viết ra đây câu chuyện mà bạn dấu bấy lâu nay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này có quá nhiều câu chuyện muốn nói mà chẳng thể nói ra. Thế nên, xin hãy trân trọng người đang ở bên mình.

1. Có người hỏi tôi "Từ lúc nào mà cậu quyết định quên đi người ấy?"
Tôi nói, "Lúc đó tớ đang chơi một trò chơi, chơi mấy ngày liền vẫn không qua bàn. Thế là tớ tự nói với mình, rằng ải khó thế này, nếu mình có thể qua được thì chứng tỏ giữa mình và anh ấy vẫn còn có khả năng. Thế nhưng cũng chính giây phút ấy tớ thảng thốt nhận ra, giữa chúng tớ đã xa cách đến mức phải gửi hy vọng vào một trò chơi thế này rồi."

2. Biết em sắp lấy chồng, hôm ấy tôi xin nghỉ, lái xe suốt một đêm tới gần khu nhà em, trông thấy em mặc váy cưới, rất xinh đẹp, đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều! Tôi cứ thế đi theo đoàn xe, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nhạc tiếng pháo vang dội tươi vui, rồi anh ấy bế em xuống xe đi vào sảnh cưới. Sau đó, điện thoại tôi nhận được một tin nhắn: "Anh đừng tiễn nữa, em đã đến nơi rồi. Xin lỗi."
Khoảnh khắc ấy, tôi bật khóc như một đứa trẻ.

3. Sau một lần tai nạn xe, tôi bị mù, vì vậy không biết được bạn gái mình trông như thế nào. Năm ấy cô ấy bị ung thư dạ dày, trước khi mất đã hiến tặng giác mạc cho tôi. Khi một lần nữa được nhìn thấy ánh sáng, việc đầu tiên mà tôi làm chính là tìm ảnh của cô ấy. Thế nhưng tôi chỉ tìm được một phong thư mà cô ấy để lại, trong thư là một tấm ảnh trắng, đằng sau ảnh viết: "Đừng cố muốn biết ngoại hình của em. Dáng vẻ em chính là dáng vẻ của người anh yêu sau này."

4. Họ đã chia tay hai năm. Hai năm, mỗi ngày sau khi tan tầm anh ấy đều theo thói quen vào blog của cô ấy, xem tâm trạng cô ấy hôm đó thế nào. Cô ấy có lúc vui, có lúc buồn, có khi mất mát, anh ấy chỉ lặng lẽ dõi theo, chẳng bình luận, thậm chí còn xóa hết nhật kí khách thăm. Mãi cho đến một ngày trên blog cô ấy tràn ngập ảnh cô rạng rỡ trong bộ váy cưới, ở dưới chỉ viết một dòng chữ nhỏ: "Em lấy chồng rồi, không đợi anh nữa, nên không cập nhật blog nữa đâu".

5.
- A lô! Chồng à? Không biết em để chìa khóa ở đâu rồi ấy.
- Em xem xem trên bàn trang điểm có không?
- À, thấy rồi. Đúng là ở bàn trang điểm. Mà chồng ơi, chẳng biết điện thoại của em lại biến đâu rồi.
- Em đang cầm điện thoại gọi cho anh đấy thôi?
- Đúng rồi chồng nhỉ? Trí nhớ em kém quá.
- Anh thấy em không phải trí nhớ kém, mà là đầu óc có vấn đề. Chúng mình ly hôn rồi, em quên sao...

6. Hồi nhỏ chị hay khóc nhè, mẹ nói dối rằng, con mà còn khóc thì sẽ bị chú cảnh sát đến bắt đi đấy, chị sợ quá nên nín luôn. Lớn lên rồi, chị quả thật đã yêu một anh cảnh sát, sáu năm bên nhau, người lớn hai nhà phản đối cãi vã suốt sáu năm. Cuối cùng anh ấy cũng từ bỏ, kết hôn với người khác. Ngày anh ấy cưới, chị ngơ ngẩn ngồi trước thềm nhà, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bèn ngoảnh lại cười với mẹ, nói: "Mẹ ơi, mẹ nói xem nếu bây giờ con khóc, chú cảnh sát có đến đưa con đi không?"
Em biết không, giây phút ấy, mẹ chị khóc đấy...

7. Hồi mới vào đại học, vì yêu xa nên cuối cùng cũng chia tay, suốt mấy ngày anh không ăn được, lúc nào cũng ngơ ngẩn, gầy đi trông thấy, rồi hút hết mấy bao thuốc và uống rượu mãi thôi. Bỗng dưng có một ngày soi gương cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế, vậy là gọi điện cho bố mẹ. Rồi thì tắm rửa, mua quần áo mới, đi học, chơi bóng, vào thư viện. Thế nhưng chợt một hôm nghe thấy trên chương trình phát thanh phát bài "Bỗng nhiên rất nhớ em", anh chợt thấy tim mình quặn thắt, liền chạy đến bụi cây sau tòa nhà lớp học lặng lẽ khóc thật nhiều. Sau đó lại sinh hoạt bình thường, chưa từng liên lạc lại với cô ấy. Thật nhiều năm trôi qua anh vẫn nhớ rõ tất cả những cảm giác đó. Có lần họp lớp cấp Ba, bạn bè hỏi thăm, nhớ tới mình khi ấy đã từng si tình đến vậy, anh thản nhiên cười.
Nhưng em biết không, nụ cười ấy, phải mất tròn sáu năm anh mới cười ra được.

8. Tôi nói, chúng ta chia tay đi. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi mong bị người ta từ chối, muốn bị từ chối một cách quyết liệt, rồi được người ấy kéo vào lòng ôm thật chặt, nói "không".
Thế nhưng, anh ấy lại chỉ nói một chữ đơn giản, "Được".

9. Em hỏi tôi, cảm giác từ bỏ một người mà mình rất yêu là thế nào? Tôi cảm thấy cảm giác ấy giống như căn nhà mà em đã sống rất lâu bỗng chốc bị một ngọn lửa dữ thiêu rụi. Em đứng ở xa xa, nhìn tất cả hóa thành đống tro tàn. Rõ ràng em biết đó là nhà, nhưng không thể quay về được nữa.

10. Chia tay đã được hai tháng. Tôi xóa hết những bài hát mà anh ấy thích nghe, xóa cả ảnh của anh và tất cả các phương thức liên lạc. Ngày nào cũng sống rất vui, tôi cứ ngỡ mình đã quên anh ấy thật. Thế rồi hôm trước không cẩn thận vào trang cá nhân của anh ấy, thấy anh viết cho một cô gái thật nhiều lời ngọt ngào. Lòng bỗng dưng nghẹn lại. Nửa đêm, tôi gục bên bệ cửa sổ ngắm sao cả tiếng đồng hồ. Trên đường không có ai, gió lạnh khiến tôi run rẩy. Nhưng tôi chẳng buồn ngủ chút nào, trong đầu toàn là hình ảnh của anh ấy, những lời anh ấy nói, cái răng khểnh rất duyên khi anh nở nụ cười, anh ấy đã nói với tôi, chúng mình sinh hai đứa con, sống hạnh phúc trọn đời trọn kiếp.
Ừ, ừ. Trọn đời trọn kiếp. Kiếp sau hả? Mẹ nhà anh!. =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro