CHƯƠNG 345-347

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 345: CUỐI CÙNG CŨNG LÀM CHUYỆN ĐÓ RỒI

" Chuẩn bị xong rồi, anh nhẹ một chút nhé." Tôi khẽ nói, trong lòng lại thấy hồi hộp, tối cố dặn lòng mình, bảo cho bản thân, nhất định không được hắt xì hơi, nhất quyết không được hắtxì vào lúc này.

Nếu còn nghĩ nữa, có lẽ anh Đại Thâm yêu quý của tôi chắc chắn sẽ chẳng chờ đợi mà cho cái đó vào rồi.

Nhụy Tử, mày đừng có hồi hộp đừng có căng thẳng, hít sâu một hơi, thế giới này đẹp biết bao nhiêu, không khí trong lành biết bao........

Tôi không ngừng chấn an bản thân mình.

" Vậy thì anh cho vào nhé." Lạc Mộ Thâm hướng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lấy tai tôi nói.

Mặt tôi quả thật đỏ như quả cà chua chín rồi, tôi cảm thấy mặt mình như phát sốt lên vậy.

May là Lạc Mộ Thâm nhìn không thấy biểu cảm của tôi.

Tôi tóm lấy ga giường, cố gắng thỏ thẻ nói: " Anh Đại Thâm, anh cho vào đi, em chuẩn bị xong rồi."

Lạc Mộ Thâm ôm lấy eo tôi, lao người lên phía trước, tôi lập tức cảm thấy có một cảm giác đau chạy dọc khắp người tôi, mẹ ơi, ai nói làm chuyện này không đau chút nào chứ?

Tôi hét lên một tiếng, giống như bị mũi tâm đâm vào người vậy, tôi lao người về phía trước, hét lên rồi ngã nhoài từ trên giường xuống, đầu đập vào chân giường.

" Đau chết mất, đau chết em mất." Người tôi lăn lộn trên thảm như con tôn, cũng không biết là đau đầu, hay là đau dưới mông nữa.

Tôi biết Lạc Mộ Thâm dường như bị phản ứng của tôi làm cho sững sờ rồi.

Có lẽ, tôi nghĩ trong cuộc sống muôn màu của anh ấy, anh ấy chơi với muôn tía nghìn hồng, từ trước đến nay chưa bao giờ gặp phải bông hoa hiếm thấy nào như tôi, còn bị đẩy ra nữa. Hơn nữa lại là tư thế rất đáng buồn cười.

Tôi đang nghĩ, đổi sang người khác, không biết có thẹn quá hóa giận không, lại còn bị con người phiền phức như tôi đạp cho sững sờ chứ.

Con đường phía trước khó khăn đây!

Có điều may đối phương là Lạc Mộ Thâm, anh ấy đối với tôi vẫn thật ngọt ngào, đầy ấm áp, anh ấy nhìn tôi rơi xuống đất, vội vàng xuống giường, bế tôi quay lại lên giường.

" Đầu lợn, em không sao chứ?" Anh ấy ôm lấy tôi hỏi, giọng nói cố hết sức nhỏ nhẹ ấm áp, để làm tan đi sự căng thẳng trong tôi.

" Đau chết mất, anh Đại Thâm, hoàng đế cổ đại ngồi lừa gỗ cũng như thế này sao?" Tôi cố chịu đau đớn nói với Lạc Mộ Thâm.

" Ai bảo thế, anh chỉ mới cho một chút vào thôi, sao em lại đau thành nông nỗi này chứ?" Lạc Mộ Thâm nhẹ cau mày nói.

" Vốn dĩ rất đau, anh không phải chưa bao giờ làm thế với người con gái trong trắng sao? Sao anh lại biết người con gái trong trắng không đau chứ, những người phụ nữ đó anh chơi bời đều là dân chơi tình trường rồi? anh không thể từ từ được sao? Tại sao lại đột nhiên........em làm sao chịu được chứ?" Tôi nhẫn nhịn đau đớn mà nói.

Tôi nói như thế, trong mắt của Lạc Mộ thâm lập tức đầy vẻ tự trách và thương xót.

Anh ấy vỗ nhẹ vào mông tôi: " Xin lỗi, anh quên mất, anh sẽ nhẹ nhàng hơn, có được không?"

Không được cũng phải được!

Thằng cha này bây giờ giống như lửa đã lan vào phòng rồi, tôi bảo ngừng anh ấy có thể dừng không? Có lẽ anh ấy sẽ đánh chết tôi mất.

" Được rồi, lần này anh sẽ từ từ, rất nhẹ nhàng nhẹ nhàng." Lạc Mộ Thâm khẽ lật người tôi lại, để mặt tôi đối diện với mặt anh ấy.

Anh ấy nhẹ hôn những giọt nước mắt của tôi, anh ấy hôn mơn trớn lên má và gáy của tôi.

Nụ hôn dạt dào tình cảm của anh ấy khiến tôi bình tĩnh lại, dưới ánh trăng mờ ảo tĩnh mịnh tôi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đó, thần kinh căng thẳng hồi hộp của tôi dần dần thoải mái ra.

Anh ấy đúng là một cao thủ, anh ấy dùng nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp khiến tôi chấn tĩnh và nhẹ nhõm thoải mái hơn, anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve tôi, vuốt ve làm tôi mềm nhũn người, trong khoảnh khắc quên mất đau đớn vừa nãy, sau đó, anh ấy chờ lúc tôi thả lỏng người đó, cuối cùng cũng cho cái đó vào trong người tôi.

" Có đau không?" Anh ấy hôn vài dái tai tôi nói.

Đau không?

Tôi bây giờ thực ra không biết nói cảm giác này thế nào? Có cảm giác đau, nhưng đó là cảm giác đau tê tê và có cả cảm giác sung sướng kết hợp lại.

Hơn nữa, mỗi lần anh ấy đưa ra đưa vào, tôi cảm thấy đau đớn của mình đỡ đi một chút, lại có cảm giác buồn buồn khó tả chạy dọc khắp người mình.

Giống như là kiến bò vậy, trườn bò khắp tứ chi xương xốt của tôi, cảm giác đó không nói được thành lời, khiến tôi càng ham muốn hơn, càng muốn anh ấy cho vào nữa.

Mồ hôi trên mặt Lạc Mộ Thâm rơi trên mặt tôi, có vào giọt rơi trên môi tôi, tôi liếm môi, có vị mặn mặn.

Tôi biết, anh ấy đang sợ tôi đau, cho nên đang nỗ lực kiềm chế lực của bản thân, nếu không, anh ấy sẽ càng sướng hơn.

Anh ấy đưa ra đưa vào trong tôi, cảm giác trơn trượt đầy nước đó khó nói thành lời, tôi cảm giác mình giống như được lấp đầy vậy.

Tôi gần như vô thức bấu chặt lấy người anh ấy, ngón tay của tôi dường như sắp cắm chặt vào trong da của anh ấy vậy, tôi có lẽ cào da anh ấy thành vệt dài mất rồi, trước đây tôi xem trên tivi khi hai người nam nữ làm tình với nhau, trong lúc đó, người phụ nữ thường xuyên bấu chặt, thành vệt trên lưng của người đàn ông, tôi còn cười là chắc là họ diễn sâu làm quá lên.

Bây giờ, tôi mới hiểu ra, đây là thật, rất thực tế, đúng thế, đạo diễn rất thực tế, nghệ thuật thật sự đến từ thực tế mà ra.

Tôi bây giờ không phải cũng bấu chặt lấy lưng Lạc Mộ Thâm thành những vệt dài rồi sao?

Đàn ông cũng chẳng dễ dàng gì, làm tình đã phải dùng sức lực của bản thân, còn bị người phụ nữ cấu cho chảy máu, tôi cảm thấy phụ nữ vẫn là sướng, chỉ cần ở dưới nằm hưởng thụ là được rồi.

Kiếp sau tôi cũng không muốn làm đàn ông.

Có điều, tôi lại nghĩ đến một phương pháo, đã như thế, sau này có thể quan sát các vết tích trên người của Lạc Mộ Thâm, phán đoán xem anh ấy có ra ngoài làm chuyện lăng nhăng không.

Tôi đang nghĩ thế, Lạc Mộ Thâm có lẽ nhìn thấy tôi có vẻ hơi mất tập trung, anh ấy cắn nhẹ vào môi tôi như trừng phạt vậy, động tác tốc độ nhanh hơn một chút.

Tôi khẽ rên rỉ lên, được thôi, tôi bây giờ đã là kẻ nô tì phục tùng cho quốc vương đứng đầu thiên hạ này rồi.

Nô tì không dám nữa, cũng không dám nghĩ linh tinh đến chỗ phía dưới đó của ngài nữa rồi?

Cuối cùng, anh ấy để tinh dịch của mình phun ra trong người tôi.

Tôi lập tức căng thẳng trở lại: " Em nói, anh không đeo bao cao su sao?"

Tôi nói chính là loại bao cao su hoàng gia cao cấp đó, trước đây anh ấy còn bảo tôi mua cho anh ấy và Kiều Di Nhiên.

" Không đeo." Lạc Mộ Thâm cười khẽ nói bên tai tôi, " Anh là dùng đao thật súng thật lâm trận mà."

A?

Được thôi, đối với chuyện này, tôi thật sự không có kinh nghiệm, vừa nãy tôi thực sự không nhớ ra, bây giờ nhớ ra có còn kịp nữa không?

" Anh Đại Thâm, anh nói xem sao anh lại không công bằng với em thế, tại sao anh ở cùng những người phụ nữ khác thì dùng, còn khi ở với em thì lại không dùng, đến lượt em thì tiết kiệm tiền sao?" Vừa nghĩ đến đây, tôi thật sự tức giận bất bình, là tại vì anh ấy không để tôi được trải nghiệm cảm giác của đồ bảo hộ mà hoàng gia dùng sao?

Dù sao tôi cũng rất tức giận.

Lạc Mộ Thâm cười nhạt, ôm chặt lấy tôi, để thân thể tôi và anh ấy chạm sát vào nhau, anh ấy dùng ngón tay chạm nhẹ vào mũi tôi, khẽ nói: " Ngốc ạ, tại vì, anh cảm thấy làm chuyện đó với em, không nhất thiết phải dùng."

" A?" tôi hơi ấm ức nói: " thế nhỡ em mang thai thì sao?"


CHƯƠNG 346: PHỤ LÒNG AI CHỨ KHÔNG PHỤ LÒNG EM

Tôi rất lo lắng về điều này.

Lạc Mộ Thâm vẫn cười, anh ấy bình thản nói với tôi: " anh không phải đã nói rồi sao? Nếu như chúng ta kết hôn, em mang thai thì càng tốt, thế thì hôn lễ của chúng ta càng vui chứ sao, hai chuyện vui cùng một lúc."

Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên, hai chuyện vui sao?

" Em sợ anh sẽ phụ lòng em sao? Sẽ không có chuyện đó đâu, phụ lòng ai chứ không phụ lòng em." Lạc Mộ Thâm khẽ nói, anh ấy lại hôn nhẹ tôi.

Miệng của tôi khẽ mỉm cười, đúng thế, anh Đại Thâm, em cũng hy vọng mình sinh con cho anh.

Đối với phụ nữ mà nói, sinh con cho người đàn ông mà mình yêu nhất, đó là thời khắc hạnh phúc nhất của người phụ nữ.

........

Quá nửa đêm ba giờ sáng.

" Anh là dã thú à? Anh là ngựa được đưa đến để phối giống sao? Lần thứ mấy rồi? Anh không ngủ à?" Tôi mất kiên nhẫn nhìn người đàn ông trên người mình.

Thằng cha này chắc chắn còn hơn cả diễn viên diễn phim hành động tình cảm, anh ấy hết lần này đến lần khác, tôi đã không nhớ rõ bao nhiêu lần rồi, chỉ biết cơ thể mình đã tê dại đi rồi, có phải mình sắp chết trong tay thằng cha này không?

Tôi cảm thấy mình tê dại thành một khúc gỗ rồi, sắp bị thằng cha này hành hạ chết rồi, tôi nghi sáng ngày mai tin tức sẽ nói trong một căn phòng phát hiện di thể người phụ nữ, nghi ngờ do làm chuyện đó nhiều mà chết.

Thế thì tôi thật sự không còn mặt mũi nào gặp tổ tông dưới suối vàng rồi, tôi không biết bố mẹ tôi mà biết có đánh chết tôi không, nhà tôi là gia đình gia giáo nghiêm khắc.

" Thêm lần nữa nhé. Thêm lần nữa đi! Đầu lợn, thêm lần nữa đi mà!" Lạc Mộ Thâm cười hôn lấy người con gái mà mình yêu.

" Một lần nữa là thôi phải không?" Tôi khẽ nhếch lông mày hỏi.

" Anh là nói, lại một lần nữa, anh 'có lẽ" là 'không tiếp tục' nữa." Lạc Mộ Thâm cười mê người, cũng cười hết sức hấp dẫn.

Ôi, tôi không kìm được thở dài trong lòng, người đàn ông này, là người máy à? Tôi sắp bị làm cho chết rồi. nhưng người đàn ông này tinh thần vẫn phấn chấn lắm.

" Bỏ cái 'có lẽ' của anh đi, em sẽ không bị trúng kế nữa đâu, nếu như anh muốn lần nữa, em đi chết đấy!" Tôi nghẹn ngào nói, " em còn lâu mới gả cho anh, gả cho anh, em sớm muộn cũng thành cái xác khô cho mà xem."

" Không đâu, không đâu." Lạc Mộ Thâm cười ôm lấy eo tôi, " Anh sẽ luôn thương em."

" bỏ cái thương em đi, anh thương em ở chỗ nào chứ? Em sẽ cắt chức năng sinh lí của anh đấy, để anh khỏi phải ham muốn nhiều, nếu như anh ép em, là em làm thật đấy." Tôi giả bộ khóc lóc ỉ ôi.

" Được rồi, được rồi, làm gì mà ra tay dữ thế? Lấy vợ lấy người thông minh thật là quá phiền phức, làm không được, mình sẽ bị cắt đứt, được rồi được rồi, không làm thì không làm, anh nghe lời em? Vợ bé nhỏ của anh." Lạc Mộ Thâm quả thật biến thành đứa trẻ ngoan ngoãn.

" ưh, còn tạm được." Tôi nói.

" Thế thì làm thế nào để thưởng cho đứa trẻ nghe lời như anh chứ? Hay là thưởng anh bằng một lần nữa nhé?" Lạc Mộ Thâm cười nói.

" Sao phải thưởng cho anh?" Tôi mang khuôn mặt nức nở nói.

Lạc Mộ Thâm cười ôm lấy cơ thể tôi: " Tình yêu của anh, để anh tắm cho em nhé."

Anh ấy không đợi tôi đồng ý hay không, đã bế tôi lên, đi thẳng vào trong nhà tắm.

Mở vòi hoa sen ra, dòng nước ấm áp nhẹ lan tỏa trên cơ thể tôi, hai cơ thể thanh niên mang đầy sức sống, khỏe mạnh như thế.

Bàn tay của Lạc Mộ Thâm thuận theo dòng nước cọ rửa cơ thể tôi, tôi cảm thấy cảm giác ê ẩm trên người mình nhẹ đi rất nhiều.

Tôi chưa bao giờ lại nghĩ sẽ có một ngày tắm cùng một người đàn ông, trong ấn tượng của tôi, dù cho là chồng của mình, cũng vẫn có cảm giác ngại.

Nhưng hôm nay, lại ngược lại.....

Hơn nữa, tôi lại có cảm giác đang được hưởng thụ như thế.

Chỉ là, tôi ngại ngùng không dám nhìn thẳng Lạc Mộ Thâm ở khoảng cách gần như thế, cơ thể gợi cảm hoàn mỹ đó, thế là, tôi nhắm chặt mắt lại.

" mở mắt ra chứ, đầu lợn." Lạc Mộ Thâm khẽ cười bên tai tôi, mặt tôi càng đỏ hơn.

" Nếu như không mở mắt, anh làm thêm lần nữa nhé. Đúng lúc đang trong nước có thể trơn ướt, càng thêm kích thích." Trong giọng nói của anh ấy đầy vẻ dí dỏm.

" Anh biến đi," Tôi mở trừng mắt ra, " không được, anh mà làm lần nữa là em chết đấy. Bên dưới em bây giờ tê dại giống như không phải của mình nữa rồi."

" Ha ha, đầu lợn ngốc." Lạc Mộ Thâm hôn nhẹ lên má tôi, " Đầu lợn, anh thật sự rất yêu em, rất thích em, em có biết không?"

" Từ lúc nào anh bắt đầu thích em?" Tôi vuốt nước lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú khiến tôi rung động đó.

" Muốn biết phải không?" Lạc Mộ Thâm vừa cười nói, vừa cuốn cuốn nghịch tóc tôi xoắn thành vòng tròn, " Vậy thì hôn anh một cái."

"Đáng ghét." Mồm tôi nói, nhưng hai tay vẫn ôm lấy eo anh ấy, kiễng mũi chân lên, hôn lên yết hầu gợi cảm đó của anh ấy, " Anh nói đi, từ lúc nào anh thích em?"

" Anh cũng không biết," Lạc Mộ Thâm cười nói, " Thực ra bình thường nói đến những người con gái bình thường như em rất khó lọt vào mắt anh, nhưng cũng không biết tại sao, anh dần dần thích em, thực ra sau này lúc ở cùng Kiều Di Nhiên, anh đã bắt đầu nhớ em rồi, anh còn cho rằng mình bị bệnh nữa!"

" Hứ, ở cùng với em là bị bệnh sao? Anh là lạc đường còn biết quay lại có biết không?" tôi gắng sức bấu chặt vào eo của Lạc Mộ Thâm.

Trên lưng anh ấy không có chút mỡ thừa nào, bấu vào cũng chẳng dễ dàng gì.

" được thôi, coi như anh lạc đường còn biết quay về, sau đó, lại bị rơi vào trong tay ma nữ là em." Lạc Mộ Thâm khẽ nói, dùng cơ thể cọ nhẹ lên thân thể tôi.

" Em cảnh cáo anh đừng cọ xát nữa, anh ma sát nữa là ra lửa đấy," Tôi than thở, " Sao em lại rơi vào trong tay con ngực phối giống chứ?"

" Lẽ nào em muốn rơi vào tay một kẻ không làm ăn được gì sao? Em bây giờ nghĩ mà xem, là rơi vào tay ngựa phối giống hơn hay là rơi vào tay kẻ không có khả năng làm chuyện đó thì hơn?" Lạc Mộ Thâm cười nói, anh ấy cho sữa tắm xoa xù bông tắm lên, sau đó nhẹ nhàng xoa khắp người tôi vuốt ve người tôi.

Nhìn dáng vẻ đó của tôi, cái đó của anh ấy như sắp bị kích thích vậy.

" Em cảnh cáo anh, đừng có động, em bây giờ đã là bệnh nhân liệt nửa người rồi." Tôi chẳng biết sao đành nói.

" nếu như không động vào em, em sẽ thưởng chứ?" Lạc Mộ Thâm cười nói.

" Hứ, thưởng cái đầu anh ấy! Không được, em sắp đói chết rồi, em cũng muốn ăn bữa đêm, ăn bữa đêm!" Tôi giống như một con rắn trượt từ trên từ trên người Lạc Mộ Thâm xuống, nhanh chóng lau khô người, " bản cô nương sẽ làm thức ăn cho anh, anh có ăn không?"

" Đây dù sao cũng là ý kiến hay." Lạc Mộ Thâm lúc này mới buông tôi ra.

Sau đó, hai người lau người khô ráo, tôi tự tay vào bếp, làm cho Lạc Mộ Thâm mấy món ăn thơm ngon, hai người vừa xem ti vi vừa dựa vào ghế sopha ngọt ngào ăn cơm.

Đây là mấy giờ rồi? Ba bốn giờ sáng rồi, người ta đang ngủ, chúng tôi lại ở đây xem phim ăn cơm.

Cứ như thế, đồng hồ sinh học của tôi cũng loạn cả lên rồi.

Tôi đau thương nghĩ, tôi bây giờ chỉ có thể dựa vào phương thức này khiến Lạc Mộ Thâm tạm thời tha cho tôi.

Ti vi đang phát một bộ phim của Quỳnh Dao cực kỳ sến, người nữ ôm lấy đùi người nam, khóc lóc ỉ ôi nói: " Đừng rời xa em, đừng rời xa em...."

Lạc Mộ Thâm quay đầu lại, gõ nhẹ đầu tôi nói: " Em xem người ta, em xem người ta, em thì....."

Tôi cầm chiếc thìa trong tay gõ lên trán của anh ấy, tôi giả bộ tức nói: " Anh đúng là con ma đầu to!"


CHƯƠNG 347: THẬT RA CẬU TA SỐNG CŨNG KHÔNG VUI

Lạc Mộ Thâm rất ấm ức ôm đầu mình nói: " Người ta chỉ là hy vọng em cũng không muốn rời xa anh mà!"

Tôi lạnh lùng nói: " Thế thì phải xem biểu hiện của anh thế nào. Nếu như anh không tốt với em, em chắc chắn sẽ rời xa anh?"

Lạc Mộ Thâm lập tức giơ đũa trong tay lên: " Trời đất làm chứ, tôi........"

" Biết rồi, anh mau ăn cơm đi!" Tôi hằm hằm nói.

Tôi xúc một miếng khoai tây nhão cho vào trong miệng Lạc Mộ Thâm, lẩm bẩm nói: " Xem có bịt được miệng của anh không?"

Lạc Mộ Thâm vừa ăn thêm miếng cơm, vừa cười vui vẻ.

Anh ấy chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ như thế, dường như bản thân ra sức làm bao nhiêu năm, có được bao nhiêu thứ như thế, nhưng đều không bằng trái tim của tôi.

Chỉ cần có được trái tim đó, anh ấy cảm thấy tất cả đều viên mãn rồi.

Bản thân trước đây, muốn cái này muốn cái kia, nhưng đến tay rồi thì lại không thích, bây giờ, anh ấy mới tìm thấy thứ mà bản thân mình thật sự muốn.

Nghĩ đến đây, Lạc Mộ Thâm đặt bát đũa xuống, dùng tay nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, học điệu sến sẩm trong phim Quỳnh Dao, ra vẻ đáng thương nói: " Đầu lợn, đừng rời xa xanh, đừng rời xa anh......"

Giọng điệu đó, thần thái đó, quả thật giống nữ chính trên tivi, tôi cười đến đau cả bụng.

" Xin anh đấy, người ta đang ăn cơm, anh làm cái gì thế? Anh muốn cho em sặc chết à?" Tôi ôm bụng nói, " Anh định ám sát à?"

" nếu như em rời xa anh, anh sẽ ôm chân em mà gào khóc như thế đấy." Lạc Mộ Thâm hậm hực nói.

" Thật bó tay với anh, anh mà biết được tại sao tổng giám đốc Lạc Mộ Thâm hô mưa gọi gió trên thương trường lại yêu một người con gái tầm thường như em chứ?" Tôi nói.

" Có nhà triết học nói, bản chất của đàn ông chính là trẻ con." Lạc Mộ Thâm cười nói.

" Hứ, anh đừng có bôi xấu những đứa trẻ ngây thơ vô tội, còn đòi làm trẻ con nữa, em thấy anh giống kẻ ngốc." Tôi phản bác lại nói.

Vừa nhắc đến trẻ con, tôi dường như nhớ ra gì đó, " Đúng rồi, Lạc Mộ Thâm, em rất lâu rồi không đến thăm những đứa trẻ ở cô nhi viện, vài ngày nữa, em muốn đi thăm những đứa trẻ đó."

" Được, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em." Lạc Mộ Thâm cười nói, " sau này em sẽ sinh cho em mấy đứa con nhỉ?"

Mặt tôi lập tức đỏ lên, tôi lườm Lạc Mộ Thâm một cái: " Sau này để sau này nói đi."

Miệng thì nói như thế, nhưng tôi, thật sự rất hy vọng có thể sinh mấy đứa con cho Lạc Mộ Thâm.

Nếu như thật sự yêu một người đàn ông, người phụ nữ rất can tâm tình nguyện vì người đàn ông yêu thương mà sinh những đứa con cho anh ấy.

" Anh muốn mười hai đứa." Lạc Mộ Thâm cười nói.

" Anh muốn em biến thành lợn xề à?" Tôi tức hằm hằm nói.

" Đâu có, làm gì có lợn xề nào xinh đẹp thế này chứ?" Lạc Mộ Thâm cười hết sức vui vẻ, anh ấy quay mặt tôi lại, hôn lên má tôi một cái.

Tôi lập tức né tránh đi, dùng tay lau ở chỗ má mình, " bẩn quá đi mất? Toàn là dầu!"

" A? Em dám chê ghét chồng tương lai bẩn à, xem anh xử lý em thế nào?" Lạc Mộ Thâm làm tư thế bổ nhào tôi trên ghế sopha, dùng lực ra sức cù cho tôi buồn, tôi lập tức lăn lộn cười hổn hển thở không ra hơi.

Trong phòng đầy ắp những tiếng cười và niềm vui.

.......

Gần như cũng cùng thời gian đó, Trần An An ôm hai tay vào cánh tay đứng yên lặng trước cửa sổ, ánh trăng mờ ảo hắt lên bả vai cô ta, dưới ánh trăng Trần An An xinh đẹp không dính bụi trần, khuôn mặt như hoa, đẹp đẽ duyên dáng giống như tiên nữ dưới ánh trăng vậy.

Trong bàn tay nhỏ nhắn của cô ta cầm một ly rượu nho, rượu nho sóng sánh dưới ánh đêm, người đẹp rượu ngon, càng tôn lên vẻ rực rỡ.

Cô ta ngoảnh đầu nhìn sang chiếc giường to sang trọng chắc chắn, trên chiếc giường đó, phủ chiếc ga giường mềm mại đẹp đẽ, hôm nay, chắc chắn ở đây, lại là một đêm hoan lạc.

Trần An An nhẹ thở dài, lại nghĩ lại tất cả những gì xảy ra khi làm chuyện đó với Lạc Kiến Ba trên chiếc giường này, không thể không nói, tuổi tác đối với đàn ông mà nói, là một sát thủ chí mạng, mặc dù bề ngoài của Lạc Kiến Ba vẫn phong độ trẻ trung như thế, có sức hấp dẫn, nhưng chức năng làm chuyện đó của ông ấy vì tuổi tác mà bị thoái hóa, chỉ trong thời gian ngắn vài phút, ông ấy đã nộp vũ khí đầu hàng rồi, còn trẻ khỏe như Trần An An lại cảm thấy mình giống như ngồi xe cáp đi dần lên đỉnh núi vậy, vừa đúng lúc gần lên được đến đỉnh núi, thì xe cáp bị dừng bất ngờ.

Bạn biết cảm giác đó không? Cảm giác không lên được mà xuống cũng không xong khiến người ta có cảm giác khó chịu, cảm giác đó thật sự khiến Trần An An đau khổ tột cùng.

Ăn ngủ cả tháng nay, Trần An An chưa bao giờ có được cảm giác sung sướng mãn nguyện, ngược lại càng ngày càng đau khổ.

Nhưng cô ta lại không dám nói ra, bạn biết trong lòng cô ta bây giờ nghĩ thế nào không?

Cô ta thậm chí có lúc kích động, muốn xé rách tấm rèm cửa, nhưng, cô ta không dám.

Tại vì, cô ta biết Lạc Kiến Ba là con người thế nào.

Cô ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn trên cao, ánh trăng lưỡi liềm giống như chiếc miệng cười, cười chế giễu cô ta, Trần An An uống một hơi cạn ly rượu trong tay, nắm chặt lấy bàn tay, những móng tay dài đó dường như cắm sâu vào trong da thịt lòng bàn tay của cô ta.

Cô ta muốn khóc, lại muốn cười.

Đây là cuộc sống mà bản thân mình muốn sao?

Nước mắt từ trong mắt tuôn ra, giống như viên trân châu bị cắt đứt vậy.

Bây giờ, Lạc Mộ Thâm đang ngọt ngào say đắm bên Tô Tư Nhụy sao?

Ha ha, Lạc Mộ Thâm trẻ trung như thế, khả năng giường chiếu chắc chắn rất tuyệt, Tô Tư Nhụy sẽ được làm cho ẩm ướt sung sướng rồi, đôi má rạng rỡ như viên trân châu lấp lánh vậy.

Tại sao, tại sao, cái gì tốt cũng bị Tô Tư Nhụy chiếm chứ?

Cậu ta rốt cuộc có cái gì mạnh hơn Trần An An tôi chứ?

Trong trường học, vóc dáng chúng tôi cũng gần giống nhau, thành tích học tập cũng xấp xỉ, mặc dù cậu ta hơn tôi một chút, nhưng tôi cũng không kém cạnh, cậu ta ưu tú, tôi cũng ưu tú.

Nhưng Trần An An không hiểu, tại sao bọn con trai đều thích Tô Tư Nhụy như thế chứ?

Cậu ta lúc nào cũng cười hi hi ha ha, mình ghét dáng vẻ đó của cậu ta, nhìn cậu ta luôn giúp đỡ mình, lại là quan hệ bạn cùng phòng, mình mới tốt với cậu ta.

Trần An An cho rằng bọn họ cả đời này sẽ tốt với nhau, nhưng Tô Tư Nhụy lại là một kẻ tiểu nhân.

Cậu ta luôn giả bộ với dáng vẻ ngây thơ vô tội, nhưng thực ra lại luôn tính toán.

Vốn dĩ cho rằng hai người cùng ứng tuyển vào một công ty, hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến lùi, nhưng, Tô Tư Nhụy cậu có làm được không?

Đúng thế, cậu quá hẹp hòi tư lợi?

Cậu vừa vào công ty chẳng được bao lâu, đã dùng thủ đoạn để bám lấy Lạc Mộ Thâm, còn Trần An An thì luôn cho rằng bản thân mình bị nhồi trong cái trống đó.

Tô Tư Nhụy lợi dụng việc ngủ với Lạc Mộ Thâm để giữ chân Lạc Mộ Thâm, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Trần An An cảm thấy mình bị một vố lừa rất lớn.

Cậu ta không can tâm mình bị thua Nhụy Tử như thế, tại vì trong tiềm thức, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy mình kém Tô Tư Nhụy, cho nên, cậu ta chấp nhận ngủ cùng với tổng giám sát Dương Siêu, trở thành tình nhân của Dương Siêu, nhưng Tô Tư Nhụy đáng chết đó lại giở giọng nhân nghĩa đạo đức đó ra để dạy dỗ mình. Điều này khiến Trần An An càng căm hận Tô Tư Nhụy đến cực điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro