CHƯƠNG 317-319

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 317 : CẬU TA RẤT BIẾT TIÊU TIỀN

Mẹ của An An là một người phụ nữ rất lương thiện tốt bụng, có phẩm chất mộc mạc của người phụ nữ Trung Hoa, để nuôi dưỡng An An trưởng thành bác ấy phải chịu rất nhiều khổ cực, tôi luôn rất kính trọng cô ấy.

Đặc biệt bây giờ cô ấy sống một mình ở thành phố nhỏ đó, trên người lại có bệnh, cứ nghĩ đến cô ấy, trong lòng tôi cảm thấy chua xót.

Cô ấy trong điện thoại vẫn luôn dặn tôi phải chú ý sức khỏe, sau đó, cô ấy lo lắng nói với tôi, An An đã rất lâu rồi không gọi điện về nhà, lần trước cậu ta nói với mẹ của mình muốn mượn mẹ mấy vạn tệ, tôi biết mẹ của An An lương nghỉ hưu chẳng được bao nhiêu, cắn răng bấm bụng chút tiền đó, đều là để chữa bệnh và dưỡng già, nhưng An An lại hỏi mượn mẹ cậu ta chút tiền này.

Nhưng cô Trần hỏi An An cần tiền làm gì, An An nói muốn làm một chiếc thẻ đánh gold, nên biết thẻ đánh gold là môn thể thao quý tộc, chơi gold thông thường đều là người có tiền, An An nghĩ cũng muốn làm một cái thẻ chơi gold như thế, thường xuyên đi đánh gold như thế, sẽ có cơ hội tiếp cận được những người có tiền, mẹ của An An đương nhiên không đồng ý với cách làm của cậu ta, nói cậu ta vài câu, vậy mà cậu ta hầm hầm ngắt điện thoại, sau đó, cậu ta không gọi điện về cho mẹ nữa, mặc dù, mặc dù mỗi tháng tiền thuốc cho cô Trần vẫn gửi ngân hàng về, nhưng lại không nói chuyện gì với cô Trần.

Cô Trần rất buồn, nói với tôi: " Nhụy Tử, cháu giúp cô khuyên bảo An An, nó bây giờ giống như đã tẩu hỏa nhập ma rồi, nó nhất định muốn gả cho người có tiền, lương của nó bây giờ cũng không ít, nhưng căn bản không tiết kiệm được, nó thường xuyên tìm cơ hội để đi du lịch, cái gì mà đảo Bali xa hoa, Đảo Maldives, mỗi lần nó ngồi máy bay đều không xót xa tiền xương máu mình bỏ ra, nó nói người có tiền đều ngồi vé hạng 1, nếu như ngồi vé kinh tế hạng thấp hơn đều là người không có tiền, ngồi cùng bọn họ làm gì chứ? Cô khuyên nó, nó liền tức giận, nói cô không hiểu nó, nó nghĩ như thế là muốn tìm một người chồng giàu có cũng là vì muốn sau này báo hiếu cô, nhưng người làm mẹ như cô lại không thông cảm cho nó. Bây giờ đến điện thoại cô gọi nó cũng không nghe máy. Nhụy Tử, cháu khuyên nó giúp cô nhé?"

Lời của cô Trần khiến tôi phải thở dài, An An, cậu có phải là vì tôi ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm, chọc tức cậu, cậu cảm thấy cậu chẳng kém gì tôi, thậm chí có rất nhiều điểm cậu xuất sắc hơn tôi, ví dụ nói về hình dáng tướng mạo, thực ra tôi luôn cảm thấy An An xinh đẹp hơn tôi, cho nên, cậu cảm thấy kết quả của cậu nhất định phải tốt hơn tôi. Chỉ là, tôi không biết, trong lòng cậu ta bây giờ đã bắt đầu xoay theo một hướng khác rồi.

Cô Trần, An An bây giờ đã không nghe lời bất cứ ai rồi, cậu ta không nghe lời cô, thì sao có thể nghe lời cháu chứ, cậu ta bây giờ coi cháu như nước lũ chảy mạnh, cháu không nói gì còn tốt, cháu mà nói, cậu ta sẽ dùng lưỡi kiếm đâm cháu, cười nhạo cháu, quan hệ của cháu và cậu ấy bây giờ cực kỳ không tốt, chúng cháu không quay lại được như trước đây nữa rồi.

Mỗi lần tôi nghĩ đến đây, tâm trạng hết sức buồn bực.

Tôi im lặng nhìn An An trong vực sâu càng trượt càng sâu.

Có lúc, tôi nghĩ, nếu như An An thật sự có thể tìm được người chồng giàu có trong buổi dạ yến này, thật sự thích cậu ấy chăm sóc cho cậu ấy, cậu ấy sẽ vẫn có thể quay lại được như trước kia, vẫn là An An giản dị mộc mạc?

Nếu như như thế, tôi thật sự mong ước mơ của cậu ấy trở thành hiện thực.

Tôi đang nghĩ nhợi, An An quay người nhìn thấy tôi cùng Cát Vân bọn họ, cậu ta lập tức yểu điệu thướt tha đi đến chỗ tôi và Cát Vân Tần Cương, trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta mang nụ cười rung động lòng người như thế, xem ra hết sức nhiệt tình: " Ôi, Nhụy Tử, chị Cát Vân, chị Tần Cương đều ở đây à?"

Cậu ta cười chào hỏi chúng tôi như thế.

Tôi cố hết sức mỉm cười nhẹ nhàng: " Xin chào, An An, hôm nay cậu thật xinh đẹp."

" Cảm ơn." An An nhẹ nhàng đưa ngón tay lên chỉnh lại chiếc vòng trên cổ của mình, tôi lập tức chú ý đến chiếc vòng cổ đó là chiếc vòng kiểu dáng mới nhất của nhãn hiệu BVLGARI, nếu như nhớ không nhầm, cũng phải tầm trên dưới 9 vạn tệ.

Trời ơi, mặc dù Trần An An bây giờ là thư ký tổng giám đốc, lương không thấp, kể cả là lương cộng tiền hoa hồng, mỗi tháng cũng chỉ trên dưới bốn vạn tệ, nhưng cậu ta mới chỉ làm thư ký tổng giám đốc có mấy tháng, toàn bộ quần áo và trang sức đắt đỏ trên người cậu ta.......

Trong lòng tôi đang xúc động nghĩ, Trần An An cười nói: " Mời thầy giáo tiểu Q làm tạo hình, nếu không sao có thể nói người ta lại lại nhà tạo hình nổi tiếng thế chứ, làm tạo hình xong thật sự rất xinh đẹp, mình rất thích, mình còn đặt mua thẻ hội viên, sau này, mình cứ đến đó làm tạo hình là được rồi."

Cậu ta vừa nói như thế, tôi và Cát Vân Tần Cương đều ngạc nhiên há hốc.

Thầy giáo tiểu Q, đó là người đỡ đầu trong thế giới thời thượng, chuyên làm tạo hình cho các minh tinh người mẫu, người bình thường muốn mời cũng không mời được, Trần An An này vậy mà có thể mời được ông ta làm tạo hình cho cậu ta, mất bao nhiêu tiền, mất bao nhiêu công sức chứ?

Còn làm cả thẻ hội viên nữa?

Tôi ngạc nhiên nhìn Trần An An, đến miệng cũng quên không khép lại.

Tần Cương và Cát Vân cũng ngạc nhiên không kém, Tần Cương sau khi giật mình ngạc nhiên, liền cười nói: " An An. Em thật biết tiêu tiền mà!"

Trần An An mỉm cười nói: " Em bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra, phụ nữ ấy à, phải làm đẹp cho bản thân, đối với bản thân nhất định phải tốt, nếu không, người có giá trị bản thân cao như chúng ta, không biết chuyên tâm làm đẹp cho mình, còn không bằng những người giá trị thấp, quá kém rồi, ở điểm này, em phải bái phục Nhụy Tử của chúng ta, sớm hiểu ra được chân lý này, cho nên, mới thuận lợi mà lọt được vào mắt của sếp chúng ta, người như em ngây thơ trong sáng, mãi cũng không biết phản ứng thế nào, đương nhiên phải chịu thiệt rồi, cho nên, em cũng phải phấn đấu cho bằng bạn bằng bè chứ?"

Trong lời nói của cậu ta đều là gai nhọn, đương nhiên, tôi cũng chẳng thèm để ý làm gì.

Tôi không nhìn cậu ta, chỉ nhẹ nhàng thưởng thức ly rượu ngon, Trần An An dùng ánh mắt khiêu khích lướt qua tôi một cái, cười nói: " Mọi người nói chuyện nhé, em qua bên kia một chút."

Cậu ta cũng chẳng thèm nhìn chúng tôi một cái, giống như một con khổng tước ngoảnh mông kiêu hãnh bước về phía bên đó.

Tần Cương nhìn tôi lè lưỡi, lắc lắc đầu: " Chị cảm thấy Trần An An nhất định sẽ thành công, tại vì người phụ nữ này thật sự rất nỗ lực."

" Đúng thế, không sợ việc khó, chỉ sợ có tâm hay không?" Cát Vân cười nói.

Tôi từ trong giọng nói của bọn họ nghe thấy có chút gì không vui, tôi cũng buồn thay cho An An, An An, cậu sẽ hoàn toãn mãn nguyện chứ?

Tôi đang nghĩ, Lạc Mộ Thâm phong độ hiên ngang bước đến trước mặt chúng tôi, nhìn lên mặt của anh ấy, lúc này trên mặt giống như gió mùa xuân, anh ấy cười nói với Tần Cương và Cát Vân: " Tôi mượn Nhụy Tử một lát nhé."

Cát Vân và Tần Cương không kìm được cười phá lên: " Nghe sếp nói kìa, sếp mang Nhụy tử đi là được rồi, chúng tôi cũng chiếm Nhụy tử rất lâu rồi."

Hai người vội vàng khéo léo rời đi.

Lạc Mộ Thâm quay qua hỏi tôi: " Này, bọn em nói chuyện gì thế?"

" Không có gì, nói chuyện phiếm mà thôi." Tôi khẽ nói, " Còn anh?"

" Anh cũng thế, chỉ có điều, tim lúc nào cũng ở trên người em, anh không nhớ ra được mình đã nói chuyện gì." Lạc Mộ Thâm gập ngón tay lại, khẽ vuốt nhè nhẹ trên trán của tôi.



CHƯƠNG 318: ÔNG ẤY THÍCH HAY KHÔNG CŨNG KHÔNG QUAN TRỌNG

Tôi vội vàng đỏ mặt né tránh: " Này. Lạc Mộ Thâm, nhiều người thế này, anh muốn để bao nhiêu người nhìn thấy chúng ta thân mật thế này sao?"

Lạc Mộ Thâm nhún nhún vai ra vẻ chẳng có chuyện gì: " Có gì là không được chứ? Lại nói, anh vốn dĩ là muốn tuyên bố mà. Anh muốn tuyên bố bá quyền của mình mà."

" Hứ. Anh quả thật đúng là chủ nghĩa bá quyền." Tôi đỏ mặt lẩm bẩm nói.

"Anh làm thế gọi là cắt đứt đường rút lui của em, em đừng nghĩ có thể bỏ chạy được cùng kẻ khác." Lạc Mộ Thâm nói khẽ bên tai tôi, " Bố anh ở bên kia, anh dẫn em đi gặp ông ấy."

" ....... được thôi..........." tôi thật sự rất hồi hộp.

Trời đất ơi, cuối cùng tôi phải gặp phụ huynh rồi, tôi hào hứng xúc động khiến tim mình như đập loạn lên, dường như sắp nhảu từ trong mồm ra rồi, tôi vội vàng ngậm chặt mồm lại.

Lạc Mộ Thâm kéo tôi đi, có rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Kiến Ba, lúc này Lạc Kiến Ba đang chuyện trò vui vẻ với mấy người bạn, nhìn thấy chúng tôi đến, mấy người có tuổi đó cười nói: " Ồ, Mộ Thâm, đây là......"

Ánh mắt của bọn họ đều nhìn sang tôi, tôi càng run hơn. Cảm giác hai tay không biết để đi đâu, giống như là mắc bệnh Parkinson chân tay cứ run cầm cập vậy, Lạc Mộ Thâm khẽ cười, nắm chặt lấy tay tôi.

Tay của tôi được nắm trong tay của Lạc Mộ Thâm, lúc này tôi mới cảm thấy an tâm hơn một chút, ôi, tôi thật sự là đứa trẻ ít được ra ngoài va chạm, bây giờ trong tình thế này tôi cảm thấy mình không điều khiển được bản thân mình, có cảm giác muốn ngất đến nơi rồi.

Tôi nhìn thấy ánh mắt đầy cuốn hút đó của Lạc Kiến Ba lướt trên mặt tôi mấy lần, tim của tôi lập tức như muốn trào lên cổ họng rồi.

" Bố, các chú, con muốn giới thiệu với mọi người, cô Tô đây là...thư ký của con, cũng là bạn gái của con. Con dẫn cô ấy đến chào bố và các chú." Lạc Mộ Thâm cười nói, anh ấy nói hết sức nghiêm túc.

" Ồ, bạn gái của Mộ Thâm à? Thật là hiếm lạ à, trước đây biết Mộ Thâm có rất nhiều bạn gái, nhưng trước nay chưa bao giờ để bọn chú gặp, nói như thế, cô đây có khả năng trở thành con dâu của Kiến Ba rồi." Một người để râu nói, cười nói hết sức vui vẻ thoải mái.

" Đương nhiên ạ, cháu có ý định kết hôn rồi. Không phải có người đã từng nói sao? Không lấy kết hôn làm mục đích yêu đường, đều là bọn lưu manh." Dáng vẻ của Lạc Mộ Thâm trả lời, thật sự rất dí dỏm.

Tôi rất muốn cười, tôi nhớ ra, trên máy bay trực thăng, tôi nói với Lạc Mộ Thâm: không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương, đều là bọn lưu manh.

Ha ha ha, thằng cha này vẫn còn nhớ. Thật vẫn còn mang thù mà.

Trong lòng tôi có cảm giác ngọt ngào trào dâng.

Mấy người đó cũng cười lên: " Chú mừng Lạc Tổng, Mộ Thâm có bạn gái rồi, không chừng năm sau được bế cháu nội rồi."

Mấy ông chú đó xem ra cũng rất thích tôi.

Tôi cuống quýt chào hỏi mấy vị trưởng lão mà Lạc Mộ Thâm giới thiệu, trong lòng giống như thỏ đang nhảy lung tung vậy, tôi không biết Lạc Kiến Ba có thích tôi hay không, có phải vì tôi là con gái nhà bình thường mà tạo nên trở ngại giữa tôi và Lạc Mộ Thâm không? Có xem thường tôi không?

Trong khoảnh khắc này, tôi dưới ánh mắt của Lạc Kiến Ba, có cảm giác sống không bằng chết vậy.

Tôi thật sự quá hồi hộp rồi!

Cảm giác đó, làm thế nào hình dung được? Giống như năm đó thi đại học vậy, khi tôi gọi điện thoại tra điểm số của mình, cái cảm giác xúc động hồi hộp như muốn ngất đi vậy.

May là, Lạc Kiến Ba nhìn kỹ tôi một lát, cười nói: " Đây không phải là thư ký Tô sao? Thì ra cô là bạn gái của Mộ Thâm? Thảo nào hôm đó tôi nhìn thấy tên tiểu tử Mộ Thâm nhìn cô với ánh mắt khác lạ, thì ra bắt đầu thỏ ăn cỏ trong ổ rồi đây? Có điều, con mắt nhìn người của con trai tôi cũng rất giỏi, ấn tượng của tôi về nha đầu này cũng rất tốt, hai con cứ tự do tìm hiểu."

Thì ra ông ấy không ghét tôi, còn khen ngợi tôi nữa. Hơn nữa ông ấy không chê ghét nhà tôi tầm thường, còn bảo chúng tôi cứ phát triển tìm hiểu, thật là một người rộng rãi, nếu không người ta sao có thể là người sáng lập ra Lạc Thị chứ? Thật khiến người khác khâm phục!

Lúc này tôi mới có cảm giác thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Tôi liếc mắt nhìn sang Lạc Mộ Thâm ở bên cạnh, anh ấy chớp chớp mắt với tôi, bộ dạng rất tinh nghịch.

Ánh mắt của anh ấy như muốn nói: Xem, anh nói được là được mà?

" Tên Mộ Thâm này, tôi thật sự rất hy vọng có người phụ nữ có thể quản được nó, quá phong lưu rồi." Lạc Kiến Ba cười nói.

Người để râu đó cười lên: " Nó học phong cách của bố nó mà!"

" Không phải đâu, tôi đâu có phong lưu như nó chứ." Lạc Kiến Ba cũng vui vẻ cười phá lên.

Tôi sững sờ một lát, Lạc Kiến Ba này, mặc dù tuổi tác ngũ tuần, nhưng thật sự vẫn rất cuốn hút, đúng thế, chính là sức hấp dẫn của đàn ông.

" Bố, vậy bố và các chú nói chuyện nhé, con và Tư Nhụy qua bên kia đây ạ." Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

" Được. Đi đi, mấy người chúng tôi với thanh niên các con cũng nói không được chuyện gì." Lạc Kiến Ba thoải mái nói.

Lạc Mộ Thâm kéo tôi rời khỏi chỗ Lạc Kiến Ba, vừa đi, anh ấy vừa cười nói: " Nhìn dáng vẻ hồi hộp của em. Mồ hôi cũng chảy ra rồi."

Tôi vuốt vuốt mồ hôi: " Em là sợ, nhỡ đâu bố anh không thích em......"

Lạc Mộ Thâm nói: " Ông ấy thích hay không thích thì có tác dụng gì chứ? Anh chỉ là thông báo cho ông ấy một chút, cũng không phải là thỉnh cầu ý kiến của ông ấy, ông ấy thích hay không cũng chẳng có tác dụng gì, quan trọng là, anh thích."

Tôi nhìn anh ấy ngang ngược nói, trong lòng trào dâng một cảm giác khó nói thành lời, đúng thế, đây là lời chấp thuận của anh ấy với tôi.

Quan trọng là, anh ấy thích!

Tại vì anh ấy thích, tôi phải dũng cảm! Dù cho đối diện với bao nhiêu khó khăn.

Có điều, xem ra trước mắt mọi thứ đều rất thuận lợi!

Lạc Kiến Ba xem ra cũng rất quý tôi, lẽ nào, ngày tôi gả cho Lạc Mộ Thâm sắp tới rồi sao?

Thuận lợi như thế, quả thật đến bản thân cũng cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ, bản thân tôi sắp đón nhận không nổi.

Lạc Kiến Ba và mọi người nói những gì, tôi nghe không rõ nữa, tôi chỉ chìm đắm trong hạnh phúc của mình và Lạc Mộ Thâm.

Lúc này trong phòng dạ yến bắt đầu cất tiếng nhạc du dương lên, rất nhiều người bắt đầu mời nhau nhảy nhẹ nhàng.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong xã hội thượng lưu, các thân sĩ phong độ nhanh nhẹn trong lễ phục dạ hội cùng các thiếu nữ sang trọng lộng lẫy nhảy theo điệu nhạc, đó thật sự là một quang cảnh rất đặc biệt.

Lạc Mộ Thâm cũng dẫn tôi bước xuống sân nhảy, tôi không kìm được lại bắt đầu thấy căng thẳng, tại vì, tôi vốn dĩ không biết nhảy.

Tôi vốn dĩ không phân định được rõ, rốt cuộc lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi, tôi và Lạc Mộ Thâm giống như là ông gà bà vịt vậy, gần như mỗi bước chân của tôi đều dẫm lên chân của Lạc Mộ Thâm.

" Ôi trời đất ơi, anh nói em đầu lợn, sao mà em ngốc thế? Em không biết nhảy sao?" Lạc Mộ Thâm nhẹ cau mày nói, tôi tin là các đầu ngón chân của anh ấy đều bị tôi dẫm trúng rồi, " Hồi đại học em chưa từng học nhảy bao giờ sao?"

" Hồi em học đại học? Chưa được học bao giờ?" Tôi hơi ấm ức nói.



CHƯƠNG 319: CẬU TA MỜI ÔNG TA NHẢY

" Thế hồi đại học cuối tuần em thường làm gì? Trường đại học cuối tuần khổng tổ chức liên hoan khiêu vũ gì đó à?" Lạc Mộ Thâm đầy vẻ chán ghét nhìn tôi, " không phải nói sinh viên đại học bây giờ không học được gì trong trường, thông thường đều biết nhảy sao?"

" Trong trường có khiêu vũ, nhưng bình thường em không tham gia." Tôi cười nói.

" Thế bình thường em làm gì? Bận yêu đương à?" Trong giọng nói của Lạc Mộ Thâm có cảm giác ghen tức, tôi biết anh ấy nhớ đến Đường Nhiên lại có cảm giác chua cay rồi.

" Bận yêu đương gì chứ, em cuối tuần còn phải đi gia sư kiếm tiền ấy!" Tôi đành phải nói, " Lúc đó, không phải nhà Đường Nhiên không có tiền sao? Sinh hoạt phí của mình em làm sao đủ cho hai người tiêu, cho nên thông thường cuối tuần em đều ra ngoài làm thêm kiếm tiền tiêu."

" Em nói xem có phải đại ngốc không." Lạc Mộ Thâm hầm hầm gập ngón trỏ gõ vào đầu tôi một cái đau điếng, " Em nói em tốn bao công sức để kiếm tiền đóng học phí cho người ta, để rồi bị người ta đá, em nói em ngốc hay không?"

" Này, anh đừng có mà bình nào không mở thì nhắc bình đó có được không? Đừng có lúc nào cũng nhắc lại vết thương của người khác có được không?" Tôi tức hầm hầm trừng mắt lườm đôi mắt đẹp đó của anh ấy.

" Cái gì mà nhắc lại vết thương chứ, đây là anh nhắc nhở em: Đừng quên giai đoạn khổ đau, nhớ kĩ mối hận xương máu đó!" Lạc Mộ Thâm cố ý nói, " Em xem những người đó chỉ mang lại đau khổ cho em, em chỉ có đi theo anh, mới có thể hướng đến tương lai, mới có một ngày mai tươi đẹp."

" Vâng vâng vâng, quá khứ của em giống như sống trong xã hội cũ, giống như bị nhốt trong lồng, cho đến khi gặp anh, em mới nhìn ánh sáng của cách mạng, lúc này mới biết hai mươi năm trước của em là bỏ phí." Tôi đành thuận theo mà nói.

Tên hoàng đế hiện đại này, nếu như không thuận theo ý anh ta, anh ta sẽ tức mà băng hà mất, anh ta giống như một con lừa lông mượt, lúc nào cũng phải thuận theo mà vuốt.

" Em nên cảm ơn anh vì đã lôi em ra khỏi vũng bùn, cảm ơn anh đi?"Miệng của Lạc Mộ Thâm nhẹ hôn lên khắp tai tôi.

" Vâng, cảm ơn anh, cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn số phận đã để chúng ta được gặp nhau......." Tôi suýt nữa thì hát lên, ôi, nhạc trong phim Hoàn châu Cách Cách để lại ấn tượng với tôi quá sâu sắc, xem ra người như tôi không khéo bị hạ độc bằng trà cũng chẳng khó khăn gì!

" Đừng chỉ nói mồm, tại sao không cảm ơn bằng hành động." Lạc Mộ Thâm hơi khẽ khép mắt lại, tôi nhìn thấy có nét gì đó gian xảo trong đôi mắt đẹp đó.

" Cảm ơn bằng hành động sao?" Tôi chớp chớp mắt, hơi khó hiểu nhìn Lạc Mộ Thâm. " hay là em mời anh ăn cơm nhé!"

" Em nói xem em có tầm thường hay không?" Lạc Mộ Thâm cố làm ra vẻ tức giận nói, " Em chỉ biết ăn cơm thôi? Em là lợn à?"

" Thế......." Nét mặt tôi đau khổ, không biết phải cảm ơn thằng cha này thế nào mới được.

" Em.......nếu không thì dùng thân thể để cảm ơn đi! Nhụy tử, em có thể đừng hành hạ anh nữa được không, anh bị em hành hạ sắp không chịu được rồi, sắp liệt dương rồi, phải chữa nhanh mới khỏi, em nói đi, bao giờ thế?" Lạc Mộ Thâm cười nói bên tai tôi.

" A?" Tôi nhảy hẫng lên, một chân lại dẫm lên chân của Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ thâm lập tức kêu lên ầm ĩ.

" Tô Tư Nhụy, anh bây giờ thật sự rất muốn chặt đứt cái chân của em." Lạc Mộ Thâm tức điên lên nói.

" Anh Đại Thâm, anh vừa nói gì thế?" Tôi cố ý hỏi.

" Chẳng có gì cả, bị em dẫm cho chẳng còn tâm trạng gì nữa." Lạc Mộ Thâm kéo tôi ra khỏi sân nhảy, " Nhảy cùng với em giống như tra tấn vậy!"

Tôi suýt nữa cười phì ra.

Tôi bị Lạc Mộ Thâm kéo ra khỏi sàn nhẩy, ngồi ở góc tường, chúng tôi vừa uống rượu, vừa thưởng thức xem những đôi nhảy tuyệt đẹp trong sân nhảy, đột nhiên, có một bóng người mặc trên mình trang phục đỏ tươi thu hút ánh nhìn của chúng tôi.

Đó là Trần An An.

Trần An An dáng vẻ gợi cảm đó muốn người khác không chú ý cũng khó, tôi nhìn thấy Trần AN An giống như nữ hoàng sàn nhảy vậy nhẹ nhàng uyển chuyển trong sàn nhảy, không thể không nói, tư thế nhảy của An An cực kỳ đẹp, khi xoay chuyển trong sàn nhảy, giống như một bông hoa hồng diễm lệ đón gió vậy, dễ dàng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

" Cho nên lần trước anh mới nói, em và bạn học đó của em, thật sự khác biệt rất lớn." Lạc Mộ Thâm thuận tay thư thái lấy một điếu thuốc lá ra châm lửa hút, tôi lụ khụ ho nhẹ.

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, lập tức dúi điếu thuốc vừa châm vào trong gạt tàn, điếu thuốc đó tắt hẳn.

Trong lòng tôi cảm động trào dâng. Anh ấy bây giờ rất chú ý đến cảm giác của tôi, thứ mà tôi không thích, bây giờ anh ấy cũng sẽ kiêng dè.

Tôi không thích hút thuốc lá, người khác vừa hút thuốc là tôi cau mày, ho, cho nên, bây giờ trước mặt tôi Lạc Mộ Thâm cũng rất ít khi hút thuốc.

Tôi cảm kích nhìn anh ấy, lại ngoảnh đầu nhìn, đột nhiên phát hiện có một cảnh tượng diễn ra trong sàn nhảy.

Bây giờ An An là tâm điểm chú ý của ánh mắt biết bao đàn ông, rất nhiều người đàn ông mời cậu ta cùng nhảy, cậu ta nhảy đẹp như thế, sau đó, tôi nhìn thấy cậu ta yểu điệu thướt tha đi đến trước mặt của Lạc Kiến Ba.

A?

Tôi sững sờ người, cậu ta làm sao thế?

Chỉ nhìn thấy Trần An An cười duyên dáng ngồi bên cạnh Lạc Kiến Ba, giọng nũng nịu nói: " Chủ tịch Lạc, có thể nể mặt An An được không, để An An nhảy cùng chủ tịch Lạc một điệu nhạc không?"

Lạc Kiến Ba hiện rõ vẻ ngạc nhiên, ông ta cười nói: " Tôi già rồi, không so được với mấy thanh niên trẻ nữa rồi, vẫn là thanh niên các cô cậu nhảy hay, tôi ở đây nhìn cũng thấy phấn khởi, vui rồi."

Trần An An cười nói: " Chủ tịch Lạc, xem ngài nói kìa, tôi cảm thấy ngài chưa già chút nào, nhìn chủ tịch giống như là anh trai của tôi vậy. Chủ tịch Lạc, cứ coi như là cháu gái nhỏ mời ngàu nhảy, có thể nể mặt không?"

Giọng điệu nũng nịu thỏ thẻ đó, tôi tin rằng tất cả đàn ông đều không thể từ chối được.

Quả nhiên, mấy vị cổ đông gì đó ngồi bên cạnh Lạc Kiến Ba, đều cười nói: " Chủ tịch lạc, người ta thành tâm thành ý mời ông như thế, ông không nhảy là không nể mặt người ta đâu đấy, người ta sẽ khóc trong nhà vệ sinh đấy."

Lạc Kiến Ba cười nghĩ một lát: " Được, cô An An, là người có năng lực trong tập đoàn công ty chúng ta, cũng là người có công của hoa viên Đỉnh Minh, tôi phải nhảy cùng cô ấy một điệu, như thế cũng là cảm ơn cô Trần đã vì công ty mà làm việc."

Ông ấy cười nắm lấy bàn tay nhỏ của Trần An An.

Miệng của tôi há hốc ra như không thể khép lại được, tôi thật không ngờ được, Trần An An lại chủ động mời Lạc Kiến Ba nhảy.

Nên biết, Lạc Kiến Ba trong mắt của mọi người, giống như tồn tại một vị thần vậy, tôi tin rằng, đến Lạc Mộ Thâm cũng không dám khinh suất với ông ấy, nhưng Trần An An lại dám!

Tôi ngoảnh đầu nhìn Lạc Mộ thâm, phát hiện Lạc Mộ Thâm căn bản không để ý, anh ấy chỉ dùng ánh mắt bình thản nhìn mọi thứ, giống như tất cả mọi thứ chẳng liên quan gì đến anh ấy.

Có lẽ anh ấy cảm thấy chẳng có chuyện gì, nhưng tại sao tôi lại có dự cảm không hay càng ngày càng mãnh liệt như thế chứ.

Tôi chỉ cho rằng Trần An An trang điểm xinh đẹp như thế, mục tiêu chính là muốn tìm một đối tượng giàu có trong buổi dạ hội, nhưng không ngờ, Trần AN An, mục tiêu cuối cùng lại đặt trên người Lạc Kiến Ba.

Sẽ như thế sao? Có lẽ là thần kinh của tôi quá mẫn cảm chăng?



Đây là mã Qr của nhóm độc giả yêu tiểu thuyết hoa hồng trên Zalo. Các bạn cùng tham gia nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro