2. Đêm Xuân (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bỏ đệ xuống! Huynh trưởng... ưm"

Hắn hôn lên đôi môi ngọt ngào của y, như mãnh thú tàn quét khoang miệng y.

Nhuận Ngọc đem Húc Phượng đè xuống giường không nhân nhượng mà xé nát y phục của y để lộ ra cơ thể xinh đẹp mị nhân

" Nhuận ngọc"

" Phượng nhi ngoan ta sẽ nhẹ nhàng"

" không... đệ không muốn... này ca huynh nghe thấy không!"

Nhuận Ngọc lúc này nào còn nghe thấy y nói gì, hắn đã sớm bị cơ thể tuyệt mỹ trước mặt cùng biểu cảm động tình dụ nhân của y mê hoặc rồi

Hắn cúi xuống đem một bên nụ hoa của y mút mát, bên còn lại đưa tay vân vê

Húc Phượng lần đầu gặp phải kích thích này lại cộng thêm công dụng của xuân dược khiến cơ thể y ngứa ngáy đầy khó chịu, không ngừng run rẩy

Tiểu phượng hoàng cũng bị kích thích dựng lên nỉ non

Miệng y không kiềm chế nổi bật ra tiếng rên rỉ vụn vặt

" ư... a... đừng... a~"

Tiếng rên kia như một lời mời gọi chí mạng với Nhuận Ngọc, hắn không có đủ bình tĩnh mà làm màn dạo đầu

Trực tiếp giải khai quần áo đem cự long to nóng của mình đâm thẳng vào cúc hoa nhỏ hồng giữa hai mông trắng nõn của y

" á... aaa... đau... ư... huynh trưởng... đừng... a"

Nơi đó của y chưa được chuẩn bị đã bị hắn thô bạo đâm vào đau đớn khiến Húc Phượng theo phản xạ khép lại hai đùi, không ngừng lắc đầu cố nhích về phía sau

" Phượng nhi đừng chạy"

Y nào biết biểu cảm yếu đuối, sợ hãi của y bây giờ có bao nhiêu mị nhân khiến hắn thật muốn cường bạo y đến khi y khóc lóc van xin hắn.

...

Nhuận Ngọc kéo Húc Phượng lại, đem hai chân của y gác lên vai, không chút lưu tình thúc mạnh vào xâu trong y

Luân động cực mạnh, cúc hoa bị kéo dãn ra đến cực hạn. Húc Phượng đau đến phát khóc

Đôi mắt y nhạt nhòa lệ quang, nhìn cực kì ủy khuất khiến người ta vừa xót xa lại vừa muốn hảo hảo trà đạp y.

" *hức* Nhuận Ngọc... đau lắm... nhẹ chút"

Nhuận Ngọc tuy đã sớm bị dục vọng làm mất hết lí trí nhưng nghe đệ đệ hắn yêu thương từ nhỏ kêu đau, lòng ít nhiều cũng coa chút xót xa. Động tác đưa đẩy hơi chậm lại

Hắn cúi xuống hôn lên môi y, tay nắm lấy tiểu phượng hoàng của y mà lộng giúp y thả lỏng.

" Phượng nhi xin lỗi đệ"

...

Nhuận Ngọc đưa đẩy vẫn nhanh nhưng có chút nhẹ nhành hơn, tay lại không ngừng xoa nắn tiểu huynh đệ của y khiến Húc Phượng cảm nhận được xen lẫn giữa sự đau đớn là sung sướng khó tả

Chẳng mấy chốc y đã lên đến đỉnh

" ư... ca... đệ sắp... a"

" đợi ta"

Nhuận Ngọc khẽ nắm chặt lại tiểu huynh đệ của y, bên dưới bất ngờ đưa đẩy mãnh liệt

" a~ ...ưm... ư"

" hừm"

Thời khắc hắn đạt đỉnh điểm bắn vào bên trong y, tay hắn cũng thả ra để y suất, hai người cùng lúc bắn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro