắn làm cho y lập tức thanh tỉnh. Xoa xoa cánh tay rắn chắc của hắn, khóe môi Lưu Vũ khẽ nhếch lên, nhỏ giọng nỉ non: "Quả nhiên Đế vương sẽ không gạt người, tóm lại là nhất ngôn cửu đỉnh."

Người vừa tới tựa hồ rất mệt mỏi. Vừa vào giường ấm chăn êm, rất nhanh liền buồn ngủ. Hắn ôm chặt người trong ngực, lúc đến hắn dường như đã tắm rửa qua, trên tóc còn có vụn băng chưa tan, Lưu Vũ đã sờ được.

Y muốn vào giấc mộng của hắn, nhưng nhập mộng làm hao phí thể lực. Thường xuyên nhập mộng thì Tán Đa sẽ chịu không nổi, lúc này y còn thân hoài lục giáp* của hắn, cũng sẽ chịu không nổi.

*Mang thai

Thôi vậy...

Cứ thế, ngày hôm sau Lâm Mặc mở mắt ra, nhìn thấy Tán Đa trên giường, trên mặt hắn đều là sững sờ .

Hắn không dám quấy rầy hai người, đành bất đắc dĩ xách chăn lui ra ngoài. Lúc đi ngang qua góc tường còn không quên liếc mắt nhìn Uyên Nhi một cái. Con súc sinh này cảm giác được bạo quân tới nên đã sớm chuồn mất, chạy trốn thì cũng kệ đi, nhưng lúc nó chuồn đi lại không gọi hắn đi cùng. Từ ngày mai không bao giờ cho ngươi ăn nữa.

Đến buổi trưa, tuyết vẫn còn rơi không ngừng, Thừa tướng mang theo Văn và Võ tướng đứng chờ ở ngoài tẩm cung của Vương hậu từ sớm.

"Phàm là mới nạp phi tần, đều phải ở lại trong nội cung phi tần ngủ ba đêm." Bá Viễn thu tay vào trong áo choàng, liếc mắt nhìn Lực Hoàn một cái: "Văn tướng thấy thế nào?"

Trên lông mi của Lực Hoàn tất cả đều là vụn tuyết, hắn nói: "Ca ca chớ vì tức giận lại đi trêu chọc ta, cũng đâu phải do ta không làm hết bổn phận của Văn tướng, không đề cập chút quy củ này cho Đại vương. Hiện giờ chuyện quan trọng nhất là sáng sớm Đại vương triệu chúng ta đến Vương cung để làm gì?"

Bá Viễn nhìn điện Vương hậu đóng chặt cửa: "Không phải ta trêu chọc đệ, chỉ là Đại vương bảo chúng ta chờ ở tẩm cung Minh phi. Sáng sớm nghe nữ tử kia khóc nức nở, trong lòng ta thật phiền. Vẫn là cảm thấy nên đến điện Vương hậu chờ Đại vương thì hơn, ít ra hai tai được thanh tĩnh. Bất quá ta vẫn luôn có chút tức giận. Đầu năm gọi chúng ta đến đứng chờ, là vì cái gì? Chính là vì muốn cho chúng ta xem nửa đêm sủng hạnh tân phi xong liền xông ra ngoài, chạy tới điện Vương hậu như đôi thần tiên quyến lữ nghỉ qua đêm? Vẫn là thủ đoạn của Vương hậu tốt, bản tướng quả thật đã xem thường y."

Lực Hoàn cười nhìn hắn: "Ca ca đây là cảm thấy Minh Ngọc kia không nên trò trống gì?"

"Không bằng một phần vạn Quận chúa." Bá Viễn rũ bông tuyết chưa tan trên người.

Lực Hoàn cũng theo động tác của hắn lắc lắc đầu, rũ bỏ tuyết trên tóc: "Mấy ngày gần đây tuyết rơi triền miên dày đặc, ta không thể xem qua tinh tượng, quả thực không biết ý nghĩ của Đại vương. Về chuyện Minh phi khóc lóc, cũng là khóc cho chúng ta xem mà thôi. Đại vương tự có suy nghĩ, ca ca chớ tận tâm khuyên bảo chuyện hậu cung của Đại vương làm gì, miễn cho Đại vương đối với ba người chúng ta hiềm khích càng lớn."

Bá Viễn cười khẽ một tiếng: "Nhiều thêm một oán phụ chốn thâm cung mà thôi. Tự mình có năng lực thì lúc gặp ba người chúng ta còn khóc lóc làm gì? Nàng có thời gian khóc, còn không bằng theo chúng ta đến đây, bây giờ quỳ gối bên ngoài điện Vương hậu mời Đại vương trở về."

"Ha ha ha, chủ ý ca ca nói ngược lại rất hay." Lực Hoàn che miệng cười, chủ nhân bày tinh bàn có một chỗ cho Minh Ngọc, ngài sẽ không bố trí uổng phí một vị trí như vậy.

"Ca ca, ca phải tin tưởng thiên ý, vạn sự vạn vật đều có quy luật của nó. Ca cũng đừng tức giận, Lưu Vũ không còn sống được bao lâu nữa đâu." Lực Hoàn chỉ chỉ phía chân trời xám xịt, chủ nhân ngài phải tin tưởng chính mình nha!

Lúc Tán Đa tỉnh lại Lưu Vũ vẫn chưa tỉnh. Hắn không quấy rầy y, nhẹ nhàng xuống giường, tự mình bắt đầu tìm quần áo. Vì thế Tán Đa một thân lưng hùm vai gấu đi tìm một lúc lâu, lúc này mới nhớ ra tối hôm qua khi hắn từ tẩm cung phi tần đến, bởi vì vừa tắm rửa xong nên chỉ mặc một lớp áo lót, khoác thêm áo choàng, dầm trong tuyết lạnh đi bộ tới đây.

Hắn cứng ngắc đứng yên tại chỗ, đến khi thanh âm thúc giục của Đãi Cao lại vang lên lần nữa, Tán Đa kéo áo khoác của mình một chút, không biết phải làm sao.

"Ta chuẩn bị y phục cho ngươi." Lưu Vũ không biết đã tỉnh lại từ khi nào, bắt gặp bộ dạng quẫn bách hiếm thấy này của hắn, y xấu xa nằm yên xem náo nhiệt trong chốc lát, lúc này mới đi chân trần xuống giường. Ở trong tủ bên cạnh, lấy quần áo của hắn ra.

"Bất quá, có chút cũ..."

Tán Đa nhìn y phục mà y đem tới, hỏi y: "Sao lại có quần áo của ta?"

Lưu Vũ không trả lời hắn, chỉ chú tâm giúp hắn mặc y phục, trên khuôn mặt trắng nõn bất chợt xuất hiện một vệt ửng đỏ.

Ai bảo ngươi bình thường quá hung ác, thời điểm kia luôn làm quần áo của ta bị rách, của ngươi cũng không khá hơn bao nhiêu. Vốn đã chuẩn bị rất nhiều, đáng tiếc trạch viện lúc trước bị đốt cháy, tiến cung ta đành phải chuẩn bị lại...

Quên đi, Lưu Vũ lắc đầu, chuyện đã qua rồi không cần nghĩ đến nữa.

Tán Đa nhìn mặt y lúc đỏ lúc xanh, sau đó chuyển từ xanh đến tím, liền hiểu hơn phân nửa. Lúc rời đi hắn nói: "Để Đãi Cao đưa đến thêm một ít đi. So với thân hình của ta hiện nay, quả thực có hơi nhỏ một chút."

Ban đêm, Uyên Nhi đậu trên cành cây, hướng về phía cửa sổ nửa khép của Lưu Vũ cao giọng kêu thành tiếng, thật là dương dương đắc ý.

"Nó có đói không?" Lưu Vũ đang viết lách để giết thời gian, y ngẩng đầu nhìn Lâm Mặc: "Hôm nay ngươi không cho nó ăn, nó nhất định là tức giận rồi."

"Cầm thú này đi cả ngày không thấy mặt, ta làm sao có thể tìm được nó." Lâm Mặc tuy rằng ngoài miệng chửi rủa, nhưng vẫn là lấy ra vài gà con đã nhổ lông, ra ngoài tìm nó.

Uyên Nhi thấy người đến là linh hồn quen thuộc, từ đầu cành cây sà xuống, vững vàng đáp trên chiếc bàn đá trước mặt Lâm Mặc.

Mắng thì mắng, Lâm Mặc vẫn vuốt hết tuyết đọng trên lông của nó, đem gà con ném cho nó. Uyên Nhi nhìn thấy thức ăn, ngậm nguyên cả con, toàn bộ đều nuốt xuống.

Lâm Mặc nhấc bộ lông nặng nề của nó lên, nhìn thấy phần đùi ẩn dưới bộ lông của nó có buộc một vài cánh hoa cùng thư từ, liền đưa tay tháo xuống. Hắn nhìn thoáng qua Uyên nhi, thì thào tự nói: "Thì ra ngươi đã đến Tây Cảnh."

'Vào ngày mười lăm tế trời, đem vật này cài trên tóc Lưu Vũ, nhớ kỹ.'

Lâm Mặc đem giấy vò thành một đoàn, đề phòng hậu hoạn liền lấy ra hỏa tinh mang theo bên người đốt thành tro. Hắn xem xét cánh hoa trong tay, thoạt nhìn giống như hoa sen mà thôi, nhưng sờ lên mới phát hiện so với kim ngân* còn cứng rắn hơn.

*Vàng bạc

Quả thật, chờ Hầu gia cứu Châu đại nhân chính là diêu diêu vô kỳ*, chỉ có thể để người này đến cứu.

*Xa trong tương lai không xác định (thành ngữ); rất xa nó dường như là mãi mãi; không biết đến chừng nào

Hắn đem cánh hoa nhét vào trong ngực, cúi người nằm sấp trên bàn, vuốt bộ lông của Uyên Nhi: "Vật nhỏ nhà ngươi bay mệt rồi đúng không?"

Uyên Nhi dùng móng vuốt sắc bén của mình giẫm lên cánh tay Lâm Mặc, thái độ kiêu ngạo, kêu "Cô cô" hai tiếng!

"Được rồi, biết ngươi lợi hại." Lâm Mặc ôm nó đi vào tẩm cung, lại cầm thêm một ít gà con ném cho nó.

Lưu Vũ nhìn hai sinh vật sống trong phòng, tiếp tục luyện chữ: "Ngươi đừng cho nó ăn nhiều quá, nó sẽ không nhúc nhích nổi."

Uyên nhi kêu hai tiếng, nó có thể nghe hiểu, vì vậy dựng thẳng lông trên tai lên, thiếu chút nữa trực tiếp biểu diễn cho Lưu Vũ một màn bay xa vạn dặm.

Nhìn nó tức giận tựa như một cái bình dưa chua sắp phát nổ, Lưu Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: "Đút ăn xong thì mang về đi, Tán Đa sắp tới rồi."

Lâm Mặc nhíu mày một chút, há miệng định nói nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Ba ngày sau, mùng ba tết, cung nữ đi theo tân phi nâng khăn lạc hồng* đến tẩm cung của Lưu Vũ.

*Khăn có máu xử nữ

Ngày đó sau khi Đại vương được tam tướng mời đi thì không còn xuất hiện nữa. Nghe nói vẫn luôn ngủ lại trong cung của tân phi. Đối với việc này, Lâm Mặc chỉ khịt mũi xem thường.

Tán Đa ngàn lần vạn lần không phải là loại người chỉ biết nói suông, hắn đã nói sẽ hằng đêm trở về, nhất định không vô duyên vô cớ nuốt lời, trừ phi xảy ra chuyện đại sự. Lưu Vũ vẫn ủy thác Lâm Mặc, có ý muốn tìm ra một ít lý do để tự thuyết phục chính mình.

Nếu không phải y còn bận tâm đến thể diện của bản thân, y thật hận không thể tự mình đi đến tẩm cung của Minh phi để thăm dò đến tột cùng chuyện này là thế nào. Y sợ, sợ rất nhiều, cũng có chút hoảng hốt, cả ngày lâm vào lo âu, không lúc nào không nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đợi ba ngày trôi qua, lúc đó đi tìm hắn cũng không phải là không có quy củ.

"Thần thiếp, bái kiến Vương hậu nương nương." Tay nàng ta nâng lạc hồng, đoan trang hiền thục, bộ dáng giữa hai hàng lông mày có vài phần quen thuộc, nàng quỳ gối ở đại điện Vương hậu.

Lâm Mặc nhận khăn tay, lạnh lùng liếc nàng ta.

Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào vết đỏ rực kia, ngực giống như bị chủy thủ cứa một cái.

"Nương nương, người hẳn là nên để cho nương nương của chúng ta đứng lên." Cung nữ của Minh phi thấy Lưu Vũ nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn chủ tử nhà mình cái nào, bèn thấp giọng nhắc nhở y.

Lâm Mặc trừng mắt liếc nàng ta, buông cái khăn bẩn trên tay xuống: "Vương hậu nương nương có cần một nô tỳ như ngươi đến dạy không?"

"Cô cô chớ có tức giận." Nghe nói Thúy Cúc là cung nữ thân cận trước đây của Tán Đa, cung nữ trong tay Minh phi này cũng có vài phần ánh mắt, liền quỳ thẳng xuống, đỏ mắt nói: "Đại vương ngày ngày lâm hạnh nương nương nhà ta, thân thể nàng hư nhược, quỳ không được."

Ngày ngày...

Tin đồn bên ngoài quả nhiên không phải giả, có đúng không?

Hai tay Lưu Vũ siết chặt. Y đã sớm tự mình khuyên nhủ bản thân, nhất định không nên để trong lòng. Y là Vương hậu, y không nên ghen tị.

Nhưng khi ngươi yêu một ai đó sâu đậm, trong lòng làm sao có thể không buồn không oán?

"Người đâu, kéo xuống cho ta, cắt đầu lưỡi!" Lâm Mặc thật sự tức giận.

Không thể, Lưu Vũ ngăn cản hắn. Hôm nay nàng đến bái ta mà lại cắt đầu lưỡi cung nữ thiếp thân của nàng, chẳng khác nào đánh vào mặt tân phi, truyền ra ngoài không biết sẽ lại thêu dệt thành dáng vẻ gì.

Minh Ngọc quan sát thần sắc của Lưu Vũ, sau khi cân nhắc vội vàng làm ra dáng vẻ không khỏe.

Lưu Vũ thấy Minh Ngọc ho khan vài tiếng, sắc mặt quả thật có chút kém, y vẫn là đè xuống khổ sở trong lòng, thở dài, giơ tay gọi Lâm Mặc tới.

Chỉ thấy y viết nhanh như gió, nét chữ đẹp đẽ, sau đó giơ lên: "Bản hậu lát nữa đưa qua vài loại thuốc bổ. Hôm nay thân thể bản hậu không khỏe, ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi."

Nhưng người tới lại không có ý muốn đi, nàng ta che miệng cười: "Minh Ngọc nghe nói tỷ tỷ lực bài chúng nghị*, khước từ rất nhiều tiểu thư nhà quan gia. Minh Ngọc từ nhỏ đã ở Nam Cảnh. Năm đó Đại Vương mười tuổi, bình ổn mấy quân doanh Nam Cảnh, danh tiếng đầy hứa hẹn, khiến tiểu nữ tử đem lòng ngưỡng mộ. Đoạn thời gian trước ta trợ giúp Đại vương một tay, được Đại vương hứa hẹn cả đời. Hiện giờ nhờ phúc khí của Vương hậu, chỉ một mình ta được nạp, Minh Ngọc nên cảm ơn tỷ tỷ."

*Lập trường chống lại ý kiến ​​của quần chúng (thành ngữ)

Đau đầu quá, giữa trán Lưu Vũ giật vài cái. Y cũng không muốn dính vào một cuộc nói chuyện phiếm vô nghĩa như vậy. Nhưng nghe mỗi chữ mỗi câu của nàng ta, bản thân giống như đang chìm ở trong nham thạch nóng chảy, thiêu đốt cả người đến mức không chịu nổi.

"Nương nương của chúng ta mệt mỏi." Lâm Mặc thấy Lưu Vũ vuốt trán, liền lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

Hai mắt Minh Ngọc mang ý cười, sau khi hành lễ với Lưu Vũ xong liền rời đi.

"Ngươi cảm thấy vương hậu nương nương như thế nào?" Minh Ngọc nhẹ giọng hỏi nô tỳ bên người.

"Vương hậu mềm mại thiện lương, ngược lại Thúy Cúc cô cô bên cạnh nàng hung dữ vô cùng." Nhớ tới vừa rồi thiếu chút nữa bị cắt đầu lưỡi, nàng ta vẫn có chút sợ hãi.

"Ha~" Minh Ngọc cười khẽ một tiếng: "Xem ra những thứ lan truyền bên ngoài cũng chưa chắc đáng tin. Đại vương quả thật nói rất đúng, Vương hậu của hắn tri thư đạt lễ, là nữ tử hiền hậu khó có được. Bộ dáng của hắn khi đó, giống như sợ ta không cẩn thận sẽ khi dễ Vương hậu của hắn vậy. A, lo sợ như vậy mà còn vội vàng nạp ta, cũng là vì muốn lấy ta chặn miệng Thừa tướng, còn có thể lập tức xóa tan quốc cừu gia hận*."

*Mối thù dân tộc

"Nương nương vừa lúc nắn bóp được nàng." Cung nữ đang đỡ nàng ta phụ họa cười khẽ một tiếng: "Nương nương đã nói qua, hậu lai giả cư thượng."

"Có biết vì sao bản phi nói người đến sau chiếm ưu thế không?" Minh Ngọc giống như là đang hỏi nô tỳ bên cạnh nàng, lại giống như là tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì người trước không tranh không cướp, mà người sau như ta không biết lễ nghĩa liêm sỉ, trong lòng Đại vương hẳn cũng đã có tính toán. Vừa vặn lại đúng theo ý của bản phi."

Mềm mại thiện lương sao, để ta xem không có Đại vương che chở, ngươi làm sao còn có thể hào phóng uy nghi ngồi ở trên cao, dùng ánh mắt thương hại cúi xuống nhìn ta.

"Thô chi tục phấn*!" Lâm Mặc hừ lạnh một tiếng, vội vàng cầm lấy cái kẹp, gắp chiếc khăn kia ném vào trong lửa.

*Câu hay nói là dong chi tục phấn ý chỉ người con gái tầm thường, ở đây Lâm Mặc dùng "Thô", có thể hiểu là vừa xấu vừa tầm thường.

"Sao lại vứt đi?" Lưu Vũ muốn ngăn hắn lại, đến khi kịp phản ứng thì cái khăn kia đã không còn.

"Xui xẻo." Lâm Mặc hừ lạnh.

"Đợi lát nữa nghiền thành bột phấn đem cho nàng ta uống đi. Ta tự mình cầm nó đến nhìn nàng ta uống, không uống ta sẽ đánh tay nàng."

Lưu Vũ nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu: "Làm vậy ta lại giống như tiểu tức phụ tranh giành tình cảm."

"Mới không phải, chỉ là để cho nàng ta tự mình ăn một ngụm máu của chính mình, học cách làm người." Lâm Mặc lấy tro ra, sau đó cẩn thận bọc hết lại.

"Mới không phải là tranh giành hay ghen tuông gì cả. Ngài là người của Châu đại nhân, ngài muốn ghen cũng phải ghen vì hắn."

Lưu Vũ híp mắt, mím môi không đáp lại.

Lâm Mặc thấy thái độ y như vậy cũng đành ngậm miệng. Suy nghĩ một chút, lại tức giận nói: "Châu đại nhân chỗ nào cũng tốt hơn hắn ta!"

Lưu Vũ vẫn không nói lời nào, giống như hòa thượng thanh tâm quả dục , hai tai không nghe thấy chuyện thế tục bên ngoài.

Hầu gia... Châu đại nhân là chính nhân quân tử, vì sao ngài lại hết lần này đến lần khác vẫn cố chấp với bạo quân kia? Hắn ta có chỗ nào tốt?

Lâm Mặc siết chặt nắm tay, Hầu gia, con đường ngài nên đi tiểu thư rõ ràng đã trải sẵn cho ngài, hôm nay ngài không đi, cũng phải đi.

Chẳng phải có một câu tục ngữ đã nói sao? Con đường không muốn bước, cuối cùng vẫn phải bước ba lần, vạn vật trên thế gian không có gì là tuyệt đối! Cũng không phải là ngài không muốn, thì sẽ không có khả năng xảy ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro