Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăm năm trong cõi người ta
Chữ Tài, chữ Mệnh, khéo là ghét nhau

Phong lưu nhất mực hồng quần
Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê
Êm đềm trướng rủ màn che
Tường đông ong bướm đi về mặc ai.

Đau đớn thay phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung
Phũ phàng chi bấy hóa công
Ngày xanh mòn mỏi má hồng phôi pha
Sống làm vợ khắp người ta
Hại thay thác xuống làm ma k chồng
Nào người phượng chạ loan chung
Nào người tiếc lục tham hồng là ai.

Rằng hồng nhan tự thưở xưa
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu
Nỗi niềm tưởng đến mà đau
Thấy người nằm đó biết sau thế nào.

Hữu tình ta lại gặp ta
Chớ nề u hiển mới là chị em

Trông chừng có 1 văn nhân
Lỏng buông tay khấu, bước lần dặm băng
Đề huề lưng túi gió trăng
Sau chân theo một vài thằng cỏn con
Tuyết in sắc ngựa câu dòn
Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời
Nẻo xa mới tỏ mặt người
Khách đà xuống ngựa tới nơi tự tình

Hài văn lần gót dặm xa
Một vùng như thể cây quỳnh cành dao
Chàng Vương quen mặt ra chào
Hai kiều e lệ nép vào dưới hoa
Nguyên ngườ quanh quất đâu xa
Họ Kim tên Trọng vốn nhà trâm anh
Nền phú hậu, bậc tài danh
Văn chương nết đất, thông minh tính trời
Phong tư tài mạo tót vời
Vào trong phong nhã ra ngoài hào hoa
Chung quanh vẫn đất nước nhà
Với Vương quan trước vẫn là đồng thân
Vẫn nghe thơm nức hương lân
Một nền Đồng tước khóa xuân hai Kiều
Nước non cách mấy buồng thêu
Những là trộm nhớ thầm yêu chốc mòng
May thay giải cấu tương phùng
Gặp phường đố lá, thỏa lòng tìm hoa
Bóng hồng nhác thấy nẻo xa,
Xuân lan, Thu cúc mặn mà cả hai
Người quốc sắc, kẻ thiên tài
Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.

Chập chờn cơn tỉnh, cơn mê
Rốn ngồi chẳng tiện, rứt về chỉn khôn
Bóng tà như dục cơn buồn
Khách đà lên ngựa người còn nghé theo
Dưới cầu nước chảy trong veo
Bên cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha
Kiều từ trở gót tường hoa
Mặt trời gác núi, chiêng đà thu không.
Gương nga chênh chếch dòm song
Vàng gieo bóng nước, cây lồng bóng sân
Hải đường lả ngọn đông lân
Giọt sương gieo nặng cành xuân la đà
Một mình lặng ngắm bóng nga
Rộn đường mình với nỗi xa bời bời

Vì chăng duyên nợ ba sinh
"Làm chi đem thói khuynh thành trêu ngươi?"
Bâng khuâng nhớ cảnh nhớ người
Nhớ nơi kì ngộ vội dời chân đi
Một vùng cỏ mọc xanh rì
Nước ngâm trong vắt thấy gì nữa đâu
Gió chiều như gợi cơn sầu
Vi lô hiu hắt như màu khơi trêu
Nghề riêng nhớ ít tưởng nhiều
Xăm xăm đè nẻo Lam Kiều lần sang
Thâm nghiêm kín cổng cao tường
Cạn dòng lá thắm, dứt đường chim xanh.
Lơ thơ tơ liễu buông mành
Con oanh học nói trên cành mỉa mai
Mấy lần cửa đóng then cài
Đầy thềm hoa rụng biết người nơi đâu?







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro