Ngày xưa áo ấm cơm no
Ấm no hạnh phúc như là trong mơ
Nhưng rồi cũng chẳng được lâu
Chàng đi mất tích
Chết nơi xứ người.
Hồn người dạo bước Vong Xuyên
Trải đầy bỉ ngạn càng thêm u sầu
Trong đầu cứ nghĩ vẩn vơ
Thương nàng giờ đã bơ vơ một mình.
Chàng trai bỗng gặp Mạnh Bà
Nhận bát canh đắng, lòng vẫn âu lo
Chàng trai bỗng hỏi Mạnh Bà:
-Nhân gian đẹp thế sau lại lãng quên?
Mạnh Bà không nói một câu
Mà bà chỉ nhếch môi cười lên thôi.
Chàng trai ngậm đắng, nuốt cay
Uống canh Mạnh Bà mà lòng âu lo
Chàng trai tự hứa với lòng
Sau khi chuyển kiếp ta sẽ tìm về.
Ở nhà nàng cứ u sầu
Nhiều lần tự vẫn nhưng vẫn không thành
Bởi vậy cô hứa với lòng
Mình sẽ thủ tiết cả một kiếp nhân gian.
Giờ chàng sống ở nhà kia
Hai mươi năm thấm thoát trở thành thanh niên
Một lần chàng vội đi qua
Ngôi nhà cũ kĩ mà lại thân quen.
Chủ nhà bất chợt nhìn ra
Đó là quả phụ đã ngoài 40
Nhìn thấy ánh mắt xa xôi
Nhưng lại thấm thoát một tình yêu sâu.
Quả phụ bật khóc đau thương
Nỗi nhớ ngày xưa bất chợt tràn về nơi đây
Vì nàng đã quá u sầu
Ngày đêm mất ngủ, không ăn, cứ buồn
Sau đó một khoảng thời gian
Quả phụ lâm bệnh sau đó rồi đi.
Khi xuống đến bờ Vong Xuyên
Nhìn hoa bỉ ngạn trải dài đau thương
Dạo bước đến cạnh Vong Hương
Gặp Mạnh Bà hỏi:
-Sao chàng lại quá vô tâm
Gặp ta không nhận, một lời cũng không
Vừa nói nàng vừa khóc than
Mạnh Bà giảng giải:
-Duyên tan phận hết chia li cũng đành
Nếu cô muốn gặp người ta
Ở đây chịu khổ 20 năm mới được luân hồi.
Nàng bèn đồng ý, Mạnh Bà xót thương
Nàng gánh nhiệm vụ nhổ cỏ Vong Xuyên,
Nhưng ở đó lại chỉ có hoa, không thấy cỏ
Mà mắt nàng toàn cỏ nên nhổ không xong.
Thấm thoát đã từng đấy năm
Mạnh Bà dặn đứng trước cửa Luân Hồi ngóng trông
Cuối cùng nhìn thấy người thương
Mắt nàng đẫm lệ, tuôn như suối trào.
Nhưng người lại quá thờ ơ
Mặc cho nàng khóc, đón canh Mạnh Bà
Uống xong bước vào cửa Luân Hồi
Lòng nàng đau xót, biết tả với ai?
Từ đó cứ mãi về sau
Loài hoa đỏ rực nở mãi lạnh lùng
Một ngày đức Phật ngang qua
Xót thương một kiếp nhân sinh ngu đần.
Ngài mang về cõi Tây Thiên
Bao nhiêu nhung nhớ, tình si bỏ lại
Vong Xuyên đỏ thẫm nỗi đau
Còn bỉ ngạn đã hóa màu trắng tinh.
Bồ Tát Địa Tạng đi qua
Chỗ Vong Xuyên ấy, thả xuống hạt mầm
Chẳng lâu đã hóa thành hoa
Đặt tên bỉ ngạn là Mạn Châu Sa.
Từ đó mãi mãi về sau
Ở nơi trần thế có hai loại bỉ ngạn hoa
Cả hai đều đối lập nhau
Kẻ thì u sầu, lưu luyến còn người bỏ đi
Kẻ thì luôn khóc, luôn than
Còn người vui vẻ đẹp tựa lưu ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro