Câu chuyện thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ là một cô bé không bình thýờng.

Tớ sinh ra không có bố, bố ðã bỏ mẹ con tớ.

Nhýng ông ngoại rất thýõng tớ, ông thýờng cho tớ ði chõi, mỗi lần ði chợ ông sẽ mua tôm về làm tôm chiên cho tớ.

Năm 4 tuổi tớ có một "ngýời bố", ông ta cho tớ kẹo và hay ôm mẹ tớ.

Sau ðó tớ có một " ngýời anh ", anh lớn hõn tớ, nhýng anh có vẻ không " yêu" mẹ của tớ. "Bà nội" không thích tớ, bà cho tớ rửa rất nhiều bát, hôm ðó trời tối muộn, không ai giúp tớ.

....

"Gia ðình" tớ dọn ra ở riêng nãm tớ lên lớp 3. "Anh trai" ðã nghỉ học ðể ði vận chuyển cát. "Bố" nói là bởi vì "anh" không chãm học.

....

Có một lần cả nhà ngủ chung, "bố" ðã sờ vào ngực tớ, tớ sợ nhýng không dám nói cho mẹ. Tớ nghĩ rằng mẹ cần một "gia ðình"- nõi mà mẹ có thể san sẻ gánh nặng.

Tớ không dám ngủ cùng "bố" nữa, ông ta ðã sờ vào nõi ðó của tớ.

....

Tớ có một " ngýời em họ" bằng tuổi, nghịch và học kém hõn tớ nhýng lại hay ðýợc "bà nội" ôm, tớ ghen tị. Bà luôn không cýời với tớ, bà không thích cháu nghe lời sao?

Lớn hõn một chút, tớ biết rằng là do tớ không phải cháu ruột của bà. Nhýng tớ vẫn muốn ðýợc bà yêu.

Khi nhận thấy mình không giống các bạn, tớ không còn tự tin nữa, tớ không phải một ðứa trẻ bình thýờng, không ai muốn mình trông bất thýờng cả.

....

Tớ dần thu mình lại, tớ không còn thích nói chuyện với bạn, với mẹ, với tất cả mọi ngýời. Tớ biết rằng không ai muốn nghe tâm sự của tớ. Nó dài dòng và vô vị ðến phát ngán. Còn mẹ, bà yêu tớ nhýng lại không hiểu tớ, bà sẽ kể chuyện của tớ cho mọi ngýời nghe. Không ai nghĩ ðến cảm nhận của tớ.

....

" Bố" là ngýời ðàn ông gia trýởng, ông ta không bao giờ thừa nhận lỗi lầm của mình, ông ta chỉ biết ðổ lỗi. Dù tớ làm ðúng hay sai thì mọi sai phạm ðều là của tớ, tớ không ðýợc phép phản bác. Tớ chịu ðựng rất lâu. Lâu ðến mức tớ ðã quên cách ðòi lại công bằng cho mình, tớ chỉ là ðứa ở nhờ, ở nhờ thì không có quyền cãi lại.

Tớ hiểu ðýợc. Tớ không muốn mẹ tớ bị ngýời ta chỉ trỏ sau lýng.

....

Tớ không có bạn, tớ thích một mình hoặc nói ðúng hõn là do tớ không thể mở lời với ngýời khác. Vậy nên ðôi khi tớ cảm thấy tủi thân khi bị mọi ngýời bỏ rõi.

Có lẽ tớ không ðýợc ai thích. Chẳng ai có thể chịu ðýợc tính cáu gắt vô cớ của tớ.

Tớ không ðáng ðýợc yêu sao?

....

Tớ hối hận rồi, hối hận vì sao không thể kiềm chế ðýợc bản thân mà thốt ra lời làm tổn thýõng mẹ.

Tớ ích kỉ muốn ngýời khác an ủi mình nhýng lại không muốn tiếp xúc với ai cả. Không ai thích con nhím ðầy gai nhọn. Tớ cũng không thích. Tớ nghĩ rằng bản thân không nên ðýợc sinh ra. Tớ chỉ ðem ðến bất hạnh cho mẹ. Mẹ ðáng ra nên ðýợc hạnh phúc.

....

Tớ ðã mắc bệnh.

Ðôi khi tớ nói chuyện không ngừng, ðôi khi lại im lặng và suy nghĩ ðến cái chết. Con ngýời ai mà chả chết, sớm hõn có lẽ là cái tốt không chừng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro