CHƯƠNG 441-443

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 441: THÙNG RÁC TÌNH CẢM

Tôi lập tức quay đầu đi vào thang máy xuống lầu, tôi vừa tới cửa của nơi ở, thì xe của Dạ Thiên Kỳ cũng tới rồi.

Khi khuôn mặt sáng ngời tuấn tú của anh ấy bước ra khỏi xe, nước mắt của tôi đã không còn kìm nén được nữa rồi.

Thực ra, Dạ Thiên Kỳ, đúng là rất tốt, rất tốt, khi tôi cần anh ấy, anh ấy luôn có mặt ở bên cạnh tôi.

Anh ấy giống như thiên sứ bảo vệ tôi vậy, lúc tôi thất vọng nhất, anh ấy luôn có mặt an ủi để tôi vơi đi những nỗi buồn.

Tôi biết tôi còn nợ anh ấy, tôi không đồng ý tình cảm của anh ấy, nhưng anh ấy lại nói sẽ vẫn luôn chờ đợi tôi, thậm chí tôi có thể quên đi rằng anh ấy đang đợi tôi, chỉ cần khi tôi mệt mỏi, buồn phiền nhất, quay đầu lại, sẽ thấy anh ấy vẫn còn đang đứng ở đó mỉm cười chờ đợi tôi.

Tôi biết là tôi rất ích kỷ, một người xuất sắc như Dạ Thiên Kỳ, tôi thậm chí đến để anh ấy là người chờ đợi mà tôi cũng không cho, thế nhưng cứ khi nào tôi gặp chuyện buồn, thì anh ấy lại luôn đứng ra bảo vệ tôi.

Mà trong khi tôi và Lạc Mộ Thâm bên nhau, những lúc anh ấy buồn, chỉ biết ở đó tự xoa dịu vết thương của mình.

Xin lỗi, Dạ Thiên Kỳ... ...

Tôi im lặng nhìn anh ấy, dường như không biết phải nói gì.

Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi, đùa cợt nói : " sao thế ? có phải tại anh đẹp trai quá à ?? đến Nhụy Nhụy cũng phải chết lặng rồi? đừng nhìn quá lâu, không là hỏng mắt đấy. Nói thật á, sao anh lại đẹp trai đến thế nhỉ ? lúc soi gương anh còn thấy yêu chính bản thân mình ấy ? em không biết khi anh ở Mỹ, các cô gái xinh đẹp vì muốn được lên giường với anh mà phải xếp cả một hàng dài từ New Jersey đến San Francisco đấy!"

Anh ấy vẫn như thế.

" Anh về khi nào vậy? là thấy tin tức trên báo chí nên mới quay về sao?" tôi có chút cứng rắn nói.

" Đâu có, anh đã nói với em rồi, anh về là bởi vì anh không thể sống tiếp ở nước Mỹ được." Dạ Thiên Kỳ khẽ nói.

" Không sống tiếp được?" tôi hơi thắc mắc, Dạ Thiên Kỳ này mà cũng có lúc không sống nổi sao?

" Còn gì nữa? Nhụy Nhụy này, làm việc ở Mỹ, em nói xem tại sao anh lại đẹp trai đến như thế ? vẻ đẹp trai của anh đã làm kinh ngạc cả nước Mỹ ? con gái của một trùm xã hội đen ở nước Mỹ đã yêu và muốn có anh, muốn anh trở thành chồng, thực ra đó là một chuyện tốt, thế nhưng nếu như cô gái nước Mỹ đó giống như em, thì anh cũng chịu rồi, quan trọng là cô ta còn uy quyền hơn cả O'neal, anh nhìn đã thấy sợ rồi, vì thế, anh đã từ chối, kết quả là ông trùm xã hội đen đó đã phát lệnh truy nã anh khắp nước Mỹ, lại còn muốn hãn hiếp anh rồi mới giết nữa! Anh Dạ Thiên Kỳ của em vẫn là một chàng trai trong trắng trinh nguyên, anh nghĩ tấm thân thanh khiết này của anh không thể để rơi vào tay tên lưu manh nước Mỹ đó được, thế nên bất chấp đêm hôm mưa bão anh vẫn cố gắng trốn quay về đấy." Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Thằng cha này á! anh ta đúng là có tài khiến một con người nhìn mặt trời không phải chớp mắt như tôi cũng phải bật cười lên rồi.

Dường như thấy anh ấy, mọi phiền muộn của tôi đều như tan biến đi hết.

" Anh Thiên Kỳ... ..." Tôi khẽ nói, " anh luôn là người biết thông cảm, luôn là người khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, dễ chịu."

" Lên xe, lên xe em sẽ còn cảm thấy thoải mái hơn, " Dạ Thiên Kỳ vẫy tay với tôi, " bên ngoài lạnh quá, nếu em cảm lạnh rồi, anh sẽ xót thương lắm đấy."

Tôi khẽ hít một hơi dài, bây giờ đã qua tết rồi, thế nhưng thời tiết vẫn chưa ấm hẳn trở lại, vẫn còn rất lạnh, vẫn còn là không khí của mùa đông.

Cũng giống như trái tim tôi vậy, lạnh giá vô cùng.

Tôi cố gắng mỉm cười, đi tới gần xe của Dạ Thiên Kỳ, mở cửa xe bước lên ghế phía trước ngồi, sau đó thắt dây an toàn.

Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi chăm chú, anh ấy nhẹ nhàng nói : " Nhụy Nhụy, em gầy đi nhiều quá. Thật đấy, giờ chắc chắn em chưa được 60 cân."

Tôi thiếu chút nữa bị Dạ Thiên Kỳ làm cho tức điên, trời, tôi chưa bao giờ lên đến 60 cân nhớ ? là anh thấy tôi như thế, hay là cố tình trêu tôi đây.

" Đi đi đi, lại châm chọc người khác rồi, em đủ đen đủi rồi có biết không." Tôi cố ý nói.

Dạ Thiên Kỳ đưa tay phải sang, nắm chặt lấy tay tôi, tôi muốn thoát ra, nhưng anh ta nắm chắc tay tôi :" Nhụy Nhụy, anh đùa một chút thôi, thực ra, hình dáng em bây giờ, anh thấy chỉ khoảng dưới 45 cân thôi."

Tôi khẽ đưa tay lên sờ khuôn mặt của mình, giờ tôi chỉ 45 cân thôi sao? sao đáng sợ vậy chứ? tôi cao 167cm, cân nặng không tới 45 cân, vậy chẳng phải là tôi là người giấy sao?

" Không phải em gầy đến thế chứ?" Tôi khẽ nói.

" Sao lại không chứ? không tin thì để anh ôm?" Dạ Thiên Kỳ cười nói.

" Đừng đùa nữa. Giờ em không muốn cười một chút nào cả." Tôi nói, " anh đã biết em bị Lạc Mộ Thâm đá như thế nào rồi chứ? anh nói xem làm sao em có thể cười vào lúc này được? cười vào lúc này, em thấy mình như người không phổi vậy."

Khóe mắt tôi lại cay cay, nước mặt lại như muốn trào ra.

Dạ Thiên Kỳ thu lại nụ cười của mình, anh ấy an ủi tôi nói :" Nhụy Nhụy, đừng đau lòng quá. Nhìn em đau lòng, trái tim anh dường như cũng tan nát rồi."

" Nhưng em không đau lòng sao được chứ? anh biết em và Lạc Mộ Thâm có bao nhiêu điều tốt đẹp và hi vọng không? chỉ mấy ngày trước thôi, bọn em vẫn còn đang vui mừng tính ngày tổ chức lễ cưới, anh ấy nói khi nào quay về sẽ chọn một ngày đẹp nhất để tổ chức." Tôi cười đau khổ, " thế nhưng, mới chỉ mấy ngày nay, mọi thứ đã thay đổi một cách nhanh chóng như thế? ngày tết, anh ấy còn đến nhà em thăm bố mẹ ông bà em và còn tặng quà bọn họ, anh ấy còn tặng em mấy cuốn sổ của mấy căn hộ nhân dịp năm mới, thế nhưng giờ đây... ... anh ấy lại đính hôn với người khác rồi, lại còn cùng nhau chụp ảnh cưới bên bờ biển đẹp như vậy nữa, anh nói xem, em có thể tin được không? anh nói xem em có thể không đau buồn không?"

Tôi vừa cười đau khổ vừa kể lại những mật ngọt mà tôi và Lạc Mộ Thâm từng có, anh ấy im lặng lắng nghe, giống như một cái thùng rác của tôi, tận tình để tôi ném vào đó những mớ rác tình cảm của mình.

Tôi thút thít, oán hận nói, Dạ Thiên Kỳ thì cứ ngồi đó nghe, chớp chớp đôi hàng mi đẹp đẽ, rạng ngời.

Nhắc tới chuyện tình cảm này, tôi đã khóc, Dạ Thiên Kỳ đưa cho tôi một chiếc khăn để tôi lau nước mắt nước mũi.

Nhắc đến chuyện tình cảm này, tôi lại gục vào vai anh ấy khóc, anh ấy khẽ vỗ nhẹ lên lưng tôi an ủi, giống như đang an ủi một đứa trẻ.

Sau đó, tôi lại nói những lời của Cát Vân đã nói cho Dạ Thiên Kỳ nghe.

Dạ Thiên Kỳ im lặng nhăn nhăn đôi lông mày, dường như anh ấy đang nghĩ điều gì đó.

" Anh Thiên Kỳ, anh đang nghĩ gì thế?" Tôi hỏi Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ khẽ mỉm cười nói :" Anh đang nghĩ, Lạc Mộ Thâm thay lòng đổi dạ, là chuyện tốt với anh, như thế chẳng phải là anh sẽ có cơ hội tiếp cận Nhụy Nhụy sao? anh nên cảm ơn anh ta mới phải?"

Dường như có một sợi dây đen rơi xuống dưới trán tôi, thằng cha này, thật là, tôi đang đau lòng như thế này, anh ta lại vẫn còn có thể đùa được.

Tôi tức giận nhìn Dạ Thiên Kỳ, lớn giọng hơn một chút.

" Em đi đây." Tôi đùng đùng muốn đi xuống khỏi xe.

" Được rồi được rồi, " Dạ Thiên Kỳ thở dài," anh không đùa với em nữa, nhưng thực sự anh rất đau lòng đấy. Lạc Mộ Thâm như thế, em cũng vẫn còn không đón nhận anh."



CHƯƠNG 442: ANH ẤY CŨNG TIN LẠC MỘ THÂM

" Em... ...," nghe lời Dạ Thiên Kỳ nói, tôi cũng cảm thấy bản thân mình rất có lỗi với anh ấy, quan trọng là trong lòng tôi lúc này chứa đầy hình ảnh của Lạc Mộ Thâm, tôi nghĩ trong một thời gian ngắn chắc chắn tôi chưa thể hồi phục lại bình thường, tôi không phải là kiểu người dễ dàng thay đổi tình cảm của mình, ít nhất trong một khoảng thời gian tôi không thể đón nhận bất kỳ một người nào cả, " anh Thiên Kỳ, xin lỗi. Em luôn cảm thấy có lỗi với anh!"

" Anh đã nghe em nói xin lỗi nhiều lần rồi, " Dạ Thiên Kỳ cười nói, " được rồi, Nhụy Nhụy, anh không đùa với em nữa, anh biết bây giờ em cũng không còn tâm trạng nào mà đùa cợt cả."

Tôi khẽ cúi thấp đầu, chính xác là như thế, bây giờ tôi không muốn đùa một chút nào cả, một chút cũng không muốn cười.

" Nhưng mà, Nhụy Nhụy, em nghĩ thế nào?" Dạ Thiên Kỳ nói.

" Em... .. em không tin anh ấy có thể dễ dàng thay đổi như thế, em tin anh ấy có điều gì đó giấu trong lòng, anh ấy đối với em như thế, nhất định là là có nỗi khổ riêng." Tôi buồn bã nói.

" Anh cũng có cảm giác như vậy." Dạ Thiên Kỹ nhẹ nhàng nói, " dưới góc nhìn của một người đàn ông, anh cảm thấy cậu ta là thực lòng với em, cậu ta sẽ không thể thay đổi tình cảm của mình nhanh như thế, anh tin là cậu ta có điều gì đó khó nói giấu trong lòng."

Anh ấy quả quyết nói.

Tôi sững người nhìn Dạ Thiên Kỳ, dường như không tin vào những gì anh ấy vừa nói.

Đây là Dạ Thiên Kỳ sao?

Dạ Thiên Kỳ trước đây luôn căm ghét Lạc Mộ Thâm mà!

Anh ấy lần nào gặp cũng nói xấu về Lạc Mộ Thâm trước mặt tôi, lúc nào cũng muốn chửi rủa bôi nhọ Lạc Mộ Thâm mà.

Hơn nữa anh ấy thích tôi như thế, theo lý mà nói, lúc này, anh ấy phải nên tranh thủ " nước đục thả câu" nói xấu Lạc Mộ Thâm mới phải chứ, nhưng anh ấy lại không làm thế.

Anh ấy chắc chắn nói cho tôi biết, theo cảm giác của anh ấy, anh ấy nghĩ Lạc Mộ Thâm không hề có lỗi với tôi. Lạc Mộ Thâm chắc chắn có điều gì đó khó nói.

Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, dường như sắp muốn rơi lệ rồi.

Dạ Thiên Kỳ, đúng là một chàng trai quân tử, anh ấy yêu tôi, nhưng cũng không thừa lúc này mà tấn công tôi.

Tôi chảy nước mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ, tôi cảm thấy trái tim mình có chút cảm động : " Anh... ...anh Thiên Kỳ, anh nghĩ như thế sao?"

" Phải, anh cũng nghĩ như thế," Dạ Thiên Kỳ quả quyết nói, " anh cũng là đàn ông, anh biết kiểu cảm giác đó, anh biết Lạc Mộ Thâm đối với em như thế, chắc chắn là thực lòng. Anh tin cậu ta đối xử với em như thế này, là có điều gì đó khó nói, chỉ có điều, đó rút cuộc là điều gì, thì anh không biết."

Tôi mở to mắt nghe Dạ Thiên Kỳ nói.

Dạ Thiên Kỳ khẽ chớp chớp mắt : " Chỉ có điều, anh thấy rất lạ, theo tính cách của Lạc Mộ Thâm, cậu ta là người không dễ khuất phục đúng không ? Cậu ta không sợ trời không sợ đất... ...đối với cậu ta trời là vương đại, còn cậu ta là vương nhị, cậu ta dễ dàng bị người khác uy hiếp như thế sao ? anh cảm giác có gì đó rất lạ ở đây! tuy anh thù ghét cậu ta, nhưng anh cảm thấy cậu ta có một vài điểm cũng giống với anh, ví dụ như anh, nếu ai uy hiếp anh, thì chắc chắn coi như hắn ta đã tìm tới cái chết rồi! kiểu người đặc lệnh độc hành như cậu ta, rút cuộc đã gặp phải chuyện gì, mà khiến cho cậu ta phải làm những việc trái với lòng mình ? đi làm tổn thương người mà bản thân không muốn làm tổn thương nhất ?"

Tôi lập tức nói ra chuyện tôi bị tấn công cho Dạ Thiên Kỳ biết, sau đó, tôi thành thật hỏi anh ấy: " anh nói xem, liệu có phải Lạc Mộ Thâm sợ em sẽ phải chịu tổn thương nào đó, mới... ... làm như thế với em? có phải anh ấy đã tìm ra được điều gì rồi?"

Dạ Thiên Kỳ hơi cau mày, bình thản nói : " Sự việc tàng trữ thuốc lần trước, với cả sự việc tai nạn giao thông em nói, đúng là rất đáng nghi, anh cũng phải tìm hiểu lại xem, anh phải xem xem đằng sau chuyện này rút cuộc có quan hệ gì, và có quan hệ gì với Lạc Mộ Thâm, lần trước, vốn dĩ anh cũng muốn tìm hiểu đến tận cùng, nhưng anh nhìn thấy Lạc Mộ Thâm, anh nghĩ cậu ta sẽ tìm hiểu, anh nhúng tay vào thì không hay lắm, dù sao, em cũng phải là người yêu của anh." Anh ấy nhìn sâu vào trong mắt tôi nói.

Tôi có chút ngại ngùng, liền vội cúi thấp đầu xuống.

" Thế nhưng bây giờ, anh phải tìm hiểu kỹ lại." Dạ Thiên Kỳ chăm chú nhìn tôi, " vì em, anh cũng phải tập trung điều tra cho rõ ràng, anh phải làm cho mọi việc rõ ràng, rút cuộc là ai đứng đằng sau hại em, và rút cuộc Lạc Mộ Thâm đã có chuyện gì ? cảm giác như có một bàn tay ma quái đang khống chế Lạc Mộ Thâm, giờ thì đang choàng lên bên ngoài bộ mặt của anh ta?"

" Anh nói làm em sợ quá, anh Thiên Kỳ, em sắp bị anh làm cho rụng tim rụng gan vì sợ rồi đấy." Tôi run rẩy nói.

" Ồ, chỉ là một ví dụ thôi mà." Dạ Thiên Kỳ cười nói, " lời trẻ con không cần kiêng cữ. Anh chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, dù sao anh cũng phải phát động tất cả sức lực của mình để tiến hành điều tra mà. Anh Thiên Kỳ của em thực ra lợi hại lắm đấy, chỉ là em không biết mà thôi."

" Anh Thiên Kỳ, cảm ơn anh. Em không biết phải nói thế nào với anh mới tốt nữa." Tôi bắt chặt lấy tay của Dạ Thiên Kỳ nói.

" Muốn cảm ơn anh à? vậy giờ anh sẽ cho em một cơ hội để cảm ơn anh, " Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi nói, " đi, anh đưa em đi ăn, anh phải bồi dưỡng lại cho em, chứ không nhìn em gầy quá rồi. Em yên tâm, anh sẽ điều tra thật kỹ, nếu đúng là Lạc Mộ Thâm thay lòng đổi dạ, Nhụy Nhụy, anh sẽ xử lý cậu ta thay cho em, anh sẽ khiến cậu ta không bao giờ có thể làm chú rể được nữa, như thế cậu ta đã quá có lỗi với Nhụy Tử của anh rồi."

Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, một con người quan tâm tôi đến như vậy, tôi cảm động dường như sắp rơi nước mắt.

Dạ Thiên Kỳ, cảm ơn tình yêu và sự quan tâm của anh dành cho em, cả kiếp này, thực sự em đã nợ anh nhiều rồi, kiếp sau, em sẽ hoàn trả lại cho anh có được không?

" Được rồi,đi thôi, đi ăn những món ngon nhất nào." Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi, " Nhụy Nhụy, cười lên chút nào, ngày tận thế đã tới đâu, cứ buồn rầu mãi như thế làm gì chứ."

" Nhưng em không muốn ăn gì cả." Tôi buồn bã nói.

" Chắc chắn sẽ khiến em phải thích ăn." Anh ấy cố gắng thuyết phục tôi, " đi thôi, đưa Nhụy Nhụy của anh đi ăn những món ngon nhất trên thế giới này. Nuôi đến khi nào béo lên, thì anh mới vui được."

Anh ấy vẫn thể hiện vẻ hài ước của mình.

... ...

Khi Dạ Thiên Kỳ nói tôi xuống xe, tôi mới tỉnh táo lại dòng suy nghĩ của mình, trên đường đi tôi chỉ nghĩ là Lạc Mộ Thâm liệu có phải vì có gì đó khó nói mà bỏ mặc tôi như thế hay không?

Bởi vì Dạ Thiên Kỳ cũng nói như vậy, thế nên tôi nghĩ chắc chắn là như vậy.

Vậy thì, Lạc Mộ Thâm, anh có thể nói cho em biết không?

" Nhụy Nhụy, xuống xe thôi nào." Dạ Thiên Kỳ cười gọi tôi.

" Ồ ? đến rồi ạ?" Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhưng chỉ nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đã đưa tôi đến đảo chim rồi.

Dưới đảo chim, có một dòng sông nhỏ trong veo róc rách chảy, đây là dòng sông " Hỗn Hà" nổi tiếng.

Sao lại đưa tôi tới đây?

" Dạ Thiên Kỳ, không phải anh muốn đưa em đến nơi này đấy chứ, có phải anh em muốn nhảy sông tự vẫn không ?" Tôi u sầu nói với Dạ Thiên Kỳ.

Nói thật, đối với những người thất tình mà nói, đặt biệt là tôi của lúc này, trái tim luôn rất nhạy cảm, thì có đi tới đâu, cũng đều là những địa điểm chẳng đẹp đẽ gì.

Ví dụ, đưa cho tôi một sợi dây thừng, tôi sẽ nghĩ rằng dùng sợi dây này thắt cổ cũng hay; đưa cho tôi một hòn đá, tôi cũng sẽ nghĩ rằng chắc là lấy hòn đá này đập vào đầu của mình thì sẽ cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản hơn đây ?

Đưa tôi đến một bờ sông như thế này, tôi lại nghĩ, tôi nhảy xuống sông chắc sẽ là tốt hơn cả?



CHƯƠNG 443: HAI NGƯỜI ĐÁNG THƯƠNG CỦA DẠ THIÊN KỲ

Tóm lại, kiểu người rơi vào hoàn cảnh như tôi, rất dễ đi đến suy nghĩ cực đoan.

Tôi đột nhiên hiểu ra được thần tượng Trương Quốc Vinh mà tôi yêu thích, là tại sao anh ấy lại nhảy lầu tự sát, nhất định anh ấy đã rơi vào một trạng thái vô cùng đau khổ, khi đi đến tầng cao của tòa nhà, những suy nghĩ đường đột đó xuất hiện đã khiến anh nhảy lầu tự sát như vậy... ...

Đương nhiên, thực ra tự bản thân tôi cũng không thể chấp nhận được chính mình, hình như không có tình yêu của Lạc Mộ Thâm, đến hít thở tôi cũng chẳng còn sức lực nữa rồi.

Dạ Thiên Kỳ cười nói : " đưa em tới đây để cho giải tỏa cõi lòng, rồi đi ăn nữa. Sao em cứ nghĩ đến những điều không tốt làm gì chứ?"

" Đi ăn ở bờ sông ? ăn những con cóc đang ngủ đông à? anh Thiên Kỳ, anh hài ước quá đấy, mới đi Mỹ có một chuyến mà đã thay đổi hết thói quen rồi." Tôi chán nản nhìn Dạ Thiên Kỳ, gã này thật là!

Xuống đây em sẽ biết thôi." Dạ Thiên Kỳ kéo lấy tay tôi, " anh biết, bây giờ tâm trạng của em không tốt, nên không muốn ăn gì cả, vì vậy nên, anh mới phải nghĩ ra cách gì đó để em vui vẻ ăn uống. Anh nghĩ mà tóc bạc trắng hết cả rồi đây này?"

Tôi cảm thấy có chút ấm áp trở lại, Dạ Thiên Kỳ, thực sự anh đã quá tốt với em rồi.

Anh ấy đúng là một người đàn ông tốt!

" Anh Thiên Kỳ, nếu nói kiếp này em có lỗi với ai nhất, thì đó chính là anh." Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ nói.

" Không cần nói lời xin lỗi, có thể kiếp trước anh đã nợ em, thế nên kiếp này phải nỗ lực trả lại món nợ đó đấy, Nhụy Nhụy, anh không hi vọng tình yêu của anh dành cho em sẽ khiến em phải chịu bất kỳ một áp lực nào."Anh ấy nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của tôi, mang theo chút biểu cảm đau buồn, và có chút yếu đuối.

Điều đó càng làm tôi cảm thấy nghẹn ngào hơn.

" Lúc này anh chỉ nghĩ làm thế nào để cho em vui lên, nhất định anh sẽ làm cho em vui. Giờ thì, anh sẽ đưa em đi ăn những món ăn ngon nhất." Dạ Thiên Kỳ vui vẻ nói.

Anh ấy nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sáng lên như pha lê.

Tôi trầm ngâm suy nghĩ, im lặng không nói gì, một hồi rất lâu.

Dạ Thiên Kỳ lại nói : " anh hi vọng rằng mình có thể hiểu được em, có thể giúp được em, có thể làm cho em vui hơn! đối với anh mà nói, có thể làm cho em vui, là việc mà anh cảm thấy hạnh phúc nhất." Dạ Thiên Kỳ nhẹ giọng nói.

Im lặng nhìn vào đôi mắt chân thành của Dạ Thiên Kỳ, tôi cảm thấy trái tim mình đau nhói, Dạ Thiên Kỳ, anh là người lương thiện như thế, anh tốt với em như vậy, Tô Tư Nhụy này sao xứng đáng với hậu ái này của anh chứ?

Thực ra, anh nên yêu một cô gái luôn rạng ngời tươi sáng như ánh mặt trời, chứ không phải là em.

Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, cảm giác sống mũi mình cay cay, tôi lập tức quay người lại, nhìn xa xăm về phía con sông nhỏ.

Lúc này, có hai người tiến đến : " này, Thiên Kỳ, may mà hai người đến rồi, nếu không đến, chắc bọn tôi sắp thành xác ướp ở đây rồi đấy."

Còn có người khác sao?

Không chỉ là tôi và Dạ Thiên Kỳ ?

Tôi nhìn sang, thì thấy hai người quen thuộc, Lục Hàn và Thôi Táp.

Hai người chắc là ở bên ngoài lâu rồi, cho nên hai khuôn mặt đẹp trai đó dường như đã xanh hơn, trong tay mỗi người có một chiếc xô nhỏ, tôi nhìn vào bên trong chiếc xô đó, thì thấy bên trong là mấy con cá.

" Anh Lục Hàn, anh Thôi Táp?" Tôi ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, " các anh ở đây làm gì vậy?"

Hai người đặt chiếc xô xuống, không ngừng xoa hai tay vào nhau : " không phải là giúp quỷ dạ xoa làm việc này sao ? trời ơi, Dạ Thiên Kỳ này đúng là điên thật rồi, vì muốn làm cá cho Nhụy Nhụy ăn, nên nói cá đen ở con sông này lúc này là ngon nhất, nên bắt bọn anh đi câu bằng được, trời ơi, hai thằng bọn anh ở đây cả một buổi chiều, sắp chết cóng rồi, khó khăn lắm mới câu được có sáu con cá này đấy."

" Câu cá? lạnh như thế này mà đi câu cá sao?" Tôi ngạc nhiên nhìn Lục Hàn và Thôi Táp.

Hai người này đúng là cũng quá đen đủi rồi.

" Đúng thế, em nói xem thằng cha Dạ Thiên Kỳ này có phải khiến người khác tức điên hay không, chúng ta mua ở đâu chẳng được cá chứ ? sao cứ phải bắt bọn anh tận tay câu cá. Lại cứ phải cá đen ở đây, em xem, vừa câu lên đấy, bọn anh vừa ra khỏi dòng băng, như này thà đi mua thì đã xong từ lâu rồi!" hai người lạnh đến mức sắp xoa ra lửa trên đôi tay của mình, nói chuyện mà hai hàm răng run lên đập vào nhau cành cạch.

Tôi nhìn sang phía Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ nhìn Lục Hàn và Thôi Táp nói : " Mình để hai người lao động một chút, làm gì mà nhiều chuyện thế hả ? cứ lẩm bà lẩm bẩm. Đây chẳng phải là cá đen vừa câu lên sao ? hơn nữa hai người cũng đang rảnh, để hai người đi câu cá cho thư giãn một chút, thế thôi mà nhiều chuyện quá ? có còn là nam hán tử đại trượng phu không thế ? cứ lẩm bà lẩm bẩm như đàn bà ấy, lát nữa nướng cá, các cậu đừng có ăn đấy!"

" A? bọn mình tốn bao nhiêu sức mới câu được mấy con cá này mà cậu lại còn không cho bọn mình ăn sao, Dạ Thiên Kỳ cậu độc ác quá rồi đấy, Nhụy Nhụy, em xem thằng cha này nó có quá đáng hay không chứ. Thế này phải không có cô gái nào yêu thương hắn ta mới phải." Lục Hàn và Thôi Táp nhìn tôi đau khổ nói.

Tâm trạng tôi vốn dĩ không tốt, nhìn thấy những điều này, chút nữa thì phì cười rồi. Haizz. Thực ra, bọn họ thích ăn cá đen, mua là được rồi, nhưng Dạ Thiên Kỳ lại sai bọn họ tới đây câu cá, thực ra là để vui đùa cho tôi cười đây.

" Anh Lục Hàn, anh Thôi Táp, Thiên Kỳ đùa các anh đấy, các anh lao động vất vả như thế, sao có thể cấm các anh ăn chứ ?" Tôi ân cần nói.

" Vẫn chỉ có Nhụy Nhụy là tốt, yêu quý em đúng là không có uổng, Thiên Kỳ này, chúng ta mau nướng cá đi!" Lục Hàn và Thôi Táp nói, " như thế này cũng còn ấm hơn một chút. Bọn tớ sắp chết cóng rồi."

... ...

" Nhìn hai bọn cậu kìa, mới đứng ngoài trời câu cá có một lúc mà đã kêu trời kêu đất rồi, sức mạnh của bọn cậu đi đâu hết rồi, bị tửu sắc lấy đi hết rồi sao?" Dạ Thiên Kỳ cười nói, " đừng nhiều lời nữa, mau nhóm lửa lên đi, chúng ta sẽ nướng cá cho Nhụy Nhụy ăn, Nhụy Nhụy này, anh là chuyên gia nướng cá đấy. Cá anh nướng á, sau khi em ăn xong, thì sẽ nhớ cả đời thôi, anh nói với em, các nhà hàng trên toàn đất nước này đều có tay nghề kém anh hết."

Anh ấy bảo Lục Hàn và Thôi Táp nhóm lửa, sau đó lấy một chiếc chăn nhẹ trên xe đưa cho tôi quấn lên người, vì sợ tôi lạnh.

Tuy thực ra nhiệt độ lúc này không còn quá thấp nữa, nhưng ở bên ngoài quá lâu, anh ấy vẫn sợ tôi bị lạnh.

Chiếc chăn quấn lên người, ấm áp cả con tim tôi.

" Này. Dạ Thiên Kỳ, cậu quá đáng quá rồi đấy, sao cậu chỉ thương có mỗi Nhụy Nhụy thế hả ? Hai người bọn tớ đã phải tốn bao nhiêu công sức rồi đấy có biết không ?" Lục Hàn đau khổ nói.

" Được rồi, mình cũng thương cậu mà, mau nhóm lửa lên để mình nướng cá!!" Dạ Thiên Kỳ hung ác nói.

" Được, tuân lệnh. Kiếp này nằm trong tay của quỷ dạ xoa, đúng là khó rồi! Lúc nào cũng bị bắt ép lao động khổ sai, lại chẳng có cơm ăn, quỷ dạ xoa sau này cậu lấy vợ đêm động phòng cậu có cần bọn tớ đứng quạt cho không ?" Lục Hàn đau khổ nói.

" Trời, cậu nằm mơ đấy à, lại còn muốn xem mình động phòng nữa, cậu đi xem phim hoạt hình của cậu đi." Dạ Thiên Kỳ sai bảo hai người bạn của mình, " mau nhóm bếp lên cho mình, thu dọn cá, còn lẩm bẩm nữa, là mình nướng cả hai cậu đấy."

Lục Hàn và Thôi Táp vội vàng một người nhóm lửa, một người thu dọn cá.

" Nhụy Nhụy, em nhìn kỹ thuật nướng cá của anh nhé, quá điêu luyện luôn, thực ra anh đưa em đến ăn cá là có mục đích cả, chính là để cả kiếp này của em hễ nhìn thấy cá là sẽ nhớ tới anh, tốt nhất là lấy anh làm chồng mới được. Ôi chao, sao anh lại không cẩn thận nói hết tâm tư của mình ra mất rồi ?" Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi nhìn khuôn mặt đáng yêu của Dạ Thiên Kỳ, thật là không biết nói gì mới được.

Chỉ là cảm động, rồi lại cảm động.

........

(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro