Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Công Việc mới

Màn hình điện thoại sáng rực rỡ giữa đêm khuya tĩnh lặng, hiện lên dòng thông báo của công ty TNHH Mộc Nhiên.

*Công ty TNHH Mộc Nhiên, trực thuộc Bộ Quản lý Phúc lợi, liên kết với Cục Xuyên Không. Chuyên tiếp nhận và xử lý các đơn khiếu nại của những người chết oan, không muốn đầu thai, hay gặp tai nạn nghề nghiệp. Với mục tiêu bảo vệ quyền lợi của những khách hàng bị ảnh hưởng, chúng tôi mong muốn tuyển dụng thêm nhân viên thẩm định và thiết kế cái chết.*

Vũ Ngạn nhìn vào điện thoại, đôi mắt mệt mỏi của hắn không thể tập trung vào bất kỳ chi tiết nào trong dòng tuyển dụng. Tiếng nói của thư ký vang lên bên tai, lôi hắn trở lại với hiện thực:

"Sếp, ngày mai anh có muốn đi tiệc sinh nhật của chủ tịch không?"

Tôn Thất Vũ Ngạn ngồi lặng lẽ trên ghế sau của chiếc xe. Trong không gian u tối chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình ipad của thư ký phản chiếu lên khuôn mặt hắn. Cầm điếu thuốc, hờ hững trả lời:

"Cứ gửi quà qua là được. Nếu ông ta có gọi thì đừng bắt máy." Nói xong, hắn chậm rãi bước xuống xe, dùng nước trong chai thấm ướt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh cột đèn đường đang tắt.

Thư ký gật đầu rồi khởi động xe rời đi. Vũ Ngạn đứng một mình dưới ánh đèn đường mờ nhạt, nước mưa nhẹ rơi lên chiếc áo khoác, lạnh lẽo như chính cuộc sống hắn đang trải qua.

Hắn bước lên bậc tam cấp vào căn hộ mà mình đã mua từ lâu.

Căn hộ ấy, như một phần kí ức không thể xóa nhòa, vẫn đứng sừng sững giữa những tán cây sao đen đã vươn cao. Mọi thứ xung quanh dường như đã thay đổi. Nhưng căn nhà vẫn giữ nguyên sự tĩnh lặng đó, như một chiếc đồng hồ dừng lại giữa dòng thời gian.

Bên trong căn hộ, không gian thoáng đãng với màu xám chủ đạo và vô số kệ sách được sắp xếp ngăn nắp. Nhưng chẳng điều gì làm Vũ Ngạn cảm thấy dễ chịu.

Hắn tắm nhanh, ăn một chút cháo trắng rồi lên giường. Cơn mệt mỏi kéo đến, và chỉ trong chốc lát, hắn chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, một ánh sáng xanh lạnh lẽo bao trùm căn phòng. Khi ánh sáng ấy biến mất, Vũ Ngạn cũng không còn nằm trên giường nữa.

Cảm giác mờ mịt trong bóng tối tan biến, Tôn Thất Vũ Ngạn từ từ mở mắt. Trước mặt hắn là cuốn tập Toán và sách Đại số lớp 11, tay phải cầm bút dường như đang làm bài.

Hắn ngẩng đầu nhìn lớp học ồn ào xung quanh, cảm thấy khó hiểu. Chẳng phải hắn vừa ngủ sao? Đây là đâu?

Trên bục giảng, thầy giáo mập mạp đang cầm sách. Thầy đeo micro nhỏ bên tai trái để khuếch đại âm thanh, vừa cầm sách Ngữ văn vừa giảng bài. Mặc dù thầy rất nghiêm túc, nhưng đầu gật gù như đang ngủ, giọng nói đều đều chẳng khác nào hát ru.

Thời tiết lạnh càng làm người ta muốn ngủ hơn.

Mặc cho xung quanh ồn ào đến đâu, giọng thầy vẫn vang lên đều đặn. Giảng bài một lúc, thầy dừng lại nói với học sinh phía dưới: "Các em im lặng", "Nghe giảng bài đi", "Không học thì không đậu đại học đâu"... Nhưng chẳng ai nghe, thầy đành bất lực tiếp tục giảng bài.

"Này, chiều nay đi ăn lẩu không, tao bao!" Cảm giác có người phía sau chạm vào vai, anh quay đầu lại.

"..."

Người ngồi phía sau là một nam sinh cao lớn, đang cầm chiếc gương mini soi soi. Áo sơ mi mở ba cúc trên, lộ phần ngực rộng. Bên ngoài khoác áo trắng lỏng lẻo, trên áo có những nét vẽ bằng bút màu xanh đỏ tím vàng.

Điều đáng chú ý là cậu ta rất đen nhưng lại nhuộm tóc bảy màu. Không biết thợ làm tóc lấy đâu can đảm để nhuộm kiểu này cho cậu ta.

Dù vẫn trong giờ học nhưng cậu ta nói chuyện rất lớn tiếng, như muốn cả trường biết mình đang nói gì. Đến cả thầy giáo đang ru ngủ phía trên cũng nhìn xuống, đúng là tác phong của học sinh cá biệt.

Thấy vậy, Vũ Ngạn đẩy gọng kính ra hiệu cho cậu ta im lặng. Thầy cũng không nói gì thêm, tiếp tục sự nghiệp giảng dạy trong khi cả lớp vẫn ồn ào. Hắn quay người lại, tiếp tục ngồi yên.

Có lẽ thấy hắn đứng hình quá lâu, cậu ta lấy tay khều khều: "Làm gì vậy, thấy anh đẹp trai quá hả?" Vừa nói vừa vuốt tóc.

Vũ Ngạn cạn lời. Không đẹp, chỉ là hiệu ứng thị giác quá mạnh.

"Vậy cậu có đi không? Không đi tối quá đâu." Một cô gái ngồi cùng bàn với đầu bảy màu hỏi.

"Đi." Hắn không quen ai ở đây nên cũng trả lời theo.

Nhìn về phía cô gái, nói là "chị đại" cũng đúng. Chị gái mặc không giống ai, tay áo đồng phục đã ngắn còn xoắn lên thành sát nách, tháo hết cúc sơ mi bên trong để lộ áo ba lỗ. Váy thì có nhưng bên trong là quần ôm dài, chân gác lên ghế như mấy cô bán cá ngoài chợ.

Có lẽ trong phòng học có máy sưởi nên không lạnh lắm, mới có thể mặc như vậy.

Bây giờ, Hắn không biết làm gì nên ngồi nghe lén hai người họ nói chuyện để thu thập thông tin, nhưng càng nghe càng khó hiểu.

Đầu bảy màu: "Sư huynh, anh Long đâu rồi? Đi nãy giờ rồi?"

Chị đại: "Thằng đó hả, lúc nãy xin giấy của nhóc Hưng đi ị rồi."

Bảy màu: "Gì? Em ngồi đây lúc anh Long chưa đi mà sao không biết?"

Chị đại: "Mẹ, mày ngồi đó ôm cái gương soi mặt thì thấy ai."

Bảy màu: "Tại em không nhịn được, đẹp trai quá mà."

Chị đại: "Mày khùng!" Miệng thì chửi, chân đạp cậu ta xuống ghế.

...

Nghe hai người cãi nhau, Vũ Ngạn im lặng quay đi. Ngồi yên chưa được bao lâu, hắn lấy tay sờ khắp người. Từ trong túi quần, hắn lấy ra chiếc điện thoại cảm ứng đời cũ, không biết đã rơi vỡ bao nhiêu lần, nút nguồn không còn nhạy. Hắn nhấn vài lần điện thoại mới sáng lên, cúi người mở chức năng chụp ảnh.

Sau khi soi mặt mình, hắn thở phào nhẹ nhõm. Vẫn là khuôn mặt của mình, không nhuộm màu gì, da đen bóng, tóc chỉ hơi dài.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu:

[Cộng sự ơi...]

Tay run lên, nhíu mày nhìn xung quanh.

[Hệ thống: Anh đừng hoảng, em ở đây.]

Hắn cúi xuống, thấy một chiếc nhẫn dưới chân bàn. Nhẫn màu bạc, không có hoa văn đặc biệt. Trên nhẫn có một đường đỏ như sợi chỉ quấn quanh. Vì nó hơi rung nên hắn mới phát hiện ra.

"Mày là ai? Là giọng nói trong đầu tao à?"

[Hệ thống: Phải, anh yên tâm. Chỉ cần thực hiện nhiệm vụ, anh sẽ được trở về thế giới cũ.]

Vũ Ngạn nhếch môi: "Người thân không có, bạn bè cũng không, đến di chúc tao cũng viết rồi, về làm gì nữa."

[Hệ thống: Anh mới 30 tuổi mà đã viết di chúc rồi sao...?]

"Phòng ngừa trước thôi." Hắn ngồi thẳng dậy, lấy cuốn sách Ngữ văn trong hộc bàn ra đọc. "Bây giờ tao đang ở đây rồi."

[Hệ thống: À... Hiện tại anh đang ở thế giới 175, trong thân phận của người khiếu nại. Nhiệm vụ là không để người này chết quá sớm.]

"Đây là tiểu thuyết à?" Hắn hỏi.

[Hệ thống: Không phải. Cơ thể anh ở thế giới cũ đã chết, nên chúng tôi đưa anh đến để làm nhiệm vụ. Đây là thế giới thật. Sau khi chết, con người có thể gửi đơn khiếu nại nếu không hài lòng với cách chết của mình. Nhiệm vụ xuyên vào thân phận người khiếu nại rất nhiều, đây chỉ là một trong số đó.]

Tôn Thất Vũ Ngạn cười nhạt: "Có dịch vụ này nữa sao? Sao tao chưa thấy thông báo gì mà đã bị kéo đến đây?"

[Hệ thống: Vì ban này mới thành lập không lâu, chúng tôi rất thiếu người, gấp rút đưa anh đến mà chưa kịp thông báo. Thật xin lỗi.]

"Vậy kể về thân phận của cơ thể này đi."

[Hệ thống: Vì lý do đặc biệt, sau này dù đến thế giới nào, anh cũng dùng cơ thể của mình.]

Hắn nhướng mày: "Lý do đặc biệt?"

[Hệ thống: Phải, nhưng em không thể nói, vì đã có bảo mật.]

Hắn thầm nghĩ, hệ thống này đúng là ngây thơ, dù không nói thì chắc chắn có liên quan đến mình. Cả việc giới thiệu về dịch vụ kia nữa, không thể nào nói hết như vậy nếu không có người cho phép.

"Mày chắc làm hệ thống chưa được bao lâu hả?"

[Hả? Sao anh biết?]

"Đoán thôi."

Hệ thống không nghi ngờ, tiếp tục nói: "Người này tên Nguyễn Ngọc Hưng, 17 tuổi, học lớp 11A3. Ba mẹ mất từ nhỏ, sống với ông nội là giáo viên Sinh học đã về hưu. Hai ông cháu sống nhờ tiền lương hưu. Vì thành tích học tập tốt nên cậu ta thường dạy kèm cho các em tiểu học gần nhà để kiếm thêm tiền đi học.

Bề ngoài cậu ta là kiểu mọt sách, im lặng và nhút nhát, nhưng thực ra chỉ để tránh phiền toái không đáng có. Cậu ta biết gia đình nghèo nên càng cố gắng hơn người khác. Con người thật của cậu ta rất nóng tính, hiếu thắng và tốt bụng. Nhưng cũng vì che giấu mà mất mạng.

Hôm đó là chiều thứ bảy, sau khi dạy học xong, cậu ta định về nhà. Trên đường về, thấy bạn nữ cùng lớp bị mấy tên côn đồ quấy rối nên đã xông vào giúp. Đuổi mấy tên kia đi xong, cậu ta dặn cô bạn giữ bí mật việc mình biết đánh nhau.

Không ngờ, lúc đó trùm trường đi ngang qua, đợi cô bạn kia đi rồi thì hẹn cậu ta đánh nhau. Cậu ta tưởng trùm trường thích cô bạn kia nên muốn đánh mình, dù sao cũng chỉ là học sinh cấp ba, suy nghĩ đơn giản nên đồng ý, định hôm đó đến giải thích hoặc đánh một trận rồi xong.

Thực ra, trùm trường chỉ thấy cậu ta đánh đẹp, từ nhỏ đã học võ nên thích so tài, muốn xem ai giỏi hơn.

Khi đến chỗ hẹn, thấy trùm trường đã đợi sẵn, cậu ta đang định tiến tới thì trượt chân ngã, đầu đập vào đá. Mất máu quá nhiều mà chết."

Vũ Ngạn im lặng: "Còn tưởng là câu chuyện tình yêu máu chó."

[Hệ thống: Không ngờ...]

Hệ thống cũng không ngờ đơn khiếu nại của công ty lại như vậy. Nó chỉ là một hệ thống bình thường của Cục Xuyên Không. Khi ban lãnh đạo thông báo mỗi ban phải chọn một hệ thống đến công ty mới làm việc, ai cũng ngại, cuối cùng phải bốc thăm.

Nó là đứa xui xẻo trúng thăm, ban đầu còn vui vì nghĩ nhiệm vụ ở trường học an toàn, không phải vào thế giới nguy hiểm. Ai ngờ lại gặp thế giới phi logic như vậy. Dù sao, nó tự an ủi, chỉ cần cố gắng là được. Giờ chỉ cần hợp tác suôn sẻ với cộng sự thôi.

Nghĩ xong, nó nín thở nhìn cộng sự của, thấy hắn không phản ứng gì nên sốt ruột lên tiếng:

[Anh có ý kiến gì không?]

Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Không, chỉ là tao cũng bị cận giống chủ cũ của thân phận này?"

[Đúng vậy, dùng cơ thể của anh nhưng vẫn giữ một số đặc điểm của người khiếu nại.]

[Hệ thống: Vậy anh có muốn làm nhiệm vụ không?]

"Ừ."

Hệ thống vui mừng, tưởng phải thuyết phục hắn rất lâu mới được. Mấy tháng đi thực tập, nó gặp nhiều người chống đối hệ thống dù ban đầu đã đồng ý thực hiện nhiệm vụ. Cộng sự của nó thật tốt.

Còn hắn, thực ra không hề muốn nghiêm túc làm việc.

Hắn thầm nghĩ, vốn định nghe xong câu chuyện về người khiếu nại rồi hỏi hệ thống nguyên nhân cái chết của mình. Giờ lại cảm thấy chết rồi, nguyên nhân cũng không quan trọng nữa.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng trống.

Trong lớp, học sinh đã ồn ào nay càng náo nhiệt hơn, thu dọn đồ đạc chỉ trong chớp mắt. Thầy Ngữ văn như quả bóng xì hơi, thu dọn cặp táp, nặng nề bước ra khỏi phòng.

La Văn Tú nói: "Đi thôi." Cậu ta đeo ba lô, rồi nhảy lên ghế bên cạnh hắn, cầm luôn ba lô và điện thoại của "anh Long" nãy giờ chưa xuất hiện.

Hệ thống giới thiệu: Đầu bảy màu tên La Văn Tú, chị đại tên Võ Hoàng Thảo Quyên. Vì cái tên quá nữ tính nên chị đại không thích, bắt mọi người gọi là anh Quyên hoặc sư huynh. Người bị gọi là anh Long tên thật là Hồ Nhật Phi.

Cậu ta thích mặc váy, kiểu bên ngoài mặc váy, bên trong là quần dài. Lúc nào cũng yểu điệu nên bị La Văn Tú trêu chọc gọi là anh Long.

Ba người này là bạn từ nhỏ của Nguyễn Ngọc Hưng, chơi chung từ mẫu giáo, lên cấp ba vẫn học cùng trường. Sư huynh là người lớn tuổi nhất, luôn chăm sóc mọi người, học cùng khối vì hồi mẫu giáo học trễ một năm.

Theo lời hệ thống, sư huynh nhìn bề ngoài ngổ ngáo nhưng thực ra rất dịu dàng.

Vũ Ngạn bước chậm theo dòng người, cùng hai người đi tìm Hồ Nhật Phi ở nhà vệ sinh nam, nghe vậy thì muốn bật cười. Lúc nãy không thấy sư huynh đá đầu bảy màu xuống ghế sao?

Nhà vệ sinh nam của trường xây ở cuối hành lang, bên cạnh cầu thang. Nhà vệ sinh nữ thì ngược lại, ở phòng đầu tiên của tòa nhà. Mỗi tầng đều giống nhau. Họ chia ra mỗi người đi một tầng để tìm người. Hắn đi tầng ba, sư huynh đi tầng hai, La Văn Tú đi tầng trệt và tầng một. Nếu tòa này không có sẽ qua tòa khác.

"Nhật Phi! Nhật Phi!" Hắn đi dọc hành lang, gọi lớn. Giờ đã qua 15 phút sau giờ tan học, không còn ai nên tất nhiên người cần tìm cũng không thấy. Hắn định qua tòa nhà bên cạnh thì nghe tiếng gọi từ tầng dưới:

"Hưng, ở đây! Mau xuống đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro