Phiên ngoại 7: Ngây thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày qua Châu Kha Vũ cảm giác cơ thể mình sắp rã ra từng mảnh. Hắn cuộn mình, dùng móng vuốt xù xì ôm lấy đầu, chân sau đạp thẳng, duỗi thắt lưng thật dài dưới tàng cây. Tư thế vô cùng tiêu chuẩn, rất giống một con mèo lớn.

"Tỉnh rồi?" Tán Đa một thân y phục đen tuyền, tóc đen buộc cao, miệng ngậm một cọng cỏ dại ngồi ở bên cạnh, con ngươi trong vắt lạnh lùng chứa ý cười nhìn về phía hắn.

Không sai, là thái độ cười nhạo trần trụi.

Nghe được thanh âm của hắn, Châu Kha Vũ vội vàng thu lại động tác lười nhác của mình, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, phát hiện lần này Tán Đa trở về lại lớn hơn không ít. Đang cân nhắc vì sao hắn đột nhiên lớn lên, Châu Kha Vũ chợt phát hiện bộ móng vuốt nhỏ nhắn của mình đang nằm trên mặt đất, không khỏi sợ tới mức xù lông nhảy dựng lên: "Ta bị làm sao vậy?"

"Ngươi động dục rồi." Tán Đa mập mờ nhìn hắn, sau đó chỉ chỉ Lưu Vũ đang nằm trong nước lẳng lặng quan sát hai người bọn họ: "Đối tượng là một con cá, lần đầu tiên động dục. Sau đó dùng lực quá mạnh tự làm mình kiệt sức."

Tin này so với việc hắn bị thu nhỏ càng thêm khó tiếp nhận mấy trăm lần: "......"

Nhìn biểu tình của hắn, Tán Đa nghẹn cười: "Yên tâm, sau này mỗi năm đều bị như vậy một lần."

Châu Kha Vũ quả thực như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh: "Vì sao ta chưa từng thấy ngươi động dục?"

"Ta là thần long, ngươi là dã thú, có thể giống nhau sao?" Tán Đa vểnh mũi, kiêu ngạo không chịu nổi.

Cũng đúng, hắn sinh ra đã là loài rồng, là thần tộc... Mà cách duy nhất để mình thay đổi vận mệnh chính là tu luyện thần kỹ, thoát khỏi hình dạng dã thú.

Mèo con nhíu nhíu hàng mi rất dài của mình, làm chữ Vương* trên trán cũng biến dạng. Chỉ có chân chính tiến vào giai đoạn Hóa Thần, bản thể mới có thể biến thành linh thể, sẽ không bao giờ còn phải khổ não vì động dục nữa.

*

"Thời gian dài đằng đẵng, hay là ngươi đi tìm một con hổ cái đi." Tán Đa nhận ra tâm tư của hắn, chớp chớp đôi mắt màu đen nhìn hắn, trông thật là... ngây thơ trong sáng?

"Vậy sao ngươi không tìm một con hổ cái đi?" Châu Kha Vũ hung tợn nhìn chằm chằm hắn. Nếu như hắn lại tiếp tục khi dễ mình như vậy, cho dù bây giờ bị biến nhỏ lại, mình cũng phải nhảy dựng lên cào vào khuôn mặt xấu xí của con xà lớn này.

"Ta là rồng, ta làm sao có thể vượt qua giống loài tìm một con hổ." Nói xong, Tán Đa nâng cằm Châu Kha Vũ lên, xoay qua xoay lại đánh giá hồi lâu: "Nếu bản Thái tử có thể coi trọng hổ, đã sớm coi trọng ngươi rồi."

Được rồi, đánh chết hắn ta!

Châu Kha Vũ hướng về phía hắn lộ ra móng vuốt cùng hàm răng sắc nhọn của mình. Tán Đa cũng biến trở về bản thể, coi như hắn cũng là chính nhân quân tử, cũng biến thành trạng thái nhỏ bé, không giống lúc phô trương thanh thế hù dọa Lưu Vũ. Hai loài xô xát với nhau, quấn lại cùng một chỗ, quả thực xem nơi đây như chốn không người.

Tục ngữ nói không sai, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Lưu Vũ nhìn những cây cối bị bọn họ quật ngã cùng với hoa hoa cỏ cỏ vừa mới đâm chồi nảy lộc, không khỏi cảm thán đây thật sự là một vùng phong thủy đắc địa. Nếu không, lâu lâu lại bị bọn hắn phá hư như vậy thì e rằng chỗ này đã sớm trở thành một nơi cỏ không thể mọc, chim không thèm đậu.

Thật không dễ dàng gì!

Từ sau lần đó, Châu Kha Vũ luôn cố ý trốn tránh Lưu Vũ. Nhưng bây giờ hắn có hình dáng như mèo con, lại còn khỏe mạnh kháu khỉnh, cực kỳ đáng yêu, Lưu Vũ làm sao có thể buông tha cho hắn?

Vì thế mỗi ngày y đều chộp lấy hắn kéo vào trong ngực, ôm chặt không buông. Thậm chí vì ôm hắn sờ hắn, không quản việc ánh nắng nóng bức sẽ khiến thân thể nhân ngư rời khỏi mặt nước bị mất đi ánh sáng, làn da khô nứt, Lưu Vũ không hề sợ hãi, vẫn kiên trì vuốt mèo.

Bất quá nói đến cũng thật thần kỳ, Châu Kha Vũ dưới sự yêu thương đầy cưỡng chế như vậy, thế nhưng chỉ mất mấy ngày đã khôi phục nguyên trạng. Vì thế Lưu Vũ đau đớn mất đi mèo cưng của mình, không còn được vuốt lông trắng của mèo con nữa.

"Aii, Meo Meo không để ý tới ta." Lưu Vũ ở dưới lòng sông quẫy đuôi, có chút mất mát nhìn Châu Kha Vũ đang nằm sấp trên vách đá ngẩng đầu ưỡn ngực.

Tán Đa ẩn mình trong nước, đôi mắt chốc chốc nhìn bên này, lại nhìn bên kia. Nhìn chán rồi thì xoay người lặn xuống nước, bắt một con cá nóc, dùng đuôi hất nó lên giữa không trung. Hắn nổi lên mặt nước, vững vàng dùng bụng tiếp lấy cá nóc. Lúc này cá nóc bị kinh hãi phùng mang trợn má, giống như một quả cầu da nhỏ, bị hắn dùng móng vuốt đẩy qua đẩy lại, lăn quay vài vòng.

Lưu Vũ bị sóng nước lúc hắn xoay người đùa giỡn bắn lên tung tóe. Trong lòng y vừa sợ hãi vừa thán phục người này thật có khí lực. Sau đó y bắt lấy cỏ bên bờ để cố định chính mình, không nghĩ tới người thoạt nhìn hung hãn lạnh lùng, thế nhưng cũng có một mặt nghịch ngợm đáng yêu như vậy.

Quả nhiên là không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá, rồng không thể đo bằng cốc*. Rõ ràng khi nói chuyện là giọng nói trầm thấp dễ nghe, kết quả đồng thời còn có thể dùng loại thanh âm này biến chuyển thành nũng nịu, làm cho người ta rất yêu thích.

*Câu đúng là: biển không thể đo bằng cốc. Ở đây ý nói nhìn người không thể chỉ phán xét bởi ngoại hình

Cảm giác được Lưu Vũ nhìn mình, Tán Đa một chân đá bay con cá nóc, sau đó lại dùng đuôi đẩy lên: "Ngươi đừng nhìn nữa, hắn sợ đến gần ngươi sẽ động dục. Ngươi đừng nhìn mặt hắn lông nhiều nên tưởng rằng hắn da mặt dày, thật sự rất mỏng. Đây là lần đầu tiên hắn động dục, tiểu hài tử lớn rồi bắt đầu có phiền não của tuổi trưởng thành, lại còn cho rằng mình động dục có thể là do tu hành không đủ nên cảm thấy mất mát..."

Lời còn chưa dứt, chân trước của Tán Đa thoắt cái liền đón được một quả táo đang bay tới, dùng hàm răng bén nhọn cắn một miếng, làm ra bộ dáng ngươi nhìn xem đi, hắn rất tốt, còn có thể thản nhiên dùng táo đánh người. Sau đó ác liệt ném quả táo ra ngoài, nhìn Châu Kha Vũ bên cạnh vách đá đầy ghét bỏ: "Chua quá!"

Lưu Vũ rõ ràng nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của Châu Kha Vũ trợn trắng, sau đó hắn thò đuôi ra tự mình cuốn lấy một quả đỏ thẫm, bắt đầu ăn: "A, thật ngại quá, cái này của ta rất ngọt."

Áp lực nước bên cạnh cao lên rõ ràng. Mắt thấy hai người lại sắp đánh nhau, Lưu Vũ vội vàng khoát tay áo, chuyển đề tài: "Nghe nói có thứ của Nhân tộc càng ngon hơn."

Châu Kha Vũ phe phẩy lỗ tai: "Ta chưa bao giờ đi Nhân tộc."

Tán Đa ném cá nóc đi, tiến lại gần: "Ta cũng chưa từng đến đó."

Lưu Vũ thấy cả hai hứng thú, chính mình cũng bắt đầu vui vẻ: "Ta là nghe... nghe mẫu thân ta nói, Nhân tộc thích nước mắt của giao nhân. Giao nhân bậc tiên giả của chúng ta vào nửa đêm sẽ lấy nước mắt của mình, ở vùng biển nông chờ thuyền của Nhân tộc, sau đó lấy nước mắt cùng bọn họ trao đổi một ít đồ ăn ngon mới lạ."

Châu Kha Vũ nhướng mày: "Đêm đó ngươi là đang chờ thuyền ở bãi cạn đúng không?"

Lưu Vũ bị hắn chọc vào tâm tư, mèo lớn quá mức thẳng thắn này có đôi khi thật sự rất không đáng yêu: "Ta muốn ăn kẹo của nhân tộc mà, nghe nói rất ngọt rất ngon."

Tán Đa nhìn Lưu Vũ, khi y nói đến điều mình thích, đôi mắt sẽ mở to, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, rất xinh đẹp: "Cái thứ đồ kia không biết có hình dạng thế nào?"

Lưu Vũ nhớ lại mẫu hậu từng nói với mình: "Nghe nói hoặc là vuông, hoặc là tròn, hoặc là thon dài, được gói trong một lớp vỏ xinh đẹp bằng gạo nếp. Khi ăn cũng không cần phải tháo ra, có thể lập tức cho vào miệng, sẽ chậm rãi tan ra, mùi vị rất ngon."

Châu Kha Vũ đột nhiên ngước cổ, dựng đứng lỗ tai, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh hữu thần. Giống như nghĩ tới thứ gì đó, hắn nhảy lên, tung mình đáp xuống vách đá.

"Ngươi đi đâu vậy?" Lưu Vũ nhìn hắn dần dần đi xa, vội vàng lắc lắc cái đuôi của mình, ai nha nha, chỉ trách ta không có chân.

"Ngươi thật đúng là thích quản hắn." Tán Đa liếc y một cái, nhăn mũi.

"Hai người chúng ta có thể cả ngày ở trong nước, vốn là ba người, Kha Vũ từ nhỏ đã bị bỏ rơi một lần, hắn khẳng định cảm thấy lại bị hai người chúng ta bỏ rơi lần nữa." Lưu Vũ nhìn phương hướng Châu Kha Vũ rời đi, hồi tưởng lại vừa rồi mình chỉ lo cùng Tán Đa nói chuyện vui vẻ, xem nhẹ cảm thụ của mèo lớn rồi.

"Hắn nào có yếu ớt như vậy?" Tán Đa cảm thấy Lưu Vũ chuyện bé xé ra to, trong lòng không khỏi có chút chua xót, chua xót đến đầu quả tim cũng khó chịu: "Ta cùng hắn ở cạnh nhau mấy ngàn năm, hắn như thế nào ta có thể không biết sao?"

"Nè..." Con rồng này đôi khi cũng cực kỳ không đáng yêu.

Một tiếng "Bịch" vang lên, trước mặt Lưu Vũ xuất hiện một quả hình tròn có gai màu vàng. Châu Kha Vũ ngồi ở bên cạnh liếm móng vuốt, sau đó nhấc chân xoa xoa khóe miệng hơi đỏ lên của mình.

"Đây là cái gì?" Lưu Vũ giống như một đứa bé đầy tò mò, vươn tay ra muốn sờ thử.

"Có lần ta cực kỳ đói, sau đó ngẫu nhiên ăn trúng loại trái cây này, hương vị rất giống kẹo mà ngươi tả." Châu Kha Vũ liếm đủ rồi thì hóa thành hình người. Hắn dùng hai tay bẻ vỏ trái cây dày cứng ra, đầu ngón tay quệt một chút trái cây đưa vào miệng Lưu Vũ.

Lưu Vũ lập tức ngậm ngón tay Châu Kha Vũ nếm thử. Vị trái cây trong miệng thơm ngọt nồng đậm, giống như mỡ cá voi cực phẩm, vào miệng liền tan. Y giữ đầu ngón tay Châu Kha Vũ rồi thè lưỡi liếm thêm một chút: "Ta còn muốn ăn."

Châu Kha Vũ cau mày, rút ngón tay ra vung vẫy vài cái. Đột nhiên hắn phát hiện mình đụng vào Lưu Vũ cũng không còn có dấu hiệu động dục, liền hào phóng tách ra một múi đưa cho y: "Tự mình ăn đi."

Lưu Vũ nhận lấy, cầm trong tay, một hơi ăn hết cả múi. Y đột nhiên phát hiện Tán Đa vốn đứng bên cạnh bỗng không thấy đâu. Lúc này xa xa trong dòng nước lộ ra một đôi mắt màu xanh biếc đầy khó chịu, giống như dã thú đang chờ thời cơ phát động công kích, nhìn chằm chằm.

"Ngươi trốn xa như vậy làm gì?" Lưu Vũ khó hiểu.

"Ngươi đang ăn phân của Châu Kha Vũ ư?" Tán Đa nhíu mày thật chặt, Lưu Vũ ở trong mắt hắn hiện tại là một con quái vật?

Châu Kha Vũ:?

Lưu Vũ:?

"Phân của hắn đúng là thối y như vậy." Tán Đa hơi híp mắt, cảm thấy Lưu Vũ điên rồi.

Vì thế ngày hôm đó Châu Kha Vũ hái mấy chục quả sầu riêng, cùng Lưu Vũ ngồi trên bờ ăn một cách thống khoái.

Còn Tán Đa? Ai lại muốn tức giận với một con sâu thân dài ngu ngốc chứ?

Trừ khi cố ý tức giận với hắn.

Sau khi Châu Kha Vũ phát hiện mình sẽ không động dục với Lưu Vũ, dần dần khôi phục thói quen hàng ngày khi ở chung với Lưu Vũ.

Bởi vì mèo lớn muốn nuôi thêm một miệng ăn, hắn phải đi cả ngày lẫn đêm, bận rộn đến thân mèo gầy xọp xuống vài vòng.

"Máu trong thịt này đã đông lại, ta không ăn." Tán Đa kén chọn ném một cái chân hươu xuống đất.

"Thích ăn hay không tùy ngươi." Châu Kha Vũ cắn một ngụm nuốt xuống, sau đó chia một miếng sống lưng đút cho cá nhỏ mà mình nuôi.

Tán Đa tức giận: "Ta muốn ăn sống."

"Tự ngươi đi bắt cũng được mà!" Lưu Vũ cảm thấy hắn thật kỳ quái, rõ ràng rất hung mãnh, có thể tự mình sinh tồn mà. Thế nhưng vẫn thích ăn đồ do Châu Kha Vũ ngậm tới như thế, còn kén cá chọn canh không vừa lòng.

Tán Đa nhíu mày, tiểu nhân ngư hai mặt này gió chiều nào theo chiều ấy. Hắn lặn xuống nước, trong nháy mắt vọt tới bên cạnh Lưu Vũ, một ngụm cắn vào đuôi Lưu Vũ. Làm xong, hắn đắc ý muốn ngẩng đầu khoe khoang, nhìn xem, ta chính là có thể tự mình bắt, ta muốn ăn ngươi. Lời còn chưa kịp nói ra miệng đã bị một đạo tia chớp màu trắng bắn lên trán, mạnh mẽ va chạm.

Cái này... Đây là thuật pháp của Châu Kha Vũ. Bọn họ ở chung mấy ngàn năm, chơi đùa với nhau cũng chưa từng hạ thủ nặng tay như vậy, chứ đừng nói là sử dụng thuật pháp.

Vì một con cá mà lại mạo phạm hắn, nếu không phải Tán Đa lúc này đang là bản thể, không mặc quần áo, hắn sẽ xắn tay áo lên cùng Châu Kha Vũ đánh một trận nữa.

"Thế nào rồi?" Châu Kha Vũ hóa thành hình người, vớt Lưu Vũ từ trong nước lên, ôm vào trong ngực, tay thò xuống vén vây của y lên. Trên lớp vảy ngày thường bóng loáng ướt át nay xuất hiện một vết thương đẫm máu rất rõ.

Lưu Vũ đau đến mức bĩu môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt: "Đau."

Tán Đa lúc này mới phát hiện nước sông trong suốt bị nhuộm đỏ một mảng lớn. Biết mình làm tiểu nhân ngư bị thương rồi, nhưng hắn vẫn không chịu thừa nhận sai lầm, bướng bỉnh khuấy động làn nước: "Y chỉ là một con cá, ăn là được."

Trong lòng hắn choáng đầy bởi suy nghĩ Châu Kha Vũ thế nhưng vì một con cá mà dùng thuật pháp đánh mình.

Châu Kha Vũ trừng mắt nhìn hắn: "Đây là cá ta nuôi, dựa vào cái gì cho ngươi ăn?"

Tán Đa nghe xong, vừa rồi còn tràn đầy ủy khuất cùng một tia có lỗi, giờ trở thành triệt để chua như giấm: "Hôm nay ta sẽ ăn sạch y, ngươi định làm thế nào?"

Châu Kha Vũ không nói gì, trong lòng bàn tay tích tụ một đoàn ánh sáng màu trắng mang theo tia chớp, lóe lên không ngừng.

Đáy mắt Tán Đa lạnh lẽo, từ trong nước bay lên trời, hóa thành hình người, lòng bàn tay cũng là một đoàn ánh sáng màu đen, đồng thời còn kèm theo tiếng sấm sét đáng sợ vang rền.

Mắt thấy hai người lại muốn đánh nhau, Lưu Vũ vội vàng phất phất tay: "Các ngươi nếu đánh nhau sẽ đánh trúng ta, ta ở giữa các ngươi."

Lưu Vũ hiểu rõ, tu vi của Tán Đa ở trên Châu Kha Vũ. Nếu thật sự đánh nhau, tuy nói Châu Kha Vũ không nhất định thất bại nhưng cũng tuyệt đối sẽ chịu thiệt.

Châu Kha Vũ nghe xong, ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn Tán Đa: "Ngươi thu tay trước."

Đôi mắt của Tán Đa trừng càng lớn hơn: "Ngươi mới thu trước."

Vì thế, hai luồng ánh sáng trắng đen đối lập đối đầu nhau, toàn bộ chân trời bắt đầu kéo đến mây đen dày đặc.

"Ta đếm đến ba, các ngươi đồng thời thu." Lưu Vũ tự tiện làm chủ: "Một, hai, ba, thu!"

Châu Kha Vũ thu hồi lòng bàn tay, Tán Đa một lần nữa khôi phục bản thể rơi xuống nước.

"Ngươi có thể tự chữa khỏi không?" Châu Kha Vũ kéo lớp vảy rực rỡ lộng lẫy của Lưu Vũ. Vết thương kia, vảy cá bị cắn rách đã trở nên trắng bệch, mất đi sắc xanh biếc.

"Ta không phải là sao biển." Lưu Vũ đau đến nỗi cả người đều đẫm mồ hôi, đỏ bừng giống như một quả táo chín.

Vào trong mắt Tán Đa, đây lại là biểu hiện e lệ rụt rè.

Châu Kha Vũ động dục với y, y đối với Châu Kha Vũ bao che, Tán Đa đột nhiên biến thành người ngoài. Cái đuôi ngày thường vẫn luôn kiêu ngạo của hắn cùng với bờm đuôi lúc này chán nản rũ xuống.

Châu Kha Vũ không biết sao biển là gì, hỏi: "Đó là dược có thể chữa khỏi cho ngươi sao?"

Tán Đa liếc mắt: "Đó là một loại động vật ở biển sâu, có thể tự chữa lành."

Châu Kha Vũ không muốn để ý tới hắn, hỏi Lưu Vũ: "Làm sao ngươi mới có thể tốt lên?"

"Nơi thần thú cắn qua chỉ có thể thối rữa, rất khó tốt lên." Tán Đa mới mặc kệ hắn không để ý tới mình, trực tiếp giội nước lạnh vào hắn.

Châu Kha Vũ siết chặt nắm đấm, Lưu Vũ thấy bão tố lại sắp đến, vội vàng hòa giải: "Không sao, qua vài ngày nữa là tốt rồi."

Vết thương của Lưu Vũ rõ mồn một, máu chảy đầy ra ngoài, ngay cả máu cũng không ngừng được thì làm sao có thể tốt lên?

Mắt thường cũng có thể thấy được hai tai Châu Kha Vũ đều cụp xuống.

Tán Đa phóng lên từ trong lòng sông, hóa thành hình người nhảy lên bờ. Hắn đem ngón tay nhét vào miệng, cắn rách đầu ngón tay của mình, sau đó bước tới.

Lần này Châu Kha Vũ không cản trở hắn. Tán Đa ngồi xổm bên cạnh Lưu Vũ, ngón tay hắn chạm vào vết thương của y, rất nhanh, vết thương liền dùng tốc độ kinh người khép lại, vảy bị thương mất đi màu sắc lúc nãy cũng khôi phục sức sống xinh đẹp như trước.

Lưu Vũ bị một màn thần kỳ này dọa cho khiếp sợ. Y vui vẻ quẫy đuôi, nhảy tới nhảy lui trong bụi cỏ.

"Không nghĩ tới một người ích kỷ như ngươi, vậy mà chịu lãng phí máu rồng để cứu cá nhỏ của ta." Châu Kha Vũ lườm Tán Đa.

"Ai nói là cá của ngươi? Ta cũng muốn nuôi một con." Mặc dù đã thỏa hiệp, nhưng cãi nhau tuyệt đối không thể thua.

Châu Kha Vũ cười nhạo một tiếng, xoay người rời đi.

"Ngươi đi đâu vậy?" Sau lần này, Lưu Vũ có chút e ngại Tán Đa. Y thấy Châu Kha Vũ muốn đi, lập tức bò qua.

"Yên tâm, máu của hắn ở trong cơ thể ngươi, hắn sẽ không ăn ngươi." Châu Kha Vũ liếc nhìn Lưu Vũ, biến trở về bản thể nhảy vào rừng sâu.

"Ta đi tìm thịt sống cho hắn."

"Coi như ngươi có chút lương tâm." Tán Đa vỗ vỗ tay, ngồi dưới tàng cây thoải mái chờ ăn cơm.

Lưu Vũ nhìn hắn, lặng lẽ di chuyển xuống sông. Đợi đến khi Châu Kha Vũ ném một con thỏ sống cho Tán Đa, Lưu Vũ đã trốn ở trong nước rất lâu rồi.

"Ngươi dọa y sợ rồi." Châu Kha Vũ trừng mắt nhìn Tán Đa.

"Là ta đã cứu y." Hắn chơi đùa với con thỏ, thái độ cực kỳ hợp tình hợp lý nói ra những lời này.

Châu Kha Vũ có chút không biết phải nói gì, Lưu Vũ cũng có chút không biết phải nói gì.

Ngày từng ngày trôi qua, năm này qua năm nọ, nhiều thập kỷ cũng trôi qua...

Lúc mới bắt đầu Châu Kha Vũ thỉnh thoảng sẽ động dục, Tán Đa cũng đôi khi sẽ trở lại tộc trong thời kỳ sinh sản. Chỉ có Lưu Vũ, dường như vô dục vô cầu, không biết đến ái tình.

Hai con thần thú ngay từ đầu khá tò mò, về sau biết được nhân ngư chỉ khi tìm được bạn đời cố định mới phân hóa thành đực hoặc cái, giống như mở ra một thế giới mới, ai cũng không hỏi đến Lưu Vũ nữa.

Mãi cho đến năm trăm năm sau, lôi kiếp lần nữa lại đến, thế cân bằng cuối cùng sắp bị phá vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro