Những câu chuyện kỳ lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người tàng hình nhìn xuyên cả… bê tông

Satyanarayana Raju có thể dùng tay không lấy ra từ không khí những đồ vật một cách dễ dàng như: chén đĩa, vải vóc, thức ăn, sách vở đến cả cái gối, tổ chim, rễ câỵ hay bông hoa… Raju còn có thể đi xuyên qua vách tường, nhìn xuyên qua sắt,gỗ, đất, đá mà không hề hấn gì.

Người đàn ông với quyền năng siêu thường

Thời gian gần đây, tờ Indian Express của Ấn Độ có ghi chép lại một trường hợp lạ về một người đàn ông có nhiều khả năng kỳ diệu. Ngay sau đó câu chuyện kỳ lạ này được đăng tải trực tiếp trên Naturalcureforall, Imovies4you và Youtube. Nhân vật chính trong câu chuyện này là Satyanarayana Raju (Ấn Độ).

Anh có thể dùng tay không lấy ra từ không khí những đồ vật một cách hết sức tự nhiên, dễ dàng. Thoạt nghe ai cũng nghĩ đó chỉ là trò lừa bịp, một trò diễn xiếc, ảo thuật không hơn không kém. Raju chỉ cười: “Rồi mọi người sẽ nhanh chóng bị thuyết phục. Nào ông bà, anh chị, các bạn muốn tôi lấy vật gì nào?”. Trước hàng nghìn người, Satyanarayana Raju đã làm theo lời yêu cầu của bất cứ ai muốn lấy trong không khí thứ đồ vật gì.

Những thứ mà nhiều người yêu cầu anh lấy ra rất đa dạng, có vật dễ nhưng có khi là những vật mà vào thời gian đó khó tìm thấy. Không chút khó khăn, Raju vẫn dễ dàng lấy ra được trước sự ngạc nhiên, thán phục của những ai tận mắt chứng kiến.

Khán giả cầm trên tay vật mà họ yêu cầuRaju lấy ra từ không khí, tỏ rõ thái độ sửng sốt: “Ồ không! Điều này khó có thể tin được. Nhưng anh Raju đã chứng minh khả năng đó là có thật”. Theo các tài liệu trình bày về các khả năng phi thường đầy biến hóa của Raju thì từ ngày bộc lộ tài năng, anh đã lấy được từ không khí ra hàng vạn đồ vật khác nhau như: từ bát đĩa, xoong nồi, bông hoa, vải vóc, thức ăn, sách vở, dép guốc và cả những thứ ít người nghĩ đến như cái gối, tổ chim, rễ câỵ, bông hoa…

Ngoài ra, Raju còn có thể nhìn xuyên qua sắt, gỗ, đất, đá mà không hề hấn gì. Các nhà Khoa Học từng nghiên cứu thừa nhận rằng, Raju có đôi mắt như tia X có thể nhìn xuyên qua lớp bê tông dày, két sắt, những tấm nguyên liệu dày bằng gỗ nhựa, giấy trong đó bao gồm cả cuốn danh bạ điện thoại. Raju thậm chí có thể ngồi ở vị trí A và để đi đến vị trí B, rồi trở lại mô tả tất cả những gì đang xảy ra tại vị trí B, tỷ lệ thông tin chính xác tới hơn 90%.

Kỳ lạ, tất cả những cuộc kiểm tra mắt của Raju đều cho kết quả bình thường, không có bất cứ biểu hiện khác thường. Có lần, trước sự chứng kiến của một đám đông đến mấy nghìn người, Raju bước xuyên qua một tấm gương chắn trước mặt, nhanh, gương không một mảnh vỡ, nứt và bản thân anh cũng không một vết xước nào. Raju có khả năng tàng hình hay chăng giống như những nhân vật trong thế gới của khoa học viễn tưởng, người ngoài hành tinh?

Là hiện thân của vị thánh sống Sudeih Babu?

Tại Ấn Ðộ vào năm 1910 có ghi nhận một nhân vật có khả năng phân thân và tàng hình. Nhân vật đó chính là Sudeih Babu có tài liệu gọi là Sai Baba. Sudeih Babu có rất nhiều khả năng lạ lùng như có thể lấy những đồ vật ở xa, nhìn xuyên qua các vật cản bằng chính đôi mắt của mình mà không cần bất cứ một sự hỗ trợ nào.

Người dân nơi đây truyền tai nhau về khả năng của Sudeih Babu. Và họ cũng rủ nhau đi xem tài năng biểu diễn của ông mỗi lần ông trổ tài của mình. Dĩ nhiên, ngoài sự thán phục, mắt tròn mắt dẹt, họ cũng không nói thêm được điều gì.Năm 1918, không hiểu nguyên nhân vì sao, Sudeih Babu đã mất. Tám năm sau vào ngày 23 tháng 11 năm 1926, tại một tỉnh ở Ấn Độ có một đứa trẻ ra đời tên là Satyanarayana Raju. Theo lời mẹ của Raju, từ khi thụ thai, mang thai tới khi sinh ra Raju tất cả đều bình thường, diễn ra tự nhiên như bao đứa trẻ khác.

Đến khi đứa bé Raju biết nói, cậu đã tự nhận mình là hiện thân của vị thánh sống Sudeih Babu. Người trong làng và ngay cả cha mẹ của cậu bé cũng không hiểu cậu ta nói gì vì quả thật ít người còn nhớ lại vị thánh sống Sudeih Babu. Thời gian sau có một ông lão đi qua làng nghe chuyện lạ mới tìm đến gia đình của cậu bé, sau khi hỏi ngày sinh tháng đẻ của cậu bé, ông lão gật gù nói: Trước đây, tại Ấn có một người tên là Sudeih Babu, người này có nhiều phép lạ và được người Ấn trong vùng gọi là thánh sống. Trước khi qua đời, vị thánh sống này đã trối trăn lại rằng, tám năm sau, đúng vào ngày 23 tháng 11 - ngày ông sinh ra, ông ta sẽ lại tái sinh. Cháu bé này chính là hiện thân của Sudeih Babu.

Tuy nhiên, mặc dù khả năng kỳ lạ của Raju sau này không thua kém Sukeih Babu, người mà Raju tự nhận là tiền thân của mình nhưng vẫn còn nhiều người không tin anh chính là vị thánh sống ngày xưa của xứ Ấn. Để chứng minh lời của ông lão trên và của Raju, dân làng đã quyết định đưa ra những lần thử.

Trước mặt các chức sắc, người dân trong làng đến rất đông, nhiều người đã thi nhau yêu cầu Raju chứng minh qua tài năng mình là hiện thân của Sudeih Babu. Raju đã mỉm cười, đồng ý. Không chút do dự, Raju đưa cao 2 tay lấy từ trong không khí hai nắm lớn hoa trắng rồi thả hoa rơi xuống sàn sân khấu.

Kỳ lạ thay, các hoa trắng này đã tức thì nối kết lại thành một dòng chữ. Đó là tên của vị thánh sống Ấn Độ ngày xưa Sudeih Babu. Sự việc diễn ra trước sự theo dõi trực tiếp của hàng nghìn đôi mắt. Đến lúc này, không ai là không tin.

Ngoài ra, các tư liệu đề cập đến Satyanarayana Raju còn có nhiều chi tiết rất lạ. Ngay lúc còn bé, Raju không chịu ăn thịt mà chỉ thích ăn chay. Thường ngày nhìn những người đói khổ đi ăn xin bằng đôi mắt thương xót, cậu bé đầy lòng từ tâm đã luôn mang gạo và thức ăn trong nhà cho những người này.

Tồn tại “giác quan liên đới” đặc biệt?

Theo những ghi chép thì từ xưa đến nay, không hiếm những con người kỳ lạ có khả năng nhìn thấy hoặc nghe rõ ở những khoảng cách xa đến hàng vạn dặm. Điều đó chứng tỏ: Năng lực con người là không giới hạn. Và điều kỳ lạ là càng ngày trên thế giới càng xuất hiện nhiều những con người có khả năng siêu đẳng lạ lùng vượt xa hẳn những khả năng mà con người thường có được.

Những con người ấy không phải là những vị cao tăng, những vị đạo sư, những người sống trên núi non hay rừng rậm hoang vu dày công tu luyện. Những người ấy đang ở ngay trên thành phố văn minh hiện đại hay trên những đất nước mà những gì được gọi là “siêu linh huyền bí” đều bị coi là mê tín dị đoan, nhảm nhí.

Những con người kỳ lạ ấy có khả năng tạo ra những nguồn điện lực mạnh mẽ phát sinh từ cơ thể, từ đôi mắt, từ đôi bàn tay hay cả thân mình. Có người có thể dùng năng lực điện trường của mình để sưởi ấm người khác hay làm cho tuyết tan. Có người dùng nhân điện ấy để chữa bệnh hay có thể đốt cháy những vật mà họ chạm vào…

Vào thời kỳ khoa học chưa phát triển để có thể lý giải được hiện tượng đó thì nhiều người coi họ như thể những nhân vật thần thoại từng được miêu tả trong truyện cổ tích, những câu chuyện về thần tiên, ngay cả trong truyện “Tây Du Ký” với những con người có thiên lý nhĩ (nghe từ xa nghìn dặm) và thiên lý nhãn (nhìn từ xa nghìn dặm)...

Trở lại trường hợp của Satyanarayana Raju, các nhà khoa học đã đến quan sát và tìm hiểu. Khi được hỏi rằng do đâu mà Raju có thể lấy được các đồ vật trong không khí? Họ mới chỉ đưa ra giả thuyết rằng: Sự thật chẳng có gì là khó khăn khi ta biết rằng trong vũ trụ không gian tích trữ các chất cấu tạo nên mọi vật.

Chúng ta được cấu tạo từ những hạt rất nhỏ, các nguyên tử và phân tử. Xa hơn, nguyên tử bao gồm lớp vỏ điện tử và các quark tạo nên hạt nhân. Tác dụng hút hấp dẫn sẽ làm cho chúng tiến lại gần nhau, đến mức, tất cả sẽ thu hẹp dần trở thành một viên kẹo và cứ thế nhỏ mãi. Một hình ảnh ví von sinh động như, thay cho các ngôi sao trong một không gian hầu như trống rỗng là một bát súp nóng, nhung nhúc các hạt cơ bản như điện tử, nơ-tri-nô, các quark, photon.

Vì thế muốn có được chúng,ta chỉ cần lấy từ trong không khí, sự việc tự nhiên như ta thò tay lấy vật dụng trong tủ vậy thôi. Đây là giả thuyết dựa trên các nguyên lý của khoa học vật lý. Điều đặc biệt là, chính bản thân Raju cũng rất đồng tình với lời giải thích trên của các nhà khoa học.

Còn theo quan điểm của các chuyên gia y tế cảm thấy vô cùng hiếu kỳ trước khả năng siêu phàm của Satyanarayana Raju, nhưng lại không có cách nào lý giải được hiện tượng kì lạ này. Chỉ có một phán đoán cho rằng, Raju mang trong mình một loại “giác quan liên đới” đặc biệt.

Thông thường thì những người có giác quan này sẽ cảm nhận được những điều hoàn toàn kì diệu sau khi trải qua những tác động kích thích từ bên ngoài ví như: ngửi hoặc nếm mùi vị hay nghe thấy một điệu nhạc… sẽ cảm giác như mình đang nhìn thấy một màu sắc, sự chuyển động của vật đó.

Như vậy, nếu bất kỳ ai không tận mắt chứng kiến những gì Raju đã làm mà chỉ nghe qua lời kể lại thì chắc chắn sẽ cho đó là chuyện vô lý, huyễn hoặc, không thể nào tin được, câu chuyện chỉ thấy ở những nhân vật viễn tưởng, những màn ảo thuật sau cánh gà.

Nhưng ngay cả các nhà khoa học từ Nga, Ðức, Pháp, Hoa Kỳ… đến Ấn Ðộ và tận mắt xem qua những gì mà Raju đã làm thì đều phải kinh ngạc. Họ thừa nhận rằng quả thật Raju là một người hoàn toàn bình thường, nhưng những khả năng hiện tại của anh thì chưa thể lý giải được. Nó vẫn còn là bí ẩn, thách thức các nhà khoa học.

Cô gái có khả năng kỳ lạ vì gặp người tí hon?

Sau khi cho rằng mình đã gặp 6 người đàn ông tí hon như những nhân vật trong truyện cổ tích, cô gái Anne bỗng có khả năng kỳ lạ. Cô không cần ăn mà vẫn khỏe mạnh, thậm chí, cô chỉ cần dùng tay không chạm vào là vết thương lập tức lành. 

Gặp gỡ những người tí hon và “viếng thăm xứ sở thần tiên”

Anne Jefferies sinh ra trong một gia đình lao động nghèo, tại làng St Teath, hạt Cornwall, một hạt phía Tây Nam nước Anh. Anne vốn là một cô bé nhanh nhẹ và thông minh, nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên cô không được đi học. 

Điều có ảnh hưởng lớn nhất đối với Anne chính là những câu chuyện cổ tích mà cô vẫn được nghe hàng đêm trước khi đi ngủ. Khi Anne 19 tuổi, cô đến làm giúp việc tại gia đình Pitt, một gia đình giàu có trong làng.

Một buổi chiều, khi Anne đang ngồi đan len ở ngoài vườn, người nhà gia đình Pitt phát hiện ra cô bị ngã quỵ xuống đất, toàn thân lên cơn co giật. Họ nhanh chóng đưa Anne lên phòng và cô vẫn bất tỉnh một lúc lâu. 

Khi Anne tỉnh lại, cô kể cho mọi người nghe một câu chuyện khó tin đến bất ngờ. Anne cho biết, khi cô đang ngồi đan len thì bỗng nghe thấy những tiếng động lạ thường trong bụi cỏ. 

Anne quay lại và thấy 6 người đàn ông tí hon mặc những bộ quần áo xanh lá cây với đôi mắt sáng quắc đang tiến lại gần phía cô. Người đàn ông dẫn đầu đoàn người tí hon ấy đội một chiếc mũ có gắn lông màu đỏ. 

Người tí hon? 

Ông ta chào Anne một cách âu yếm rồi nhanh chóng nhảy phắt lên lòng bàn tay mà cô đặt ở trên đùi. Anne khi ấy gần như cấm khẩu và ngồi ngây ra như tượng vì quá bất ngờ trước những gì đang xảy ra trước mắt mình, cảnh tượng hệt như trong những câu chuyện cổ tích thần bí.

Người đàn ông đội chiếc mũ đỏ nhanh chóng leo lên vai Anne và thơm vào má cô. Sau đó, 5 người còn lại cũng nhanh chóng leo lên khắp người cô và cho đến khi một trong số họ dùng bàn tay của mình bịt mắt Anne lại. 

Mọi thứ trước mắt Anne tối sầm, cô hoàn toàn không nhìn thấy gì những vẫn có thể cảm nhận được. Anne có cảm giác như mình được nhấc bổng khỏi mặt đất và bay vào không trung, sau đó cô gái 19 tuổi được đặt nhẹ nhàng xuống đất. 

Cô nghe thấy có tiếng người bảo cô mở mắt ra và cô từ từ mở mắt. Trước mắt cô là một vùng đất tuyệt đẹp với những lâu đài nguy nga, lộng lẫy, những hồ nước rộng lớn nằm bên những khu vườn rực rỡ với những chú chim đủ sắc màu. 

Anne vừa ngạc nhiên vừa không khỏi băn khoăn không biết mình đang ở nơi nào. Cô nhìn thấy rất nhiều người cao lớn như mình đang nhảy múa, ca hát. Trông họ có vẻ hài lòng với cuộc sống ở vùng đất kỳ lạ này. 

Sau đó, Anne bỗng dưng nhìn thấy 6 người đàn ông tí hon đang đứng trước một đám đông hết sức giận dữ. Có vẻ như họ đang bực tức về sự có mặt của Anne trong khi 6 người đàn ông tí hon đang ra sức bảo vệ cô. 

Anne chỉ kịp nhìn thấy vậy, rồi bỗng dưng mắt cô tối sầm lại, một người nào đó đã lại bịt mắt cô và Anne được đưa về theo đúng cách mà cô đã được đưa đến. Và sau đó, cô được tìm thấy nằm co giật ngoài vườn. 

Khi Anne kể câu chuyện của mình, câu chuyện của cô hoang đường đến mức không một ai tin. Mọi người đã nghĩ rằng đó chỉ là giấc mơ hoặc những gì mà Anne đã tưởng tượng ra từ những câu chuyện cổ tích mà cô thường nghe. Nhưng những người tại gia đình Pitt thừa nhận rằng Anne có những biểu hiện rất kỳ lạ kể từ sau lần mà cô gọi là viếng thăm xứ sở thần tiên đó. 

Xuất hiện khả năng thần kỳ đến khó tin

Anne nói với gia đình Pitt rằng cô không cần ăn bất cứ một loại thức ăn nào, bởi cô đã được những người ở xứ sở thần tiên kia nuôi dưỡng. Đúng như những gì mà Anne tuyên bố, cô không hề ăn bất cứ đồ ăn gì nhưng vẫn có thể sống khỏe mạnh và sinh hoạt bình thường. Bất ngờ hơn, Anne còn phát hiện ta khả năng kỳ lạ của mình đó là có thể chữa khỏi bệnh cho người khác chỉ bằng cách dùng bàn tay của cô. 

Một lần, người yêu của cô bị thương ở chân và Anne đã vô tình đặt tay vào chỗ vết thương đó. Sau đó, cô phát hiện ra vết thương bỗng dưng biến mất và chân của người yêu cô hoàn toàn trở lại bình thường. Kể từ đó, tiếng tăm về khả năng chữa bệnh thần kỳ của Anne được người dân đồn đại và truyền tai nhau. 

Hàng ngàn người trên khắp nước Anh đổ xô về tìm Anne để mong hy vọng được cô chữa khỏi căn bệnh. Không chỉ có khả năng chữa bệnh một cách diệu kỳ, Anne còn có khả năng biết trước được những ai sắp đến gặp mình để xin chữa bệnh. Cô có thể nói đúng họ đến từ đâu, dân tộc nào và đến vào lúc nào. 

Xác ướp người tí hon? 

Câu chuyện ly kỳ về khả năng kỳ lạ của Anne sớm được một số nhà chức trách ở hạt Cornwall để ý tới. Họ cho rằng Anne đang dựng lên một câu chuyện ma quái gây hoang mang cho người dân, vì vậy những nhà chức trách quyết định tống giam Anne vào tù và chỉ cho cô rất ít thức ăn trong khẩu phần hằng ngày. Mặc dù vậy, Anne vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, không hề bị đói, bởi theo cô nói, cô đã được những người bạn ở xứ sở thần tiên của mình giúp đỡ. 

Tuy nhiên sau đó, rất nhiều người dân đã phản đối gay gắt việc chính quyền hạt đã bắt giữ Anne, vì vậy không lâu sau, cô được thả tự do. Anne vẫn tiếp tục làm cho nhà Pitt, đồng thời vẫn duy trì công việc chữa bệnh cho nhiều người. 

Vài năm sau, cô lấy chồng và hầu như không muốn nhắc đến câu chuyện kỳ lạ về mình nữa. Anne tâm sự với 1 người bạn của cô rằng không muốn câu chuyện về mình sẽ trở thành chủ đề bàn tán của nhiều người hay được đăng lên sách báo. Cô chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị và có thể chữa được bệnh cho nhiều người. 

Nhiều người đã trả một khoản tiền lớn để đuợc nghe Anne kể lại câu chuyện thần kỳ của mình, nhưng cô đều từ chối. Ít năm sau, cô con gái 4 tuổi của người bạn của Anne cũng nói rằng đã nhìn thấy những nhân vật giống với những người tí hon mà Anne đã nhìn thấy. Những người này còn tặng một chiếc cốc làm bằng bạc. Tuy nhiên những lời kể của một cô bé 4 tuổi dường như không được mấy người để chú ý đến. 

Lý giải của khoa học

Mới đây, những nhà khoa học của Anh đã phát hiện ra 1 di hài có hình giống người, dài khoảng 20 cm và có cánh được cho là giống với những nhân vật thần tiên hoặc người tí hon trong những câu chuyện cổ tích. Đây là bằng chứng đầu tiên gây ra những tranh cãi và nghi ngờ về việc những người mà Anne nhìn thấy không hẳn là không có thật. 

Tuy vây, nhiều bác sỹ và các nhà khoa học cho rằng câu chuyện về Anne và cuộc phiêu lưu tới xứ sở thần tiên của cô chỉ là một sản phẩm của sự tưởng tượng. Một số bác sỹ cho rằng Anne đã bị lên cơn động kinh và những hình ảnh mà cô tưởng tượng trong những câu chuyện cổ tích đã khiến cô vẽ ra một câu chuyện hoang tưởng đến khó tin. 

Còn về việc Anne có cảm giác mình bay giữa không trung, đó có thể là do việc cô thường xuyên nghĩ về những câu chuyện cổ tích, tưởng tượng mình là những nàng tiên có khả năng bay lượn. 

Thực tế, đã có rất nhiều người tự tưởng tượng ra những âm thanh và những hình ảnh kỳ quái, để rồi họ cho rằng mình đã nghe thấy hoặc nhìn thấy và tự huyễn hoặc bản thân rằng vừa được gặp người ngoài hành tinh. 

Một giả thiết thứ hai có vẻ khó có khả năng xảy ra nhưng các nhà khoa học và các bác sỹ cũng không loại trừ, đó là Anne đã bị một cú sốc nặng nề về mặt tâm lý. Cú sốc này có thể là do cô bị một ai đó tấn công hoặc thậm chí là hãm hiếp, và người thực hiện hành vi đồi bại này có thể là người mà Anne quen biết. 

Anne hoàn toàn không muốn tin sự thật khủng khiếp đã xảy đến với mình và tâm trí cô tự nghĩ ra câu chuyện về những người tí hon như một phản xạ để giúp quên đi những ký ức đau buồn. 

Tuy nhiên khả năng nhịn ăn, chữa bệnh bằng tay và có thể biết được chính xác những ai đang sắp đến xin được khám bệnh của Anne vẫn khiến những nhà khoa học đau đầu, vì chưa tìm ra lời giải đáp. 

Cho đến nay, trường hợp như của Anne chưa hề có tiền lệ nên việc nghiên cứu lại càng khó khăn. Các nhà khoa học cho rằng, nếu có một trường hợp nữa tương tự như của Anne xảy ra thì cũng chưa chắc đã tìm ra được nguyên nhân. 

Mặc dù vậy, gia đình nhà Pitt vẫn tin rằng Anne đã được ban tặng một món quà đặc biệt, và bất cứ nó đến từ đâu thì nó cũng đã giúp cô giúp đỡ được nhiều người khác.

Ung thư thực quản được chữa lành sau hai tháng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Tôi tên là Phạm, 67 tuổi. Trong dịp Tết Nguyên đán năm 2012, tôi đột nhiên thấy khó nuốt thức ăn. Tôi phải uống nước để đẩy trôi thức ăn xuống bụng ở mỗi bữa ăn. Tuy nhiên, tôi không thấy bị đau đến tận vài tháng sau. Vào tháng 05, tôi cảm thấy luôn mệt mỏi, lưng và ngực bị đau. Tôi đến bệnh viện kiểm tra và bị chẩn đoán bệnh ung thư thực quản giai đoạn cuối.

Tôi bị sốc khi nghe chẩn đoán. Không có thuốc nào để chữa bệnh này, và phẫu thuật rất nguy hiểm. Thông thường các bệnh nhân bị ung thư thực quản giai đoạn cuối phải chịu rất nhiều đau đớn và chết trong khổ sở. Tôi nói với bác sĩ: “Tôi không muốn nhập viện hay phẫu thuật.” Sau đó tôi nói với gia đình: “Hãy về nhà và bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.”

Con tôi nghe tin rằng có một bác sĩ dân gian ở tỉnh khác có thể chữa lành bệnh ung thư thực quản, nên chúng tôi quyết định đến đó để thử vận may. Nhưng không có hiệu quả. Chúng tôi trở về và quyết định rằng tôi nên quay trở lại bệnh viện để chữa trị. Tuy nhiên, điều trị tại bệnh viện không làm cho tôi khá hơn. Tôi sụt 20 kg trong vòng hai tháng và chỉ có thể ăn thức ăn lỏng. Cuối cùng, tôi từ bỏ việc chữa trị và về nhà để chờ chết.

Một người họ hàng biết được sự việc và nói với tôi: “Ung thư thực quản không phải là bệnh mà có thể được chữa bởi phương cách của người thường. Bà cần phải kiếm một phương cách khác để cứu mạng mình.” Cô ấy nói với tôi về việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, nói rằng đây không phải là một quyển sách bình thường, nhưng có thể giúp con người tiêu nghiệp và tu luyện.

Sư phụ Lý Hồng Chí giảng trong Bài giảng thứ nhất của Chuyển Pháp Luân:

“Muốn hết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp, thì những người này phải tu luyện, [phải] ‘phản bổn quy chân’ đó chính là điều mà các loại [môn pháp] tu luyện đều nhìn nhận.”

Vậy nên, tôi dần tin tưởng rằng tu luyện là con đường duy nhất để chữa bệnh của mình. Tôi tin vào phương pháp tu luyện này và tin rằng tôi sẽ được cứu. Mỗi ngày tôi dậy luyện công vào lúc 3 giờ 45 phút sáng và đọc ba bài trong Chuyển Pháp Luân. Ngày đầu tiên, tôi cảm thấy rất thoải mái khi luyện công xong và ngủ ngon hơn bao giờ hết kể từ khi mắc bệnh.

Dù vậy, tu luyện là không dễ dàng. Bài công pháp thứ hai, “Pháp Luân Trang Pháp”, yêu cầu giữ hai tay hướng lên trong thời gian lâu; tôi đã phải rất khó khăn để không bỏ cuộc giữa chừng.

Tính tôi nóng nảy và thường xuyên đánh nhau với chồng mình vì những chuyện nhỏ nhặt.

Tuy nhiên, Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Nóng tính thì phải sửa; người luyện công nhất định phải Nhẫn.”

Vậy nên, tôi rất cố gắng kiểm soát tính khí của mình. Đánh giá theo tiêu chuyển của một học viên, đôi khi tôi không làm tốt, nhưng tôi cố chính lại bản thân, để không tái phạm sai lầm nữa.

Hai tháng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã mang đến sự thay đổi kỳ diệu cho sức khỏe của tôi. Tôi có thể ăn đồ ăn đặc mà không đau, và tôi tràn đầy năng lượng đến nỗi tôi có thể chẻ củi dễ dàng. Những người khác cũng nói rằng tôi trông rất khỏe mạnh.

Người ta thường hỏi tôi làm thế nào để chữa lành bệnh ung thư và hồi phục nhanh chóng. Tôi trả lời: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và chính Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi.” Bây giờ nhiều người trong thôn biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là vĩ đại và mang đến những điều kỳ diệu.

Tôi và gia đình rất biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu mạng tôi. Chúng tôi đã treo một tấm ảnh của Sư phụ trong phòng khách.

Bình an vô sự sau một tai nạn kinh hoàng 

Châu và Hồng là hai học viên mới bắt đầu học Pháp Luân Công từ khóa học Chín bài giảng ở Toronto, Canada, vào tháng 3 năm 2011. Trong năm đầu tiên luyện tập, họ đã bị một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Mặc dù chiếc xe đã bị đập nát, nhưng họ hoàn toàn không bị tổn thương nào. Qua tai nạn này, cá nhân họ đã trải nghiệm được sự kì diệu của Pháp Luân Công như được giảng trong Chuyển Pháp Luân.

Một ngày nọ, họ đang trên đường trở về nhà trên chiếc xe của một người bạn sau khi kết thúc buổi học Chuyển Pháp Luân tại điểm luyện công địa phương. Khi họ rẽ vào một góc đường, một chiếc xe vượt đèn đỏ tông vào bên phải họ. Châu đang ngồi ở ghế hành khách phía trước. Vào khoảnh khắc đó theo bản năng anh nhấc chân lên. Tuy nhiên, sự va chạm quá mạnh đến nỗi mà đôi chân của anh vẫn còn bị mắc kẹt ở phía trước xe, và khi đó các túi khí bung ra và đè lên cổ của anh. Sau khi cả hai chiếc xe đã dừng hẳn lại, anh nhìn lại mình và thấy rằng bản thân vẫn không hề hấn gì. Trong tay của anh vẫn còn cầm chiếc túi đựng cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Ngay lập tức anh nhận ra rằng chính Pháp Luân Đại Pháp và Sư Phụ Lý Hồng Chí đã cứu sống anh. Anh bước ra khỏi xe để xem xét chiếc xe cùng với bạn mình. Hai lốp trước của chiếc xe đã văng ra xa và chiếc xe bị nát bấy. Ngoài Châu và Hồng, trên xe còn có ba người họ không tập luyện Pháp Luân Công. Tất cả mọi người đều không hề bị thương tổn nào.

Khi họ bước ra ngoài và nhìn thấy chiếc xe đã bị tan nát, ai nấy đều cảm thấy đây quả là một phép màu. Cảnh sát nhanh chóng có mặt. Sau khi nhìn thấy chiếc xe bị hỏng tan tành, họ liền nhìn vào chỗ ngồi của hành khách, họ nghĩ rằng bất cứ ai mà ngồi vào chỗ đó sẽ bị thương nặng và cần đi cấp cứu. Sau khi thấy rằng các hành khách đều đã đi mất, cảnh sát đã đi đến chiếc xe cứu thương và thấy Châu đứng ở đó mà không bị xây xát gì. Các cảnh sát rất ngạc nhiên và nói: “Anh thật là may mắn, quả là may mắn cực kỳ! Đó thật sự là một phép màu!”

Châu kiểm tra chân mình vào ngày hôm sau và không tìm thấy vết bầm tím nào cả. Anh chỉ hơi bị đau ở ngay cổ nhưng nó cũng biến mất trong vài ngày sau đó. Châu nói “Tại thời điểm của vụ tai nạn, tôi không hề cảm thấy sợ. Tuy nhiên, 15 phút sau, đôi chân của tôi thực sự cảm thấy tê cứng lại. Nó giống như điều Sư phụ nói trong  Chuyển Pháp Luân: “Lúc ấy người học viên này cũng không sợ hãi; nói chung lúc gặp tình huống như thế thì không sợ hãi; có thể sau này mới thấy sợ”. Nó hoàn toàn chính xác là như vậy.”

Khi tai nạn xảy ra, Hồng đang ngồi ở phía sau, cầm một bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân. Cặp kính của cô văng ra, bay vào không trung và rớt ra xa. Khi cô tìm thấy mắt kính của mình, thậm chí nó còn nguyên vẹn. Cô nói “Tại thời điểm xảy ra tai nạn, tôi để cuốn Chuyển Pháp Luân bên cạnh. Tôi biết rằng Sư Phụ đã bảo vệ chúng tôi. Tôi thực sự biết ơn Sư Phụ và Đại Pháp.”

Điều này càng làm Châu và Hồng tin tưởng kiên định hơn nữa vào Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ sau vụ tai nạn, họ đã đối đãi với việc tu luyện rất nghiêm túc. Châu còn đưa bạn bè và gia đình đến khóa học Chín bài giảng. Trong dịp Tết Nguyên đán, Châu và Hồng đã mời bạn bè và người thân của anh cùng đi xem biểu diễn Thần Vận.

Cải tử hoàn sinh nhờ tu luyện Pháp Luân Công

Bài viết của Thiện Duyên, một học viên ở Trung Quốc

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 07 năm 2004, tôi bị chẩn đoán có một khối u động mạch thận, mòn cổ tử cung, và huyết áp thấp. Tôi cũng bị đau đầu kinh niên và viêm túi mật, khiến tôi không có một đêm ngủ yên giấc. Hệ tiêu hóa của tôi tệ đến nỗi tôi chỉ có thể ăn cháo yến mạch.

Bất kể chữa trị ra sao, sức khỏe của tôi ngày càng xấu hơn. Một bác sỹ nổi tiếng nói rằng tôi bị một chứng bệnh không thể chữa trị được. Tuyên bố của ông ấy là gì? Ông ấy bảo tôi ở nhà chờ, và ông ấy sẽ thông báo một khi có cách điều trị! Như vậy, số phận của tôi nằm trong tay của y học hiện đại.

Mặc dù tình trạng của tôi xấu đi vào tháng 07 năm 2004, chồng tôi cũng không từ bỏ hy vọng. Anh ấy khó khăn xoay xở vay mược được 3.000 nhân dân tệ trong vòng vài ngày. Một lần nữa, anh ấy đưa tôi đến bệnh viện để chữa trị, nhưng bệnh viện đã từ chối nhận tôi.

Không biết làm gì, chồng tôi rời khỏi bệnh viện và đi tìm kiếm sự giúp đỡ. Sau khi anh ấy rời đi, tôi nghĩ rằng mình nên cùng chồng về nhà. Tôi thật sự không muốn anh ấy đi vay mượn thêm nữa.

Bất ngờ thay, một bà lão tiến đến và hỏi tôi: “Cô còn rất trẻ. Cô bị bệnh gì?” Sau khi nói chuyện, bà ấy bảo: “Hãy về nhà và luyện Pháp Luân Công. Bệnh của cô chắc chắn được chữa lành. Nhiều người đã hồi phục sức khỏe nhờ luyện Pháp Luân Công!”

Khi chồng tôi mời dì của anh ấy đến nhà, tôi nói với họ những điều mà bà lão nói. Người dì – một học viên Pháp Luân Công – nói rằng bà có các bài giảng và băng đĩa luyện tập của Sư phụ Lý Hồng Chí, và sẵn sàng cho chúng tôi mượn.

Vì chúng tôi không có đầu máy, chồng tôi đã đi ra ngoài và mua một cái giá 300 nhân dân tệ. Tôi nghĩ rằng có một đầu máy là một ý kiến hay. Khi tôi qua đời, chồng con tôi có thể xem phim để làm vơi bớt nỗi buồn của họ. Đối với tôi, tôi thậm chí không quan tâm lắm đến việc xem băng đĩa. Thay vào đó, tôi chỉ muốn chết càng nhanh càng tốt, để mình không trở thành gánh nặng cho chồng con.

Bốn ngày sau khi trở về nhà, tôi cảm thấy chóng mặt và quyết định nằm nghỉ. Sau khi rơi vào giấc ngủ sâu, tôi mơ thấy rằng mình đang ở trên núi với một nhóm nhiều người.

Tôi nhớ ngày hôm đó đầy mây và sương mù. Nhóm chúng tôi đang cố leo lên một vách núi một cách vô vọng. Mọi người xung quanh tôi đang chờ tôi chỉ dẫn sự an toàn cho họ. Sau khi lo lắng, tôi thấy một người đàn ông độ tứ tuần bước ra từ một đám sương mù. Ông ấy nói với tôi: “Nhiệm vụ của cô là dẫn họ theo tôi xuống núi.”

Vì không có sự lựa chọn nào khác, tôi quyết định rằng chúng tôi nên làm theo lời đề nghị của người lạ này. Tuy nhiên, tôi vẫn nghi ngờ và cảnh giác. Vài người không muốn đi cùng ông ấy, nên họ vẫn ở trên núi. Đột nhiên, họ hoàn toàn bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Tôi cảm thấy rất đau xót khi nhìn thấy điều đó và đột nhiên thức dậy.

Ngay lập tức tôi cảm thấy mình có một số vấn đề cấp bách, đang còn dang dở chưa hoàn thành, nhưng tôi không chắc đó là gì. Sau đó đột nhiên tôi nhớ đến những từ “Pháp Luân Công”.

Vẫn ngồi trên giường, tôi cảm thấy lạ lùng. Tôi gọi chồng đến phòng và nhờ anh mở các bài giảng của Sư phụ. Tôi muốn biết Pháp Luân Công là gì; tôi không muốn có bất kỳ hối tiếc nào. Tuy nhiên, mỗi lần tôi nghe các bài giảng của Sư phụ là tôi cảm thấy buồn ngủ, nên tôi phải xem các bài luyện công.

Tôi cảm thấy có một lực mạnh mẽ hấp dẫn tôi luyện công. Khi đang nằm, hai tay tôi bắt đầu vô thức thực hiện theo các chuyển động trong băng đĩa luyện. Vào ngày thứ ba, tôi nhờ gia đình giúp tôi ngồi dậy và luyện công.

Đột nhiên, có gì đó xoắn ốc bay ra từ đỉnh đầu của tôi. Sau đó, tôi nghe một âm thanh lạ và cảm thấy một cử động mạnh ở dạ dày, nhưng tôi không cảm thấy đau. Tình trạng này tiếp tục trong một thời gian dài. Tôi thậm chí còn bị tiêu chảy. Tôi thật sự nghĩ rằng mình sắp chết, nên tôi nói với chồng chuẩn bị đám tang, mà không biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể tôi.

Tôi nói với chồng hỏa táng thân thể tôi và phân tán tro của tôi ở bất cứ nơi nào anh muốn. Tôi không muốn anh ấy tốn thêm tiền để chôn cất. Chồng tôi đã khóc.

Hai ngày sau, bụng của tôi không còn sưng nữa. Tôi có thể ngồi và ăn một ít. Tình hình của tôi cải thiện dần như thế trong hơn 20 ngày. Tất cả những thứ dơ bẩn trong cơ thể tôi đã được tẩy sạch. Cuối cùng tôi có thể đứng dậy, nhưng tôi vẫn phải dựa vào những vật xung quanh để đứng được.

Chồng của tôi vẫn rất hy vọng và tin rằng tôi đang dần hồi phục hoàn toàn. Điều này khiến anh ấy cực kỳ hạnh phúc. Anh ấy mở các bài giảng và băng đĩa luyện công cho tôi mỗi ngày, và bảo tôi thực hiện theo. Bằng cách này tôi đã học Pháp và luyện năm bài công pháp. Kết quả là, mọi căn bệnh của tôi đã biến mất một cách kỳ diệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro