Chương 6: Châu đại nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe ngựa, Châu Kha Vũ không hề bận tâm đối phương đang khóc hay không, hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm Lưu Vũ, nhìn vết kiếm ở cổ y, còn thoáng nhìn thấy một ít vết đỏ hồng tím tím. Hắn không lên tiếng, khéo léo thu hồi ánh mắt, buông Lưu Vũ ra, lấy bình thuốc mang theo bên người đổ ra một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên cần cổ nhỏ nhắn.

Lưu Vũ cảm giác được hắn không có ác ý, liền không kháng cự. Toàn bộ quá trình Châu Kha Vũ cũng không nói gì, bôi thuốc xong liền thu bình lại, đứng dậy vén rèm lên nói nhỏ với người bên ngoài, chỉ trong chốc lát, một thân ảnh quen thuộc liền đột nhiên vọt vào.

"Tiểu Hầu gia!" Tiểu Cửu nhào vào trong ngực Lưu Vũ, hai mắt đều khóc sưng lên.

"Lần này đường đi hung hiểm, sao ngươi lại đi theo?" Lưu Vũ ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

"Lúc xuất phát, người này ầm ĩ nói mình là hành lý của ngươi, phải mang theo hắn." Châu Kha Vũ ở một bên lạnh lùng nói.

Thanh âm của hắn dễ nghe, Lưu Vũ nhìn hắn một cái, nghĩ hắn không thích nhiều lời, nhưng vẫn vuốt ve lưng Tiểu Cửu, hướng Châu Kha Vũ gật đầu: "Cảm ơn Châu đại nhân."

Châu Kha Vũ không trả lời, trong nháy mắt cúi đầu, ngược lại có mấy phần giống Tán Đa. Hắn nhảy xuống xe ngựa, bên cạnh chính là tọa kỵ của hắn, hắn nghiêng người lên ngựa, giương roi rời đi.

"Đã sớm biết tên háo sắc kia không phải là người tốt lành gì, lúc ấy ta đã bảo tiên sinh đừng để hắn lên thuyền, tiên sinh thương hại uổng công." Tiểu Cửu còn chưa nói xong, liền bị Lưu Vũ che miệng: "Đại bất kính!"

Lưu Vũ đề phòng nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa: "Ngươi không thể nói lung tung như ở trong phủ, hắn chính là Thái tử Điện hạ đương triều, không thể không cung kính."

"Tiên sinh!" Tiểu Cửu đấm vào không khí.

"Hắn từng nói tên với ta, khi đó ta đã biết, Tán là họ Hoàng tộc." Lưu Vũ thở dài. Y quả thật đã sớm đoán được, cho nên ở trong khốn cảnh, y mới ra sức bảo vệ an nguy của Tán Đa. Để bảo vệ hắn, thậm chí không tiếc... ủy thác thân mình cho hắn.

May mắn hôm nay Tán Đa không có việc gì, bằng không Hạ Ấp đã là một mảnh xác chết.

"Hầu gia, vậy... Điện hạ, hừ, ông ngoại là Thừa tướng đương triều, cữu cữu là Võ tướng đương triều, nghe nói Văn tướng đương triều cùng hắn là thanh mai trúc mã. Vương hậu nương nương là mẹ đẻ của hắn, hắn lại có thân phận tôn quý. Lần này vào kinh lành ít dữ nhiều..." Tiểu Cửu kéo tay y: "Tên háo sắc kia... Nào giống người sẽ lo lắng cho chúng ta?"

"Lại bắt đầu?" Lưu Vũ vươn ngón tay gõ lên trán Tiểu Cửu: "Thuận theo tự nhiên đi!"

Tán Đa lần này tức giận không nhẹ, hắn ngồi ở trong xe ngựa, một tay chống trán, ngón tay thon dài không ngừng xoa huyệt thái dương đau đớn.

Hắn chưa kịp nói một câu với Hân Nhi, còn trơ mắt nhìn Hân Nhi bị mọi người khi nhục như thế. Đặc biệt là Châu Kha Vũ, Tán Đa cắn chặt răng. Hắn hình như từ nhỏ đã cùng người gọi là biểu đệ này, một chút cũng không hợp.

"Điện hạ." Đãi Cao quỳ ở một bên, thở mạnh cũng không dám.

Tán Đa buông tay, chậm rãi mở mắt ra: "Thế nào? Đêm qua ôm một nam nhân cả đêm, còn biết quan tâm đến bổn cung?"

"Điện hạ thứ tội, hôm qua thần bị tên Tiểu Cửu kia dây dưa, sau đó không lâu Châu... đại nhân liền xuất hiện, theo sát thuộc hạ vào quân doanh, thuộc hạ không thoát ra được..." Đãi Cao quỳ trong xe ngựa, vẻ mặt sầu não.

"Lại là Châu Kha Vũ!" Tán Đa hung hăng vỗ bàn, lửa giận của hắn kinh hãi đến con ngựa bên ngoài xe.

Châu Kha Vũ cưỡi ngựa song song nhíu mày siết chặt dây cương, nhàn nhạt liếc xe ngựa một cái, không nói gì.

Tán Đa cách rèm trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ, siết chặt nắm đấm.

Vừa đến trạm dịch trời đã tối, Tán Đa xuống xe ngựa trước, hắn kéo chặt áo bào, đã đến gần phương bắc, sau khi mặt trời lặn bên ngoài liền cực kì lạnh.

Châu Kha Vũ đã sớm khoác một cái áo choàng nhung màu lam, lúc đi qua Tán Đa chỉ gật đầu hành lễ, liền hướng về cỗ xe ngựa phía sau.

Tán Đa quay đầu lại nhìn hắn, liền thấy Châu Kha Vũ từ trong ngực lấy ra một chiếc trường bào màu trắng, đính lông màu lam.

Hắn vén rèm lên, Tiểu Cửu nhảy xuống xe xong lập tức đỡ Lưu Vũ xuống, Châu Kha Vũ khoác áo choàng lên vai Lưu Vũ, Lưu Vũ gật đầu hướng hắn cảm tạ, Tiểu Cửu đối với hắn cũng tươi cười không ngớt.

Tán Đa hừ một tiếng, vung tay áo lên dẫn đầu đi vào trạm dịch, cơm cũng không ăn liền trực tiếp lên lầu. Nhìn bóng lưng Điện hạ đi xa, quan viên đầy sảnh đến dịch trạm phụ trách tiếp đãi từ sớm trong nháy mắt không biết phải làm gì.

Thái tử điện hạ không ăn, tất cả mọi người đều không dám ăn.

Lưu Vũ đi theo Châu Kha Vũ được đưa đến phòng nghỉ ngơi, sau đó Châu Kha Vũ bị Võ tướng gọi đi.

Tiểu Cửu luôn luôn tham ăn oán giận bĩu môi.

Chỉ chốc lát sau liền nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm Đãi Cao: "Thái tử Điện hạ mệt mỏi, các vị đại nhân cứ dùng bữa đi."

Bầu không khí khẩn trương lúc này mới giảm bớt, dưới lầu truyền đến vài tiếng uống rượu. Tiểu Cửu nằm sấp ở cửa nhìn thức ăn rực rỡ dưới lầu, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Lưu Vũ cởi áo choàng ra, cởi mũ miện bao lấy tóc, nháy mắt tóc dài xõa tung trên vai. Y cầm lấy lược trên bàn, chải tóc, nhìn mũ miện nặng nề đặt ở một bên, thở dài: "Không biết trưởng tỷ như thế nào."

"Tiên sinh quan tâm đến mình trước đi." Lúc này Tiểu Cửu mới từ trên cửa bò lên, bước đến cầm lược chải tóc cho Lưu Vũ, sau đó đơn giản kéo vài sợi tóc, rút ra cây trâm gỗ đào mang theo trong ngực, đơn giản cài lại tóc.

"Thật sự là một chút đãi ngộ cũng không có, quần áo của tiên sinh cũng không mang đến."

"Điện hạ, hẳn là sẽ chiếu cố ta." Lưu Vũ không biết, lúc y nói câu này một chút dũng khí cũng không có.

"Tiểu Hầu gia."ngoài cửa truyền đến tiếng gõ theo quy luật: "Điện hạ lệnh cho ngươi đi qua cùng ngài dùng cơm."

Tiểu Cửu cùng Lưu Vũ liếc nhau một cái, nghe được thanh âm này, Tiểu Cửu liền tức giận, hắn vừa định quay lại đã bị Lưu Vũ ngăn cản: "Đã biết."

Lưu Vũ đứng dậy, Tiểu Cửu không tình nguyện đi theo, một chủ một tớ, cung kính theo Đãi Cao vào phòng Tán Đa.

Đầu tiên đập vào mắt là những món ăn đầy màu sắc.

Tán Đa đã sớm thay một chiếc áo choàng nhung, cả người lười biếng. Hắn cũng tháo mũ miện, một đầu tóc đen tùy tiện thắt nút, còn lại xõa tung, vô cùng tuấn lãng gợi cảm.

"Lui ra." Tán Đa phất phất tay về phía Đãi Cao.

Đãi Cao hướng hắn hành lễ, liền im lặng xách Tiểu Cửu ra khỏi gian phòng, canh giữ ở ngoài cửa.

Lưu Vũ đứng ở một bên, lúc này mới nhớ tới phải hành lễ với hắn, liền xách triều phục nặng nề, muốn quỳ xuống đất. Tán Đa nhíu mày một chút, nhìn bộ dáng vụng về của y, liền đứng dậy đi tới bên cạnh y, một tay xách cánh tay y, tay kia duỗi xuống cởi dây áo của y ra.

Lưu Vũ kinh ngạc nhìn về phía hắn. Tán Đa vừa vặn nhìn thẳng vào mặt y: "Ngươi mặc nhiều như vậy sao? Không cảm thấy mệt mỏi à?"

Lúc cởi ra chỉ còn lại một cái áo lót, Tán Đa kéo y đi tới trước bàn ấn người ngồi xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh y.

Tán Đa cầm đũa lên, đưa cho y một đôi, chính mình lại lấy một đôi khác, bắt đầu dùng cơm.

Hai người cứ như vậy, không hề trò chuyện.

Lưu Vũ bình thường ăn rất ít, hôm nay vì giảm bớt bầu không khí khẩn trương này, bất tri bất giác liền ăn nhiều hơn.

Tán Đa dùng đũa gõ vào bát của y: "Châu Kha Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?"

Ở Bắc quốc, tướng quốc là do thế hệ kế thừa. Nói cách khác, Châu Kha Vũ sau này sẽ là Võ tướng đương triều. Nhưng xem hình thức ở chung của Tán Đa và Châu Kha Vũ, hai người tựa hồ có rất nhiều hiềm khích, nếu như sau này Tán Đa trở thành Quân vương, Châu Kha Vũ trở thành Võ tướng...

Chắc chắn, triều đình sẽ rung chuyển.

Y suy nghĩ một chút, đều nói gần quân như gần hổ, Thái tử coi như là nửa Quân vương, hơn nữa tính cách của Tán Đa vốn âm trầm, y quả thực đoán không ra người này đến tột cùng có suy nghĩ gì, chỉ có thể nói thật: "Châu đại nhân là một người rất ôn nhu."

"Ồ?" Tán Đa kéo dài giọng điệu và ném đũa xuống. Hắn nghiêng người về phía trước, duỗi ngón tay ra đặt ở cái cổ thon nhỏ của Lưu Vũ, móng tay của hắn như có như không xẹt qua vết thương của Lưu Vũ, thuốc trị thương vốn có chút ngứa, ngón tay lạnh như băng của Tán Đa đặt ở trên đó, Lưu Vũ theo bản năng né tránh một chút.

Tán Đa túm lấy vai y, cố định y tại chỗ, tiếp tục như có như không sờ cổ y: "Hắn rạch ngươi một đao, ngươi cảm thấy hắn ôn nhu? Hay là thuốc mỡ này thu được tâm của ngươi." Hắn đã sớm nhận ra đây là thuốc trị thương do Châu Kha Vũ tự mình điều chế, thuốc này, trơn mướt thơm mát, bất luận là chất lượng hay mùi hương, thiên hạ độc nhất vô nhị, chỉ Châu Kha Vũ có. Hắn làm thái tử, tất nhiên là đã dùng loại thuốc này, công hiệu độc đáo của nó vừa sờ liền biết.

Lưu Vũ nội tâm run rẩy: "Hôm nay lo lắng cho trưởng tỷ nên nóng nảy, là ta tự mình giãy dụa, không thể trách tội Châu đại nhân."

Tán Đa nở nụ cười: "Ngươi có biết, kiếm của Châu Kha Vũ chưa bao giờ lỡ tay làm ai bị thương."

Lưu Vũ không biết hắn có ý gì, liền trực tiếp hỏi hắn: "Điện hạ có ý gì?"

"Không có ý gì." Khi Tán Đa bỏ tay ra vô tình nhìn thấy vết yêu ở xương quai xanh của y. Bọn họ hoan ái cũng là mấy ngày trước, có dấu vết hẳn đã sớm không còn. Lại nói tối hôm qua, hắn triền miên với Hân Nhi, Lưu Vũ làm sao có dấu vết mới như vậy.

"Đây là cái gì?" Những vết tích được yêu thương kia, giống như cát vàng trong nước đục, hắn thật muốn cởi quần áo của y ra xem, đến tột cùng có bao nhiêu vết hắn không nhìn thấy được.

Lưu Vũ vội vàng lui vài bước: "Điện hạ, thần tử mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi."

Tán Đa nhìn y, ánh mắt khinh miệt lại xen lẫn uy hiếp: "Bổn cung không cho ngươi ngủ."

Trái tim Lưu Vũ đau thắt một chút, y ngồi ngay ngắn, vẻ mặt có chút bi thương: "Điện hạ, ta vẫn cho rằng ngài cũng là một người ôn nhu."

Tán Đa khẽ nhíu mày, từ nhỏ đến lớn không một ai nói qua hắn ôn nhu. Tất cả mọi người đều sợ hắn, ngay cả huynh đệ tỷ muội của hắn, thấy hắn cũng phải quỳ lạy hành lễ. Mẫu thân hắn là Vương hậu đương triều, hắn là Thái tử dòng chính, cữu cữu là Võ tướng, ông ngoại là Thừa tướng, toàn thân hắn cơ hồ đều là ánh sáng. Dưới sự bồi dưỡng của thế lực cường đại như vậy, hắn đã sớm quên đi cảm giác ôn nhu là thế nào rồi.

"Trên người ngươi, làm sao có được?" Tán Đa vẫn để ý, dù sao hôm nay ra vào xe ngựa Lưu Vũ chỉ có Châu Kha Vũ.

"Ngài làm chuyện đó..." Lưu Vũ thản nhiên nói: "Chưa tiêu tan mà thôi."

Tán Đa xoay người cầm lấy bầu rượu đã nóng lên, uống một ngụm. Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao trong lòng vẫn còn một ngọn lửa.

"Thần tử cáo lui." Lưu Vũ cầm lấy quần áo của mình ôm vào trong ngực, liền đứng dậy đi ra ngoài. Lần này Tán Đa không giữ y lại, hắn uống một ngụm rượu nữa, đột nhiên tâm loạn như ma.

"Tiểu Hầu gia, mặc quần áo vào." Tiểu Cửu đuổi theo Lưu Vũ vừa đi ra, trong miệng còn có thịt chưa kịp nuốt xuống.

Lưu Vũ lắc đầu: "Quan phục có chín tầng, ta cởi tám tầng, ta còn mặc áo ngoài."

Tiểu Cửu suy nghĩ một chút, quả thật vậy.

Hai người ở phòng Tán Đa cả buổi, lúc này dưới lầu đã tắt đèn, Châu Kha Vũ dựa vào cửa phòng Lưu Vũ, chờ đến khi bọn họ quay lại.

"Châu đại nhân." Lúc ấy hắn khóc lóc cầu xin thị vệ ở cửa muốn cùng Lưu Vũ vào kinh, là Châu Kha Vũ gật đầu đồng ý, cho nên Tiểu Cửu đối với Châu Kha Vũ hết mực nhiệt tình.

Châu Kha Vũ gật đầu với hắn, sau đó khóe mắt tự nhiên rơi vào triều phục đang cầm trong tay Lưu Vũ. Lưu Vũ nhận thấy được ánh mắt của hắn, hào phóng đem quần áo trong tay đưa cho Tiểu Cửu, chắp tay hướng Châu Kha Vũ hành lễ: "Châu đại nhân có việc gì sao?"

"Ừm." Châu Kha Vũ đem túi vải đang ôm trong ngực đưa cho y: "Lo lắng triều phục nặng nề, ta đặc biệt ra ngoài mua mấy bộ thường phục thích hợp cho ngươi, ngày thường có thể mặc, đến lúc đó vào điện triều phục của ngươi cũng được bảo trì sạch sẽ, gặp Đại vương, cũng không tính là thất lễ."

Lưu Vũ vuốt túi vải, Châu Kha Vũ sinh từ tướng môn, tâm tư lại tinh tế như thế thật là khó có được. Nhìn đến khớp ngón tay hắn trắng bệch, đầu ngón tay lại đỏ như máu, hẳn là đứng trong gió lạnh chờ một lúc lâu: "Cảm ơn đại nhân, nếu không ngại, vào phòng uống một tách trà đi."

Châu Kha Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, khéo léo cười cự tuyệt: "Đêm đã khuya, không tiện quấy nhiễu tiểu Hầu gia thanh tĩnh, đường xá bôn ba, tiểu Hầu gia quý giá khó tránh khỏi mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói xong, cầm kiếm hướng y ôm quyền, sau đó đem một bình thuốc nhỏ giao cho Tiểu Cửu: "Vô ý làm tiểu Hầu gia bị thương, bình thuốc này bôi ngoài da, sáng tối một lần."

Hắn lưu loát xoay người, sảng khoái đi xuống lầu. Lưu Vũ nhìn hắn đi ra khỏi cửa lớn, cùng thị vệ canh giữ ngoài cửa tận tụy làm nhiệm vụ, không khỏi càng có chút kinh ngạc khó nói thành lời, người này võ nghệ phi phàm, lại lễ nghi đúng mực, văn võ song toàn, vô cùng đáng quý.

"Ta đã nói mà, Châu đại nhân so với người kia tốt hơn nhiều." Tiểu Cửu đem triều phục của Lưu Vũ gấp gọn, chỉnh tề đặt ở trên khay, dùng vải trắng bọc lại: "Như vậy lúc thượng triều sẽ không có nếp gấp."

Lưu Vũ thay thường phục Châu Kha Vũ đưa cho, những bộ quần áo này dĩ nhiên mang kiểu dáng Bắc quốc, thắt lưng rất cao, váy trắng chạm đất, y nhấp một ngụm trà: "Tiểu Cửu, Điện hạ từ nhỏ thân ở địa vị cao, một mình nơi hậu cung, đều nói Quân vương vô tình, tính cách chân thật của hắn, hẳn là không phải như thế. Về sau hắn chính là Cửu ngũ Chí tôn, Quân vương nên vô tình."

"Vậy sau này tiểu thư gả qua, chẳng phải cả đời không vui sao?" Tiểu Cửu tiến lại gần, nhíu mày: "Ai nha tiểu Hầu gia, sao ngài luôn nói giúp người nọ vậy?"

Lưu Vũ thở dài: "Trưởng tỷ tâm tính đơn thuần, từ nhỏ không tranh với đời. Huống chi là Đại vương chỉ hôn, phụ thân rất khó hối hôn. Nhiều năm như vậy, phụ thân bởi vì mệnh cách của tỷ tỷ nhiều lần hướng lên trời cầu khẩn hôn sự này có thể hủy bỏ, muôn vàn ý nguyện, lại không chống được vận mệnh. Điện hạ đối với trưởng tỷ... vừa gặp đã yêu, tình căn thâm chủng, hy vọng điện hạ ngày sau có thể đối xử tử tế với trưởng tỷ."

Tiểu Cửu hừ một tiếng: "Tên háo sắc kia, chính là nhìn thấy tiểu thư xinh đẹp như tiên, liệu có phải chân chính yêu thích tiểu thư?"

"Yêu... mà." Lưu Vũ rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói một câu.

...

"Con ta!" Trên triều, Đế Vương thấy Tán Đa tiến vào lập tức kích động đứng dậy nghênh đón.

"Phụ vương." Tán Đa tiến thêm một bước, quỳ một gối xuống đất.

"Bổn vương cùng nhi tử ta đã một năm không gặp." Đế Vương đi xuống bậc thang, nắm lấy tay Tán Đa, đỡ hắn dậy.

"Chúc mừng Thái tử điện hạ hồi triều." Bách quan quỳ lạy.

"Chúng thần bình thân." Đế Vương cười vuốt râu. Ông giữ tay Tán Đa không buông, cẩn thận nhìn nhi tử: "Nghe nói con ta ở Hạ Ấp gặp phải tặc nhân, có bị thương không?"

"Bệ hạ, con trai Hạ Ấp Hầu cũng cùng đến thỉnh tội." Võ tướng cầm thẻ ngọc, không đợi Tán Đa mở miệng, liền đúng lúc tấu lên.

"Ồ?" Đế Vương nhìn thiếu niên áo đỏ quỳ gối ở một bên không dám ngẩng đầu lên, lưu ly trên đỉnh vương miện Cửu ngũ Chí tôn va chạm nhau đinh đang vang lên trong đại điện tĩnh lặng kỳ dị.

"Hạ Ấp Hầu thần tử Lưu Vũ, bái kiến Đại vương." Lưu Vũ dập trán khấu đầu, hướng Đại vương hành lễ quan.

Thay vì để cho y đứng dậy ngay lập tức, Đế Vương đi hai bước về phía y: "Ngươi ngẩng đầu lên."

Lưu Vũ lúc này mới thu tay lại, chậm rãi ngẩng đầu lên. Đế Vương nhìn y, lông mày không khỏi nhíu một chút, người này mặt mày thanh tú tuấn lãng, khí chất nhu nhược, thân hình cũng yếu ớt mảnh mai, có thể một thanh đao cũng không nhấc lên được.

"Đại vương, lần này Thái tử Điện hạ gặp nạn ở Hạ Ấp, Hạ Ấp Hầu tránh không được liên quan." Võ tướng ở một bên túm lấy Lưu Vũ không buông, nói rõ ràng rành mạch, đem toàn bộ sai trái đổ hết lên người Lưu Vũ.

Đế Vương chậm rãi nắm chặt tay Tán Đa, Tán Đa nhìn chằm chằm ngón tay phụ vương, biết rõ tính tình phụ vương, chậm rãi nhìn về phía Võ tướng, không nói gì.

"Việc này còn chưa điều tra rõ ràng, tạm thời an trí con trai của Hạ Ấp Hầu ở trong phủ Võ tướng, đợi sau khi điều tra rõ ràng, bổn vương tự có định đoạt." Đế Vương yêu con như mạng, trên dưới cả nước có ai không biết? Định đoạt như thế, hợp tình hợp lý.

"Hoàng thượng, thần có một câu không biết có nên nói hay không." Lúc này, Châu Kha Vũ liều lĩnh tiến về phía trước một bước, tay cầm thẻ ngọc, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt nghiêm khắc của phụ thân.

"Nói!" Ấn tượng của Đế Vương đối với Châu Kha Vũ không kém, hắn có chuyện muốn nói, thân là quân vương, tự nhiên ông sẽ nghe.

"Thần đã điều tra một lần, ngày xảy ra sự việc, điện hạ cùng tiểu Hầu gia cùng gặp nạn, cùng nhau ở trên núi hai ngày trải qua rất nhiều chuyện, mời Đại Vương nghe ý của Điện hạ, lại quyết định cũng không muộn." Châu Kha Vũ khéo léo đem gánh nặng ném cho Tán Đa.

Tán Đa nhìn hai người phủ Võ tướng, lại nhìn Lưu Vũ, rốt cục mở miệng: "Phụ vương, ngày đó nhi thần lưu lạc trên đảo, lúc đốt lửa sưởi ấm gặp phải hải tặc, tặc nhân ở lại nhiều ngày không đi, rõ ràng là nhắm vào nhi thần mà tới. Bất quá, nhi thần cùng Lưu Vũ ở một mình... Không chịu thương tổn, còn những biến số khác, nhi thần tin tưởng cữu cữu cùng biểu đệ nhất định sẽ điều tra ra chân tướng, cho nhi thần cùng thiên hạ một lời giải thích."

Đế Vương nhìn Tán Đa nhiều một cái, buông lỏng tay hắn, nhíu chặt mày.

"Thần đề nghị, để cho tiểu Hầu gia tạm trú ở Đông cung, giao cho Điện hạ trông coi, cùng ăn cùng ở, tạm thời trấn an Hạ Ấp Hầu, trong lúc này cũng tiện cho Điện hạ điều tra chi tiết." Châu Kha Vũ cắn chặt không buông, đừng hòng đem Lưu Vũ giao cho phủ Võ tướng.

Châu Kha Vũ có chủ ý gì? Tán Đa liếc mắt nhìn hắn, người này từ nhỏ thuận theo cữu cữu, hôm nay lại có thể vì an nguy của Lưu Vũ làm nghịch ý cữu cữu?

"Kha Vũ suy nghĩ chu đáo!" Đế Vương đối với kết quả này cũng rất hài lòng, vung áo choàng: "Hôm nay liền đến đây thôi, ngày mai sẽ thiết lập bách quan yến, hôm nay bổn vương chỉ muốn cùng con ta tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong cung Vương hậu, hạ lệnh, Thái tử điện hạ khải hoàn, mười thành đất phong thuộc gia tộc Hoàng hậu, tử tù trong lao ngục ở khắp các châu huyện có thể trì hoãn thời gian hành hình một năm. Đều lui xuống đi!"

..

Lưu Vũ đến bây giờ cả người mồ hôi như mưa quỳ gối trên đệm, để Tiểu Cửu hầu hạ y thay quần áo rửa mặt. Hai chủ tớ bọn họ bị Châu Kha Vũ mang tới Đông cung, sau khi giao Lưu Vũ vào tay Tiểu Cửu, Châu Kha Vũ liền để lại thị vệ, một mình trở về phủ Võ tướng.

Lưu Vũ sống chết muốn một mình tắm rửa thay quần áo, Tiểu Cửu lo lắng canh giữ ở ngoài cửa. Đợi cửa phòng mở ra, Lưu Vũ tóc dài xõa xuống thắt lưng, mặc áo choàng sa trắng đi ra. Tóc y vẫn còn ướt, chỉ cài một cây trâm. Y nhận lấy áo choàng từ Tiểu Cửu khoác lên người, lúc này mới có tâm tư đánh giá Đông Cung Thái tử.

Cung điện ở phía đông của hoàng cung, nằm độc lập. Chiếm diện tích trăm mẫu, đình đài lầu các, vòng quanh đan xen, thật là rộng rãi, y liếc mắt một cái không thể nhìn thấy điểm cuối.

Lưu Vũ được an bài ở biệt viện bên cạnh chủ điện, trong viện trồng đầy cây hợp hoan, cực kỳ giống hoa phượng hoàng ở Hạ Ấp.

Lưu Vũ thở dài, theo hành lang định đi một vòng quanh viện, giữa bụi hoa nhìn thấy một người mặc trường bào màu trắng, thẳng tắp đứng đó, đầu đội mũ miện, khí chất tuyệt giai*.

*Đặc biệt tốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro