Phế hậu Tướng quân - Nhất Độ Quân Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• "Nhớ cho kỹ, ta là quân, ngươi là thần." Nàng đưa tay lĩnh chỉ, cúi đầu khấu tạ long ân. Phải rồi, người là vua, thần là bề tôi. Người muốn sự trung thành, thần sẽ cho người sự trung thành.

• "Viêm triều thống nhất, Tướng quân buồn gì chứ, lẽ nào đây không phải nguyện vọng của người sao? Lúc đó chúng ta sẽ không còn phải chinh chiến khắp nơi nữa."
Tả Thương Lang nhìn nàng ta cười cười, nói phải rồi, phải rồi... Nhưng nếu Viêm triều thống nhất, sự tồn tại của Tả Thương Lang còn có ý nghĩa gì nữa đây?

• "Nàng cũng cảm thấy ta đối với nàng không tốt sao?"
"Thương Lang cũng không biết, Thương Lang chỉ có một chủ thượng, không biết được chủ thượng đối với thuộc hạ thế nào mới là tốt, thế nào là không."
Nhẹ nhàng buông góc áo hắn, Thương Lang cũng chỉ có một nam nhân duy nhất là chủ thượng, cũng không biết được một nam nhân đối với nữ nhân của mình, thế nào mới là tốt, thế nào là không.

• "Chủ thượng, Vọng Liêu sơn quy hàng rồi."
"Cho nên?"
"Cho nên chủ thượng không cần Thương Lang nữa.

• "Hoàng thượng, Vi Vi có thể hỏi người một câu không?"
"Nói."
"Người có biết điều bất đắc dĩ nhất của một Tướng quân là gì không?"
"Cửa ải cuối tan, thư hàng đưa tới, gió tắt lửa rụi, khói báo lụi tàn. Tướng quân vùi thây."
"Hoàng thượng, Vi Vi chỉ là một nữ tử bình thường, không có tài năng, tấm lòng, khí phách như Tả Tướng quân. Vi Vi chỉ biết người đã bẻ gẫy cánh của một con diều hâu nuôi như họa mi trong lồng sắt. Nhưng diều hâu, lại không thích hợp ở trong lồng sắt của họa mi chút nào."

• "Thần gọi tên người suốt, thần vẫn hy vọng mong manh chủ thượng yêu thần, dù chỉ một chút thôi, chủ thượng sẽ phái người đến cứu thần, như vậy có lẽ nó sẽ không chết."
"Đừng nói nữa, A Tả. Sau này sẽ không như vậy nữa, ta hứa."
"Nhưng thần cũng biết người sẽ không tới, bởi vì Khương Hoàng hậu quan trọng hơn thần, giang sơn Viêm triều quan trọng hơn thần, thể diện của người cũng quan trọng hơn thần. Tất cả... đều quan trọng hơn thần."
"Nàng hận ta không?"
"Không hận. Bởi vì người là vua, Thương Lang là bề tôi."
Đúng vậy, người là vua, thần là bề tôi, người muốn thần hy sinh, thần sẽ hy sinh vì người.

• "Giờ phong nàng đứng đầu tứ phi, hiệu là Tả Phi, khâm thử."
"Hoàng thượng, người đang bù đắp cho thần sao?"
"Cứ cho là vậy đi."
"Nhưng thần không muốn đứng đầu tứ phi. Nếu Hoàng thượng thật sự muốn đền bù cho thần, hãy phong thần làm Hoàng hậu."

• "Nô tì muốn biết rốt cuộc Tả tướng quân là gì trong mắt người? Tướng quân đã hai mươi tám tuổi rồi thưa hoàng thượng, một nữ tử hai mươi tám tuổi, chưa từng thấy phấn son, cũng chưa từng một lần trang điểm, không biết gảy đàn, không biết hát ca, thậm chí còn không có một món đồ trang sức tử tế. Hoàng thượng, nữ nhân của người đều có kết cục thế này sao?"
"Nàng không phải nữ nhân của ta, chính nàng đã cự tuyệt."
"Vậy người đã từng nghĩ qua, có một ngày nàng cũng sẽ già, cũng sẽ chết đi?"

• "Sư phụ, tình là vật gì?"
"Tình à...là hận trăm ngàn mối vẫn không thể dứt lòng, là tâm tê phế liệt cũng chẳng thể buông tay. Là thứ nhạt như nước trắng, nhưng đến một ngày tỉnh lại, đã mãi ở bên nhau, không oán giận, không hối hận, không nỡ vứt bỏ, chẳng nỡ rời xa."

• Chủ thượng, Thương Lang không biết sẽ ngủ bao lâu, cũng không dám chắc mình sẽ tỉnh lại. Giang sơn của người, đã không còn chiến tranh, thế giới của người, đã không còn cần Thương Lang nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro