Những Chiều Mưa - Chap 11 + 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Sáng thứ 2 dậy, tôi đang ú ớ ngáp rồi đi xuống cầu thang. Thấy nhà im lặng, đoán chừng nhị vị bô lão đã đi làm. Vừa vào bếp thấy bé Thảo vẫn còn mặc bộ đồ ở nhà, đang ngồi chống cằm ở bàn ăn, tôi ngạc nhiên:

“Ơ sao giờ này còn ngồi đó, bình thường em đi học sớm cơ mà ?”

“A. . . Ơ anh dậy rồi à? Giờ em đi này?” – Bé Thảo giật mình, quay qua nói với tôi xong đi lên trên phòng.

“Con bé này nay làm sao vậy kìa ?” – Tôi nghi hoặc, lúc bé Thảo quay đi tôi chợt nhìn thấy cái gì đó ở đằng sau vành tai.

“Thảo, chậm đã !” – Tôi gọi ngay

“Sao anh?” – Bé Thảo nhìn tôi nghi hoặc

Tôi không nói gì, chỉ lại gần đưa tay lên trán xem thử.

“Biết ngay mà, bị từ lúc nào ?” – Tôi thở dài hỏi

“Từ chiều hôm qua, lúc ở sân bóng đã thấy hơi mệt rồi, nhưng em nghĩ không sao nên cũng kệ. Mà sao anh biết ?” – Thảo nhìn tôi ngạc nhiên

“Mỗi khi em sốt thì sau vành tai thường đỏ lên, hồi bé anh đã thấy mấy lần rồi, có gì đâu” – Tôi nhún vai – “Mà nay em nghỉ ở nhà đi, tí anh lên trường nói mẹ xin phép cho”

“Ơ nhưng mà chỉ sốt nhẹ, có 38 độ thôi”

“Không nhưng nhị gì hết, ở nhà là ở nhà. Giờ em mà đi ra ngoài là thể nào cũng nặng thêm, lúc đó còn mệt nữa . . .” – Tôi sầm mặt nạt

“Ơ . . .”

“Quyết định thế, em lên phòng nghỉ đi. Tí anh khóa cửa ngoài luôn, em khỏi xuống cho mất công” – Tôi khoát tay rồi đi lên phòng.

Lên đến trường, điều đầu tiên tôi làm là đi gọi mẹ Hòa để báo tình hình. Chả biết sao lúc ở nhà gọi điện mãi mà không ai nghe máy, đành tặc lưỡi thôi thì lên trường nói vậy. Lên đến nơi hỏi ra thì mới biết nay mẹ Hòa đi sang bên Sở giáo dục có việc gì đó. Tôi cau mày đi lên trên lớp, không biết là trưa nay con bé kia ở nhà thì như nào.

“Mới sáng ra thằng nào chọc mày hay sao mà nhìn mày khó chịu thế ?” – Thằng Vũ hỏi khi thấy bộ mặt cau có như khỉ của tôi.

“Chẳng có gì, mày làm mấy câu hỏi Giáo dục công dân chưa, cho tao mượn” – Tôi nhún vai

“Làm rồi mà tao để ở nhà, chiều mới học nên không mang đi .”

“Ơ mày cũng ở bán trú, thì chiều mang lên thế quái nào được” – Tôi chưng hửng

“Có gì đâu, trốn dễ ẹc. Nhờ thằng Hưng nói lại mấy bà bảo mẫu là nhà mình có việc, kêu mấy bả nói lại vài lời dễ nghe với ổng giám thị là qua hết” – Nó khoát tay

“Liệu có ổn không ?” – Tôi nhíu mày nghi hoặc

“Có gì mà không ổn, trưa tao ra ngoài chơi game hoài mày không thấy hả?” – Nó trừng mắt

Nó nhắc mới nhớ, hèn gì lúc đi ăn thì thấy nó. Còn đến lúc nghỉ trưa thì hôm có hôm không, nhưng tôi cũng không quá để ý tưởng nó vào sau. Ai dè ông nội này chơi trò trốn bán trú. Tôi vỗ tay cái bốp

“Thế này ngon rồi, đang lo không có cách !”

“Hả, mày sao thế ?” – Thằng Vũ ngạc nhiên

“À, trưa nay mày chịu khó ở lại. Để tao trốn về 1 hôm, có gì chiều tao bao mày nước” – Tôi bắt đầu quay sang dụ nó

“Mày trốn, mày là con em giáo viên trong trường mà cũng dám trốn à ?” – Nó trợn tròn mắt nhìn tôi

“Có gì đâu, tao có lý do chính đáng cả. Cứ thế đi, tí tao nhờ thằng Hưng” – Tôi khoát tay

“Ờ thì cũng được. Dù gì ở lại ngủ cũng khỏe, mà lại có nước uống, lại đỡ tốn tiền game. Một mũi tên trúng 3 con chim, hề hề” – Nó cười hềnh hệch

Lắc đầu ngán ngẩm trước miệng lưỡi thằng này. Lúc sau thằng Hưng cũng lò dò đến lớp, tôi lại phải bấm bụng hứa hẹn sẽ trả tiền game 2 ngày cho nó để nó giúp tôi cúp bán trú với khuôn mặt tươi cười, trong bụng thì thầm rủa nó là thằng lợi dụng bạn bè. Quay qua quay lại cũng vèo cái xong 5 tiết. Tôi biến ngay ra khỏi lớp rồi dắt xe phi về.

Về đến nhà, tôi gõ cửa phòng bé Thảo. Đứng ngu người 1 lúc không ai mở cửa, đang thắc mắc không biết con bé này đi đâu mà gõ rát cả tay cũng không mở cửa. Thôi thay đồ đã, chứ cứ quần tây sơ mi thế này cũng mệt. Vừa mở cửa phòng thì tôi hết hồn, khi thấy bé Thảo đang cuộn tròn như một con mèo ngủ trên giường tôi, miệng vẫn hơi mỉm cười. Lắc đầu cười khổ, tôi đến sờ trán thử xem có hạ bớt sốt chưa. Vừa chạm vào thì . . .

“Ơ sao anh lại về giờ này ?” – Bé Thảo mở mắt ra nhìn tôi

“Sặc, làm giật mình, hết cả hồn !” – Tôi thót tim. Các bạn thử tưởng tượng cảnh xung quanh im lặng, 1 người đang nhắm mắt, mình thì từ từ tiến lại. Vừa chạm vào người ta thì bỗng nhiên người ta mở tròn mắt ra nhìn mình. Ôi lạy hồn . . .

“Sao anh lại về giờ này?” – Bé Thảo vẫn tiếp tục hỏi

“Mẹ nay không có trên trường nên anh không báo được, vậy nên anh cúp bán trú” – Tôi nhún vai

"Ơ cúp có sao không?"

“Không sao đâu, mà đây là phòng anh mà, sao em lại ở đây” – Tôi nhíu mày hỏi

“Thì . . . em nằm không ngủ được nên . . . em sang đây. Em tưởng trưa anh không về nên. . .!” – Thảo cúi đầu lí nhỉ, mặt bắt đầu ửng đỏ lên.

“Thôi em nằm đi, anh xuống nấu đồ ăn cho em” – Tôi thở dài, thầm thắc mắc sao con bé này thái độ lạ lạ.

Xuống bếp lục ra cũng còn ít tía tô hôm thứ 7 nhà nhậu bê thui còn dư, gừng cũng còn 2 3 củ. Tôi mừng hết lớn. Vo gạo, bật bếp, băm thịt nấu ngay nồi cháo. Rồi đợi cháo nhừ, tôi chạy ra hiệu thuốc gần nhà mua 3 ngày thuốc cảm sốt về. Nhìn ông dược sĩ bốc cả đống thuốc, tôi choáng váng hết mặt mày. Bình thường tôi ốm thì cứ 2 viên paracetamol 500 mg mà nốc tới, nào có thấy nhiều thuốc như vậy bao giờ. Thầm tặc lưỡi uống nhiêu đây muốn bệnh tiếp cũng không bệnh nổi nữa rồi. Về nhà cắt hành rồi tía tô xong, đợi nồi cháo chín rồi tắt bếp. Liếc nhìn đồng hồ cũng là 12 rưỡi rồi. Bê tô cháo lên, thấy con bé lại nằm ngủ. Tôi cười khổ. Đang định lay nó dậy thì. . .

“Ông trời ơi, giờ mới để ý con nhỏ này cũng dễ thương quá” – Tôi nghĩ thầm. Lúc này Thảo đang nhắm mắt ngủ say, không biết mơ hay nghĩ gì đôi môi khẽ cười. Do sốt nên má hơi đỏ lên, trông đáng yêu cực kỳ.

Tôi đang chăm chú nhìn thì Thảo bỗng mở mắt ra, rồi cứ thế 2 người chỉ im lặng nhìn nhau. Một khoảng lặng yên giữa 2 người, chỉ còn lại là 2 ánh mắt đang nhìn thẳng. Thảo nằm cuộn tròn trong chăn, như một con mèo đáng yêu. Tay tôi thì đang trong tư thế đưa ra, chuẩn bị chạm vào người. . . Yên lặng cũng phải hơn 20 giây. Lúc này tôi mới giật mình

“Anh nấu cháo xong rồi, em ăn đi cho nóng, xong còn uống thuốc” – Tôi bối rối nói

“Dạ . . .” – Thảo cũng lí nhí vâng dạ

Ăn cháo, uống thuốc xong xuôi. Do không khí ngượng ngùng ban nãy, nên giữa 2 đứa hiện tại vẫn chỉ là sự im lặng. Thảo chỉ cúi đầu ăn rồi sau đó uống thuốc tôi đưa, tôi thì ngồi nghịch vu vơ cây sáo. Thảo ăn xong, tôi cũng chỉ lẳng lặng mang chén li xuống rửa dọn. Thầm nhớ lại tình cảnh ban nãy, rồi tự cười khổ, không hiểu mình đang nghĩ cái gì.

Dọn dẹp xong xuôi, nhìn lên đồng hồ. Tôi tá hỏa tam tinh khi thấy gần 1h, phi ngay lên trên phòng lấy quần áo để thay rồi chuẩn bị đi học. Lúc này lên thấy Thảo vẫn đang nằm ôm gối, đôi mắt hoe hoe đỏ. Tôi vơ đại quần áo chui tọt vào nhà tắm. Lúc sau ra, tôi lại gần mới gãi gãi đầu nói

“Em ở nhà nghỉ đi, anh đi học đây. Chiều anh về sớm !” – Tôi nói xong mới toát mồ hôi. Đi học thì đi học cần gì nói dài dòng như vậy. Nói như kiểu chồng dặn vợ ở nhà ngoan ngoãn, đợi chồng đi làm về không bằng . . .

“Dạ . . .”

Tôi vừa quay đi, thì cảm giác có một bàn tay mềm mại đang khẽ níu lấy tôi. Tôi giật mình, chưa kịp quay lại thì. . .

“Anh . . .”

“Hả ?”

“Ừm . . . anh sẽ mãi là anh của em chứ ?” – Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng đó, nhưng sao tôi nghe lại cảm giác có sự cay đắng chua chát trong lời nói

“Tất nhiên rồi, em nghĩ gì vậy nhóc !” – Tôi quay lại cười, đưa tay búng nhẹ vào trán Thảo.

“Người ta đang ốm mà còn bắt nạt.” – Thảo xoa xoa trán bĩu môi nói

“Thôi, em nghỉ đi, anh đi đây . . .” – Tôi đưa tay vỗ vỗ đầu nó

“Dạ . . .”

Tôi quay người ra khỏi phòng. Cũng thầm thở phào vì không có chuyện gì xảy ra. Mãi cho tới tận năm 2014, nghĩa là 8 năm sau, tôi mới hiểu được ra ngày đó cô gái nhỏ bé này đã đau khổ như nào khi nghe thấy câu nói vô tình của tôi. Nhưng sự đời thì. . . cũng không thể nào mà lường được.

Chương 12

Tôi đạp hết tốc lực để đến trường, đến đèn đỏ còn chẳng thèm dừng. Suýt nữa mấy lần húc vào người ta, mặc kệ lời chửi bới đằng sau. Bởi vì lúc đó người đi đường chửi cũng không ái ngại bằng việc đến trễ bị nhốt ở ngoài cổng trường. Đến nơi, thấy ông bảo vệ đang kéo cảnh cổng vào, ba hồn bảy vía lên mây, tôi hét lớn lên

“Bác Dũng đừng đóng cổng . . . hộc . . . hộc” – Tôi thắng cái kít ngay trước ánh mắt sững sờ của bác bảo vệ

“Trời, thằng Hiếu, sao đi trễ vậy con ? Mà mày ở bán trú mà, sao giờ còn lêu bêu ở đây hử?” – Bác bảo vệ trợn mắt hỏi tôi

“Dạ con em con nó bị bệnh, mà mẹ con thì không liên lạc được nên con phải về, giờ mới lên đến trường. Hộc hộc” – Tôi vừa thở dốc vừa thanh minh

“Thôi vào trường đi, hên cho bay là tao mới nghe điện thoại nên đóng cổng hơi trễ, chứ không là nay mi được khỏe rồi”

“Dạ, con cảm ơn, bác khỏi ghi thẻ xe đi, đỡ mất công” – Thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không bị nhốt ở ngoài.

“Ừm,vào đi, vừa có chuông rồi đấy”

“Dạ, con đi”

Chào bác bảo vệ xong tôi quẳng xe vào một chỗ trống, bay ngay lên lớp. Hết hồn, may cô chưa vào, chứ không thì có chuyện rồi.

Về chỗ ngồi, lúc này mồ hôi mới túa ra. Cả người ướt đầm đìa. Thằng Vũ lại quay sang đía

“Sướng ha anh giai, cúp bán trú đi xông hơi mát-xa này nọ ha !”

“Mày câm cái mồm coi ! Cái quái gì cũng nói được thế, mày tin giờ tao tầm quất cho mày không ?” – Tôi trừng mắt

“Giỡn thôi mà làm gì căng vậy cha” – Nó rụt cổ nói

Lúc này cô Huyền dạy Văn cũng vào lớp, cả lớp đứng lên chào. Tôi đang chán nản vì lúc trưa chạy khắp nơi, chưa kịp ăn gì. Bụng đang réo ầm ĩ lên, thằng Hưng ngồi đằng sau cũng nghe thấy, nó đập đập tôi hỏi

“Trưa nay mày đi đâu mà không ăn gì hay sao, giờ bụng réo ghê vậy ku ?”

“Ờ, Thảo bệnh nên trưa tao chạy về chăm nó” – Tôi trả lời qua loa

“Có nặng không, có cần tí về cả đám ghé qua thăm không ?”

Lúc này tôi mới nhớ ra, hình như thằng ôn này cũng có ý với bé Thảo nhà tôi. Tôi phản ứng ngay

“Không cần, nãy tao nấu cháo giải cảm cho nó rồi. Ngủ dậy là khỏe, không sao đâu !”

Thằng Hưng chưa kịp nói tiếp, thằng Mạnh kế bên đã nhảy bổ vào

“Thế thì càng phải đi thăm, nó ăn đồ mày nấu xong không lăn ra bệnh nặng thêm thì cũng hơi phí rồi” – Thằng Mạnh gật gù

“Biến ngay ! Tao đang mệt, không có giỡn à” – Tôi trầm giọng nói

“Cái xóm nhà lá dưới kia có chuyện gì lại ồn ào thế?” – Cô Huyền cau mày hỏi

“Dạ, không có gì đâu cô, tụi em hỏi bài thôi !” – Thằng Hưng rụt cổ nói. Lúc này cả đám hết ham đấu láo rồi, cắm mặt vào quyển sách chứ không tí lại bị hỏi gì thêm thì bỏ xừ.

Ra chơi, đang chuẩn bị xuống cantin xem có gì bỏ bụng không. Thì em Thùy lại lò dò xuống chỗ tôi. Tôi đang hú vía, chẳng lẽ giờ em ấy lại kiểm tra Anh văn nữa, bữa giờ lấy xấp giấy kia về, hình như nó vẫn nằm yên trong cặp,chưa từng được tôi động tới. Đang lo lắng không biết đối phó sao thì. . .

“Xuống cantin không Hiếu?” – Em ấy lại nở nụ cười ngây ngất hỏi tôi

“Ơ ? Là sao ?” – Tôi ngây người hỏi

“Là xuống cantin chứ sao ông? Ông bị cái gì vậy?” – Em ấy cũng ngạc nhiên hỏi lại

“À ừ thì đi, mình cũng đang định xuống kiếm gì ăn” – Tôi lúng búng nói

“Ừa mình biết mà. “ – Thùy gật đầu cười nói

“Hả? Sao Thùy biết?”

“Thì Thùy biết thôi” – Nói rồi em ấy quay người đi trước

“Ơ . . . Là sao?” – Tôi đang ngẩn người ra không hiểu tại sao, liếc qua thằng Vũ thì nó đang lắc đầu ngán ngẩm.

“Thùy ăn hay uống gì không, Hiếu vào mua luôn ?” – Lúc xuống cantin, tôi quay sang hỏi em ấy.

“Thế Hiếu mua cho Thùy li 7-up được rồi, Thùy ra ghế đá ngồi trước nha” – Em ấy cười nói

“Ừa, đợi Hiếu tí !” – Tôi nói xong lủi ngay vào đám đông. Sau một hồi vật vã cũng mua được cái bánh ngọt với 2 li nước.

Lúc ra, tôi thấy em Thùy đang ngồi tha thẩn ở ghế đá. Môi khẽ mấp máy hát, đôi tay đưa lên nhẹ vuốt những sợi tóc không yên ổn. Khuôn mặt vẫn mang những nét lạnh lùng đó. Tôi thầm thở dài, thật là sắc đẹp hại  nước hại dân. Dường như nhận ra tôi đang đứng đần mặt ra, em quay qua nhìn tôi rồi khẽ cười. Lúc này tôi mới giật mình, lại gần nàng rồi ngồi xuống.

“Nãy giờ nhìn kỹ quá hen?” – Nàng trêu tôi

“Ừ ừ” – Tôi gật đầu liên tục như con gà đang mổ thóc

“Hì hì. Thế như vậy, Hiếu đang nghĩ gì?” – Em ấy lại hỏi

“Một bài thơ” – Tôi ngước mặt lên nhìn trời nói

“Hả? Thơ gì?” – Lúc này em ấy cũng ngạc nhiên – “Đọc cho Thùy nghe”

“Ừm” – Tôi hít sâu một hơi rồi khẽ ngâm bài “Giai nhân ca” của Lý Nghiên – Lý phu nhân

“Bắc phương hữu giai nhân

Tuyệt thế nhi độc lập

Nhất cố khuynh nhân thành

Tái cố khuynh nhân quốc

Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc

Giai nhân nan tái đắc”

“Ơ, thơ tiếng Hán à ?” – Em ấy hỏi tôi

“Ừ, lúc trước đọc truyện có thấy, tự nhiên giờ nhớ ra !” – Tôi cảm khái

“Thùy không hiểu bài này, nhưng có thấy chữ giai nhân rồi khuynh quốc khuynh thành gì đó, hì hì” – Em ấy che miệng cười

“Hả?” – Lúc này tôi mới đờ người, nghĩa bài thơ này thì mà đọc ra thì tán gái có phần hơi quá rồi. Đang cầu rằng nàng không yêu cầu tôi đọc nghĩa ra. Nhưng mà cầu mà chẳng được, ước cũng chẳng thấy. Em ấy nói

“Hiếu biết bài thơ này, chắc cũng hiểu nghĩa nhỉ, đọc luôn đi cho Thùy nghe” – Em ấy nhẹ giọng nói như rót mật vào tai tôi

Tôi thầm kêu khổ, cũng thầm chửi mình ngu. Thơ ca mình thiếu gì mà tự nhiên đi đọc cái bài này. Bài này thời xưa tán gái còn được, chứ giờ đọc ra thì chai mặt mấy cũng phải ngượng.

“Thôi, đọc . . . kỳ lắm” – Tôi co rụt cổ nói

“Kỳ gì, tự Hiếu đọc ra chứ Thùy có ép đâu, giờ Hiếu lại kêu kỳ?” – Lúc này em ấy đã quăng biến li nước đâu mất tiêu, đang khẽ chống 1 bên má nghiêng đầu qua nhìn tôi mỉm cười. Lậy thánh thần ơi, đây là ma nữ hại người mà. Thôi lỡ rồi tới luôn, biết đâu người đẹp động lòng thì lời to rồi.

“Thế Hiếu đọc, nhưng đọc xong cấm ai đó cười đấy !” – Tôi rào trước đón sau

“Ừa chắc chắn sẽ không cười” – Em ấy khẽ gật đầu

Thở dài một hơi, đọc luôn phần dịch thơ ra

“Phương Bắc có giai nhân

Duy mình nàng tuyệt sắc

Liếc nhìn thành quách xiêu

Ngoảnh đầu nước nghiêng ngả

Màng chi thành nước đổ

Giai nhân gặp mấy lần”

Tôi đọc xong liếc qua nhìn nàng. Thấy gương mặt lạnh lùng kia hơi ửng đỏ lên, môi khẽ mím. Tôi lập tức đưa ánh mắt sang chỗ khác, nhìn một hồi lại đọc ra mấy bài nữa chắc tôi chỉ có nước độn thổ. Lúc sau em ấy khẽ cười

“Ôi, cái này có gọi là tức cảnh sinh tình không nhỉ ?” – Em ấy trêu tôi

“Ừm cũng có thể. Người xưa có câu nhìn cảnh nhớ người. Chắc Hiếu là thuộc dạng nhìn người nhớ thơ” – Tôi gật gù

“Vậy là ý Hiếu là khen mình đẹp hở” – Ai dè đâu em ấy đốp lại một câu khiến tôi mém nữa té lật ngửa. Thầm thắc mắc bình thường con nhỏ này trong lớp mặt lạnh như quan tài, sao nay mồm mép thế.

“Nếu Thùy nghĩ vậy, thì cứ cho là vậy đi” – Tôi nói lảng cho xong chuyện

“Ừa, hì hì. Thế cuối tuần này lớp có đá bóng không?” – Em ấy hỏi tôi chuyện khác

“Có chứ, vào tứ kết rồi mà. Chiều thứ 7 này đá này. À mà nhắc mới nhớ quên mất hỏi tụi nó xem đối thủ là ai rồi ?” – Tôi vỗ vỗ trán

“Chiều thứ 7 này đá 10A4 đá Hiếu”

“Hả, sao Thùy biết ?” – Tôi chưng hửng

“Ôi ông ơi, đám con trai sáng giờ bàn rần rần lên, có ai mà không biết chứ” – Em ấy thở dài ảo não nói

“À thế à, thế thứ 7 Thùy đi cổ vũ nhé” – Tôi quay sang cười nói

“Không được rồi, thứ 7 chủ nhật Thùy phải đi học thêm đủ thứ môn. Làm gì có thời gian đi chứ” – Em ấy nhẹ giọng, khuôn mặt hơi rầu rầu nói

“Tiếc nhỉ, mà mới đầu lớp 10 thôi, sao mà học nhiều thế ?” – Tôi hỏi ngu

“Thì nhà Thùy bắt học, cả nhà ai cũng muốn sau này Thùy vào học Khoa học tự nhiên hoặc Kinh tế, nên bắt Thùy học đủ thứ. . . “

Đúng lúc này thì chuông reo vào lớp vang lên. Tôi thầm chửi mấy ông giám thị, đang nói chuyện với vui vẻ với người đẹp thì lại bấm chuông cắt ngang. Nhưng gì thì gì vẫn phải vào lớp, và tôi vẫn vui vẻ khi nay được ngồi kế bên người đẹp, rồi chứng kiến từng ánh mắt ghen tức đang đổ về phía mình. Lòng khoái trá chí tử, đang hớn hở thì tôi nghe bên tai có tiếng sét đánh ngang trời

“Thôi vào lớp đi Hiếu, tối Hiếu về học Anh văn nhé. Mai Thùy dò. Cũng sắp kiểm tra tập trung đợt 2 rồi, đừng để điểm thấp như trước. . .”

“Ta kháo . . .” – Tôi buột miệng chửi, nhìn sang thì em ấy đã đi trước tôi cả khúc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro