Phiên ngoại 8: Ta là Tây Đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại boss của fic: Trưởng công chúa đã xuất hiện.

"Chủ thần." Tiết Bát nhất nhìn một trận sấm chớp từ trên cung đình xẹt qua liền biết Châu Kha Vũ đã trở về Tây Vực. Bạch hổ hóa thành hình người, người mới tới chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra có dáng dấp tuyệt thế, khó có thể quên.

Chỉ thấy Châu Kha Vũ từ xa đi tới. Khoác một chiếc áo choàng viền bạc màu trắng tinh khiết, hắn tựa như được đúc từ một khối mỹ ngọc không tỳ vết, cho dù lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng nổi bật phong tư tuyệt luân, phong vận tuyệt nhất, làm cho người ta có một loại cảm giác cao quý thanh nhã. Lúc này thân thể cao gầy của hắn ở trong mây mù có vẻ hư ảo phiêu diêu, ba ngàn sợi tóc đen chảy xuống đầu vai, phát quan cao quý dựng thẳng lên, một cái trâm bạc xuyên qua, mấy sợi tơ bạc rủ xuống được đính châu báu, lủng lẳng rủ xuống giữa tóc hắn. Phía sau hắn là bạch hổ lơ lửng, có dáng vẻ như đang gào thét, so với vật sống giống như đúc, hơi lóe lên màu của trăng sáng.

Hắn mặt như quan ngọc* lại lộ vẻ xa cách, khiến lòng người ta chấn động. Lông mày xếch nghiêng nghiêng, dưới hàng lông mày cao thẳng ẩn chứa đôi mắt đen sắc bén. Đôi môi mỏng mím nhẹ, đường nét cương nghị, dáng người cao lớn nhưng không thô kệch, tựa như đại bàng trong đêm tối, đơn độc mà kiêu ngạo điên cuồng, toát lên khí tràng mạnh mẽ bức người, một mình đứng đó cũng tỏa ra sự cường thế và ngạo mạn trước thiên địa.

*Thường dùng để chỉ đàn ông có dung mạo đẹp

"Hôm nay ngài đi rồi, đã cứu sống sao?" Tuy rằng Tiết Bát Nhất đã tập làm quen, nhưng mỗi lần thấy Châu Kha Vũ đến, vẫn phải cảm thán một phen trước chủ thần của bọn họ, không hổ là mỹ nam tử đệ nhất thần giới. Đi ra ngoài một vòng, chắc phải trêu chọc một nhóm các nữ thần đổ rạp vì ngài.

Châu Kha Vũ chắp tay sau lưng mà đi, đem từ đầu đến cuối nói cho Tiết Bát Nhất. Đến một hồ sen, Châu Kha Vũ ngồi xuống đất, vươn ngón tay chạm vào một ngọn núi lộ ra trong hồ.

"Đã qua một thời gian, hắn vẫn không thay đổi được tính kích động của mình. Hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính ra, chủ thần có thể đem Lưu Vũ khởi tử hồi sinh." Tiết Bát Nhất cười cười ngồi ở bên cạnh Châu Kha Vũ: "Cũng là Lưu Vũ đến chết vẫn không nói cho hắn biết, chủ thần có biện pháp giúp Lưu Vũ sống lại. Thế nhưng thưa chủ thần, Tán Đa một khi đã chết, xưng tôn trong tứ tượng, chủ thần tất làm được. Hiện giờ Nam Đế Bắc Đế đi thống nhất nhân gian, chủ thần, không bằng nhân cơ hội này..."

Châu Kha Vũ cười khẽ một tiếng, trong đó cũng không có bao nhiêu là vui vẻ: "Có thể kéo dài bao lâu liền bao lâu, vốn nghĩ, cho dù cá nhỏ có tan thành bụi tro, ta cũng có thể đem linh hồn của y tụ về. Thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác sinh sự, tụ hợp lực lượng Long tộc, muốn đem hồn phách của cá nhỏ chuyển thế độ kiếp. Vừa lúc, bản đế liền buông tha việc trùng tu Tuyết Liên, dành thời gian bố trí tinh bàn, bồi những người khác một chuyến."

Tiết Bát Nhất nhìn đáy hồ, lại nhìn Châu Kha Vũ đang rũ mắt xuống: "Chủ thần vẫn là không bỏ được tình huynh đệ. Có thể cưỡng chế đoạt lấy hồn phách của Lưu Vũ, để Tán Đa đi nhân giới một mình, vĩnh viễn không có cơ hội thành thần... Vậy không tốt sao?"

"Không phải ta còn niệm tình nghĩa, giữa ta và hắn, đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt. Chẳng qua việc này đã là số mệnh, thiên tướng vận số giao cho Bắc Đế thì Bắc Đế trấn thủ, Nam đế suy tính, bản đế chủ trì sát phạt, vì phòng ngừa biến số, giao cho Bắc Đế là ổn thỏa nhất, ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trước mắt xem ra, chỉ có thể thuận theo thiên mệnh, bất quá, cũng không nhất định sẽ không thể xảy ra biến số." Châu Kha Vũ hơi giơ tay lên, đầu ngón tay hiện lên bảy ánh sáng đầy màu sắc, một đóa Tuyết Liên không trọn vẹn lơ lửng trên không, hắn hơi hơi gảy cánh hoa, tựa như thở dài: "Vốn hồi sinh cá nhỏ là chuyện đơn giản, hắn lại làm cho chuyện này trở nên phức tạp như vậy. Có lẽ là ràng buộc của chúng ta còn chưa kết thúc! Vừa lúc, lần trước bản đế chưa từng tranh qua, lần này, bản đế phải đòi lại tất cả. Ta và Tán Đa chỉ có thể có một người sống."

Khi hai người đang từ tốn nói chuyện bên bờ hồ, đỉnh núi trong hồ đột nhiên xuất hiện một tia huyễn sắc, Châu Kha Vũ thu hoa sen vào lòng bàn tay, mày hắn nhíu chặt, trên mặt liền thay đổi thành vẻ nghiêm nghị: "Yêu vật sao dám?" Nói xong, hắn vung tay áo lên, từ trong hồ xuất hiện một bóng dáng, bị đánh mạnh văng vào bờ.

"Tây Đế đúng thật là quý nhân hay quên, ta là người nào cũng quên mất." Chỉ thấy Trưởng công chúa không chút hoang mang, mặc dù cả người run rẩy đau đớn, nhưng vẫn giãy dụa đứng lên: "Một chiêu này của ngài khiến ta đau không ít đó, hiện giờ ta đã chết ở Giao Nhân quốc, nếu như ta lại chết, Thiên Sát Cô Tinh liền thật sự ứng vào số mệnh Lưu Vũ. Tán Đa diệt toàn tộc ta vì nghĩ Lưu Vũ đã chết, nhưng Thiên Sát Cô Tinh là gì? Ngài trong lòng rất rõ ràng, Lưu Vũ còn có thể sống, cho nên dù hôm nay ngài hận ta đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không thể giết ta, nếu không y cho dù sống, cũng là một hồn ma."

Châu Kha Vũ không nói lời nào, nhưng từ phía sau nhìn chằm chằm nàng ta, đáy mắt toàn là sát khí.

"Thế nào? Chính ta đã giúp ngài giết chết Tán Đa." Trưởng công chúa điên cuồng nở nụ cười, thanh âm bén nhọn mà cuồng ngạo.

"Hắn cũng không chết." Châu Kha Vũ nhìn xuống nàng ta, đáy mắt lạnh lẽo không có bất kỳ cảm xúc nào.

"Cho nên ta tới tìm ngài, ngài không thể để Lưu Vũ sống lại, y nếu sống, nhất định sẽ nhổ đinh ba ra, phục sinh Tán Đa." Chuyện Châu Kha Vũ nói vừa rồi, nàng đều nghe được.

"Chuyện ngươi biết, không ít!" Châu Kha Vũ thanh âm cực nhẹ, lại tràn ngập áp bách.

"Đúng, mỗi một lần ngài và Lưu Vũ gặp mặt, ta đều biết!" Trưởng công chúa từ trong ngực móc ra một hạt châu: "Đây là một pháp bảo khác của Giao Nhân quốc chúng ta, có thể từ xa nghe được những lời mình muốn nghe, nhìn người mình muốn nhìn. Mặc dù ngài là một vị thần, ta không thể nhìn thấy ngài, nhưng ta có thể nhìn thấy Lưu Vũ bất cứ lúc nào. Ngài nghe y muốn nhảy Long Môn, khuyên bảo không có kết quả, liền đem Tuyết Liên nuôi dưỡng trong hồn phách của y. Như vậy cho dù y tan thành tro bụi, ngài cũng có thể đem y hồi sinh. Ta thật vất vả mới lừa gạt y nhảy Long Môn chết đi, làm sao có thể để cho ngài dễ dàng đem y hồi sinh? Cho nên, ta thừa dịp loạn chiến cắt đứt thất tình của Tán Đa, linh hạch của hắn ở trong thất tình theo đó vỡ vụn, hắn vĩnh viễn không thể thành Thần. Bọn họ có thể chết một người, thì chết một người đi..."

Châu Kha Vũ cái gì cũng không nói, nhìn cũng không muốn nhìn nàng ta.

"Ngài không phải hận Tán Đa sao? Hắn đoạt người ngài thích, hắn hủy tu vi của ngài, ngài không hận hắn sao? Ngài không muốn hắn chết sao? Cả hai đều phản bội ngài, tại sao ngài lại muốn cứu Lưu Vũ? Để cho y chết không phải tốt sao?" Trưởng công chúa thành khẩn nói: "Luân Hồi chuyển thế, hắn sẽ có cơ hội."

Nữ nhân này đúng là kẻ điên.

"Ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ, hôm nay ta tới chính là vì hủy đóa Tuyết Liên này. Tính Tán Đa đúng là ngang ngược bướng bỉnh, vậy mà dám lấy Long tộc ra để đánh cuộc cho tương lai, luân hồi chuyển thế thì như thế nào, chỉ cần Tây Đế ngài bố trí một cái tinh bàn, những thứ khác giao cho ta, ta cam đoan Lưu Vũ vẫn là của ngài, Tán Đa vĩnh viễn không thể thành thần." Trưởng công chúa cười nhìn hắn, tựa hồ có mười phần nắm chắc.

Châu Kha Vũ nhìn nàng ta, hơi híp mắt, giống như đang suy nghĩ, muốn giết hay là muốn giữ lại. Nữ nhân này thế nhưng đoán được suy nghĩ của hắn, còn biết hắn muốn bố trí tinh bàn.

"Ngươi hận Lưu Vũ như vậy, sẽ để y ở lại bên cạnh bản đế?"

"Muốn thành đại sự dù sao cũng phải biết đánh đổi." Trưởng công chúa dùng móng tay được tu sửa đẹp đẽ gãi gãi cằm mình, một cái đuôi nhàn nhã ngâm trong hồ nước thánh của thiên địa: "Chỉ cần bọn họ không thể ở cùng một chỗ, chỉ cần Tán Đa vĩnh viễn không được siêu sinh, Lưu Vũ còn sống, hoặc lấy thân phận gì mà sống... A, Tây Đế, ngài không cần thăm dò ta, nếu ta tự sát, Lưu Vũ sẽ không bị Thiên Sát Cô Tinh vận vào. Chỉ có ta chết dưới bàn tay của người khác, y mới có thể trở thành Thiên Sát Cô Tinh. Dù sao Giao Nhân quốc của chúng ta đã bị diệt. Nỗi đau vong quốc này, y phải sống cùng ta để gánh chịu, dựa vào cái gì y chết đi liền vô ưu vô lo chuyển thế trọng sinh, quên đi thống khổ, còn có thể cùng Tán Đa ở cùng một chỗ? Ta không muốn y được sống tốt."

"Hồn phách của y đã trên đường trọng sinh, ngươi không cần ở chỗ này nhìn chằm chằm Tuyết Liên của bản đế. Ngươi trộm đồ gì của y, bây giờ đem tất cả đưa lại cho bản đế." Châu Kha Vũ lười nghe đại kế báo thù của nàng ta, hắn ngoắc ngón tay lên, đuôi Trưởng công chúa liền rơi xuống một mảnh vảy, nhìn kỹ, mảnh vảy này cùng màu sắc của nàng không hề tương xứng, ngược lại lộ ra ánh sáng xanh trong suốt. Đây là vảy cá của Lưu Vũ, đã được Châu Kha Vũ đặt vào chú thuật của Tây Thiên*, để Lưu Vũ tùy thời đều có thể đến chỗ hắn. Không nghĩ tới, lại bị người này dùng thủ đoạn trộm đi. Hắn vung tay lên, hất Trưởng công chúa rơi xuống chín tầng mây: "Đừng làm bẩn hồ nước của bản đế."

*Trời ở phía Tây

Trưởng công chúa cũng không tức giận, lúc rơi xuống biển, nàng nắm chặt hạt châu trong tay, dù sao lần này nàng mạo hiểm đi đến chỗ Tây Đế, thu hoạch phong phú vô cùng.

"Muốn luân hồi? Ảo tưởng. Ngươi nhảy Long Môn, chết rất dứt khoát, bản Công chúa còn chưa tra tấn ngươi đủ, may mà ngươi sống lại một đời, kiếp này, bản Công chúa muốn đánh tan hồn phách của ngươi, ngươi cho dù sống lại nhưng vừa sinh ra đã không hoàn chỉnh. Không phải đã nói, dù thế nào cũng chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhận ra nhau, lập tức yêu mà không do dự sao? Ta muốn đem số mệnh của ta đặt lên người ngươi, đem số mệnh của ngươi đặt vào một hồn phách khác. Để ta xem thời điểm Tán Đa cùng ngươi gặp lại, là sẽ yêu Lưu Vũ có được số mệnh của ta, hay là yêu người có được một chút thức hồn từ số mệnh của ngươi. Để cho hắn biết, lời nói lúc trước của hắn buồn cười cỡ nào. Nỗi đau mà ta đã trải qua, ngươi phải trải qua nó một lần nữa."

Lưu Vũ, cứ chờ đấy, mặc dù ta không biết trong tinh bàn của Bắc Đế, ngươi chết hay sống, nhưng Tây Đế cũng hạ tinh bàn, khẳng định là ngươi ở trong tinh bàn của Bắc Đế xảy ra nguy hiểm, nếu không Châu Kha Vũ tuyệt đối sẽ không mạo hiểm hạ tinh bàn, trừ phi, hắn muốn cứu ngươi. Tinh bàn Tây Đế ta không cách nào thay đổi, ta lại càng không thay đổi được vận mệnh sau này của ngươi. Thế nhưng, ngươi còn sống thì thế nào? Ta muốn ngươi sống, để xem người ngươi yêu nhất chỉ có thể sống một đời, cho dù là thần hay là con người, hắn cũng không làm được. Ta còn muốn ngươi tự tay đẩy hắn vào chỗ chết, cho nên, đệ đệ tốt của ta, ta nhất định sẽ trợ giúp Châu Kha Vũ thật tốt, cũng vì tạo cho ngươi một cơ hội tự tay chôn vùi con đường thành thần cuối cùng của Tán Đa.

Hắn vừa rồi không có đuổi tận giết tuyệt, không phải vì hắn không thể giết, cho dù Lưu Vũ là Thiên Sát Cô Tinh thì thế nào? Chỉ cần Lưu Vũ có thể sống lại, không thể ở cùng một chỗ, hắn liền một mực canh giữ y từ xa. Không giết Trưởng công chúa, chỉ là hắn đột nhiên nảy sinh một chút tư tâm. Châu Kha Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống, Tuyết Liên trong lòng bàn tay lại xuất hiện. Hắn tiến lại gần hoa sen lấp lánh ánh sáng, đây là lần cuối cùng hắn nói chuyện với Lưu Vũ. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, linh hồn của Lưu Vũ đang biến mất, đã đi trên con đường hướng đến thiên mệnh: "Thực xin lỗi."

Không biết kết quả khi có thêm một cái tinh bàn của hắn sẽ như thế nào. Hoặc là hắn chết, Tán Đa thành thần, trở thành người đứng đầu tứ tượng, hắn vĩnh viễn ở dưới Tán Đa. Hoặc là hắn thắng, Tán Đa trở thành một con người, biến mất chỉ còn lại tro tàn, vĩnh viễn yên lặng dưới đáy biển sâu, biến thành tượng đá, hắn trở thành người đứng đầu tứ tượng, Đông Phương Thiên Vực sẽ lại tái xuất một vị thần, là ai cũng không sao cả.

Hắn biết, hai loại kết quả này, Lưu Vũ đều không thể tiếp nhận được. Cho dù dưới tình huống thứ hai, Lưu Vũ ở bên cạnh hắn, cũng vĩnh viễn sẽ không vui vẻ. Nhưng hắn không cam lòng, hắn không phục, dựa vào cái gì chỉ ngắn ngủi mấy vạn năm hắn không có ở đây, bọn họ đã ở cùng một chỗ, đều quên đi mình? Đây là tình kiếp hắn trải qua trước khi thành thần, còn chưa từng có nhận thức thật sự về một nửa kia, thậm chí còn chưa từng ở cùng một chỗ... Chưa bắt đầu, tình kiếp đã chấm dứt.

Tán Đa, so với nhau một trận nữa đi, lần này, ta sẽ không kém hơn ngươi.

Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm đẫm trong Tuyết Liên, sau đó dần dần tản ra.

Tiết Bát Nhất không khỏi sinh lòng thương hại, nhìn đi, ngay cả một giọt nước mắt chủ thần chúng ta cũng sợ đả thương ngươi. Lưu Vũ a Lưu Vũ, một đời này, ngươi phải đối xử tốt với ngài, đây là ngươi nợ ngài.

"Bản quân mạo muội." Đột nhiên, một thanh âm ôn nhuận phá vỡ sự hài hòa này, chỉ thấy Lực Hoàn đứng cách đó không xa, đang ôm quyền hướng Châu Kha Vũ tạ lỗi.

"Bản quân đến thúc giục Tây Đế luân hồi, thấy đại điện không có ai, liền tìm tới đây..." Lời đồn Tây Đế dụng binh như nước chảy, sát phạt quả quyết, sao lại yếu đuối như vậy? Vì một đóa Tuyết Liên không còn nguyên vẹn mà rơi nước mắt?

"Không rảnh!" Châu Kha Vũ giơ tay lên giữa không trung phất một cái, khung cảnh trước mặt Lực Hoàn liền thay đổi, xuất hiện ở một nơi khác.

"Ai..." Lực Hoàn tính toán thời gian, đã qua nửa ngày, trên trời một ngày, nhân gian một năm, nghĩ đến mình đã sinh ra, hắn lại không đi nhân giới mà phải ngây ngốc ở đây một thời gian, lỡ như phụ mẫu ghét hắn, bị vứt bỏ thì làm sao bây giờ? Lực Hoàn cũng không hề buông tha, ngày thứ hai ngày thứ ba đều từng có ý đồ xông vào đại điện, mỗi lần đều bị Võ Khúc ngăn trở về: "Bắc Văn Khúc chớ vô lý, Tinh Túc Tây Thiên chúng ta nổi danh thiện chiến, ít nhiều cũng có chút thủ đoạn, đến lúc đó đả thương ngươi, ta cũng không tiện giải thích."

"Ta chỉ là phụng thiên mệnh đến đốc thúc Tây Đế hạ nhân giới, Vương Hiếu Thần, ngươi vậy mà muốn động thủ với ta, có phải có chút quá đáng không?"

"Thế nhưng..."

Bỗng hắn bị một luồng ngoại lực kéo vào trong thần điện, dưới chân là mây mưa đang chuyển động, cùng với biển sao lấp lánh. Châu Kha Vũ đứng ở đó, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Lực hoàn không khỏi cảm khái, cho dù Tây Đế chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng sinh ra một sự tĩnh lặng lạnh nhạt rất nổi bật, liếc mắt một cái chính là phạm thượng. Chỉ thấy đôi mắt đen của hắn thâm thúy như một đầm nước cổ, nhìn vào đôi mắt kia, quanh thân liền vô lực, không thể thoát ra. Đây chính là vũ* thần đại đế đệ nhất thần giới, mỹ mạo và năng lực có thể cùng tồn tại trên người một nam nhân sao? Cho dù có mỹ mạo khuynh thành cũng không dám sinh ra lòng dâm ô, chỉ có thể hèn mọn kính ngưỡng, giống như ngưỡng mộ vầng trăng sáng treo trên cao.

*Vũ trong vũ lực

"Bắc Văn Khúc không cần thúc giục nhau, bản đế còn có chút việc phải dặn dò Văn Khúc, mấy ngày nữa là đủ rồi." Châu Kha Vũ chỉ vào tinh hải*: "Bản đế phải đi mấy chục ngày, dù sao cũng cần dàn xếp một chút. Không giống Nam Đế có Đế hậu, nàng đi trước, có Đế hậu chủ quản. Cũng không giống Bắc Đế, sớm nghe được thiên mệnh, đã sắp xếp xong mọi việc."

*Biển sao

Lực Hoàn khẽ chuyển tầm mắt: "Bản quân có thể nhìn tinh bàn của Tây Đế được không?"

"Bắc Văn Khúc, mời." Tây Đế ngược lại tự nhiên hào phóng, chỉ vào tinh hải dưới chân, làm một động tác mời.

Lực hoàn cũng không muốn nhìn nhiều, nhưng hắn biết giữa Châu Kha Vũ và Tán Đa Lưu Vũ có yêu hận tình cừu, chuyện này trong tam giới cửu thiên* ai không biết? Vì phòng ngừa biến số, hắn phải tự mình qua xem một chút mới an tâm. Nhìn xuống tinh hải, Lực Hoàn nhướng mày, cũng không nhìn ra có cái gì không đúng.

*Ba giới, chín tầng trời

"Tam Đế đồng tâm có thể nhìn ra từ tinh bàn của chủ thần chúng ta, xem ra tinh bàn Tây Đế bố trí cùng chủ thần chúng ta cũng không liên quan." Lực Hoàn thản nhiên thừa nhận suy nghĩ vừa rồi của mình với Châu Kha Vũ.

Chủ thần cho ngươi xem tinh bàn, tu vi này của ngươi, dù có thêm linh hạch của Bắc Đế các ngươi, cũng chưa chắc đã thấy rõ được tất cả. Tiết Bát Nhất cười khẽ một tiếng, không nói gì.

Tây Đế hướng Lực Hoàn khẽ gật đầu: "Vậy bản đế không tiễn."

Lực Hoàn liếc mắt một cái, tuy rằng Tây Đế sinh ra đẹp mắt, nhưng không khỏi quá mức bất cận nhân tình*. Lúc xoay người rời đi, dưới chân hắn không bước vững, thiếu chút nữa ngã xuống biển mây. Bên hông đột nhiên xuất hiện một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, đem hắn từ vực sâu kéo lên. Trong lúc đó đụng phải một vệt tua rua màu tím buộc ở bên hông hắn, tua rua rơi xuống biển mây, rốt cuộc không tìm được tung tích.

*Không hợp lý lẽ, đạo lý làm người

Lực Hoàn dán vào lồng ngực kiên cố của Tây Đế, ôm cánh tay đối phương đỡ mình để đứng vững. Trong nháy mắt tim đột nhiên đập rất nhanh, đặc biệt là khi tựa trên vai hắn. Còn chưa kịp suy nghĩ gì, lực đạo ở hông đã không còn, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của Tây Đế, càng ngày càng xa: "Bắc Văn Khúc cẩn thận, Tây Thiên của ta, phía dưới biển mây chính là đỉnh núi tuyết, ngã một lần, rất dễ tan thành từng mảnh. Bản đế còn có việc không thể dứt ra, thứ cho không thể tiễn một đoạn."

Lực Hoàn lần thứ hai bị bắn ra khỏi Tây Thiên, hắn thở dài, tim đã đập bình ổn trở lại, không còn sự rung động vừa rồi. Hắn cười một chút, ai da, dù sao cũng là mỹ nhân, gặp phải tự nhiên sẽ luống cuống. Hắn xoay người nhìn nhân giới dưới chân, nhếch môi lên, lần này hạ giới, so với bất kỳ lần lịch kiếp nào cũng đều khổ hơn a, đặc biệt khó ứng phó nhất chính là phải thú thê sinh hài tử. Hắn theo bản năng sờ sờ thắt lưng,  ơ~ vốn nghĩ lần này thời gian lịch kiếp ở nhân giới sẽ có thê tử, muốn sờ vào nút thắt nhân duyên bên hông mình, sao lại sờ không thấy? Lực Hoàn ở Tây Vực tìm mấy ngày liền, mãi đến khi Tây Đế hạ phàm, hắn cũng không tìm được, mắt thấy bản thân mình ở nhân giới sắp chết, lòng hắn tĩnh lặng. Không sao, cùng lắm thì lẻ loi cả đời, cũng có phải chuyện lớn đâu?

Vì thế hai mắt nhắm lại, nhảy xuống luân hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro