Mở Đầu - Nhà thờ "Đầm Lầy Hoang Dã"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà thờ được đặt tại một nơi gọi là Sovaĝa Marĉo - hay theo tiếng địa phương là vùng Đầm Lầy Hoang Dã. Chúng ta nghe nói đến điều gọi là "cơn gió sầu phương Bắc" - đó là tiếng gầm rú kỳ lạ của biển Vỏ Sò khi sóng vỗ rầm rầm vào bờ biển phía Tây của vùng Sovaĝa Marĉo. Sóng cuồn cuộn trắng xóa như tóc người già, xâm nhập hàng dặm vào đất liền. Và tôi đang tìm đến đó. Phía trước tôi là một mỏm đá nhô ra biển, tựa như cái sừng của loài kỳ lân, cao chênh vênh và nếu từ dưới bãi cát mà nhìn lên, mõm đá trông không khác gì những đồng mười xu xếp chồng lên nhau. Trên cái sừng đá đó là một tòa nhà cổ cao ngất, nhà thờ Đầm Lầy Hoang Dã. Tôi đến đó vào lúc chiều tối, nhưng trời vào chiều tối tháng Bảy vẫn vàng óng và nhìn rõ mặt người, mắt có thể phóng tầm nhìn xa ra được, qua cánh đồng và đầm lầy đến tận vịnh Vỏ Sò, vượt qua một cánh đồng cây thạch nam và cánh đồng cỏ, xa xa ra tận rừng Sương Muối lúc nào cũng trắng xóa một cách tang tóc.

Ít ra thì giờ tôi đã đến nơi. Tôi đi qua khoảng sân trồng những cây hoa hồng khỏe khoắn và những cây dâm bụt cành xanh lơ, bước lên những bậc tam cấp làm từ đá xám nguyên khối. Gió rền rĩ nghe đến lạ, làm tôi rợn cả tóc gáy và khiến tôi run lẩy bẩy. Tuy nhiên, tôi chẳng xấu hổ về việc này, sợ hãi là bản tính cố hữu của con người, kể cả những con người can đảm nhất. Khó mà biết được làm sao mà gió lại thổi như thế, nhưng mà mọi người truyền tai nhau, ồ phải rồi, truyền tai nhau khi họ muốn dọa chết khiếp ai đó rằng ban đồng ca nhà thờ đã chết trong vụ rớt đèn chùm mấy năm trước vẫn lảng vảng khi có buổi cầu kinh. Người ta còn nghe thấy trong tiếng bão tố là tiếng hát của họ và tưởng tượng đủ thứ lung tung.

Trên bãi biển phía dưới có một con tàu bị mắc cạn, vẫn còn phất phơ cờ hiệu thêu hoa huệ tây, thứ được coi là quốc hoa của đất nước này, mặc dầu ở đây người ta yêu thích hoa hồng hơn bất cứ thứ hoa nào khác trên thế gian. Thế nhưng, trái ngược với dân chúng, nữ hoàng Lilio lại yêu thích đến điên cuồng các loài hoa huệ, và vì nàng là một nữ hoàng xuất chúng, và cũng để làm cho nàng vui, người ta đã bầu chọn nhiều lá phiếu nhất cho hoa huệ tây khi nàng hỏi ý kiến dân chúng về biểu tượng cho triều đại nàng sáng lập. Thậm chí, vùng ven kinh đô, người dân còn trồng hàng trăm mảng huệ tây quanh các triền đồi cho nữ hoàng ngắm trong những buổi cưỡi ngựa ngao du. Khi con tàu bị mắc cạn, người ta đã vận chuyển hàng hóa và đưa những người trong tàu về lại kinh đô, còn con tàu thì cứ nằm đó cho đến giờ với cờ hiệu hoa huệ tây còn mắc trên cột buồm.

Tôi đến trước cánh cửa gỗ đen có những cái núm bằng đồng, và gõ. Tôi đã đứng chờ gần mười lăm phút trên đôi chân nhũn cả ra của mình trước khi kịp gõ lần thứ hai. Lần này thì cửa mở, và một xơ xinh đẹp xuất hiện trong bộ đồ tu sĩ.

- Em là Rozujo phải không?

- Vâng ạ, - Tôi xoa xoa chân và cúi chào xơ. Quỷ tha ma bắt chúng luôn đi, chúng đã nhũn như bùi nhùi mất rồi.

- Cha Pele đã nhận được thư và báo cho mọi người ở đây cả tuần là em sẽ tới, - Xơ cười tươi tắn - Chúng ta đã chuẩn bị phòng cho em rồi. Nhân tiện, ta là Rozoj, lũ trẻ khá nghịch ngợm, cứ nói ta nếu chúng làm phiền em nhé.

- Em cảm ơn ạ, - Tôi nói, và trước khi chân không đứng vững nữa, tôi nói với xơ bằng một vẻ mệt mỏi và khẩn khoản nhất: - Thưa xơ, xin xơ hãy chỉ cho em biết phòng của mình. Em biết thế này là khiếm nhã, nhưng mà...

- Ta nghĩ chân em chắc đứng không nổi nữa đâu. Nào, hãy vào đây. Sau khi em tắm rửa, chúng ta sẽ ăn tối.

Tôi xấu hổ cười cười. Nụ cười của xơ đúng là xinh đẹp và nhìn xơ khả ái hệt như nữ hoàng Lilio trong những bức tranh mà nhà nào cũng treo. Tôi theo xơ đi vào trong nhà thờ, qua một hành lang với những bức bích họa điển tích tôn giáo là Đại Sảnh Đường, xung quanh ốp đủ những tấm gương cao chạm trần và những hàng ghế gỗ lim xếp đều tăm tắp. Rồi xơ rẽ trái và tôi đi theo. Đi hết dãy hành lang đầy bích họa đó là chúng tôi thấy một dãy phòng dài, xơ cười hiền lành, đưa tôi đến chỗ căn phòng đầu tiên, nói:

- Dãy phòng này được dùng để cho những khách hành hương nghỉ chân. Chìa khóa của em đây, hi vọng em thấy thoải mái.

- Em cảm ơn xơ.

- Bữa tối sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ đấy.

Tôi cảm ơn rối rít, và khi vào phòng, suýt nữa tôi đã muốn quỳ xuống tạ ơn. Sau chuỗi ngày đi mòn cả chân, ngủ lề ngủ bụi thì căn phòng này đúng là thiên đường, sạch sẽ và ấm áp. Phòng có chiếc giường đơn với nệm chăn sạch sẽ, một chiếc tủ quần áo nhỏ, tủ đầu giường cắm những bông hồng bạch trắng muốt và một lò sưởi với chồng củi xếp cạnh. Phòng lúc này ấm sực lên, và những tia lửa đang nhảy nhót reo vui trong lò.

Tôi quăng mình lên chiếc giường êm ái, lơ mơ màng màng, và nếu như không nhớ ra rằng bảy giờ sẽ bắt đầu bữa tối thì tôi đã có thể ngủ một mạch. Mặt khác, cái dạ dày háu ăn đã bắt đầu biểu tình. Nó nhắc tôi phải mau chóng tắm rửa và xuống nhà ăn, hoặc là tôi sẽ phải đi ngủ đói. Quáng quàng chạy đi tìm cái nhà tắm ở cuối hành lang, tôi vội vàng tắm rửa váy xống chỉnh tề về phòng ngồi đợi.

Đúng bảy giờ, xơ Rozoj gõ cửa phòng tôi. Phòng ăn rộng rãi hơn tôi tưởng nhiều, với những món ăn đơn giản nhưng ngon lành. Ngồi đầu bàn là hẳn là cha Pele với bộ râu quai nón, xung quanh là mấy đứa trẻ, ba trai, ba gái. Còn tôi và xơ thì ngồi ở cuối bàn.

- Trong khi ăn chúng ta hãy giới thiệu về nhau nào. - Cha Pele nở nụ cười hiền hậu, chậm rãi nói: - Bắt đầu từ con nhé, con gái.

Mặc dù đang đói ngấu, nhưng tôi vẫn nhớ phải giữ phép lịch sự. Tôi mỉm cười, đứng lên nhún gối chào mọi người trước khi ngồi xuống ghế.

- Chị là Rozujo, khách hành hương từ kinh đô Đá Xếp. Chào các em.

Căn phòng bỗng rộn hẳn lên. Cậu bé với mái tóc đen và đôi mắt xanh hỏi tôi:

- Kinh đô là thành Đá Xếp đã chặn hàng vạn quân của bốn Kỵ sĩ Khải huyền đúng không ạ? Nó đẹp lắm đúng không chị?

- Nó rất đẹp, - Tôi thành thật trả lời - Và rất giàu có.

- Tuyệt quá. - Cặp song sinh nữ đồng thanh, chúng nở nụ cười toét miệng, giống hệt nhau. - Chị hãy kể cho chúng em về kinh đô khi chị rảnh nhé.

- Được, - Tôi đồng ý. Tôi đã thuộc lòng từng ngõ ngách của kinh đô từ khi còn là một cô bé con hay trèo tường đi chơi cơ mà.

- Chị đã gặp nữ hoàng Lilio chưa ạ? Nữ hoàng đẹp lắm phải không? - Đứa con trai tóc vàng nhảy vào nói.

- Nữ hoàng đẹp như những bông hoa huệ tây. - Tôi ngẩn ngơ mất một lúc - Nhất là khi Người mặc chiếc váy dài trắng như mây và không đội vương miện.

Cậu bé tóc đỏ rụt rè mỉm cười:

- Em nghe nói người dân ở kinh đô đã trồng hoa huệ tây khắp các triền đồi.

- Để làm nữ hoàng vui lòng. - Cặp song sinh đồng thanh - Vì Người là một vị vua tuyệt vời.

- Đúng thế. - Cô bé với những lọn tóc nâu gật đầu đồng tình.

Nhưng lúc đó thì xơ Rozoj đã cứu cánh cho tôi trước khi thức ăn bắt đầu nguội bằng cách cắt ngang cuộc nói chuyện dài liên tu bất tận. Xơ mỉm cười xinh đẹp, và tôi thấy xơ sao càng lúc càng giống nữ hoàng Lilio. Hai người có nụ cười đẹp như những bông huệ tây bung nở.

- Nào các con, chúng ta hãy để cho quý cô này ăn trước khi thức ăn nguội ngắt nào, - Xơ dùng chiếc thìa ăn súp gõ gõ vào thành chiếc ly thủy tinh, nói: - Các con hẳn là vẫn muốn nghe kể chuyện tối nay chứ.

- Dạ vâng.

Tôi nổi lên tò mò. Xem ra xơ luôn là người kể chuyện cho đám trẻ mồ côi nghe trước khi đi ngủ. Nếu được, tôi cũng muốn tham gia nghe ké. Giọng nói của xơ Rozoj rất hay, và đẹp như giọng của nữ hoàng vào ngày đăng quang, khi mà Người lên bục diễn thuyết.

Vậy thì hẳn là những câu chuyện xơ kể sẽ rất tuyệt vời.

- Vậy thì hãy giới thiệu tên nào, và chúng ta cùng ăn.

Cặp song sinh mỉm cười nhìn nhau, và một cô bé bắt đầu nói bằng giọng du dương như tiếng dương cầm:

- Em là Lila. - Cô bé hất lọn tóc vàng rực ra sau, nhìn qua cô bé giống hệt mình, nhưng thấp hơn một chút và có một nốt ruồi dưới cằm, cười một cách thật duyên dáng, - Và đây là em gái em, Lily.

Cậu bé tóc đỏ cười, vẫn nụ cười rụt rè, nó giới thiệu:

- Em tên Erwin.

Cái tên hình như không ăn nhập lắm với tính cách thì phải. Tôi chưa kịp nghĩ xong thì cậu bé tóc vàng sôi nổi bật cười khanh khách, nhoài người qua liễn súp để bắt tay tôi, nói nhanh như sợ ai cướp mất lời:

- Em là Gymth-tóc-vàng-hoe.

- Còn em là Henry - Cậu bé tóc đen múc chiếc thìa xuống liễn súp, từ tốn nói: - Em thích được gọi là Hank. Và cậu ấy, - Henry chỉ tay về phía cô bé tóc nâu với những cuộn tóc lượn sóng và đôi mắt cà phê, giới thiệu, - Bạn ấy là Daisy.

- Nào chúng ta cùng ăn. - Cha Pele cười chậm rãi. Trong khi đó, Lila và Lily lại đồng thanh: - Chị Rozujo  có thể cùng nghe xơ Rozoj kể chuyện cho chúng con được không ạ?

- Được chứ. - Xơ cười đồng tình. Tôi mừng húm: - Em cảm ơn xơ.

Lila nói:

- Chỉ cần nghe xơ Rozoj kể chuyện, chị sẽ bị mê hoặc cho xem.

Và Lily tiếp lời:

- Và sẽ muốn nghe mãi mãi.

- Thôi nào, cả hai đứa, - Xơ Rozoj mỉm cười - Chúng ta cùng ăn thôi, kẻo súp và khoai tây nghiền nguội hết bây giờ.

- Cảm tạ thần linh ban cho chúng con đồ ăn thức uống.

Lũ trẻ đồng thanh. Và sau đó, căn phòng ăn chỉ còn lại tiếng ly thìa lạch cà lạch cạch. Bên ngoài, trăng chắc đã lên và gió thì chắc là vi vút. Còn trong đây, căn phòng ăn ấm sực với vô vàn tia lửa nhảy múa reo vui trong chiếc lò sưởi xây bằng đá xám.

Bữa ăn chỉ đơn giản với súp rau và khoai tây nghiền, nhưng lại làm tôi cảm thấy ngon hơn bất cứ thứ gì trên đời, hơn cả những món ăn bày biện trong những quán ăn nhà giàu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro