Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó, người bạn đồng hành thân cận nhất của tôi chính là cái khung ảnh cũ.

Đầu tôi trở nên mụ mị bởi ám ảnh rằng Spark, Maps, Misty hoặc Fido sẽ là sự lựa chọn số một của cô Teresa. Chỉ có cái khung ảnh mới giúp tôi trút bỏ được gánh nặng đó, mỗi lần tôi biến nó thành khung cửa sổ và đôi tai của mình. Bức tranh về bầu trời xanh thẳm không gợn bóng mây trong đó khiến tôi liên tưởng tới đôi mắt của chú Foley. Có lần, tôi lại bắt được đôi mắt màu vàng lục của cô Teresa ở gần đường chân trời. Vào cuối ngày, khi Mặt Trời bắt đầu xuống núi, thu gọn vào bốn góc của cái khung là hình ảnh mà tôi vẫn thường nhìn thấy trong các bức họa nổi tiếng của Italia ở St. Roderick. Những cánh hoa giọt sương rực rỡ trong ánh nắng ban mai là thế để rồi thu mình lặng yên khi ánh nắng chiều vụt tắt. Cái mùi mằn mặn của biển cũng như ngấm vào từng thớ gỗ của cái khung ảnh đang được đặt cao trên cồn cát. Bỗng từ đâu xen vào giữa khung hình là hình ảnh một chiếc xuồng chở khách du lịch, có tiếng người hướng dẫn đang kể lịch sử của vịnh Captain’s Folly. Du khách đổ dồn về một bên mạn thuyền để chiêm ngưỡng cái xác tàu chìm gần đó làm cho cái xuồng tròng tranh nghiêng hẳn sang một bên. Lại có tiếng người hướng dẫn gào ầm lên yêu cầu hành khách trở lại vị trí nếu không muốn cái xuồng bị lật. Điều đáng nói là ở chỗ, nghe thấy tiếng là vậy nhưng sao trong bức tranh của tôi không hề có bóng dáng của người hướng dẫn viên du lịch đó, chỉ có hình ảnh của chiếc xuồng còn lưu lại trong khung. Có lẽ đó chính là sức mạnh của cái khung hình, có thể làm biến đổi cả hiện thực.

Cơ hội của tôi so với những đứa còn lại là bao nhiêu?

Cô Teresa chưa một lần chú ý đặc biệt gì đến tôi, trừ một lần hỏi tại sao các bạn lại gọi tôi là Choker, tức là đứa bị nghẹn. Spark giải thích đó là vì ở St. Roderick, cứ mỗi lần bị gọi đứng dậy trả lời câu hỏi là tôi lại vô cớ không nói nên lời. Và cô ấy đã mỉm cười hiền từ với tôi kèm theo một tiếng thở dài đầy cảm thông. Từ sau lần thoa kem chống nắng ngoài biển đó, cô gọi tôi là Choker như thể đó là tên thật của tôi vậy. Cũng không khó để nhận thấy cô đã thoa kem cho Fido và Misty nhẹ nhàng đến thế nào. Fido bởi vóc người nhỏ bé của cậu ấy chăng? Hay Misty bởi cậu ta chỉ có một mắt tốt? Không lẽ tôi sẽ phải tự hành xác để trở nên gầy gò như Fido hoặc tự làm cho mình lác xệch đi để cạnh tranh với Misty sao? Theo phân tích ban đầu của tôi, Maps không phải là dạng mà cô Teresa sẽ để mắt tới. Chỉ có Spark là mối đe dọa lớn nhất. Trong số năm thằng chúng tôi thì cậu ta là đứa có khả năng làm cho các sơ ở St. Roderick mỉm cười. Cái miệng nhanh nhảu cùng các phiên đấu giá ngộ nghĩnh của Spark luôn khiến cho họ thích thú, kể cả những vị khó tính nhất.

Do đó tôi trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết với từng lời ăn tiếng nói, từng ánh mắt cử chỉ của cô Teresa khi cô ở bên chúng tôi. Tôi đã nghĩ ra đủ trò để chứng tỏ sự yếu đuối, bất lực của mình. Tôi nắm giữ trong tay một thứ vũ khí bí mật nhưng lại không làm sao để sử dụng nó có lợi cho mình. Ví dụ, nếu tôi cắt một nhùm tóc của mình, gửi tới cửa tiệm của cô Teresa kèm theo một bó hoa tươi thắm, ngay lập tức tôi sẽ bị bốn đứa còn lại lôi ra chất vấn, hoạnh họe, và chắc chắn bọn nó sẽ bắt bằng được tôi phải khai ra bí mật kinh khủng đó.

Thế còn chú Foley quý đứa nào nhất trong đám tụi tôi?

Một tuần sau cái đêm cuối năm định mệnh đó, tôi bí mật theo dõi dò ý của chú. Cái tuần đó thật là ồn ã, bởi tiếng quai búa, tiếng máy khoan phát ra từ xưởng đóng tàu của ông Porter Bụng Phệ. Ông đã gần tiến tới công đoạn sơn tàu rồi, nên có lẽ nó sẽ kịp hạ thủy trong thời gian chúng tôi còn ở đây. Bốn đứa kia tỏ ra rất háo hức về điều đó, trong khi tôi đường như đã mất mọi cảm giác.

Cái khung ảnh này giúp tôi theo dõi Fido đang hì hục kéo xuống nước cái xuồng bằng thiếc mà cậu ta moi được từ bãi rác hôm trước. Đó là các mảnh thiếc được dính vào nhau ở hai đầu bằng đinh và gỗ, được quết một lớp nhựa đường để chống thấm. Một thanh gỗ được bắc ngang để giữ cân bằng. Spark, Maps và Misty lăng xăng giúp Fido đưa con xuồng ra xa tới nơi có các con sóng dập dềnh. Với cả bốn đứa cùng leo lên một lúc, nước biển mấp mé như muốn ào vào trong xuồng. Chỉ cần một cơn sóng to cũng đủ nuốt gọn con xuồng cùng bốn đứa đang ngồi trên đó, và tôi sẽ là đứa duy nhất còn sót lại. Đó là một ý nghĩ cực kỳ tội lỗi và tôi cảm thấy ghê sợ chính bản thân mình khi dám nghĩ ra một điều kinh khủng như vậy. Tuy nhiên, cái ý muốn bốn đứa còn lại biến mất khỏi cõi đời này cứ lặp đi lặp lại mỗi lần tôi nhìn ngắm nhìn thế giới qua cái khung tranh đã bạc màu của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro