Bạn trai tôi đã tử vong ở Vũ Hán ( P1 ) Ngoại lề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



BẠN TRAI TÔI ĐÃ TỬ VONG Ở VŨ HÁN...

Khoảng 11 giờ trưa ngày 22 tháng 1 năm 2020, tôi cùng bố mẹ đi siêu thị mua đồ.
Đồng Sinh gửi tin nhắn wechat cho tôi, nói "Nựu Nựu, anh thấy hơi mệt, muốn đi kiểm tra sức khỏe một lát, sợ bị nhiễm rồi".
Tôi mắng anh ấy nói linh tinh, Vũ Hán hơn mấy chục triệu người, làm gì dễ nhiễm như thế.
Đồng Sinh là người sinh ra và lớn lên ở Vũ Hán. Tôi và anh ấy yêu nhau được 3 năm, sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại Vũ Hán làm việc. Anh ấy là một lập trình viên ở một công ty, còn tôi làm ở bộ phận thiết kế ở một công ty thời trang.
Chúng tôi có một ước mơ to lớn: kiếm thật nhiều tiền rồi mua một căn nhà.
Học tập, làm việc, sinh sống ở Vũ Hán được 7 năm, vì Đồng Sinh mà tôi yêu cả thành phố này.
Nhà Đồng Sinh ở dưới quê, bố mẹ đều là nông dân, bố mẹ tôi phản đối tôi ở Vũ Hán, muốn tôi về quê làm việc. Nhưng tôi vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Tôi tin rằng, người mà mình tự lựa chọn sẽ đem đến cho mình một tương lai hạnh phúc.
Chúng tôi dự định là mùa xuân năm nay khi mà hoa anh đào ở Vũ Hán nở sẽ đi chụp ảnh cưới, chọn một ngày đẹp để kết hôn.
4 rưỡi chiều, Đồng Sinh gửi tin nhắn wechat cho tôi nói bệnh viện nhiều người quá, anh ấy đứng xếp hàng mãi mà vẫn chưa lấy được số. Tôi hỏi anh ấy sao không đổi sang bệnh viện khác? Anh ấy nói đều giống nhau cả, người bị sốt nhiều quá, các bệnh viện đều chật kín.
Vũ Hán nhiều bệnh viện như vậy, "đều chật kín" là thế nào? Trong lời miêu tả của anh ấy tôi có thể nhận thức được bệnh dịch lần này ở Vũ Hán thực sự là tai họa.
Tôi hỏi anh ấy có những triệu chứng nào, anh ấy nói toàn thân đau nhức mệt mỏi, buồn nôn.
Đây không phải là triệu chứng của virus corona sao? Tôi rất lo lắng, lúc này khuyên anh ấy về nhà bố mẹ không phải là tốt nhất. Tôi nhớ ra đồng nghiệp của tôi, chồng cô ấy hình như làm việc trong bệnh viện, tôi liền vội vã gọi điện cho cô ấy nhờ cô ấy giúp đỡ liệu có thể đi cửa sau được không, để Đồng Sinh được khám bệnh.
Cô ấy nói với tôi, chồng cô ấy làm ở trong bệnh viện khoa tư nhân, không tiếp nhận bệnh nhân bị sốt.
Đồng Sinh không lấy được số, bèn mệt mỏi về phòng cho thuê.
Tôi lấy điện thoại đặt vé, tôi phải mau chóng quay lại Vũ Hán, tôi phải ở cạnh Đồng Sinh, lúc này người anh ấy cần là tôi.
Tôi đặt vé tàu điện cao tốc ngày 24 tháng 1. Khoảng 11 giờ đêm, điện thoại tôi nhận được tin nhắn hủy chuyến, nguyên nhân vì Vũ Hán vừa phong tỏa thành phố, vé tôi mua lần này trạm dừng ở Vũ Hán.
Vũ Hán bị phong tỏa rồi? Phản ứng đầu tiên trong đầu tôi chính là dịch bệnh lần này so với trong tưởng tượng của tôi còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Tôi không ngủ được, gọi video cho Đồng Sinh. Anh ấy nằm trên giường, ôm con gấu mà tôi hay ôm đi ngủ trong lòng, trên chiếc tủ cạnh giường đặt một vài loại thuốc.
Tôi bảo anh ấy gọi điện cho khu quản lí địa phương. Tôi xem tin tức họ có thể sắp xếp xe cứu thương đến khám bệnh. Đồng Sinh nói với tôi, không có tác dụng đâu, công việc của họ quá nhiều, chỉ có thể giúp những người đang trong cơn nguy kịch thôi.
Cũng có thể hiểu được, bệnh dịch này bỗng dưng đến đây đã làm cho Vũ Hán rối loạn lên, lúc này không có cơ chế hoàn thiện và an toàn là chuyện dễ hiểu.
Buổi sáng hôm sau, Đồng Sinh nói cảm thấy đỡ hơn rồi, nhiệt độ cơ thể hôm qua là 38 độ đã giảm xuống 37,5 độ, vả lại không thấy mệt nữa, có thể chỉ bị cảm nhẹ thôi, bảo tôi hãy yên tâm.
Thật là một tin tốt. Tôi sợ rằng là anh ấy dối tôi, nên bảo anh ấy gọi video cho tôi xem nhiệt độ ở trên nhiệt kế, quả nhiên nhiệt độ không hề tăng lên.
Đồng Sinh của tôi, một chàng trai vừa ấm áp vừa lương thiện như vậy sao có thể bị nhiễm cơ chứ?

............................

# Cre: facebook

* cop vào đây cho mn đọc........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro