Chuong 3 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Nhuận Ngọc một tay cầm vỏ đao , một tay nắm chuôi đao , cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, ngay cả các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Mãi cho đến khi lòng bàn tay nắm chặt chuôi đao tới phát đau y mới chậm rãi đem thân đao rút ra khỏi vỏ . Thoáng chốc, căn phòng u ám liền loé lên một tia sáng chói mắt.

- " Nhuận Ngọc, ngươi xem, kiểu chết giữa ban ngày nơi pháp trường thật sự không thích hợp, Tốt xấu gì ta và ngươi cũng đã sống vui vẻ không lâu, cho dù là thật hay giả. Vậy đi, ta hôm nay để ngươi tự mình kết thúc , ngươi thấy thế nào ?".

- " Hiếm khi ngài muốn làm người tốt, ta có thể nào không nhận phần tình cảm này ?" Nhuận Ngọc khẽ mỉm cười một tay chống lên giường bệnh, cố gắng dùng sức mà chậm rãi ngồi dậy.

Y hít sâu một hơi, dựa vào tường. Y đã sắp gầy đến cực điểm, sắc mặt tái nhợt đến mức khiến người tatim đập nhanh, thậm chí đôi môi cũng không còn nửa điểm huyết sắc. Mái tóc tựa hồ hơi dài một chút phủ lên vành vai, vài sợi khác rũ nhẹ trên trán, chỉ có đôi mắt là vẫn rét buốt sáng ngời.

Lãnh vương lạnh lùng nhìn y. Hắn vốn nghĩ khi tận mắt nhìn thấy bộ dáng sắp chết của Nhuận Ngọc hắn lại có cảm giác đau thấu tam can, thống khổ đến mức hận không thể đi tìm cái chết.

Nhuận ngọc nhịn không được cười rộ lên :" Lãnh vương ngài đây hẳn phải thấy vui vẻ khi thấy tôi sắp chết chứ , tại sao vẻ mặt lại giống như muốn khóc vậy ?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro