Những câu chuyện cổ tích phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5 Truyện "Chú lính chì dũng cảm"

Ngày xưa, có hai mươi lăm anh lính chì, họ là anh em ruột, vì họ được đúc ra từ một cái muỗng chì cũ. Họ mang trên vai mỗi người một cây súng trường, mặc bộ quân phục xanh nẹp đỏ rất oai vệ, và đứng trong tư thế nghiêm, mắt nhìn thẳng phía trước. Tiếng nói mà các anh lính chì nghe lần đầu tiên trong đời, là khi chiếc hộp được khui ra, một em bé nhìn thấy các anh, đã vỗ tay reo lên thích thú: “Các chú lính oai quá!” Hôm đó là ngày kỷ niệm sinh nhật của em, và em được tặng các anh lính chì.

Em bé chẳng mất nhiều thì giờ để sắp các anh lính chì lên bàn mình. Hai mươi lăm anh trông hoàn toàn giống nhau, trừ một anh chàng chỉ có một chân. Số là, anh này ra đời sau cùng, người thợ không đủ chì để cho anh có cả hai chân, đành vậy! Tuy thế, anh lính cụt vẫn đứng nghiêm chỉnh trên một chân của mình như các anh kia, và cũng do thế mà anh ta sau này trở nên nổi tiếng hơn. .

Trên chiếc bàn mà các anh vừa được đặt lên, có cơ man nào là đồ chơi đẹp mắt; nhưng vật làm các anh chú ý nhất là tòa lâu đài bằng giấy cạc tông rất huy hoàng và tỉ mỉ. Bạn có thể nhìn qua những khung cửa sổ bé xíu để thấy bên trong. Bên ngoài là hàng cây nhỏ bao quanh một miếng kính soi giả làm hồ nước, mặt hồ phản chiếu hình những con thiên nga bằng sáp đang bơi lội trên đó. Nhìn chung, cảnh trí rất nên thơ, nhưng vật xinh xắn nhất là một cô bé đứng ở cửa toà lâu đài. Cô bé cũng được cắt bằng giấy bìa, cô mặc bộ váy bằng voan mỏng, có sợi đăng ten màu xanh quanh vai áo. Cô đứng xoè hai tay ra trong một tư thế đang múa ba lê -Cô là một nữ vũ công mà- một chân cô giơ cao lên khuất phía sau làm anh lính chì tưởng cô cũng bị cụt chân như mình.

“Phải chi ta lấy được cô bé này làm vợ.” Anh nghĩ, “Nhưng cô ta trông sang trọng quá; cô ở trong tòa lâu đài, còn ta chỉ có chiếc hộp mà chen chúc những hai mươi lăm anh em. Ta chẳng có chỗ xứng đánh cho nàng; nhưng được thôi, ta sẽ làm cho nàng dần thích nghi.” Anh dựa người ra trên một chiếc hộp khác, thoải mái nhìn ngắm cô nàng kỹ hơn, trong khi cô vẫn cứ múa trên một chân mà vẫn giữ thăng bằng.

Ðến tối, cậu bé cất các anh lính vào hộp đậy lại, để sót anh lính cụt chân; cả nhà đi ngủ. Bây giờ mới là lúc các đồ chơi sống lại và cùng nhau vui đùa; chúng thăm viếng trò chuyện với nhau, đám này thì chơi banh, đám kia thì vật lộn, ôi thôi đủ thứ vui náo nhiệt. Từ trong hộp, các anh lính chì nghe tiếng ồn ào, đâm ra nào nức tìm cách chui ra, nhưng họ không làm sao mở được nắp hộp. Trên bàn, mọi vật đang nhảy múa, nhào lộn, ngoài hai nhân vật vẫn cứ đứng yên lặng từ trước đến giờ, đó là cô vũ nữ và anh lính chì cụt chân bị cậu bé bỏ quên. Cô nàng vẫn ở trong tư thế múa ba lê, với một chân nhón lên và một chân khác hắt về phía sau; anh lính chì cũng đứng trên một chân đăm đăm nhìn cô nàng một cách say mê.

Thình lình, chuông đồng hồ gõ mười hai tiếng, báo hiệu nửa đêm. Pốp! một tiếng động vang lên. Một chiếc hộp bật mở ra, lò xo bung lên, hiện ra một chú quỷ đen nhỏ xíu.

“A! Tên lính chì! Mi để mắt mũi đâu mà không né ta ra hử?” Tên quỷ hách dịch hỏi.

Anh lính giả ngơ không thèm trả lời.

“A! Tay này ngon nhỉ! Ðể sáng mai mày biết sẽ biết tay ta.” Con quỷ dọa.

Ðến sáng hôm sau, cậu bé thức dậy lật đật lôi các anh lính chì ra sắp trên thành cửa sổ. Chẳng biết có phải do lời nguyền rũa của con quỷ đen tối qua, hay vì một ngọn gió vô tình, cửa sổ bật mở, anh lính chì cụt chân rơi xuống đất từ căn phòng ở trên tầng lầu ba.

Thật là khủng khiếp cho anh, anh chúi đầu xuống đất, may có chiếc nón lính đở cho anh khỏi vỡ sọ, cái chân độc nhất chỉa thẳng lên trời. Cậu bé và tên tớ trai chạy xuống lầu tìm anh, nhưng chúng không trông thấy được, vì anh bị kẹt giữa hai phiến đá lót đường. Phải chi anh chịu khó lên tiếng, may ra cậu bé đã cứu được; nhưng anh lính này tôn trọng kỷ luật nhà binh, không thể la lên khi đang ở trong tư thế nghiêm chỉnh.

Trời bổng đổ mưa, càng lúc mưa càng lớn hạt. Nước chảy thành dòng dọc theo ven đường. Khi mưa tạnh, có hai cậu học trò tình cờ đi qua đó.

“Ê! coi kià! Có một anh lính chì! Ðể ta nhặt lên chơi.” Chúng xé giấy tập, xếp thành một con thuyền và đặt anh lính chì vào đó, xong thả cho trôi theo dòng nước. Chúng vừa chạy theo vừa vỗ tay khoái trí.

Trời đất thiên địa ơi, sóng gió chi mà dữ thế. Mưa thì cứ lai rai từng chập. Con thuyền tròng trành muốn lật nhiều lần, và có lúc xoay tròn quanh xoáy nước. Anh lính chì sợ chết điếng, nhưng vẫn phải tỏ ra dũng cảm; anh không hề biểu lộ ra mặt mà vẫn chững chạc đứng với cây súng trường trên vai như đang thi hành lệnh gác. Chiếc thuyền giấy bỗng chui vào một con đường hầm tăm tối, có lẽ cũng tối như trong chiếc hộp của anh.

“Ta đang ở đâu thế này?” Anh nghĩ. “Chắc là con quỷ đen nó ám hại mình! phải chi có cô nàng ở với ta trên chiếc thuyền này thì dù có chui xuống địa ngục ta cũng cam lòng.”

Một con chuột cống từ đâu chui đến.

“Ðưa coi giấy thông hành? Có không thì bảo?”

Anh lính im lặng, nắm chặt báng súng; thuyền cứ trôi, con chuột chạy theo sát phía sauu, nó nghiến răng tru lên: “Chận nó lại, chận lại, tên gián điệp không có giấy thông hành, nó lại chẳng biết mật khẩu.”

Giòng nước trôi nhanh hơn đẩy thuyền đi xa, anh lính đã thấy ánh sáng ở cuối đường hầm, nhưng cùng lúc anh nghe những tiếng gầm vang dội, tiếng gầm khủng khiếp đủ cho những kẻ bạo gan nhất cũng phải rùng mình. Bạn thử tưởng tượng coi! Nơi cuối hầm, giòng nước thông ra một cái vịnh lớn, nước ở đây tuôn ra như một cái thác, ai mà chịu đựng nổi bị phóng nhào xuống với một tốc độ khủng khiếp thế.

Anh lính chì lo sợ nhìn miệng cống càng lúc càng gần mà không sao dừng thuyền lại được. Chiếc thuyền nhào xuống thác nước; anh lính cố hết sức mình đứng thật vững chờ việc gì tới sẽ tới.

Thuyền quay đi mấy vòng rồi rơi tõm xuống, nước tràn ngập khoang thuyền kéo nó chìm dần xuống đáy vực. Anh lính đứng bất lực nhìn nước ngập dần từ chân cho đến cổ. Cuối cùng nước tràn qua đầu anh- Trong phút cuối cùng đó, anh nghĩ đến cô vũ nữ xinh đẹp mà anh không bao giờ còn gặp lại, bên tai anh như có tiếng hát một khúc quân hành,

Ngày bao hùng binh tiến lên….

Bờ cõi vang lừng câu quyết chiến…

Thuyền chìm hẳn, và anh lính chì đáng thương đang chơi vơi giữa màn nước thì một chú cá bơi đến, đớp trọn anh vào bụng.

Trong bụng cá tối ơi là tối, vả lại nó chật quá, chẳng cọ quậy gì được. Anh lính chì vẫn nghiêm trang giữ đúng tư thế người lính gác. Hồi lâu, anh cảm thấy như con cá quẫy mạnh mấy cái rồi bất động, mắt anh bỗng loá lên vì một tia sáng rọi vào. Lần nữa, anh lính thấy lại ánh sáng mặt trời, anh nghe có tiếng nói: “-! một anh lính chì!”

Hoá ra chú cá bị sa lưới, bắt mang ra chợ bán. Một chị sen mua cá, đem về làm thịt, vừa mổ bụng ra thì bắt gặp anh lính của chúng ta. Chị ta móc anh chàng ra, đem khoe với mọi người và kể chuyện về cuộc phiêu lưu kỳ thú của anh lính kết thúc trong bao tử con cá. Anh lính thì chẳng thấy vui và hãnh diện chút nào. Chị sen đem anh đặt lên bàn. Lạ thay, anh lính thấy lại cảnh vật cũ, cũng em bé chủ nhân của anh ngày nào, cũng những thứ đồ chơi xinh xắn và nhất là cô vũ nữ còn đứng múa một cách duyên dáng bên cổng tòa lâu đài bằng giấy bìa các tông.

Nàng vẫn đứng trên một bàn chân, hai cánh tay xòe ra, chân kia duỗi thẳng phía sau. Anh lính nhìn nàng và thấy đôi mắt nàng cũng nhìn lại mình, nhưng họ không nói với nhau một lời. Bổng dưng, một đứa bé -bạn cậu chủ nhà- chụp lấy anh lính chì, không thèm giải thích lấy nữa lời, quẳng anh vào trong lò sưởi đang cháy rực. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính tên quỷ lùn đã buông lời nguyền độc địa cho anh. Anh lính đứng giữa ngọn lửa, cháy sáng lên, anh thấy nóng bừng bừng. Anh chẳng phân định được là cái nóng của bếp lửa hay là nhiệt huyết trong tâm hồn anh. Màu da anh từ từ đổi từ xám sang đỏ hồng; anh vẫn đứng nhìn về cô vũ nữ và thấy cô nhìn anh. Sức nóng làm anh chảy tan ra thành chất chì lỏng nhưng anh vẫn cố giữ thân mình đứng thẳng băng, tay nắm chắc báng súng.

Cửa chợt mở, một cơn gió thổi tung cô vũ nữ vào đống lửa, áo quần cô bắt cháy và cả cô nữa, cô cũng cháy tiêu ra tro, bên cạnh anh lính chì dũng cảm.

Sáng sau, người tớ gái quét lò sưởi, tìm thấy một cục chì có hình dạng một trái tim nhỏ xíu nằm giữa đám tro tàn của cô vũ nữ.

Chap 6 Truyện "Cô bé bán diêm"


Vào buổi đêm giáng sinh ngày ấy, bên ngoài trời những bông tuyết cứ triền miên rơi mãi mà không dừng, những cơn gió lạnh thấu xương lại tô điểm hơn cho cái ngày giáng sinh vô cùng đặc biệt trong năm, cái ngày mà chúa sinh ra đời… Có một cô bé, trên tay ôm một bao giấy, bên trong là những hộp diêm còn mới cứng. Cô bé ấy vừa đi lại trên phố vừa cất cao giọng nói của mình để mời rao.

Đêm ấy trời thật lạnh, tất cả mọi người đều ở nhà, quây quần ở bên lò sưởi cùng gia đình đón chào giáng sinh, còn những đứa bé thì lại náo nức mong chờ ông già Noel đến cùng với những món quà.
Nhưng cô bé của chúng ta, cô lại phải lẻ loi với đôi chân trần, chịu đựng cái rét cắt da cắt thịt, lê bước qua từng con phố để ra bán những hộp diêm nho nhỏ. Cô cũng có một đôi dép khá cũ nát, nhưng đám trẻ nghịch ngợm đã vứt đi mất vào buổi sáng ngày hôm nay rồi.

Trời càng về khuya thì không khí lại càng lạnh lẽo hơn, đôi chân trần của cô bé cũng đã tím ngắt hết cả. Ở trên phố, tất cả mọi người đều đang hối hả bước nhanh chân để có thể trở về nhà nhanh hơn. Và chẳng có người nào có thời gian chú ý tới cô, mặc cho đôi mắt ngây thơ chất đầy van xin và ngại ngùng vẫn luôn ngước nhìn họ.

Chẳng hiểu tại sao, hôm nay cô bé vẫn chỉ bán giá một xu cho một hộp diêm như mọi ngày, nhưng mà cả ngày nay lại chẳng có một người nào hỏi tới. Là bởi vì họ quá vô tâm, hay là do họ đang vội vã?

Đêm tới, tuyết rơi lại càng nhiều thêm, khắp mọi nơi đều bao phủ bởi một tấm thảm trắng xóa từ tuyết. Và cô bé bán diêm cũng đã kiệt sức rồi, đôi chân trần của em tê buốt, chẳng còn bất kì cảm giác gì nữa.

Ngay lúc này, cô bé cũng chỉ ước một điều rất nhỏ nhoi thôi, đó chính là được về nhà, được cuộn tròn mình trong góc nhỏ trên chiếc giường cũ nát, cô bé muốn được ngủ một giấc dài cho tới tận sáng để có thể bỏ quên cái lạnh, cái đói đang bao phủ cả người mình. Tuy nhiên, khi nhớ tới việc mình bị mắng nhiếc, bị đòn roi từ người cha của mình, cô bé liền rùng mình, một nỗi sợ hãi chồm tới bao phủ cả thân thể gầy gò, đánh tan mọi lạnh giá, cô bé lại cất bước, những bước chân nặng nhọc trên phố vắng.

Đi một quãng thì cô bé khựng người lại ngắm nhìn những ngôi nhà tỏa ra sự ấm cúng ở hai bên đường. Trong mỗi căn nhà ấy đều có một cây thông Noel được trang trí lộng lẫy, đám trẻ treo đầy những chiếc bít tất để nhận quà tặng, nơi thì đèn điện đua nhau nhấp nháy, nơi thì tỏa ra hương thơm khó cưỡng từ những chiếc bánh mới ra lò nóng hổi và thơm lừng. Có nhà còn dọn cả một bàn có đầy đủ nào gà tây, nào rượu ngon, lại còn đủ thứ bánh ngọt và trái cây ngon lành nữa.

Cô bé bất giác mà nuốt nước bọt, đôi mắt đột nhiên hoa lên, tay chân đều bủn rủn cứ run lên từng đợt. Đột nhiên cô bé cảm thấy đói bụng và lạnh lẽo hơn bất cứ khi nào. Đôi bàn tay gầy yếu cứ cố gắng xiết chặt cơ thể, mong giữ lấy chút hơi ấm mỏng manh. Cô bé lại tiếp tục lê bước trên đôi chân đã lạnh cóng, trong tiếng nhạc rộn ràng của giáng sinh ấy, một mình cô lạc lõng giữa dòng đời, cô đơn giữa sự vui mừng hồ hởi đón chào ngày chúa sinh ra đời của tất cả mọi người…

Suốt ngày hôm đó em chẳng bán được một hộp diêm nào, cũng chẳng có người nào tốt bụng bố thí thứ gì cho em. Cô bé đáng thương phải chịu cảnh đói rét ấy vẫn phải lê những bước dài nặng nhọc trên đường, chịu đựng bầu trời tuyết rơi lạnh đến thấu xương ấy để mong bán được vài hộp diêm nhỏ. Mái tóc của em xõa dài trên lưng, được phủ lên một tầng bông tuyết trắng xóa và lạnh buốt, nhưng em cũng chẳng để ý, bởi vì giờ đây em đã chẳng cảm nhận được gì nữa rồi.

Tất cả mọi nhà, tất cả các cửa sổ đều sáng rực ánh đèn màu, khắp các con phố to ngõ nhỏ đều quanh quẩn mùi thơm của ngỗng quay. Bởi vì là đêm giáng sinh nên tất cả mọi nhà đều vui vẻ tổ chức ăn uống rất linh đình.

Trông thấy những khung cảnh ấy khiến cô bé nhớ lại những tháng ngày trước kia, lúc người bà yêu quý và hiền từ của em vẫn còn sống. Khi ấy, vào mỗi dịp giáng sinh, bà và em lại vui vẻ cùng nhau ở nhà đón mừng giáng sinh, trong nhà của em cũng có bánh thơm, cũng có ngỗng quay, và cũng có cả quả ngọt nữa.

Thật không may là, thần chết đã tới và đem bà đi xa mãi mãi, tài sản của bà bị người cha của em tiêu tán đến hết, em cũng bị buộc phải rời khỏi ngôi nhà ấm áp và xinh đẹp, ngôi nhà với những dây trường xuân bao bọc, để rồi phải chuyển tới một cái xó tối tăm và bẩn thỉu. Hằng ngày em còn phải chịu những trận đòn roi điếng người, nghe những lời chửi mắng thậm tệ của người cha.

Quá mệt mỏi, cô bé liền đem theo đống diêm của mình ngồi nép vào góc tường ở giữa hai căn nhà, em thu lại đôi chân, vòng tay ôm chặt mong xua bớt cái rét lạnh kia, nhưng mà càng lúc thì em lại càng thấy rét hơn nữa.

Giờ em rất muốn được trở về nhà của mình, nhưng mà em lại không thể về được, bởi vì nếu em không thể bán được bao diêm nào, hoặc là chẳng được người ta bố thí cho đồng xu nào. Nếu như mà em cứ thế trở về thì chắc chắn người cha của em sẽ lại mắng nhiếc, đánh đập em dã man.

Hơn nữa, dù em có trở về thì cũng vẫn cứ rét lạnh như thế, bởi vì hai cha con của em sống ở phía trên gác, dù đã dùng giẻ để bịt vào những khe hở trên vách, nhưng như vậy cũng chẳng đủ để ngăn cản những cơn gió lạnh rít gào, luồn lách vào trong nhà. Và giờ thì đôi tay của em cũng tê cứng lại rồi.

Chà! Lúc này giá như mà được quẹt lấy một que diêm lên để sưởi ấm, giá như mà em có thể được quẹt lấy một que diêm lấy lửa hơ đôi bàn tay đã lạnh cóng này thì tốt biết mấy.

Sau cùng thì cô bé cũng đánh liều mà lấy một que diêm ra quẹt. Que diêm rất nhanh liền bén lửa, ngọn lửa ban đầu có màu xanh lam, sau đó thì dần chuyển sang màu xanh biếc, và rồi thì biến thành màu trắng rực hồng ở quanh que gỗ, ánh lửa sáng chói nhìn rất vui mắt.

Cô bé vội vàng giơ đôi bàn tay của mình vòng quanh que diêm đang cháy rực. Chà! Từ ngọn lửa nhỏ tỏa ra hơi ấm tuyệt vời! Em có cảm giác như là mình đang ngồi trước chiếc lò sưởi đang cháy rực vậy, vô cùng ấm áp. Bên trong lò thì những thanh củi cứ đua nhau cháy nhìn đến là thích mắt, nó tỏa ra từng luồng hơi ấm rất dỗi dịu dàng. Cảm giác dễ chịu vô cùng.

Trời càng ngày càng giá rét, khi tuyết trắng bao phủ khắp mọi nơi, những cơn gió lạnh rít gào liên tục, nếu như lúc này có thể ngồi bên cạnh lò sưởi để sưởi ấm thì tuyệt vời làm sao!

Em vừa duỗi đôi chân ra định sưởi ấm thì bỗng nhiên lửa trên que diêm vụt tắt, và chiếc lò sưởi ấm áp cũng biến mất. Và em chợt nhận ra mình vẫn đang ngồi ở giữa trời giá rét cùng với que diêm tàn ở trên tay. Rồi em lại giật mình mà nhớ tới chuyện người cha giao cho em việc đi bán những bao diêm, đêm nay nếu em trở về tay không thì đảm bảo người cha sẽ đánh đòn em rất tàn nhẫn.

Cô bé đánh liều và quẹt thêm một que diêm nữa, que diêm lại bùng cháy, giờ thì hai bức tường bên cạnh em đột nhiên biến thành tấm rèm vải màn, em có thể nhìn thấy được tất cả ở bên trong nhà. Bên trong, bàn ăn chất đầy những món ăn ngon, có một con ngỗng quay tỏa hương thơm lừng, còn có những bát đũa sứ rất đẹp đẽ, mà chiếc khăn trải bàn trắng tinh, có những giỏ đựng đầy hoa quả, còn có cả những ổ bánh mì mới ra lò nóng hổi.

Kì lạ thay, con ngỗng kia đột nhiên lại nhảy ra khỏi đĩa, còn đem theo dao ăn, phóng sết ở trên lưng và tiến tới phía của em. Đột nhiên que diêm này cũng vụt tắt và những tấm rèm em nhìn thấy lại trở thành hai bức tường gạch lạnh lẽo, và ngoài trời kia thì tuyết vẫn buông xuống dày đặc.

Và thực thế cuối cùng cũng thay thế tất cả mộng mị, em chẳng có được lò sưởi, em cũng không có được bàn ăn ngon, chẳng có con ngỗng quay thơm lừng, cũng chẳng có nổi một ổ bánh ngọt mới nướng. Mọi thứ em nhìn thấy chỉ toàn là ảo ảnh em tưởng tượng ra.

Còn thực sự xung quanh em thì vẫn là con phố vắng vẻ và lạnh lẽo, phủ kín tầng tuyết dày, lùa vào những cơn gió lạnh buốt. Một vài người còn trên phố thì cũng đang cố rảo nhanh bước chân để về nhà, hoặc là tới những nơi hẹn vui vẻ, ấm áp khác. Chẳng có bất kì người nào chú ý đến cô bé bán diêm đang thu người trong góc nhỏ, hình như là đối với họ thì em chỉ là vô hình mà thôi.

Cô bé lại rút tiếp một cây diêm khác ra để quẹt, diêm lại bốc cháy rất rực rỡ, đột nhiên em nhìn thấy trước mắt có một cây thông noel lớn vô cùng, ở chung quanh cây thông gắn đầy những vật trang trí lấp lánh, còn có những dây đèn nháy nhiều màu trông rất thích mắt, trên những cành lá xanh tươi còn cắm đầy những cây nến to được thắp sáng.

Em liền đưa tay để chạm về phía cây thông… nhưng mà chưa kịp chạm tay tới thì que diêm lại vụt tắt. Và rồi tất cả đèn nháy, nến sáng đều hóa thành những ngôi sao bay vụt lên trên trời cao.

Chắc là vừa có ai đó qua đời, cô bé bán diêm liền tự nhủ như vậy. Bởi vì trước kia lúc bà nội của em chưa mất, bà thường hay kể với em: “Mỗi khi trên trời cao xuất hiện thêm những vì sao thì chính là lúc có thêm những linh hồn mới bay về trời, cùng đến với chốn thiên đàng”.

Em lại tiếp tục quẹt thêm một que diêm khác, khi ánh sáng từ que diêm lan tỏa khắp không gian xung quanh thì em lại trông thấy bà nội em rõ ràng đang cười rất hiền với em. Cô bé vô cùng mừng rỡ liền reo lên:

– Bà ơi bà! Bà hãy cho cháu theo với! Cháu biết là khi que diêm này tắt đi thì bà sẽ biến mất, bà cũng sẽ biến mất y như lò sưởi, ngỗng quay và cả cây thông noel lúc trước nữa. Nhưng cháu cầu xin bà, bà đừng bỏ cháu ở lại nơi này một mình. Trước kia khi bà còn sống, cháu và bà đã sống cùng nhau vui vẻ biết nhường nào, bà cũng từng nói với cháu là nếu như cháu ngoan thì ngày nào đó bà sẽ về gặp cháu. Bà ơi bà! Cháu rất muốn được đi theo bà! Vì thế bà hãy cầu xin thượng đế giúp cháu với, cháu tin là ngài sẽ không đành lòng mà từ chối thỉnh cầu này của cháu!

Que diêm cuối cùng cũng cháy rụi, và ngọn lửa dần vụt tắt, ảo ảnh về bà của cô bé trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo cũng dần biến mất. Cô bé vội vàng lôi hết số diêm của mình ra và quẹt, em chỉ muốn níu kéo hình ảnh của bà.

Những que diêm ấy cứ nối tiếp mà tỏa sáng, ánh sáng rực rỡ và ấm áp đến kì lạ. Và em cũng chưa bao giờ được nhìn hình ảnh của bà mình đẹp đẽ, to lớn đến như vậy. Bà cười hiền hậu, tiến tới nắm lấy đôi tay gầy gò của em, và rồi hai bà cháu bay về trời cao, về nơi không có những trận đòn roi kinh người, không có những đói rét lạnh giá. Họ cùng nhau bay về thiên đàng, cùng về bên thượng đế.

Buổi sáng hôm sau, bên ngoài vẫn được phủ kín một tầng tuyết dày, những tia nắng mặt trời xuất hiện và một bầu trời cao xanh ngắt một màu. Tất cả mọi người đều vui vẻ mở cửa ra khỏi ngôi nhà ấm áp của mình.

Và cũng trong buổi sáng buốt giá ấy thì người ta nhìn thấy được ở trong góc tường nhỏ, nơi ấy có cô bé bán diêm đang ngồi ở đó, đôi má em ửng hồng, còn đôi môi em thì mang một nụ cười rất hạnh phúc. Và em đã chết, em chết vì đói, em chết vì lạnh, em chết ngay trong đêm giáng sinh.

Cô bé ấy ngồi giữa một đống những bao diêm, còn có một bao diêm đã đốt hết. Tất cả mọi người đều kháo rằng: “Con bé chắc là muốn được sưởi ấm lắm”. Nhưng có một điều mà không một ai có thể biết, đó là những thứ kì diệu em đã nhìn thấy khi ánh lửa từ những que diêm đó bùng cháy, đặc biệt là hình ảnh hai bà cháu nắm tay nhau cùng bay lên trên trời cao, cùng nhau đón đầu năm mới tốt đẹp.

Chap 7 Truyện "Nàng tiên trong ống tre"

Thuở xa xưa ở Nhật Bản, có một lão tiều phu chuyên nghề đốn củi. Một ngày nọ, khi đang ở trong rừng, ông phát hiện một đốt tre phát ra những tia sáng vàng rực rỡ. Hiếu kì, ông đến gần nhìn cho rõ.

Trong đốt tre phát sáng ấy là một bé gái nhỏ rất đáng yêu. Vợ chồng ông vốn không con cái nên ông bèn bế đứa trẻ về nhà và nuôi nấng yêu thương. Họ đặt tên cho bé là Kaguya Hime. Vào thời gian đó, cứ mỗi lần ông lên rừng thì đốn củi đến đâu, vàng ào ào tuôn ra đến đấy. Chẳng mấy chốc mà vợ chồng ông trở nên giàu có.

Thật kì diệu là chỉ trong vòng 3 tháng, Kaguya Hime lớn rất nhanh và trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Sắc đẹp của nàng vang khắp đất nước. Rất nhiều những chàng trai trẻ lặn lội đường xa đến ngỏ lời cầu hôn nhưng nàng đều từ chối. Chỉ còn lại 5 người quyết không nản lòng. Kaguya Hime bèn đưa ra những điều kiện và nàng chỉ bằng lòng kết hôn với người nào có thể thực hiện được điều nàng muốn. Nàng yêu cầu họ tìm cho nàng những thứ chẳng tồn tại trên đời này, và vì vậy mà 5 kẻ cầu hôn nọ đều thất bại quay về.

Cùng lúc ấy, nhà vua cũng nghe về sắc đẹp của Kaguya Hime nên quyết định phải cưới cho được nàng về làm hoàng hậu. Nhưng cả ngài cũng bị nàng từ chối. Nhà vua bèn sai quân lính bắt nàng về cung thì bất thình lình, nàng biến mất. Nhà vua chợt nhận ra ở Kaguya Hime có một điều gì đó đặc biệt khác thường và ngài hiểu đó là lí do mà ngài thất bại.

Ba năm trôi qua, Kaguya Hime ngày càng xinh đẹp hơn. Mùa xuân năm ấy, nàng bắt đầu u sầu vào mỗi đêm trăng tròn. Nàng cứ thẩn thờ nhìn trăng mà nước mắt lăn dài. Lão tiều phu lo lắng hỏi thì nàng trả lời rằng :”Thật ra, con đến từ cung trăng, do mắc lỗi mà bị đày xuống trần. Nhưng bây giờ là lúc con phải trở về. Con sẽ rất nhớ mọi người ở đây, đó là lí do vì sao con buồn”

Ông lão vô cùng buồn phiền, ông không muốn xa cô con gái yêu nên bèn tìm đến nhà vua hỏi ý kiến. Vào một đêm trăng tròn, nhà vua sai lính đến bắt Kaguya Hime. Bất thình lình, bầu trời bỗng nhiên rực sáng. Sứ giả đến từ cung trăng cỡi mây đáp xuống, trên người khoác những bộ xiêm y rực rỡ đủ màu. Lúc đó, binh lính nhà vua sững sờ, đánh mất cả nhuệ khí. Sứ giả dìu Kaguya Hime lên kiệu lớn và khoác cho nàng chiếc áo lông. Và cứ thế nàng bay về cung trăng để lại nỗi nhớ thương cho bao người.

Chap 8 Truyện "Công chúa ngủ trong rừng"


Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi nọ có một đức vua và hoàng hậu sống với nhau rất hạnh phúc. Tuy thế, mãi mà họ vẫn chưa có con. Ngày nào hai người cũng thầm mong ước: “Ước gì chúng ta sinh được một đưa con nhỉ!”

Một hôm, khi hoàng hậu đang tắm thì bỗng từ đâu một con ếch nhảy tới bên và nói với bà: “Điều nhà vua và hoàng hậu mong ước bấy lâu sắp trở thành sự thực. Năm nay bà sẽ hạ sinh một cô con gái kháu khỉnh”.

Quả nhiên đúng như lời ếch đã tiên tri, hoàng hậu của chúng ta hạ sinh một cô công chúa bé nhỏ xinh đẹp tuyệt trần. Nhà vua vô cùng sung sướng nên đã mở hội ăn mừng trên toàn vương quốc. Ông cho mời tất cả họ hàng thân thuộc cùng các bà mụ đến để họ có thể chúc phúc và tận tâm săn sóc, thương yêu công chúa bé nhỏ.

Trong vương quốc bấy giờ có tất thảy mười ba bà mụ. Nhưng nhà vua của chúng ta lại đãng trí chỉ gửi thiệp mời tới mười hai bà thôi.

Lễ hội chúc phúc cho công chúa diễn ra rất linh đình và vui tươi. Mười hai bà mụ đến bên nôi ngắm nhìn và niệm chú chúc mừng công chúa: Bà đầu tiên chúc nàng đức hạnh, bà thứ hai ban cho nàng sắc đẹp, bà thứ ba chúc công chúa có được sự giàu sang … Lần lượt các bà mụ chúc phúc cho nàng những điều tốt đẹp nhất mà bất cứ ai trên trần gian cũng phải mơ ước.
Khi bà thứ mười một vừa dứt lời chúc tụng thì bỗng bà mụ thứ mười ba xuất hiện. Vì cảm thấy tổn thương khi không được đức vua mời tới dự tiệc, bà ta muốn trả thù. Bà ta hầm hầm lao tới bên nôi công chúa bé nhỏ rồi hét lên một lời nguyền độc địa:

– Khi vừa tròn mười lăm tuổi con bé này sẽ bị chết bởi mũi quay sợi đâm vào tay!
Nguyền rủa xong bà ta bỏ đi trước ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của mọi người. Lúc này bà mụ thứ mười hai bước ra, bà vẫn chưa gửi lời chúc tới công chúa. Tuy không thể giải được lời nguyền độc địa kia nhưng bà có thể làm giảm nhẹ nó. Bà nói:

– Công chúa xinh đẹp của chúng ta sẽ không chết, nàng chỉ ngủ một giấc dài trăm năm.

Năm tháng trôi qua, tất cả những lời chúc của các bà mụ giờ đã trở thành sự thực: công chúa xinh đẹp, thông minh, nhu mì, đoan trang khiến ai gặp cũng phải yêu quý nàng. Còn vua cha do quá ám ảnh bởi lười nguyền nên đã ra lệnh cấm kéo sợi trong cả nước.

Nhưng chuyện rồi cũng xảy ra đúng vào ngày công chúa tròn mười lăm tuổi trăng rằm. Hôm ấy, công chúa đang dạo chơi lang thang khắp cung điện, nàng còn tạt vào xem tất cả các phòng ốc. Đi mãi, cuối cùng nàng bắt gặp một chiếc cầu thang, nàng tò mò trèo lên từng bậc thang xoáy trôn ốc chật hẹp và nhìn thấy một chiếc cửa nhỏ. Nàng mở cửa. Trong căn buồng cũ kỹ có một bà già đang ngồi chăm chú kéo sợi. Nàng lễ phép hỏi:
– Cháu xin chào bà, cho cháu hỏi bà đang làm gì đấy ạ?

Bà lão đáp lời mà đầu không ngẩng lên:

– Bà đang kéo sợi.

– Thế cái gì nhảy nhanh như cắt thế kia hở bà?

Vừa mới sờ vào xa kéo sợi thì công chúa tội nghiệp bị mũi quay đâm vào tay. Nàng ngã xuống chiếc giường ở cạnh đó và thiếp đi. Lời nguyền của bà mụ thứ mười ba hiệu nghiệm.
Cũng ngay lúc đó, cả cung điện cũng rơi vào một giấc ngủ triền miên. Vua, hoàng hậu và cả triều đình cũng lăn ra ngủ. Đến cả các loài vật nuôi trong chuồng, chó đang chạy ngoài sân, chim bồ câu đậu trên mái nhà, tất cả đều say ngủ. Gió ngừng thổi. Cây cối trước lâu đài không một chiếc lá rụng.

Thế rồi ngày này qua ngày khác, năm nối tiếp năm, xung quanh lâu đài, bụi hồng gai mọc mỗi ngày một rậm rạp chả mấy chốc đã phủ kín cả lâu đài. Lâu dần trong miền vương quốc ấy, người dân sống lâu truyền miệng lại lại với nhau là có một bông hồng xinh đẹp đang say ngủ nơi đây. Người ta gọi nàng là công chúa Hồng Hoa.

Năm tháng trôi đi, một ngày đẹp trời kia lại có một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú dạo bước qua nơi này. Chàng tình cờ trò chuyện với một ông lão và được ông kể lại rằng sau đám bụi gai rậm rạp kia là một tòa lâu đài, ở đó có nàng công chúa xinh đẹp tên là Hồng Hoa đang say ngủ đã được trăm năm. Có rất nhiều người đã liều mình xông vào đó để cứu nàng nhưng đều không thể quay về. Hoàng tử nghe xong câu chuyện cảm thấy rất tò mò, chàng quyết tâm gạt những bụi gai đam tua tủa để đi vào lâu đài tìm cho được nàng công chúa ngủ trong rừng bất chấp sự thất bại của những người khác.
Lúc này cũng là khi thời hạn một trăm năm kết thúc, đã đến lúc công chúa Hồng Hoa tỉnh giấc. Hoàng tử tiến lại gần thì chỉ thấy những bông hồng nở tươi như chào đón chàng và giãn lối để chàng đi khỏi bị xây xát. Chàng đi qua tới đâu bụi hồng gai khép kín lại đến đó.

Vào tới nơi, chàng ngạc nhiên thấy ngựa và chó đang nằm ngủ ngoài sân. Trên mái nhà, chim bồ câu rúc đầu vào cánh lặng lẽ. Chàng bước vào bên trong thì bắt gặp các bác đầu bếp, những cô hầu gái đang ngủ trong tư thế làm việc xưa kia của họ. Chàng đi vào điện chính thấy cả triều đình đều ngủ. Trên ngai vàng vua và hoàng hậu cũng đang ngủ. Mọi thứ im lặng tới nỗi có thể nghe thấy rõ hơi thở của chính chàng.

Tiếp tục đi, chàng tới căn phòng nơi công chúa Hồng Hoa ngủ. Chàng mở cửa bước vào và nhìn thấy nàng nằm đó, mắt nhắm như đang ngủ, môi vẫn đỏ và da nàng vẫn hồng hào sau biết bao nhiêu năm tháng. Nàng quả thực vô cùng xinh đẹp.
Hoàng tử ngắm nhìn nàng không rời mắt, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi nàng. Môi chạm môi, công chúa Hồng Hoa bừng tỉnh và mở mắt nhìn chàng đầy trìu mến. Hai người dắt tay nhau đi xuống lầu.

Tiếp đó, nhà vua, rồi hoàng hậu và cả triều đình đều đã tỉnh dậy. Bác đầu bếp, cô hầu bàn, những chú ngựa, chó, chim bồ câu cùng tỉnh dậy sau một trăm năm dài đằng đẵng.
Ngay sau đó, lễ thành hôn của hoàng tử và công chúa Hồng Hoa được tổ chức linh đình. Hai người sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#laplanhbc