Những bài thơ tình hay nhất
LỜI CỦA MẮT
Phút biết anh là phút gặp mắt anh nhìn
Phút hiểu anh cũng là phút ấy
Vì giếng quá trong nên dễ nhìn thấy đáy
Vì mắt quá trong nên mắt nói rất nhiều.
Có lẽ mắt muôn đời vẫn nói hộ lời yêu
Em chẳng dám nhìn nhiều đôi mắt ấy
Đừng hỏi em không nhìn sao thấy
Cho em hỏi một lời:"sao anh cứ nhìn em?"
BÀI THƠ KHÔNG THỂ ĐẶT TÊN
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ...
Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi,em vội vã,em yêu...
Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều
Em không thể và chúng mình... không thể
Sao hôm _Sao mai cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng anh
Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi yêu anhmột tình yêu ...không thể
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu.
SẮC TÍM DẠI KHỜ
Anh có thể là chỗ dựa của em không?
Em yếu đuối nên cần che chở
Em hay vấp nên cần nâng đỡ
Em dại khờ nên chẳng biết lo toan
Em đem cả cuộc đời phó mặc cho anh
Dù may rủi thôi cũng đành cam chịu
Yêu thương ơi,chắc rồi anh sẽ biết
Khi yêu em anh sẽ khổ rất nhiều
Nếu có thể sương tan vào cỏ
Thì em tin cỏ sẽ rất xanh
Nếu có thể em tin vào anh
Thì em tin anh cũng xanh nhu cỏ.
GIỮA HAI CHIỀU QUÊN NHỚ
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành xa lạ
Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã
Ngiêng bên này lại chống chếnh bên kia
Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
Biết đâu chừng thiên sứ đứng vây quanh
Trái tim đa mang trở tình yêu chòng chành
Quên với nhớ lắc lư nhịp sóng
Anh là gì giữa bốn bề vang vọng
Em ngẹn lòng khi thốt gọi thành tên.
TRĂNG KHUYẾT
Anh ngỏ lời yêu em
Vào một đêm trăng khuyết
Bởi tình yêu tha thiết
Biết tròn trước đêm rằm
Em vui lúc trăng tròn
Chạnh lòng khi trăng khuyết
Anh ơi anh có biết
Trăng hay tình lứa đôi?
Sao anh vội ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Để bây giờ thầm tiếc
Một vầng trăng chưa tròn!
HUYỀN THOẠI MỘT TÌNH YÊU
Giá như được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Lúc tỉnh dậy anh đã chia tay với người con gái ấy
Giá được anh hẹn hò dù phaỉ đợi lâu đến mấy
Em vẫn chờ như thể một tình yêu
Em vẫn chờ như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xa mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thủa trước
Sắc cầu vồng chấp chới phía xa xa.
Em vẫn chờ như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải đơm hoa đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này để nhận ra nhau.
Em ở hiền em có ác chi đâu
Mà trời lai xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác
Có phải rượu đâu mà phải đợi cho rượu nhạt
Có phải trầu đâu mà đợi trầu dập mới cay
Em vẫn chờ...vẫn đợi ...vẫn say...
Ngâu xa nhau ngâu có ngày gặp lại
Kim_Kiều lỡ duyên chẳng thể là mãi mãi
Em vẫn chờ...vẫn đợi
Dẫu chỉ là......Huyền thoại một tình yêu.....
NHỮNG PHÚT XAO LÒNG-Thuận Hữu
Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng.
Có thể vợ mình những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mà chính mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn
Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn
Sau những lần nghĩ đến đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy như mình có lỗi
Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn
Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng trách chi những phút xao lòng!
Ngọn nến
Đã bao lần tôi ngắm nhìn ngọn nến
Sáng bừng lên trong bóng tối đêm đen
Ngọn nến mảnh mai, thân nến yếu mềm
Vẫn thắp sáng tim mình thành ngọn lửa
Dẫu thời gian trôi, nến không là nó nữa
Sẽ ngắn dần và lệ úa quanh thân
Nến vẫn cháy lên, tự đốt chính thân mình
Cho ngọn lửa mà không hề nuối tiếc
Có phải chăng vì quá yêu, mãnh liệt
Hay ngây thơ, khờ dại cũng bởi yêu?
Dù biết đớn đau, sẽ phải khóc thật nhiều
Nến vẫn nguyện hết mình để tình yêu cháy sáng
Dẫu thắp chỉ một lần, một lần thôi rất ngắn
Hay sẽ cháy cả đời chỉ bởi một tình yêu
Hay dẫu có yêu, dẫu trải qua rất nhiều
Nhưng cuộc sống thiếu tình yêu - vô nghĩa ...
THƠ TẶNG MỘT NGƯỜI
Không hiểu sao mãi chẳng thể nào quên
Khoảng trời trong veo đôi mắt ấy
Phút đầu tiên anh nhìn em bối rối
Gọi thu về nhóm ngon lửa đầu tiên.
Tình yêu đầu tựa sắc cỏ dịu êm
Đôi mắt yêu thương đốt lòng em lửa cháy
Anh dịu dàng như mùa thu ấy
Và đáng yêu tựa đôi mắt haycười
Và bây giờ thì xa cách vô biên
Anh đã quên?Sẽ quên?Còn em thì vẫn nhớ
Khoảng trời năm xưa bình yên nho nhỏ
Rất dịu dàng trong đôi mắt nhìn em
HAI SẮC HOA TI-GÔN
Một mùa thu trước ,mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dãi đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít cành hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
Thuở đó nào tôi đã biết gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp :'Mùa hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy'.
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời gian khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá!-Tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường
Từ đấy thu rồi thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn dấu trong tim bóng 'một người'
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đêm nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ đến loài... hoa vỡ
Tựa trái tim phai tựa máu hồng
NGƯỜI THỨ HAI
Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể yêu con_một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh ấy yêu mẹ,mẹ ơi!
Mẹ đã sinh ra anh ấy ở trên đời
Hình bóng mẹ lắng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con được yêu đến vậy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai.
Mẹ đừng buồn những hoàng hôn, những ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con cũng chỉ là cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ cả đời anh
Con chỉ là cơn mưa mỏng manh
Người đàn bà khác có thể thay thế con trong trái tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu trọn đời âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành riêng cho mẹ mà thôi
Anh ấy có thể sống với con suốt trọn cuộc đời
Cũng có thể chia tay ngay ngày mai,có thể!
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào con cũng chỉ thứ hai.
VẦNG TRĂNG KHUYẾT
Thôi anh ạ!Đừng đợi chờ nhau nữa
Chiếc hôn xưa nay đã vội thay màu
Em cứ tưởng mình em là duy nhất
Nên dại khờ lỡ đánh mất anh yêu
Chuyện hôm qua dễ có đến trăm điều
Em không biết bắt đầu từ đâu nữa
Như trăm sông luôn đổ về biển cả
Âm hưởng vui buồn xin trả lại cho anh
Em chợt hiểu rằng hạnh phúc mong manh
Như làn khói khó cầm nhưng dễ mất
Anh đã đến,vội đi,tình đã khuất
Vầng trăng cuộc đời khuất mãi không thôi.
Mọi con đường giờ mãi mãi chia đôi
Yêu thương lắm rồi cũng thành dâu bể
Em sẽ viết thành câu chuyện kể
Bởi kí ức một thời đâu dễ xoá trong nhau!
THƠ TÌNH NGÀY KHÔNG ANH
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Em đã chẳng hẹn nhau đêm ấy nữa
Để quá khứ chỉ còn là thương nhớ
Và tương lai ít ra cũng ngọt ngào.
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Em đã chẳng đổ cho anh bao tội lỗi
Em đứng lặng mắt nhìn ai không nói
Anh cũng vô tình có hiểu nổi em đâu
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Em đã chẳng trách anh yêu người khác
Điều đơn giản bây giờ em mới biết
Thì anh xa,anh đã qua xa rồi
MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em...
THƠ TÌNH CUỐI MÙA THU
Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng cây
Đã bao mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.
Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại...
Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may.
AI CŨNG CÓ NHỮNG PHÚT YẾU LÒNG NHƯ THẾ
Thanh Hà
Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối
Anh bỗng hóa thành người lớn bao dung
Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
Bởi trái tim anh đã có thừa người khác
Bản tình ca ở bên em anh hát
Sẽ có người diễm phúc sau em
Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em
Những gì thoảng qua mấy ai còn giữ lại
Nhưng với em đó sẽ là mãi mãi
Đừng bận lòng chi với một kẻ qua đường
Đừng bận lòng vì lỡ nói yêu thương
Ai cũng có phút yếu lòng như thế
Em chẳng trách đâu vì tình yêu có thể
Đến bên nhau bằng những phút dối lừa.
KHÔNG PHẢI AI CŨNG CÓ NHỮNG PHÚT YẾU LÒNG NHƯ THẾ
Xin em đừng nặng lời trách nhau
Nụ hôn ấy đâu chỉ là phút giây nông nổi
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối
Anh có hơn chi tuổi trẻ dại khờ
Đừng bên anh chỉ như một giấc mơ
Xin em hãy tin những bản tình ca anh hát
Trái tim anh chỉ mình em định đoạt
Chẳng thể có người diễm phúc sau em
Đừng tự ti như thế nữa đi em
Anh biết sự cao thượng trong tình yêu nơi em là có thật
Nhưng nếu thiếu nhau còn gì để mất
Lòng tốt kia làm người khác đau lòng
Dẫu ngàn lần anh vẫn nói vậy thôi
Anh yêu em và mãi là thế đấy
Đừng nghĩ ai cũng có những phút yếu lòng như vậy
Đến bên nhau bằng phút giây dối lừa.
NẾU
Nếu yêu là hiến dâng tất cả
Thì em chẳng dám yêu anh đâu
Vì em vốn ích kỉ
Cứ muốn giữ khoảng trời riêng của mình
Nếu yêu là yêu mãi mãi
Em không thể thề ước với anh đâu
Vì em hay thay đổi
Ai biết được sau này
Nếu yêu là nồng nàn đắm đuối
Thì anh ơi em chắc là gỗ đá
Chẳng thể trọn vẹn dồn hết cho anh
Không biết say đắm miệt mài
Nếu yêu là tâm hồn treo ngược cành cây
Thì anh ơi trái tim em không át nổi
Phần lý trí ngoan cố trong đầu em đây
Vẫn thầm lo cho tình yêu từng ngày...
Chẳng bao giờ
Em chẳng bao giờ hạ mình trước anh đâu
Dù trước anh em hoàn toàn bất lực
Dù yêu anh đã bao lần em khóc
Em chẳng bao giờ hạ mình trước anh đâu
Em chẳng cần chúng ta thương hại nhau
Không còn tình yêu chúng ta còn tình bạn
Dù yêu anh nhưng em vẫn lãnh đạm
Chẳng cúi đầu em cũng chẳng cầu xin
Em chẳng bao giờ hành hạ trái tim
Sống tủi hổ trong tình yêu nô lệ
Chẳng làm gì khiến mình bé nhỏ
Em chẳng bao giờ hạ mình trước anh đâu
NGÔN NGỮ CỦA TÌNH YÊU-Kiudicti
Ngôn ngữ tình yêu thì thầm trong đêm tĩnh
Vọng dịu dàng , rạo rực trái tim xanh
Như là cỏ chạm vào tôi khe khẽ
Trên thế gian chỉ có mỗi chúng mình
Sao nhấp nháy và mùi thơm cỏ dại
Đâu nhớ nơi đáy ngôn ngữ ái tình
Ngôn ngữ tình yêu không dối lừa phản bội
Giữ chân em trên khắp ngả đường đời
Tôi sẽ đi đến cùng trời không mỏi
Chỉ quyết tìm bằng được em thôi
SẼ...
Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
Cứ coi người như người dưng qua ngõ
Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
Mà sao dạ vẫn không yên?
Minh sẽ quên . Ừ thì mình sẽ quên
Mảnh trăng mỏng chao nghiêng trời cuối hạ
Kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió lạ
Mình sẽ thả bay đi...
Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi
Chiều qua cả chiều nay người không tới
Người có lẽ không biết mình đã đợi
Cũng như mình chẳng tin minh đã buồn.
Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
Đã nhủ rồi , mình sẽ bắt đầu quên...
ĐÔI MẮT ENXA-L.ARAGON
Đôi mắt em sâu xa đến nỗi khi nhìn vào
Anh thấy cả mặt trời chiếu xuống
Chìm đắm cả con người tuyệt vọng
Đôi mắt em sâu xa đến nỗi anh quên cả trước sau
Trong bóng chim mặt biển nổi cơn giông
Trời lại đẹp và mắt em thay đổi
Mùa hạ thiên thần hiện trên biển nổi
Trời xanh đâu hơn trên những cánh đồng
Mắt em cố xoá đi phiền muộn trời cao
Mắt trong nhất khilưng tròng nước mắt
Mắt làm trời ghen khi cơn mưa vừa hết
Màu càng xanh nơi kính vỡ soi vào
Mẹ của bảy nỗi khổ đau ôi ánh sangsương nhoà
Bảy con dao đâm vào màu sắc
Ngày thấm thía hiện ra sau nước mắt
Sắc con người càng xanh khi tang tóc đi qua
Một đứa trẻ trước những hình sặc sỡ
Mắt nó mở to nhưng tít mênh mông
Bằng mắt em , em có dối anhkhông ?
Người ta tưởng cơn mưa rào cho hoa dại nở
Tia chớp nào ẩn trongmùi cỏ hương ?
Loài côn trùng yêu nhau dữ dội ?
Anh như mắc giữa những tia sao bối rối
Như người thuỷ thủ sắp chìm xuống đáy đại dương
Anh lấy chất radium trong khối quặng
Cháy ngón tay trong ngọn lửa diệu kỳ
Ôi cảnh thiên đường tìm được rồi lại mất
Đôi mắt em là những vùng trên địa cầu xa vắng
Có thể một ngày kia vũ trụ nổ tung ra
Khi trong không gian chạm vào nhau các thiên thể
Anh vẫn thấy sáng ngời trên mặt biển
Đôi mắt Enxa;đôi mắt Enxa;đôi mắt Enxa...
DIÊM
(Nguyễn Kim Anh)
Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm
Nhưng em không nghĩ thế
Bởi que diêm chỉ một lần sáng loé
Còn vỏ bao kia lại cháy đến trăm lần
Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia
Để loé sáng...
Rồi đốt lịm đời những que diêm mỏng mảnh
Nơi hết lần này đến lần sau lấp lánh
Rồi đa tình phụ bạc như không
Nhưng ... em sẵn sàng làm chiếc que
Dám đốt cháy cả tim diêm bé xíu
Cháy đến tận cùng của thân tăm trắng trẻo
Dù kiếp tàn nhưng hiểu ĐÃ ĐƯỢC YÊU
Dẫu cho anh có tham đến bao nhiêu
Và đằng sau những cuộc tình chỉ dăm ba vết xước
Không oán hờn đâu vì em tin mình được
Chứ yêu nhiều bạc phếch có gì đâu
Nếu muốn suốt đời ở mãi bên nhau
Thì câu ví kia người ơi xin rút lại
Bởi cái ngắn ngủi khác xa cái còn mãi
Mà TÌNH YÊU cần đi suốt cuộc đời!
THƠ VIẾT CHO EM
Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi
Cuồng dại như cánh chim bay ngược chiều gió thổi
Giọt nước mắt em ngày nao rơi nóng hổi
Chỉ khiến lòng anh thêm cháy khát tự do.
Anh xin lỗi vì những điều nhận và cho
Anh chẳng bao giờ nghĩ về em trước nhất
Chỉ khi nào lo sợ em đi mất
Anh lại dịu dàng lời nói ngọt đầu môi.
Anh xin lỗi vì những khoảng cách xa xôi
Của mỗi lần ghé thăm kéo dài từ tuần sang tháng
Anh xin lỗi vì những lúc anh lơ đãng
Nhớ tới một người khi đang nắm tay em.
Anh xin lỗi vì những phút dịu êm
Được ở bên em mà anh không trân trọng
Trái tim yêu ngày xưa tưng cháy bỏng
Nguội lạnh dần theo những chuyến đi xa.
Để một ngày khi năm tháng trôi qua
Anh giật mình nỗi nhớ em da diết
Đến bây giờ anh mới hiểu, anh mới hay, anh mới biết
Em chính là bờ bến của đời anh.
Chỉ còn lại những điều rất mong manh
Anh sẽ đợi, sẽ chờ tới khi em tha thứ
Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ
Thêm một lần, cháy bỏng để yêu em
ĐÊM HÀ NỘI NHỚ
Bùi Sim Sim
Xa một tuần có lâu quá không anh
Sao em thấy ngày cứ dài đến thế
Đêm Hà nội thơm nghẹn lòng hoa sữa
Ngôi sao em ngân ngấn phía chân trời
Ngày xa anh em bỗng hoá đơn côi
Giờ cũng chẳng vô tình ngang cửa
Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ
Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy
Hà nội bồng bềnh trôi theo heo may
Ánh trăng nhắc về thời mê đắm
Thơ em xuống dòng buồn nghiêng dấu lặng
Nỗi nhớ về anh lấp mãi không đầy
TÔI YÊU EM-Puskin
Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai,
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài
Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,
Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em
EM VẪN YÊU ANH!
Em vẫn còn yêu anh
Đơn giản thế ngàn lần em không nói
Vì kiêu hãnh nên em tự lừa dối
Vì kiêu hãnh nên hai đứa mất nhau.
Em biết lắm chẳng thể đi từ đầu
Những năm tháng hằn sâu trong ký ức
Lòng kiêu kỳ như bức tường vững chắc
Dù mong mang dù rất vô tình.
Những khoảng đời em sống thiếu anh
Lòng kiêu hãnh cô đơn đến tội nghiệp
Về đây anh, ta cùng bước tiếp
Đường dài lắm em lạc bước mất thôi.
Về đây anh em gọi đến khản lời
Bức tường ngăn rã rời sụp đổ
Em nhận ra tình yêu không có chỗ
Cho những niềm kiêu hãnh cô đơn.
CON ĐƯỜNG
Khi anh đi với người yêu
Chỉ xin anh nhớ một điều nhỏ thôi
Con đường ta đã dạo chơi
Xin đừng đi với một người khác em
Hàng cây nay đã lớn lên
Vươn cành để lá êm đềm chạm nhau
Hai ta ai biết vì đâu
Hai con đường sẽ xa nhau xa hoài.
Nếu cùng người mới dạo chơi
Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu
ĐÔI DÉP
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ.
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau.
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia.
Nếu một ngày một chiếc mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khễnh.
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh ...
Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau một lối đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một nửa
Chỉ còn một là không còn gì nữa
Nếu không tìm được nửa thứ hai.
THUYỀN VÀ BIỂN
Xuân Quỳnh
"Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển
"Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa... vẫn xa
Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau - rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió"
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố "
CHO MỘT NGƯỜI......
Em có khóc đâu anh ?...
Đó là nụ cười tan ra đấy chứ ,
Một nụ cười quắt quay nỗi nhớ ,
Một nụ cười dai dẳng niềm đau
Đừng trách em khi mình chẳng đến được với nhau ...
Tình yêu có thật nhưng mong manh quá
Giữa cuộc đời ngổn ngang giông tố ,
Trái tim em không đủ sức đối đầu ...
Rồi thời gian sẽ qua đi rất nhanh ,
Anh sẽ có những mối tình nồng nàn khác
Chỉ có em khi thu về man mác
Phút cô đơn em lặng lẽ mỉm cười ...!!!
TẶNG EM
Em đừng khóc khi chúng ta chia tay
Như tim anh cũng vờ mình băng giá
Như cơn gió qua vu vơ vội vã
Lay chút tình xao xác lá vàng em.
Những cơn gió sẽ tan vào bóng đêm
Cho sương trắng giăng ngang trời quá khứ
Nói chi em lời cầu xin tha thứ
Gió lặng rồi ngơ ngác ánh trăng tan.
Anh sẽ đi cho kỷ niệm lụi tàn
Cho tình cũ sẽ ngàn năm bia đá.
Nói với em một lời ta từ giã
Quay mặt rồi để mãi mãi xa nhau.
Anh bước đi không nhìn lại phía sau
Sẽ chẳng thấy lệ em trên gò má
Anh chỉ thấy mảnh hồn anh trắng xoá
Gió qua đời tình cũng lãng đãng bay.
HÀ NÔI_PHỐ
Phan Vũ
Chương một
1.
Em ơi! Hà Nội - phố!
Ta còn em mùi hoàng lan
Còn em hoa sữa .
Tiếng giày gọi đường khuya
Thang gác cọt kẹt thời gian
Thân gỗ ...
Ta còn em màu xanh thật đêm
Ngôi sao lẻ
Xào xạc chùm cây gió
Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ
Lá thư quên địa chỉ.
Quay về ...
2.
Ta còn em một gốc cây
Một cột đèn
Ai đó chờ ai ?
Tóc cắt ngang
Xõa xõa bờ vai ...
Ta còn em ngã ba nào ?
Chiếc khăn quàng tím đỏ,
Khuôn mặt chưa quen
Bỗng xôn xao nỗi khổ!
Góc phố ấy mở đầu
Trang tình sử! ...
3.
Ta còn em con đường vắng
Rì rào cơn lốc nhỏ
Gót chân ai qua mùa lá đổ ?
Nhà thờ Cửa Bắc,
Chiều tan lễ,
Chuông nguyện còn mãi ngân nga ...
Chương hai
6.
Ta còn em khúc tự tình ca
Đôi chim khuyên gọi nhau
Trong bụi cỏ
Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá,
Tiếng ve ra rả mùa hè ...
Còn em đường cũ Cổ Ngư
La đà,
Cành phượng vĩ.
Hoàng hôn xa đến tự bao giờ,
Nắng chiều phai trên sóng Tây Hồ.
Những bước chân tìm nhau
Rất vội,
Tiếng thì thầm sớm hôm buổi tối,
Cuộc tình hờ
Bỗng chốc
Nghiêm trang ...
Chương ba
9.
Ta còn em đường lượn mái cong
Ngôi chùa cũ,
Tháng năm buồn lệch xô ngói âm dương
Ai đó ngồi bên gốc đại,
Chợt quên ai kia
Đứng đợi bên đường.
Chương bốn
10.
Em ơi! Hà Nội - phố!
Ta còn em đám mây in bóng rồng bay
Cổng đền Quan Thánh
Cờ đuôi nheo ngũ sắc
Còn em dãy bia đá
Nhân hình hội tụ
Rêu phong gìn giữ nét tài hoa ...
***
Ta còn em tiếng trống tan trường
Áo thanh thiên điệp màu liễu rủ.
Đôi guốc cao mài mòn đại lộ,
Một ngả nào lưu dấu gót tài hoa .
Còn em mãi mãi dáng kiêu sa
Lặng lẽ theo em về phố ...
11.
Ta còn em những ánh sao sa,
Tia hồi quang
Chớp chớp trên đường
Toa xe điện cuối ngày,
Áo bành tô cũ nát ...
Lanh canh! Lanh canh!
Tiếng hàng ngày hay hồi âm
Thuở chiềng khua ? ...
Ta còn em ngọn đèn khuya
Vùng sáng nhỏ
Bà quán mải mê câu chuyện
Nàng Kiều
Rượu làng Vân lung linh men ngọt
Mắt cô nàng lúng liếng, đong đưa
Những chàng trai say suốt mùa ...
Chương năm
13.
Ta còn em cánh cửa sắt
Lâu ngày không mở.
Nhà ai ?
Qua đó.
Bâng khuâng nhớ tuổi học trò
Còn em giàn thiên lý chết khô,
Cỏ mọc hoang trong vườn nắng,
Còn em tiếng ghi-ta
Bập bùng
Tự sự
Châm lửa điếu thuốc cuối cùng
Xập xòa
Kỷ niệm.
Đêm Kinh Kỳ thuở ấy,
Xanh lơ ...
17.
Ta còn em chiếc lá bàng đầu tiên
Nhuộm đỏ
Cô gái gặp nắng hanh.
Chợt hồng đôi má
Cơn mưa nào đi nhanh qua phố
Một chút xanh hơn
Trời Hà nội hôm qua ...
Ta còn em cô hàng hoa
Gánh mùa thu
Qua cổng chợ
Những chùm hoa tím
Ngát
Mùa thu ...
Chương sáu
18.
Em ơi! Hà Nội - phố!
Ta còn em một màu xanh thời gian
Chợt nhòe,
Chợt hiện
Chợt lung linh ngọn nến,
Chợt mong manh
Một dáng
Một hình
20.
Ta còn em một phút mê cuồng
Người nghệ sĩ lang thang hè phố
Bơ vơ
Không nhớ nổi con đường.
Ngay trước cổng nhà mẹ cha
Còn em một bóng chiều sa
Những câu thơ, những bức tranh
Đời đời
Lỡ dở ...
Chương bảy
21.
Em ơi! Hà Nội - phố!
Ta còn em những giọt sương
Nhòa nhòa bóng điện
Mặt nước Hồ Gươm
Một đêm trở lạnh.
Cánh nhạn chao nghiêng
Chiều cuối,
Giã từ...
23.
Em ơi! Hà Nội - phố!
Ta còn em cánh tay trần
Mở cửa
Mùa Xuân trong khung:
Giò phong lan
Điệp vàng rực rỡ
Từng cây khô óng ả sợi tơ hồng
Đường phố dài
Chi chít chồi sinh
Màu ước vọng in hình
Xanh nõn lá ...
Ta còn em,
Hà Nội - phố, em ơi!
Ta còn em,
Em ơi! Hà Nội, phố ...
MÙA EM YÊU
Mùa đông trong em không có những nỗi buồn
Không gợi nhớ khoảng không gian trống vắng
Không cả những cô đơn, tĩnh lặng
Mùa em yêu.
Mùa đông trong em là gió thật nhiều
Gió lang thang qua những hàng cây ngơ ngác
Con phố dài rộng vòng tay đón nhận
Gió cho em cảm giác tự do
Mùa đông trong em là những mặt hồ
Mỗi sáng sớm sương mờ như cổ tích
Thoảng nét chữ cành cây gầy guộc
Mùa đông ơi, sao thật bình yên.
Vẫn dạo qua những đường phố thân quen
Nghe mùa sang đưa người ta gần nhau thế
Rồi trở về nhà và thấy mình may mắn
Những ấm áp yêu thương luôn đợi chờ.
Mùa vẫn đến rồi đi
Để lại trong lòng nỗi nhớ
Mùa em yêu!
Không còn nước mắt cho anh nữa đâu
Em đã khóc suốt thời trẻ dại
Nước mắt nhỏ xuống đời con gái
Từ khi mình mất nhau !!!
Chùm thơ ngày nào vỡ vụn từng câu
Anh góp nhặt tặng cho người yêu mới
Người con gái kia có bao giờ biết hỏi
Xưa là thơ cho mối tình đầu...
Ngày hôm qua chợt nhận ra nhau
Anh lạc giọng gọi tên em oà vỡ
Chút tình xưa anh lỡ tay hất đổ
Sao giờ mới biết đau.........
VIÊN XÚC XẮC MÙA THU
(Tác giả :Hoàng Nhuận Cầm )
Tình yêu đến trong đời không báo động
Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
Viên xúc xắc mùa thu ru trong cỏ
Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giăng
Anh đi qua những thành phố bọc vàng
Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
Qua ánh nắng bảy màu, qua ngọn đèn hạt đỗ
Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh
Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
Anh đi qua tổ chim non mới dựng
Qua tro tàn thành quách mấy triệu năm
Anh đi qua tất cả mối tình câm
Mối tình nói, rồi mối tình bỏ dở
Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ
Đất nước đau buồn chưa hết, Mỵ Châu ơi!
Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
Trọng Thuỷ đứng suốt đời không hết lạ
Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xoá
Có ai hay thăm thẳm giếng không cùng
Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng
Khi mở mắt, Mỵ Châu em ngồi đó
Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
Suốt đời anh mang tội với con tàu
Sẽ tan đi những thành phố bảy màu
Đôi trái cấm trong vườn đời em, anh làm vỡ
Nhưng giọt mực thứ ba em ơi không thể lỡ
Xin trải lòng ta đón chốn xanh rơi
Giọt mực em thong thả đến trong đời
Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé
Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé
Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh.
NHỚ-Puskin
Lạ quá ! Không hiểu vì sao
Ðứng trước em anh lạnh lùng đến thế ?
Nhưng anh đi rồi mình anh với bóng lẻ
Mới thấy mình khẽ nói : Nhớ làm sao ?!
Chúng nó cứ bảo nhớ là yêu
Còn anh thì không biết nữa
Tình yêu với anh sao kỳ lạ thế
Lúc xa rồi mới thấy mình yêu !
Tình yêu đến nào ai có biết
Tình yêu đi nào ai có hay ?
Theo thời gian, trái đất nó cũng quay
Tình yêu đến, tình yêu đi ...
nào ai có biết
MÙA HOA CẢI
Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đang thì con gái
Đợi anh chưa lấy chồng.
Anh rụt rè không dám
Hái một bông cải ngồng
Sợ làm con bướm trắng
Giật mình bay sang sông.
Qua bao mùa hoa cải
Chỉ mình anh biết thôi
Mình anh không dám hái
Hoa cải bay về trời.
Bâng khuâng chiều làng bãi
Không còn hoa cải ngồng
Ai sui anh trở lại
Ngày em đi lấy chồng.
Anh lại gieo hạt cải
Lại âm thầm đợi mong
Có một người con gái
Đợi anh chưa lấy chồng.
EM LÀ-Hen-rich Hai-nơ
Em là hoa huệ trắng
Nở trong trái tim anh
Em là nghìn tia nắng
Soi đời anh ngọt lành
Em là những ước mơ
Mà anh hằng khát vọng
Em là một hồn thơ
Chứa chan đầy sức sống
Em là từng đợt sóng
Ôm ấp mạn tàu anh
Em là vì sao sáng
Soi màn đêm lung linh
Em là cây tùng xanh
Vươn cao trong bão tố
Em là chim mùa xuân
Bay vờn trên biển cả
Em là bông lan đá
Hương tỏa ngát núi rừng
Em là đồi cây dẻ
Trăng sáng ôm mênh mông
Em là dòng suối xanh
Những buổi chiều anh tắm
Em là ráng hòang hôn
Những buổi chiều anh ngắm
Trong mắt em sâu thẳm
Anh thấy cả đất trời
Cách xa tình vẫn đẹp
Có phải không em ơi ?
HÀ NỘI
Một tình yêu giành cho Hà Nội
Hơn cả tình yêu ...sau này em sẽ tặng cho anh
Là những con đường ...đi mãi thành quen
Những chiều lang thang bỗng thấy mình quá nhỏ
Chầm chậm phóng xe,lắng nghe tiếng gió
Lá rơi nhanh tựa những tiếng thở dài
Những dòng người vẫn tất tả...ngược xuôi
Trống rỗng nhớ mong hoá thành đơn độc
Em biết rằng mình không bao giờ khóc
Mắt chỉ nhoà đi...những giọt lóng lánh...nước mưa
Hà Nội trong em...những phút giao mùa
Là nắng..là mưa...mang lòng về thanh thản
Những ngày thật buồn...quẩn quanh...Quán....
Chưa tìm nổi cho mình một khoảng trống riêng....
Một tình yêu cho những phố cổ rêu phong
Nhỏ nhỏ nghiêng nghiêng thành ra Hà Nội...phố
Em vẫn nghe những bài hát,những nỗi lòng...rất lạ
Là tình yêu của người Hà Nội....
...Đi xa...
...Tìm đến....
....Hay sẽ lại trở về...
Để nhức lòng...bài hát bỗng tái tê
Em vẫn tìm ai...một người Hà Nội
Một người chấp nhận tình yêu...khờ dại
Nơi ấy là Hà Nội
Người ấy là người Hà Nội...
Phải không anh?
Anh biết đấy...Hà Nội màu xanh
Xanh của trời mây,...những hàng cây....và gió
Những hồ nước...lao xao sóng vỗ
Bình lặng đến lạ kỳ
Là những nụ cười...Hà Nội thân yêu
Em gặp...và sẽ không bao giờ quên được
Anh đấy...em đây...và biết bao người khác
Một tình yêu chung...xa lạ bỗng hoá gần.
Có thể có...và cũng có thể không
Nhưng với em-Hà Nội vẫn sẽ là Hà Nội
Nơi mà dù một mình trong bóng tối
Em vẫn luôn tìm được một chỗ dựa...bình yên...
HOA HỒNG
Hoa hồng trên mộ cỏ tươi
Dưới mồ yên nghỉ một người tôi thương
Tiễn chàng nǎm ấy lên đường
Mà giờ thân gửi chiến trường xa xǎm!
Chuông đâu hãy rung vang trời đất,
Báo tin buồn đi khắp nơi nơi.
Trên cành một nhánh hoa rơi,
Muôn người đau đớn cùng tôi khóc chàng.
CỎ
Lúc nào em cũng ước mơ
Một ngày bình yên được nằm trên cỏ
Và hôm nay trong buổi chiều lặng gió
Được gối đầu lên cỏ, bên anh.
Nhìn mây trắng trôi trong giây phút bồng bềnh
Anh ngồi quạt cho em lim dim ngủ
Em nghe thấy bình yên về trú ngụ
Trên bàn tay anh vuốt lọn tóc mai
Đâu còn thấy tiếng thời gian thở dài
Bọn mình đang ở xa Hà Nội
Em nằm nghe gió sông Hồng thổi
Như trong bài ca mình đã hát cùng nhau
Em nằm đây và thấy mọi nõi đau
Từ cái thưở ngày xưa bỗng nhẹ nhàng tan biến
Mở mắt thấy nụ cười anh hiển hiện
Bỗng thấy quanh mình đầy cỏ, đầy hoa
Em biết rồi một ngày anh sẽ phải đi xa
Tới Berlin, Maxcơva...hay một nơi nào đó
Mong anh không bao giờ quên một nơi đầy cỏ
Có hai người lặng lẽ bên nhau.
ĐI HẾT MỘT MÙA THU
Lá rụng vàng nơi phố cũ ngày xưa,
Thu đọng lại nỗi buồn thời xa vắng
Anh ra đi không một lời từ biệt
Phố than buồn đơn lẻ một mình em .....
Biết đến bao giờ em mới gặp lại anh
Để được đi bên anh hồn nhiên như ngày ấy
Câu từ biệt ngàn đời không nói nổi
Xa anh rồi thương nhớ cứ đầy vơi...
Em quay về với con phố bình yên ,
Sống lặng lẽ tháng ngày không nguyện ước
Kỷ niệm xưa một đôi lần đánh thức
Những ngọt ngào âu yếm thủa yêu thương .....
MÙA XUÂN-Tagor
Đôi ta ở bên nhau
Khi mùa xuân gõ cửa
Hãy để cho tôi vào
Xuân mang cho lứa đôi
Tiếng thầm của niềm vui
Tiếng nhẹ nhàng rung khẽ
Của mầm non mới hé
Ta đang mãi trầm tư
Em bên xe quay sợi
Mùa xuân dần đi xa
Và đột nhiên biến vội
Cùng với những cánh hồng
Nở muộn trên cành hoa
Hỡi em yêu bây giờ
En không còn đây nữa
Mùa xuân lại gõ cửa
Hãy để cho tôi vào
Xuân chỉ còn mang đến
Tiếng lá khô xào xạc
Tiếng gù chim bồ câu
Ta ngồi bên cửa sổ
Và một bóng mơ hồ
Ngồi bên ta lặng lẽ
Buồn se những mộng mơ
Và mùa xuân không còn
Những nỗi đau thầm nữa
Để mang đến cho ta
Mùa xuân mà muôn nhà
Đón tưng bừng vào cửa
CHO ANH VÀ CHO EM
Không phải chuyện người con gái bỏ đi xa
Hay về một người nào đã chết
Không phải chuyện ngã lòng trước chông gai mỏi mệt
Hay một phút yếu lòng nói dối trước tình yêu
Em cứ nói đi, cứ nói biết bao nhiêu
Thì câu chuyện tình, chuyện đời vẫn thế
Anh vẫn là anh, vẫn tiếng cười ngạo nghễ
Em lại là em, anh lại trở về anh
Đừng nhắc lại lời xin lỗi chân thành
Mong manh lắm, nếu phải kìm nước mắt
Nếu đã một lần, em thấy lòng đau cắt
Thì đấy là anh, là phút cuối cùng
Hãy cứ nói đi chớ có ngại ngùng
Có gì đâu, còn gì đâu nữa chứ
Con Gấu Mèo vẫn nằm vô tư lự
Nó bảo rằng chuyện mình chẳng đáng đâu
Đừng bảo anh mình hôn nhau lần cuối thật sâu
Để sau này không có nhiều tiếc nuối
Thì em ơi những điều là sau cuối
Suốt cuộc đời chẳng quên nổi đâu em
Đừng bảo anh nếu nhớ hãy lấy ảnh ra xem
Con Gấu Mèo cũng bảo chuyện chúng mình không đáng
Đừng bảo anh thử đi về dĩ vãng
Chẳng còn gì níu nổi bước hai ta
Em hiểu lòng anh, anh hiểu hai ta
Sẽ chẳng còn gì cho nhau nữa cả
Những nụ cười, ánh mắt, hay bờ vai êm ả
Em hãy quên đi, em cố quên đi
Nếu có đứa hỏi chúng mày giờ gọi nhau là gì?
Anh sẽ gọi em là kỉ niệm
Để một ngày nếu có điều màu nhiệm
Kỉ niệm sẽ về đúng chỗ bên anh.
Không phải chuyện người con gái bỏ đi xa
Hay về một người nào đã chết
Không phải câu chuyện tình yêu đã hết
Chỉ là một người đã chán rồi đi...
TÌNH YÊU-Heinrich Heine
Ta đem chôn tình yêu
Rồi trồng lên bia mộ
Lạy chúa! Thế là xong
Hai đứa cùng nói khẽ...
Nhưng tình yêu vùng dậy
Trách móc nhìn chúng ta
Các người nói gì vậy ?
Ta đang sống đây mà
Làm sao quên được tuổi thơ
Tuổi vàng tuổi ngọc tôi ngờ lời ai
Thủa ấy tôi mới lên mười
Còn em lên bảy theo tôi cả ngày
Quần em dệt kín bông may
Áo tôi cúc đứt mực dây tím bầm
Tuổi thơ chân đất đầu trần
Từ trong lấm láp em thầm lớn lên
Bây giờ xinh đẹp là em
Em ra thành phố dần quên một thời
Về quê ăn tết vừa rồi
Em tôi áo chẽn em tôi quần bò
Gặp tôi em hỏi hững hờ
"Anh chưa lấy vợ còn chờ đợi ai?"
Em đi bỏ lại chuỗi cười
Trong tôi vỡ một khoảng trời pha lê
Trăng vàng đêm ấy bờ đê
Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may.
ĐÊM MÙA ĐÔNG ĐƯỜNG HOÀNG DIỆU-Ý Nhi
Sương như khói bay mờ trên mái phố
Trăng mơ hồ trong lá biếc vòm cây
Đèn bật sáng như sao về đỗ lại
Người lạ lùng như thức tỉnh, như say...
Ai đi về qua lối phố hôm nay
Trong tiếng gió trở mùa, trong tiếng lá
Nơi thân thuộc, nơi chẳng gì xa lạ
Sao tận lòng muốn nói nỗi yêu thương?
NẾU HOA CŨNG BIẾT NÓI-Heinrich Heine
Bông hoa quý ! Nếu hoa cũng biết.
Vết thương gì đã xé lòng tôi
Thì lệ hoa đã hoà lệ tôi rồi.
Để chữa lành nỗi đau tôi chịu đựng.
Và họa mi, nếu hoạ mi cũng biết.
Tôi có bao đau yếu ưu phiền.
Thì chim sẽ dành cho tôi, vui vẻ.
Một bài ca làm phấn chấn tôi lên.
Và nếu các vì sao cũng biết.
Bao đau thương xâm chiếm hồn tôi.
Thì các vì sao cũng từ giã bầu trời.
Để làm dịu nỗi lòng tôi thất vọng.
Hoa, chim, sao không thể nào biết được.
Chỉ một người biết nỗi khổ tôi thôi.
Người đàn bà đã từng xé nát.
Bằng tay mình xé nát tim tôi.
NGỐC-X.KAPUCHIKIAN
Em bảo anh đi đi
Sao anh còn đứng lại
Em bảo anh đứng lại
Sao anh vội về ngay...
Lời nói thoảng gió bay
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Sao mà ...anh ngốc thế
Chẳng nhìn ...vào mắt em.
Em bảo anh đi đi
Sao anh còn đứng lại
Em bảo: thôi ích gì...
Ai ngờ anh xa mãi.
Đôi mắt em lặng im
Nhưng mắt em nói thật
Sao anh tin lời em
Mà không tin đôi mắt.
BIỂN-Puskin
Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh , xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to,gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau, cay đắng
Không gió lớn sóng to , không là biển
Chẳng nhiều cay đắng , chẳng là yêu
EM SẼ KHÔNG KHÓC ĐÂU
Em sẽ không khóc đâu
Đó là trò trẻ con - anh vẫn thường bảo thế
Mà em đâu còn là đứa trẻ...
Dĩ nhiên, chia tay là tiếc nuối
và có thể xót xa
Cũng có thể day dứt
Và ám ảnh
Nhưng, mọi chuyện sẽ qua
Em sẽ không khóc đâu
Người đời có ai thừa nước mắt?
Anh chỉ là người xa lạ, với em
Cũng như em, với anh...
Em sẽ không khóc đâu
Chỉ là một hạt bụi đường làm mắt đỏ
Và xung quanh có nhiều người quá
Người ta đang níu áo nhau
Người ta đang vẫy chào nhau
Người ta đang tiễn biệt nhau...
Em sẽ không khóc đâu
Khi con tàu chuyển bánh
Anh sẽ mờ dần
như ảo ảnh
Như một điều ngốc nghếch đã qua
Anh đã ở rất xa
Chẳng còn ai nhìn thấy
Nước mắt em sẽ chảy
Cho những kiêu hãnh, lỗi lầm
Cho những tổn thương...
Cho em và cho anh
Cho những ngày xưa cũ
Không còn ai cười nữa...
Nước mắt em sẽ chảy
Cho em và cho anh...
KHÔNG ĐỀ-Tagor
Ai đến đó thì thầm :"Em yêu ngước mắt lên nào"
Tôi cáu gắt nói :" Đi đi"
Nhưng ai đó vẫn không nhúc nhích
Ai đó đứng trước mặt tôi và nâng bàn tay tôi
Tôi nói :" Buông tôi ra ! "
Nhưng ai đó vẫn không đi.
Ai đó ghé mặt bên tai tôi
Tôi lườm ai đó và nói :" Rõ xấu hổ !"
Nhưng ai đó vẫn không động đậy
Ai đó kề môi tận má tôi
Tôi run run nói :" Suồng sã quá !"
Nhưng ai đó vẫn không động đậy.
Ai đó cài một bông hoa vào tóc tôi
Tôi nói :" Hoa cũng bằng thừa !"
Nhưng ai đó vẫn đứng im
Ai đó lấy bông hoa ở cổ tôi rồi bỏ đi.Tôi khóc,
lòng hỏi lòng :" Ai đó sao không trở lại".
GỬI NGƯỜI PHỤ NỮ-Raxyl Gamzatov
Hỡi người phụ nữ
Nếu có nghìn đàn ông yêu em
Em có biết trong nghìn người ấy
Có Raxun Gamzatov nữa mà
Còn nếu như chỉ có
Trăm đàn ông yêu em
Em hãy nhớ rằng trong số trăm người đó
Nhất định Raxun Gamzatov có tên
Còn nếu như yêu em
Đàn ông chỉ còn một chục
Thì Raxun Gamzatov
Đứng thứ bẩy hay tám trong hàng
Nếu đàn ông chỉ còn lại một người yêu em
Tôi xin thề-người đó không ai khác
ngoài Raxun Gamzatov em ơi
Còn nếu em đi cô đơn buồn tủi trên đời
Không ai yêu em nữa
Thì có nghĩa ở một nơi nào đó
Trên núi cao , Gamzatov chết rồi.
EM CHỜ ANH-Taox Amrus
Như năm ngoái , đào trên cây lại chín
Đang đu đưa trên cành.
Như năm ngoái , đào trên cây lại chín
Em vẫn chờ , chờ anh
Đào trên cây lại chín như năm ngoái
Trong vườn sai trĩu cành
Tháng và năm trôi qua không trở lại
Nhưng em chờ , chờ anh...
EM CÒN NHỚ-Ilia Chavadze
Em còn nhớ khu vườn
Nơi ta từng gặp mặt ?
Ngày ấy ta yêu nhau
Một tình yêu ngây ngất
Em hái một bông hồng
Trao cho anh lần nọ :
"Em tặng anh chàng điên
Bông hoa này thắm đỏ"
Và chàng điên của em
Cũng như em ngày ấy
Không biết rằng tình yêu
Sẽ héo tàn chóng vậy
Em còn nhớ hai ta
Ngồi mơ màng lặng lẽ
Anh nghe gần , rất gần
Hơi thở em nhè nhẹ
Rồi không kìm được thêm
Anh hôn em lên má
Em giật mình mỉm cười
Giơ ngón tay đe doạ
Anh và em đều điên
Cũng không hay :từ đó
Cái hôn kia suốt đời
Làm hai ta đau khổ
CÓ THỂ....
Nếu có ngày
Biết đâu anh quên
Một mình em trông nắng vàng qua cửa
Cà phê nguội và đắng như lời hứa
Lơ đãng chao rơi mảnh lá không cành...
Nếu có ngày
Em soi vào mắt anh
Không tìm thấy mắt em trong đó nữa
Không còn thấy nồng nàn ánh lửa
Lạnh lẽo vắng câm cánh cửa khóa lòng
Nếu một ngày
Bất chợt bão giông
Bất chợt kẻ lữ hành đơn độc
Lỡ chuyến xe sau cùng
Giữa con đường dài dặc
Có thể khóc cùng mưa
Hay tự hát trong lòng
Giông bão tan tành điều ta hằng mong
Nhưng hứa hẹn cầu vồng đâu đó
Cho những trái tim không hề run sợ
Không đổi thay màu trước mọi tai ương.
NÓI CÙNG ANH-Xuân Quỳnh
Em vẫn biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đêm chia sẻ cùng nhau.
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui
Điều hôm nay ta nói, ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau
Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí, như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang
Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường, như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà
Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn
Đó tình yêu em muốn nói cùng anh
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự người hơn.
KHI NGƯỜI TA KHÔNG CÒN YÊU NHAU
Mọi lời giải thích
nào có cần đâu
khi người ta không còn yêu nhau
có lẽ tốt nhất là nên im lặng
Vườn hoa đỏ trút màu thành hoa trắng
nhưng không là hoa trắng thuở ban đầu
khi người ta không còn yêu nhau
đêm nào trăng cũng lặn
Thế giới đông người ư
nhưng thiếu vắng
khi người ta không còn nữa yêu nhau
giá như quên được nỗi đau
có lẽ đó là điều tốt hơn điều tốt nhất...
NHỚ ANH
Anh đã đi rồi mùa hạ héo trên cây
Rắc sắc nhớ cuối mùa còn sót lại
Nắng úa xiên ngang qua một thời bé dại
Vạt áo nào che kín được tình chung .
Còn chút gì để nói nữa không
Cái nông nổi của một thời khờ khạo
Cùng nhau đi trong một đêm giông bão
Thôi ngủ đi nào đêm nhé thôi ngủ đi
TÌM TRONG PHỐ CŨ
Lại về Hà Nội nhé anh
Phố xưa em vẫn để dành lối đi
Trách nhau lẫn nữa làm chi
Hoa tầm xuân có còn gì nữa đâu
Hạ Hồi đã hết hàng dâu
Quang Trung hương sữa mái đầu ngả sương
Cách nhau chỉ một đoạn đường
Ai hay xa cách đôi phương thế này.
TÔI NHỚ-Essenine
Nhớ luôn ,em hỡi , nhớ hoài
Mái đầu em tựa , tóc ngời hào quang
Xa em giờ phải lỡ làng
Không vui cũng chẳng lỡ làng đâu em
Anh còn nhớ mãi những đêm
Lào xào trong lá , êm đềm bạch dương
Dẫu ngày khi ấy ngắn hơn
Choàng đôi ta , ánh trăng xuân lại dài
Nhớ em, em nói cùng tôi
Những năm của tuổi xuân rồi lại qua
Và, anh yêu quí ! Dần dà
Bên người yêu khác anh đà quên em
Cánh hoa nay nở hoa thêm
Nhắc cùng anh mối tình duyên khi nào
Cánh hoa anh rắc hôm nao
Lên làn sóng tóc em- sao dịu dàng
Trái tim ngừng đập dễ dàng
Yêu người yêu khác , sầu mang bên lòng
Ôi ! Thiên tình sử nghẹn ngùng
Ngồi bên ai , vẫn mơ lòng nhớ em
RU-Attila Jozep
Xem kìa người đẹp ru tôi
Khác nào hồ nọ ru hời khóm lau
Trong khi xanh ngắt trời cao
Cái hôn gửi xuống qua màu nước xanh
Ngày kia có lẽ mối tình
Một người khác nữa sẽ dành cho chăng
Người ta lại sẽ ru nàng
Như nàng có lúc dịu dàng ru tôi
TRÁI TIM CON GÁI
Trái tim em là trái tim con gái
Rất cả tin và dễ tổn thương
Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường
Bỗng một ngày run lên bối rối
Trái tim đập những điều em không nói
Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im
Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội
Nuốt vào trong thành nước mắt của tim
Trái tim em chẳng một phút bình yên
Cứ gào gọi, cư vẫy vùng thôi thúc
Muốn vỡ tung và xé toang lồng ngực
Để trao anh minh chứng của tình yêu
Nhưng trái tim phiền muộn đã nhiều
Trước tương lai luôn phập phồng lo sợ
Chân trời xa nắng ấm có bao nhiêu
Sẽ hạnh phúc hay sẽ là đau khổ
Trái tim em trái tim bé nhỏ
Trĩu nặng thế em không mang nổi một mình
Muốn sẻ bớt nửa thương nhớ sang anh
Nhờ anh giữ cùng em trái tim con gái
Ngàn năm cát biển.
Đặt một nụ hôn trên cát mềm khô
Em âm thầm chôn vùi quá khứ
Vùi xuống cát niềm ưu tư dang dở
Cát khô mềm thấm hiểu mọi điều
Anh như cánh buồm nâu phiêu diêu
Em, con sóng ngàn năm đầu bạc
Tình yêu đẹp như những lời anh hát
Sao bây giờ im lặng quá anh ơi
Nỗi đau thương không thốt được thành lời
Bao tiếc nuối chôn sâu vào cát bỏng
Trái tim em trước đại dương, trước sóng
Gọi mãi gọi hoài hai tiếng: "anh yêu."
BÀI HÁT CỦA MẶT TRỜI-Ahyala
Bài hát của mặt trời ,
tuôn tràn
trong lá cây,
để lại dư âm
trong tóc em óng ả!
Đừng đi nghe em,
mai ta đoàn tụ
đời nào đẹp hơn,
khi mặt trời
hát trong
tóc em,
sau những lần
hát trong
cây lá.
NÓI VỚI NGƯỜI XƯA
Chẳng biết bây giờ người ấy sống ra sao
Không dưng mình lại lo cho một bóng hình xa lạ
Đã tự nhủ mình thôi đừng sóng cả
Vậy mà sao còn nuối tiếc một chân trời
Không biết bây giờ nơi ấy nắng hay mưa rơi?
Trời hào phóng tặng anh thêm tuổi
Hình như ngày xưa đang lùi xa vời vợi
Ký ức cô đơn tôi cổ tích gánh gồng
BIết bây giờ người còn nhớ hay không?
Có phải mưa đã làm mình chạnh lòng đến thế
Sinh nhật anh ngọn nến nào nhỏ lệ
Tôi đang tan vào kỷ niệm vỡ lao xao
Không biết bây giờ người ấy ở đâu?
Đã có gì chưa hay vẫn như tôi còn chờ đợi.
Hạnh phúc cho anh xin trời đừng trách tội
Còn nỗi buồn nào thì hãy hóa mưa ngâu....
CHIỀU ĐÔNG
rồi giảng đường trống vắng phố đông
em tìm anh trên đường chiều hối hả
ngoài cổng trường người ta đón nhau ồn ã
em lẻ loi về mơ ngóng trông
trời chớp đông rồi anh có biết không?
chiếc áo mỏng làm sao cho đủ ấm
anh có lạnh nơi miền xa vắng
em đợi anh về lau nước mắt mùa đông
chiều cuối tuần em tự đón mình đi
hành lang vắng nhà trọ buồn đến lạ
chiều cuối tuần mình em ngồi đếm lá
tay trong tay tìm hơi ấm chính mình
sao anh không gửi nắng về cho em
chiều thứ bảy mưa rơi ngoài cửa lớp
anh vô tâm làm sao anh biết được
để giọt nhớ giọt buồn đan kín thành thơ
nơi xa ấy anh có biết không?
em gọi tên anh thì thầm cùng tiếng sóng
nếu nơi ấy anh tháy lòng xao động
là tình em dao động ngóng anh về
tác giả: nguyễn thị phượng
ai vẫn thương ai vẫn nhớ ai
xin ai chớ vội giận hờn ai
những là dặm liễu bay hồn khách
nào thấy nhành hoa thoáng bóng ai!
DIÊM-(Nguyễn Kim Anh)
Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm
Nhưng em không nghĩ thế
Bởi que diêm chỉ một lần sáng loé
Còn vỏ bao kia lại cháy đến trăm lần
Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia
Để loé sáng...
Rồi đốt lịm đời những que diêm mỏng mảnh
Nơi hết lần này đến lần sau lấp lánh
Rồi đa tình phụ bạc như không
Nhưng ... em sẵn sàng làm chiếc que
Dám đốt cháy cả tim diêm bé xíu
Cháy đến tận cùng của thân tăm trắng trẻo
Dù kiếp tàn nhưng hiểu ĐÃ ĐƯỢC YÊU
Dẫu cho anh có tham đến bao nhiêu
Và đằng sau những cuộc tình chỉ dăm ba vết xước
Không oán hờn đâu vì em tin mình được
Chứ yêu nhiều bạc phếch có gì đâu
Nếu muốn suốt đời ở mãi bên nhau
Thì câu ví kia người ơi xin rút lại
Bởi cái ngắn ngủi khác xa cái còn mãi
Mà TÌNH YÊU cần đi suốt cuộc đời!
NHỚ ANH
Nhớ anh từng phút từng giây
Mơ sao những tháng năm dài bên nhau...
Nhớ anh mắt biếc u sầu.
Nắng mùa thu nhạt một màu phôi pha.
Nhớ anh từng chuỗi ngày qua
Trong ngàn khúc hát ngân nga điệu buồn....
Nhớ anh mi ướt lệ vương
Trái tim thổn thức yêu thương thủa nào...
VỌNG KHÚC CHO 1 NGƯỜI.
Nếu biết chẳng thể là của nhau.
Thì thôi ta cứ yêu nguyên là như vậy!
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối.
Cũng chẳng thể nào giống cô gái trong "1 thời đã xa".
Anh vẫn thường nói rằng đến sỏi đá cũng còn biết đam mê.
Thì cớ gì con người ko biết thế?
Dù băng qua mọi nỗi đau là ko dễ.
Yêu thương cả đời cũng chẳng đủ đâu.
Nếu biết trước rằng chẳng thể là của nhau.
Thì em sẽ ko bao giờ làm thơ nữa....
Chúng mình đã ko chờ được để cùng đi trong hương hoa sữa..
Như đã hẹn hôm nào.
Mà hoa sữa bây giờ đã ở tít trên cao.
Phượng đỏ chắc còn lâu mới có.
Chẳng có màu hoa nào cho chúng mình nhắc nhớ.
Cái thời mà rồi mình chẳng là của nhau..
TÂM CẢM
Em không đến lúc anh đang quá vui
Bởi giây phút ấy anh là người hào phóng
Anh có thể cho em niềm hạnh phúc
Để rồi làm đau nhói trái tim em
Lúc anh buồn em chũng chẳng đến đâu
Bởi em biết anh chỉ nhìn em im lặng
Và có thể khi con tim hoang vắng
Anh sẽ gục ngã vì em
Lúc cô đơn anh hãy tự đứng lên
Em chẳng đến khi anh đang thất vọng
Để bưóc chân em không lạc vào ảo mộng
Giữa một trời hạnh phúc là anh
Cái hạnh phúc em biết rất mong manh
Có thể có rồi mất trong phút chốc
Anh và em vẫn là hai khoảng trời xa lắc
Thì đến làm gì,em sẽ để anh yên
Nhưng có một ngày em sẽ đến anh ơi
Ngày chẳng có nắng mưa dù dòng đời thay đổi
Em hoá mình vào câu thơ tầm gửi
Trắng tay rồi em sẽ đến cùng anh .
HỜ HỮNG.
Hai đứa gặp nhau mặt làm ngơ
Không thương không nhớ,chẳng mong chờ
Trời ơi khi đóng vai hờ hững
Tan nát lòng anh - em biết không.
Thứ bảy lòng tôi chợt thấy buồn
Trái tim vò xé nỗi cô đơn
Em đang vui sướng nơi nào nhỉ
Có biết nơi đây - một kẻ buồn....
Ai mua tôi bán mảnh tim rơi
Tim ấy đau thương, rạn nứt rồi
Chính cái bàn tay hiền dịu ấy
Lạnh lùng vò xé trái tim tôi...!
ANH _ EM.
Anh hãy là ngọn gió
Để em là mây trôi
Anh hãy là ngọn gió
Mang em theo suốt đời.
Anh cứ là đồng xanh
Cho em thân cỏ dại
Cho đời còn tươi mãi
Đông đừng màu tím tái.
Anh muốn làm biển khơi?
Không! Em không làm sóng!
Sóng dữ dằn sôi động
Em anh vốn dịu dàng.
Dòng sông nhỏ mơ màng
Là linh hồn em đó
Anh là đôi bờ nhỏ
Chở che em tháng ngày.
Dù anh có là ai...
Em là ai, chăng nữa
Em và anh, hai nữa...
Tìm kiếm nhau suốt đời!
ĐÊM.
Đêm, nghe gì không đêm?
Em, nghe gì không em?
Không gian chìm mênh mang.
Trong êm đềm mơ hoang.
Đêm đi từ nơi nao?
Anh đến từ phương nào?
Đêm nay chừng dài lắm.
Bao giờ mình gặp nhau?
Ngoài kia ngôi sao đêm
Cứ nhấp nháy liên hồi
Ngoài kia trăng êm trôi
Chưa bao giờ ngơi nghỉ.
Từ bao đời rồi nhỉ
Đêm cùng ngày trôi mau
Từ bao ngày rồi nhỉ
Thời gian chẳng bạc đầu.
Đêm nghe gì không đêm
Em chập chờn vào mộng
Biển đêm vừa dậy sóng
Xô dạt bước chân ngày.
LỜI THƠ CHO ANH.
Chẳng hiểu chuyện tình yêu có thật hay không nữa
Hay chỉ là trong tiểu thuyết mà thôi.
Chẳng hiểu người đời có yêu nhau thật không nữa
Mà nhìn xung quanh ai cũng có đôi.
Ờ mà thôi, có hay không cũng mặc
Chỉ biết em cùng anh không phải duy nhất trên đời.
Cả hai ta đều cảm thấy chơi vơi
Đều nghi hoặc, chuyện tình yêu : không _ có?
Ờ mà thôi, buồn để làm chi chớ
Anh đường anh. Em bước đường em
Có khi nào gặp lại người quen
Khẽ cười mĩm, vậy là vui rồi đó.
Đường đang bước chắc nhiều chông gai lắm
Vững mà đi , cả em cùng anh
Cầu mong anh hạnh phúc an lành
Trời cao rộng cánh chim bằng no gió...
Chẳng hiểu chuyện tình yêu có thật hay không nữa
Hay em, anh là ảo ảnh xa vời
Hay chốn này chỉ là chổ dạo chơi
...Em sẽ trốn vào mơ anh...mãi mãi...
LÚC GIẬN HỜN
Lúc giận hờn yêu là nhiều hơn hết
Nên tình vờ như chẳng thèm lo
Bước vu vơ trên hè phố suy đo
Trăm câu hỏi làm tim lòng khó nói
Yêu lắm chứ sao gặp là cứ chối
Sợ hương yêu vỡ mộng nát con tim
Sợ trăng buồn hỏng ghé lại bên thềm
Nên lẩn tránh , cấm ngăn bao cảnh giác
Ngọn gió nào cho tâm tư dịu mát
Lúc nhỏ hờn anh xua giận làm sao
Đứng trơ trơ hay quay bước không chào
Thơ trách móc lại tuôn tràn lai láng...
ĐIỀU GIẢN DỊ
Anh chẳng quan tâm em từng đã yêu ai
Hay bờ môi kia đã từng trao ai khác
Chỉ cần đôi bàn chân này dẫu rét căm hay bỏng rát
Vẫn sẽ cùng anh đi suốt cuộc đời
Miệng thế gian có nói ngược nói xuôi
Anh vẫn sẽ yêu em bằng tình yêu chân thật nhất
Chỉ cần biết khi anh rơi nước mắt
Có một người cũng sẽ khóc vì anh
KHOẢNG CÁCH
Chưa bao giờ em thấy hết yêu anh
Dù 1 phút, 1 giây, hay chỉ dù khoảnh khoắc
Dù ngày vẫn qua và chúng mình im lặng
Bỗng vô tình trở thành sự thách thức trong nhau
Chỉ là niềm kiêu hãnh rất không đâu
Mà em không nhận về phía mình có lỗi
Em cũng như anh chúng ta cùng chờ đợi
Một sự mở lời từ phía trái tim kia
Rồi mọi chuyện bỗng hoá xa xưa
Em không tin trái tim mình có lỗi
Tất cả chỉ từ một lần giận dỗi
Mà chúng mình vĩnh viễn mất nhau
Nếu có một lần chạm phải nỗi đâu
Xin anh đừng nhận về phía mình là ngưới có lỗi
Bởi trong chúng ta ai là nguời nặng lỗi
Chỉ có khoảng cách vô hình ......
làm nhân chứng cho 2 niềm kiêu hãnh cô đơn
PHỐ MƯA.
Con đường chiều gió lộng
Run run lạnh vai gầy
Hun hút trời viễn xứ
Người, phương nào có hay.
Xuống phố chiều mưa bay
Hạt rơi xuyên nỗi nhớ
Mộng đã rời tầm tay
Còn đây chiều bỡ ngỡ.
Cơn mưa dài lê thê
Đường tình sao ngắn tệ
Viên kẹo đường đê mê
Dỗ khiêm nhường mắt lệ.
Phố không người chiều nay
Còn em cùng mưa, say
Chút vui buồn qua tay
Gửi vào trong gió bay...
KHÔNG ĐỀ
Có thể rồi em chẳng nhớ
Góc hồ buồn và câu chuyện thoáng qua
Có thể rồi em lơ đãng
Một bóng hình một kỷ niệm một xa
Anh như ánh trăng muộn màng
Nửa đêm còn dạng ngời bóng lẻ
Em đợ chờ một bình minh chợt hé
Để vành trăng mặc cảm với trời xuân
Và có thể rồi em chẳng ngờ
Bên đời em có một người như thế
Mãi là vành trăng đơn lẻ
Nuốt lặng thầm trong náo nức bình minh .
LỜI CỎ
Em chỉ là nhánh cỏ mong manh
E ấp mọc trên đoạn đường đầy gió
Anh mang chút niềm yêu qua lối nhỏ
Vướng vào hồn em...
Em chỉ là nhánh cỏ vô danh
Mang yếu đuối của một thời con gái
Anh đi qua dấu chân để lại
Lòng chợt buồn vu vơ...
Từ bao giờ em đã biết làm thơ
Trong thơ em, mùa thu nằm bật khóc
Anh thoáng lạnh khi thu về se tóc
Em hóa vàng ...khi thu ghé chân sang
CHÂN TÌNH
Em biết rằng trong trái tim anh
Còn hình bóng của người con gái khác
Chuyện tình ngày xưa anh vẫn nhớ
Mặc dù anh vẫn nói yêu em...
Dẫu biết thế nhưng em chẳng ghen
Bởi quá khứ lại thuộc về quá khứ
Chỉ xin anh một điều rất nhỏ
Đừng so sánh em với quá khứ một thời
Em không muốn mình là hình bóng của ai
Em là em với tình yêu chân thật
Và anh nữa, đừng lấy em để lấp ,
Quãng đắng một thời quá khứ đắng cay...
Nếu một ngày anh lại muốn ra đi
Tìm hính bóng của một thời xưa cũ
Em chấp nhận mặc dù em đau khổ
Bởi em không thể yêu một kẻ nửa vời
SỰ THỰC
Sự thực là em có nhớ anh đâu
Chỉ cồn cào vì con tim bướng bỉnh
Chẳng chịu để tâm hồn em yên tĩnh
Nên phập phòng và run rẩy thế thôi.
Sự thực là em đã hết yêu rồi
Hết cả thương, cả giận hờn, trách móc
Những lối cũ cỏ giật mình chợt khóc
Nhắc em về những tháng ngày đã qua .
Sự thực là em chưa có người ta
Chưa có người thay bóng hình anh trước
Em kiêu hãnh mà anh đâu biết được
Em dối lòng tự an ủi thế thôi .
Sự thực là em chỉ có một nơi
Em tin cậy và nép mình vào đó
Nhưng trái tim anh đâu còn bỏ ngỏ
Cho em làm hoàng hậu nữa đâu
CÔ ĐƠN
Vẫn biết rằng ta sẽ mãi cô đơn
Đôi chân bước đi cõi đời mỏi mệt
Nước mắt hao gầy tưởng như đã hết
Tình yêu đầu đời đã chết lịm từ lâu.
Vẫn biết rằng quá khứ ở đằng sau.
Và ta phải sống cho những gì phía trước
Nhưng ...
Đôi chân bước...ngược
Lại dẫn ta về, tìm kiếm nỗi đau
Vẫn biết rằng sẽ mãi mất nhau
Ta nhung nhớ gì khung trời ngày xưa cũ?
Tình yêu ta chẳng đủ...
Đưa anh quay về...
Vẫn biết rằng giống như mọi lời thề
Lời nói anh gió thoảng...
Cánh đồng hoang xơ xác...
Sao ta hoài đam mê???
Thôi! dẫu biết gì cũng đã quá xa
Cũng quá đủ cho ta bừng tỉnh giấc
Đông đã về, ngoài song gió bấc
Ta vẫn một mình, ta vẫn...Không Anh!
TÌNH YEU NÀO CŨNG MẤT..!
Rồi từ đó trái tim em rộng mở
Đón tình anh như hơi ấm mùa đông
Như quy luật sông sẽ về với biển
Như với ai, mắt biếc em trao...
Rồi từ đó em thành người khác lạ
Hết vô tư vì...thương nhớ đợi chờ
Từng phút đi, từng giờ chạy..thật chậm
Em âm thầm..em ngóng..em trông..!
Rồi từ đó ..từ đó ...em đã biết
Mắt không xanh, không biếc mãi một thời
Ai cũng vậy.. yêu rồi từ biệt
Em ngậm ngùi em tiếc tháng ngày xanh..
Rồi từ đó tình yêu nào cũng mất
Nước mắt hoà cùng ảo ảnh về anh
Em biết rồi! yêu là tỉnh là say
Không giữ được...tình yêu nào cũng mất!!!
HOA BAY VỀ NGÀN-Tác Giả: Đinh Hùng
Em đi , rừng núi vào Xuân ,
Áo thiên thanh dệt trắng ngần hoa bay .
Búp lan dài mướt ngón tay ,
Cả lâm tuyền nhớ gót giầy phong hương .
Nghe như đàn lả cung thương ,
Bầy chim bên suối soi gương tự tình .
Cỏ thơm nếp lụa đồng trinh ,
Mây giăng cánh bướm cho mình lên non .
Sông rừng uốn khúc lưng thon ,
Nụ cười hoa dại nét son não nùng ,
Tình vương xóm Mán trập trùng ,
Lòng như xuân tỏa hồn rừng hoang vu .
Cầu treo nối nhịp tương tư ,
Lắng trong cây lá , giấc mơ về ngàn .
Nắng soi ấm mái nhà sàn ,
Hơi xuân ủ cánh phong lan nõn nà .
Óng vàng mái tóc tiên sa ,
Cỏ đồi chải phớt lược ngà buông lơi .
Nhớ về Bản nhỏ lưng trời ,
Xuân đi , còn lẩn nụ cười trong mây .
ANH KHÔNG YÊU EM CHỈ VÌ ANH YÊU EM
(Người dịch: Linh Vũ)
Anh không yêu em chỉ vì anh yêu em
Anh đi từ chỗ yêu tới không yêu em
Từ chờ đợi tới không chờ đợi
Tim anh từ lạnh giá đã trở thành ngọn lửa
Anh yêu em chỉ vì em là người duy nhất anh yêu
Anh ghét em kinh khủng
Và giờ này anh vẫn đang ghét em
Anh hạ mình trước em,
Bằng chứng của tình anh cho em
Là anh không nhìn thấy em
Anh chỉ biết yêu em mù quáng
Có thể ánh sáng độc ác của tháng Giêng*
Rồi sẽ nuốt trọn trái tim anh
Khiến anh không bao giờ bình yên nữa
Trong câu chuyện tình này
sẽ chỉ có một người chết
Người đó là anh
Anh sẽ chết vì yêu
Vì anh yêu em
Vì anh yêu em, em yêu ơi,
bằng lửa và máu.
THU.
Anh, mùa thu quyến rũ
Em, hình dáng kiêu xa
Anh, sắc vàng lá đổ
Em, một áng thu qua.
Thu anh, ngày xa lắc
Thu em, đêm mong chờ
Thu nhuộm vàng nỗi nhớ
Để hè qua hững hờ.
Thu yêu, buồn, không nói
Anh yêu, nín, không lời
Em yêu, tình bối rối
Ta yêu, thu,...xa vời.
Bâng khuâng tình không tiếng
Lá thu rơi bên thềm
Bâng khuâng ngày xa vắng
Bóng thu qua êm đềm.
Anh, thu, vàng hoa cúc
Em, thu, nhạt lá vàng
Mưa thu còn mưa mãi
Ta yêu trong bẽ bàng.
ANH - EM - THƠ - VALENTINE.
Em không còn thơ chẳng còn thơ
Anh không còn em chẳng còn em
Anh đi rồi ta chẳng còn nhau
Valentine buồn hồng hoa nhạt màu.
Huyền thoại
Gía một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy anh đã chia tay với người con gái ấy
Gía được hẹn hò dù phải lâu đến mấy
Em sẽ chờ...! Như thể một tình yêu!
Em sẽ chờ anh
Như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xa mùa con nước
Cơn mưa khát trong nhau từ kiếp trước
Sắc cầu vồng... chấp chới... mé trời xa
Em sẽ chờ anh
Như lúa đợi sấm tháng ba
Như hạt cải đơm hoa... đợi ngày chia cánh bướm
Khi cô tấm yêu chồng từ kiếp trước
Lột kiếp này từ quả thị... nhận ra nhau
Em ở hiền nào có ác chi đâu?
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu... đợi trầu giập mới cay
Dẫu chẳng hẹn hò...
Em vẫn đợi vẫn say
Ngâu có xa nhau... ngâu có ngày gặp lại
Kim - Kiều lỡ duyên nhau...
... còn có chiều quan tái
Em cứ đợi...!
Cứ chờ...!
Dẫu chỉ là....
Huyền thoại một tình yêu
Viết cho người đến sau
Chị cũng từng yêu anh ấy như em
Chỉ có khác chị là người đến trước
Khóc làm chi cho má hồng thấm ướt
Anh ấy vụng về chẳng biết dỗ dành đâu
Có một thời chị cũng thích giận nhau
Để cho hết yêu thương theo chiều dài giận dỗi
Để một lần chị vô tình mắc lỗi
Một lần thôi rồi mãi mãi xa
Biết nói gì về tất cả đã qua
Chị là quá khứ hôm qua, em là hôm nay hiện tại
Biết chẳng thể thêm một lần yêu lại
Chị vẫn thấy xót lòng khi đối diện tình em
Em sẽ có cái bấy lâu chị vẫn khát thèm
Tuổi trẻ hồn nhiên gót chân mềm mới lạ
Vào một buổi chiều đông cây thay lá
Voan cưới cô dâu bay ngợp trước hiên nhà
Khi ấy vô tình chị giả bộ ghé qua
Bâng quơ ngắm cô dâu, nghẹn lòng nhìn chú dể
Em đừng quay ngang nhìn cau mày như thế
Chị ấy kia kìa, chị ấy cũng đến xem
Phố cũ - cơn mưa cũ ướt mèm.
Mối tình đầu
Sẽ chẳng bao giờ anh em quên được anh đâu
Mối tình đầu làm em day dứt mãi
Không ai hiểu bao tháng năm khờ dại
Cứ vấn vương hoài khắc khoải không nguôi
Sẽ chẳng khi nào em quên được anh đâu
Dù đến lúc em nghĩ về người con trai khác
Anh sẽ vẫn là người em khao khát
Là nhịp đập tim em cháy bỏng suốt đêm dài
Sẽ chẳng bao giờ em yêu được ai đâu
Khi trái tim em một lần tan vỡ
Khi lòng em đã không còn mở cửa
Khi hoàng hôn xua tan bình minh
Em sẽ chẳng bao giờ quên anh
Dù anh sẽ quên em mà ko hề day dứt
Dù tình yêu anh dành cho em là ko thật
Thì sẽ chẳng bao giờ em quên được anh đâu
Cát bụi
Có sống qua một kiếp trần ai
Mới thấm được nỗi mệt nhoài cát bụi
Có sống hết kiếp nhân gian tàn lụi
Mới hiểu vì sao rừng núi cúi gục đầu
Có ngồi đò ngắm đáy sông sâu
Mới hiểu nỗi đau Trương Chi ngày ấy
Có nghe tiếng bốn dây sầu rui rẩy
Mới thương thân Kiều một kiếp long đong
Có ngắm lệ tuôn từ đá chảy ròng
Mới thương vọng phu chờ chồng da diết
Có ngắm giếng sâu giữa loa thành bất diệt
Mới hiểu tình yêu lầm lỡ Mỵ Châu
Có nhìn luỹ tre, ngắm những hàng cau
Mới yêu quê hương thanh bình yên ả
Có sống với mái tranh nghèo rơm rạ
Mới thương người dân lam lũ khổ nghèo
Có viết một thời chuyện ấy - tình yêu
Mới lắng đọng biết bao điều đáng nói
Có sống giữa bao trái ngang, lừa dối
Mới thấm cho mình mật đắng trong đời
Có theo thuyền rong ruổi xa khơi
Mới hiểu tình yêu muôn đời của biển
Có mải ngắm cánh chim trời bay liệng
Mới mơ tung hoành một kiếp vẫy vùng
Có ngắm lá vàng rơi giữa không trung
Mới thấy xót xa kiếp người ngắn ngủi
Một phút vu vơ biến thành đá cuội
Trăm năm chết rồi sỏi đá lặng câm
Hoa hồng không tặng
Câu thơ nào em đến với ta
Em trong suốt đến vô tình khác biệt
Ta say đắm đến vẩn vơ tội nghiệp
Hoa vẫn hồng không biết để tặng ai
Em chợt về như một đoá ban mai
Em đánh thức những cánh đồng buồn bã
Hoa vẫn hồng không một ai đợi cả
Dẫu gian lao ngờ vực vẫn còn đây
Em nồng nàn hương mật một mùa cây
Trái đến chín trên môi người tình tự
Ngủ yên nhọc nhằn ngủ yên quá khứ
Những lỗi lầm em tha thứ cho ta
Hoa vẫn hồng không thể để em xa
Nếu vắng em sông không còn chảy nữa
Ngày thiếu ban mai đêm không ánh lửa
Ta đắm chìm vào quên lãng âm u.
Hoa vẫn hồng không biết tặng hay cho
Kẻ mơ mộng vẫn suốt đời ảo tưởng
Mua thay lá khiến đất trời cảm động
Sẽ một ngày ta đến tặng dâng nhau
Hoa vẫn hồng lặng lẽ giữa đêm sâu
Hoa đến nở trên bàn tay em mỗi tối
Khi anh xa em rồi, hoa vẫn còn ở lại
Hoa kể chuyền về những đôi lứa xa nhau.
PHÍA KHÔNG ANH...!!!
Đừng đẩy em về phía không anh
Em sẽ không biết làm gì nữa cả
Em sợ rằng mình sẽ gục ngã
Có tâm hồn nào mãi mạnh mẽ được đâu!
Đừng đẩy ta về phía không nhau
Anh đường khác, và em...con đường khác
Lỡ...đôi chân bước ..lạc
Sao ta tìm về được với nhau?
Đừng đẩy em lại những hố sâu
Của lạnh giá, cô đơn, hờn tủi
Đã một lần yêu thương anh gửi
Có lẽ nào lại bỏ mặc em sao
Đừng! anh đừng đi với một người nào
Trên con đường giờ đã là kỉ niệm
Hạnh phúc là những gì ta trải nghiệm
Có lẽ nào anh quên hết...được sao
Ơ HAY MÌNH LẠI THẤT TÌNH
Bỗng dưng mình muốn làm thơ
Để xoá đi hết những bờ nghĩ suy
Lạnh lùng như một chữ "tuỳ"
Để xa nhau cũng chỉ vì đó thôi
Mùa thu về giữa mồ côi
Em gom hết ấm để tôi lạnh lùng.
Chia đôi rồi làn môi chung
Của riêng còn lại tôi cùng heo may
Bình cạn rồi men rượu cay
Có say thì cũng mình say với mình
Ơ hay mình lại thất tình
Ơ hay tình lại bỏ mình nổi nênh
Ơ kìa lại nhớ chêng vênh
Cười riêng một nụ nhẹ tênh mùa buồn...
KHÔNG ĐỀ!
Đã bao giờ em viết tặng ai chưa..
Bài thơ tình khi còn đang dang dở
Ở trong đó lòng mình vụn vỡ..
Tự góp nhặt rồi lại..gửi vào thơ..
Đừng nói rằng tình ngỡ là mơ
Vì..chỉ là mơ..lòng mình mới ngỡ
Dẫu biết rằng tình mình còn dang dở
Nhưng ngỡ thủa ban đầu..vẫn khắc khoải chờ mong..
Ở nơi đó có màu xanh hy vọng
Nhưng làm sao xóa nổi những vết thương lòng...
ANH Ở ĐÓ..?
Anh ở đó, đúng không? em biết!
Miền kỉ niệm nào, tay xiết chặt tay
Và nụ hôn bất chợt nào hay
Rồi một ngày là dành cho người khác
Tại sao anh, mà chân ta bước lạc
Tim ta xa rời, và hạnh phúc sẻ chia
Ngày xưa đã hứa: Không chia lìa
Tại sao anh? Tại vì: Anh ở đó!!!
Không cố định là hình hài của gió
Không sắc màu là bóng dáng của đêm
Không êm đềm, run rẩy là tim mình khi vỡ
Và em bây giờ chỉ là những tàn tro
Anh ở đó, bên người con gái đó
Tất cả đã rời, nào dám sánh so
Nhưng em biết, em thành " người yêu cũ"
Và anh đang ở đó, đúng không? Em biết!
Nếu thật buồn
( Đàm Huy Đông )
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Biển vẫn xanh rờn như thuở ấy vừa yêu
Giấu hết bão giông vào đáy lòng sâu thẳm
Biển yên lành biển hát phiêu diêu
Nếu thật buồn em hãy về với biển
Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu đài
Em sẽ thấy cát dưới chân mằn mặn
Ngỡ chạm vào xưa cũ dấu chân ai
Nếu thật buồn em hãy về với biển
Viết ước mơ vào những vỏ sò
Và hãy viết tên em lên bờ cát
Ở chỗ chúng mình vẫn viết ngày xưa.
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Sẽ gặp vầng trăng ngụp lặn phía xa bờ
Sẽ thấy bóng một người nôn nao thức
Sẽ thấy còn nguyên vẹn một ước mơ.
Màu tím
Có phải chăng màu tím thuỷ chung
Cả khi cõi lòng ta tím tái
Tháng ngày qua trong hồn tôi trống trải
Yêu một thời tha thiết vẫn đơn phương
Có phải chăng màu tím gợi niềm thương
Cả những khi hồn tai tím tái
Tình yêu ơi có bao giờ trở lại
Trên môi người đã tắt nghẹn lời yêu
Màu tím ơi tím tái những chiều
Anh kiêu hãnh đi bên người khác
Và tim ta như khô cằn hoang mạc
Nó phũ phàng anh lấp cạn dòng thương
Màu tím ơi tím đến đơn phương
Chỉ có mỗi mình ta chung thuỷ
Sao anh nỡ vô tình đến thế
Để tháng ngày dài tím tái hồn tôi.
Dại khờ
( Xuân Diệu )
Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kìm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc
TỰ HÁT( Xuân Quỳnh ) Chả dại gì em ước nó bằng vàng,
Trái tim em anh đã từng biết đấy.
Anh là người coi thường của cải,
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay.
Em cũng không mong nó giống mặt trời,
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống,
Lại mình anh với đêm dài câm lặng,
Mà lòng anh xa cách với lòng em.
Em trở về đúng nghĩa trái tim,
Biết làm sống những hồng cầu đã chết,
Biết lấy lại những gì đã mất,
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin.
Em trở về đúng nghĩa trái tim em,
Biết khao khát những điều anh mơ ước,
Biết xúc động qua nhiều nhận thức,
Biết yêu anh và biết được anh yêu.
Mùa thu nay sao bão giông nhiều ?
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng ?
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm ?
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh.
Em lo âu trước xa tắp đường mình,
Trái tim đập những điều không thể nói,
Trái tim đập cồn cào cơn đói,
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn.
Em trở về đúng nghĩa trái tim em,
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có,
Vẫn ngừng đập khi cuộc đời không còn nữa,
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.
CÂY XẤU HỔ
( Anh Ngọc )
Bờ đường 9 có lùm cây xấu hổ
Chiến sĩ đi qua ai cũng mỉm cười
Giữa một vùng lửa cháy bom rơi
Tất cả lộ nguyên hình trần trụi
Cây xấu hổ với màu xanh bối rối
Tự giấu mình trong lá khép lim dim
Chiến sĩ qua đây ai cũng bước rất êm
Khi bất chợt thoảng một bàn chân lạ
Cây vội vã nhắm nghìn con mắt lá
Nhựa dồn lên cành khẽ ngả như chào
Người ra rồi bóng dáng cứ theo sau
Anh lính trẻ bỗng quay đầu tủm tỉm
Cây đã hé những mắt tròn chúm chím
Đang thập thò nghịch ngợm nhìn theo
Phút lạ lùng trời đất trong veo
Anh nghe có tiếng reo thầm gặp gỡ
Nhiều dáng điệu thoáng qua trong trí nhớ
Rất thân quen mà chẳng gọi nên lời
Giữa một vùng lửa cháy bom rơi
Cây hiện lên như một niềm ấp ủ
Anh lính trẻ hái một cành xấu hổ
Ướp vào trong trang sổ của mình
Và chuyện này chỉ cây biết với anh.
HOA TƯỜNG VI
( Xuân Quỳnh )
Trắng với hồng và tim tím nhạt
Tựa màu mây phiêu lãng cuối trời xa
Hoa tường vi như thực lại như mơ
Cùng tôi sống suốt một thời trẻ dại.
Vóc nhỏ nhắn trước tầm gió thổi
Tôi hiểu điều trong lá nói lao xao
Ở nơi nào bởi điệu ca dao
Từng ca ngợi một loài hoa chưa có.
Hoa phảng phất mối tình trong truyện cổ
Mang lỡ lầm oan ức đã xa xôị
Hoa tường vi thời trẻ dại của tôi
Bên mái rạ một mảng vườn hẻo lánh
Ngày mưa bụi khắp nẻo đường và lạnh
Những cụm hồng cụm tím lẫn màu xanh
Tôi có hoa bè bạn bên mình
Hoa hiểu cả những điều tôi chẳng nói
Tôi đã qua bao thác ghềnh đá núi
Qua thời gian tóc thoáng sợi màu mưa
Hoa tường vi của những ngày xưa
Tôi vẫn nhớ một màu mây phiêu lãn
BÀI THƠ CUỐI CÙNGTTKH Anh ạ, tháng ngày xa quá nhỉ...
Một mùa thu cũ một lòng đau.
Ba năm ví biết anh còn nhớ
Em đã câm lời có nói đâu ?
Đã lỡ thôi rồi chuyện biệt ly,
Càng khơi càng thấy lụy từng khi.
Trách ai mang cánh ti-gôn ấy
Mà viết tình em được ích gì ?
Chỉ có ba người được đọc riêng
Bài thơ đan áo của chồng em.
Bài thơ đan áo nay rao bán
Cho khắp người đời thóc mách xem.
Là giết đời nhau đấy biết không ?
Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung.
Giận anh, tôi viết dòng dư lệ
Là chút dư hương, điệu cuối cùng.
Từ nay anh hãy bán thơ anh,
Và để yên tôi với một mình.
Những cánh hoa lòng, hừ! đã ghét
Thì đem mà đổi lấy hư vinh.
Ngang trái đời hoa đã úa rồi,
Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi.
Buồng "nghiêm" thơ thẩn hồn eo hẹp
Ai nhớ người không muốn nhớ lời.
Tôi oán hờn anh mỗi phút giây,
Tôi run sợ viết bởi rồi đây,
Nếu không im được thì tôi chết.
Đêm hỡi làm sao tối thế này ?
Năm lại năm qua cứ muốn yên,
Mà phương trời gió chẳng làm quên.
Mà người vỡ lở duyên thầm kín
Lại chính là anh, anh của em.
Tôi biết làm sao được hỡi trời!
Giận anh không nỡ, nhớ không thôi.
Mưa buồn mưa hắt trong lòng ướt
Sợ quá đi anh... có một người.
TÌNH YEU NÀO CŨNG MẤT..!
Rồi từ đó trái tim em rộng mở
Đón tình anh như hơi ấm mùa đông
Như quy luật sông sẽ về với biển
Như với ai, mắt biếc em trao...
Rồi từ đó em thành người khác lạ
Hết vô tư vì...thương nhớ đợi chờ
Từng phút đi, từng giờ chạy..thật chậm
Em âm thầm..em ngóng..em trông..!
Rồi từ đó ..từ đó ...em đã biết
Mắt không xanh, không biếc mãi một thời
Ai cũng vậy.. yêu rồi từ biệt
Em ngậm ngùi em tiếc tháng ngày xanh..
Rồi từ đó tình yêu nào cũng mất
Nước mắt hoà cùng ảo ảnh về anh
Em biết rồi! yêu là tỉnh là say
Không giữ được...tình yêu nào cũng mất!!!
EM SẼ KHÔNG KHÓC NỮA ĐÂU
Em sẽ không khóc cho anh nữa đâu
Khi không còn nhau em không muốn mình chỉ luôn tiếc nuối
Khóc một mình - khóc trong đêm - buồn lắm
Nước mắt cho mối tình đầu là nước mắt tự khô
Em sẽ không tin anh nữa đâu
Đằng sau những lời yêu thương dịu dàng chỉ là giả dối
Chẳng thể nào trách anh là người phản bội
Khi anh chưa bao giờ thực sự yêu em
Đừng xin lỗi và đừng nói gì thêm
Chẳng ai có thể cùng một lúc yêu hai người con gái
Nên em chấp nhận làm người thất bại
Tình yêu luôn ích kỉ phải không anh?
Em sẽ không gọi cho anh nữa đâu
Và sẽ quên như chua từng nhớ
Mong anh yêu thật lòng người con gái đó
Tình yêu chân thành chỉ có một thôi anh.
GIÓ....
Em bây giờ nhon nhặt những tàn tro
Những dư âm của một chiều lá đổ
Nắng cuối ngày như âm thầm thổ lộ
Có một cuộc tình theo gió mà bay
Khi yêu nhau tay nắm bán tay
Trăng trên đầu như là vòng nguyệt quế
Hẹn hò yêu đương sao mà tha thiết thế
Giờ trăng như là nửa mảnh vỡ vừa rơi
Gió cuốn tung đi, xác lá tơi bời
Hoa lả tả chia đôi con đường mới
Ai cắt nghĩa được tình yêu sao vừa tới
Đã đi vội vàng, như kẻ tạm dừng chân?
HÌNH NHƯ...
Hình như sóng gió vô tình
Len vào chính giữa, khi mình bên nhau.
Hình như, dòng nước chảy mau
Bỏ lại nỗi nhớ bên cầu, tương tư.
Hình như tình chẳng có dư
Nên, em, chối bỏ, chẳng từ một ai!
Vậy mà ngày tháng rộng dài
Anh còn đi mãi, chưa quay trở về.
Hình như em vẫn ngủ mê
Hình như anh vẫn bên lề tình em.
Xót nỗi xa người
Trong nước mắt của những người ở lại
Có giọt nào không đọng bóng người đi
Đông tức tưởi, nghẹn ngào xuân nấc mãi
Nghìn thiết tha chẳng nói được câu gì
Lời chớm nở chợt tan vào đêm ẩm
Chợt tan vào sương sớm chợt tan vào
Hương cây cỏ rưng rưng chiều gió chậm
Chợt tan vào ướt át những vì sao...
Cần lắm ai ơi một bàn tay ấm
Dắt dìu nhau qua trống lạnh cõi đời
Người lẻ bóng xoay phía nào cũng hẫng
Như đất xa trời muôn thuở chơi vơi.
Có giọt nào trong tháng năm còn lại
Rơi vào ta không xót nỗi xa người
Nguyễn Ngọc Hưng
Không phải tơ trời, không phải sương mai
Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em!
Tình yêu,
Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
Ta vừa chạy tìm nhau...
Em vừa ập vào anh...
... Như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.
Không phải đâu em - không phải tơ trời
Không phải mây hoàng hôn
Chợt hồng ... chợt tím ...
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến
Anh cầu mong - không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc ...
Khi đợi một người không tới
Anh vẫn biết mưa to và gió lộng
Vẫn thường hay ngăn trở đường về
Nên anh chọn một ngày nắng vọng
Chọn quán gần để em chẳng đi xa.
Anh chọn bàn ngó ra con đường nhỏ
Anh chọn ban mai để phố dịu dàng
Anh chọn thứ hai để em chẳng vội vàng
Nhắc dăm lượt để em không lỗi hẹn.
Anh chọn mãi nhưng anh không hiểu
Ngăn trở lòng người chẳng phải gió mưa to
Chẳng phải quán gần, chẳng phải phố xa
Người không tới bởi người không thích tới.
CHIẾC BÌNH HOA
Em không phải là pha lê đâu anh
Vì đã rơi nhiều lần mà không vỡ
Thèm được tan ra, nức nở
Nhưng thủy tinh tầm thường, không vỡ vụn vẫn đau.
Trong đêm tối, cùng ánh lên như nhau
Ánh sáng nào kia lung linh kỳ ảo
Em nghĩ đến những giấc mơ táo bạo
Rút cuộc rồi tắt lịm lúc tàn đêm
Những bông hoa được cắm trong em
Cọng cỏ dại cũng khiến em vui sướng
Người nâng niu em hơn, không làm em đau đớn
Hoa cần bình, nhưng bình đẹp vì hoa...
Em chỉ là một chiếc bình hoa
Bằng thủy tinh thô, anh đừng sợ vỡ
Anh cứ mang theo mọi nơi, mọi chỗ
Và cắm đi anh bông hoa cỏ cuối mùa!
Thụy Anh
NỖI SẦU TRONG DẠ
Nhất dạ yêu người người có biết.
Hỏi tấm chân tình ai có hay.
Lũa tình nhen nhói trong tim đó.
Biết đến bao giờ ta có em./.
TG: Nguyễn Thanh Bá
NUỐI TIẾC
TRăng thanh gió mát hữu tình,
Hỏi người có nhớ ân tình năm xua.
Chuyện tình trên phố chiều mua,
Tôi ngồi nói chuyện mà mưa rơi hoài.
Ý trời như đã an bài,
Cho em ngồi đó nhìn hoài bóng anh.
Đễ rồi tối nghỉ đén anh,
Đêm nằm thao thức chờ anh ngõ lời.
Mà sao anh mãi ngu ngơ,
Cho người đi mất bây giờ lại đau./.
TG: Nguyễn Thanh Bá
ĐÊM BUỒN
Đêm khuya gió thổi lòng se lạnh.
Đêm buồn ai thấy lòng tôi đau.
Bao đêm tỉnh giất lòng đau khổ.
Bồi hồi nhớ bạn ai có hay./.
TG: Nguyễn Thanh Bá
CÂY VÀ GIÓ
Đêm nay gió chẳng đến thăm,
Cho cây lặng lẻ âm thầm nhớ thương.
Cây chờ gió mãi vấn vương,
Lá cây ủ rủ tương tư đợi chờ.
Nhưng mà gió chảng đến chơi.
Cây buồn vì gió lệ rơi thành dòng.
Gió ơi! có hiểu cho lòng,
Cây chờ gió mãi mà lòng cây đau./.
TG:Nguyễn Thanh Bá
Lỗi hẹn cùng ca dao
Vườn nay người khác đã rào
Khóm mai thay chỗ khóm đào ngày xưa
Em ngồi giặt áo giữa trưa
Đâu rồi môi hát vu vơ một mình
Em ngồi giặt áo lặng thinh
Vò cho sạch những vết tình còn vương
Giũ cho vơi bớt giọt buồn
Phơi cho khô hết nhớ thương xa vời ...
Đàn Kiều được mấy khúc vui
Thơ Kiều có vận vào đời em chăng ?
Tình so chưa đủ ngũ âm
Áo chồng con đã nặng oằn dây phơi
Áo ca dao gió cuốn rồi
Câu ca dao trả cho người khác qua
Tóc mai rũ bóng hiên nhà
Chuyện xưa dù nhắc cũng là chuyện xưa
Em ngồi giặt áo giữa trưa
Rát bàn tay vẫn vò chưa sạch lòng
Thanh Nguyên
Giải thích
Vì sao anh yêu em
Biết thế nào mà nói
Nhưng mà em đã hỏi
Chả nhẽ không trả lời
Bắt đầu là tại trời
Xui em đi qua ngõ
Sau đó là tại gió
Mang mùi hương bâng khuâng
Đôi lúc tại vầng trăng
Soi mãi niềm đơn lẻ
Và cả tại sóng bể
Vỗ cồn cào suốt đêm
Cái chính là tại em
Như hành tinh lạ mặt
Đi qua anh e ấp
Cùng nụ cười không tên
Anh như đánh mất mình
Anh thành con người khác
Bỗng mộng mơ thao thức
Khát chân thực hết mình
Cuối cùng là tại anh
Mang trái tim còn trẻ
Và tình yêu cứ thế
Đến lúc nào không hay
Vũ Phương
NHỚ TÌNH
Tình sầu muôn thuở tình đã chết.
Khe khẻ tình ơi! nước mắt rơi.
Đêm sầu cây chết lòng đau khổ.
Bước chân mệt nhòi lòng cô đơn./.
TG:Nguyễn Thanh Bá
Muộn màng
Sao lâu chú không về thăm xóm
Em vẫn thường mặc áo tím ngày xưa
Vẫn dịu dàng đội nón lúc trời mưa
Để đi học mỗi lần qua đầu ngõ.
Nắng đã úa, chú ơi, từ dạo đó
Chú không về nên nắng chẳng hồi sinh
Chỉ mình em chân sáo bước một mình
Chân cũng mỏi khi lòng em đã giận.
Ừ, em giận chú vô tình ghê lắm
Chú chẳng buồn chẳng nhớ em sao ?
Em vẫn xinh như chú bảo ngày nào
Nhưng xinh đẹp mà vô duyên... chú nhỉ.
Em yêu chú! Vâng dù em bé nhỏ
Cô học trò còn lấm mực ngây thơ
Rồi một ngày cô ướm mộng vu vơ
Tại chú đấy, làm cho cô biếng học.
Chú vô tình làm cho cô đã khóc
Rồi chú đi biền biệt cũng chẳng về
Xóm em buồn từ dạo đó, chú biết không ?
Em cũng thế ... buồn ghê cơ chú ạ...
Sao lâu quá chú không về thăm xóm
Cây lan già mấy độ đã trổ hoa
Mối tình đầu vụng dại đã phôi pha
Em quên chú... hương tình còn phảng phất.
Rồi một ngày em bỗng quên chú thật
Em lấy chồng, đời đẹp lắm chú ơi
Đêm vu quy, em bỗng thấy bồi hồi
Thư của chú gửi về ... ôi quá muộn.
Thư chú viết " yêu em từ lâu lắm...
Chưa dám ngỏ vì anh sợ tương lai"
Thôi muộn rồi, chú đừng mộng ngày mai
Con sáo ấy đã sang sông rồi chú ạ.
Đêm vu quy em nghe lòng lạnh giá
Bên vai chồng mà nước mắt rưng rưng
Chú biết không ... em tha thiết gọi thầm
Tên chú đấy... vì em còn yêu chú.
Bím tóc ngủ quên
Nguyễn Trọng Hoàng
Cái bím tóc ngủ quên trong lớp ấy
Mười năm xa rồi không quên
Ngày trở lại em đâu còn mười bảy
Lớp học xưa - bím tóc - hiện lên
Trang sách có cánh rừng, nàng tiên
Trong lớp có một nàng tiên nữa
Anh muốn nói mà run lên vì sợ
Ngày chia xa đi suốt những cánh rừng.
Đã bao lần anh tự hỏi giữa đường
Người thoáng gặp có phải em, có phải
Bím tóc ấy có còn và vẫn ngủ
Bên chàng trai đăm đắm vụng thầm ?
Cái bím tóc không ngủ mười năm
Giờ em đi bên người khác
Có ánh mắt thẳm sâu ngơ ngác
Đang đi tìm lớp học ngày xưa ...
DỰA VÀO VAI ANH MÀ KHÓC
Trần Huy Phương
Có cánh hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao?
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao?
Có môi nào chưa rung vì tiếng nấc?
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi
...Và có những chiều em cảm thấy đơn côi
Hãy về đây, dựa vai anh mà khóc
Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc
Chia bớt cho anh cảm giác xót xa
Vì anh suốt đời là một sân ga
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến
Dù có một ngày con tàu em thay bến
Sân ga này cũng vẫn sẽ còn đây.
...Và khi nào sầu nặng dáng em gầy
Hãy trở lại, dựa vai anh mà khóc
Than thở với anh rằng người đời lừa lọc
Sớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian
Anh sẽ vỗ về "Dù mất cả trần gian
Em luôn có bờ vai anh để khóc
Em không bao giờ lẻ loi cô độc
Em không bao giờ thiếu một bờ vai
Em không bao giờ thiếu một vòng tay
Khóc đi em, dựa vai anh mà khóc
Tháng Bảy - Lê Đình Bích
Ngưu Lang Chức Nữ yêu nhau
Tháng Bảy mưa Ngâu
Hẹn ngày Thất tịch
Em lấy chồng
Trời ơi, biền biệt
Mới hôm nào ngây thơ
Ngã vào lòng
Hờn dỗi bắt tôi hôn!
Có bao giờ...?
Có bao giờ anh đi cùng người ta
Xin anh đừng đi về con đường cũ
Hoa sữa ngày xưa giờ đã yên ngủ
Chỉ còn mình em với xác lá nhói lòng
Có bao giờ anh nhớ lại ngày xưa không.
Kỷ niện cũ kết thành trăm nỗi nhớ
Giờ mình em ngồi giữ và trăn trở
Anh xa lạ rồi kỷ niện bán được không?
Có bao giờ đứng trước biển mùa đông
Anh cảm nhận sự cô đơn của cát?
Sóng vô tâm mà nắng thì quá nhạt
Dã tràng xe đến bao giờ mới lấp được biển sâu?
Biết vậy mà em có trách anh đâu...!
Gặp lại........
Gặp lại người yêu cũ
Cười như chưa quen nhau
Vu vơ nhìn bóng lá
Nắng tan trên mái đầu...
Gặp lại người yêu cũ
Nghoảnh trông mây giăng bay
Chiều Hồ Tây gió lộng
Dốc Cổ Ngư đổ dồn
Thơm làm chi hoa sữa
Lời thu xưa qua rồi
Chuyện là thành chuyện cũ
Người đã là người dưng...
Cười mà như mắc lỗi
Với những ngày đã qua
Gặp lại người yêu cũ
Quay đi nước mắt nhoà....
VÔ ĐỀ
Lá bắt đầu vương trên mỗi bước đi
Hồ Thiền Quang đắm mình trong hoa sữa
Chút gió lạnh se sẽ về gõ cửa
Cúc vẫn vàng như thuở ban sơ.
Có ngày xưa để mới có bây giờ
Mình còn khuyết ở trong nhau nhiều lắm
Giữa đêm rằm trăng không sao tỏa sáng
Chỉ là nguyệt thực thôi....
Cũng như anh từng có ở trong đời
Nhưng chúng mình không sao hạnh phúc
Bởi cuộc sống cứ hư viên xúc xắc
Sáu mặt đời bị che lấp mặt yêu...
Hoa sữa ơi! Dẫu muốn nói bao nhiêu
Xin cứ lặng thầm toả hương vậy nhé
Thu vốn bình yên...nhưng tình yêu không thể
Xin ai đừng lơ đãng ở trong nhau....
ANH Ở ĐÓ..?
Anh ở đó, đúng không? em biết!
Miền kỉ niệm nào, tay xiết chặt tay
Và nụ hôn bất chợt nào hay
Rồi một ngày là dành cho người khác
Tại sao anh, mà chân ta bước lạc
Tim ta xa rời, và hạnh phúc sẻ chia
Ngày xưa đã hứa: Không chia lìa
Tại sao anh? Tại vì: Anh ở đó!!!
Không cố định là hình hài của gió
Không sắc màu là bóng dáng của đêm
Không êm đềm, run rẩy là tim mình khi vỡ
Và em bây giờ chỉ là những tàn tro
Anh ở đó, bên người con gái đó
Tất cả đã rời, nào dám sánh so
Nhưng em biết, em thành " người yêu cũ"
Và anh đang ở đó, đúng không? Em biết!
Xuề xòa
Ờ không vui thì em cứ bỏ đi
Trong cuộc đời này niềm vui nhiều vô kể
Chỉ cần em cười và với tay, rất dễ
Đâu cần tìm kiếm xa xôi...
Ờ không yêu thì em cứ bỏ tôi
Chỉ "Anh có buồn không" em đừng bao giờ hỏi
Để tôi khỏi trở thành người nói dối
Mang nụ cười ngày và nước mắt đêm...
Ờ thích làm cô bé lọ lem
Em cứ đi tìm những chàng hoàng tử
Khi chán ánh hào quang nhiều phép thử
Em lại cứ về đây...
Ờ thích tìm một chút men say
Tôi sẽ chở em ra quán
Chén rượu như cuộc đời, đôi lúc khiến người ta loạng choạng
Tôi sẽ đưa em về đến tận nhà...
Ờ nếu sau những tâm sự vừa qua
Em vẫn muốn siết tay tôi thật chặt
Và hỏi lại tôi thấy gì qua ánh mắt
Ờ, trăm năm rồi sỏi đá vẫn cần nhau...
NIỀM TIN
Em lại trở về nguyên vẹn chính em
Đôi khi hát ngu ngơ, đôi khi buồn vô cớ
Giọt nước mắt rơi là khi em nhớ
Và nụ cười là những lúc mình quên
Sau mỗi bão giông em sẽ lớn lên
Sẽ nhận thấy con đường còn dài rộng
Đôi chân bước có khi lạc vào khoảng trống
Nhưng sẽ có ngày, tìm được lối em đi
Dẫu khát khao mà chẳng được điều chi
Em vẫn sống cho riêng mình- thực tại
Cuộc đời ai nên khôn chẳng đôi lần dại
Em biết ước mơ và cũng biết hài lòng!
RI ÊNG CHUNG M ÙA H Ạ
Có phải hè về khô nước mắt cho em
Mưa xuân cuối bước qua thềm không nói
Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi
Phiêu du trôi theo gió thổi giao mùa.
Có phải hè về lau nốt những dây dưa
Còn buốt lạnh cơn mưa chiều Hà Nội
Nắng thì biết bao giờ thôi nông nổi
Cháy cạn mình không thể tới đêm sâu.
Chao ôi thương ve chưa nở đã sầu
Phượng chết xác vẫn nguyên màu nhức nhối
Em đày đoạ cả đời không tìm nổi
Một chàng trai nào dám chết bởi tình yêu.
Nên buông cô đơn lang bạt với muôn chiều
Nên đành gửi cuộc tình theo trăng gió
Nên bình thản trên vạn lời bỏ ngỏ
Nên dẫu nồng nàn hè có cũng như không...
Người ta
Mỗi lúc giận hờn em hay so sánh
Anh với một người đã xa lắm
Rồi lại thấy buồn hơn....
Mỗi lúc cô đơn
Em không nghĩ về anh trước nhất
Cứ oài nghĩ về tình yêu dã mất
Rồi tự mình xót xa...
Dù em chẳng nói ra
Hình như anh cũng biết
Hình như anh buồn
Nhưng vẫn yêu em da diết
Chỉ mong trong em dấu xưa nhạt nhoà...
Anh thân yêu...
Bây giờ em chẳng còn nhớ đến người ta
Chẳng còn vu vơ hờn giận
Chẳng còn rụt rè khi đưa tay anh nắm
Nhưng mà anh đã xa...
Có lẽ nào anh cũng trở thành....người ta...
Khi có người đến với em lần nữa...
Viết trên cỏ
Tôi tìm gì trên cỏ
Một giọt nước mắt rơi
Tặng anh làm kỷ niệm
Mặn nỗi buồn chia phôi
Anh không là cơn gió
Tôi chẳng là mùa thu
Biết rằng không thể đợi
Điều chưa đến bao giờ
Dẫu mùa thu có biết
Lòng mình mong bão tràn
Nhưng riêng tôi cũng biết
Bão tắt là thu tan
Thà cứ là cổ tích
Thà cứ là heo may
Nhắm mắt làm trẻ nhỏ
Mơ sao giữa ban ngày
Giữ mùa đừng rụng lá
Để khỏi gom sắc vàng
Giữ lòng đừng lửa cháy
Trách một mai tro tàn
Thà chỉ là cổ tích
Thà chỉ là heo may
Thà chỉ mùa thu hỏi
Gió có buồn heo may???
15.09.09
Chói nắng
Vẫn phố vắng...
Đường vẫn tên đường cũ
Nhưng tháng năm hoài niệm dắt ta về
Và hoa phượng...
Hình như là nỗi nhơ...
Nhắc ta một thời đăm đắm đam mê
Ta đứng dưới cơn mưa 18 tuổi
Viết câu thơ vụng dại mối tình đầu
Cơn mưa ướt câu thơ tình một nửa
Thương bây giờ ký ức gọi tên nhau
Cơn cớ nào xui ta vào lớp vắng
Ô cửa xinh chói nắng đến không ngờ
Vẫn lớp cũ, rường vẫn tên trường cũ
Nhưng riêng mình, mình không phải ngày xưa
Ta không phải ngày xưa câu thơ đành cháy dở
Ta không phải ngày xưa ngồi nhớ mối tình đầu
Thôi vào quán gọi chút gì đăng đắng
Lại gặp người như cổ tích
Biết đâu...
Khúc cảm
Em từ chối những gì hôm nay đang có
Để kiếm tìm những gì đã mất hôm qua
Niềm kiêu hãnh ra đi không bao giờ trở lại
Ngự trị trong mình bao nỗi xót xa
Kỷ niệm khóc trên bờ vai năm tháng '
Tưới ướt hồn thơ bằng nước mắt đợi chờ
Em cố bám trên nền rêu trơn trượt
Nghe tim mình trống trải đến hoang vu
Không có lẽ em là người thua cuộc
Nụ cười đã tắt ngấm trên môi
Đêm héo úa để bìh minh rực sáng
Kiêu hãnh ơi! Có còn cháy trong đởi
Tro tàn quá khứ
Lả tả bay trên thành phố đông người
Tro quá khứ tình yêu em đã đốt
Cái quá khứ không đêm mà ăn được
Nhưng có người lại không thể nhuôi quên
Dẫu bây giờ không nắm được tay em
Mắt trong mắt như cái thời lửa cháy
Nhưng hãy lọc trong tàn tro đen ấy
Có những điều đốt mãi chẳng thành tro...
Anh ra đi quên không khép cửa
Có thể em sẽ không bao giờ khóc nữa
Khi trong em khô giọt nước mắt cuối cùng
Anh ra đi quên không khép cửa
Để gió thổi vào long...
Em sẽ kệ cho xót xa trong mắt
Bởi anh mang theo giọt lệ ấy rồi
Anh ra đi quên không khép cửa
Để gió lạnh trong hồn
Đừng quay lại để mình em luyến tiếc
Ta xa nhau mãi thôi
anh ra đi quên không khép cửa
Xa thật rồi...
Hoài niệm
Rồi có thể anh sẽ yêu người khác
Đẹp hơn em và chiều chuộng anh hơn
Khi hạnh phúc chắc gì anh đã nhớ
Với tình đầu con gái rất khó quên...
Rất có thể người khác đến với em
Rất âm thầm nhưng yêu em nhiều lắm
Nhưng hạnh phúc nào cũng ít nhiều cay đắng
Bởi quá khứ buồn luôn day dứt trong em
Trao nhau hạnh phúc để rồi lãng quên
Lặng lẽ đi qua nhau bỏ lại niềm thương cũ
Cỏ ngậm ngùi có còn thương ta nữa
Ảo ảnh xa rôi... nỗi nhớ có rời xa???
15.09.09
Người dưng
Em tập nhìn anh như một người dưng
Đôi mắt đầy thêm cái nhắm
Em tập quên anh, tập làm kiêu hãnh
Qua đường gió bụi đẩy đưa...
Cuộc đời cuốn em ra khỏi xa xưa
Sao nỗi nhớ cứ chạm chân vào vùng cấm
Ôi! Sợi tóc cứ lén tìm nơi rụng
Câu thơ lén bỏ phía không người
Em tập nhìn anh như mảnh trăng trôi
Trăng hết rạng _ triều lên là hết chuyện
Dòng sông trôi chứa sâu lời vĩnh biệt
Chỉ đôi bờ mòn mỏi gối sông già
Chỉ đôi bờ không biết bản du ca
Không chảy được nên không thành biển được
Em tập nhìn anh như một người dưng
Nhắm đôi mắt giấu đời giọt nước....
GIÁ CÓ THỂ DỰA VAI ANH MÀ KHÓC
Tặng tác giả "Dựa vào vai anh mà khóc"
Giá có thể dựa vai anh mà khóc
Em sẽ vỡ òa cho nước mắt trào rơi
Cho bao nhiêu cay đắng ngậm ngùi
Dồn nén trong tim vỡ òa theo nước mắt
Bao day dứt xót xa em vùi sâu chôn chặt
Thành lệ máu trong tim
Vẫn khát khao thèm
Bờ vai anh
Để không phải ghìm tiếng nấc!
Giá có thể dựa vai anh mà khóc
Nhưng bờ vai anh - người khác dựa mất rồi!
Anh đã cho em ngã vào anh
Bình yên
An ủi
Sao nỡ dành cho người
Bờ vai ấy
Của em?!
Anh bảo em phải làm sao đây?
Người ta cũng có một con tim
biết tủi hờn
đau đớn
Em ích kỷ hẹp hòi
muốn giữ riêng cho mình
bờ vai anh
không chia xẻ!
Nhưng anh đa mang
Ai cũng muốn chở che!
....
Thì thôi,
Anh cứ để người ta bình yên dựa bờ vai anh đi
Em biết phải làm gì để mình không quỵ ngã
Em vẫn tươi vui,
vẫn ngẩng cao đầu
giữa dòng đời hối hả
Chỉ em biết riêng mình
khao khát một bờ vai!
Hồng Nhung
GIÁ CÓ THỂ DỰA VÀO VAI ANH MÀ KHÓC (II)
Tặng tác giả "Dựa vào vai anh mà khóc"
Anh
từng cho em
một bờ vai
Em đã một lần ngã mình vào đó
Vòng tay ấm
Bờ vai êm
Trái tim em bỏ ngỏ
Bình yên
Vỡ òa
Cảm nhận hơi ấm trái tim anh
Để em suốt đời khao khát bờ vai anh
Sớt chia cùng em bao nỗi đời gai góc
Nhưng dối gian, lừa lọc
Lớn nhất cuộc đời
Làm tim em ứa máu
Lại đến từ anh
Em chia sớt cùng ai?!
Em đi qua năm tháng rộng dài
Mang dang dở tình anh và trái tim nhỏ máu
Anh vẫn muốn dành cho em bờ vai đã dành cho người khác?
Gang tấc này?
hóa
ngàn dặm xa xôi!
Mất anh rồi
Em mất cả trần gian
"Em không bao giờ thiếu một bờ vai"
Nhưng em cần bờ vai cho em duy nhất!
...
Em sẽ đào sâu chôn chặt
Giá có thể dựa vào vai anh mà khóc
Anh ơi!
KHÔNG ĐỦ (Vũ Thị Thuỷ)
Không đủ
Em không có đủ kỉ niệm
Đưa anh về những ngày xưa
Em không có đủ yêu thương
Để anh bên em mãi mãi
Em không đủ nước mắt
Khiến bước chân anh quay gót ngập ngừng
Ai biết thế nào là cho đủ
Để yêu thương nhận lại được những thương yêu.
Đoản khúc cho anh (Ngô Thị Thục Trang)
Anh còn đi mê mải những nẻo đường
lối em chờ ngập đầy hoa cỏ dại
em lùa tay
nghe từng cọng nhớ lao xao
Ngày trở về
anh sẽ hát câu gì cho bõ những chuỗi ngày em đứng lại
nhìn những mùa yêu
dập dìu ngang qua câu thơ...
Không thể là cánh chim bay theo nhặt dấu chân anh
mang về điểm tô lời hẹn ước
em với dòng sông quê nhà thao thiết
chảy phù sa ngọt lành
Hoa sữa
Bởi lãng quên hoa sữa có trên đời
Nên giật mình với mùi hương hoa sữa
Hoa sữa thơm đến chừng khó thở
Đến vô tri nhưng cũng toả hương đời
Vì hết mình yêu nên xấu đến ngậm ngùi
Nên hoá vàng rồi tàn đii rất vội
Không biết yêu thương mình đấy cũng là tội lỗi
Thương yêu kẻ vô tâm là quá đỗi vô tình
Sợ loài người không gọi đúng tên mình
Hoa biếu đến cạn nguồn hương trinh bạch
Ai biết được đời vô cùng khắc nghiệt
Người nhắc đến hoa khi nhớ tới hương này
Thương hoa ngày tàn phai chẳng giữ được chút gì
Lấy vạt áo tôi bọc hương hoa quý
Lấy vô nghĩa để chờ ru lòng đau vô lý
Nhưng biết lấy gì khuyên được tình si...
Mùa hoa sữa 2009
PHÂN THÂN
(Sưu tầm)
Anh đừng nói sẽ yêu em trọn đời
Vì như thế sẽ giống người ấy mất
Người ấy thường nói với em những lời
tưởng chừng như rất thật
Nhưng cuối cùng lại biền biệt ra đi
Có ai mười tám tuổi mà cắt nghĩa hết điều chi?
Em cứ ngỡ người con gái nào lớn lên
cũng phải chịu
hơn một lần dang dở
Mười tám tuổi đến với tình yêu với cổng rào mở ngỏ
Trái chín dần khô để lại cho mùa sau những vết cắn lạnh lùng
Anh đừng buồn em đến với anh quá ngập ngừng
Dẫu sao thế vẫn còn tha thiết lắm
Những vết chân em qua mưa dầm thấm thía
Vết xước hôm nay vẫn ứa máu khôn nguôi
Ở bên anh em không còn đơn côi
Cũng không còn buổi ồn ào nham thạch
Đá cồn cào sôi - cồn cào bùng cháy
Khao khát yêu thương - níu kéo thời gian
Bờ vai anh tin cậy bình yên
Em giấu vào đó giọt tủi hờn cho người khác
Sao anh không trách em hợt hời nông nổi
Mà bóng tùng mãi nghiêng xuống chở che?
Em tự giận mình sao chẳng thể nào quên
Hay chưa đủ bao dung để tha thứ người xanh bạc
Một lần vơi đi làm tình yêu đâu còn là vô hạn
Sao không thể hết nhớ người để sống trọn vẹn CHO ANH?
ĐẾM TUỔI
(Sưu tầm)
Tôi đếm tuổi mình bằng những sợi mùa thu
Bằng những gót chân trăng nhón qua trời tóc rối
Bằng những giọt cà phê bốc khói
Âm thầm tan vào hun hút kẽ đời
Tôi đếm tuổi mình bằng những rong chơi
Bằng những chuỗi hoàng hôn tôi xâu trong nỗi nhớ
Bằng những hạt cườm lăn đến cuối chiều thì òa vỡ
Thành mưa.
Tôi đếm tuổi mình bằng những ngày xưa
Bằng những con đường cỏ bao mùa xanh - úa
Bằng bao ngày ngóng dáng người không về nữa
Bằng ấm mềm cát ở phía bờ xa
Tôi đếm tuổi mình bằng những tháng năm qua
Tiếng chuông đồng hồ vỡ vụn trên gác xép
Bằng những chuyện chẳng thành thơ năm nào tôi cũng viết
Cho người ấy, cho tôi.
ÂM THẦM
(Sưu tầm)
Nỗi trống trải như vết thương nhỏ máu
Từ bấy đến nay chưa kín miệng bao giờ
Anh cảm thấy thời gian như đứng lại
Và em vẫn là em của ngày xưa
Những gì tưởng đào sâu chôn chặt
Có ai ngờ vẫn sống mãi cùng ta
Anh ân hận vì dại khờ nhút nhát
Đã có em rồi lại để em xa
Em ơi! Đường đời sóng gió
Cho anh biết thế nào là thiếu em
Em ơi! Mối tình dang dở
Cho anh biết thế nào là yêu em
Cuộc đời này ai hiểu chúng ta đâu
Ai hiểu em từng theo anh suốt những chặng đường phấp phỏng
Ai hiểu em trong mắt nhìn lặng lẽ
Và ai hiểu phút giây này anh nhớ em?
VÔ ĐỀ
(Sưu tầm)
Đến tận bây giờ em vẫn không thể nào quên
Em cứ nghĩ quên anh là dễ lắm
Em cứ nghĩ xa anh là quên hẳn
Chẳng còn gì để trách cứ nhau
Anh!
Giờ này anh ở đâu?
Có biết rằng giờ này em vẫn nhớ
Không thể nói nhớ anh từng hơi thở
Nhưng khi buồn em không thể nào quên
Anh không là giấc mộng của thời gian
Cũng không là niềm vui nào cả
Bởi một lẽ anh xa em quá
Biết nói gì khi nghĩ về anh?
Anh chỉ là cái gì đó rất mỏng manh
Có thể tan đi khi em hạnh phúc
Nhưng người ta không thể nào vui mọi lúc
Những khi buồn em lại nhớ đến anh
Ở HAI ĐẦU CÁCH TRỞ
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ?
Em vẫn tin rằng anh còn yêu em
Rằng anh vẫn lang thang những chiều thứ bảy
Rằng những cơn gió lạnh đầu mùa
hay những cơn mưa ngày hè nắng cháy
Anh vẫn chạnh lòng nhớ em
Em vẫn tin rằng anh còn yêu em
Nếu không vì đâu em còn đau khổ?
Nếu không vì đâu em còn trăn trở
Những đêm dài không ngủ nhớ nhung anh?
Có lẽ nào em không còn yêu anh?
Lẽ nào anh không còn yêu em nữa?
Em vẫn tin dù hai đầu cách trở
Trái tim mình còn thổn thức vì nhau
Vì mùa thu còn nguyên vẹn nỗi đau
Vì hương sữa còn ám ảnh em từng giấc ngủ
Vì anh vẫn hiện về dù những giấc mơ dang dở
Em vẫn tin những linh cảm vô hình
nối tâm hồn anh với trái tim em
GỌI THÚY KIỀU
Đàm Thị Lam Luyến
Em như vạt cháy rừng quanh năm đòi cứu hỏa
Nhưng e ngọn lũ sông Hồng chỉ trực vỡ đê
Như Ê va khát một lần trái cấm
Trái cấm rơi phúc họa cũng theo về
Em không muốn như Xúy Vân cả một đời trót dại
Thề làm chi để phải giữ câu thề
Nếu hạnh phúc chẳng thể là vĩnh viễn
Điên cũng cần cho xứng với đam mê
Em không muốn như Xuân Hương thông minh sắc sảo
Lại theo sau nhặt mãi lá đa tình
Trầu cánh phượng đã têm rồi lại héo
Để tâm hồn bảy sắc vẫn lung linh
Em không muốn như Thúy Kiều
Biết tình yêu là vật báu
Mà nỡ nào lấy hiếu làm trinh?
Đêm đoàn tụ hơn mười năm lưu lạc
Phải thấy cảnh người yêu ôm ấp kẻ khác mình
Em không muốn sao cứ là tất cả
Có lẽ đâu sắp đặt tại mệnh trời
Em muốn hồng nhan mà không bạc mệnh
Làm thế nào khác được chị Kiều ơi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro