CHƯƠNG 519-522

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 519: PHẢN KÍCH CỦA NHỤY TỬ

" Đừng nghĩ linh tinh nữa, anh giải thích với em lần nữa, anh và Lâm Sảnh Di thật sự không có bất cứ quan hệ nào. Anh không thích cô ta, kể cả cô ta có cởi sạch trước mặt anh, anh cũng không động lòng với cô ta." Lạc Mộ Thâm nghiêm túc nói, anh ấy khẽ đẩy cằm tôi lên, " Anh chỉ thích đầu lợn thôi. Nếu như em trần trụi không mặc gì, anh sẽ bị kích thích đến phụt máu mũi mất."

Nhìn bộ dạng nghiêm túc đó của Lạc Mộ Thâm, tôi cười lên: " thực ra em bây giờ là đang nhắc nhở anh đấy, người đẹp tuyệt sắc đó cả ngày lượn trước mặt anh, anh lại có sẵn tiền án, không biết chừng lúc nào động lòng đâu đấy? Em đây là đang cảnh cáo anh trước thôi."

Lạc Mộ Thâm vô tội nói: " Trời đất ơi, tật xấu trước đây của anh mà bị em càu nhàu cho cả đời mất, anh vốn dĩ trong sạch, em cảm thấy anh động lòng với người khác, xem ra anh không làm gì đó thì lại thấy có lỗi với mình rồi, được rồi, xem ra sau này anh phải làm chuyện kích thích đó ở phòng làm việc rồi."

" Anh dám?" Tôi nghiếng răng, ngẩng mặt lên uy hiếp Lạc Mộ Thâm, " Nếu như bị em phát hiện, anh chỉ còn nước đi làm thái giám!"

" Thật là tàn nhẫn, thảo nào Khổng tử nói, duy nhất tiểu nhân và phụ nữ rất khó chiều." Lạc Mộ Thâm cười nói, " quả nhiên là không gì ác bằng lòng phụ nữ."

" Anh đi mà tìm Khổng lão phu tử của anh." Tôi nhéo vào lưng anh ấy, " em nói rồi, đừng có lấy bất cứ lý do nào cho thói phong lưu của anh."

"Được rồi," Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nâng khuôn mặt thanh tú trước mặt lên , không kìm được hôn lên đó một cái, " Anh đồng ý với em, trên sự thật, dù cho trước đây anh thế nào, từ sau khi gặp em, anh luôn vì em mà giữ thân vàng ngọc. Em thưởng anh thế nào đây?"

Tôi đỏ mặt nói: " Cho anh một nụ hôn là được rồi!!!"

Ngay sau đó hai chúng tôi hôn nhau đến tối tăm trời đất.

........

Đi từ phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm ra, tôi nghĩ một lát, đi thẳng đến phòng làm việc của Lâm Sảnh Di.

Tôi nhìn thấy Lâm Sảnh Di đang ngồi làm việc rất chăm chú trước máy tính, cô ấy vừa cầm tài liệu, vừa đối chiếu trên máy tính, dáng vẻ xinh đẹp đó, thật sự rất có sức hấp dẫn.

Người con gái chăm chú làm gì đó là cuốn hút nhất mà!

Tôi khẽ nheo mắt lại, Lâm Sảnh Di này thật sự là xinh đẹp 360 độ không có góc chết nào!

Có điều, xem ra cô ta tuyệt đối không phải ngây thơ hồn nhiên nữa, cô ta thật sự có tính toán.

Tôi nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của cô ta, dáng vẻ đơn thuần hồn nhiên đó khiến tôi hiểu lầm.

Tôi không phải vì tự không tin tưởng của tôi với Lạc Mộ Thâm mà tìm lý do, hơn nữa biểu cảm lúc nãy của Lâm Sảnh Di, kẻ ngốc cũng cảm thấy giữa cô ta và Lạc Mộ Thâm đã xảy ra chuyện gì?

Tôi nghĩ một lát, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bàn của Lâm Sảnh Di, đứng ở bên cạnh bàn Lâm Sảnh Di một lát, Lâm Sảnh Di đang chăm chú làm việc đột nhiên mới phát hiện ra tôi.

Cô ta đứng lên, vội nói: " Tư Nhụy, sao em lại đến thế? Có việc gì sao?"

Tôi mỉm cười nhìn cô ta: " Không có gì, vừa nãy em nhìn thấy chị Sảnh Di bị thương ở cổ, là bị bỏng phải không? Hay là làm sao thế? Nếu như bỏng, em mang thuốc bôi bỏng cho chị Sảnh Di, nếu như không nhìn kỹ, còn cho rằng là vết hôn ấy."

Tôi đưa kem trị bỏng trong tay cho Lâm Sảnh Di.

Lâm Sảnh Di đỏ mặt, hơi sững lại, cười nói: " Ồ, đây....đây là do lúc nãy mang cà phê cho anh Mộ Thâm, không cẩn thận bị cà phê nóng vẩy lên. Không sao đâu."

Hừ, trong lòng tôi không kìm được thầm nguyền rủa.

Chị đây là bị bỏng cà phê, tôi gặp chị ở cầu thang có hỏi chị, chị việc gì mà phải làm ra dáng vẻ yểu điệu đáng nghi thế, chị không phải có dã tâm muốn tôi hiểu lầm Lạc Mộ Thâm hay sao?

Chị nói thẳng là bị bỏng là được rồi, chị như thế, tôi suýt nữa tức Lạc Mộ Thâm, suýt nữa hai người chúng tôi bị xa cách rồi.

Nghĩ đến đây, tôi nheo mắt lại, chăm chú nhìn kỹ vào vết đỏ ở cổ của Lâm Sảnh Di, đúng là không giống với vết hôn.

Lạc Mộ Thâm không lừa tôi.

Nghĩ đến đây, tôi trong lòng tự nguyền rủa mình, Tô Tư Nhụy, mày phải tự thấy áy náy, Lạc Mộ Thâm thích mày như thế, tin tưởng mày như thế, mày không tin anh ấy, suýt nữa còn bị Lâm Sảnh Di làm cho hiểu lầm, mày nói mày, mày có tự thẹn hay không?

Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười ngọt ngào.

" Chị Sảnh Di, đã bị bỏng thì em giúp chị xoa thuốc nhé, thuốc bôi này rất dễ dùng. Bôi một chút sẽ cảm thấy mát, vết bỏng sẽ nhanh khỏi, không để lại chút sẹo nào đâu." Tôi cười nói.

" Thật cảm ơn em, thực ra không nghiêm trọng thế đâu." Lâm Sảnh Di mỉm cười nói.

" Đừng khách sao, chúng ta không phải chị em tốt sao?" Tôi cố tình nhấn mạnh ba từ " chị em tốt" cho cô ta nghe.

Tôi quan sát kỹ biểu cảm của Lâm Sảnh Di, phát hiện biểu cảm của cô ta không có chút thay đổi.

Dáng vẻ dịu dàng, trong sáng như nước của cô ta khiến tôi cảm thấy mình hình như trách nhầm cô ta vậy.

Nên biết vu oan một người con gái dịu dàng như nước này là một việc tàn nhẫn.

Nhưng tôi bây giờ cảm thấy, người con gái nhìn có vẻ lương thiện này, tôi vẫn thật sự không thể không đề phòng, có lẽ, cô ta thật sự là người có động cơ, từ từ dồn tôi vào góc tưởng, nếu như tôi không để ý, không chừng thật sự thất bại trong tay người phụ nữ này rồi.

Nghĩ đến đây, tôi lại nhìn Lâm Sảnh Di lần nữa, phát hiện cô ta cũng cười với tôi, cười rất tự nhiên.......

" Tư Nhụy, sao em có thể nhìn ra đây không phải vết hôn thế?" Lâm Sảnh Di cười nói.

" Rất đơn giản, tại vì em biết vết hôn trông nó như thế nào mà!" Tôi cũng cười hết sức thoải mái, tôi kéo áo khoác ngoài ra, cởi cúc áo sơ mi ra, để lộ vết hôn ở giữa cổ tôi, tôi cố tình nói: " Ôi, em đối với vết hôn rất quen thuộc, anh Mộ Thâm của em, Lạc tổng của chúng ta mỗi ngày đều phải tạo nhiều vết hôn mạnh bạo ở trên cổ em, chị xem, như thế này, em rất ngại, mỗi ngày đi làm phải che khắp nơi, cho nên em cũng phải học chị cách thắt khách lụa, như thế, mới giấu đi được những vết hôn này, chị nói xem, em có buồn không chứ, Lạc Mộ Thâm đó, giống như một con sói không thỏa mãn nhu cầu vậy."

Tôi đang cố ý kích thích Lâm Sảnh Di, có thể nói, tôi đang ra oai với cô ta.

Ôi, tôi đột nhiên cảm thấy mình đúng là cũng không phải dạng vừa.

Nhưng ai bảo nha đầu này vừa nãy lừa tôi, tôi cũng phải báo thù một chút, như thế mới được coi là bỉ ổi phải không?

Lâm Sảnh Di mỉm cười nhìn tôi, dịu dàng nói: " Được mà, bất cứ lúc nào chị cũng có thể dạy em."

Chúng ta hai bên nhìn nhau, cùng mỉm cười, cười đến mức cảm thấy hơi ngại.

....

Buổi tối, Lạc Mộ Thâm lại đi tiếp khách, tôi một mình ở nhà, bảo mẫu vừa về, sáng mai mới lại đến.

Tôi lại tận hưởng khoảng thời gian ở một mình.

Từ lúc mang thai, lúc nào cũng có người ở bên cạnh tôi, líu ríu gọi, một lát " cô Tô cô ăn cái này đi," một lát " Cô Tô, cô ăn cái kia đi," Tôi quả thật sắp bị bón cho thành béo phì rồi, mặc dù bà bầu không cần phải người đẹp gì nữa, nhưng tôi cũng quá béo rồi? tôi bây giờ mới hơn bốn tháng, mà nhìn không thấy đầu mũi chân của mình rồi.

Cho nên, chẳng dễ gì mới khuyên được ba bảo mẫu về nhà nghỉ ngơi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm được.

Ôi, con người tôi đúng là không biết hưởng mà, người ta chăm sóc tôi như thế, tôi lại không quen mới khổ.

Tôi đang xem chương trình phụ nữ khi mang thai trên tivi, đột nhiên cảm thấy dường như trong phòng có cảm giác sương mù lất phất bay thì phải?

CHƯƠNG 520: CHÁY RỒI

Dường như có mùi gì đó bị nướng khét.

Ôi, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao cảm thấy như khói bay vào phòng vậy?

Là cháy ở đâu thế?

Tôi lấy làm lạ, cảm thấy khói như từ phía cửa chính nhà tôi hun vào trong vậy.

Tôi đứng dậy, muốn mở cửa phòng ra xem chuyện gì đang xảy ra? Nhưng vừa mở cửa, bị một luồng khói xông vào mũi, tôi lập tức ho sặc sụa lên.

Hừ, trong hành lang của khu chung cư đầy khói tỏa ra, tôi quả thật nhìn không thấy cửa của thang máy ở phía đối diện không xa nữa rồi.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy trong khu chung cư có người gào lên: Cháy rồi, cháy rồi.

Không xong rồi, là cháy ở đâu vậy?

Tôi vội đóng cửa phòng lại, do vừa mở cửa xong lại đóng vào, đã có một lượng khói lớn lan vào trong phòng khác, nhanh chóng lan tỏa khắp phòng tôi.

Tôi vội mở cửa phòng ra, muốn cho khói bay bớt ra ngoài, nhưng không ngờ, tôi vừa mở cửa phòng, phát hiện ở lầu dưới lửa đã bốc lên.

Lửa từ dưới bốc cả lên tầng của tôi, tôi suýt nữa bị dọa cho nhảy lên, thì ra là cháy ở dưới tầng của tôi, hơn nữa cách phòng tôi ở rất gần.

Lúc tôi còn ngạc nhiên phát hiện đang có chuyện gì xảy ra, tôi càng hoảng hốt phát hiện lửa đã bén lên rồi, tôi đã nhìn thấy từ cửa sổ của lầu dưới lửa bốc lên nghi ngút hơn nữa bén rất nhanh.

Hỏng rồi, phòng tôi cũng bị cháy rồi.

Bây giờ, đã không phải chỉ để khói bay đi là được.

Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?

Đồng thời, tôi nhìn thấy trong lầu ngoài lầu đã loạn hết cả lên, người người lớn tiếng hét: Cháy rồi, lửa cháy lớn quá! Mau, gọi 119. Dập lửa đi!

Người ở bên ngoài cũng không ngừng hoảng hốt gọi với lên: " Người ở trong tòa nhà mau chạy ra đi, lửa cháy lớn lắm!

Hừ, làm sao mà tôi lại đen đủi thế chứ, tôi đang ở trong nhà nghỉ dưỡng, tự dưng lại có lửa, tôi sắp bị lửa thui cho chết phải không?

Tôi phải nhanh chóng nhảy ra thôi!

Tôi lao vào nhà vệ sinh, cuống quýt dấp ướt một chiếc khăn mặt, bịt mũi mình lại, tôi nhất định phải giữ hơi thở, nếu không đứa bé trong bụng tôi có lẽ cũng sẽ bị ngạt mất.

Tôi bắt đầu hoảng loạn, nhưng bây giờ tôi nhất thiết phải điềm tĩnh, nhất định phải bảo vệ đứa con của mình.

Nếu như tôi hoảng loạn nhảy xuống, tôi có lẽ sẽ không giữ được mạng mình, mà còn mất đi đứa con của mình.

Bây giờ lửa rất to, tôi đã nghe thấy những tiếng la hét hoảng loạn ở tầng trên tầng dưới, cũng nghe thấy ở hành lang cầy thang bộ có tiếng người lao xa, tiếng bước chân rầm rập rầm rập. Cùng với đó là tiếng người gào thét.

Tôi phải làm thế nào đây? Tôi phải làm thế nào đây?

Tôi vội cầm lấy điện thoại của mình gọi điện cho Lạc Mộ Thâm, điện thoại đang kết nối, tôi nghe thấy giọng nói của Lạc Mộ Thâm vang lên đầu dây bên kia, tôi lập tức lớn tiếng hét lên: " Anh Đại Thâm, chung cư bị cháy rồi, chung cư cháy rồi."

Lạc Mộ Thâm hết sức ngạc nhiên, tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy ở đầu dây bên kia cao giọng lên: " Cái gì, Nhụy Tử?"

" Cháy rồi, trong hàng lang đã toàn khói bao phủ rồi, em nhìn thấy lửa đã bám vào cửa sổ bên dưới rồi. hình như lửa rất lớn!"

" Nhụy Tử, mau đi ra cửa, đi men theo cầu thang bộ, nếu như không chạy được xuống dưới, chạy lên trên, lên tầng thượng, anh sẽ phái máy bay đến đón em. Nhụy Tử em nhất định phải ra được." Lạc Mộ Thâm lớn tiếng nói.

" Được, em nhất định sẽ chạy ra, anh yên tâm, em nhất định mang con của mình thoát ra được, nếu như em không xuống lầu được, em sẽ lên sân thượng." Tôi cảm thấy mình như sắp khóc òa lên rồi, nhưng vì không để Lạc Mộ Thâm lo lắng, tôi vẫn phải cố giả bộ điềm tĩnh.

" Nhụy Tử, đồng ý với anh, nhất định sẽ không sao." Lạc Mộ Thâm cũng hét lên nói, tôi cảm thấy giọng của Lạc Mộ Thâm ở đầu bên kia đã gầm cả lên rồi.

" Em đồng ý anh, anh Đại Thâm, em nhất định sẽ đợi anh đến đón em. Yên tâm, em sẽ an toàn, con cũng sẽ an toàn." Tôi lớn tiếng nói, " em không nói với em nữa, em phải ra ngoài rồi."

Khói bốc vào trong phòng càng ngày càng nhiều, tôi cảm thấy hơi thở của mình càng ngày càng ngột ngạt, trong lúc cháy, thực ra phần lớn nhiều người là bị chết ngạt, chứ không phải bị lửa đốt cho chết cháy.

Tôi không thể bị chết ngạt được!

Tôi phải đợi Lạc Mộ Thâm đến cứu tôi, lửa bốc to thế này, kể cả Lạc Mộ Thâm điều trực thăng đến, tôi và đứa con cũng không kiên nhẫn được nữa rồi.

Không được, tôi phải kiên trì!

Nghĩ đến đây, tôi vội lao vào phòng ngủ, kéo một chiếc chăn dày ra, đặt dưới vòi nước ra sức vặn nước vào, làm cho cả chiếc chăn bị ướt.

Sau đó, tôi kéo chiếc chăn ướt đó phủ lên người, vẫn giữ chiếc khăn mặt bịt vào mũi, mở cửa phòng lần nữa, lúc này, khói đã hun dày đặc trong hành lang rồi.

Tôi cố nín thở, che chăn lại, một tay giữ chiếc khăn mặt ướt phủ vào mũi, lao vào luồng khói đó.

Tôi không hoảng loạn mà chạy lung tung, tôi vẫn cẩn thận nhìn theo hướng của cầu thang bộ, mặc dù tôi gần như chưa bao giờ đi vào đó, tại vì tôi sống ở tầng 17, nếu như tôi đi thang bộ, thì sẽ mệt chết mất, hơn nữa tôi bình thường cũng tương đối lười leo.

Tôi chỉ biết lối của thang bộ ở hướng đó.

Lúc này, tôi tương đối phục mình, trong lúc gấp gáp này, vậy mà tôi vẫn giữ được phản ứng của mình, tôi quấn chăn quanh người rồi lần đi về phía cầu thang bộ.

Đẩy cửa cầu thang bộ ra, tôi phát hiện trong lối thang bộ cũng có rất nhiều khói.

Tôi bắt đầu đi xuống dưới.

Chạy xuống được khoảng hai ba tầng, tôi nghe thấy có người hét lớn lên, tại sao trong cầu thang bộ cũng bị cháy rồi? không xuống nổi. trời ơi, cứu mạng với!

Hừ, đây là ai phóng hỏa thế? Tại sao trong cầu thang bộ cũng có lửa bốc lên?

Tôi không biết đó là người ở tầng mấy hét lên, nhưng tôi biết, tôi không thể chạy xuống dưới được nữa.

Tôi phải chạy lên trên, tôi phải chạy lên sân thượng.

Lạc Mộ Thâm sẽ điều máy bay trực thăng đón tôi trên sân thượng.

Tôi vẫn cố sức nín thở mà chạy vòng lên trong thang bộ, khi chạy đến tầng thứ 20, tôi hoảng hốt phát hiện trong cầu thang bộ ở tầng 20, cũng có lửa.

Mực dù lửa không to lắm, những cũng tạo ra rất nhiều khói.

" Khụ khụ..." Tôi ho sặc sụa lên.

Trời đất ơi, tại sao phía dưới có lửa, phía trên cũng có lửa?

Tôi nghiến răng, không được, kể cả có lửa, tôi cũng phải lao lên trên.

Lúc này, cũng có mấy người chạy vào cầu thang bộ, tôi hét lớn lên với bọn họ: " Chúng ta chạy lên trên sân thương, chúng ta có thể thoát thân."

Nhưng những người đó vì hoảng loạn sợ hãi mà không nghe lời tôi, tôi biết, thông thường tình hình này, bọn họ sẽ không nghe lời tôi, tại vì khi cháy, đều chạy xuống dưới, chạy lên trên, không chừng thật sự còn bị dồn đến đường cùng mà chết vậy.

Những người đó đã hoảng loạn lao xuống, tôi vội ép người vào bên tường, tránh để mình bị bọn họ va phải,

Sau khi những người đó chạy xuống, tôi nghiến răng vẫn cố lao lên trên.

Nhìn thấy lửa ở tầng hai mươi, tôi hạ quyết tâm, quyết tâm vượt lửa mà tìm đường sống.

" Con à, con phải bảo vệ mẹ nhé, lao qua được là chúng ta có thể sống, nếu không, chúng ta chỉ còn đường chết. Con cùng mẹ vượt qua nhé." Trong lòng tôi nói với đứa con của mình, sau đó phủ chăn lên người, quấn chặt như một cái bánh chưng.

CHƯƠNG 521: HÁN TỬ MANG BẦU

Dường như phải dùng sức lực toàn thân, dùng tốc độ nhanh nhất của mình, tôi cắm đầu lao qua lửa ở cầu thang bộ tầng thứ 20, chạy tiếp lên trên không quay đầu lại.

Chạy đến tầng thứ 21, quả nhiên không còn lửa nữa, tôi bước chậm lại, đập chỗ bén lửa ở chiếc chăn đi, sau đó, tôi chạy một mạch lên tầng cao nhất.

Lao đến tầng thượng, tôi ngạc nhiên phát hiện bình thường cửa ở sân thượng luôn mở giờ lại bị khóa rồi, mẹ kiếp, con đường sống của tôi bị bịt rồi sao?

Cửa này tại sao lại khóa chứ? Rõ ràng mỗi ngày đều không khóa mà?

Tối qua tôi còn lên sân thượng phơi quần áo nữa? Tại sao lúc quan trọng nhất còn khóa chứ?

Nhìn cái khóa to đó, tôi cuống quýt cả lên.

Lúc này, khói ở xung quanh đã ám càng ngày càng dày đặc.

Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Hay là tôi lại lao xuống dưới? không được, trong cầu thang của tầng 12 lửa bén rất to rồi, nếu như tôi lao xuống dưới, cũng không thể chạy qua được.

Đúng lúc này, hai hộ gia đình ở tầng trên cùng cũng mở cửa lao ra ngoài.

Tôi hét lên gọi bọn họ: " Đừng xuống dưới, phía dưới cũng có lửa, chúng ta phải lên sân thượng."

Mấy người đó không tin tôi lắm, nhưng khi bọn họ chạy đến tầng 20, lửa lúc đó đã rất to rồi, bọn họ lại chạy vòng lên, bây giờ, bọn họ cũng chỉ có thể cùng tôi lao ra sân thượng mà thôi.

Lên sân thượng, đó là suy nghĩ rất tốt của tôi, chỉ cần chúng tôi chạy lên sân thượng, không lâu nữa, Lạc Mộ Thâm sẽ điều máy bay trực thăng đến đón chúng tôi, nhưng bây giờ, cánh cửa thông ra sân thượng đang bịt con đường sống của chúng tôi.

Tôi nhìn hai hộ gia đình đó, trong lòng không kìm được có chút run rẩy.

Tại vì mấy người chạy lên này, đều là nữ cả, duy nhất một nam, đó là bé trai khoảng 6 tuổi.

Cũng chính là nói, trong bảy người này, đến một người đàn ông thanh niên cũng không có.

Người trụ cột của gia đình họ đều đang ở ngoài tiếp khách như nhà tôi sao?

Mấy người phụ nữ rồi cả những người trung niên ôm con của mình khóc lóc ỉ ôi, trong tiếng khóc mang theo cả sự tuyệt vọng.

" Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ bị chết ngạt đấy, cố gắng nín thở, đừng hít khí vào." Tôi lớn tiếng nói.

Không sai, lúc này, khói đã bao phủ kín càng dày đặc hơn, tôi vội nín hơi thở mình lại.

" Nhà của mọi người có búa kìm hay gì đó không? Nếu như không có, ghế gì đó cũng được." Tôi lớn tiếng hỏi mấy người phụ nữ đó.

Mấy người phụ nữ đó dường như đột nhiên hiểu ra gì đó, mọi họ bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào tôi.

Tôi bây giờ trở thành người mạnh mẽ đáng dựa nhất. A ya ya, tôi quả nhiên là một nữ hán tử.

Bọn họ vội run rẩy lấy chìa khóa mở cửa, một lát sau, một bà cô trung niên tìm được một chiếc ghế tương đối chắc chắn đưa cho tôi, tôi đón lấy, trong lòng nói: " Con à, truyền cho mẹ sức mạnh nhé!"

Tôi giơ cánh tay lên, ra sức đập chiếc ghế trong tay vào ổ khóa của chiếc cửa ra sân thượng.

Uỳnh uỳnh uỳnh.......

Tiếng đập lớn vang trong bên trong tòa nhà, cùng với tiếng mấy người phụ nữ khóc lóc xung quanh, tôi nghiến răng, đập liên tiếp vào ổ khóa đó, cảm giác người mình cũng bị rung theo như có động đất vậy.

Không thể không nói, con người tôi thật sự dũng mãnh.

Thời khắc nguy cấp nhất, sức mạnh như dồn hết vào bả vai tôi, ra sức đập vào ổ khóa đó.

Qua một lúc sau có lẽ ổ khóa đó sắp bị đập vỡ rồi.

Trong lòng tôi khẽ mừng thầm, lại ra sức dùng lực đập, nhưng chiếc ghế trong tay tôi " lạch xạch" một tiếng gãy vụn thành bốn năm phần.

Tôi đờ đẫn nhìn chiếc gỡ gãy trong tay đó, lại nhìn những vệt máu tươi do cọ xát ở gan bàn tay mình, trong lòng tôi tự nói với mình: Nhụy Tử, mày xong đời rồi.

Xong đời rồi?

Ở khóa này không bị đập vỡ, vậy con đường sống của tôi thì sao?

Mấy người già yếu ớt đó lại gào khóc lên.

" Khóc gì chứ? Chúng ta đã chết đâu." Tôi nghiến răng nghiến lợi nới: " Mau tìm thứ khác, khóa sắp mở được rồi, mọi người mau đi tìm đi."

Mấy người phụ nữ đó bị tôi mắng như thế, cũng lấy lại tinh thần.

Bọn họ lại chạy về phòng nhà mình bắt đầu tìm đồ.

Các loại vật nặng giao vào trong tay tôi, tôi lần lượt giơ lên, bắt đầu gõ vào ổ khóa đó, cuối cùng, một người phụ nữ cuối cùng tìm được chiếc búa, tôi giơ mạnh lên, dồn hết lực toàn thân vào đập: " lách cách."

ổ khóa đó, cuối cùng bị tôi đập vỡ rồi, ổ khóa đen đó rơi xuống đất.

Khoảnh khắc đó, tôi dường như lại nghe thấy Phương Trạch Vũ giơ ngón tay cái lên biểu thị khen ngợi tôi: " Cô gái, cô đúng là nữ hán tử."

Không sai, tôi chính là nữ hán tử! Sự dũng cảm của tôi vào lúc quan trọng nhất phát huy tác dụng rồi.

Trong lòng tôi tràn đầy lòng tự hào dân tộc.

Con à, con lợi hại quá, là con đã truyền cho mẹ sức mạnh.

Tôi lập tức đẩy chiếc cửa đó ra, ngay sau đó luồng không khí tươi mới phả vào.

" Mau, lên sân thượng." Tôi gào lên gọi mấy người phụ nữ yếu ớt đó đi lên sân thượng.

Cho đến khi tôi được hít thở không khí bên ngoài, cảm thấy mình giống như thật sự có được một cuộc sống mới vậy.

Còn mấy người già yếu đó dường như nằm bẹp hết trên sàn đất rồi.

Tôi chạy đến ban công, nắm lấy lan can sân thượng nhìn xuống dưới, quả nhiên 119 đã đến rồi, vô số xe cứu hỏa đã dùng thang dây, vòi phun nước trong tay của các nhân viên cứu hỏa ra sức phun lên.

Lửa đã được dập tắt đi rất nhiều, nhưng thang dây dù sao cũng có hạn, lửa từ tầng mười năm trở lên vẫn chưa được dập tắt, vẫn không ngừng bốc lên trên.

" Mẹ ơi, nếu như lửa cháy lên sân thượng thì làm thế nào? Chúng ta không phải đợi lửa thiêu chết đấy chứ? Chúng ta không phải tự mình chạy vào con đường cụt sao?" người phụ nữ đưa búa cho tôi đang ôm đứa con của mình mà khóc. Trong giọng nói của cô ta mang sự hối hận, là vì chạy lên sân thượng với tôi, quả thật như sa chân vào địa ngục vậy.

Cô ta khóc như thế, những người phụ nữ khác cũng khóc theo.

Tôi thật sự ghét mấy người phụ nữ động tí là khóc, hơi một tí là đã tuyệt vọng.

Nhìn chị đây này!

" Yên tâm, trước khi lửa bén lên, chúng ta nhất định sẽ được cứu." Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

" Ai đến cứu? Nếu như không có người đến cứu thì chúng ta phải làm thế nào?" Một bà lão nhìn vẻ hòa hoa phú quý vừa khóc vừa nói.

" Nếu như không có ai đến cứu, một là thiêu thành vịt đi, hai là nhảy lầu, chúng ta mấy người cùng nhảy, yên tâm, 'ầm' một tiếng, còn cảm thấy không đau, chỉ ngã chết thôi, không còn biết đau đớn, không phải sống trong khổ đau, sau đó chúng ta sẽ làm bạn trên đường xuống suối vàng." Tôi lạnh lùng nói.

Tôi thật sự khó hiểu, mấy người phụ nữ này, nếu không phải tôi bẩo mọi người đi theo tôi lên sân thượng, các người nhất định sẽ chạy thoát ra được lửa cháy đó sao?

Bên dưới cũng có lửa có biết không? Đi theo tôi còn có cơ hội chạy thoát thân.

Tôi đang nghĩ thế, chỉ nghe thấy có tiếng ù ù của máy bay, ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng đang từ từ bay đến ở phía xa.

" Máy bay đến rồi, máy bay đến rồi, máy bay đến đón chúng ta rồi." Tôi chỉ về chiếc máy bay đó mà phấn khởi gọi. Tôi ra sức giơ chiếc khăn mặt trong tay mình mà vẫy, như thế, chiếc máy bay trực thăng đó có thể nhanh chóng phát hiện ra chúng tôi.

Lạc Mộ Thâm, quả nhiên điều máy bay trực thăng đến rồi. Anh Đại Thâm, anh thật trọng chữ tín!

Mấy người phụ nữ yếu ớt đó đờ đẫn nhìn chiếc máy bay trực thăng đó, gần như không dám tin vào mắt mình nữa.

CHƯƠNG 522: TRONG BỤNG CÓ PHÚC TINH

Máy bay trực thăng hạ thấp dần trên sân thượng, cửa máy bay mở ra, tôi nhìn thấy một phi hành viên trẻ tuổi thò đầu từ ra ngoài, anh ta lớn tiếng gọi: " Cô Tô, mau lên đi."

" Mau, chúng ta lên máy bay, chúng ta được cứu rồi, nhanh chân lên." Tôi vội gọi mấy người già yếu đó, mấy người phụ nữ yếu ớt đó lập tức lấy lại tinh thần, bọn họ dìu lẫn nhau, cùng tôi đi đến trước cửa máy bay trực thăng.

Chiếc máy bay trực thăng này là cỡ nhỏ, sau khi mấy người phụ nữ đó vào trong rồi, tôi phát hiện thừa ra một người là tôi, tôi cũng ngại kéo một người trong đó xuống.

Tôi đành phải nói với cậu thanh niên lái máy bay đó: " Anh đưa mấy người này xuống trước, sau đó lại lên cứu tôi."

Cậu thanh niên lái máy bay đó nhìn những sắc mặt hoảng sợ ngồi trong máy bay, anh ấy ấm ức nói: " Cô Tô, tôi là được phái đến để đón cô."

" Tôi biết." Tôi vội nói, " Đây không phải là không ngồi được nữa sao, anh đưa bọn họ xuống trước, sau đó lại lên đón tôi, đừng lãng phí thời gian nữa, mau lên."

Cậu thanh niên đó vẫn còn do dự: " Nhưng mà....."

" Yên tâm. Tôi sẽ nói với Lạc Tổng, tôi sẽ không sao đâu, tôi mua bảo hiểm rồi." Tôi nhanh nhảu nói.

Bình thường, tôi thấy có người mua bảo hiểm, mười lần xảy ra chuyện thì vẫn không sao, nếu như không mua bảo hiểm, tự dưng có chuyện xảy ra thì khả năng có thể đạt đến 90%.

Cho nên tôi tự mua bảo hiểm cho mình, hì hì, bảo hiểm sự cố ngoài ý muốn. Tôi tự mua cho mình tiền bảo hiểm đến 300 vạn, dù cho tôi chết, bố mẹ ông bà tôi kiếp sau cũng có thể đủ tiền tiêu, xem tôi tính toán như thế, tôi vẫn là một đứa con rất có hiếu mà.

" Mau, đừng lãng phí thời gian nữa, nếu như để lỡ thời gian tôi bị chết cháy, thế thì Lạc Tổng cũng không tha cho anh đâu." Tôi dọa nạt uy hiếp người lái máy bay đó.

Sự uy hiếp của tôi quả nhiên có tác dụng, cậu thanh niên đó vội đóng cửa máy bay lái máy bay trực thăng đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bò nhoài ở lan can nhìn xuống cháy ở bên dưới, chỉ một lúc, mà lửa đã lan đến hơn hai mươi mét, sắp lan đến sân thượng rồi.

Trời đất ơi!

Không phải tôi thật sự bị lửa thiêu chết đấy chứ?

Hu hu hu, sớm biết thế này tôi không học Lôi Phong làm việc tốt, cơ hội sinh tồn để cho người khác rồi.

Nếu như cho tôi một cơ hội nữa.........

Tôi đang nghĩ ngợi lung tung, nhìn thấy khi lửa bốc từ phía dưới lên, cũng là lúc tôi nhìn thấy máy bay trực thăng lại bay lên rồi.

Tôi vui mừng chạy đến, khi máy bay còn chưa kịp dừng hết, tôi đã mở cửa máy bay mà nhảy lên trên.

Tôi đoán tôi là người phụ nữ mang thai khỏe nhất và có động tác nhanh nhất trên thế giới.

Phi hành viên đó thở phào một hơi, chiếc trực thăng bay lên, rời khỏi sân thượng.

Khi máy bay bay lên, tôi nhìn thấy khu chung cư xa hoa đã bị lửa bao phủ, tim tôi đập nhanh và hồi hộp sợ hãi.

Lửa cháy lớn thế này, tại sao lại cháy to như thế? Tổn thất biết bao nhiêu chứ?

Nếu không phải Lạc Mộ Thâm điều gấp máy bay trực thăng đến, nếu không phải tôi kịp thời phá được ổ khóa của lối ra sân thượng, thế thì tôi chắc chắn bị chết cháy rồi.

Xem ra mạng tôi rất lớn? Vận may quá tốt, tôi nghĩ tôi có thể thử mua xổ số, không chừng tôi có thể trúng năm trăm vạn không biết chừng.

Tôi vừa lụ khụ ho nhẹ, vừa xoa bụng mình, gần như sung sướng mà cười lên.

Ha ha, là đứa con đã bảo vệ tôi! Con à, con là phúc tinh của mẹ!

Khi máy bay trực thăng hạ cánh xuống, tôi nhìn thấy đám đông tò mò xung quanh bao vây lấy chúng tôi, tại vì bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng có máy bay trực thăng đến cứu chúng tôi ra.

Hiện trường còn có rất nhiều phóng viên, khi nhìn tôi bước xuống từ máy bay trực thăng, bọn họ lập tức lao đến, muốn phỏng vấn tôi, nhưng có mấy người mặt không biểu cảm khoác thêm áo cho tôi, mấy phóng viên đó bị ngăn lại, tôi biết, đó là người của Lạc Mộ Thâm.

Lúc này, xe của Lạc Mộ Thâm cũng đến rồi, còn chưa đợi xe dừng hẳn, Lạc Mộ Thâm đã nhảy từ trong xe ra, tôi không biết rốt cuộc anh ấy từ đâu đến, tôi từ trên chiếc xe sang trọng đó cũng có thể tưởng tượng ra vô số các giả thuyết, anh ấy làm thế nào mà chen qua được giữa giao thông tắc nghẽn đó.

Tôi cười đi về phía Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm giơ hai cánh tay ôm chầm lấy tôi vào lòng.

Tôi nghe thấy tim anh ấy đang đập rất mạnh, còn nhanh hơn cả tim tôi, tôi đã quá quen với tiếng nhịp tim bình thường ổn định của anh ấy, chưa bao giờ nghe thấy tim anh ấy lại đập nhanh và mạnh như thế.

Tôi biết, anh ấy đã lo lắng cho tôi đến mức cực điểm rồi.

" Đầu lợn.....em dọa chết anh rồi." Lạc Mộ Thâm gục đầu lên vai tôi, ôm chặt lấy tôi, dường như bấu chặt vào người tôi vậy, rất chặt. Tôi sắp thở không nổi nữa rồi.

" Em không sao, anh xem em không phải vẫn rất tốt sao? Em có ông trời bảo vệ, sao có chuyện gì được chứ?" Tôi cười nhìn anh ấy, tự cho rằng nụ cười của mình lúc đó là đẹp nhất.

Nhưng tôi không biết thật thực ra mặt tôi bây giờ đã nhọ nhem nhuốc, quả thật không thể gặp người khác được nữa.

"Lửa cháy lần này quả thật quá đáng sợ, nhất định có người chết. anh không biết chứ, em vốn dĩ muốn men theo cầu thang bộ để đi xuống, nhưng phát hiện cầu thang bộ chỗ tầng 12 và 13 cũng có lửa. tầng 20 cũng có lửa, có điều lửa ở tầng 20 tương đối nhỏ, em cố lao vào biển lửa mà chạy lên, anh Mộ Thâm, anh không biết vợ anh lợi hại thế nào đâu, em xông vào lửa chạy lên sân thượng, nhưng cửa ở sân thượng lại bị khóa, em đập vài cái là vỡ ổ khóa đó, em có giỏi không? anh nói xem vợ anh có lợi hại hay không? nhất định phải biểu dương em." Tôi cười nói.

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi đầy tình cảm, anh ấy đưa tay nhẹ vuốt mặt tôi, đôi bàn tay đó như run lên vậy.

Giống như anh ấy sắp mất đi tôi rồi.

" Nhụy Tử, anh thật sự rất sợ......" Lạc Mộ Thâm ôm lấy tôi, " Đi, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra, không sao anh mới yên tâm được."

Anh ấy nói xong không do dự, đưa tôi đến bệnh viện St Mary quý tộc.

Phương Trạch Vũ cũng đến rồi, anh ấy vội sắp xếp chuyên gia kiểm tra kỹ càng đứa bé trong bụng tôi, kết quả kiểm tra là: Tất cả bình thường.

Vết thương của tôi là do lúc tôi đập vào ổ khóa, hai gan bàn tay bị cọ xát mạnh dẫn đến tróc da trầy xước, Phương Trạch Vũ bảo y tá băng bó lại cho tôi.

Tôi và Lạc Mộ Thâm đều thở phào yên tâm.

" Nhìn đi, em nói em và con đều rất mạnh mẽ mà?" Tôi cười nói, " Các anh không biết em dũng cảm thế nào đâu, em đập vỡ ổ khóa đó, em dám nói các anh lúc đó cũng không khỏe bằng em đâu, chưa chắc đã đập được ổ khóa. Nhưng em làm được! anh nói em sao mà lại lợi hại thế chứ, đến em còn phải tự tôn sùng mình nữa là."

Tôi ra sức chém gió, lúc xúc động nói, tôi thậm chí còn giơ ra mấy động tác thân thể phong phú. Tại vì hai tay băng bó, mặt tôi lại nhem nhuốc, bộ dạng đó thật sự buồn cười biết bao nhiêu.

Còn Lạc Mộ Thâm luôn ôm chặt lấy tôi, giống như là chỉ nhẹ buông tay thì tôi sẽ biến mất ngay tức khắc vậy.


(http://www.rosenovel.com/ cập nhật nhanh hơn nhiều hơn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro