8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


2. IM LẶNG PHẢI CHĂNG LÀ KẾT THÚC
Những lúc em giận anh, em đôi co như thế nào anh cũng nghe, nhưng hãy giữ lấy liên lạc em nhé. Anh sợ sức tàn phá của sự lặng im, anh sợ em quen với nó mất rồi, em không còn cần giữ lại sự ồn ào này nữa.

Đôi khi, tình yêu chẳng cần phải nói thành lời, chỉ cần lặng nhìn vào mắt nhau là đã hiểu tất cả. Nhưng im lặng chấp nhận, im lặng chịu đựng, im lặng hờn ghen, im lặng giận dữ lại hoàn toàn trái ngược.

Anh đã từng dặn em, những lúc nào em giận anh, em đôi co như thế nào anh cũng nghe, nhưng hãy giữ lấy liên lạc em nhé. Anh sợ sức tàn phá của sự lặng im, anh sợ em quen với nó mất rồi, em không còn cần giữ lại sự ồn ào này nữa.

Em còn lên tiếng, nghĩa là em còn quan tâm, còn ấm ức, còn nhớ nhung, còn yêu thương. Em im lặng rồi, im lặng mãi, nghĩa là em buông tay. Mà trong tình yêu, đáng sợ nhất không phải là giữa hai người không còn tình cảm, mà là một người cố níu nhưng một người lại buông xuôi mất rồi.

Có những cuộc tình đã héo tàn ngay trong sự im lặng ấy. Đến một lời chia tay chính thức cũng chẳng được nói ra, dần dần những cuộc hẹn thưa bớt, lời yêu nhạt dần, tin nhắn chẳng còn thấy đâu. Chỉ là cái quay đầu đầy tàn nhẫn, chẳng bàng phân bua, chẳng buồn níu kéo.

Mỗi chúng ta ai cũng có một sự cố chấp nhất định trong tình yêu, là yêu thương đó nhưng cái tôi quá lớn không thể vượt qua mọi rào cản thử thách, là muốn nói nhưng chẳng thể thành lời.

Có những con tim đến suốt cuộc đời vẫn ôm khư khư một hình bóng cũ, là đã tự tay mình để vụt mất trong quá khứ tuổi trẻ ngang tàng, là để tất cả chìm vào lặng im quên lãng, đến cuối cuộc đời cũng chẳng thể nói ra. Lúc có thể thì chẳng nói, đến cuối cùng biết nói với ai nữa đây.

Đời xoay vần, thời gian xoay vần, lòng người rồi cũng xoay vần theo cái im lặng đầy khắc nghiệt trống trải. Im lặng hoảng hoải, xé tan buồn thương, đánh tan kỉ niệm, đập vụn nhớ mong, tung mình mặc theo chiều gió.

Chẳng buồn cất tiếng nữa, giấu nhẹm đi nỗi đau vào trong góc tối nhất, người lặng im, tình lặng im, tất cả vội cuốn trôi vào quá khứ. Em quen dần với bó gối thẫn thờ, quen dần với ánh mắt nhung nhớ, quen cả chiếc điện thoại nằm yên góc bàn.

Chẳng còn tiếng báo tin nhắn thân thuộc, những cuộc trò chuyện thật dài xuyên đêm, hay tiếng em líu lo với ai đó nũng nịu. Im lặng bao bọc lấy em, làm khiên chắn đi tất cả, em bàng quan với mọi thứ, kể cả anh.

3. Sống trên cuộc đời này, biết không em, đến sỏi đá cũng cần có nhau.
Vậy nên, anh không yêu em, mà là, anh thương em.
Ngay như khi anh viết cho em chữ thương này, nó đã dài hơn rất nhiều so với chữ yêu vốn tưởng vĩnh cửu.
Tình thương vượt qua ranh giới của tình yêu.
Thương không đòi hỏi về sự chiếm hữu.
Thương không thiết tha gì về danh phận nơi bộn bề cuộc đời người còn lại.
Thương không lấy sự ích kỉ để đong đếm. Mà đơn giản chỉ là nụ cười người này là hạnh phúc của người kia.
Thương không quan tâm đến con đường dài hay ngắn, chỉ cần đứng bên nhau thôi, hạnh phúc cũng đủ đầy.
Thương là thứ vô hình giá trị nhất anh có thể dành riêng cho em.
Để khi em khóc, luôn có anh kề bên.
Để khi em nghĩ cả thế giới quay lưng lại với mình, anh sẽ đưa em về.
Để khi mọi giá trị vật chất quay cuồng, anh nhận mình là tinh thần của em.
Và để khi em yêu một người khác, anh vẫn sẽ sống cuộc sống của anh.
Và thương em nguyên vẹn như vậy.
"Là anh thương em" - Hamlet Trương

4. Em từng cho rằng nếu mất đi anh, em sẽ mất đi cả thế giới. Thế nhưng giờ đây anh rời xa rồi, thế giới của em vẫn tồn tại. Hoá ra mất đi một người mình yêu, điều đó chẳng liên quan gì đến thế giới này. Hoá ra em chỉ nhất thời không nhìn rõ phương hướng, hoặc có thể chỉ là không muốn tiến về phía trước. Hoá ra, anh làm tổn thương em, không phải vì anh có bao phần tốt hay không tốt, chỉ là em đã cho anh cơ hội làm tổn thương em. Nếu như em không cho phép, không một ai có thể làm em đau khổ.

5. Thì ra duyên phận đã sớm an bài trong khoảnh khắc họ gặp nhau.
Giống như họ đã nói: Không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa vặn trong ngàn vạn người, bạn sẽ gặp, người thuộc về bạn, là anh ấy!

6. Trước đây em yêu anh, vì một lời nói của anh mà đau khổ, vì một lời nói của anh mà hạnh phúc. Bây giờ, giữa chúng ta chẳng còn gì nữa. Đối với những việc anh làm, những lời anh nói, em hoàn toàn không có cảm giác gì . Anh trong lòng em, chỉ hơn được những người xa lạ một quá khứ thôi.

6. Anh bận, quên mất em cũng cần có người ở bên. Anh bận, quên mất rằng em cũng sẽ cô đơn. Anh bận, quên mất em đang đợi điện thoại của anh. Anh bận, quên mất những lời hứa anh nói cùng em. Nhưng anh có biết không, tình yêu không phải là đợi khi nào anh có thời gian rảnh rỗi thì mới cảm thấy trân trọng.

7. - Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối cùng thì anh vẫn chưa thể biết ai là người đi cùng mình đến hết cuộc đời.
- Có lúc anh gặp một người, tưởng cô ấy chính là người đó, quay đầu nhìn lại, thực ra cô ấy cũng chỉ là người đem lại những cái mà anh cần trong một quãng đường mà thôi!

8. "Tại sao dưới cùng một bầu trời, cùng một thành phố mà một đầu mưa gió bão bùng, đầu kia lại khô ráo, yên tĩnh? Tại sao cùng một loại tổn thương mà một người khổ sở chịu đựng, người khác lại bình tâm như chẳng có gì xảy ra?"

9. Có hiểu không, cái cảm giác bỗng dưng trở thành người thứ ba trong câu chuyện của chính mình, chỉ vì người đàn ông đó, chẳng biết vô tình hay cố ý, vẫn vì người đàn bà đã cũ mà làm ta đau ...

10. Phiền não trong tình yêu, suy cho cùng cũng chỉ bởi vì trong lòng chúng ta đã có sẵn một đáp án. Mà chẳng qua, đó chỉ là đáp án mà ta không muốn đối diện, cũng thật sự rất khó đối diện.

Thế nên, như một quy luật tự nhiên, chuyện tình cảm, vốn dĩ chúng ta chẳng cần lời khuyên từ ai cả. Điều đó cũng giống như trưởng thành rồi sẽ không khóc òa lên mỗi khi đi tiêm phòng, cũng chẳng phiền hà nếu biết rằng duyên nợ chẳng thể tiếp tục đi xa.

Trong đời người, ai rời xa ai rồi cũng có thể sống được. Đi mãi rồi cũng mỏi, mỏi rồi cũng sẽ ngã, ngã rồi vẫn có thể đứng lên. Hạnh phúc thực sự không cần phải cố gắng tạo dựng không khí, không cần phải nói những lời đẹp lòng nhau, cũng không cần nhiều lời níu kéo, bởi nếu ta đã hạnh phúc, thì chẳng cần khán giả đứng xem, cũng chẳng cần bất kì kẻ tò mò nào nhìn thấy.

-Trâm Anh-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro