chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 2.
− Trời ơi, đi xe nhà thì làm sao giả danh người nghèo khổ, bôn ba ra đời mưu sinh chứ? - Mặt nhăn như khỉ, Đinh Đang gắt lên khi bị ông Hưng buộc phải lên chiếc Mecxides cho chú Thành cẩn thận chở đi.

− Cái gì? Còn giả danh người nghèo khổ nữa à? - Như bất ngờ, như kinh ngạc, ông Hưng la lớn.

− Hỏng phải nghèo khổ, chỉ hơi nghèo nghèo thôi - Biết mình lỡ lời, Đinh Đang quẹo lưỡi. Cô biết, cha sẽ chẳng chấp nhận cho cô khổ đâu - Chứ hỏi ba, hỏng nghèo thì ra đời mưu sinh làm gì chứ?

− Nhưng mà... - Ông vẫn cảm thấy bất an. Dường như trong mắt cô còn ẩn hiện một mưu đồ.

− Thôi được rồi - Cũng đọc được vẻ nghi ngờ trong ánh mắt cha, Đinh Đang quyết định nhanh - Chìu theo ý ba, con sẽ đi taxi - Rồi không chờ ông kịp có phản ứng gì, cô đưa tay ngoắc lẹ một chiếc taxi vừa trờ tới. Để ông yên lòng, cô hét lớn địa chỉ - Chợ Tân Bình.

Chiếc xe vọt đi nhanh, qua kiếng hậu, Đinh Đang nhìn thấy nét mặt ba đăm chiêu đầy lo lắng, cứ đứng nhìn theo bóng chiếc taxi.

Chắc là ba sẽ buồn, sẽ nhớ mình ghê lắm. Tự nhiên Đinh Đang nghe dạ nao nao. Thương ba quá, nhưng biết làm sao. Ai bảo cô ham vui, thích tìm cảm giác vui lạ ngoài đời chứ?

Nghĩ đến đời, đến những ngày phiêu lưu sắp tới của mình, Đinh Đang lại quên bẵng nỗi buồn. Hau háu mở to đôi mắt, cô nghĩ đến những đồng tiền mình làm được bằng chính mồ hôi nước mắt của mình.

Nên Đinh Đang nhất định không xài vào một đồng nào trong số tiền mười triệu của ba cho. Thiệt đúng là người lớn, lúc nào cũng coi thường con nít. Cũng quan trọng hóa vấn đề. Hôm qua cô đã bảo, chỉ cần ông cho cô một triệu thôi. Vậy mà ông cứ nhất quyết bắt cô phải mang theo đủ mười triệu. Chưa hết ông còn bỏ thêm vào bóp cô bốn lượng vàng, một chiếc nhẫn hột xoàn và một xấp chi phiếu có sẵn chữ ký của ông, cho cô mặc tình muốn rút bao nhiêu tiền ở ngân hàng cũng được.

− Cô bé đến chợ Tân Bình rồi! - Người tài xế khẽ nhắc làm Đinh Đang giật mình tỉnh mộng. Mỉm cười, bước xuống xe, cô thả bộ lang thang tìm một chiếc xích lô.

Ba sẽ không ngờ cô xử dụng đến chiêu Kim Thiền thoát xác này đâu. Ông cứ đinh ninh cô ở chợ Tân Bình, nơi có nhiều bằng hữu và bà con thân thuộc. Trong lúc cô lại nhởn nhơ ở một khu dân cư khác. Khu dân cư có nhiều người nghèo khổ.

Không hiểu sao, Đinh Đang cứ muốn biết thế nào là tình người, là sự yêu thương đùm bọc, là nghĩa làng tình xóm. Có một nhà văn nào đã viết: "Ở nơi nghèo khổ, con người đối xử với nhau nhân hậu, thật thà hơn". Mà cô đã tình cờ đọc được. Bao lâu nay, cái chân lý giản đơn kia cứ ăn sâu, ám ảnh vào đầu óc cô, một đứa bé được sinh ra và trưởng thành trong nhung lụa. Cô thật sự muốn tìm thấy một tình bạn thiêng liêng, cao quý. Một mối quan hệ vững bền được dựng xây bằng nhân cách, tình người chứ không phải một sự kính trọng giả tạo, một nụ cười xã giao.

− Nè, nhỏ ơi, tới chỗ rồi, sao chưa xuống? - Một lần nữa, người đạp xích lô phải khều vai nhắc, Đinh Đang mới mơ màng vụt thoát vòng suy tưởng. Mỉm cười rất có duyên, khoe đôi lúm đồng tiền sâu trên má, cô nhã nhặn:

− Bao nhiêu tiền vậy chú?

Khoảng cách khá xa, con bé lại dại khờ không hỏi giá trước, mình có thể chặt nó mười ngàn. Bác xích lô thầm nghĩ. Nhưng...trông nó ăn mặc lôi thôi quá, lại ôm khư khư cái túi đệm trong lòng, giống hệt mấy đứa bé dưới quê lần đầu lên thành phố kiếm việc làm. Tội nghiệp nó, ăn đúng giá vậy.

− Năm ngàn đi nhỏ - Bác tài trả lời một cách vui vẻ.

Rẻ vậy sao? Đinh Đang ngạc nhiên, chớp mắt hỏi lòng. Nghịch lý quá, con đường từ nhà ra chợ Tân Bình gần hơn mà gã lái taxi lấy cô những năm chục ngàn đồng. Lại chẳng tốn chút công sức nào, trong lúc bác xích lô mệt phờ cả người ra.

− Đúng giá rồi, không mắc đâu - Tưởng con bé ngẩn người tiếc số tiền quá lớn, bác xích lô hạ giọng - Đường xa quá mà.

− Dạ cháu biết, nhưng.... cháu chỉ còn có ngần này - Bàn tay xòe rộng, chìa cho bác xích lô nhìn thấy. Rõ ràng nó chỉ còn có bốn ngàn thôi. Lại là bốn ngàn đồng nhăn nheo, rách nát.

Toan nổi nóng, nhưng nhìn mặt nó nghệch ra tội quá, bác lại thôi, không nỡ. Nhún vai, bác thở ra một cái rồi đưa tay lượm ba ngàn. Chừa cho nó tờ một ngàn còn mơi mới, không nói lời nào, bác nhảy lên xe, thủng thẳng hòa vào dòng người đông đúc. Trên chiếc áo ka ki màu xám nhạt, một mảng lưng ướt sũng mồ hôi.

Bóp chặt bàn tay, nắm cứng tờ giấy một ngàn còn lại, Đinh Đang chợt nghe lòng rưng rưng muốn khóc. Cô thương bác xích lô quá. Bác ơi, có một trăm ngàn, cháu nhét trong túi đựng cơm của bác đó. Lúc nãy, cháu chỉ vờ đóng kịch để thử bụng bác thôi, không ngờ bác tốt quá.

− Này nhỏ, mới ở dưới quê lên hả? - Bà bán bánh canh sát bên vệ đường tình cờ chứng kiến màn kịch của Đinh Đang, lên tiếng hỏi khi thấy cô cứ đứng tần ngần bên vệ đường, đôi mắt hoe hoe đỏ.

− Dạ - Đã trót thì phải trét, Đinh Đang từ từ quay đầu lại, mặt giữ nguyên nét thảm sầu.

Con bé trông kháu khỉnh, đẹp gái quá, nhưng không biết sao buồn vậy? Một chút cảm tình vừa phát sinh cộng một chút tò mò khiến bà quan tâm tới cô.

− Ngồi ghế đi cháu. Ăn bánh canh không?

Diễn đôi mắt giống như sáng giờ mình chưa ăn gì cả, Đinh Đang vờ liếm mép:

− Nhưng cháu còn có một ngàn thôi, dì bán không?

Tờ một ngàn nhàu nát lại được chìa ra. Biết đây là số tiền duy nhất Đinh Đang còn lại, bà Ba tặc lưỡi:
− Thôi, cho mày một tô, không tính tiền.

Sao ở đây người ta tốt bụng và thật thà quá vậy? Hai tay bưng tô bánh canh, Đinh Đang ngây ngô tự hỏi lòng. Chả bù cho lúc ở nhà, cứ nghe ba luôn miệng nhắc:

− Phải coi chừng tay Thành, ngoài mặt coi ngọt ngào vậy chứ... ghê lắm đó.

− Ăn đi cháu, ăn rồi kể dì nghe. Sao còn nhỏ, không ở nhà với cha mẹ, lang thang đi đâu một mình cho khổ chứ?

Giọt nước mắt lăn dài, Đinh Đang vào vai rất khéo.

Với cái giọng đứt quãng, nghẹn ngào, cô kể dì nghe câu chuyện thương tâm mà cô vừa sáng tác ra.

Trong câu chuyện, cô là nhân vật chính. Một nhân vật chính rất đáng thươg, mồ côi cả cha lẫn mẹ. Phải sống nhờ lòng hảo tâm của một người hàng xóm.

Mới đây thôi, người ấy đi lấy vợ. Và thật không may cho cô, bà vợ của người ấy tối ngày đặt điều la mắng, hành hung cô.

Không để ân nhân mình phải khổ tâm khó xử giữa tình và nghĩa, cô đã lén bỏ nhà đi. Dù sao cô cũng lớn rồi, tự lập lấy cuộc sống đi là phải...

Câu chuyện thương tâm quá, chẳng những dì Ba đưa tay chạm mắt mà bà Bảy bán thuốc cạnh bên cũng sụt sịt khóc từ bao giờ. Tội nghiệp con bé quá. Đẹp người mà hẩm hiu số phận.

− Rồi bây giờ mày tính sao? - Hỉ rẹt nước mũi vào kẹt vách, dì Ba đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cô - Ăn đâu? Ở đâu hả?

Không ngờ câu chuyện bịa đặt của mình có tác dụng mạnh như vậy. Đinh Đang thoáng nao lòng, hối hận nhìn hai người đàn bà khóc sụt sùi. Nhưng... lỡ leo lên lưng cọp rồi... lẽ nào lại trèo trở xuống? Cô ảo não:

− Dạ cháu cũng không biết nữa.

− Hay là vầy đi. - bà Bẩy bán thuốc chợt lên tiếng khi thấy Đinh Đang dợm đứng lên - Tạm thời mày đến nhà tao ở đỡ. Từ từ rồi tao biểu tụi con Hồng nó kiếm việc giùm cho.

− Ờ phải đó. - Dì Ba gật đầu phụ họa - Chị Bảy nói đúng, mày đến đó ở đỡ đi.

− Dạ nhưng... - Không ngờ câu chuyện đột nhiên chuyển hướng, Đinh Đang bỗng lúng túng. Từ chối hay nhận lời đây? Sao mà cô sợ lộ tẩy ghê.

− Còn nhưng gì nữa, theo tao lẹ! Hỏng có lấy tiền đâu mà sợ - Gởi thùng thuốc lại, bà nắm tay Đinh Đang lôi đi.

Làm sao từ chối tấm lòng nhân rộng mở đầy tình nhân ái? Nhún vai, Đinh Đang bước theo bà. Đôi mắt mở to, cô không biết cuộc phiêu lưu này sẽ đưa cô về đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro