Con ma không quần áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Tôi trông giống một cậu bé mười lăm tuổi nhưng thật ra tôi đã sáu mươi lăm tuổi rồi. Suy nghĩ của thì già nhưng cơ thể tôi thì trẻ. Tôi có làn da rất mịn màng và một mái tóc dài, đẹp. Tôi có ria lún phún trên mép nhưng vẫn chưa đến lúc cạo. Bên trong con người tôi là một ông già thông thái. Còn bên ngoài, tôi chỉ là một cậu thiếu niên.Nếu nhìn vào trong gương, tôi sẽ thấy một hình ảnh phản chiếu rất trẻ trung. Nhưng mà, bạn biết đấy, tôi được sinh ra từ lâu lắm rồi.Tôi không hề khoác lác khi nói với bạn rằng tôi đã thông thái. Tôi đã đọc rất nhiều sách. Hàng ngàn, hàng ngàn cuốn sách. Tôi đã mất năm mươi năm chẳng làm việc gì ngoài đọc sách cả. Khi mọi người nhìn tôi, họ không thể nào lí giải nổi tại sao tôi lại thông minh đến thế. Họ chỉ nhìn thấy một cậu bé mười lăm tuổi mà thôi. Họ không nhìn thấy một người đàn ông đã mất năm mươi năm cho việc đọc sách. Tôi bắt buộc phải đọc. Chẳng còn việc gì mà làm nữa. Những cuốn sách đó khiến tôi không phát điên lên.

Tốt nhất là tôi nên kể cho bạn nghe từ đầu câu chuyện. Có thể bạn sẽ không tin đâu. Tôi sẽ chẳng trách bạn nếu bạn cho rằng tôi đã bịa ra câu chuyện Nhưng mà không phải tôi nói dối đâu. Nó có thật đấy. Bạn có thể bảo rằng một cậu bé mười lăm tuổi làm sao viết truyện được. Bạn nói đúng. Tôi đâu có mười lăm tuổi. Tôi sáu mươi lăm tuổi rồi mà.

Mười lăm tuổi, tôi sống gần biển. Nơi tôi ở được gọi là pháo đài Cổ Tích. Bên ngoài nơi tôi ở, có một pháo đài cổ. Nó được gọi là pháo đài Nelson, đặt theo tên một vị đô đốc có tên là Nelson.

Không ai được phép lại gần pháo đài Nelson. Không ai sống ở đó. Nó hoàn toàn hoang vắng. Nó được cho là rất nguy hiểm.

Những bức tường của pháo đài đã đổ nát. Thỉnh thoảng, những viên gạch hoặc tảng đá trên đó rơi đánh bụp xuống đất. Bạn sẽ chết ngay nếu bị nó rơi trúng người.

Có những cái bệ trên đỉnh những bức tường. Những cái bệ đó được dùng để đặt những khẩu súng chĩa thẳng ra biển. Nhưng những khẩu súng bây giờ không còn ở đó nữa. Chúng đã được đưa vào một bảo tàng và bạn phải trả tiền thì mới được vào xem đấy.

Những ngôi nhà trong đó cũng không còn. Chúng đã bị phá hoặc đổ nát. Chúng bị phá hủy hết rồi. Tất cả những gì còn lại là những bức tường và một cái giếng rất sâu – và có

một câu chuyện nữa. Một câu chuyện về pháo đài Nelson có tên là "Truyền thuyết về John Black".

John Black khi đó mười lăm tuổi. Cậu ấy sống ở pháo đài Nelson khi nó chưa bị phá hủy bởi những ngôi nhà vẫn còn trong đó. Cậu ấy thường đi vào pháo đài và xem những người lính luyện tập. Cậu rất thích xem họ bắn súng trong khi tập trận. Và cậu thường đi đến chỗ cái giếng để lấy nước cho những người lính xuống. Cậu thường hạ cái xô to tướng có buộc sợi dây xuống và quay tới để kéo nước lên. Rồi cậu leo lên những bậc thang và đưa nước cho những người lính. Họ không được phép rời xa những khẩu súng trong thời gian làm nhiệm vụ. Họ rất quý John Black vì cậu hay giúp đỡ họ. Họ thường kể cho cậu nghe những câu chuyện làm cậu cười như nắc nẻ.

Nhưng bố John Black lại không thích những người lính. Ông ta nói rằng họ rất hung dữ. Ông ta nói rằng những câu chuyện cười của họ rất thô thiển. Ông ta bảo John không được đi vào pháo đài.

- Tao cấm mày không được đến đó. – Ông ta nói. – Nếu tao mà thấy mày ở đó, tao sẽ cho mày một trận. Mày không được phép nói chuyện với lính tráng ở đó.

John Black chẳng để ý. Cậu ấy không nghe theo lời ông bố. Cậu không thích ông ta vì đó là một người đàn ông rất hung bạo. Đã có lần ông ta vụt ngang mặt John bằng một cái roi ngựa. Lằn roi đó đã để lại một vết sẹo chạy dài từ miệng tới tai John.

Một hôm, John Black đang bơi trên biển, gần pháo đài Nelson. Cậu đang bơi cùng những người lính lúc đó không làm nhiệm vụ. Tất cả quần áo họ đang để trên bãi biển. Họ đang bơi trong tình trạng không quần không áo. Cả John và những người lính đều trần truồng như ngày họ được sinh ra.

Đột nhiên, John thấy ông bố đi đến. Cậu ấy sợ quá. Cậu ấy phát hoảng lên. Cậu không muốn lại bị quật bằng roi ngựa lần nữa vì vậy cậu quyết định chạy trốn. Cậu cứ thế vào pháo đài mà không kịp mặc quần áo. Những người lính cười ầm ĩ. Họ nghĩ thật buồn cười khi thấy một cậu bé không quần không áo đang cuống cuồng chạy trốn khỏi ông bố.

John Black không cho thế là buồn cười. Cậu không muốn bị đánh bằng roi ngựa. Cậu chạy đến chỗ cái giếng và bắt đầu trèo xuống theo sợi dây thừng mà cậu thường được dùng để kéo nước lên. Cái dây ướt và rất trơn. Cái giếng rất sâu và dưới đáy nó đầy nước lạnh và đen.

Bây giờ thì những người lính cũng không thấy những gì đang xảy ra là buồn cười nữa.

Họ gọi John, bảo cậu ấy trèo lên ngay.

Họ nghe thấy một tiếng hét. Và tiếng người rơi nhanh xuống nước. Rồi hoàn toàn im lặng. Mặt nước yên lặng, không một gợn lăn tăn và tối đen khủng khiếp.

Một người lính nhảy xuống để tìm John. Người lính ấy trồi lên lặn xuống không biết bao nhiêu lần mà vẫn không tìm được John.

Hôm sau, tất cả nước trong giếng được bơm ra hết. Nhưng người ta không tìm thấy gì cả. Xác của John Black không bao giờ được tìm thấy. Kể từ đó cũng không ai nhìn thấy cậu ấy nữa.

Có người nói rằng nếu bạn đi vào pháo đài Nelson đổ nát vào ban đêm, bạn sẽ nghe thấy một tiếng vọng rất lạ từ trong giếng. Nó nghe như tiếng một cậu bé kêu cứu. Mọi người nói rằng đó là tiếng hồn ma John Black gọi vọng ra từ trong giếng. "Cho tôi ra, cho tôi ra!"

Đó là "Truyền thuyết về John Black". Tôi không tin, chẳng hề tin một tí ti nào về chuyện hồn ma đó cả.

2

John Black mới mười lăm tuổi khi bị ngã xuống giếng. Cậu ấy đã chết được năm mươi năm khi tôi mười lăm tuổi.

Tôi vẫn thường chơi trong pháo đài đổ nát và nghĩ về John Black. Tôi vẫn trèo lên bệ đặt súng và tưởng tượng xem cậu ấy nói chuyện với những người lính như thế nào. Tôi vẫn thường nhìn vào tàn tích của những ngôi nhà và cố gắng tưởng tượng ra pháo đài Nelson trông như thế nào vào ngày hoàng kim của nó.

Tôi không được phép vào đây. Bên ngoài lối vào chính có một biển đề: Cấm vào – Vi phạm sẽ bị phạt. – Nhưng tôi chẳng quan tâm đến cái biển đó. Ngày nào tôi cũng vào pháo đài chơi. Tôi thật ngu ngốc. Và điều tồi tệ đã xảy đến với tôi ở đó. Đó là ngày tôi quyết định sẽ leo xuống giếng.

Trong giếng không còn tí nước nào nữa. Nó chỉ còn là một cái hố trống không, sâu thẳm, tối tăm và khô khốc. Tôi không thể nhìn xuống dưới đáy nhưng khi tôi thả một viên đá xuống tôi nghe thấy tiếng nó đập vào cái gì đó có vẻ cứng.

Tôi mang theo một sợi dây từ nhà vì sợi dây buộc cái xô hồi trước đã bị mục nát từ lâu rồi. Tôi buộc một đầu sợi dây vào cái khung gỗ bên ngoài giếng và quẳng đầu kia xuống giếng.

Không ai biết tôi đang ở đó. Tôi cẩn thận leo xuống. Tôi không muốn bị ngã xuống như John Black năm mươi năm trước. Càng xuống sâu, nỗi sợ hãi trong người tôi càng tăng lên. Dưới này rất tối. Hai đầu gối tôi bắt đầu run lập cập.

Cuối cùng, tôi cũng xuống đến đáy giếng. Ở đây rất cứng và nhiều đá. Ngẩng đầu lên, tôi có thể nhìn thấy mây trời xa tít trên cao. Như thể là tôi đang nhìn lên từ một cái ống khói tròn vậy. Thành giếng nhẵn thín. Nếu không có dây thừng thì chắc chắn tôi sẽ không tài nào leo lên được.

Trong khi xem xét thành giếng, tôi phát hiện thấy một thứ rất khác thường. Đó là một cái cửa. Một cái cửa nhỏ, bằng sắt với những bản lề gỉ sét. Nó có một cái tay nắm tròn bằng đồng rất to.

Vì một lí do gì đó, cái cửa khiến tôi thấy sợ hãi. Nó như sáng lên trong bóng tối. Tôi muốn quay về nhà, nhưng tôi cũng muốn biết có gì ở đằng sau cánh cửa.

Tôi xoay tay nắm. Nó xoay dễ dàng và cánh cửa mở ra. Bên trong đó, tôi kinh ngạc nhìn thấy một căn phòng rất rộng được thắp sáng bằng nến. Tôi bước vào. Thực ra tôi không muốn vào nhưng có cái gì đó như đẩy tôi. Dường như có cái gì đó bắt tôi phải vào.

Ngay khi tôi vừa bước vào phòng, cánh cửa đóng sập lại phía sau tôi. Không có tay nắm ở bên trong. Không có cửa sổ cũng không có cánh cửa nào khác nữa. Tôi đang ở trong một căn phòng dưới đáy cái giếng và không ai biết tôi đang ở đây cả.

Lúc này tôi rất sợ hãi. Tôi cố thoát ra. Tôi đá vào cánh cửa. Tôi dùng tay kéo nó ra cho đến khi những móng tay của tôi gãy hết. Chẳng có tác dụng gì. Tôi không thể thoát ra.

Tôi bắt đầu khám phá căn phòng. Nó có trần rất cao. Tôi có thể nhìn tới đó được là vì có nến đang cháy. Lúc đó, tôi vẫn chưa biết, nhưng sau này tôi phát hiện ra là những cây nến đó không bao giờ tắt. Chúng cứ cháy, cháy mãi mà không hề ngắn đi.

Các bức tường xếp từng hàng sách. Nhiều hơn bắt cứ chỗ sách nào tôi từng nhìn thấy. Ở đây có nhiều sách hơn cả thư viện pháo đài Cổ Tích. Có những cái thang có bánh xe để có thể di chuyển dọc theo những cái giá sách. Những cái thang có ở đó để bạn có thể lấy những cuốn sách ở các tầng cao nhất.

Ngay giữa căn phòng có một chiếc giường. Một cái giường to có bốn chân, đủ rộng cho bốn người nằm. Trên cái gối đặt ở đầu giường là một tấm biển viết bằng lối chữ cổ. Trên đó viết:

Có một đứa trẻ sẽ ở trong căn phòng này Đây sẽ là ngôi mộ chôn sống nó

Một cậu bé cô đơn mười lăm tuổi

Sẽ khóc lóc với hàng ngàn giọt nước mắt Căn phòng thông thái sẽ chỉ mở ra

Cho ai có quần áo mặc trên người Nó sẽ mở ra lúc ba giờ

Để kẻ bị nhốt có thể thoát ra ngoài

Nó có nghĩa là gì nhỉ? Tôi đọc đi đọc lại tấm biển. Dường như nó nói rẳng có một cậu

bé mười lăm tuổi bị kẹt lại. Tôi mười lăm tuổi. Liệu có phải là tôi không nhỉ?

Nó nói rằng cánh cửa chỉ mở ra nếu cậu bé mặc quần áo trên người. Tôi đang mặc quần áo. Thế còn những dòng cuối cùng về lúc ba giờ thì sao? Tôi nghĩ rằng nó nói cánh cửa sẽ mở ra vào lúc ba giờ. Tôi nhìn đồng hồ của mình. Bây giờ là một giờ ba mươi.

Tôi ngồi xuống giường và nghĩ về chuyện này. Tôi nghĩ rất lâu. Tôi chốt lại: thông điệp nhắn rằng cánh cửa sẽ mở ra sau một tiếng rưỡi nữa. Nó sẽ mở ra cho một cậu bé mười lăm tuổi với quần áo mặc trên người. Nó sẽ không mở ra cho người nào không mặc quần áo.

Thật kì lạ. Thật kì quái. Đầu óc tôi quay cuồng. Điều này không thể có thật được. Tôi đang ở đâu đây? Tôi chết rồi ư? Tôi không biết nữa. Tôi ước gì mình đang ở nhà, tránh thật xa nơi khủng khiếp này.

Căn phòng rất yên tĩnh. Nó lặng yên đến mức tôi gần như có thể nghe được suy nghĩ của mình.

Tôi có cảm giác là một mình không ở một mình. Tôi nghe thấy tiếng thì thầm và tiếng đi lại nhè nhẹ. Tiếng bàn chân trần giẫm lên sàn đá lạnh.

Trong đầu tôi hiện lên "Truyền thuyết về John Black". Cậu ấy ngã xuống giếng cách đây năm mươi năm. Khi đó cậu ấy không mặc quần áo. Liệu căn phòng này có liên quang gì đến cậu ấy không nhỉ? Tôi đang cảm giác được sự có mặt của ai trong phòng đây? Có ai ở dưới gầm giường không? Tôi sợ quá chẳng dám nhìn xuống đó.

Tôi lấy một viên bi ra khỏi túi và lăn nó xuống gầm giường. Nó lăn tròn qua phía bên kia. Không có ai ở dưới gầm giường cả và cũng chẳng có chỗ nào để có thể trốn ngoài chỗ đó trong căn phòng này cả.

Tôi quyết định là mình phải đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra lúc ba giờ. Tôi ngồi trên giường và tháo giày ra. Tôi đặt nó trên sàn vì nó dính đầy bùn. Tôi tháo cả tất ra và nhét mỗi chiếc vào một bên giày.

Tôi có cảm giác như có ai đó đang tiến lại gần. Và có chuyện xảy ra. Tóc gáy tôi dựng ngược lên. Toàn thân tôi cứng đờ. Tôi nhìn đôi tất. Không thể tin nổi. Chúng đang đi vòng quanh. Chúng đang đi quanh mà không thấy đôi chân nào cả. Tôi thấy rõ những chỗ ngón chân lồi ra nhưng tôi không thấy đôi chân và thân người đâu cả.

Tôi nhìn xuống chân mình.

Chúng đã biến mất. Tôi có thể sờ thấy nó bằng tay nhưng lại không nhìn thấy được. Hai chân tôi trở nên vô hình còn hai chân ai đó đang đi lại quanh phòng bằng đôi tất của tôi.

Đôi tất đi lại chỗ đôi giày của tôi và xỏ nó vào. Một đôi bàn tay vô hình đang buộc dây giày lại.

Tôi cứng người vì sợ hãi. Bạn có thể tưởng tượng được tôi cảm thấy như thế nào khi nhìn thấy một đôi tất và một đôi giày tự đi được rồi đấy. Tệ hơn nữa, hai chân tôi trở nên vô hình. Đôi giày đi ra xa và dừng lại ở một góc phòng. Tôi ngồi yên trên giường và nhìn chúng.

Một tiếng trôi qua. Bây giờ là hai giờ ba mươi. Cánh cửa được viết là sẽ mở ra vào lúc ba giờ. Đó là điều những gì được viết trong thông điệp.

Nó sẽ mở ra lúc ba giờ

Để kẻ bị nhốt có thể thoát ra ngoài

Một ý nghĩ kinh khủng lờ mờ xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng nó vẫn chưa rõ ràng. Tôi nghĩ đến câu khác.

Căn phòng thông thái sẽ chỉ mở ra Cho ai có quần áo mặc trên người

Không ai có thể đi qua cửa được nếu không có quần áo. Tôi đã bị mất tất và giày của mình rồi.

Đôi giày đang tiến lại phía giường. Tóc gáy tôi dựng đứng lên. Tôi muốn chạy nhưng hai chân tôi không chịu nhúc nhích. Tôi muốn hét lên nhưng miệng tôi không thốt nổi một lời. Hai bàn tay vô hình giật lấy cái mũ trên đầu tôi. Cái mũ trôi bồng bềnh trong không khí và lại hạ xuống góc phòng.

Những cái cúc áo trên áo tôi bắt đầu bị cởi ra. Tôi muốn chống lại nhưng không thể. Tôi sợ đến rụng rời chân tay. Cả người tôi cứng đờ. Tôi cảm thấy có những ngón tay lạnh ngắt đang cởi cúc áo tôi. Ai hay cái gì đó tuột cái áo ra khỏi lưng tôi và quẳng nó lên trên cái mũ. Tôi nghĩ tim tôi cũng sắp đông cứng lại rồi.

Tiếp theo là cái áo may ô của tôi. Những bàn tay khủng khiếp kéo tay tôi lên và lôi tuột cái áo may ô khỏi người tôi như thể người ta lột vỏ chuối vậy. Tôi nhìn xuống người mình. Phần trên của người đã biến mất. Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy ở cơ thể mình là cái quần của tôi. Tôi gần như biến mất không nhìn thấy được.

Cái mũ, cái áo may ô và áo sơ mi của tôi được vất chồng lên nhau ở góc phòng. Phần thân thể của tôi mà chúng che lên đã biến mất.

Tôi run lên như một chiếc lá rụng. Tôi nghĩ mình đã ngất đi chừng một hai phút. Điều tiếp theo tôi nhớ được là cái quần của tôi cũng biến mất. Giờ đây tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy được trên cơ thể mình là cái quần lót. Những phần khác của cơ thể tôi đã trở nên vô hình.

Đột nhiên, nỗi sợ hãi trong tôi biến mất. Tôi tức điên lên. Thật sự nổi điên lên. Cho dù tôi có bị như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không để nó lấy nốt cái quần lót. Không

bao giờ. Tôi quyết định chiến đấu lại với kẻ thù vô hình của mình.

Những ngón tay lạnh ngắt bắt đầu cù dưới hai nách tôi. Tôi chộp bừa ra. Đó là một bàn tay. Tôi bẻ ngược những ngón tay của nó ra phia sau. Tiếng thét vang lên khắp phòng. Đó là một giọng còn rất trẻ. Như giọng tôi vậy.

Rồi có cái gì đó chọc vào mắt tôi. Như thể đó là một ngón tay và nó làm tôi đau rú lên.

Tôi đưa hai tay lên bưng lấy mắt. Đó là một sai lầm. Cái quần lót của tôi bị cởi tuột mất.

Giờ thì tôi trần như nhộng. Tôi không có lấy một mảnh vải trên người. Và tôi trở nên vô hình. Thứ duy nhất bây giờ tôi nhìn thấy là cái đồng hồ của tôi. Trông như thể nó đang một mình trôi trong không khí vậy.

Ở một góc phòng, quần áo của tôi đang tự mặc thành bộ. Đầu tiên là cái quần lót của tôi. Rồi đến cái áo may ô, áo sơ mi, mũ rồi quần. Một hình người hiện ra. Đó là một cậu bé trạc tuổi tôi. Cậu ta có tóc đen, mắt đen và một cái sẹo chạy dài từ miệng tới tai.

Tôi quyết định đánh nhau với cậu ta. Tôi muốn lấy lại quần áo. Nhưng trước khi tôi kịp nhúc nhích, cậu ấy nói:

- Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ quay lại để cứu cậu.

Đúng lúc đó cánh cửa mở ra và cậu ta nhảy vọt qua đó. Tôi chạy lại chỗ cánh cửa nhưng nó đóng sầm lại ngay trước mặt tôi. Tôi đá vào cánh cửa nhưng nó đóng sầm lại ngay trước mặt tôi. Tôi đá vào cánh cửa với đôi chân trần. Tôi đấm nó bằng hai nắm tay. Nhưng chẳng có tác dụng gì. Tôi nhìn đồng hồ. Kim chỉ ba giờ.

3

Tôi sẽ không mất nhiều thời gian để kể cho bạn nghe về năm mươi năm tiếp theo. Nó đều diễn ra trong căn phòng này. Tôi cố thử mọi cách để ra ngoài.

Tôi thử dùng một cái gậy đào phía dưới cánh cửa. Tôi đào được một lỗ nhỏ nhưng rồi nó lại tự đầy lại. Nó đầy lại rất nhanh chóng. Trông chỗ đấy lại hệt như lúc tôi chưa bắt đầu đào. Cả căn phòng lại phẳng lì như cũ. Tôi cố đào đường ra rất nhiều lần. Nhưng lần nào cùng có chung một kết cục với lần trước. Như thể tôi đang cố đào một cái hố trong một hồ nước vậy.

Căn phòng này dường như sống vậy. Cho dù tôi có làm cách gì thì nó vẫn trở về như cũ. Cuối cùng tôi bỏ cuộc. Tôi không đào nữa. Tôi đã đi vào ngõ cụt rồi.

Tiếp theo, tôi cố làm một bộ quần áo từ những thứ trên giường. Tôi nghĩ có thể cái cửa sẽ mở ra cho tôi nếu tôi làm thế. Tôi làm một cái kim từ một mảnh gỗ vụn và lõi sợi ở khăn trải giường ra làm chỉ. Tôi sử dụng những thứ đó để sửa cái gối thành một cái áo. Đó là một cái áo rất ổn. Nhưng trước khi tôi mặc lên người, nó lại rời ra thành từng mảnh.

Tất cả những mảnh đó tự ghép lại thành cái gối. Tôi thử đi thử lại nhiều lần nhưng tất cả đều xảy ra như vậy.

Tôi la hét, tôi đá vào cửa. Tôi hét lên:

- Cho tôi ra, cho tôi ra.

Không có cái đến. Căn phòng không bao giờ trở nên bừa bãi, ga trải giường không bao giờ bị bẩn và nhàu cả. Nến không bao giờ cháy hết. Không có ai đến cả.

Tôi không bao giờ đói cả. Tôi không ăn cũng không uống. Tôi đoán là ma không cần ăn uống gì cả. Tôi là một con ma sống.

Tôi chỉ có một việc duy nhất để làm – đó là đọc. Tôi đọc sách trong năm mươi năm. Đó là những cuốn sách viết về bất cứ điều gì bạn có thể nghĩ đến. Tôi đọc tất cả chúng. Đó là lý do tại sao bây giờ tôi lại biết nhiều đến thế.

Trên một bức tường có một cái gương. Tôi rất hay nhìn vào gương. Nhưng tôi không nhìn thấy mình. Ma không có hình ảnh phản chiếu. Tôi đã nghĩ về cậu bé với vết sẹo trên mặt đã lấy quần áo của tôi. Tôi biết cậu ấy là John Black. Truyền thuyết về John Black là đúng. Cậu ấy nói rằng sẽ trở lại, nhưng cậu ấy đã không làm thế.

Nhiều khi tôi muốn cô đơn muốn khóc. Tôi thường ngồi cạnh cái cửa và khóc. Tôi thường gọi xem ai tới giúp không.

Tôi cũng thường tự nói chuyện với chính mình nhưng hầu hết thời gian tôi đọc sách. Tôi đọc về những miền đất thật xa. Tôi đọc về mây, về hoa và về những thác nước. Tôi đọc về biển, về núi. Trong đầu mình tôi có thể hình dung thấy những nơi đó dù tôi chưa đến đó bao giờ. Tôi bị kẹt lại dưới lòng đất trong một căn phòng toàn sách là sách.

Tôi làm nhiều việc rất lạ lùng và có những ý nghĩ rất kỳ quặc. Tôi sẽ không kể cho bạn nghe về điều đó đâu. Nhưng tôi sẽ kể cho bạn nghe chuyện gì đã xảy ra với tôi sau năm mươi năm ở trong nhà tù đó.

4

Năm mươi năm trời, tôi không thấy một khuôn mặt con người. Không nghe thấy một giọng nói. Khi mà cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy một người, tôi thật sự cảm thấy choáng váng. Tôi không sẵn sàng cho điều đó. Chuyện đó xảy ra thật bất ngờ.

Cánh cửa đột nhiên mở tung ra và ánh sáng tràn vào phòng. Một cậu thiếu niên thận trọng đi vào trong. Cậu ta chĩa cái đèn lồng ra xung quanh. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái đèn lồng như thế trước đây cả.

Cạu ấy có hai má rất hồng, trông rất mạnh mẽ, khỏe mạnh. Cậu ấy có mái tóc đỏ và một cặp mắt nâu. Trông như thể cậu ấy đi dưới nắng rất nhiều ấy.

Cánh cửa đóng sập lại sau lưng cậu ấy. Cậu ấy lại làm như tôi đã từng làm. Cậu ấy đá vào cánh cửa và cố mở nó ra. Nó không mở ra, vì vậy, một lúc sau cậu ấy đến ngồi trên giường.

Cậu ấy không nhìn thấy tôi vì tôi vô hình. Tôi đã vô hình gần hểt cuộc đời mình rồi.

Tôi tự hỏi không biết bây giờ là mấy giờ rồi. Đồng hồ của tôi đã chết cách đây nhiều năm rồi. Tôi đã tháo nó ra. Tôi hy vọng bây giờ gần ba giờ rồi. Tôi rất xấu hổ vì những gì mình sắp làm. Hy vọng bạn sẽ hiểu cho tôi. Tôi cần phải ra khỏi đây. Tôi cần phải thấy lại những dòng sông xanh và những cánh đồng rộng. Tôi cần phải nắm lấy cơ hội này. Đó có thể là cơ hội duy nhất của tôi để rời khỏi căn phòng này.

Cậu bé đang ngồi trên giường. Tôi có thể thấy rằng cậu ấy rất sợ hãi. Cậu ấy sợ cứng cả người. Tôi bò lại chỗ cậu ấy và giật lấy đôi giày. Tôi tháo nó ra khỏi cậu ấy. Rồi tôi tháo đến đôi tất.

Cậu ấy ngất đi như tôi đã ngất xỉu cách đây năm mươi năm. Cậu ấy ngất đi khoảng năm phút. Trong lúc đó, tôi cởi hết quần áo cậu ấy ra. Khi tôi cởi quần áo của cậu ấy ra, cậu ấy bắt đầu biến mất. Cuối cùng, cậu ấy trở nên vô hình.

Bây giờ có hai người vô hình trong căn phòng này. Không ai nhìn thấy ai cả. Trong một góc phòng, quần áo của cậu ấy đang được xếp chồng lên nhau. Đó là một bộ quần áo rất lạ làm bằng những chất liệu rất lạ. Nhưng chúng là quần áo. Và chúng sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình.

Tôi nhanh chóng mặc quần áo vào. Tôi lại trở thành người. Tôi lại nhìn thấy bản thân mình. Tôi lại nhìn thấy tay chân mình. Đó là bàn tay của một người còn rất trẻ. Bàn tay của một cậu bé. Thế mà tôi cứ tưởng là mình phải già đi cơ đấy. Tôi chạy lại chỗ cái gương. Tôi có thể nhìn thấy mặt mình trong đó. Tôi đã có hình ảnh phản chiếu. Một hình ảnh phản chiếu rất trẻ. Đáng nhẽ tôi phải là một ông già chứ. Nhưng tôi vẫn là một cậu thiếu niên. Tôi vẫn trông như hồi tôi còn trẻ, cách đây mười lăm năm.

Một ý nghĩ khủng khiếp hiện ra trong đầu tôi. Khi cậu bé tỉnh lại, cậu ấy sẽ nhìn thấy tôi. Cậu ấy có thể nhìn thấy tôi nhưng tôi không thể nhìn thấy cậu ấy.

Tôi đứng gần lại chỗ cửa, chờ nó mở ra. Một khoảng thời gian dài trôi qua. Tôi có thể cảm thấy có người đang bò quanh. Đó là cậu bé. Hẳn là lúc này cậu ấy đã đọc được bức thông điệp trên giường. Có thể cậu ấy đã hiểu ra.

Có cái gì đó bắt đầu kéo giày tôi, cố tháo chúng ra. Đó chính là cậu ấy, đang cố gắng lấy lại quần áo của mình. Lại một lần nữa, tôi chiến đấu với một người vô hình. Tôi đá lung tung vào những chỗ tôi nghĩ có cậu ấy. Một tiếng hét chói tai vang lên và có tiếng thở nặng nề. Tôi đoán chắc tôi vừa đá vào mặt cậu bé đó.

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra. Tôi nhanh chóng nhảy ra ngoài. KKHiKHiKè

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng tôi, tôi gọi với vào:

- Tôi xin lỗi. Tôi sẽ quay lại. Tôi sẽ quay lại cứu cậu ra.

Tôi lại ở đáy giếng. Có một sợi dây màu xanh treo từ trên xuống. Trước đây, tôi chưa từng thấy một sợi dây màu này. Nhưng tôi nhanh chóng trèo lên trên.

5

Kể từ đó, tôi đã quay lại chỗ cái giếng rất nhiều lần. Tôi đã mang xuống đáy giếng cuốc và xẻng. Tôi đào, đào mãi nhưng chẳng có cánh cửa nào cả. Nó đã biến mất.

Thể giới bên ngoài vô cùng lạ lẫm với tôi. Trong năm mươi năm. Nó đã thay đổi rất nhiều. Xe hơi có bánh to hơn và chạy nhanh hơn. Đèn điện bây giờ sáng chói khiến bạn lóa mắt. Chúng rất nguy hiểm. Nhiều người đã bị chết vì loại đèn đó rồi.

Và phụ nữ. Phụ nữ mà lại mặc quần. Họ nghĩ họ là đàn ông chắc. Tôi không thể quen với chuyện này được.

Máy bay thì không có cánh quạt nữa. Làm sao chúng bay được nếu không có cánh quạt nhỉ? Thật là khó hiểu.

Nhà nào cũng có một cái hộp chiếu ra những hình ảnh biết nói. Những người trong đó nhhư những bóng ma vậy. Họ thật đáng sợ. Nhưng chưa đáng sợ bằng con ma John Black.

Không ai tin câu chuyện của tôi về John Black. Không ai tin có một căn phòng dưới đáy cái giếng cả. Tôi bảo họ là vẫn còn một cậu bé bị kẹt ở đó. Một con ma không quần áo. Họ cười ầm lên. Họ nói tôi bị điên. Họ nói tôi bị mất trí rồi.

Và họ nhốt tôi lại cùng với những người điên. Lại một lần nữa, tôi trở thành tù nhân. Nhưng lần này tôi không ở một mình. Tôi ở cùng một người điên khác. Anh ta nghĩ mình là một con gà. Còn người đàn ông ở phòng bên thì nghĩ anh ta là một cái cây.

Tôi được kể rằng cách đây rất lâu, ở đây cũng có một cậu bé giống tôi. Cậu ấy nghĩ rằng mình đã từng là con ma. Cậu ấy không bao giờ được thả ra ngoài. Họ nghĩ tôi cũng bị điên giống cậu ấy.

Tôi cần phải ra khỏi đây. Tôi cần phải cứu cậu bé trong cái giếng ỏ pháo đài Nelson.

Phải có ai đó tin rằng câu chuyện của tôi là có thật.

Bạn tin tôi, đúng không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro