---¤♥¤--- Mèo---¤♥¤---

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

———¤♥¤———

Giống đực. Một tuổi rưỡi.

Trừ bỏ móng vuốt cùng phân nửa phần bụng, cằm cùng chân trái phía sau là màu trắng, còn lại toàn thân đen sì.

Đôi mắt của nó rất tròn, nếu như nhìn thẳng vào đấy sẽ thấy toát lên thần sắc đầy sức sống. Lông mày trái ba phải bốn, nhưng mà cái thứ ba bên phải lại là màu trắng.

Khác với những con mèo cùng tuổi khác, cái đuôi nó dài hơn một chút. Mỗi lần nó dựng thẳng đuôi, tôi cảm thấy giống như cây cột thu lôi.

Trước khi học được cách giao tiếp với nó, chúng tôi đối xử với nhau như thế này.

Là một con mèo, nó tự nhiên vâng theo bản tính. Hằng ngày nhàn rỗi không có việc gì, sẽ tìm đồ này vật nọ mà mày móng vuốt.

Nói chung là vầy, chỉ cần là đồ vật trong nhà, nó muốn động vào thứ gì tôi cũng không để ý, dù sao cũng là nhà của cả hai. Chỉ cần không quá phiền toái, tôi đều đồng ý sửa lại cho nó. Nhưng chính là sau khi cào tan nát bộ sofa vải bố đẹp đẽ, cào te tua lớp vải bông mỏng, cào tơi tả tấm rèm cửa, nó bắt đầu để ý đến cái cặp đựng công văn của tôi.

Cho dù tôi có cất ở chỗ nào, giấu cao bao nhiêu, nó đều có thể dễ dàng tìm được, hơn nữa còn lưu lại nơi đó một đống dấu vết. Thậm chí có hai lần bởi vì tôi giấu quá cẩn thận, ngày hôm sau ngủ dậy chính mình lại tìm khắp nơi mà không thấy, cuối cùng phải theo dấu chân của nó mới có thể tìm ra.

Tôi cũng từng thử qua việc đổi cặp, nhưng nó đều có thể nhận ra cái mà tôi đang dùng. Lôi nó ra, phá banh chành. Việc này làm cho tôi thực phiền não, lần đầu tiên tôi muốn thử nghiệm trò chuyện cùng nó.

"Cái này là vật không thể phá hỏng, hình dạng của nó ảnh hưởng đến hình ảnh chuyên nghiệp của ta, hình tượng chuyên nghiệp của ta ảnh hưởng đến tiền lương của ta, tiền lương của ta ảnh hưởng đến bữa ăn của chúng ta. Nếu ngươi muốn tháng sau còn có cá tươi để ăn, thì không thể nào phá hư nó." Tôi nói.

Meo ~ Nó trả lời, trở mình lăn một cái, xoay người, cúi đầu thấp xuống, đôi mắt tròn tròn nhìn thẳng vào cái cặp trên tay tôi, sau đó nhảy một cái thật mạnh, trên mặt cặp liền lưu lại mấy vết dài dài, rồi chạy đi lòng đầy mãn nguyện.

Xem ra cần phải thay đổi phương pháp.

Tôi lên mạng sưu tầm mất nửa ngày, đặt hàng một cái phiến cho mèo cào (miêu trảo bản) xem ra sẽ khiến nó thích.

Khi hàng được giao đến nhà, tôi đem vật đó đưa nó xem: "Thích không?" Nó nghiêng đầu nhìn một hồi, xoay người sang chỗ khác, mông hướng về phía tôi, rồi bắt đầu ngủ.

Tôi chán nản một lúc, lại lần nữa phấn khởi đứng lên: có lẽ nó chỉ là không biết vật này dùng để làm gì mà thôi.

Cầm đến trước mặt nó, mở ra, vươn tay, bắt chước bộ dạng của nó thường ngày, cào cào lên miêu trảo bản.

Bây giờ nó bắt đầu chú ý, ánh mắt tròn tròn nhìn nhìn, cái đuôi không lay động.

Xem đi xem đi! Cào đi cào đi! Chơi vui lắm!

Tôi lại ra sức cào. Nó nhìn một hồi, bỗng nhiên duỗi thân một cái, rồi cứ như vậy mà đi.

Nó vẫn là cào cặp đựng công văn của tôi, tôi thật hết cách. Tìm người bán hỏi, người đó nói, không có con mèo nào lại không thích thứ này, chỉ là phải làm mẫu vài lần, mới đầu chú mèo có lẽ không hiểu, chờ nó xem nhiều hơn tự nhiên cũng sẽ thích nó.

Được rồi, không bỏ cuộc. Mỗi ngày sau khi hai chúng tôi ăn cơm xong, là lúc tâm tình của nó tốt nhất, tôi đều lấy miêu trảo bản ra, cố gắng làm ra bộ dáng vô cùng thích thú để dụ dỗ nó. Nó mỗi lần đều nhìn rất chăm chú, sau đó bỏ mặt tôi, lại đi tìm cái cặp công văn.

Cho đến một ngày, công việc rất nặng nề, buổi chiều lại bị ông chủ la mắng, bởi vì khách hàng nói công ty chúng tôi thiếu tôn trọng họ, cử một tên đại diện mặt mày hung dữ, bề ngoài lại không chỉnh tề......cũng chính là tôi, đi bàn bạc.

Không phải là trên cặp công văn có tí dấu gì sao? Đã là cái thứ ba tôi đổi trong một tháng rồi.

Về đến nhà tự nhiên tâm tình không tốt, để trừng phạt nó, cơm tối không có cá cũng không có tôm. Thế là nó cùng tôi đều buồn bực không vui.

Cơm nước xong, nhìn nó lại đi xung quanh tìm kiếm cặp của tôi, tôi bỗng nhiên chán ghét cái gì gọi là yêu thương dạy dỗ.

Nắm móng của nó lại, kéo tất cả ra phía trước, một tay cố định đầu nó, hướng về tôi. Đe dọa nó: "Ngươi động đậy một chút thì sẽ chết!"

Dọa được nó, tôi có loại niềm vui khoái trá. Nhưng lập tức lại cảm thấy bản thân thật vô dụng, la mắng nó thì làm được gì chứ? Nó nào có hiểu. Sờ sờ lông của nó, tôi chán chường thả mình ngồi lên ghế sô pha.

Nó nhảy đi, tôi lười quản. Cào đi cào đi, thích làm như thế nào thì làm như thế đi.

Chống cằm lên tay tiếp tục ngẩn người, bỗng nhiên nghe được bên tai có tiếng lôi kéo đồ vật.

Tôi ngồi nhìn, nó cư nhiên tha cái miêu trảo bản to lớn hơn nó lại đây.

Xem ra nó có chút khó nhọc, nhưng mà tôi không định giúp nó, để coi nó rốt cuộc muốn làm gì.

Nó đem vật kia lôi đến trước mặt tôi, ngẩng đầu, dùng ánh mắt đen láy nhìn tôi, giống như chờ đợi gì đó.

Tôi nhìn lại nó. Nó thấy tôi không nhúc nhích gì, bỗng nhiên xoay đi, vươn móng vuốt trên trảo bản cào xuống, rồi phát ra tiếng kêu khoái trá.

Đây là cái gì? Nó cuối cùng cũng hiểu được tâm ý của tôi, từ nay về sau cùng tôi sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, không còn chú ý đến cái cặp công văn đáng chết của tôi nữa sao?

Tôi nhất thời kích động không nói nên lời, nó cào xuống vài đường, rồi lại quay đầu nhìn tôi một hồi, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu meo meo không kiên nhẫn, rồi chui đầu vào dưới tay tôi, dùng sức hướng tay tôi về phía trảo bản.

Tôi thuận theo ý nó, đặt tay lên trên trảo bản. Sau đó?

Sau đó nó lại cào cào trảo bản. Tôi bình thường vì nó làm mẫu vô số lần, thuận tay cũng bắt đầu cào vài đường.

Nó hài lòng ngồi ở một bên, dùng đầu cọ cọ cánh tay của tôi, sau đó nhàn nhã bỏ đi.

Tôi trăm suy ngàn nghĩ không thể nào giải thích được, liên tục lên mạng, rồi lại đi hỏi chủ tiệm bán trảo bản kia.

Vị chủ tiệm im lặng một lúc lâu rồi nói: "Người anh em, xem ra con mèo nhà anh đã cho rằng cái miêu trảo bản đó là để cho anh dùng rồi." [Tâm: _ ____lll | Hiên: Thương chưa =))]

Sau sự việc đó, tôi quyết định mua hai cái cặp công văn, một cái dùng để đựng vật dụng, cái còn lại dùng để gặp khách hàng. Còn cái miêu trảo bản kia, sớm cho nó đi đời rồi.

Điều khiến tôi nhức đầu vẫn còn có một chuyện, chính là vấn đề tắm rửa.

Mèo của tôi không thích chạm vào nước. Nhưng mỗi khi tôi muốn đi tắm, nó đều đứng ở một bên nhìn. Tuy rằng tôi và nó cùng giới tính, nhưng mà trong khi tôi thoát y trống trơn, nó vẫn là một thân phủ đầy lông kín mít, nhãn thần sáng ngời ngồi chăm chú nhìn tôi hệt như nhìn một con cá vàng, chẳng phải một nam nhân bình thường đều cảm thấy khủng hoảng sao?

Tôi đã hai lần từng thử đem nó nhốt ở bên ngoài cánh cửa, nó liền ra sức cào cửa phòng tắm, còn liều mạng kêu gào, vào thời kì động tình cũng không thấy nó hăng đến như thế. Tôi chịu đựng được, nhưng hàng xóm chịu đựng không được. Không còn cách nào khác, đành phải để cho nó vào.

Tôi lúc ấy nghĩ rằng, nếu nó muốn được đối xử công bằng, vậy thì tôi tắm nó cũng có thể tắm. Cho nên mỗi lần thả nó vào, trước tiên bỏ vào bồn rửa tay kỳ cọ nó vài cái.

Nhưng mà Kết quả là được răng nanh của nó đáp lại thế này. Bởi vậy mỗi lần tắm xong, luôn là tôi thương tích đầy mình cùng nó thân tàn lực kiệt bốn mắt nhìn nhau, ngồi im không nói.

"Mày rốt cuộc muốn gì?" – Tôi đến trước mặt nó, nằm sấp xuống hỏi, mờ mịt không biết phải làm sao.

"Miao nha~" Nó trả lời, phẫn nộ không hề chùng bước. Sau đó dùng sức vẩy lông, khiến bọt nước bắn tung tóe lên mặt tôi, rồi đột nhiên nhảy lên trên giường, dùng cái gối nằm của tôi cọ cái bụng chưa khô của nó.

"Ấy ấy! Ngươi không sợ ta bị nhức đầu sao?"

Nó xoay lưng, đưa mông về phía tôi, đuôi cũng không thèm vẫy.

Tôi biết, đây là nó tức giận, chính là tôi làm sao nói với nó, dù nó là mèo, tôi bị nhìn chằm chằm như vậy cũng sẽ thẹn thùng mà, huống chi tôi so với người khác hiểu rõ nó rất thích cào đồ chơi bằng len lắc qua lắc lại. [Tâm: ban đầu ta cũng không hiểu lắm sao lại nói tới cái đồ chơi lắc qua lắc lại ở đây nhưng rốt cuộc ta đã hiểu ý bạn ấy muốn nói tới cái gì rồi =)) Ai ko hiểu pm ta :)) | Hiên: Hèn chi ta đọc QT hoài mà không hiểu chỗ này muốn nói gì, thì ra là cắc cớ như vậy a. Ý nghĩa rất đơn giản, chỉ hai từ, đó là 'tự hiểu'. Đây cũng là cách câu cóm-mờn nhở ]

Mãi đến sau này, cuối cùng tôi cũng hiểu được ngôn ngữ của nó, hỏi cho rõ nguyên nhân chuyện này.

Nó nói: "Ngươi không biết nước là thứ rất nguy hiểm sao? Trên mặt ngươi trở nên vừa nặng nề lại khó chịu, ngươi lại ngu ngốc mà dội từ trên xuống dưới, còn ngâm mình trong nước! Vạn nhất chết đuối thì sao? Ta không nhìn ngươi làm sao có thể cứu ngươi?"

"A, thì ra là thế ..."

"Còn ngươi? Còn ngươi?" Hằn xù lông trên người, thân dài quá chân, lộ ra móng vuốt "Ngươi ngày nào cũng đem ta nhấn vào trong nước! Ngươi khiến hai chúng ta đều khó chịu."

Tôi thật vui, nó thương tôi như vậy. Lúc nhìn nó vươn hai móng vuốt trắng lên, tôi nhịn không được bắt lại nhẹ nhàng cắn hai cái.

Được rồi, lại trúng vài vết cào là đáng đời tôi.

"Ngươi là kẻ ngốc nhất mà ta từng thấy." Nó vừa ăn thứ cá khô nhỏ yêu thích nhất vừa nói, "Nếu không có ta bảo vệ ngươi, ngươi căn bản không thể nào có một cuộc sống bình thường."

Tôi nằm trên nền đất, nhìn nó ăn cơm, chỉ cảm thấy chính mình là người hạnh phúc nhất trên đời, "Ngươi có thể cào ta, cào từ đầu đến chân đều được."

Con mèo một tuổi rưỡi của tôi tao nhã liếm rửa mặt, đối với lời dụ dỗ như thế của tôi chỉ đáp lại hai từ : "Ấu trĩ!"

Bỗng nhiên nhớ tới, tôi còn chưa có nói qua, tôi làm sao hiểu được tiếng mèo. Sẵn hôm nay rãnh, đem những chuyện thần kì này giải thích một chút.

Khoảng nửa năm trước, vào mùa hạ oi bức. Bình thường ban ngày tôi ra khỏi nhà đi làm, nó ở nhà nằm ngủ. Chờ choạng vạng tôi trở về, chúng tôi cùng nhau ăn cơm, tắm rửa, xem TV. Tuy rằng đôi khi có vài tranh chấp nhỏ, ví dụ như là nhìn nó hứng thú với bộ Chú mèo Gafield* còn tôi lại chọn xem Tom and Jerry, nhưng tóm lại mà nói tôi và nó vẫn rất vui vẻ đầm ấm giữ vững hòa khí.

Mâu thuẫn đều phát sinh vào lúc tôi nghỉ ngơi. Ban ngày bị ông chủ tra tấn cả buổi, đến tối tôi tự nhiên ngủ hệt như một con chó chết. Nó, một con mèo ở trong căn phòng không lớn, chơi với trái banh, chơi với chuột nhựa. Đợi nó cảm thấy chán, sẽ đến làm phiền tôi, bắt đầu là tiếng kêu nhẹ, sau đó dùng móng vuốt chụp, cuối cùng là dùng mông ngồi lên, cho đến khi tôi tỉnh mới thôi.

Lần đầu tiên bị nó quấy nhiễu, lúc tỉnh lại tôi còn rất khẩn trương vì tưởng có chuyện trọng đại gì đó phát sinh: ví dụ như tôi quên khóa ga, hay linh tính điềm báo động đất, tôi từng nghe kể qua không ít chuyện như vậy, hơn nữa đối với sự thông minh và trung thành của nó tôi không chút nghi ngờ.

Nhưng mà tôi sau nửa giờ mới hiểu được, thì ra nó gọi tôi dậy chỉ là muốn tôi cùng nó chơi banh, hơn nữa không cho phép cự tuyệt, tôi rất bực bội. Dùng ra trải giường quấn nó lại, cùng nhau ngủ! Nó kêu vài tiếng, ngọ ngoạy vài cái, cuối cùng cũng ngoan ngoãn.

Bắt đầu ngày thứ hai, chúng tôi lần đầu tiên chiến tranh lạnh từ trước đến nay. Nó cự tuyệt cái ôm trước khi tôi ra ngoài, không thèm nhìn tiếp đón tôi khi vào cửa, cũng không màng cọ tôi. Ăn cơm chiều, nhưng không để ý đến thức ăn tôi cho. Sau cơm chiều mặc cho tôi mở bài hát đầu phim Tom and Jerry đến lầu hàng xóm đối diện đều có thể nghe, nó cũng không thèm đến xem phim. Một con mèo cô đơn ngồi xỗm trên cửa sổ ra vẻ ưu buồn, làm ra bộ dạng "Bọn họ thì vui vẻ hạnh phúc, còn tôi thì cái gì cũng không có."

Chuyện này còn chưa tính, đáng tức giận nhất là, đến nửa đêm, nó như cũ bò lên trên giường quấy rầy tôi, hơn nữa thật khôn ngoan, ngay lúc tôi tỉnh dậy liền chạy đi, làm cho tôi muốn bắt cũng không bắt được.

Giằng co nguyên một ngày như vậy tôi liền ăn không tiêu. Khi đi dạo thì được diễn đàn yêu động vật phát thiếp hỏi, có người đề nghị, mèo lớn đến một độ tuổi nhất định, cần phải có cuộc sống riêng của chính mình. Lúc nào cũng đem nó nhốt trong nhà như vậy, khó tránh khỏi việc khiến nó ỷ lại vào con người, nếu có điều kiện, tốt nhất nên cho mèo có khoảng thời gian tự do hoạt động, đương nhiên cần phải đảm bảo an toàn trước tiên.

"Ngươi muốn ra ngoài ư?" Tôi hỏi vị đại gia đang ngồi nghiêm chỉnh trên tay vịn sô pha. Nó nghiêng đầu ánh mắt tròn tròn trừng tôi, sau đó lấy móng vuốt đẩy mặt tôi đang tiếp cận nó ra.

Được rồi, xem ra chiến tranh lạnh vẫn chưa chấm dứt.

"Không cần đi quá xa, về sớm một chút."

"Nếu ngươi mãi ham chơi, quay về ta sẽ đem ngươi đi tắm."

"Đừng tưởng rằng tất cả các con chó đều ngốc giống nhau, cách xa bọn chúng một chút."

Vừa ôm nó lên trên ban công, nó mới hiểu tôi muốn làm gì, cặp mắt kia liền sáng lên vô cùng.

Tôi có thể hiểu được một chút tâm trạng của người mẹ hiền tiễn con xa nhà. Nó ở dưới tay tôi giãy dụa lung tung, không kiên nhẫn kêu "Meo~~Meo". Nhẹ buông tay, nó liền phóng ra ngoài nhanh như đạn, đem sự dè dặt của nó cùng lo lắng của tôi trong mấy ngày nay ném đi hết.

Nhìn nó linh hoạt thoát ra ban công, nhảy lên trên máy điều hòa, lại vọt hai cái đáp xuống mặt đất, rồi không quay đầu lại mà biến mất trong bóng đêm. Tôi ít nhiều có chút áy náy: cho dù đây là lầu hai, động tác không chút do dự như vậy, nghĩa là đã từng muốn rất nhiều lần rồi chăng. Tôi cư nhiên vẫn không phát hiện được ý muốn của nó.

Nó ra ngoài một đêm, tôi một đêm không ngủ. Đợi sáng sớm nó trở về tinh thần hưng phấn, tôi mới yên tâm.

Nửa tháng kế tiếp, chúng tôi đều vui vẻ cùng thuận lợi. Chỉ là có một ngày, nó khi trở về tựa hồ có chút rầu rĩ không vui. Tôi cẩn thận kiểm tra qua, trên người không có vết thương. Buổi tối vào lúc tôi thả nó, nó cũng không chút do dự chạy ra ngoài. Tôi sau hai ngày quan sát, cũng không gặp lại tình cảnh như vậy, nên không để ý đến nữa.

Kinh hãi là ở một tuần sau.

Buổi sáng ngày hôm đó, tôi đã lâu không bị miêu trảo chụp tỉnh. Vì mỗi đêm tôi đều cho nó đi chơi vui vẻ, lâu rồi không hưởng thụ loại đãi ngộ đó. Mơ mơ màng màng tỉnh lại, nó ngồi ngay bên cạnh gối, chăm chú nhìn tôi.

Nhìn nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa mới đến giờ chuông báo thức kêu. Bỏ đi, dậy cùng nó chơi đùa vậy! Xuống giường định mang dép lê vào, bỗng nhiên dưới chân truyền đến một loại cảm giác cổ quái đáng sợ đến mức tôi ngồi trở lại.

Giẫm phải mèo! Đó là phản ứng đầu tiên của tôi, dưới chân lông xù mềm nhũn, còn mang theo một chút ấm áp. Tôi hoảng hồn ngồi trở lại đá đôi dép đi. Sau đó nhớ lại, nó đang ngồi ngay bên cạnh tôi.

Đó là cái gì? Ngay góc tường có một vật gì đó màu xám xám động đậy, tóc gáy tôi nháy mắt dựng cả lên: Con chuột! Con chuột sống!

Chết tiệt! Tôi biết là một nam nhi, không nên kinh ngạc đến như thế, nhưng việc đó cũng phải tùy vào từng trường hợp, đổi lại ai đó mới vừa chân trần cùng nó tiếp xúc gần như vậy đi, có thể ổn như thái sơn mới là lạ. Tôi đứng lên một chân nhảy đến toilet, dùng xà phòng bình thường giặt quần áo, rồi dùng xà phòng rửa mặt, tẩy ba bốn lần thật mạnh mới mang dép đi ra.

Vừa bước đến cửa, liền phát hiện mèo của tôi ở ngoài, bên cạnh là khay nó dùng để ăn cơm, trong khay chính là con chuột chết tiệt đó. Tôi đến trước mặt nó, nó dùng móng đẩy khay về phía tôi. Rồi ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, bốn chân nhất tề không động, ngực ưỡn lên, cuộn đuôi vòng ra phía trước, không nhúc nhích.

Tôi hít sâu một hơi, hiểu rồi.

Cho dù là sách trên diễn đàn hay kinh nghiệm của người khác, đều nhắc tới một điểm rất quan trọng.

Mèo là một loài động vật có trách nhiệm, nếu nó chấp nhận thành viên khác trong gia đình, như vậy nó có nghĩa vụ phải vì gia đình mà chính mình cống hiến. Cho nên nó mới đem con mồi ở bên ngoài săn được mang về nhà, hơn nữa mang cho người thân mà mình quan tâm nhất.

Cho nên lúc này, bạn phải hòa nhã vui vẻ nhận món đồ mà chúng tặng, bởi vì đó chính là thứ mà chúng dùng sự nỗ lực của bản thân để đổi về, cho dù đó là một con thằn lằn, nửa con gián con hay là con chuột gần chết, chúng đều nghĩ rằng, có giá trị giống như thức ăn cao cấp cho mèo hay cá tươi mà bạn đã mua về.

Đúng vậy, tôi và nó là người thân trong một gia đình. Suy nghĩ này khiến cho tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Ngay cả con chuột con kia cũng trở nên thuận mắt. Tôi ôm lấy nó, đem nó giơ đến trước mặt, thật lòng nói: "Cám ơn". Nó ghì tôi một hồi, không kiên nhẫn giãy dụa, tôi thả nó xuống, đem con chuột trong khay quăng lên tờ báo, rồi mới lấy ra một ít cá nhỏ cho nó: "Trao đổi".

Nó an nhàn thoải mái hưởng dụng, tôi đem tờ báo kia cẩn thận cuộn lại, sau đó mang cặp công văn đi làm.

Đem tờ báo quăng vào thùng rác trước cửa công ty, tôi chợt nhớ đến trước kia từng xem qua vài dòng của ai đó trên diễn đàn.

Con mèo nhỏ của tôi đã khóc hai lần: một là nó đem khăn quàng cổ bằng tơ tằm của tôi xé thành từng sợi bị tôi mắng, một lần nữa là khi con chuột bị nó bắt về khiến cho tôi thét chói tai bị tôi mang đi vứt bỏ.

Tôi sẽ không làm cho nó khóc, hiện tại tôi đã làm được.

Vốn nghĩ mọi việc như vậy là ổn thỏa.

Nhưng giống như câu nói ở trong phim, cuộc sống chính là một hộp sô cô la, ngươi vĩnh viễn không thể nào biết được viên tiếp theo sẽ mang hương vị như thế nào. Ngày đó cuối tuần, nó ra ngoài lâu hơn, tôi hiếm khi được nghỉ ngơi, ngủ nhiều lại cảm thấy mệt mỏi.

Dù muốn hay không thì ngay tại lúc đó, chuông cửa vang. Tôi đứng lên, đầu tiên tìm con mèo, không thấy. Tôi mở cửa liền nhận ra, là nhân viên điều tra. Bởi vì anh ta cần xem xét vài chuyện, nên tôi phải điền vào một số giấy tờ.

Tôi dịch người vào trong một chút, mời anh ta bước vào, đột nhiên nghe cậu thanh niên trẻ tuổi kinh hãi thét lên: "A! Sao lại có con chuột! Lại không có cái đầu!"

"Không xong!" Nhất định là do mèo của tôi buổi sáng đặt vào trong khay, đợi tôi thức dậy không được nên bỏ đi. Tuy rằng tôi nhìn nhiều đã cảm thấy quen, nhưng vật như vậy để cho người ngoài thấy, thật là thất lễ. Tôi vội vàng tìm túi đựng rác gói nó lại, rửa tay hoàn toàn sạch sẽ rồi sau đó trở về điền vào bảng điều tra, sự khiếp sợ trên vẻ mặt của cậu thanh niên trẻ vẫn còn như trước đó: "Anh nên nhanh chóng vứt bỏ nó đi, trong nó có rất nhiều vi khuẩn đó! Nhà anh có nuôi mèo? Vậy nên bắt nó nhốt kĩ trong phòng, mèo hoang bên ngoài không biết bẩn đến mức nào nữa, lây lan cho mèo của anh thì phiền lắm! Hơn nữa nếu mang bệnh hay vi khuẩn gì đó, chỉ có nước tiêu tùng!"

Tôi "Ậm ậm ừ ừ" cùng anh ta cho có lệ. Xem ra đành phải ép tên gia hỏa hàng đêm lêu lổng kia an ổn ở nhà hai ngày, anh ta trang phục chỉnh tề xin cáo từ, có điều vẻ mặt vẫn không khá hơn. Đắc tội những người này cũng không có gì tốt, suy cho cùng tôi luôn muốn tránh những việc như vậy.

Tôi xách túi rác cùng anh ta xuống lầu, ném vào thùng rác nhỏ ở bên ngoài khu chung cư, sau đó lại vòi nước gần cổng rửa tay sạch, cùng anh ta qua lại vài câu, rồi chậm rãi trở về nhà.

Khi tôi bước gần đến cửa phòng ngủ, mới phát giác ra mèo của tôi đã ngồi xổm trên cửa sổ không biết từ lúc nào. Tôi đi đến vuốt vuốt nó: "Biết ngươi đã về rồi! Đi, ta mang ngươi rửa tay rồi ăn cơm."

Cái gọi là rửa tay, là tôi dùng một cái khăn mặt nhỏ lau lau toàn thân, rồi ấn ấn bốn chân nó. Lúc bắt đầu nó rất cự nự, hiện tại cũng đã quen dần. Thỉnh thoảng có đôi khi nó giãy giãy dụa dụa, nhưng đều bị tôi dễ dàng trấn áp. Chính là lần này không nghĩ đến việc nó lại phản ứng mạnh như thế.

Cúi đầu một cái liền cắn cổ tay áo của tôi, đặc biệt dùng sức cắn. Tôi nâng nâng tay, suýt nữa kéo nó đứng lên, sợ tổn thương đến răng manh của nó, chỉ có thể mặc nó cắn rách áo. Dù sao nó cũng cắn vải dệt, lại không đau.

Vươn tay kia vuốt ve lưng nó: "Đây là sao? Có điều gì không ổn sao?"

Nó phát ra âm thanh gừ gừ phẫn nộ, loại âm thanh cảnh cáo khi mèo gặp phải kẻ thù.

Tôi có chút ngạc nhiên, có chút kinh hoảng. Trước đây chưa từng xảy ra việc này. Nó nhả tay áo tôi ra, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt, bộ dáng thật sự ngấn lệ.

Tôi sợ hãi, nó đã thấy tôi vứt con chuột của nó đi rồi sao? Nhìn thấy thần sắc chán giét của người đó rồi sao? Nhìn tôi cười với người đó, còn hùa theo bộ dáng chê trách của người đó?

"Không, không phải là như vậy..." Tôi mở miệng ra, lại ngậm lại. Nó chỉ là một con mèo, tôi làm sao có thể cùng nó nói cái gì là thật giả, cái gì gọi là che đậy? Nó chỉ nhìn thấy tôi vứt đi, tôi ghét bỏ.

Tôi quay đầu lại, lúng túng tìm kiếm bao cá nhỏ ngon lành mà nó thích. Rồi mang một túi lớn đến, đổ toàn bộ vào khay của nó. Sau đó đứng dậy nhìn nó, nó cũng không lại đây, chỉ đứng trên mép cửa sổ nhìn tôi, bất động chờ tôi làm xong những thứ này, nó thanh âm trầm trầm kêu lên một tiếng: "Nhao ~" liền nhảy ra ban công đi mất.

Tiếng kêu này, là nó lúc còn nhỏ, vẫn chưa lớn bằng một ban tay của tôi, tôi đi đâu nó đều theo đến đó, thỉnh thoảng tôi không nhìn nó, nó lập tức lăn lộn khắp nơi khiến tôi chú ý, cuối cùng khi nó nhảy ra trước tôi, nó liền trèo lên chân của tôi, chân sau giẫm lên ngón chân tôi, hai chân trước bấu lên đùi tôi, cả thân mình đứng lên, dùng sức hướng đến gần tôi, rồi mới phát ra thanh âm như vậy.

Tôi cứ tưởng rằng nó không bao giờ kêu như vậy nữa. Không ngờ rằng nó vẫn còn nhớ.

Nhưng tôi đã cố mà không được, vội vàng chạy đến ban công, bất chấp cái nhìn của hàng xóm, hướng bóng đen đã muốn thoát đi thật xa kia gọi: "Này! Trở về đi!"

Tôi lúc này mới đau lòng phát hiện, ra nó ngay cả tên cũng không có.

Ngày hôm đó tôi đã tìm khắp các phố lớn ngõ nhỏ lân cận, đến tối, cuối cùng ý thức được cứ tiếp tục mù quáng tìm kiếm như vậy không phải là cách.

Mang ảnh chụp của nó đem in ra, dán khắp các ngõ lân cận. Lại tìm đến tòa soạn báo tìm vật nuôi nổi tiếng nhất, đắn đo một lúc, không dám khai giá cả. Tôi sợ như vậy sẽ làm hại đến nó. Thân tàn lực kiệt về đến nhà, đồ đạc trong nhà vẫn y như cũ, nó chưa từng trở về.

Thu dọn vài thứ, lau dọn sạch sẽ, cửa sổ để mở, mới nhắm mắt lại. Trong lúc ngủ mơ vài lần bừng tỉnh, nó vẫn chưa về.

Ngày hôm sau tôi mang theo di động, nhận được mấy cuộc điện thoại, bôn ba qua nhiều nơi, tìm đông tìm nam, cũng không tìm thấy nó.

Nghe được trong thành phố có vài sở thu dụng vật hoang, đều nhất nhất đi xem qua, vẫn không có nó.

Sau đó có người bạn nhắc nhở, lại đến mấy cửa tiệm bán vật nuôi hỏi thăm, cũng chưa thấy qua con mèo như vậy. Trời đã khuya rồi, tôi phải nghỉ ngơi, ngày mai mới có sức lực để đi tìm.

Về nhà, không có nó, ngủ dậy, cũng không có nó. Ra khỏi nhà.

Đến khắp tất cả các cửa tiệm vật nuôi trong phố, đều không có. Sở thu dụng bên kia nói mới bắt được vài con, đi xem, vẫn là không có.

Đến khi choạng vạng, tôi ngồi trên ghế dài ở công viên, thân tàn lực kiệt.

Nếu tôi lúc đó ôm nó vào phòng...

Nếu tôi không giả vờ cùng người nọ nói linh tinh...

Nếu tôi trước khi mở cửa dọn dẹp lại căn phòng...

Nếu tôi ngay từ đầu không cho nó đi ra ngoài...

Khi tôi mở mắt, sắc trời đã muốn nhuốm đen. Khẽ nhíu mày, lúc tôi chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên phát hiện một con mèo đang ngồi trước mặt mình.

Toàn thân một màu đen tuyền, ánh mắt sáng lên có điểm dọa người.

"Ngươi đã từng gặp qua con mèo này chưa? Nó tính tình tốt lắm, chỉ là tuổi còn quá nhỏ nên có chút bướng bỉnh..." Tôi lấy ảnh chụp mang theo bên mình ra, đưa cho con mèo kia xem. Không để ý đến việc người qua đường nhìn tôi với ánh mắt như thế nào. Nếu có thể tìm được nó, bảo tôi đứng nói chuyện với cây cột giữa trung tâm khu phố ba ngày ba đêm tôi cũng cam lòng.

Con mèo kia vẫn im lặng, tôi lại tiếp tục nói, có chút không khống chế được chính mình: "Nó không có tên, tôi cũng không có đặt tên cho nó. Trong nhà chỉ có tôi và nó, chỉ cần một tiếng 'Này—' là biết được chúng tôi gọi lẫn nhau. Nó khẳng định cũng không biết tôi tên là gì. Tôi khiến cho nó tức giận, nhưng đó không phải là do tôi cố ý. Nếu ngươi có gặp nó, giúp tôi nói với nó: Tôi đang tìm nó, tôi đợi nó trở về, tôi ...không từ bỏ nó. Có được không?"

Con mèo kia đứng lên, chậm rãi bỏ đi, tôi thấy, ngay cả nó cũng không chịu nghe tôi nói hết.

Nhưng nó lại đứng lại, quay đầu về phía tôi liếc mắt một cái. Đây là...bảo tôi theo sau sao?

Vậy cùng đi. Không biết rẽ qua mấy góc phố, đi rồi lại đi rất xa. Đến đầu một ngõ phố nhỏ, nó dừng. Rồi mới hướng vào trong phát ra vài âm thanh gọi khẽ.

Bên trong ngõ không hề có chút động tĩnh, tôi không dám mở miệng, hô hâp cũng không dám lớn tiếng. Có vẻ như con mèo kia không kiên nhẫn chờ được, bắt đầu gào lên, âm thanh vẫn rất khẽ, nhưng ý tứ cảnh cáo hàm xúc trong đó tôi cũng có thể nghe ra.

Sau đó từ sâu trong ngõ vọng ra âm thanh. Đầu tiên tôi thấy được hai móng vuốt màu trắng. Tôi muốn bắt lấy, con mèo kia lại như oan hồn ngăn cản trước người của tôi.

Nó từ bóng tối sâu trong ngõ đi ra, đến trước tôi, rồi lại nhảy lên đầu tường, từ trên cao nhìn tôi.

"Về nhà được không? Những thứ ngươi cho ta, ta chưa từng ghét bỏ. Ngươi muốn bao nhiêu cá nhỏ ta mua cho ngươi bấy nhiêu. Cả đêm không ngủ cùng ngươi chơi đùa cũng không sao. Ta vừa mua cặp công văn mới, ngươi còn chưa cào qua..." Tôi nói không dám ngừng, sợ nó lại một lần nữa quay lưng đi mất.

"Không cần quá nuông chiều tiểu hài tử này." Một thanh âm xen vào, trầm thấp mà nhàn nhã.

Tôi hoảng sợ, khi quay đầu lại, phát hiện vẫn là con mèo trầm lặng kia.

"Miêu, miêu tiên sinh?" Tôi không xác định được vị tiên sinh này là nam hay nữ. Chỉ có thể căn cứ vào thanh âm mà phỏng đoán. Hơn nữa tôi cũng không còn lòng dạ nào để cảm thấy khiếp sợ, điều quan trọng nhất là con mèo của tôi đang ở trên đầu tường kia có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.

"Tên của ta gọi là Hắc Dạ Chi Quang (Ánh sáng của đêm)" Miêu tiên sinh gật đầu chào hỏi. Dùng đuôi hướng về phía con mèo của tôi, "Ngươi nhất định muốn dẫn nó trở về sao?"

"Nhất định!" Tôi trả lời, nhưng lập tức cảm thấy do dự "Đó là khi, nó cũng đồng ý theo tôi trở về, nếu nó không chịu, xin hãy cho tôi thời gian để thuyết phục nó. Trong khoảng thời gian đó, xin nhờ ngài chiếu cố nhiều cho nó, nó còn quá nhỏ..."

"Như vậy đủ rồi" Hắc Dạ Chi Quang cắt ngang lời tôi, "Cho dù là vì thế mà phải trả một cái giá rất lớn?"

"Đúng vậy!"

"Được rồi, loài người kia. Đây là một khế ước, khế ước giữa tộc của ta cùng ngươi, từ nay về sau ngươi sẽ có được khả năng tương thông với mèo. Chú ý, chính là con mèo này, chứ không phải là tất cả. Đồng thời ngươi sẽ mất đi khả năng nói các loại ngoại ngữ khác ngoài tiếng mẹ đẻ. Bao gồm cả những gì mà ngươi đang có và những gì ngươi học được sau này."

"Tôi đồng ý."

Sau khi tôi nói ra ba chữ này, tên gia hỏa nãy giờ vẫn ngồi ở đầu tường im lặng không lên tiếng nào liền nhảy vào trong lòng ngực của tôi, cắn cổ tay của tôi một cái. Lần này là cắn thật, rất đau. Tôi không nhúc nhích.

"Khế ước thành lập."

Những lời này còn vang vọng trong không khí, thì vị Hắc Dạ tiên sinh kia đã không thấy tăm hơi. Cảnh vật xung quanh trở nên yên lặng không một tiếng động. Đợi đến khi tôi giật mình kinh ngạc đứng lên, tôi phát hiện rằng mình vẫn như cũ ngồi trên ghế đá công viên.

Đó chỉ là mơ sao? Nhất thời cảm thấy sợ hãi trong lòng. Dự định đứng lên cẩn thận tìm kiếm một lần nữa, chợt nhìn thấy mèo của tôi đang ở trên lưng ghế. Tôi ôm chặt lấy nó, nó không giãy dụa.

"Ngươi có thể nói?" Tôi thử hỏi nó.

Nó dùng ánh mắt đen huyền nhìn tôi. Rồi mới quay đầu bỏ sang bên khác.

"Ngươi mở miệng đi mà, cho ta biết đây không phải là sự thật" Trên cổ tay cũng không có vết cắn nào, nhưng loại cảm giác này quá mức rõ ràng, làm cho tôi không thể quên được.

Nó có chút không kiên nhẫn: "Miao...a~"

Thì ra là mơ...Kỳ thật tôi tình nguyện hi sinh ngoại ngữ để có thể cùng nó hiểu nhau. Có chút thất vọng, nhưng lập tức cảm thấy phấn khởi trở lại, dù sao điều quan trọng nhất là nó đã quay về.

Lên lầu, vào phòng, tôi thả nó xuống, xoay người đi lấy đồ ăn cho nó. Ngay khi tôi quay về phía tủ bát đĩa thì nghe được thanh âm của một thiếu niên ở phía sau: "Cặp công văn mới của ngươi đâu? Nhanh lấy ra đi a!"

———¤♥¤———

Vài trích đoạn ngắn về cuộc sống 'lưỡng tình tương duyệt' của hai bạn:

— Một —

"Ngươi ngày đó ở công viên nói chuyện ta vì sao nghe không hiểu?"

"Bởi vì lúc ấy ta chỉ nói miao..a~ mà"

"...Sao lại vậy"

"Ngươi không cảm thấy một người một mèo ở nơi công cộng một hỏi một đáp rất ngốc sao?"

"..."

— Hai —

"Ngươi thật sự không thể ăn chuột sao?"

"Không thể."

"Nhưng sau khi ăn chuột ngươi có thể nhìn rõ trong bóng tối. Sẽ không cần phải ngủ tới ngủ lui."

"Đây có phải là nguyên nhân mà ngươi bắt cho ta con chuột chứ không phải là con gì khác?"

"Nhưng mà chỉ là thuận tiện mà thôi, ai lại cố ý đi làm việc ngu ngốc như vậy!"

"Ta thật sự rất cảm động...Nhưng con người ăn thứ như vậy sẽ bị bệnh, chúng ta rất yếu ớt, không được khỏe mạnh như loài mèo các ngươi."

"Ai! Con người thật phiền toái."

"Đúng vậy đúng vậy."

"Ngươi không cần lo lắng nữa, sau này ban đêm ra ngoài, ta sẽ dẫn đường cho ngươi."

"Được"

"Ngươi cười cái gì?"

"Bởi vì ta cảm thấy hạnh phúc."

— Ba —

"Tại sao trong nhà lại loạn như thế này?"

"Miao a~"

"A! Toàn bộ cá nhỏ trong tủ lạnh đều không thấy!"

"Miao a~"

"Này! Ta nói ngươi đó! Không cần giả vờ nghe không hiểu!"

"Meo ya?"

"Ngươi cho là chỉ cần ngươi giả vờ không hiểu thì ta sẽ nghĩ rằng chính mình đang mơ sao? Luôn có biện pháp để thử mà."

"Buông ta ra! Ngươi cái đồ bại hoại! Ta không cần tắm rửa! Ta ghét ngâm nước! Ghét ngâm nước!"

— Bốn —

"Cá nhỏ lúc ấy ngươi hứa đâu? Không phải nói muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao? Vì sao có một chút như thế này? Kẻ lừa đảo!"

"Ta nhớ rõ khi đó hình như ngươi nghe không hiểu những gì ta nói mà?"

"Đúng vậy."

"Vậy ngươi sao lại biết?"

"Là Hắc Dạ tiền bối nói với ta."

"...Ông ấy đã nói với ta là không nên chiều hư đứa bé này."

"Nhưng mà ông ấy cũng cảm thấy nên giáo huấn cho kẻ trưởng thành hay hứa hẹn bậy bạ một chút."

"......"

"Mau lên mau lên, ta đã hứa cho ông ấy một nữa rồi"

— Năm —

"Ta thực muốn hỏi ngươi ..."

"Cái gì? Nói thẳng đi. Con người lúc nào cũng dài dòng"

"Cái này ... "nhao~" có nghĩa là gì?"

"...Cái gì?"

"Là lúc ngươi còn nhỏ, kêu lên khi mỗi khi tìm được ta, còn có ngày hôm đó trước khi ngươi bỏ đi..."

"Cái gì! Đó ý là 'ngươi'!"

"Nhưng lúc ngươi nói 'ngươi' cũng không có phát âm như vậy."

"Đó là cách gọi của con nít, ai ya, con người thật đúng là phiền toái!"

"Này!"

"Lại cái gì nữa? Có gì nói mau"

"Kỳ thật ta nghe được..."

"Nghe được cái gì?"

"Hôm nay có con mèo nhỏ gọi ngươi như vậy."

"A!"

"Ngươi nói là, tránh ra tránh ra, ta không phải là ba của ngươi! Cho nên... đó có nghĩa là ba đúng hay không?"

"..."

"Ta rất vui, đây là vinh hạnh cùa ta, ta sẽ không cười, thật đó! Ấy ấy, không cần thẹn quá thành giận như vậy a..."

— Sáu —

Tôi ngồi trên sô pha đọc sách, nó trên lưng sô pha đùa giỡn với sợi dây của tấm màn. Rồi bỗng nhiên nó mở miệng.

"Này!"

"Hửhm?"

"Ta không có tên sao..."

"A, thật sự xin lỗi, bởi vì chúng ta chỉ có hai người..."

"Ngươi có tên đúng không?"

"Đúng vậy."

"Nhưng mà ta đến bây giờ cũng không có gọi tên ngươi."

"...Đúng vậy."

"Cho nên ta tha thứ cho ngươi."

"...Ta có thể đặt cho ngươi một cái tên ấn tượng nhất."

"Không cần, ngươi bình thường gọi ta như thế nào?"

"...Mèo của ta."

"Vậy được rồi." Nó người thẳng đứng, dáng ngồi nghiêm chỉnh, giống như quân vương, "Vậy ta gọi ngươi là — Người của ta —"

-¤ Hoàn ¤-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nha