NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ CỦA DARREN SHAN 16-23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG MƯỜI SÁU

Chủ nhật đó tôi không gọi cho Steve. Tôi nói với ba má là hai chúng tôi cãi nhau, nên tôi đã không ở lại nhà nó đêm qua. Ông bà tỏ ra không vui, nhất là chuyện tôi về một mình trong đêm hôm khuya khoắt như thế. Ba bảo sẽ "cấm vận" tiền dằn túi của tôi và không cho tôi đi chơi trong một tháng. Tôi không phản đối, vì thấy bị phạt như vậy là còn nhẹ. Thử tưởng tượng ba má sẽ làm gì, nếu biết tôi đã đi xem Xiếc Quái Dị!

Annie thích những món quà tôi mua cho nó lắm. Một thoáng nó đã thanh toán gọn hết mấy cái kẹo và chơi với con nhện cao-su hàng giờ. Nó năn nỉ tôi kể chi li về buổi diễn: trông những quái nhân ra sao? Họ làm những trò gì. Mắt nó tròn xoe khi nghe kể về Người-sói cắn đứt bàn tay người đàn bà. Nhưng nghe xong, nó bĩu môi:

- Dóc. Em hổng tin.

- Thiệt. Anh thề.

- Thề sao?

- Đứa nào nói dóc chết liền.

- Wow! Ước gì em được xem há. Lần sau đi, anh cho em theo không?

- Cho chứ. Nhưng anh sợ còn lâu lắm họ mới trở lại đây.

Tôi không cho Annie biết về ông Crepsley và chuyện Steve muốn thành ma-cà-rồng, nhưng suốt ngày tôi chỉ nghĩ đến hai người nay. Tôi muốn gọi cho Steve, nhưng không biết nói gì, vì chắc chắn nó sẽ hỏi tại sao tôi không về nhà nó đêm qua, mà tôi thì lại không muốn cho nó biết tôi đã ở lại trong rạp và theo dõi nó.

Một ma-cà-rồng sống thật sự! Tôi vẫn tin chuyện này có thật mà. Nhưng ba má và các thầy cô đều quả quyết là không. Người lớn quá thận trọng hay quá khôn ngoan?

Tôi thắc mắc, thật sự ma-cà-rồng như thế nào? Họ có khả năng làm được mọi thứ như trong sách, trong phim không? Tôi đã thấy ông Crepsley làm cho cái ghế bay lên, tôi cũng đã thấy ông ta là là từ trên không xuống sân khấu và tôi còn thấy ông ta... uống máu của Steve. Ông ta còn có thể làm được những gì nữa? Ông ta có thể biến thành con dơi, con chuột hay một làn khói không? Người ta có thể nhìn thấy ông ta trong gương không? Ánh sáng mặt trời có thể giết được ông ta không nhỉ?

Nghĩ đến ông Crepsley bao nhiêu, tôi lại càng không thể quên được quý bà Octa. Một lần nữa tôi lại ước sao mình mua được một con nhện như thế. Một con nhện thông minh, để tôi có thể điều khiển được. Tôi sẽ gia nhập chương trình biểu diễn quái dị và chu du khắp thế giới.

Chủ nhật đến rồi đi. Tôi phụ ba làm vườn, giúp má trong bếp, xem TV. Buổi chiều tôi lang thang đi dạo, mơ màng tới những con nhện và ma-cà-rồng.

Thứ hai, tôi lo ngại khi bước qua cổng trường, không biết sẽ phải nói gì với Steve và nó sẽ nói gì với tôi đây. Hơn nữa, tôi mệt mỏi và choáng váng như người say rượu, vì mấy ngày nghỉ cuối tuần tôi có ngủ được bao nhiêu đâu - làm sao ngủ được, khi bạn nhìn tận mắt một ma-cà-rồng thật sự, phải không?

Steve đang đứng trong sân - đó là một điều khác thường - vì tôi luôn tới trường trước nó. Nó đứng tách khỏi các đứa khác, chờ tôi.

Hít một hơi thật sâu, tôi bước lại, đứng dựa tường, kế bên nó. Tôi nói:

- Chào.

- Chào. Ở rạp ra, mày đi đâu?

Mắt nó thâm quầng, tôi cá là hai đêm qua nó còn ngủ ít hơn tôi. Tôi bảo:

- Tao về nhà.

- Tại sao?

- Trời tối thui, tao đi loanh quanh bị lạc đường. Khi thấy nhà cửa quen quen, tao thấy đã đến gần nhà tao hơn nhà mày rồi.

Tôi thấy rõ là nó đang suy tính, tin nổi tôi hay không. Nó bảo:

- Chắc mày bị ông bà già la dữ lắm?

- Sơ sơ thôi. Một tháng cấm vận: không tiền dằn túi, không được đi chơi. Ba tao bảo còn phải làm một đống việc vặt nữa. Nhưng cũng đáng, xiếc quái dị... siêu thật.

- Tôi cười cười. Hình như sau một lúc quan sát, nó mới tin là tôi nói thật.

- Ừa, siêu thật.

Khi Alan và Tommy tới, hai chúng tôi kể mọi chuyện về buổi diễn. Nhưng thật tình tôi và Steve là hai diễn viên đại tài: nó không hề nhắc tới ma-cà-rồng, và tôi cứ làm như không nhìn thấy nó đã gặp gỡ ông Crepsley.

Nhưng trong ngày hôm đó, tôi cảm thấy giữa tôi và Steve không hoàn toàn được như trước nữa. Mặc dù nó tỏ ra tin tôi, nhưng trong nó vẫn còn thoáng nghi ngờ. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp ánh nhìn của Steve, cứ như tôi là kẻ có thể làm hại nó.

Phần tôi, tôi tránh gần gũi nó. Những gì nó nói với ông Crepsley và những lời ông ta nói với nó cứ vang vang trong đầu tôi. Ông ta bảo Steve là ma quỷ. Tất cả những điều đó làm tôi lo sợ. Nó đã muốn thành ma-cà-rồng, giết người để hút máu. Làm sao tôi còn có thể là bạn của một con người như thế?

Buổi chiều chúng tôi bàn cãi về quý bà Octa. Tôi và Steve đều lảng tránh chuyện về ông Crepsley và con nhện của ông ta. Nhưng Tommy và Alan lại rất khoái đề tài này. Thằng Tommy nhăn nhó thắc mắc:

- Chúng mày nghĩ, ông ta điều khiển con nhện đó bằng cách nào?

- Có lẽ là một con nhện giả.

Nghe Alan nói, tôi cãi ngay:

- Giả sao được. Không một quái nhân quái vật nào ở đó là giả. Tất cả đều thật trăm phần trăm.

- Vậy thì ông ta điều khiển nó cách nào?

Thằng Tommy vẫn thắc mắc. Tôi bảo:

- Có thể đó là cây sáo thần, hay ông ta biết bùa chú như kiểu... người Ấn Độ bùa chú những con rắn của họ vậy.

Thằng Alan chưa chịu:

- Nhưng cậu bảo ông Cao cũng điều khiển được con nhện ngon lành, khi bà Octa ở trong miệng ông Crepsley mà.

- Có thể họ đều dùng sáo thần.

- Chẳng có sáo thần nào hết.

Steve bật nói. Gần như cả ngày hôm nay nó rất kín tiếng, nhưng Steve là đứa luôn khoái hạ người khác bằng chứng cứ hẳn hoi. Tôi hỏi:

- Vậy cậu bảo họ làm cách nào?

- Điện thần... thần giao cách cảm.

Alan ngẩn tò te:

- Có... dính dáng gì với điện thoại không?

Steve mủm mỉm cười, còn tôi và thằng Tommy cười hô hố (mặc dù tôi, và chắc chắn cả Tommy, đều mù tịt, chẳng hiểu thần giao cách cảm là gì). Tommy chặc lưỡi, thụi đùa Alan một quả:

- Ngố ơi là ngố!

- Nói đi Steve, cho tụi nó biết là gì nào.

Tôi giục giã. Steve chậm rãi nói:

- Là cách người ta có thể đọc được ý nghĩ của kẻ khác, hay phóng tư tưởng của mình cho họ mà không cần phải nói. Họ điều khiển con nhện bằng tư tưởng.

- Thế còn cây sáo?

- Để biểu diễn, hay rất có thể để làm con nhện chú ý vào một mục tiêu.

Tommy hỏi:

- Cậu cho rằng, ai cũng có thể điều khiển được con nhện đó?

- Phải, bất cứ ai có một bộ não. Nhưng trừ cậu, Alan.

Steve cười nói, để Alan biết là nó chỉ đùa. Tommy lại hỏi:

- Không cần sáo thần, hay huấn luyện, hay... bất kỳ thứ gì sao?

- Ừa, tớ nghĩ thế.

Steve trả lời xong, câu chuyện đổi đề tài - tôi nhớ là hình như chúng nó nói về bóng đá, nhưng tôi không chú ý nghe. Vì thình lình một ý nghĩ nóng hổi trong tôi. Tôi không còn nghĩ gì tới ma-cà-rồng, Steve hay bất cứ chuyện gì khác nữa.

"Cậu cho rằng ai cũng có thể điều khiển được con nhện đó?"

"Bất cứ ai có một bộ não"

"Không cần sáo thần, huấn luyện hay bất cứ thứ gì khác?"

"Tớ nghĩ thế"

Những lời nói của Steve và Tommy lập đi lập lại trong tôi như một đĩa hát bị kẹt.

"Bất cứ ai" cũng có thể điều khiển được con nhện đó. Ai đó có thể là tôi, nếu tôi được đặt tay lên nó và liên lạc được với quý bà Octa. Con nhện kỳ lạ đó sẽ là một vật cưng của tôi, tôi sẽ điều khiển nó và...

Không. Chỉ là chuyện viển vông. Có thể tôi điều khiển được nó, nhưng chẳng bao giờ nó thuộc về tôi. Không bao giờ ông Crepsley chịu rời xa nó, mua bằng tiền hay vàng ngọc...

Một ý tưởng bật lên trong tôi. Phải tìm cách lấy được nó, nó phải thuộc về tôi. Viết thư hăm dọa sẽ tố cáo ông ta là ma-cà-rồng với cảnh sát. Ông ta sẽ phải giao con nhện cho tôi.

Nhưng chỉ nghĩ đến chuyện đối diện với ông Crepsley đã đủ làm tôi khiếp đảm rồi. Tôi biết sẽ không làm được. Chỉ còn một phương án cuối cùng: ăn trộm bà Octa.

CHƯƠNG MƯỜI BẢY

Sáng sớm là thời gian tốt nhất để thực hiện vụ trộm con nhện. Trình diễn quá khuya, các diễn viên mệt mỏi sẽ phải ngủ tới tám, chín giờ sáng. Tôi sẽ lẻn vào, lấy được cái *****g nhốt quý bà Octa xong là chuồn ra ngay. Nếu chẳng may người trong gánh xiếc thức dậy rồi, tôi sẽ trở về nhà và quên chuyện này đi.

Phần khó nhất là chọn ngày. Thứ tư là lý tưởng nhất: xuất diễn cuối cùng của đoàn là đêm trước đó. Vì vậy rất có thể họ sẽ dọn đi vào buổi trưa là hợp lý nhất - đến điểm diễn mới trong khi ma-cà-rồgn chưa thức dậy - và... chưa kịp phát hiện ra bị mất trộm. Nhưng nếu họ dọn đi vào ban đêm, ngay sau buổi diễn, tôi sẽ bị mất cơ hội lớn!

Như vậy, chắc phải hành động ngay đêm mai: thứ ba. Nhưng như thế, cũng có nghĩa là ông Crepsley sẽ còn nguyên thời gian còn lại của đêm thứ ba, tìm kiếm con nhện của ông ta (và tôi). Quá liều lĩnh nhưng không còn chọn lựa nào khác nữa.

Tôi đi ngủ sớm hơn thường lệ. Thấy tôi hôn má và bắt tay ba để vào giường sớm, ông bà tưởng tôi đang "lập công chuộc tội". Ông bà đâu ngờ, nếu có chuyện không may xảy ra cho tôi tại rạp hát, tôi sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại ba má nữa.

Tôi có một cái radio và cũng là đồng hồ báo thức. Tôi chỉnh cho chuông reo lúc 5 giờ sáng, rồi gài tai nghe vào radio. Như vậy tôi sẽ thức dậy mà không ai biết.

Tôi chìm vào giấc ngủ mau hơn tôi tưởng, và đánh thẳng mọt giấc ngủ ngon lành cho tới khi có tiếng chuông reo. Càu nhàu trở mình rồi tôi ngồi dậy dụi mắt. Mất mấy giây tôi thẫn thờ chẳng biết mình đang ở đâu và tại sao phải thức dậy sớm thế. Rồi tôi nhớ ra con nhện và kế hoạch của mình. Tôi mỉm cười khoái trá.

Nhưng không cười được lâu, vì tôi nhận ra tiếng chuông đang reo không thông qua tai nghe. Chắc khi ngủ tôi đã lăn lộn làm tuột dây rồi.

Nhảy khỏi giường, tôi tắt vội chuông báo thức. Tim tôi đập rộn ràng, ngồi trong bóng tối lắng nghe động tĩnh. Cho đến khi biết chắc ba má tôi vẫn còn đang ngủ, tôi rón rén vào toa-lét. Nhưng có thể ba má tôi đã nghe tiếng chuông, tôi phải hết sức thận trọng.

Nhẹ nhàng xuống nhà dưới, tôi lẻn ra ngoài. Mặt trời sắp lên, có vẻ như hôm nay trời rất nắng.

Tôi vừa bước nhanh vừa lẩm bẩm hát, cho thêm khí thế. Vì tôi lo ngại đến nỗi mấy lần toan trở lại. Một lần tôi đã thực sự quay đầu, trở về nhà, nhưng rồi nhớ lại hình ảnh con nhện đong đưa dưới cằm ông Crepsley và những trò biểu diễn của nó, tôi lại tiếp tục tiến bước về rạp hát. Tôi không thể cắt nghĩa, vì sao con nhện đó quan trọng đối với tôi đến nỗ tôi phải liều mạng một cách hiểm nghèo như thế này, chỉ để mong chiếm được nó.

Ban ngày, cái rạp hát cũ kỹ, ọp ẹp trông còn dễ sợ hơn. Tôi nhìn rõ cả những vết nứt nẻ ngoài mặt tiền, hang chuột khắp nơi, màng nhện giăng đầy cửa sổ. Tôi rùng mình đi gấp ra phía sau. Những căn nhà bỏ trống, những mảnh sân đầy đồ phế thải, rác rến chất đống. Không thấy một bóng người. Có lẽ khi trời sáng hẳn mới có người sinh hoạt, nhưng lúc này, nơi đây như một thành phố ma. Không thấy đến cả một con chó hay một con mèo.

Đúng như tôi đã nghĩ, rất nhiều lối vào nhà hát. Hai cửa ra vào và rất nhiều cửa sổ. Ô tô nhỏ và xe tải đậu bên ngoài ngôi nhà, không có hình ảnh hay bảng tên nào, nhưng tôi biết chắc những xe này của gánh xiếc. Tôi giật mình chợt nghĩ, lỡ bọn họ đều ngủ trong xe và nếu một trong những xe đó là "nhà" của ông Crepsley thì kế hoạch của tôi sẽ bị thất bại.

Tôi lẩn ngay vào trong rạp, tôi cảm thấy còn lạnh lẽo hơn cả đêm thứ bảy. Nhón gót, tôi đi xuống một hành lang dài, tiếp tục qua hành lang khác, lại thêm hành lang khác nữa. Tôi như lạc vào một mê cung. Đáng lẽ tôi phải đem theo một cuộn dây, để đánh dấu lối trở ra.

Không có dấu vết của một quái nhân nào, có lẽ tất cả bọn họ đều ở trên xe hay một khách sạn nào gần đây. Tìm kiếm suốt hai mươi phút, chân tôi mỏi nhừ. Có lẽ tôi nên trở về và quên chuyện rồ dại này đi.

Ngay lúc định bỏ cuộc, tôi chợt thấy một cầu thang dẫn xuống hầm. Tôi cắn môi, đứng lặng hồi lâu, tự hỏi mình có nên xuống đó không. Tôi đã coi quá nhiều phim kinh dị, đủ để biết rằng, đây là nơi rất thích hợp cho sào huyệt của ma-cà-rồng. Nhưng tôi cũng đã từng thấy bọn chúng bị tấn công, bị giết và chặt ra từng mảnh khi những người hùng bước xuống một căn hầm tương tự như thế này.

Cuối cùng, tôi quyết định cởi bỏ giày, chỉ đi bít-tất để không gây tiếng động. Tôi lần xuống những bực thang. Chân tôi đạp lên rất nhiều xương vụn, nhưng vì quá lo lắng nên tôi không cảm thấy đau.

Một cái *****g lớn ngay dưới chân cầu thang. Nhìn qua song *****g, tôi thấy Người-sói đang nằm ngáy khò khò. Tôi lùi vội ra xa, khi Người-sói cựa mình rên rẩm. Nếu hắn thức giấc, hú lên, tất cả quái nhân sẽ chộp lấy tôi ngay.

Khi giật lùi, chân tôi chạm vào một vật vừa mềm vừa nhớt. Từ từ quay lại, tôi thấy cậu bé rắn nằm xoải trên sàn, hai mắt mở thao láo, con rắn cuốn quanh người. Không hiểu vì sao tôi không la lên hay ngất đi. Nhờ tôi đứng im thin thít như thế mà tôi thoát hiểm. Vì tuy mắt mở trừng trừng nhưng cậu ta ngủ rất say, nhịp thở sâu và đều.

Tôi nhìn quanh căn hầm tối một lần cuối, tự hứa nếu không thấy ông Crepsley, tôi sẽ trở về ngay. Suốt mấy giây tôi không thấy gì đáng chú ý, vừa định quay ra, tôi chợt thấy một vật giống như cái thùng lớn.

Nhưng không. Tôi quá rõ đó là cái gì. Đó là một chiếc quan tài.

Tôi rón rén lại gần. Chiếc quan tài dài chừng hai mét, rộng khoảng tám mươi phân. Mặt gỗ đen nhớp nháp. Rêu đóng từng mảng và một con dán đậu trên nắp hòm.

Thật tình tôi rất muốn kể là tôi đã can đảm mở nắp quan tài và dòm vào trong. Nhưng tôi đâu dám làm vậy. Chỉ nghĩ đến chuyện sờ vào nó, tôi đã dựng tóc gáy lên rồi.

Tôi đảo mắt tìm cái *****g nhốt quý bà Octa, vì tin chắc nó chỉ quanh quẩn đâu đây, gần chủ nhân của nó đang nằm trong quan tài. Đúng vậy, cái *****g để ngay trên sàn, bên cạnh đầu quan tài, phủ một tấm vải đỏ. Tôi liếc nhìn vào: con nhện đang nằm, bụng phập phồng, tám chân ngọ nguậy. Nhìn gần, trông nó còn khủng khiếp hơn. Ý nghĩ chạm vào những cái chân đầy lông lá và để nó bó sát mặt làm tôi khiếp đảm.

Nhưng đến nước này, chỉ một tên thật sự hèn nhát mới rút lui. Tôi xách cái *****g, đặt giữa hầm. Chìa khóa vẫn nằm trong ổ khóa. Một ống sáo buộc một bên nan *****g.

Tôi lấy lá thư đã viết từ đêm qua. Lá thư đơn giản nhưng tôi phải vất vả mấy tiếng đồng hồ mới xong. Tôi dán thư lên nắp quan tài.

Thưa ông Crepsley,

Tôi biết ông là ai và là cái gì. Tôi lấy và sẽ nuôi Octa. Đừng tìm kiếm. Đừng trở lại thị trấn này. Nếu không, tôi sẽ cho mọi người biết ông là ma-cà-rồng, ông sẽ bị săn đuổi và bị giết. Tôi không phải là Steve. Steve không biết chuyện này. Tôi sẽ săn sóc con nhện của ông đàng hoàng.

Tất nhiên là tôi không ký tên.

Nhắc đến tên Steve có lẽ không là một ý hay. Nhưng chắc chắn ông ta nghi ngờ nó, vì vậy tốt hơn là cho ông ta biết một cách rõ ràng, nó không liên quan đến vụ này.

Xong việc, tôi xách *****g chạy vội lên thang (rất nhẹ nhàng). Tôi xỏ giày rồi tìm lối ra, dễ dàng hơn tôi tưởng. Vì ngoài hành lang sáng hơn dưới hầm nhiều. Ra tới bên ngoài, tôi đi vòng ra mặt tiền rạp hát, rồi chạy một mạch về nhà, bỏ lại phía sau: rạp hát, ma-cà-rồng và nỗi sợ của tôi. Bỏ lại tất cả, trừ quý bà Octa.

CHƯƠNG MƯỜI TÁM

Tôi về nhà trước khi ba má thức dậy khoảng hai mươi phút. Giấu ***g nhện vào một góc tủ áo, tôi phủ lên trên một đống áo quần, nhưng thận trọng chừa khoảng trống cho quý bà Octa thở. Con nhện sẽ được an toàn tại đây, vì việc dọn phòng má để tôi tự lo, bà ít khi lục soát phòng riêng của tôi lắm.Tôi chui vào giường giả bộ ngủ. Ba gọi tôi lúc tám giờ thiếu mười lăm. Tôi thay quần áo, vừa xuống thang vừa vươn vai ngáp, như vừa thức dậy.Ăn sáng vội vàng, rồi tôi chạy lên lầu thăm bà Octa. Con nhện nằm ngay đơ từ lúc tôi trộm nó về. Tôi lắc nhẹ cái ***g, nhưng nó vẫn không nhúc nhích.Tôi chỉ muốn ở nhà để thăm dò con nhện. Nhưng không thể. Chuyện giả bệnh để nghỉ học khó lòng qua khỏi cặp mắt của má tôi.Ngày hôm đó dài lê thê như cả tuần. Mỗi giây chậm chạp trôi như một giờ. Thậm chí giờ nghỉ ăn trưa hình như cũng kéo dài hơn thường lệ. Tôi chơi bóng đá như đứa mất hồn. Trong lớp, tôi mất tập trung, ngơ ngơ trả lời những câu hỏi đơn giản nhất cũng không xong!Sau cùng, cũng đến giờ tan trường. Tôi chạy như bay về nhà và lên thẳng phòng riêng.Quý bà Octa vẫn nằm im một chỗ. Tôi đã sợ là nó chết rồi, nhưng thấy bụng nó vẫn phập phồng thở. Rồi tôi giật mình chợt nhớ: nó đói. Trước đây tôi đã từng thấy những con nhện nằm đờ ra cả ngày chờ được cho ăn.Không biết nó ăn gì, nhưng tôi đoán, chắc nó không ăn những món ăn như những con nhện bình thường khác. Tôi chạy xuống bếp, vơ vội một cái bình không, rồi vọt ngay ra vườn.Nhặt ruồi chết, bắt mấy con côn trùng và đào mấy con giun lớn, rồi tôi giấu cái lọ trong áo. Nếu má nhìn thấy sẽ đặt ra cả ngàn câu hỏi.Trở lại phòng, tôi đóng cửa, chặn thêm một cái ghế, rồi xách ***g nhện đặt lên giường và mở tấm vải ra.Con nhện lim dim mắt, thụp người xuống vì nguồn sáng thình lình. Vừa định mở cửa ***g để bỏ đồ ăn vào, tôi mới nhớ ra: mình đang "giao du" với một con nhện độc. Chỉ vài cú cắn của nó là mình chết đứ đừ.Lấy từ trong lọ ra một con châu chấu còn sống, thả qua nan ***g. Con châu chấu nằm ngửa, ngo ngoe mấy cái chân, rồi lật sấp lại, tìm đường thoát ra khỏi ***g.Nhanh như cắt, con nhện chộp con mồi, nanh nhe ra.Nó nuốt gọn con châu chấu. Nếu là một con nhện bình thường, miếng mồi này sẽ được tiêu thụ vài ngày mới hết. Nhưng với quý bà Octa, con châu chấu này chẳng thấm thía gì, chỉ là món khai vị nhẹ nhàng. Con nhện nhìn tôi như bảo: "Được đấy. Còn món chính đâu?"Tôi cho nó ăn hết côn trùng trong lọ. Con giun lớn vặn vẹo, trườn mình, tranh đấu quyết liệt. Nhưng những cái nanh của bà Octa xé nó ra làm hai, rồi làm bốn khúc. Hình như con nhện khoái khẩu nhất món này.Tôi lấy ra cuốn nhật ký dưới nệm giường. Đây là tài sản quý nhất của tôi. Tôi ghi chép tất cả mọi chuyện, để có thể viết nên cuốn sách này. Dù tôi nhớ hầu hết những gì xảy ra, nhưng nếu khi nào bị bí, tôi chỉ việc mở nhật ký, kiểm tra lại các sự việc.Tôi lật trang cuối, ghi lại tất cả những điều tôi biết về bà Octa: những gì ông Crepsley nói về nó, những trò nó biểu diễn, món ăn nó thích. Tôi đánh một dấu bên món nó thích. Hai dấu bên món nó khoái khẩu nhất (Lúc này tôi mới chỉ biết đó là món giun). Bằng cách này, tôi sẽ biết cách cho nó ăn và dùng đồ ăn để bắt nó làm trò theo ý của tôi.Sau đó, tôi lấy trong tủ lạnh ra một ít phô-ma, thịt dăm-bông, rau xà-lách. Nó tém gọn hết ráo. Điệu này chắc tôi sẽ phải tất bật lo ăn cho quý bà xấu xí này khá vất vả đây.Đêm thứ ba, với tôi, thật là kinh khủng. Tôi luôn tự nhủ, ông Crepsley nghĩ gì khi thức dậy, phát hiện ra con nhện bị mất và lá thư dán trên nắp quan tài. Ông ta rời thành phố theo lời tôi, hay đang tìm kiếm con vật cưng của mình? Hoặc ông ta và con nhện có khả năng nói với nhau bằng thần giao cách cảm, và ông ta đang lần mò tới nhà tôi?Tôi ngồi hàng giờ trên giường, ôm khư khư cây thánh giá sát ngực. Trong phim tôi thấy người ta làm thế này và rất hiệu quả. Nhưng có lần Steve bảo là chẳng ăn thua gì đâu.Sau cùng, tôi thiếp ngủ vào khoảng hai giờ sáng. Nếu ông Crepsley xuất hiện, tôi hoàn toàn chẳng biết gì. Nhưng khi tôi thức dậy sáng hôm sau, không thấy dấu vết nào chứng tỏ ông ta đã đến phòng tôi và quý bà Octa vẫn ngủ yên trong tủ áo.Ngày thứ tư tôi đã cảm thấy thoải mái hơn, nhất là khi rảo ngang rạp hát sau buổi học, tôi thấy xe cộ của gánh xiếc không còn đó nữa. Họ đã dọn đi rồi!Để ăn mừng, tôi mua một cái bánh pizza, thịt dăm bông và bắp rang. Ba má hỏi nhân dịp đặc biệt gì đây. Tôi bảo chỉ muốn thay đổi món ăn thôi. Không ai hỏi gì thêm nữa.Con nhện tỏ ra rất khoái khi tôi cho nó một mẩu bánh. Nó chạy quanh ***g, liếm láp từng mẩu vụn. Tôi ghi ngay vào nhật ký: "Món khoái khẩu đặc biệt: pizza."Trong mấy ngày sau, tôi tập cho nó quen với nhà mới. Tôi xách ***g đi quanh phòng, để nó nhìn từng ngóc ngách. Tôi không muốn nó bị bối rối khi được cho ra khỏi ***g.Tôi luôn chuyện trò với nó, kể cho nó nghe về tôi, gia đình và căn nhà. Tôi nói với nó là tôi rất khâm phục và ái mộ nó, tôi cũng bảo cho nó biết những món ăn tôi sẽ đem về cho nó và những trò chúng tôi sẽ cùng biểu diễn. Dường như nó hiểu, tuy không hiểu tất cả những gì tôi nói.Thứ năm và thứ sáu, sau giờ học, tôi vào thư viện trường, tìm đọc tất cả những sách về loài nhện. Còn quá nhiều điều tôi chưa biết. Chẳng hạn như chúng có thể có đến tám con mắt, và tơ của chúng là một chất nhựa lỏng, khi ra không khí mới rắn lại dần. Nhưng không cuốn sách nào đề cập tới một con nhện diễn viên và có khả năng thần giao cách cảm. Tôi không thể tìm thấy một hình ảnh nào giống con nhện của tôi. Hình như chưa tác giả nào được nhìn thấy một con nhện giống như quý bà Octa. Octa là một sinh vật độc nhất vô nhị!Thứ bảy tới rồi! Tôi quyết định đã đến thời điểm cho con nhện ra khỏi ***g và làm thử vài trò. Tôi đã tập và có thể thổi ống sáo được một vài nốt đơn giản. Vấn đề gay go nhất là truyền tư tưởng cho nó trong khi thổi sáo. Nhưng tôi có cảm tưởng là mình sẽ làm được.Tôi đóng hết cửa sổ và cửa ra vào. Lúc này là chiều thứ bảy. Ba chưa đi làm về, má và Annie đi mua sắm. Chỉ một mình tôi ở nhà, nếu có chuyện không hay xảy ra, lỗi tôi, một mình tôi gánh chịu.Tôi đặt cái ***g giữa sàn. Từ đêm hôm qua tôi chưa cho nó ăn gì. Tôi đoán, nó không chịu làm trò gì, nếu nó kềnh bụng. Vật cũng như người, no bụng là trở nên lười biếng lắm.Mở tấm vải phủ ***g, tôi vặn khóa, rồi mở cái cửa bé tí xíu. Sáo đặt trên môi, tôi thu mình sát sàn để con nhện có thể nhìn thấy tôi.Quý bà Octa bất động một lúc, rồi bò tới cửa ***g. Ngừng lại, đánh hơi. Nó có vẻ quá mập để lách qua khỏi cửa. Tôi nghĩ là mình đã bồi dưỡng nó hơi quá đáng. Nhưng rồi nó cũng thu mình, chui ra được.Ngồi trên thảm, cái bụng bự của nó luôn phập phồng. Tôi tưởng nó sẽ dạo quanh quan sát căn phòng, nhưng nó không tỏ ra chút dấu hiệu nào quan tâm đến chung quanh.Đôi mắt con nhện chỉ gắn chặt vào tôi.Tôi nuốt ực nước bọt, cố gắng không để nó nhận ra là tôi đang sợ. Tôi cũng phải khó khăn mới kềm nổi mình run rẩy và bật ra một tiếng kêu. Ống sáo rời khỏi môi, dù tôi vẫn giữ chặt trong tay. Vừa lom lom nhìn con nhện tôi vừa khẽ khàng đặt lại ống sáo lên miệng thổi.Đúng lúc đó nó hành động. Nó nhảy vọt lên, bay tới trước, hàm há hốc, nanh nhe ra, những cái chân đầy lông quơ quào trong khoảng không và... phóng thẳng vào mặt tôi.

TRUNG THU ZUI ZE ....

CHƯƠNG MƯỜI CHÍN

Nếu nó phóng trúng đích, những cái nanh đã phập sâu vào mặt tôi và tôi đã chết rồi! Nhưng tôi đã may mắn, con nhện dội mạnh vào đầu ống sáo, văng mình sang một bên. Nó rơi lên quả bóng, chóang váng vài giây.

giây.Tranh thủ từng giây, tôi vội vàng thổi sáo như điên. Miệng tôi khô ran, nhưng tôi thổi không ngừng nghỉ, không dám ngừng lại liếm môi.Quý bà Octa ngẩng đầu lắng nghe. Nó vung vẩy những cái chân, nghiêng ngả thân mình như say rượu. Tôi lén hít thở, rồi bắt đầu nhè nhẹ thổi để hà tiện hơi.Tôi nhắm mắt, tập trung nói trong đầu:- Tên ta là Darren Shan. Ta đã từng nói rồi, nhưng không biết mi có nghe không? Ta là chủ nhân mới của mi. Ta sẽ cư xử rất tốt với mi và cho mi ăn toàn món ăn hảo hạng. Nhưng mi phải ngoan ngoãn làm theo những gì ta bảo và, nhất là, không được tấn công ta.Con nhện ngừng nghiêng ngả, trừng trừng nhìn tôi. Tôi không biết là nó đã hiểu ý nghĩ tôi hay đang tính kế phóng lên tấn công lần nữa. Tôi bảo:- Ta muốn mi đứng lên bằng hai chân sau. Đứng lên bằng hai chân sau và cúi thấp đầu xuống.Nó không nhúc nhích. Tôi tiếp tục yêu cầu, ra lệnh rồi năn nỉ. Đến lúc tôi sắp hụt hơi, nó vươn mình, đứng dựng bằng hai chân sau. Rồi hơi cúi đầu đợi lệnh.Nó đã làm theo ý tôi!Lệnh tiếp theo, tôi bảo nó bó trở vào ***g. Nó làm theo. Lần này tôi chỉ phải nghĩ trong đầu một lần thôi.Tôi đóng cửa, nằm vật ra sàn. Cú sốc khi nó phóng lên mặt, vẫn còn làm tim tôi rối loạn. Tôi cứ nằm như thế nhìn con nhện mà nghĩ cái chết đã cận kề tôi đến thế nào. Nếu nó không phóng mình trúng cây sáo, khi má trở về đã nhìn thấy xác tôi rồi. Và khi đó có thể nó sẽ tấn công cả ba, má và em Annie.Đóng kín cửa, giam mình trong phòng với một sinh vật nguy hiểm như thế, thật là đại ngu ngốc.Nhưng tôi không thể ngừng lại được nữa. Trái lại, tôi còn muốn đi xa hơn. Chẳng lẽ vượt bao gian nguy mới có được nó, bây giờ chỉ để nhốt nó trong cái ***g kia.Lần này tôi khôn hơn một chút. Tôi mở khó, nhưng không mở cửa. Vừa thổi sáo, tôi vừa ra lệnh cho nó tự mở. Nó làm theo đúng ý tôi, và khi ra ngoài, nó hiền lành vô hại như một chú miu con.Tôi bảo nó làm đủ trò. Nhảy quanh phòng như một con kăng-gu-ru; thả mình từ trần xuống; dệt những bức họa bằng tơ; nâng tạ (bằng cây bút, hộp diêm, hòn bi). Rồi tôi bảo nó ngồi lên một ô-tô đồ chơi, điều khiển từ xa. Khi tôi cho xe chạy, trông cứ như quý bà Octa đang phom phom lái xe rất điệu nghệ.Tôi chơi đùa với nó cả giờ và còn muốn tiếp tục suốt buổi chiều. Nhưng nghe tiếng má đã về, tôi vội đưa bà Octa trở lại tủ và chạy xuống thang tỉnh bơ như không có chuyện gì.Má và Annie đang mở bốn gói đầy mũ nón và quần áo. Má hỏi:- Con đang nghe nhạc hả?- Dạ, không.- Hình như má nghe tiếng nhạc mà.- Con thổi sáo.- Hả? Thổi sáo?- Con biết thổi mà. Má nhớ không, má dạy con thổi từ hồi con năm tuổi?Má tôi cười lớn:- Nhớ chứ. Má cũng nhớ là năm lên sáu, con bảo chỉ tụi con gái mới thổi sáo. Con còn thề là không bao giờ thèm ngó tới một cây sáo nữa.Tôi nhún vai, ra điều "đó là chuyện nhỏ":- Con đổi ý rồi. Hôm qua, đi học về con nhặt được cây sáo, nên thử xem còn nhớ cách thổi không.- Con nhặt được ở đâu?- Trên đường.- Có rửa kỹ trước khi đưa lên miệng không đó?- Rửa chứ ạ.Tôi nói dối. Má tôi mỉm cười vò đầu và hôn lên má tôi, ướt nhẹt. Tôi kêu lên:- Đừng mà. Má kỳ quá.- Ba má sẽ khơi dậy trong con một thiên tài âm nhạc. Ngay từ bây giờ má đã tưởng như thấy con, trong bộ lễ phục thật đẹp, chơi dương cầm trong một phòng hòa nhạc vĩ đại. Ba má ngồi trên hàng ghế đầu...- Tỉnh lại đi, má ơi! Chỉ là một cây sáo vớ vẩn thôi mà.- Từ những mầm nhỏ, những cây sồi lớn lên.Con Annie được dịp chọc quê tôi:- Trông anh ấy lù lù như cây sồi thật đấy.Tôi thè lưỡi trợn mắt với nó.Mấy ngày sau đó thật tuyệt vời. Khi nào có thể, tôi lại chơi đùa với quý bà Octa. Mỗi buổi chiều tôi cho nhện ăn (nó đã lớn, chỉ cần mỗi ngày một bữa thôi). Tôi không phải khóa cửa phòng nữa, vì ba má hứa sẽ không bước vào khi tôi tập sáo.Tôi muốn chia sẻ bí mật với Annie, nhưng quyết định để thêm một thời gian nữa. Chỉ khi nào tôi cảm thấy thật an toàn, tôi sẽ cho nó biết. Tuần lễ đó từ việc học tới chuyện đá bóng tôi đều tiến bộ. Trong vòng từ thứ hai tới thứ sáu tôi cho thủ môn đối phương vào lưới nhặt bánh hai mươi lăm lần. Kể cả thầy Dalton cũng phải... xúc động! Thầy nói:- Với những điểm tốt trong lớp và sự dũng mãnh ngoài sân cỏ, em sẽ trở thành một cầu thủ nhà nghề kiêm giáo sư đại học đầu tiên. Một sự phối hợp tuyệt vời giữa danh thủ Pele và nhà bác học Einstein.Ghê chưa! Tôi biết là thầy lên dây cót tinh thần cho tôi thôi, nhưng nghe cũng... sướng.Phải mất một thời gian lấy đủ can đảm để có thể cho Octa bò từ mình lên tới đầu tôi. Và tôi quyết định thử màn này vào một buổi chiều thứ sáu. Tôi thổi một bài sáo hay nhất, và lập đi lập lại nhiều lần những điều tôi muốn nó làm. Khi nghĩ là hai chúng tôi đã sẵn sàng, tôi gật đầu ra dấu. Con nhện bắt đầu leo lên ống quần tôi.Mọi chuyện đều tốt đẹp cho đến khi nó chạm vào da cổ tôi. Cảm giác gây ra bởi những cái chân khẳng khiu, lông lá làm tôi suýt làm rơi cây sáo. Nó đang ở một nơi rất hoàn hảo để thọc sâu những cái nanh vào mạch máu cổ tôi.Nó bò từ tai trái lên đỉnh đầu tôi, rồi chễm chệ ngồi trên đó. Da đầu tôi ngứa như điên, nhưng tôi không dám gãi. Nhìn vào gương, tôi thấy con nhện như một cái mũ nồi.Tôi điều khiển cho nó trườn xuống mặt và đánh đu trước mũi tôi với một sợi tơ. Tôi không để nó chui vào miệng, nhưng đong đưa qua lại, như nó đã từng biểu diễn với ông Crepsley, và gãi cằm tôi bằng những cái chân.Tôi không dám để nó ngó ngoáy lâu mấy cái chân dưới cằm, vì sợ sẽ phì cười làm rơi ống sáo.Đêm thứ sáu đó, khi đặt nó lại vào ***g, tôi cảm thấy mình như một ông vua, như suốt đời tôi mọi chuyện sẽ hoàn toàn tốt đẹp. Tôi đang tiến bộ từ việc học tới thể thao. Tôi có một con vật cưng mà bất cứ đứa trẻ nào cũng phải ao ước. Dù trúng số độc đắc hay làm chủ một xưởng bánh kẹo, tôi cũng không thể sung sướng hơn thế này.Tôi sung sướng cho đến khi, mọi chuyện trở nên tồi tệ, cả thế giới sụp đổ quanh tôi.

CHƯƠNG HAI MƯƠI

Steve ghé thăm tôi vào xế chiều thứ bảy. Suốt tuần qua chúng tôi ít khi chuyện trò cùng nhau. Tôi rất ngại khi phải gặp nó. Má mở cửa cho nó rồi kêu tôi xuống. Tới nửa cầu thang, tôi ngừng lại, gọi nó lên lầu.

Nó ngắm quanh phòng tôi, cứ như cả mấy tháng nay nó không hề đến đây, bảo:- Tao gần như chẳng nhớ phòng mày ra sao nữa.- Quên đi. Giả nai hoài. Mấy tuần trước thằng nào ở đây?Ngồi xuống giường, nhìn tôi rầu rầu, nó nhẹ nhàng hỏi:- Vậy mà cứ như lâu lắm rồi. Tại sao cậu cứ tránh mặt tớ?- Cậu nói gì vậy?- Hai tuần qua cậu luôn lẩn tránh mình. Lúc đầu mình không nhận ra, nhưng mỗi ngày cậu càng xa cách mình. Thậm chí, thứ năm vừa qua, khi chơi bóng rổ, cậu cũng không thèm chọn mình ra sân.- Cậu đánh bóng rổ ẹ thấy mồ...Một lời bào chữa rất "ngố", nhưng tôi chẳng tìm được câu nào khá hơn. Nó lại nói:- Lúc đầu mình thắc mắc, chẳng hiểu vì sao. Nhưng rồi mình đoán ra, cậu không bị lạc hôm đi xem xiếc về, đúng không? Có thể cậu quanh quẩn trong rạp, lên ban-công và... đã thấy chuyện xảy ra giữa mình và Vur Horston.- Tớ chẳng thấy cóc khô gì hết.- Không sao?- Không.- Không thấy gì hết?- Không.- Không thấy mình nói chuyện với Vur Horston?- Không.- Cậu cũng không...- Nè, Steve. Bất cứ chuyện gì xảy ra giữa cậu và ông Crepsley là chuyện của cậu. Tớ đã không ở đó, không thấy, không nghe, không biết cậu đang nói cái khỉ gì. Bây giờ nếu...- Đừng nói dối mình, Darren.- Mình không nói dối.- Vậy tại sao cậu biết mình đang nói về ông Crepsley? Mình đang nhắc tới cái tên Vur Horston mà.Tôi ú ớ:- Vì... vì...- Trừ khi có mặt tại đó, cậu mới biết Vur Horston và Laren Crepsley là một.Tôi ngồi xuống bên nó, xuội lơ:- Thôi được, mình thú thật, lúc đó mình ở trên ban-công.- Cậu đã nghe và thấy những gì?- Tất cả. Chỉ trừ khi ông ta hút máu cậu và thì thầm quá nhỏ.Steve thở dài:- Đó là lý do cậu lảng tránh mình? Vì ông ta bảo mình là ma quỷ?- Một phần thôi. Cái chính là vì cậu đã năn nỉ ông ta làm cậu thành ma-cà-rồng. Nếu ông ta biến cậu thành ma-cà-rồng thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cậu sẽ tấn công mình, phải không? Vì ma-cà-rồng tấn công những người quen biết trước tiên, đúng không nào?- Đó là chuyện trong phim, trong sách thôi. Còn đây là đời sống thật. Làm sao mình nỡ hại cậu, Darren?- Làm sao mình biết được? Vấn đề là mình không muốn làm bạn với cậu nữa. Cậu có thể là một hiểm họa. Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu cậu gặp một ma-cà-rồng khác, sẵn sàng đáp ứng ước vọng của cậu? Hoặc là ông Crepsley nói đúng, cậu là ma quỷ và...Steve vật tôi xuống giường, ngồi lên ngực tôi. Nó xòe mấy ngón tay bấu mật tôi, gào lớn:- Tao không phải ma quỷ. Rút lại lời nói đó ngay, nếu không tao vặn đứt cổ mày.- Xin lỗi, xin lỗi. Tao không nói thế nữa.Tôi cũng hoảng hồn la hét. Thân hình nó đè nặng trên ngực, mặt nó đỏ bừng giận dữ, làm sao tôi không phát khiếp lên được.Nó cứ ngự trên ngực tôi như thế đến mấy giây, rồi mới chịu lăn xuống giường. Tôi ngồi dậy, thở hổn hển, tay xoa mặt. Steve lẩm bẩm nói:- Xin lỗi, tao quá tay. Nhưng chỉ vì những lời lão Crepsley nói, mà mày lơ là, lảng tránh tao, làm tao đau lòng quá. Darren, mày là bạn thân nhất của tao, người duy nhất tao có thể kể lể, chuyện trò. Nếu mày cắt đứt tình bạn của chúng mình, tao sẽ không biết phải làm sao.Nó bật khóc. Tôi ngồi nhìn nó, vừa thương vừa sợ. Nhưng rồi tôi cảm thấy thương nó hơn. Tôi quàng tay ôm vai nó, nói:- Ổn rồi, Steve. Tao vẫn là bạn mày. Thôi nào, đừng khóc nữa, Steve.Nó sụt sịt một lúc rồi bảo:- Trông tao giống thằng khùng quá hả?- Tao mới khùng. Tao là thằng hèn. Đáng lẽ tao phải luôn ở bên mày, đáng lẽ tao phải nghĩ đến những gì mày đang phải chịu đựng. Nhưng tao chỉ nghĩ đến mình, nghĩ đến quý bà...Thấy tôi chợt im bặt, Steve tò mò hỏi:- Cậu định nói gì?- Không. Mình lỡ lời thôi.- Cậu nói dối dở lắm, Shan. Có chuyện gì, nói cho mình biết đi.Tôi nhìn nó, tự hỏi có nên cho nó biết không. Biết là không nên, vì sẽ đem lại nhiều rắc rối. Nhưng tôi tội nghiệp Steve quá. Hơn nữa, tôi cần có người để kể, để khoe con vật cưng tuyệt vời của mình và những trò biểu diễn của chúng tôi. Tôi hỏi Steve:- Cậu có giữ được bí mật không?- Tất nhiên.- Đây là một chuyện rất quan trọng. Không được cho bất kỳ ai biết. OK? Chỉ hai đứa mình thôi, nếu cậu nói...- Nếu mình tiết lộ bí mật của cậu, cậu sẽ tiết lộ bí mật của tớ vụ ông Crepsley. Được chưa? Nhưgn chuyện gì mà có vẻ bí mật khiếp thế?- Khoan đã.Tôi mở cửa phòng, gọi lớn:- Má ơi!- Hả?- Con dạy Steve thổi sáo. Đừng ai quấy rầy tụi con nghe, má.- Yên tâm.Tôi khép cửa, cười với Steve. Nó ngẩn ngơ hỏi:- Sáo? Bí mật lớn của cậu đó hả?- Một phần thôi. Cậu có nhớ Quý bà Octa, con nhện của ông Crepsley không?- Nhớ chứ. Mình không chú ý lắm tới nó, nhưng ai có thể quên được một sinh vật như thế. Những cái chân lông lá của nó khiếp thật.Trong khi nó nói, tôi đến mở tủ áo, lấy ra cái *****g. Nó lim dim nhìn, rồi hai mắt trợn tròn xoe:- Không... không phải là cái vật mình đang nói đấy chứ?Tôi mở tấm vải:- Tùy. Nếu cậu coi đây là một con nhện diễn viên kinh khủng, thì... cậu đúng.- Thánh thần ôi! Ở đâu... mà cậu... Ôi! Trời đất!Khoái trá vì phản ứng của Steve, tôi đứng bên cái *****g mỉm cười như một ông bố đang hãnh diện. Quý bà Octa nằm im lìm, không thèm quan tâm gì tới tôi và thằng Steve.Steve bò lại gần, nhìn cho rõ:- Ghê quá! Giống hệt con nhện của gánh xiếc. Cậu kiếm được ở đâu vậy? Cửa hàng bán thú cảnh hay sở thú?Nụ cười của tôi biến mất:- Mình... lấy trong Gánh Xiếc Quái Dị.Nó nhăn mặt, hỏi:- Gánh xiếc? Họ bán cả nhện sống à? Sao tớ không thấy? Bao nhiêu?- Mình... không mua. Steve, cậu không đoán, không hiểu gì sao?- Hiểu gì?- Đây không phải là con nhện "giống như" con nhện cậu đã thấy. Mà... mà chính là nó đấy. Quý bà Octa.Steve, nhìn tôi lom lom như chưa hiểu tôi nói gì, tôi vừa định lập lại, nó bật hỏi, giọng run rẩy:- Đây chính là... con nhện đó?- Đúng.- Cậu bảo đây là quý bà Octa của gánh xiếc?- Đúng.- Là con nhện của ông Crepsley?- Steve, cậu sao vậy? Đã bao nhiêu lần mình nói...- Khoan. Nếu thật sự đây là quý bà Octa. Làm cách nào cậu có được? Cậu nhặt được ngoài đường? Hay họ bán cho cậu?- Không ai dại dột bán một con nhện khổng lồ như thế này.- Tớ cũng nghĩ thế. Vậy thì, bằng cách nào cậu...Tôi hãnh diện nói:- Mình ăn trộm. Sáng thứ ba, mình lẻn vào rạp hát, tìm thấy cái chuồng nhện, mình xách và chuồn ngay. Mình để lại cho ông Crepsley một lá thư, cho ông ta biết, nếu cố tình tìm kiếm quý bà Octa, mình sẽ báo cảnh sát ông ta là ma-cà-rồng.Steve thở gấp, mặt nó nhợt nhạt như sắp bị ngất đi. Nó lắp bắp:- Mày... mày...- Cậu làm sao vậy?Nó gào lên:- Mày khốn nạn! Đần độn! Điên khùng!- Ê...- Đồ con bò, con lợn ngu ngốc! Mày không biết là mày đã làm gì sao? Mày không có một chút ý nghĩ nào là mày đang kẹt vào chuyện đầy nguy hiểm à?- Hả?- Mày ăn cắp con nhện của một ma-cà-rồng. Mày nghĩ lão ta sẽ làm gì khi bắt được mày? Đét đít mày? Hay mách ba má để phạt mày không cho đi chơi? Mày phải nhớ, chúng mình đang nói về ma-cà-rồng. Lão ta sẽ móc họng mày ra, xé mày thành từng mảnh nhỏ làm thức ăn cho nhện...Tôi bình tĩnh ngắt lời nó:- Không. Ông ta đâu dám đi tìm kiếm tao. Tao chôm con nhện hôm thứ ba tuần trước nữa. Cả gần hai tuần rồi, có gì đâu nào. Ông ta đi cùng gánh xiếc rồi và không trở lại nữa đâu.- Làm sao biết được. Ma-cà-rồng thù dai lắm. Lão có thể trở lại khi mày lớn lên và có cả bầy con rồi.- Tới lúc đó sẽ tính. Nhưng bây giờ thì tao hết lo rồi. Thật tình, tao tưởng không làm nổi chuyện đó. Tao cứ nghĩ thế nào cũng bị hắn tóm được và giết chết. Nhưng tao đã thành công. Đừng chửi tao nữa, được không?Steve phì cười, lắc đầu:- Nể cậu thật. Mình cứ tưởng mình gan lì, nhưng ăn cắp con vật cưng của một ma-cà-rồng thì chẳng bao giờ mình dám nghĩ tới. Nhưng vì sao cậu làm vậy?- Nhìn nó biểu diễn, mình mê quá. Mình biết phải có được nó bằng bất cứ giá nào. Rồi sau khi phát hiện ông Crepsley là ma-cà-rồng, mình thấy là có thể hăm dọa ông ta. Mình biết việc làm của mình là không đúng, nhưng ông ta là ma-cà-rồng, hành động của mình cũng không đáng trách lắm. Chôm đồ của một kẻ ác, cũng là một hành động tốt, phải không?Steve cười lớn:- Tớ cóc biết là tốt hay xấu. Tớ chỉ biết một điều, nếu lão trở lại tìm con nhện, tớ không muốn dính chùm với cậu đâu.Nó cúi sát cái *****g hơn (nhưng không quá gần để bà Octa có thể tấn công), ngắm nghía cái bụng to đùng đang phập phồng lên xuống. Nó hỏi:- Có khi nào cậu thả nó ra chưa?- Mỗi ngày.Tôi cầm ống sáo lên thổi một nốt. Quý bà Octa phòng tới mấy phân. Thằng Steve hoảng hốt, bật ngửa ra sàn làm tôi cười rú lên thích thú. Nó hổn hển hỏi:- Cậu điều khiển được nó à?- Mình có thể bắt nó làm đủ thứ như ông Crepsley. Cũng dễ thôi. Nó rất an toàn khi cậu tập trung tư tưởng. Nhưng cậu hơi lơ đễnh, dù chỉ một giây, là...Tôi dí ngón tay vào cổ họng và "hự" một tiếng. Mắt Steve sáng lên khi hỏi:- Cậu có để nó giăng tơ trên môi không?- Chưa. Tớ ớn cho nó bò vào trong miệng quá. Cứ nghĩ nó chui tọt vào họng là tớ phát khiếp. Hơn nữa, cần phải có một người cộng tác, trong khi nó ở trong miệng tớ. Cho đến lúc này tớ vẫn chỉ làm một mình.- ... đến lúc này, cậu sẽ không một mình nữa.Steve tươi cười vỗ tay, đứng dậy.- Nào, dạy tớ cách sử dụng cài còi bé tí xíu này đi. Tớ cóc sợ cho con nhện vào miệng đâu. Nào, bắt đầu, bắt đầu, BẮT ĐẦU.Nhìn nó hí hửng như vậy, làm sao tôi từ chối được. Nhưng tôi bảo nó:- Cậu chưa chơi trò này bằng sáo được, phải tập chứ. Nhưng bây giờ cậu có thể chơi với con nhện, trong khi tớ điều khiển nó.Tôi cắt nghĩa cho nó hiểu tất cả các trò tôi sẽ làm và dặn dò thật kỹ:- Im lặng là sống. Đừng nói một tiếng nào. Vì nếu cậu làm tớ mất tập trung, tớ sẽ không điều khiển được nó đâu.- Hiểu, hiểu rồi. Tớ sẽ câm như đá, cậu đừng lo.Khi Steve đã sẵn sàng, tôi mở cửa *****g và bắt đầu thổi sáo. Con nhện tiến ra theo lệnh tôi. Tôi nghe Steve hít một hơi dài: nó hơi hoảng, vì lúc này con nhện đã ra khỏi *****g. Nhưng nó không ra dấu bảo tôi ngừng trò này lại, Nên tôi tiếp tục để quý bà Octa bắt đầu biểu diễn những tiết mục thường lệ.Trong hai tuần vừa qua tôi và con nhện càng lúc càng hiểu nhau nhiều hơn. Nó đã quen với những ý nghĩ của tôi, đã có thể thi hành lệnh, trước khi tôi chấm dứt truyền những ý nghĩ trong đầu cho nó. Tôi khám phá ra là nó hiểu rất mau những chỉ thị ngắn gọn nhất: tôi chỉ phải sử dụng vài từ là nó hành động ngay.Steve hoàn toàn im lặng xem màn trình diễn. Thỉnh thoảng, hứng chí quá, nó suýt vỗ tay. Nhưng chợt nhớ ra, nó chỉ đưa ngón cái lên, miệng tròn ra cố để tôi hiểu những lời tán tụng: "Tuyệt vời! Quái chiêu!".Đến lúc Steve có thể tham gia, tôi gật đầu ra dấu. Nó gật lại, rồi nhẹ đứng dậy, tiến lên mấy bước. Nó trùng gối xuống, chờ đợi.Tôi chuyển qua những âm thanh mới và đưa ra một loạt lệnh cho con nhện. Quý bà Octa lắng nghe. Khi hiểu tôi muốn gì, nó lù lù tiến lại Steve. Tôi thấy Steve rùng mình, liếm môi. Tôi đã định ngừng lại và bắt con nhện trở vào *****g, nhưng thấy thằng bạn tôi bình tĩnh lại và không rùng mình nữa, tôi tiếp tục.Nó chỉ thoáng rùng mình, khi con nhện bắt đầu leo lên ống quần. Đó là chuyện bình thường. Đôi khi tôi cũng có phản ứng như vậy, khi lông chân con nhện chạm vào da.Steve tỏ ra rất hào hứng, tôi cũng vậy. Vì bây giờ có thêm nó, chúng tôi sẽ có thể bầy thêm rất nhiều trò.Con nhện đang ở trên vai Steve, sửa soạn trườn mình xuống cánh tay nó. Ngay lúc đó cửa mở và Annie bước vào.Annie chưa bao giờ vào mà không gõ cửa trước. Nhưng tối đó, thật quá bất hạnh, nó xông ngay vào phòng, nói lớn:- Darren, anh có thấy...Nhìn con quái vật trên vai Steve đang nhe nanh như sắp cắn, Annie kêu thét lên.Tiếng thét làm tôi giật mình, quay lại, cây sáo rơi khỏi miệng và sự tập trung bị ngắt đoạn. Quý bà Octa, lắc mạnh đầu, tiến gần hơn tới cổ họng Steve, nhe nanh như cười. Steve la lên, khiếp đảm. Nó vội vàng phủi con nhện. Con nhện né được. Tay nó chưa kịp chạm vào con nhện lần thứ hai, quý bà Octa cúi đầu, lệ như một con rắn, cắm ngập những cái nanh độc vào cổ của Steve!

CHƯƠNG HAI MƯƠI MỐT

Ngay khi bị con nhện cắn, Steve cứng đờ ngừơi. Tiếng kêu của nó tắc nghẹn trong cổ họng, môi nó thâm tím, mắt mở đứng tròng. Trong mấy giây dài như vô tận đó, nó lọang quạng rồi đổ sụp xuống như 1 con chim trúng tên.

Nhưng cái ngã đó đã cứu nó. Cũng như con dê trong màn trình diễn, cú cắn đầu tiên không giết chết ngay Steve. Khi nó ngã vật xuống, tôi thấy con nhện đang bò loay hoay tìm điểm cắn thứ hai, bị rớt khỏi cổ.Ngay cái giây con nhện toan tính bò lại lên cổ bạn tôi, tôi hấp tấp đưa ống sáo lên miệng, suýt thọc sâu vào tận họng. Tôi thổi một tiếng cực mạnh, trong đầu tôi vang vang ra lệnh: "Ngừng lại ngay" và quý bà Octa nhảy bật lên không, chừng nửa mét. Tôi ra lệnh tiếp: "Trở vào *****g." Con nhện nhảy khỏi mình Steve, chạy vào *****g. Tôi nhào lại, kéo sập ngay cửa.Annie vẫn đang gào khóc, nhưng tôi phải lo cho Steve trước. Tôi gọi tên nó, chưa bao giờ tôi ước ao được nghe tiếng nói của nó như lúc này:- Steve! Steve! Cậu nghe mình chứ?Tôi biết nó còn sống, vì nó vẫn còn thở. Nhưng chỉ có thế thôi. Chân tay nó không hề nhúc nhích, thậm chí đến không một cái chớp mắt.Annie đến sau lưng tôi, nó đã nín khóc nhưng run rẩy toàn thân. Nó lí nhí hỏi:- Anh ấy chết rồi hả?- Không đâu. Em không thấy là anh ấy vẫn thở sao? Nhìn bụng và ngực anh ấy kìa.- Nhưng sao... anh ấy không cử động được?- Anh ấy chỉ bị tê liệt tạm thời thôi, vì nọc độc của con nhện làm chân tay anh ấy không hoạt động được. Nhưng đầu óc anh ấy vẫn tỉnh, vẫn thấy và nghe được tất cả.Tôi hy vọng những lời nói của mình là đúng. Nếu nọc độc của Octa chỉ ảnh hưởng tới tim và phổi của Steve thôi. Nhưng... nếu nọc độc chạy lên tận não nó thì...Tôi không dám nghĩ thêm nữa. Tôi thì thầm với nó:- Steve, mình nghĩ, nếu cố đi lại, nọc độc sẽ giảm nhiều. Tôi ôm ngang người, kéo nó đứng dậy, cố kéo lê nó quanh phòng, lắc mạnh tay chân và liên tục nói với nó, là nó sẽ khỏe lại, một cái cắn không đủ để nọc độc giết chết nó đâu.Sau mười phút, tôi mệt rã rời, tình hình vẫn không chút khả quan. Tôi nhẹ nhàng đặt nó nằm lên giường. Mắt nó vẫn mở thao láo. Đôi mắt trợn trừng của nó làm tôi sợ. Tôi vuốt cho mắt nó nhắm lại. Nhưng trông nó như xác chết còn làm tôi ớn hơn. Tôi lại phải vuốt ngược cho mắt nó mở ra.Annie run run hỏi:- Anh ấy sẽ tỉnh lại chứ?Tôi rán bình tĩnh:- Tất nhiên. Chỉ một lúc nữa, nọc độc tan là anh ấy tỉnh lại ngay thôi.Chắc nó không tin, nhưng chỉ yên lặng ngồi ghé trên giường, lom lom nhìn Steve. Tôi thắc mắc vì sao má chưa lên khi nghe trong phòng tôi ồn ào như vậy. Tôi nhìn qua cửa xuống cầu thang. Tiếng máy giặt kêu rầm rầm trong nhà bếp. Máy giặt nhà tôi già khọm rồi. Nếu bạn ở trong bếp, và máy đang hoạt động, bạn sẽ chẳng nghe gì bên ngoài hết.Quay trở lại, tôi thấy Annie đã xuống giường, mon men lại gần ngắm nghía quý bà Octa. Nó hỏi:- Con nhện này của Gánh Xiếc Quái Dị, phải không?- Phải?- Làm sao anh có được nó?- Chuyện đó không quan trọng.- Sao nó lại ra được?- Anh thả nó ra.- Anh... CÁI GÌ?- Đây không phải lần đầu anh thả nó ra. Gân hai tuần nay anh vẫn thả ra và chơi với nó. Nếu không có tiếng động thì mọi chuyện rất an toàn. Lúc nãy vì em vào thình lình và la lớn lên...- Đừng đổ thừa tại em chứ. Sao anh không cho em biết trước? Nếu biết, em đã không ào vào như vậy.- Anh tính đợi khi nào thật sự an toàn, anh sẽ cho em biết. Ai ngờ hôm nay Steve tới...Bỏ *****g nhện vào tủ áo, tôi trở lại ngồi bên Annie, nhìn Steve nằm bất động trên giường. Gần một tiếng sau, Annie e dè lên tiếng:- Em nghĩ là anh ấy không tỉnh lại nữa đâu. Nếu có thể tỉnh, chân tay phải nhúc nhích chứ.Tôi nổi quạu:- Con nít biết gì mà nói.- Phải rồi, em là con nít không biết gì. Còn anh biết gì hơn nào?Nó nắm cánh tay tôi, nói như người lớn:- Thôi, xuống nói với má đi. Có thể má sẽ biết phải làm sao.- Lỡ má cũng không biết thì sao?- Thì phải đưa anh ấy đi bệnh viện.- Đợi chừng mười lăm phút nữa, nếu Steve không tỉnh lại, chúng mình hãy cho má biết.- Mười lăm phút nữa?- Ừa, không hơn một phút.- Cũng được.Hai anh em tôi lại ngồi lặng lẽ nhìn bạn tôi.Nghĩ đến con nhện, tôi tự nhủ: sẽ nói thế nào với má, với bác sĩ đây? Còn cảnh sát nữa chứ? Họ có tin khi tôi cho mọi người biết ông Crepsley là ma-cà-rồng không? Chắc là không! Họ sẽ cho là tôi bịa đặt và tống tôi vào tù. Họ sẽ bảo, con nhện là của tôi, nó cắn Steve, vì vậy tôi sẽ bị kết tội giết người.Tôi nhìn đồng hồ: còn ba phút nữa. Steve vẫn không có gì thay đổi. Tôi nói với Annie:- Anh cần em giúp anh.- Giúp gì?- Em đừng nói gì tới con nhện.- Điên. Rồi làm sao anh cắt nghĩa chuyện gì đã xảy ra?- Anh... anh bảo là lúc đó anh ra ngoài. Mấy vết cắn nhỏ lắm, mà lại đang mờ dần, chắc bác sĩ không nhận ra đâu.- Không làm thế được. Người ta cần khám nghiệm con nhện. - Annie, nếu Steve chết anh sẽ bị tội. Có những chuyện anh không thể nói với em, hay bất cứ ai. Nhưng em biết họ sẽ làm gì với một kẻ sát nhân không?- Anh còn nhỏ xíu, không bị kết tội đó đâu...Nó nói nhưng không có vẻ tin tưởng chút nào. Tôi lại nói:- Không đâu. Anh còn nhỏ, chắc không phải vào một nhà tù thực sự, nhưng người ta có một chỗ giam đặc biệt dành cho trẻ con. Họ giam giữ anh cho đến năm anh được mười tám tuổi, và rồi...Tôi bật khóc:- Annie, xin em giúp anh. Anh không muốn bị vào tù đâu.Nó cũng khóc:- Không, em không cho ai bắt anh đâu. Em không muốn mất anh đâu.- Hứa với anh không nói gì đi. Em về phòng, làm như không nghe không biết gì chuyện này hết.Nó rầu rĩ gật đầu:- Nhưng nếu em thấy, nói lên sự thật có thể cứu được anh ấy, nếu bác sĩ bảo không thể cứu anh ấy vì không biết bị con gì cắn, em sẽ nói đấy. Được không?- Đồng ý.Nó đứng dậy, đi ra phía cửa, nhưng rồi ngập ngừng dừng lại. Nó đến hôn lên trán tôi, nghẹn ngào nói:- Em thương anh lắm, Darren. Nhưng anh là một tên ngốc mới đem con nhện đó và nhà mình, và nếu anh Steve chết, em nghĩ anh thật đáng tội.Rồi nó nứa nở chạy ra khỏi phòng.Đợi Annie đi khỏi, tôi cầm tay Steve năn nỉ nó tỉnh lại, năn nỉ nó ra một dấu hiệu là nó vẫn còn sống. Khi lời cầu xin của tôi không được đáp trả, tôi đứng dậy, mở cửa sổ (để có thể cắt nghĩa lỗi vào của con vật bí mật), rồi tôi mới chạy xuống thang lầu, gào lên, gọi má tôi.

Trung thu mà chẳng có G nào đi chơi cùng

Chương 22

Mấy cô y tá của xe cứu thương hỏi má tôi, Steve có bị chứng kinh phong hay bệnh tiểu đường không. Má tôi nói không biết rõ, nhưng bà nghĩ là không. Học còn hỏi nó có bị dị ứng hoặc bệnh gì đặc biệt không, nhưng má tôi bảo bà không phải là mẹ của Steve nên không biết.

Tôi tưởng mẹ con tôi sẽ lên cùng xe tải thương với Steve, nhưng nhân viên bệnh viện bảo không đủ chỗ. Họ hỏi tên và số điện thoại của mẹ nó. Nhưng bà không có ở nhà. Một y tá hỏi mẹ tôi có thể lái xe theo, để lập thủ tục (với những gì bà có thể biết về nó) để họ kịp khám và điều trị. Má đồng ý. Bà đẩy cả tôi và Annie lên xe. Ba vẫn chưa về tới, má tôi gọi điện thoại di động cho ông. Ba bảo sẽ tới thẳng bệnh viện.

Tôi ngồi băng sau, cố tránh ánh mắt Annie. Biết là mình nên nói ra sự thật, nhưng tôi quá sợ. Điều đáng trách hơn nữa, tôi biết, nếu kẻ đang bị hôn mê kia là tôi, chắc chắn Steve sẽ không che giấu sự thật.

- Chuyện gì đã xảy ra trong phòng con?

Má hỏi, không quay lại, vì bà đang lái xe với tốc độ rất cao, bám theo xe tải thương. Tôi mừng, vì biết không thể nói dối khi nhìn thẳng mẹ.

- Con không rõ. Đang nói chuyện, rồi con phải đi toa-lét, khi trở lại...

- Con không thấy gì sao?

- Dạ không.

Tai tôi đỏ rần vì xấu hổ.

- Má không hiểu nổi. Người nó cứng đờ, da tái xanh, má tưởng nó chết rồi.

Annie chợt nói:

- Con nghĩ là anh ấy bị cắn.

Tôi suýt huých vào mạng sườn nó, nhưng nhớ là nó đã hứa giữ bí mật để bảo vệ tôi. Má hỏi:

- Bị cắn?

- Trên cổ anh ấy có mấy dấu nhỏ.

- Con thấy à? Nhưng, má nghĩ là không phải bị con gì cắn đâu.

- Sao không? Lỡ có con rắn hay... con nhện bò vào cắn anh ấy thì sao?

- Nhện? Ồ, không đâu, vùng này làm gì có giống nhện đi tìm người để cắn đến hôn mê như thế.

- Vậy thì là cái gì, má?

- Má không rõ. Có thể nó ăn món gì đó không hợp, hay bị lên cơn đau tim.

Annie hỏi:

- Trẻ con mà cũng bị đau tim?

- Có chứ. Nhưng phải đợi bác sĩ khám cho nó xem sao. Bác sĩ biết rõ hơn mẹ con mình.

Trong khi má làm thủ tục, tôi nhìn quanh. Đây là một nơi trắng toát. Tường trắng, sàn nhà trắng, đồng phục trắng. Khắp nơi có tiếng rì rào nho nhỏ, tiếng lò xo giường và tiếng ho, tiếng máy chạy rì rì, tiếng dao kéo lách cách và tiếng thì thầm của các y bác sĩ.

Má tôi lại gần, cho biết là Steve đã được nhập viện và đang được chẩn bệnh. Bà bảo:

- Má thấy có vẻ lạc quan, không đến nỗi nào đâu.

Annie kêu khát nước. Tôi dẫn nó đến máy bán nước, nhét đồng kim loại vào máy. Nó hỏi:

- Anh còn định chờ tới bao giờ?

- Chờ xem bác sĩ nói gì sau khi khám cho Steve. Hy vọng họ có thể biết là chất độc gì và điều trị được cho anh ấy.

- Nếu họ không thể?

- Anh sẽ nói ra sự thật.

- Lỡ anh Steve chết trước khi anh nói thì sao?

- Không thể như vậy được. Đừng nói gở thế. Nghĩ gở cũng không nên. Phải hy vọng những gì tốt nhất. Phải hy vọng là anh ấy sẽ vượt qua. Ba má vẫn bảo chúng ta, ý nghĩ tốt sẽ giúp người bệnh mau khỏe lại, đúng không? Steve cần chúng mình tin vào anh ấy.

- Anh ấy cần sự thật hơn.

Chúng tôi cầm ly nước trở lại ghế ngồi, lặng lẽ uống.

Chẳng bao lâu sau, ba tới, vẫn còn mặc áo quần làm việc. Ông hôn má và Annie, bóp mạnh vai tôi. Bàn tay ông làm dính dầu mỡ lên áo tôi. Ông hỏi má:

- Có tin tức gì chưa?

- Chưa, còn đang chờ đây.

Chúng tôi ngồi chờ mấy tiếng vẫn không có gì xảy ra. Rồi mẹ của Steve tới. Mặt bà cũng trắng nhợt như Steve, bà đi thẳng đến tôi. Nắm vai tôi mà lắc:

- Mày đã làm gì nó? Mày đã làm gì con tao? Mày giết chết nó rồi à?

Ba tôi quát lên:

- Này! Thôi đi!

Mẹ của Steve không thèm nhìn ba tôi, tiếp tục lắc mạnh tôi hơn:

- Mày đã làm gì nó?

Bà lập đi lập lại, gào lên. Thình lình bà buông tôi ra, lăn đùng xuống nền nhà, kêu la, chửi rủa như một đứa trẻ.

Má tiến lại quỳ xuống, vừa vuốt ve gáy bà ta vừa thì thầm khuyên giải, rồi dìu bà đứng dậy, lại ghế cùng ngồi.

Bà Leonard vừa khóc vừa rên rỉ than thân: bà thiếu bổn phận của một người mẹ ra sao, và Steve đã ghét cay ghét đắng mẹ đến thế nào.

Má bảo tôi và Annie ra chỗ khác chơi. Anh em tôi vừa bước đi, má gọi lại bảo:

- Darren, bác ấy không la mắng con đâu. Chỉ vì bác ấy quá lo sợ đó thôi.

Tôi gật đầu thiểu não. Má sẽ nói gì nếu biết bà Leonard rất có lý để chửi rủa tôi.

Tôi và Annie chơi chọi đáo cho có việc để làm. Tôi tưởng mình chẳng còn lòng dạ nào để chơi, nhưng chỉ sau vài phút, tôi quên cả Steve lẫn bệnh viện, cuốn hút vào trò chơi. Thật sung sướng, dù chỉ một lát, được quên đi những lo âu và đời sống thật. Nếu không bị mất đồng tiền kim loại, tôi có thể chơi suốt đêm.

Khi trở lại, bà Leonard đã bình tĩnh đang cùng má ngồi làm nốt thủ tục.

Khoảng mười giờ Annie bắt đầu ngáp. Má bảo hai chúng tôi về nhà. Tôi chưa kịp cãi lại, má nói ngay:

- Ở đây con cũng không làm được việc hết đâu. Ngay khi có tin tức gì má sẽ phôn về ngay, dù là nửa đêm. Được chứ?

Tôi bối rối. Đây là dịp cuối cùng để tôi nói về con nhện. Nhưng tôi không biết nói thế nào. Tôi chỉ gật đầu rồi ra khỏi nhà thương.

Ba lái xe đưa anh em tôi về. Tôi tự hỏi, ba sẽ làm gì nếu tôi kể cho ông nghe về con nhện, ông Crepsley và tất cả mọi chuyện. Ba sẽ phạt tôi. Tôi không sợ điều này. Nhưng lý do tôi không nói với ông là: tôi biết ông sẽ xấu hổ vì tôi đã nói dối, đặt sự an toàn của riêng mình trên sự an toàn của Steve. Tôi sợ bị ông khinh ghét.

Về tới nhà, Annie đã ngủ ngon lành trên xe, ba tôi bế nó vào giường. Tôi uể oải về phòng thay quần áo, tiếp tục rủa thầm mình.

Ba nhìn vào phòng tôi hỏi:

- Con không sao chứ?

Tôi gật. Ông bảo:

- Ba tin chắc Steve sẽ khỏe lại. Bác sĩ sẽ phát hiện ra nó bị gì. Họ sẽ chữa trị cho nó mau bình phục thôi.

Tôi lại gật.

Ba đứng tại cửa một lúc nữa, rồi thở dài, đi xuống phòng làm việc.

Đang treo quần vào tủ áo, tôi chợt nhìn thấy cái ***g nhện. Tôi kéo nó ra ngoài. Mụ Octa nằm giữa ***g thở đều đều, êm ả như mọi khi. Tôi ngắm nghía màu sắc của con nhện, nó không còn gây cho tôi chút ấn tượng nào. Rực rỡ, phải, nhưng xấu xí, lông lá, ti tiện. Tôi ghét nó. Nó thật sự là một kẻ vô lại, xỏ lá. Nó cắn Steve chẳng vì lý do gì. Tôi đã cho nó ăn, săn sóc và chơi đùa với nó. Nó trả ơn tôi như thế đó. Tôi lắc cái ***g, rít lên:

- Quái vật khát máu! Đồ vô ơn!

Con nhện bám chặt chân vào song ***g. Điều này càng làm tôi tức điên lên, vừa lắc vừa quay vòng cho những cái chân lông lá của nó phải buông khỏi nan ***g. Tôi rủa nó bằng đủ mọi từ xấu xí, tồi tệ nhất mà tôi biết. Tôi cầu cho nó chết đi, cầu cho tôi đừng bao giờ nhìn thấy nó nữa, cầu sao mình đủ gan dạ, kéo nó ra khỏi ***g, đạp cho nó tan thây nát thịt.

Khi cơn giận lên cực điểm, tôi ráng sức quăng cái ***g thật xa. Không chủ tâm quăng vào đâu. Nhưng tôi giật thót mình khi thấy nó bay qua cửa sổ. Tôi hốt hoảng chạy lại cửa sổ nhìn ra. Tôi sợ cái ***g sẽ tan từng mảnh khi chạm đất, vì tôi biết nếu các bác sĩ không cứu được Steve, họ cần có con nhện để nghiên cứu, để tìm ra phương pháp điều trị cho bạn tôi. Nhưng nếu con nhện sổ ***g, trốn mất thì...

Không kịp bắt lại cái ***g nữa, nhưng tôi phải biết nó rơi xuống đâu và có bị tan nát ra không.

Bên ngoài tối đen, nhưng tôi vẫn có thể thấy cái ***g đang rơi xuống, nhưng... trước khi chạm mặt đất, từ bóng đêm, một bàn tay vươn lên, chụp lấy nó.

Một bàn tay?!?

Tôi nghiêng người ra, nhìn cho rõ. Rồi một người tiến ra. Trước hết tôi thấy bàn tay nhăn nhúm đang xách cái ***g, rồi tôi thấy cái áo khoác dài màu đỏ, chỏm tóc màu cam, cái sẹo dài xấu xí. Và, sau cùng, những cái răng nhọn hoắt đang nhe ra cười.

Ông Crepsley - ma-cà-rồng!

Ông ta đang ngửa mặt cười với tôi!

Chương 23

Tôi đứng bên cửa sổ, chờ ông ta biến thành con dơi và bay lên. Nhưng ông ta chỉ lắc nhè nhẹ cái ***g để xem con nhện có sao không.

Rồi, vẫn mỉm cười, ông ta quay đi, biến vào đêm tối.

Tôi đóng cửa sổ, chạy lên giường với trăm ngàn câu hỏi: ông ta đã ở đó bao lâu rồi? Nếu đã biết mục Octa ở đâu, sao không đến lấy lại trước khi những chuyện này xảy ra? Tôi tưởng ông ta tức giận, nhưng dường như ông ta lại tỏ ra hoan hỉ. Sao ông ta không móc họng tôi ra như Steve đã nói?

Không thể nào ngủ được. Lúc này tôi còn khiếp đảm hơn cả đêm đầu tiên tôi trộm con nhện của ông ta. Lúc đó tôi còn có thể cho rằng, ông ta không biết tôi là ai, vì vậy không thể tìm ra tôi.

Tôi nghĩ đến việc phải kể cho ba hết chuyện này. Vì một ma-cà-rồng, có lý do để căm thù gia đình tôi, đã biết nơi chúng tôi ở. Ba cần được biết, để tìm cách đề phòng. Nhưng...

Ba sẽ không tin tôi đâu. Nhất là bây giờ con nhện khổng lồ không còn nữa. Tôi có cố nói thế nào, thì ba cũng chỉ cho tôi là khùng. Không bao giờ ông có thể tin ma-cà-rồng có thật.

Biết ma-cà-rồng chỉ tấn công sau khi mặt trời lặn, nên tôi nằm trăn trở trên giường, nhưng rồi tôi cũng chợp được một giấc ngắn. Tuy vậy, giấc ngủ ngắn ngủi cũng đủ làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi thấy mình không có lý do để quá sợ đến thế. Vì nếu muốn giết tôi, ông ta đã giết ngay trong cuộc chạm trán bất ngờ đêm qua rồi. Ông không muốn, hay chưa muốn, tôi phải chết.

Trút được gánh nặng lo sợ đó, tôi chỉ còn quan tâm tới Steve và vấn đề thật sự của tôi: có nên nói hết ra sự thật hay không?

Má vẫn ở trong bệnh viện để săn sóc bà Leonard và điện thoại cho bạn bè, hàng xóm biết tin Steve bị bệnh. Khi má về, tôi sẽ kể với bà. Tôi sợ phải nói sự thật với ba.

Chủ nhật đó gia đình tôi yên ắng như tờ. Ba chiên trứng cho bữa điểm tâm, và ông lại làm cháy khét như mỗi khi ông phải vào bếp. Nhưng hai anh em tôi không phàn nàn gì. Thật ra tôi nuốt mà chẳng biết mình đang ăn gì. Tôi không cảm thấy đói. Tôi chỉ ăn để làm ra vẻ bình thường như những chủ nhật khác.

Chúng tôi ăn gần xong thì má phôn về. Ba nghe má nói rất lâu, ông không nói gì, chỉ ậm ừ. Khi ông trở lại bàn, tôi hỏi:

- Steve sao rồi, bà?

- Không hay rồi. Các bác sĩ chưa biết xoay trở làm sao. Có lẽ Annie nói đúng, đó là nọc độc. Nhưng không giống những nọc độc mà các bác sĩ đã từng biết. Họ đã gửi mẫu đến những chuyên gia tại một bệnh viện khác, hy vọng có người biết rõ hơn về nọc độc này. Nhưng...

Ông buồn bã lắc đầu. Annie e dè hỏi:

- Anh ấy có thể chết không, ba?

- Có thể.

Annie tấm tức khóc. Ba bế nó lên lòng, nói:

- Nào, nào, đừng khóc chứ. Anh ấy đã chết đâu, cưng. Anh ấy vẫn thở, hình như nọc độc chưa xâm phạm vào não. Nếu người ta tìm ra phương pháp tẩy nọc độc trong thân thể anh ấy, anh ấy sẽ khỏe lại mà.

Tôi hỏi:

- Ba à, Steve còn chịu đựng nổi bao lâu?

- Cứ như tình trạng của nó hiện nay, người ta có thể giữ cho nó sống một thời gian dài bằng... máy.

- Bao giờ người ta mới phải sử dụng đến máy hả ba?

- Họ nghĩ là vài ngày nữa. Có thể vài ngày trước khi hệ thống hô hấp và động mạch vành ngưng hoạt động.

Annie hỏi qua tiếng nức nở:

- Là cái gì, ba?

- Tim và phổi của anh ấy. Khi nào tim và phổi còn hoạt động, thì anh ấy còn sống. Tuy nhiên người ta phải tiếp đồ ăn bằng một đường dây. Nhưng... nếu Steve ngừng thở là mọi rắc rối thật sự bắt đầu.

Mới hôm qua, bạn tôi có cả một cuộc đời phía trước. Giờ đây sự sống của Steve chỉ còn được tính trong vài ngày! Tôi hỏi:

- Con vào thăm nó được không?

- Nếu con muốn đi, thì chiều nay.

Hôm nay khách thăm chật cứng bệnh viện. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy nhiều hộp sô-cô-la và hoa đến thế. Tôi muốn mua quà cho Steve, nhưng không có tiền.

Tôi tưởng nó nằm bên khu bệnh viện nhi, nhưng nó nằm trong một phòng riêng. Các bác sĩ muốn quan sát để tìm hiểu nó bị bệnh gì. Chúng tôi phải đeo khẩu trang, găng tay và khoác áo màu xanh trước khi được vào thăm.

Bà Leonard đang ngủ trên một ghế bành. Má ra dấu cho chúng tôi giữ im lặng. Bà lần lượt ôm cha con tôi, rồi thì thầm với ba:

- Hồ sơ thí nghiệm đã gửi về, không có kết quả gì.

- Chắc chắn phải có ai biết chứ. Có bao nhiêu loại nọc độc khác nhau?

- Hàng ngàn. Họ đã gửi mẫu đi những bệnh viện nước ngoài. Hy vọng những nơi đó sẽ có hồ sơ vè nọc độc này. Nhưng phải mất một thời gian chúng ta mới nhận được.

Tôi nhìn Steve. Nó nừam bẹp trên giường. Ống truyền gắn vào một cánh tay. Dây nhợ lằng nhằng trên ngực nó. Những dấu kim lấy máu đi xét nghiệm còn đầy trên tay. Mặt nó cứng đờ, trắng như tờ giấy.

Tôi bật khóc, khóc nức nở nghẹn ngào. Má ôm chặt tôi, nhưng chỉ làm tôi khổ sở thêm. Tôi nói với má về con nhện, nhưng tôi khóc đến nỗi làm má không nghe rõ được câu nào.

Má đẩy chúng tôi ra khỏi phòng, nhường chỗ cho họ hàng của Steve lũ lượt vào thăm nó.

Má gỡ khẩu trang và lau nước mắt cho tôi, bảo:

- Tốt rồi.

Bà chọc nách cho tới khi tôi cười, bà nói:

- Nó sẽ qua khỏi. Má biết trông nó có vẻ nguy kịch lắm. Nhưng các bác sĩ đang làm việc hết khả năng. Chúng ta phải tin tưởng và hy vọng vào những đều tốt lành nhất. Đồng ý không nào?

- Con đồng ý.

Tôi thở dài. Annie bảo:

- Em thấy anh ấy có vẻ khá hơn rồi đấy.

Tôi xiết tay Annie, nhìn nó đầy biết ơn. Ba hỏi má:

- Em về bây giờ chưa?

- Em cũng chưa biết. Có lẽ em ở lại, phòng khi...

- Angela, lúc này em làm như vậy là đầy đủ rồi. Anh chắc đêm qua em chẳng ngủ được chút nào...

- Có ngủ một chút.

- Vậy nếu ở lại, cả ngày hôm nay em sẽ lại mất ngủ. Đã có người khác săn sóc mẹ con Steve rồi. Về thôi, Angie.

Ba gọi má là "Angie" mỗi khi dỗ dành bà làm theo ý ông.

- Thôi được. Tối em trở lại xem có việc gì không.

- Đúng vậy.

Trên đường về tôi chỉ nghĩ đến Steve. Tôi nghĩ đến nọc độc đang ở trong huyết quản nó và cảm thấy chắc chắn các bác sĩ sẽ thất bại trong việc điều trị cho nó. Không một bác sĩ nào trên thế giới từng biết đến một con nhện như quý bà Octa.

Dù nhìn Steve hôm nay đã thê thảm quá rồi, nhưng tôi tin chỉ vài ngày nữa trông nó còn thảm thương hơn gấp bội. Tưởng tượng nó phải nối với cái máy thở, trùm mặt nạ, những ống cao su luồn vào cơ thể, tôi không thể nào chịu nổi.

Chỉ có một cách còn có thể cứu Steve. Chỉ một người biết về thứ nọc độc này và biết cách hóa giải nó.

Ông Crepsley!

Xe về đến nhà. Tôi đã quyết định xong. Tôi sẽ truy lùng bằng được ông ta, bắt ông bằng mọi giá, phải cứu mạng Steve.

Trời tối, tôi sẽ lẻn ra khỏi nhà, đi tìm ma-cà-rồng. Tôi sẽ đến những nơi tôi nghĩ có thể tìm được ông Crepsley. Nếu tôi không ép buộc được ông ta...

... Tôi sẽ mãi mãi chẳng quay về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tellme