1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạnh cúi mặt, nhìn xuống cây đàn ghi ta trên tay. Những sợi dây đàn ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh trong ánh đèn thật đẹp. Hạnh nhìn sang Vũ, cậu đang chỉnh lại micro chuẩn bị hát. Mọi khi, Vũ sẽ là người cầm đàn, còn Hạnh sẽ là người hát. Đây là lần đầu tiên đổi vai trò cho nhau và đây là lần cuối, cả hai ngồi cùng nhau trên sân khấu nhỏ của góc quán này.

Ngày đầu tiên Hạnh học đàn, là khoảng hai năm trước. Khi đó, Hạnh là cô nhóc hát hay đến độ cả quán cà phê của Vũ đang ồn ào bỗng chốc im bặt đi hết, chỉ để nghe tiếng Hạnh hát. Quán của Vũ là nơi hát với nhau, khách đến quán buổi tối muốn hát góp vui chỉ cần nói bài mình muốn hát với Vũ, anh sẵn sàng đàn đệm cho khách "làm ca sĩ một buổi".

- Em có thể đến quán vài buổi tối để hát thêm cho khách nghe không? Em hát thật sự hay quá!

- Thế, anh có thể dạy đàn ghi ta không?

Hạnh đã gắn vào cuộc sống Vũ như thế.

Hai năm rồi.

Quán cà phê của Vũ nằm trong con hẻm lớn, nhưng yên tĩnh cực kì. Rẽ vào hẻm, như lạc vào một thế giới khác, tất thảy âm thanh xe cộ đều như biến mất. Tiếng hát Hạnh nho nhỏ lan ra từ trong quán, gần mà xa, rõ ràng mà hư ảo, diệu vợi kéo những vị khách tò mò bước vào. Đẩy chiếc cửa gỗ có bản lề sượng cứng kêu cọt kẹt, tiếng hát Hạnh dội vào lòng khách ngay tức thì. Nó không buồn, không vui, chỉ da diết đến độ mọi nỗi u sầu sâu kín nhất của người thành thị đã cố tình giấu xuống tận đáy, đều được giọng Hạnh khẩy lên, ôm lấy, xoa dịu vỗ về.

Hạnh cứ hát, trong tiếng đàn đệm của Vũ, chữa lành bao tâm hồn mỏi mệt vì phải che đậy nỗi buồn giữa nhịp sống hối hả, cho họ một chốn bình yên ở đây, ở quán của Vũ.
                          ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro