2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi sáng, Trương Nhuận và Lô Tĩnh trở lại thành phố cũ. Hai người đi lại giữa những tòa nhà xiêu vẹo chưa từng thấy ánh sáng, giống như khi cả hai còn nhỏ——

  "Nhanh lên!"

  Hai bóng người màu đen bay vút qua, mơ hồ như hai đứa bé chạy phía trước, quay lại và hét lên như mặt trời mới mọc, nhưng mặt trời đỏ rực sẽ không bao giờ chiếu sáng ở thành phố cổ nghèo nàn và bẩn thỉu.

  Lô Tĩnh nắm tay Trương Nhuận, chỉ vào đứa nhóc đang bị dẫn đi loạng choạng, nở nụ cười ranh mãnh:

"Hồi nhỏ em cũng thế này sao? Chạy không được, nhưng vẫn phải chạy. Còn chạy phía sau chị, hét lên 'Náo náo, chạy nhanh lên'. Nhuận, hồi nhỏ em chẳng dễ thương chút nào đâu."

 Bộ ngực của đứa nhóc ấy giống như một cái ống bị gãy. Cô loạng choạng theo sau tỷ tỷ, tứ chi gầy gò dính chặt vào người, giống như tứ chi của một con ếch sắp bị bánh xe đè chết, cố bám trụ trên không trung.

  Trương Nhuận đưa tay ra cho đứa nhỏ yếu ớt kia.

  "Cẩn thận một chút."

  Lô Tĩnh nắm lấy Trương Nuận sắp ngã, chị có chút lo lắng rằng mình sẽ làm gãy cánh tay của Trương Nhuận, dù sao thì em cũng đã như vậy từ khi còn nhỏ. Công chúa nhỏ trong truyện cổ tích, những người hàng xóm sống dưới lòng đất cũng thường nói em mắc bệnh công chúa.

  Chỉ tiếc những người sống ở thành cổ không có số phận làm công chúa, chỉ có Lô Tĩnh dỗ dành, bế em như một nàng công chúa nhỏ, bế em bên chiếc cầu trượt nhựa cũ kỹ suốt tuổi thơ bất tận của họ.

  Lô Tĩnh yêu cầu em đứng trên đỉnh cầu trượt, đội vương miện lên đầu và tuyên bố rằng em là vị vua mới ở đây.

  Trương Nhuận nhìn gió xuyên qua người chị, thổi tung chiếc áo sơ mi mỏng manh của chị, giống như một cái ống thổi bị gãy, hưng phấn mà hét lên:

"——"

  Hai đứa trẻ đang chạy liền dừng lại, khuôn mặt không rõ ràng của chúng hiện rõ trong mắt em. Gót chân của Trương Nhuận phát ra tiếng xèo xèo trên sườn cầu trượt.

Em ngã xuống đáy cầu trượt, ôm lấy chị. Chị quỳ xuống nhìn, hai đứa trẻ đào đất trộn lẫn với mảnh vụn kim loại.

  Em hỏi Lô Tĩnh :

"Hôm nay chúng ta chơi trò gì? Vẫn là rượu gia đình à? Em đóng vai vua, chị chơi gì?"

  Hai đứa nhóc hét lên phấn khích. Chúng cho biết hôm nay chúng đã đào được một kho báu, nhảy lên nhảy xuống rồi mang theo một chiếc xẻng bãi biển đã cũ nát và chạy về phía một khu dân cư còn đổ nát hơn.

  Lô Tĩnh trèo ra ngoài, lau bụi bẩn trên tròng trắng mắt rồi đưa chiếc xẻng mà hai đứa nhỏ đánh rơi ở hố vào tay Trương Nhuận.

  "Chị chơi Prometheus."

*Prometheus trong thần thoại hy lạp là "người biết trước tương lai"

  Khuôn mặt dịu dàng của nữ nhân kia được khôi phục lại nguyên hình trong không gian tan vỡ.

—————-

  Trương Nhuận quay lại nhìn hai đứa nhỏ ngơ ngác bỏ chạy. Đứa trẻ yếu đuối ôm lấy vạt áo trước ngực đau đớn, từng cái một bị gãy, còn đứa bé gái còn lại vẫn mỉm cười như mặt trời mới sinh, nó chạy đi. hướng về thành phố làm bằng đồng và sắt phế liệu.

  Những tòa nhà xiêu vẹo xiêu vẹo như những thân cây mục nát, nuốt chửng ánh nắng chói chang.

  Trương Nhuận lại vặn cổ, Lô Tĩnh ngồi trên cầu trượt màu vàng sáng vẫy tay với em:

"Lên đây với chị đi, Nhuận."

  Dường như trong phút chốc, khuôn mặt của Lô Tĩnh cũng giống như hai đứa nhỏ kia vậy.

  Một đốm mực.

  Hai đốm, ba đốm.

 Trương Nhuận lắc lắc cái xẻng bãi biển trong tay:

"Lần trước là cành cây, ngươi mài nó đi, Nó bảo em đi tới như thế này, sau đó nó nhảy xuống, nhảy vào trong ngực em, để em ôm nó, cuối cùng nhảy lên cành cây, thật xấu xa mà."

  Em ra hiệu:

"Cái xẻng đi biển không sắc lắm, nếu đánh vào sẽ không bị thương nhưng sẽ rất đau".

  Chiếc xẻng bãi biển bằng nhựa giống một món đồ chơi hơn là một công cụ, khiến Trương Nhuận nhớ lại thời thơ ấu của bản thân.

  Em và Lô Tĩnh đã phát hiện ra "báu vật" như vậy ở bãi rác, Lô Tĩnh đã nắm tay em, và người chị lớn hơn của em đã dạy em đào lớp đất cứng và đào ra những bộ phận và chiếc nhẫn có thể giấu trong đất.

Các cô luôn đau lưng vì chơi đùa, xách túi rác bẩn về nhà và đan thành những đồ vật có hình thù kỳ lạ trên đường đi.

  Lô Tĩnh rất khéo léo và làm bông hoa bằng cách sử dụng kẹp giấy, ốc vít và ống hút thủy tinh được lấy ra từ một chiếc cốc không rõ nguồn gốc.

  Trương Nhuận không đi được nữa, em tựa vào vai Lô Tĩnh, lắc lắc đôi chân trắng nõn của em, hỏi bông hoa trên tay chị đây là hoa gì?

Lô Tĩnh từ tốn nói:

"Hoa hướng dương"

  "Hoa hướng dương sẽ mọc về phía mặt trời. Nó có màu sắc giống như cầu trượt. Đó là điều lão sư đã nói với em."

  Trương Nhuận cầm hoa, ống thủy tinh từ lâu đã vỡ vụn trong lòng bàn tay em. Em xoay bông hoa kêu leng keng vài phát trong tay, hướng tràng hoa xoắn vào Lô Tĩnh :

"Em chưa từng nhìn thấy hoa. —những bông hoa như vậy không thể sống lâu, chúng không thể nhìn thấy mặt trời."

  Trương Nhuận chỉ vào tòa nhà dài, cao và nghiêng một cách ngoặc ngẹo, em không thể nhìn thấy phần cuối của nó, chỉ có thể nhìn thấy nó hội tụ lại thành một chấm đen, phía trên đầu cô là vô số những chấm đen như vậy, vẫn tối tăm như vậy.

"Leo lên đỉnh và trồng hoa trên tầng cao nhất để tìm mặt trời."

"Em không cần phải trèo cao như vậy."

Lô Tĩnh thúc nhẹ vào người Trương Nhuận, giọng điệu rất nhanh nhẹn, chị lại lần nữa nhẹ nhàng nhéo Trương Nhuận, ngón tay xoay thành một vòng tròn.

"Nhìn này, em đã tìm thấy mặt trời."

Có một chiếc TV kiểu cũ trên bậc thang dẫn lên cầu trượt. Ăng-ten bị hỏng và nó đang phát sóng liên tục bị đổi giai điệu.

"...Các khu sản xuất và khu dân cư đang thiếu trầm trọng diện tích, một lượng lớn chất thải công nghiệp sẽ thải ra biển ?"

"Liệu việc khám phá chiều rộng và chiều sâu của cuộc sống có kết thúc ở thời đại này không?"

"Khu vực bãi rác đã được lệnh sơ tán nhanh chóng-"

Thanh âm từ chiếc tivi liên tục phát ra khiến cả hai đều khó chịu đến choáng cả đầu.

Trương Nhuận xoay người lại, cô bé kia giật mình quay lại, đau đớn khi bị nắm chặt lấy tay, bông hoa trong tay cắm vào lưng em, chữa lành cột sống bị gãy của em. Sau lưng mặt trời, họ nếm được ánh sáng trong khu rừng bê tông.

Trương Nhuận ghen tị với họ. Em chỉ có thế nhìn thấy mặt trời nhân tạo, thứ sẽ không bao giờ tắt. Nó treo trên bầu trời như một tấm vải, tận tâm phát ra ánh sáng không nhiệt độ.

"Xác nhận - xuất viện - bắt đầu -"

Trương Nhuận nhìn những bóng người chồng chất lên nhau, thật mỏng manh và nhỏ bé, giống như những chấm đen trên đầu em, thu nhỏ lại từng chút một trong tầm mắt em và biến mất ở cuối.

Em ném chiếc xẻng bãi biển trong tay đi.

Lô Tĩnh từ cầu trượt nhảy xuống, mỉm cười hét lớn: "——"

 Trương Nhuận mở rộng đôi tay gầy gò của mình và ôm lấy những mảnh kim loại, bộ phận rác thải rơi xuống.

Và cả mặt trời của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro