Như Ý phường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHƯ Ý PHƯỜNG

Posted by Alex on July 13 2008 Ngươi là tâm huyết cả đời của sư phụ, là tác phẩm duy nhất của ta trên thế gian. Lúc ấy ta nghĩ, phải giữ gìn ngươi bằng bất cứ giá nào! Kết quả là, mỗi năm ta phải thay máu cho ngươi một lần, mỗi năm một lần! Đừng có liến láu với ta về những nỗi đau đớn vớ vẩn, ta còn đau đớn hơn ngươi nhiều lắm!

THẨM ANH ANH

NHƯ Ý PHƯỜNG

Một truyện và vài điều: mừng sinh nhật đại ca

13 Jul 2008, Alex

HỒI THỨ NHẤT

CHIẾC KIM HÌNH LƯỠI LIỀM

Đao chém vào vai, máu chảy xối xả. Hà Tiểu Kiều không khỏi lo lắng. Khi chia tay ở cửa rừng Họa Mi, Mộ Dung có nói sư tỷ Lâm Như Ý của chàng đang điều hành một dược phường mang tên nàng tại thị trấn Thanh Thủy, dặn cô đến đó tìm. Kết quả là cô đang ở cái thị trấn nho nhỏ ấy đây, nhưng loay hoay tìm kiếm suốt cả ngày, tới tận lúc mặt trời xế bóng mà cũng không ai biết phường thuốc Như Ý ở đâu cả.

"Thôi vậy," cố lãng quên đến vết thương càng lúc càng nhói buốt và rát bỏng, Tiểu Kiều tự nhủ. "Cứ tìm quách một tên lang trung tầm tầm rồi hỏi thăm nơi chốn của Lâm Như Ý sau. Nhưng chẳng biết ở thị trấn heo hút này có tên lang trung nào ra hồn không nữa!"

.

oOo

Hà Tiểu Kiều vừa uống bát canh vừa hỏi thăm điếm tiểu nhị.

- Có chứ! - Tiểu nhị kêu lên như chạm tự ái. - Chắc cô nương mới đến vùng này phỏng ạ? Trong vòng một trăm dặm quanh đây, còn ai không biết Lâm đại phu ở đường Ngân Giai, một vị thần tiên sống đấy nhé! Cô cứ hỏi thử xem, riêng bọn trẻ con đã từng mang ơn đại phu chữa trị ở làng chúng tôi cũng phải đến hai ba mươi đứa rồi!

Hà Tiểu Kiều nửa tin nửa ngờ, tiểu nhị lại bồi thêm:

- Y thuật của Lâm đại phu đúng là thần thông quảng đại. Ngồi sau bức rèm, chỉ thò ba ngón tay ra chạm khẽ là đọc vanh vách nan y tứ chứng, thuốc đến đâu bệnh lui đến đấy...

- Xem bệnh từ sau rèm á? - Hà Tiểu Kiều thắc mắc.

Một lão già bàn bên chen vào:

- Người ta là đàn bà con gái, cố nhiên có chỗ e thẹn khiêm nhường.

- Đàn bà con gái à? - Tiểu Kiều mừng rỡ. - Khuê danh của cô ấy là gì, có phải Như Ý không?

- À, cái đó thì không rõ lắm. - Tiểu nhị ngập ngừng.

Bất kể đúng sai, Tiểu Kiều lập tức chạy đến Ngân Giai theo chỉ dẫn của điếm tiểu nhị. Trời đã nhọ mặt người, trên cổng dược phường quả có treo một tấm biển, nhưng trống trơn, không viết chữ nghĩa gì hết. Tiểu Kiều lưỡng lự chốc lát, cuối cùng vẫn cầm vòng gõ đập cồm cộp lên cửa.

Người ra mở cửa là một thiếu phụ, cũng có thể là một thiếu nữ, thân hình nhỏ nhắn vận đồ đen, đôi mắt ẩn sau lớp mạng sa nhìn từ đầu xuống chân Tiểu Kiều. Không nói một lời, nàng nhẹ nhàng đi trước, dẫn Tiểu Kiều vào tiền sảnh.

Trong sảnh tranh tối tranh sáng, lẩn quất hương hoa mai. Nhưng mùi hương ấy không thanh khiết lắm, tựa như muốn dùng để lấn át một thứ gì. Tiểu Kiều bất giác bấu chặt tay vào đốc kiếm.

- Lâm đại phu có nhà không? - Cô sẽ hỏi.

- Có đấy. - Vừa đáp lại với đôi chút kém nhiệt tình, thiếu phụ hoặc thiếu nữ nọ vừa mở một cái tủ khổng lồ, lục tìm gì đó. Tiểu Kiều đứng sững giữa sảnh, nhất thời chân tay thừa thãi không biết để vào đâu.

- Cởi quần áo ra mau đi! - Thiếu phụ điềm tĩnh bảo.

Tiểu Kiều ngạc nhiên nhìn sang, thấy nàng ta đang bưng một cái khay chứa gì đó lấp lánh sáng.

- Cô trúng đao ô kim của Huyết yến tử Vương Cảnh Đường. Chất độc trên đao không đến nỗi làm mất mạng nhưng phải hút ra ngay, để lâu thì nhất định cô sẽ khốn khổ cả đời.

Hà Tiểu Kiều sực hiểu, thiếu phụ gầy choắt này chính là Lâm đại phu mà thiên hạ vẫn đồn đại.

Lâm Như Ý cho Tiểu Kiều uống một tễ thuốc giải độc, đoạn hỏi:

- Cô sợ không?

Tiểu Kiều chẳng hiểu nàng ta hỏi cái gì, nhưng hết sức yên tâm về danh tiếng thần y, cô đáp:

- Không!

Lâm Như Ý tựa hồ cười nhạt sau tấm mạng sa. Vết chém không sâu, cũng không sưng phồng, máu sắp đông lại. Lâm Như Ý châm mấy mũi kim lên cột sống Hà Tiểu Kiều. Vai cô gái bỗng mất cảm giác. Sau đó, nữ thần y mở một lọ sứ nhỏ có vẽ hình dây nho bằng men, mùi rượu cồn nồng đượm tản ra trong bóng tối. Nàng lấy một miếng bông mịn trắng thấm rượu rồi khéo léo chà quanh miệng vết thương. Lát sau đổi miếng khác, lại chà đều đều, cứ thế ba lần. Tiểu Kiều không thấy đau, nhưng đầu óc dần mụ mị vì mùi rượu thuốc. Lâm Như Ý sát trùng vết thương rất nhanh, cuối cùng nặn máu đen ra.

Tiểu Kiều tò mò nhìn máu chảy, một lát màu đen chuyển sắc đỏ, biết rằng độc tố trong cơ thể đã được nặn hết, nàng thầm mừng rỡ.

Đèn dầu được thắp sáng, thứ ánh sáng leo lét càng nhấn mạnh những khoảng tối trong tiền sảnh nhỏ hẹp. Lâm Như Ý tút một sợi chỉ ngắn mảnh trên khay, bàn tay kia chụm các ngón lại, giữa các kẽ tay óng ánh một mũi kim - nếu quả thực đó là kim. Rõ ràng nàng ta đang xỏ chỉ luồn kim, nhưng mũi kim đó khác với kim thường, nó cong cong như một vành trăng non.

Hà Tiểu Kiều chằm chằm theo dõi từng động tác của Lâm Như Ý. Xỏ xong kim, không mảy may do dự, nàng đâm luôn vào làn da trắng ngần của Tiểu Kiều.

- Ái... - tuy không cảm thấy đau lắm nhưng Tiểu Kiều vẫn thốt lên. Mũi kim hình lưỡi liềm mau chóng xuyên qua hai mép da của vết thương, kéo theo một sợi chỉ đen. Chẳng biết các ngón tay Như Ý cuốn mấy lượt chỉ đen và cuốn thế nào, chỉ biết cuối cùng kết được thành một cái nút con con, không chặt không lỏng.

- Phải khâu da thì vết thương mới lành được. - Lâm Như Ý điềm tĩnh giải thích. - Bảy ngày nữa vết thương liền miệng, tôi sẽ tháo chỉ cho, không có sẹo siếc gì đâu.

Khâu xong, Như Ý lại dùng rượu thuốc sát trùng ba lượt. Tiểu Kiều nhìn vết thương đen đặc chỉ chẳng khác nào con rết trăm chân trên vai, đầu óc bối rối, buột miệng gọi:

- Như Ý sư tỷ...

Lâm Như Ý đang rửa kim, nghe vậy sững sờ. Nhũ danh của nàng xưa nay chỉ có người trong nhà mới biết.

- Cô là ai đấy? - Nàng miết chặt cái kim hình trăng non.

- Muội với Mộ Dung là... - Tiểu Kiều đỏ mặt, nói lảng đi. - Muội tên Hà Tiểu Kiều, chính Mộ Dung bảo muội đến tìm sư tỷ để chữa trị.

- À... - Giọng Lâm Như Ý bỗng nhiên xa vắng. Nàng chầm chậm gỡ tấm sa che màu đen xuống. Lúc này Tiểu Kiều mới nhìn rõ khuôn mặt ấy. Như Ý gầy thảm hại, và không có nét trẻ thơ như cô tưởng tượng nãy giờ. Nói chính xác là không thể đoán được tuổi tác nàng. Gương mặt cơ hồ trong suốt, không huyết sắc, thấy rõ từng mạch máu xanh xanh chuyển động dưới da, thậm chí thấp thoáng cả khung xương trắng bên trong. Đôi mắt quá to trên khuôn mặt góc cạnh xương xẩu, khóe mắt phớt nếp nhăn nhưng vẫn lưu nét duyên dáng của một thời thanh tân. Tiểu Kiều bỗng xót xa trong dạ. Như Ý lẩm bẩm:

- Thế Mộ Dung đâu? Đến giờ uống thuốc rồi sao nó vẫn chưa quay về?

.

HỒI THỨ HAI

HÌNH THÊU ĐEN TRẮNG

Đêm thanh người vắng chim kêu sương. Hà Tiểu Kiều khoác chiếc chăn đơn, co ro ngồi chuyện trò với Lâm Như Ý. Trong gian hậu đường nhỏ hẹp này, hương mai nhạt hơn phía ngoài tiền sảnh. Phòng của Lâm Như Ý nồng nặc rượu cồn. Tiểu Kiều nghĩ: "Sư tỉ chữa trị khâu da cho người ta, chắc hẳn phải trữ nhiều rượu thuốc lắm! Nhưng mà, ngoài rượu thuốc còn thấy lẫn một mùi vị gì khác, là mùi gì ấy nhỉ?"

Lâm Như Ý ngồi dưới ngọn đèn dầu nhỏ đằng xa, chiếc kim hình trăng cong vẫn nhịp nhàng đưa trên những ngón tay. Nàng bảo đang thêu một tấm áo khoác cho Mộ Dung. "Sư tỷ thật vất vả!" Tiểu Kiều nhìn vóc dáng gầy gùa, thấy mong manh mờ ảo không kém gì một cái bóng nhòa trên tường. Bốn bức tường xung quanh treo vô khối tranh thêu, non nước đình tạ, hoa chim giun cá, trông sống động như thật dưới ánh đèn chập chờn. "Đường kim mũi chỉ của sư tỷ thật bất phàm." Tiểu Kiều càng lúc càng ngưỡng mộ Như Ý. Cô chỉ thắc mắc vì sao những tác phẩm thêu thùa kia có mỗi hai màu đen trắng, vải thêu thì vàng vọt lạ lùng! Kỳ quái thật!

Tiểu Kiều vừa ngắm tranh vừa thuật lại với Lâm Như Ý những thành công vang dội của Mộ Dung: ở Hiệp Khách sơn trang, chàng đã chiến thắng cao thủ của tam thập lục phái và trở thành võ lâm bá chủ. Mộ Dung năm nay mới hai mươi sáu tuổi, sự xuất hiện của chàng làm ngời sáng cả võ lâm trung nguyên vốn tiêu điều xơ xác suốt mười mấy năm qua.

Võ công của chàng thì lợi hại thôi rồi, quán thông đủ mọi môn mọi phái. Tiểu Kiều là con cháu Hà gia ở Hán Dương, kiến thức có thể nói là rộng vô cùng, nhưng rất nhiều chiêu số của Mộ Dung cô không nhận ra được. Lâm Như Ý thấy cô gái hào hứng kể, cũng không ngắt lời. Đợi Tiểu Kiều nói xong, nàng mới giúp cô bổ sung cho đầy đủ.

- Sư tỷ hiểu biết rộng quá! Y như thể tận mắt trông thấy ấy! - Tiểu Kiều kêu lên kinh ngạc.

Lâm Như Ý cười nhạt. Khi cười, mặt nàng loáng qua một lớp sóng hồng như máu đùn lên, trông sờ sợ.

- Cũng phải thôi. Mộ Dung là do sư tỷ một tay nuôi dưỡng mà lị! - Tiểu Kiều lẩm bẩm. - Cố nhiên sư tỷ phải nắm vững từng chiêu từng thức của chàng chứ.

"Đâu chỉ đơn giản thế!" Như Ý cười nhạt:

- Cô biết vì sao nó tên là Mộ Dung không? Thời nhà Tống có một thế gia Mộ Dung, nghe đồn thông thuộc công phu khắp thiên hạ, dùng chính công phu của đối phương đấu lại đối phương. Sư đệ ta cũng mang trong mình tuyệt đỉnh võ công của mười ba danh phái trên võ lâm, không ai địch nổi, nên ta gọi nó là Mộ Dung.

Hình ảnh rạng ngời tuấn tú của Mộ Dung hiện lên trước mắt Tiểu Kiều, cô vui vẻ:

- Mà các thiếu gia của nhà Mộ Dung còn là những trang công tử đẹp đẽ nữa chứ. Sư tỷ nói Mộ Dung vô địch thiên hạ, thật thế ư? Chàng có làm bá chủ võ lâm mãi mãi được không?

Như Ý không đáp, vẫn đều đều đưa chiếc kim trăng non.

- Sư tỷ, vừa rồi sư tỷ còn nói là đến giờ chàng phải uống thuốc? - Tiểu Kiều sực nhớ, lộ vẻ lo âu. - Sao muội chưa bao giờ nghe chàng nhắc tới thuốc men gì nhỉ? Chàng mắc bệnh ư?

- Từ nhỏ nó đã không được khỏe mạnh rồi. Mỗi năm phải uống thuốc một lần. Nó... - Như Ý nhìn Tiểu Kiều vẻ tư lự. - ... thì ra chưa nói với cô.

Vô lý! Mộ Dung lúc nào cũng dào dạt sức sống mà lại không khỏe ư? Tiểu Kiều ngờ vực, nhưng không dám hỏi. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì, cô sốt sắng kể:

- Nhưng... lúc chia tay, chàng bảo đang ngây ngấy sốt.

- Sốt rồi ư? - Lâm Như Ý run bắn, chiếc kim đang chạy nhanh bỗng dừng phắt lại. - Thế mà còn chưa thèm về, vậy thì rầy rà to rồi!

- Sao ạ? - Tiểu Kiều thắc mắc.

- Muộn rồi. Cô mau ngủ đi! - Giọng Như Ý bỗng đanh lại.

.

HỒI THỨ BA

Ở LẦU PHÙ DUNG

Trên lầu Phù Dung, gió đùa lan can. Sau chiếc rèm tương buông hờ hững có bóng người thấp thoáng, áo xanh mềm mại, bên mình thanh trường kiếm dựa nghiêng.

Lầu Phù Dung nổi tiếng về món thanh tửu tự cất. Phương pháp chưng cất này chỉ lưu truyền trong dân gian miền tây Hồ Nam, không truyền cho người ngoài. Khách phương xa tới ai cũng gọi hẳn một vò. Vò được đào dưới đất lên, đặt lên bàn mới bóc xi, mùi thơm lan tỏa khiến hồn người ngây ngất. Khách áo xanh đang có mặt trên lầu đây cũng không phải ngoại lệ, khác chăng là tư thế chàng đường hoàng đĩnh đạc, thậm chí nghênh ngang, mỗi cử chỉ động tác đều tỏ rõ cho thiên hạ biết anh hùng trên đời chả là cái đinh gỉ gì với ta, ta chấp một mắt hết. Trường kiếm này chưa tuốt ra, chỉ e đã uống no máu các ngươi rồi.

Tiểu nhị vén rèm hô:

- Rượu...

Tiếng hô đứt tõm một cái giữa khoảng không, xé câu nói làm đôi:

- ... đây!

Nhã tọa không lớn, mỗi góc nhà có một hán tử vạm vỡ đứng trấn, võ phục gọn gàng, hai tay chống nạnh. Tám luồng mắt chúng hừng hực sắc bén, dễ mà đủ để châm cháy một đống củi.

Tiểu nhị sợ hết hồn, gần như quăng mâm rượu lên bàn rồi hấp tấp lủi xuống. Người khách áo xanh dùng hai ngón tay gỡ nắp xi, ngửi ngửi một hồi vẻ hài lòng, xong tự rót ra ung dung thưởng thức. Khuôn mặt chàng vốn hơi đỏ, rượu lạnh xuống đến ruột thì mặt trắng dần ra, trông càng thêm phong thần tuấn lãng.

Bốn hán tử kiên nhẫn đợi chàng uống hết chung này đến chung kia, cuối cùng không nhịn nổi nữa bèn giục:

- Mộ Dung! Hôm nay nhất định ngươi phải giải thích rạch ròi với Đoàn gia chúng ta!

Mộ Dung mỉm cười:

- Võ lâm bá chủ, ai thắng thì làm. Tháng trước tỉ võ ở Hiệp Khách sơn trang, người trong thiên hạ đều chứng kiến tận mắt cả. Đoàn lão gia nhà các ngươi đấu không lại ta nên phải nhún mình nhường nhịn. Sao hôm nay lại muốn... - Chàng thình lình búng nhẹ ngón giữa, đột nhiên chiếc chén sứ nhỏ trong tay thủng một lỗ tròn, thanh tửu tia ra, bắn thẳng vào tên hán tử họ Đoàn nọ. Kẻ đó không kịp trở tay, mặt mũi ướt sũng.

Cú tấn công bất thần của Mộ Dung khiến mấy người họ Đoàn phẫn nộ, gần như muốn xông ngay lại xé xác chàng. Mộ Dung không buồn ngó ngàng đến, cứ điềm nhiên uống rượu cười khẩy. Tân nhiệm võ lâm bá chủ, còn biển máu núi đao nào chàng chưa gặp qua, há sợ mấy tên binh tôm tướng tép nhà họ Đoàn này sao!

Lúc ấy từ ngoài cửa loáng thoáng có tiếng kình khí xé gió. Mộ Dung nhanh nhảu né mình, nhưng luồng kình hiển nhiên không nhằm vào chàng, vì chỉ có chiếc móc rèm tương bị đánh gãy làm cả bộ rèm rơi lạo rạo, căn nhã tọa tức thì tràn ngập ánh sáng tự nhiên.

Mộ Dung cười nhạt:

- Nhất dương chỉ của Đoàn lão tiền bối quả nhiên lợi hại!

- Không dám. Thân bại tướng đâu dám ngoa ngôn. - Người vừa đến là một trung niên hán tử bộ điệu ung dung, nguyên tiền nhiệm võ lâm bá chủ, tộc trưởng Đoàn gia Vân Nam Đoàn Huy Chi. Bên cạnh ông ta còn có một lão đạo sĩ lạ mặt.

- Đây là Mộc Phong đạo trưởng, chưởng môn Võ Đang. Thấy người tiện đường vân du qua đây, lão phu mời người cùng đến thăm thiếu hiệp. - Đoàn Huy Chi giới thiệu với một nụ cười rất chân thành. - Võ lâm có được một trang thanh niên tuấn kiệt như Mộ Dung thiếu hiệp, đó là điều rất đáng mừng.

- Không dám! Hân hạnh được gặp các vị! - Mộ Dung cười đáp. Phải, Mộc Phong là sư đệ của Lâm Phong, nguyên chưởng môn Võ Đang. Lâm Phong đã chết, Võ Đang chẳng có gì đáng sợ nữa. Chỉ hiềm đệ tử của họ quá đông. Họ mà giở mửng lấy thịt đè người thì cũng thực đau đầu. Bản thân chàng không hề xích mích với Võ Đang, Mộc Phong đến đây làm gì?

- Chiêu Nhất dương chỉ ban nãy của thiếu hiệp chẳng phải còn cao hơn Nhất dương chỉ của lão phu một bậc ư? - Đoàn Huy Chi cười rất khách sáo.

- Nói thế là thế nào? - Mộ Dung ngơ ngác hỏi.

- Chẳng nhẽ chiêu thức mà thiếu hiệp vừa sử dụng lại không phải là tuyệt kỹ Nhất dương chỉ bí truyền của họ Đoàn chúng ta sao? - Đoàn Huy Chi gặng hỏi.

Mộ Dung cười nhạt:

- Nhất dương chỉ quái gì chứ! Võ công của ta do sư phụ truyền dạy, không liên quan gì đến Đoàn gia nhà các người!

Đoàn Huy Chi gắng kìm nén, dù mặt đã đỏ bầm lên:

- Mười mấy năm trước, tiểu điệt Đoàn Dịch nhà ta vô cớ mất tích, đến nay còn chưa rõ sống chết ra sao. Chẳng hay, chẳng hay...

- Đoàn Dịch là đứa nào? Ta đâu có quen. - Mộ Dung ngắt lời, vẻ khinh thường lộ rõ trên nét mặt.

Đoàn Huy Chi không kiềm chế nổi nữa, nhón gót tới, vung ngón tay đâm vào mắt trái Mộ Dung. Gã thanh niên không né tránh, thậm chí không sờ vào kiếm, chỉ giơ tay phải hóa giải Nhất dương chỉ của Đoàn Huy Chi. Họ Đoàn cảm thấy một luồng đại lực tràn sang, vội vàng thụt lùi, bước chân loạng choạng.

- Bạt vân kiến nguyệt! - Mộc Phong đứng bên quan sát, không kìm được thốt lên.

Nguyên lai đòn tấn công của Đoàn Huy Chi vô cùng tàn độc, nhưng chỉ là hư chiêu, không thể làm Mộ Dung bị thương. Nhưng lúc Mộ Dung lắc mình né tránh, ông ta lại vung tay phải nắm vào mạch môn chàng, muốn cho gã thanh niên mục hạ vô nhân này biết thế nào là lợi hại. Không ngờ Mộ Dung khẽ khàng phản kích bằng cách dùng ngay cầm nã thủ pháp của Võ Đang, chặt ngang mọi hậu chước của Đoàn Huy Chi.

- Mộ Dung thiếu hiệp! - Mộc Phong lên tiếng. - Ai dạy thiếu hiệp Vân thủ của Võ Đang vậy?

Mộ Dung sốt ruột đáp:

- Ta đã nói rồi. Toàn bộ công phu của ta đều do sư phụ tứ giáo. Sao các người cứ kéo chằng về môn phái mình vậy nhở? Từ thưở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, ta đã lên núi Võ Đang lần nào đâu!

Mộc Phong và Đoàn Huy Chi đưa mắt nhìn nhau. Mộc Phong ho khẽ, rồi nghiêm chỉnh nói:

- Chính là điều chúng ta muốn thỉnh giáo thiếu hiệp đây. Lệnh sư là ai?

Mộ Dung sầm mặt:

- Có nhất thiết phải nói cho các ngươi biết không?

Mộc Phong mỉm cười:

- Người giang hồ vẫn có câu: "anh hùng không hỏi xuất thân," nhưng địa vị của thiếu hiệp đã khác trước, chí ít cũng phải công cáo với người thiên hạ. Huống hồ...

- Huống hồ võ công thiếu hiệp thực quá quái dị. - Đoàn Huy Chi đỡ lời. - Chúng ta không thể không hỏi, ai là người đã ăn cắp ngần ấy bí kíp mật truyền của các môn các phái?

Mộ Dung nổi giận thực sự, tuốt soẹt bội kiếm khua lên. Vò rượu tức thì bị chẻ đôi thành hai nửa chằn chặn.

- Diệt Tuyệt kiếm pháp! - Đoàn Huy Chi và Mộc Phong lộ rõ vẻ sửng sốt.

- Hừ, xem ra còn biết cả công phu của Nga Mi nữa! - Đoàn Huy Chi lùi lại một bước, ngoái đầu nói nhỏ với Mộc Phong. - Xem ra chúng ta cũng nên bàn bạc với cả Vân Không sư thái nữa.

Trường kiếm như làn nước lóng lánh sáng dưới ánh mặt trời.

- Cũng phải. - Mộc Phong lập tức vòng tay nói với Mộ Dung. - Thiếu hiệp, hậu hội hữu kỳ!

Hai lão già phất tay áo, lững thững đi xuống lầu. Riêng Mộc Phong, trước lúc biến hẳn còn ngoái lại liếc Mộ Dung, đột nhiên lẩm bẩm:

- Thực ra ta vẫn lấy làm lạ, hình như ta đã gặp người này ở đâu rồi!

Mộ Dung không nghe thấy. Chàng đang thẫn thờ nhìn nền nhà. Vừa tức giận một chút mà toàn thân đã nóng sực lên. Mỹ tửu thơm gắt chảy xuống nền nhà, tỏa ra mùi hương mê người.

"Tiểu Kiều." Chàng sực nhớ lại cái nơi mà bốn bề nồng nặc mùi cồn và quanh năm u ám, cả cái chất thuốc cổ quái nọ, gần đây chàng mới biết, thứ thuốc ấy là...

"Ta không muốn về, dù cho sư tỷ có một mình cô đơn, thì cũng cứ để Tiểu Kiều đi bầu bạn với sư tỷ là được rồi."

Thiên hạ sao cứ nhằng nhẵng truy hỏi sư thừa mà chính bản thân chàng cũng không nhớ nữa. Mọi người đều nói võ lâm bá chủ là niềm rạng rỡ mới của giang hồ. Nhưng rốt cục chàng là ai, từ phương nào đến? Câu hỏi ấy giống như một dấu sắt nung đỏ, nung người ta đến đau đớn mê muội cả người.

Khi dòng rượu đổ đã bay hơi hết, Mộ Dung cuối cùng cũng đi đến quyết định.

.

HỒI THỨ TƯ

Y MỘC LAN

Khi Tiểu Kiều tỉnh giấc, Lâm Như Ý không còn ở trong phòng nữa. Cô gái bò dậy, tò mò nhìn bộ áo mà nàng ta thêu cho Mộ Dung đang vứt gần đấy. Nhưng không nhìn thì thôi, nhìn đến chỉ muốn mửa!

Tấm áo da vàng ềnh ệch, bốc lên một thứ mùi gây gây lạ lùng, vốn dĩ là một tấm da người nguyên vẹn đã tẩy và lạt sạch. Trên nền da thêu chi chít những hoa sen và uyên ương, nhưng chỉ thêu lại là tóc người.

Tiểu Kiều ném toẹt tấm áo xuống đất, nhảy cẫng lại sau. Cô nhảy mạnh quá nên cụng đầu vào tường, nhưng tường rất mềm. Tiểu Kiều mở to mắt nhìn lại thì nhận ra mình vừa đập đầu vào một bức tranh thêu của Lâm Như Ý. Ánh mặt trời từ ngoài cửa hắt vào, lần đầu tiên gian phòng hiện lên rõ ràng sáng sủa, soi tỏ các hình thêu bằng tóc tinh xảo trên những tấm da người, cái đen cái trắng, đều rành rọt sống động vô cùng.

Tiểu Kiều rên rỉ lao ra mé cửa. Cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Cô nghiến răng huých mạnh, bỗng phát hiện ra trong mình không còn một chút khí lực nào nữa. Cô vén tay áo lên xem thì thấy trên các đốt và khớp xương găm đầy những chiếc kim hình trăng non, thì ra tại chúng mà cô không thể vận được chân lực. Tiểu Kiều ghé miệng nhể những mũi kim, sực hiểu vì sao kim của Lâm Như Ý lại có hình này. Chân kim móc vào da thịt, không thể nhổ được, hễ lay lựa là đau nhói đến tận tâm can.

- Sư tỷ! - Tiểu Kiều dộng mạnh vào cửa, gào lên khản đặc. - Sư tỷ!

- Đừng la hét, ta không muốn làm gì cô đâu. - Giọng Như Ý vọng vào. - Chỉ có điều, Mộ Dung rất quan tâm đến cô, phải thế không?

Mộ Dung rất quan tâm đến mình ư? Nói thế là thế nào? Trái tim Tiểu Kiều trống rỗng.

Như Ý thong thả tiếp:

- Mộ Dung quá bướng bỉnh, không chịu quay về uống Y Mộc Lan. Cô biết không? Nó lớn lên nhờ uống Y Mộc Lan, dừng lại là sẽ chết. Ta quyết không thể để nó chết. Ta bắt cô, nó sẽ quay về gặp ta. Ta hi vọng là sắp rồi!

Y Mộc Lan, cái quỷ gì vậy? Tiểu Kiêu cố lục lọi trí nhớ đang rối bòng bong của mình. Hình như trước đây cô có nghe các chị em bạn lịch duyệt trong giang hồ nhắc đến, đó là một thứ độc dược rất lợi hại và ngấm rất chậm, dùng thuốc xong thì yếu đến nỗi gió thổi cũng bay. Nguyên Phối phu nhân, đường chủ Lôi Công đường, chẳng phải là bị mẹ chồng dùng Y Mộc Lan đầu độc chết từ từ đó sao? Không một vết tích, người ngoài còn tưởng chết vì lây nhiễm. Đường chủ cũng chẳng nói một lời nào. Lâm Như Ý ơi Lâm Như Ý, bề ngoài cô yếu đuối mà lòng dạ và thủ đoạn lại ác độc như vậy ư, với ngay chính sư đệ mình?

Mộ Dung, Mộ Dung? Nên mong huynh đến, hay là mong huynh không đến đây?

Bên ngoài tấm giấy dán cửa sổ vàng vọt, trời hết sáng lại tối, hết tối lại sáng. Hà Tiểu Kiều không đếm ngày nữa, người đã suy sụp, đếm ngày làm gì. Cô những tưởng theo Mộ Dung hành tẩu giang hồ chừng ấy năm thì phải rắn rỏi, chịu khó chịu khổ giỏi lắm rồi, không ngờ trong cốt tủy, cô vẫn là đại tiểu thư được cưng nựng của Hà gia ở Hán Dương.

Ánh trăng ngà ngà làm nổi bật những đường thêu diễm lệ.

Lâm Như Ý thật không phải là người.

Lạch cạch. Tiếng chốt cửa sổ lách cách. Tiểu Kiều trào nước mắt. Mộ Dung đã đến.

- Ta biết cả rồi, vì thế phải đến xem tình hình muội trước. - Mộ Dung vuốt tóc Tiểu Kiều. - Còn bây giờ đi tìm sư tỷ đây.

- Nhưng... - Tiểu Kiều lẩm bẩm. - Cô ta sẽ bắt huynh uống thuốc...

Nét mặt Mộ Dung bỗng cứng đờ. Một suy nghĩ quái lạ bất thần trồi lên trong lòng Tiểu Kiều. Hóa ra Mộ Dung đã biết từ trước, nhưng không cho mình hay.

- Tiểu Kiều, sư tỷ của ta cô đơn cả đời, ngoài sư phụ đã mất sớm và ta ra, sư tỷ chẳng còn bà con bè bạn nào cả. - Giọng Mộ Dung tắc nghẹt, diễn đạt có phần khó khăn. - Ta đoán, sư tỷ muốn dùng cả đời để níu giữ ta, vì vậy, vì vậy...

Tiểu Kiều u ẩn nhìn Mộ Dung, phát hiện ra mặt chàng vẫn đỏ gây gây. Đã rời Phù Dung lâu hơn một tháng rồi mà cơn sốt âm ỉ của chàng chưa bớt.

Mộ Dung nghiến răng, quả quyết nói:

- Nhưng Tiểu Kiều ạ, ta nhất định không để sư tỷ khống chế ta thêm nữa. Vứt béng Y Mộc Lan đi! Ta sẽ đòi sư tỷ đưa thuốc giải cho những gì bà ấy đổ vào người ta bấy nay.

Mắt Tiểu Kiều cháy rực:

- Cô ta chịu đưa sao? Lâm Như Ý đâu phải con người đơn giản.

Mộ Dung máy môi:

- Ta sẽ có cách.

Ngoài trấn Thanh Thủy có dãy núi Bạch Liên, nơi này vốn nhiều hươu đi lại. Song mấy năm gần đây, sơn dân khó lòng nhìn thấy bóng dáng những con hươu sao nhảy nhót trong rừng núi nữa. Dân tình kể có người vào rừng ban đêm, trông thấy một bộ xương trắng thành tinh bay là là trên vách đá lùa bắt từng con hươu một. Tuy nhiên đấy chỉ là chuyện ngồi lê đôi mách, mọi người nghe thì biết vậy, chẳng mấy ai tin.

Nhưng Mộ Dung thì rõ lắm. Chàng nắn nắn hông, gói giấy nhỏ vẫn còn.

Đằng sau nhà ở có một ngôi miếu đường, năm tháng trôi qua khiến rường cột mục nát cả. Lâm Như Ý có phòng riêng nhưng không bao giờ về ngủ. Gian miếu quanh năm treo trướng trắng và nồng nặc mùi rượu cồn khó tả này mới là nơi nương thân thật sự của nàng.

Lâm Như Ý đang thiêm thiếp ngủ, lưng tựa vào chân đế nến. Mộ Dung chăm chú nhìn gương mặt nàng, những mạch máu xanh xanh chậm chạp chảy dưới làn da trong như lưu ly. Trên án có một cái bát bằng bạc đen đựng đầy tiết hươu gần đông màu mã não. Mộ Dung ngập ngừng một thoáng rồi lấy chiếc bao giấy ra, rắc bột tinh cá màu trắng lên trên lớp tiết và kiên nhẫn theo dõi cho đến khi bột tan biến. Thứ thuốc này sẽ khiến máu trong cơ thể đông lại sau một canh giờ, chàng đã xin của Dược Ma Thẩm Bân với cái giá là tính mệnh Tiêu Tương thần kiếm, công việc được tiến hành rất kín kẽ. Mí mắt Như Ý hình như hơi nhướng lên, Mộ Dung giật nảy mình.

Hơi thở của nàng vẫn đều đặn. Trời sắp sáng, chẳng biết Tiểu Kiều có lo lắng không. Thôi cũng đành để nàng chờ thêm một chút vậy. Mộ Dung thắp một nén hương, lặng lẽ quỳ xuống trước linh vị sư phụ.

.

oOo

Bị hơi lạnh của mũi kim lưỡi liềm đánh thức, Mộ Dung bừng tỉnh, cơ thịt sau lưng co rút lại.

- Đừng động đậy, cẩn thận kẻo kim nó đâm vào người đệ. - Giọng sư tỷ vẫn ôn hòa như thường.

Nàng đang khâu áo cho chàng. Đêm qua khi chàng nhảy qua tường viện để đi tìm Tiểu Kiều, vạt áo sau lưng bị gai rào rách tả tơi. Giống như mọi lần, Lâm Như Ý lại dùng chiếc kim đặc biệt vá áo cho chàng. Mái tóc dài chấm đất của nàng đổ trên lưng Mộ Dung, vàng vàng, phơ phất qua mắt chàng. Sực nhớ ra một điều, Mộ Dung ngoái lại nhìn sư tỷ, thấy môi nàng vẫn còn dính tiết hươu chưa lau đi khiến sắc mặt tái xanh thêm dễ sợ, hình như khóe miệng nàng mỉm mỉm cười.

Mộ Dung không dám nhìn nữa, đợi nàng khâu xong và cắn chỉ, chàng vội nói:

- Sư tỷ..

- Khoan đã sư đệ. Hôm nay tròn hai mươi mốt năm ngày sư phụ qua đời, mừng thay đệ quay trở về kịp. Chúng ta hãy làm lễ cúng người rồi hàn huyên cũng không muộn. - Lâm Như Ý thong thả nói.

Hôm nay là ngày giỗ của sư phụ ư? Mộ Dung không hiểu nữa. Chàng chỉ biết, vào ngày ấy hằng năm chàng phải quay về để uống Y Mộc Lan. Còn năm nay, chàng sẽ đòi sư tỷ đưa thuốc giải. Lâm Như Ý cắm chiếc kim vào tay áo, dọn nhang đèn phẩm oản ra, chậm rãi bày biện.

Vàng và tiền giấy cháy quăn lên trong chậu tro.

Mộ Dung đành quỳ xuống. Trong cái hòm gỗ kia hẳn đặt di cốt của sư phụ? Màn trướng trắng lay khe khẽ. Mộ Dung chưa bao giờ nhìn thấy mặt thầy. Ông ta chết trước khi chàng có ý thức, để Lâm Như Ý một tay nuôi nấng dạy dỗ chàng trong phường dược tù đọng và tăm tối này. Về lý mà nói, chính nàng là sư phụ chàng mới phải. Nhưng Như Ý bảo chàng gọi mình là sư tỷ, còn tại sao lại thế nàng không giải thích, hoặc giả chỉ lấp lửng cho qua rằng võ công chàng không phải do nàng truyền thụ, nhưng không phải nàng thì còn là ai được nữa?

Chàng không biết, tất cả những ký ức về quãng đời trước khi thành niên hoàn toàn là một tấm màn trắng đục. Chỉ biết ngay từ đầu, chàng đã có thân thủ đệ nhất thiên hạ, có Nhất dương chỉ, có Vô ảnh cước, có Lăng ba vi bộ, có Vân thủ... mà môn nào chàng cũng tinh thông, cũng thành thạo như kỳ tích. Vừa nhập giang hồ là tuyệt vô đối thủ, bây giờ chàng đã trở thành bá chủ võ lâm, lại còn một hồng nhan tri kỷ xinh xẻo bầu bạn - Hà Tiểu Kiều.

Chàng là một dòng suối không nguồn, một loài cây không gốc, điều ấy khiến chàng khổ sở. Quên đi được thì thôi, nhưng cuộc đụng độ với lưỡng đại cao thủ trên Phù Dung lâu đã cảnh tỉnh chàng. Bây giờ ngồi trên vị trí này, bắt buộc phải nghĩ đến những chuyện ấy, nếu không thì chẳng ai bỏ qua cho chàng đâu.

Thực ra mấy năm gần đây, Mộ Dung luôn có cảm giác chính người đàn bà gầy yếu này đã khống chế cả cuộc đời chàng. Chàng ngờ rằng nàng có một thứ bí mật sống để dạ chết mang đi nào đó, nàng đã tẩy não chàng. Nhân dịp hôm nay, nhất định chàng phải hỏi cho ra nhẽ về quá khứ của mình.

- Sư tỷ...

- Ta chưa kể cho đệ nghe câu chuyện về sư phụ mình nhỉ. - Lâm Như Ý lại chẹn ngang họng chàng, dường như đã nhìn thấu tâm tư của Mộ Dung, nàng mỉm cười tiếp. - Bây giờ đệ đã là bá chủ võ lâm, có danh vọng, có tương lai, ta cũng nên kể cho đệ rõ.

Mộ Dung dỏng tai, chăm chú lắng nghe. Lâm Như Ý không nói ngay. Một lúc lâu sau, chàng thầm tự thán: "Bá chủ võ lâm cái khỉ gì chứ, ở xứ mù thằng chột làm vua!"

.

HỒI THỨ NĂM

NHƯ Ý PHƯỜNG

- Sư phụ chúng ta, Lâm Túy, là một lang trung có tiếng ở Thanh Thủy trấn, chắc đệ cũng từng loáng thoáng nghe chòm xóm nói qua. Nhưng đó chỉ là cái vỏ của người trong mười năm cuối đời thôi. Trước đấy, người là Thiên Tôn, nhất thống võ lâm trung nguyên, xưng bá mười mấy năm liền.

Thiên Tôn là sư phụ chàng? Mộ Dung không kìm nổi phấn khích. Đó là nhân vật huy hoàng nhất trong các anh hùng truyền kỳ của thời đại. Trong võ lâm ảm đạm, những câu chuyện về ông luôn làm mọi người hứng thú. Mộ Dung vừa bước ra giang hồ là đã nghe đây đó người ta nhắc đến ông. Phong độ của ông khiến thiên hạ ngưỡng mộ bao nhiêu thì sự thất bại và thoái lui quy ẩn của ông là một câu đố bí hiểm bấy nhiêu. Nghe nói trong trận chiến cuối cùng trên Thiên Đô phong, Thiên Tôn đã thất bại dưới tay một tân tú của võ lâm, phải nhượng địa vị của mình cho hắn rồi lẳng lặng bỏ đi. Từ đó trên giang hồ không còn ai trông thấy ông nữa.

Chưa đầy mười năm sau khi Thiên Tôn thoái vị, mười ba đại môn phái vốn từng được ông bảo trợ cũng lần lượt gặp tai ương. Đệ nhất cao thủ của mỗi phái, chẳng hạn như Lâm Phong đạo trưởng của Võ Đang, Diệu Tuệ thần ni chưởng môn Thiết Kiếm môn, Hồng Đậu Nhi trưởng lão của Vĩnh Tân bang, cao thủ trẻ tuổi Đoàn Dịch của Đoàn gia Vân Nam... từng người từng người một đều thất tung một cách bí hiểm, môn hạ đệ tử nháo nhào đi tìm kiếm nhưng đều tốn công vô ích. Thoạt tiên mọi người còn bàn tán xôn xao, nhưng hai mươi mấy năm qua đi không một tin tức, thì ai cũng đoán những người đó chắc quá nửa là chết rồi. Chỉ có điều sau kiếp nạn ấy, nguyên khí của võ lâm trung nguyên tổn hao nghiêm trọng, không hồi phục được khí thế huy hoàng thời Thiên Tôn thống trị nữa.

- Có lẽ đệ không nghĩ ra, những người đó đều táng mạng trong tay sư phụ. - Lâm Như Ý điềm tĩnh nói.

Mộ Dung sửng sốt, rồi hiểu ra ngay lập tức:

- Thắng làm vua, thua làm giặc. Lúc còn tại vị, Thiên Tôn được bao nhiêu người phụng thừa. Khi người vừa nhường sới cho quán quân mới, rút lui về sau là bị bao nhiêu kẻ sùng mộ bấy nay quay lưng lại. Đời phù thịnh không ai phù suy, Thiên Tôn thấm thía cái đen bạc của nhân tình thế thái, vì vậy quyết ý báo thù. Tuy người đã thất thủ trên đỉnh Thiên Đô, nhưng vẫn dư sức đối phó với những nhân vật lẻ tẻ tép riu đó.

- Đệ lăn lộn giang hồ mấy năm kể cũng không uổng nhỉ. - Lâm Như Ý gật đầu. - Nhưng đệ mới nói đúng có một nửa thôi. Nếu chỉ vì lẽ ấy, sư phụ chẳng giết bọn họ làm gì, mà chỉ nhốt họ lại địa lao rồi từ từ hành hạ, để họ phải tiếp tục mơn trớn người bằng những câu ve vuốt hư vinh, mua chuốc lấy chút vui gượng. Nhưng, từ lúc Dược Ma Thẩm Bân cho sư phụ một cuốn y thư, sư phụ đã thay đổi chủ ý.

Nghe đến cái tên Thẩm Bân, Mộ Dung bỗng rét run.

- Người phát hiện ra trong sách của Dược Ma có nhắc đến một thứ kỹ thuật. Bằng thứ kỹ thuật đó, người ta có thể mau chóng nắm bắt một môn tuyệt đỉnh võ công mà chẳng phải bận tâm đến căn cơ nội lực gì hết. Sư phụ vẫn uất ức vì để tuột ngôi bá chủ, vẫn mong chờ một ngày quật khởi, lấy lại những gì đã mất. Vừa trông thấy thứ kỹ thuật đó, người đã lập tức bắt tay vào nghiên cứu.

- Kỹ thuật gì vậy? - Mộ Dung hấp tấp hỏi.

Gió lùa vào xuyên đường, thổi đám trướng màn bay lật phật, quấy mạnh mùi cồn nồng nồng đã bao năm tích tụ trong miếu thờ.

- Cuối cùng, sư phụ sáng tạo ra một thứ kỹ thuật mới, đó là chặt hết tay chân của mình, khâu tay chân của người khác lên thay. Có tứ chi thể xác của người khác, cũng tức là có công phu của họ luôn. Thứ dụng cụ giúp người hoàn thành việc khâu ghép đó chính là các mũi kim hình vành trăng.

Chắc đệ không tin? Trong sách, Dược Ma đã nhấn mạnh tính khả thi của việc đó, và biện giải phân thích hết sức cụ thể. Sư phụ đã biến nó thành sự thực bằng trí thông minh tuyệt đỉnh. Lâm Phong là mục tiêu cuối cùng của người, trước đó người đã giết chết mấy người như Diệu Tuệ thần ni, Đoàn Dịch thiếu gia, thu gom chân tay của họ. Người đã có được võ công của mười hai môn phái, biết Lâm Phong chưởng môn Võ Đang là khó đối phó nhất, nên người để dành đến sau cùng.

Sư phụ thua về tay bá chủ mới, đó là một sự ngẫu nhiên. Khi tỉ kiếm trên Thiên Đô phong, đối diện với con người đó, sư phụ không giữ được lòng mình tĩnh lặng. Và Lâm Phong đã lợi dụng yếu điểm này để quật ngã người. Có điều về sau trải qua hơn mười năm chai đá, những chuyện đó không còn khiến người bận tâm nữa...

Giọng Lâm Như Ý mỗi lúc một lạnh.

- Đúng vậy, Thiên Tôn ngày xưa, trong lòng vẫn đeo đẳng một mối tình nghĩa nhân gian. Người không bận tâm đến ai, nhưng rất để ý đến cảm giác của ta, vì vậy người không nhẫn tâm hạ sát thủ với các đệ tử Võ Đang. Một thoáng chần chừ đã khiến người từ vị trí tót vời tụt xuống thân cùng khốn. Mười năm sau người không bận tâm nữa, võ công lại tinh tiến, có thể giết cả nhân vật trẻ tuổi nọ của Võ Đang. Đến lúc sắp giết được kẻ đó, ai ngờ trời không chiều lòng, người bỗng mắc bệnh, toàn thân nóng bừng, thần trí lơ mơ, gần như phải buông kiếm ngã xuống. Nhân vật trẻ tuổi nọ cũng bị thương nặng, không còn sức đả thương người nữa, chỉ đành cựa quậy một chút rồi buông tay.

Ta tưởng sự tình có thể kết thúc ở đấy rồi, nên định ra cứu cả hai người.

- Sư tỷ là một đại phu tốt bụng. - Mộ Dung chen vào.

- Nhưng đúng lúc đó, một hòn đá khổng lồ từ đỉnh núi lăn xuống chỗ bọn ta. Ta chỉ kịp giằng sư phụ ra, còn đệ đệ duy nhất của ta bị nghiến dẹp lép, không nhặt về được lấy một mẩu xương.

Thì ra bá chủ trẻ tuổi hồi đó, đồ đệ của Lâm Phong đạo trưởng lại chính là em trai của Như Ý. Mộ Dung không nói được lời nào.

- Sau hôm ấy sư phụ lên cơn sốt, hôn mê mãi. Ta đã phối bao nhiêu thang thuốc cho người, đều vô hiệu. Cuối cùng vào một buổi tối, trong thời khắc hồi quang phản chiếu, người bảo ta rằng, nghiên cứu của người cuối cùng đã thất bại, nguyên nhân thất bại là người đã quên mất một điểm, thân thể người khác dù thế nào cũng vẫn là của họ, khâu lên người mình thì sẽ có xung khắc. Dù khâu có khéo đến thế nào, mũi kim vành trăng có tinh xảo đến đâu thì một khi bộ phận cơ thể người khác gây phản ứng với cơ thể mình, dẫn đến xung đột thì toàn thân sẽ nóng ran lên muốn nứt, chỉ đợi lúc chết mà thôi.

Câu trăng trối cuối cùng của người là, chỉ có một thứ khắc chế được sự xung đột ấy, chính là độc dược Y Mộc Lan.

Lửa nến chập chờn soi lên gương mặt đã tái nhợt của Mộ Dung. Chàng gượng cười:

- Sư tỷ biên soạn một câu chuyện ly kỳ tuyệt diệu!

Lâm Như Ý không đáp, lại kể tiếp:

- Ta đã thu thập tất cả các thân thể và chân tay mà sư phụ cưa ra từ trước tới lúc đó, tẩm rượu thuốc để bảo quản rồi giữ chúng trong miếu đường này. Còn lão đạo sĩ, ta đã giết chết trước khi hắn kịp trở thành tân bá chủ. Ta chỉ dùng ba cây kim vành trăng là đã báo thù được cho sư phụ và đệ đệ.

Mắt Mộ Dung trợn tướng lên, nhân vật nổi danh đương thời của chính phái Võ Đang thì ra đã mất mạng trong tay một nữ tử bé nhỏ không ai biết đến.

- Đệ lại không tin hả. Mũi kim đầu tiên, ta găm lên xương hông hắn. Mũi thứ ba găm vào yết hầu hắn, còn mũi thứ hai, quan trọng nhất. - Nàng nhìn sâu vào mắt Mộ Dung. - Ta cắm vào khoeo tay phải hắn.

Lúc ấy mùi rượu cồn lãng đãng hình như ngưng đọng hết cả lại, mặt Mộ Dung từ trắng chuyển sang xanh tái, rồi từ xanh chuyển sang trong suốt. Chàng từ từ xắn tay áo lên, ở khoeo tay lộ ra một mũi kim cong cong sáng loáng.

- Bây giờ, đệ đã biết đệ là ai rồi chứ... - Lâm Như Ý nhìn chàng vẻ hí hửng, Mộ Dung luồn hai bàn tay run run vào sâu tóc mình vò giật.

- Thực ra, - Lâm Như Ý khoan thai tiếp. - Ta cũng không thể nói được đệ đích xác là ai, đệ có võ công và khối óc của sư phụ, có thân thể của Lâm Phong, nhưng gương mặt đệ thì là gương mặt của em trai ta.

Nàng gại nhẹ đầu ngón tay lên khuôn mặt trẻ trung rồi thở dài:

- Đệ có biết, đường kim mũi chỉ tuyệt diệu của sư tỷ được hình thành thế nào không? Để có thể phục chế được hoàn hảo gương mặt của em trai, ta đã đã phải lột hết bộ da người này đến bộ da người khác. Những bộ da người đó chính là vải nền của những tấm thêu bằng tóc trong phòng ta. Mãi cho đến khi ta thêu đủ số da phủ kín bốn bức tường, ta mới dám ra tay khâu thành gương mặt khả ái tuyệt vời này của đứa em trai.

- Ta không phải! - Mộ Dung rít lên. - Ta không phải em trai ngươi!

- Cố nhiên đệ không phải em ta, đệ cũng chẳng phải sư phụ ta. - Lâm Như Ý cười nhạt. - Mấy năm trước, ta đã nhận ra đệ chỉ được cái vỏ, chứ còn chẳng là gì hết! Hoặc nói khác đi, đệ chỉ là một võ lâm bá chủ.

Mộ Dung bải hoải ngã khuỵu xuống, hai má nóng ran, toàn thân phát sốt.

- Sư tỷ, Lâm Như Ý, vì sao, vì sao ngươi lại đưa ta đến với cõi đời? Vì sao ngươi lại muốn kéo dài tấn bi kịch độc ác khả ố này? Ta phải gánh chịu biết bao đau đớn!

Lâm Như Ý nhìn chàng chằm chằm.

- Vì sao à? Ta cũng tự hỏi ta vì sao? Ngươi nói ngươi đau đớn, sao ngươi không hỏi ta có đau đớn hay không? Có biết ngươi sống được nhờ thứ gì không? Ngoài những bộ phận đó, dòng máu trong người ngươi chính là máu ta đấy!

Khi thi thể của sư phụ lạnh đi, máu cũng đông dần lại trong tâm thất, cho dù lắp hết chân tay hay các bộ phận của người khác vào cũng không cứu tỉnh được người. Ta đã dùng chính máu tươi của mình tiếp vào thi thể đó cho nó ấm nóng lên, cho nó tái sinh. Và sinh mệnh mới chào đời lần nữa ấy dần dần trở thành ngươi. Không có máu của ta, ngươi không sống được đâu!

Máu chảy ra gần cạn, thân ta cũng bị hủy hoại theo, nhưng điều đáng sợ không dừng ở đó. Để ngươi không chết đi như sư phụ, về sau ta phải theo lời người dặn dò, cho ngươi uống Y Mộc Lan. Khổ nỗi thứ thuốc độc này làm máu ngươi yếu ớt vô cùng, dù phong hàn hay cảm mạo vặt vãnh cũng có thể làm ngươi táng mạng!

Ngươi là tâm huyết cả đời của sư phụ, là tác phẩm duy nhất của ta trên thế gian. Lúc ấy ta nghĩ, phải giữ gìn ngươi bằng bất cứ giá nào! Kết quả là, mỗi năm ta phải thay máu cho ngươi một lần, mỗi năm một lần! Đừng có liến láu với ta về những nỗi đau đớn vớ vẩn, ta còn đau đớn hơn ngươi nhiều lắm!

Nàng giật tung mái tóc dài vàng vọt, để lộ ra một gương mặt méo mó co giật:

- Ngươi nhìn sư tỷ của ngươi đi, xem cô ta đã biến thành cái gì? Bao nhiêu năm nay ta không dám bước ra khỏi cửa, không dám gặp ai, hằng ngày cầm hơi bằng chút tiết hươu. Nếu không phải vì muốn gìn giữ sinh mệnh cho ngươi thì ta đã tìm đến cái chết rồi!

Mộ Dung không còn nghe thấy gì nữa, lúc này thân chàng nóng bỏng như bị trăm ngàn bàn là sắt bỏng áp vào, vừa nóng, vừa đau, chàng lăn lộn quằn quại dưới đất.

- Cứu đệ, cứu đệ... sư tỷ, cứu đệ với...

Lâm Như Ý bình tĩnh lại, ngồi xổm xuống, nhìn Mộ Dung vã vượi mồ hôi bằng đôi mắt khao khát tò mò.

- Sư tỷ, cứu đệ với! Người đệ sắp nứt ra rồi.

Lâm Như Ý lấy tay áo thấm mồ hôi cho Mộ Dung, đoạn thở dài:

- Ngươi hỏi phải đấy, cớ sự nào khiến ta phải tạo ra màn bi kịch ác liệt này?

- Không không, sư tỷ. - Mộ Dung hãi hùng kêu rên. - Cứu đệ, đệ còn muốn sống!

Cặp mắt to tướng của Lâm Như Ý dường như không nhìn thấy gì nữa cả.

- Đời ta dành cả cho ngươi, làm sao ta để ngươi chết được. Nhưng vấn đề là, ta không cứu ngươi được nữa.

Mộ Dung rùng mình ớn lạnh, cơn hãi hùng xâm chiếm châu thân:

- Không thể nào! Mọi người đều bảo sư tỷ là thần y!

Lâm Như Ý mỉm cười:

- Lẽ nào ngươi không tự hỏi, vì sao ta phải đem chuyện chôn sâu giấu kín bao nhiêu năm qua ra cáo bạch với ngươi? Ta vốn định để ngươi yên tâm vui vẻ làm bá chủ, nhưng không thể đem theo bí mật này xuống mồ. Ta chỉ còn sống được một canh giờ nữa thôi, phải không? Máu ta đang đông dần lại rồi, không thay máu cho ngươi nữa.

- Sư tỷ, - Mộ Dung trào nước mắt. - Đệ đã sai, đệ đã hiểu lầm sư tỷ. Đây là thuốc giải cho bột tinh cá, thuốc giải đấy. Sư tỷ mau uống đi.

Thuốc giải của bột tinh cá được gói trong một bao giấy dầu màu vàng, Lâm Như Ý tãi tãi qua các kẽ tay, nghe nó kêu rào rạo.

- Chẳng phải ngươi muốn dùng thứ này để đổi lấy thuốc giải Y Mộc Lan hay sao? Ngươi lớn lên nhờ Y Mộc Lan, ngươi chỉ có thể thoát khỏi nó bằng cách chết đi mà thôi. Đó chính là thuốc giải ta ban cho ngươi.

Nàng tở bao thuốc giải tinh cá, rắc tung tóe xuống nền nhà.

- Sư tỷ! - Mộ Dung kêu lên tuyệt vọng.

- Có thể đây là một sai lầm, mà cũng có thể không. - Lâm Như Ý nhìn chàng chăm chăm. - Ngươi muốn ta uống thuốc giải rồi cứu ngươi, nhưng ta mệt lắm rồi sư đệ ạ, không muốn tiếp tục nữa. Ta hao kiệt tâm huyết, hi vọng ngươi tiếp bước sư phụ hoàn thành tâm nguyện của người, bước trở lại bảo tọa bá chủ võ lâm. Nhưng suy cho cùng, ngươi vẫn không phải sư phụ, cũng không phải đệ đệ của ta. Thôi, ta đã nhìn rõ rồi, hạ màn ở đây là đủ.

Làn da trong suốt của nàng dần dần vẩn đục, gợn lên những mảng xanh xám như lang ben.

- Sư tỷ. - Giọng Mộ Dung đột nhiên bình tĩnh lạ. - Rốt cuộc vì sao sư tỷ mất nhiều công sức đến thế để hoàn thành di nguyện của sư phụ?

Vì sao? Kỳ thực Lâm Như Ý không thể trả lời được cho chính bản thân mình, mất cả cuộc đời mà không thể trả lời được.

Nàng đành hất mặt lên:

- Ngươi không đáng được biết.

Mộ Dung cảm thấy ngọn lửa ngụt trời bắt đầu thiêu đốt khắp thân thể mình. Bóng dáng Lâm Như Ý nhòa dần đi trước mắt chàng, biến thành một bầy bướm đen mờ mờ, chúng vỗ cánh, vỗ cánh, tan rã dần, rồi bốc cháy.

Sau cùng, đến lượt chàng cũng không thở được nữa.

.

oOo

Mặt trời lên đến ngọn sào, vẫn không thấy Mộ Dung quay trở lại, Hà Tiểu Kiều lo lắng khôn cùng. Đúng lúc ấy phía hậu viện đã phát hỏa, lưỡi lửa cứ liếm dần vào phòng cô. Tiểu Kiều cuống quýt huých mạnh người vào cửa.

Cánh cửa bén cháy bật toang. Cả khoảng sân chìm trong biển lửa. Tóc Tiểu Kiều bị hun khét lẹt. Cô cố sống cố chết lao về phía cổng. Đến một lúc vấp phải bậu cửa cao, cô lăn nhào ra ngoài đường. Đúng lúc đó một tấm hoành phi cũ rích rơi thình xuống, Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn. Ở mặt trái tấm biển, rành rành ba chữ:

"Như Ý Phường".

.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro