Những Chiều Mưa - Chương 29 + 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29

Sáng thứ 2, vừa mới yên vị trong lớp chán không có gì làm, Thùy thì chưa tới. Đang định lấy sách Lý ra xem xét xem có gì khả quan không thì. . .

“Tiên sư mày thằng khốn kia, sáng mày tự đi sao không nói tao? Làm bố mày cất công chạy qua !” – Thằng Đức vừa bước vào cửa lớp đã mở màn bằng màn chửi long trời lở đất

“Tao quên, mà mày có nhất thiết là vừa vào lớp đã ngoạc cái mỏ ra như vậy không?” – Tôi đốp lại

“Móa mới sáng đã bị mày cho ăn hành rồi.” – Nó quăng cái cặp lên bàn rồi lầu bầu nói, sau đó nhảy tót sang chỗ tôi – “À mà vụ tối qua tao nhìn thấy rồi nói mày sao rồi?”

“Chả có gì cả, kệ đi.” – Tôi nhún vai đáp

“Ế là sao?” – Nó ngạc nhiên.

“Chậc. . . thì là. . . Ế em Thùy đến rồi. . .”

“Thì kệ em ấy, liên quan quái gì ở đây?” – Nó cau mày khó hiểu hỏi tôi.

“Em ấy đến có nghĩa là mày biến sang chỗ khác cho tao và em ấy nói chuyện, hiểu chưa?” – Tôi đưa ngón tay chỉ thẳng ra cửa sau lớp học.

“Là sao . . .?” – Nó vẫn thắc mắc

“Là mày cút xuống sân đá cầu với em Huyền đi chứ sao, móa sao hôm nay mày ngu quá vậy?” – Tôi lừ mắt nạt.

“A thằng này được. . .” – Nó vừa nói xong thì thấy em Thùy đang đi đến, cũng hết ham đôi co nữa mà quay sang tôi hầm hừ một câu rồi tếch thẳng – “Chiều về mày coi chừng tao.”

Thùy cất cặp xong nhẹ nhàng đi về phía tôi. Vẫn là tóc dài thả tự do, khuôn mặt băng lãnh ngày thường, nhưng giờ tôi không còn cảm thấy sự kiêu kì, chảnh chọe của một tiểu thư nữa mà thay vào đó là sự cô đơn, buồn tủi thay cho em. . .

“Mới sáng sớm mà oai hùng quá ha?” – Em nhìn tôi mỉm cười

“Nó cứ lèo nhèo nãy giờ, may phước cuối cùng nó cũng biến đi.” – Tôi gật gù

“Hì, thế Hiếu học hết bài hôm nay chưa?”

“Học hết rồi, đang tính lấy sách Lý ra học thì thằng Đức đến quấy. Bạn bè vậy đó, thằng này coi bộ không phải người tốt rồi. . .” – Để lấy lòng em ấy chứng tỏ tôi là một thằng rất ham đèn sách, nên tôi đã dứt khoát bán đứng đi thằng bạn của mình.

“Ghê ha, bạn vừa đi cái bán đứng bạn liền ha?” – Em ấy nhìn ra sau rồi khúc khích cười.

“Bán đứng bán nằm gì cũng bán tuốt, miễn là được giá. . .” – Tôi khoát tay

“Thế tao đáng giá bao nhiêu?” – Giọng thằng Đức đằng sau vang lên.

“Mày hả? Không đáng 1 xu.” – Tôi phán xanh rờn, rồi giật mình khi lúc này mới hiểu ra vẫn đề. Tôi nhìn trân trối thằng Đức, trố mắt lên hỏi – “Sao mày lại ở đây nữa, mày mới đi rồi kia mà?”

“Tổ bà mày, bố vừa đi là mày đã nói xấu ngay được, mày làm người kiểu gì thế?” – Nó gầm lên

“Im mồm coi, thế mày quay lại định hỏi gì à?”

“Tao hỏi xem mày có biết chỗ nào bán đồ lưu niệm hay quà tặng này nọ không, rảnh thì chiều về đi cùng tao.”

“Ờ cũng được. . .” – Tôi gật gù

“Rồi thế chiều về rồi tính, giờ bố đi đây cho mày ngồi đó mà nói xấu sau lưng.” – Nó lạnh nhạt nói xong quay người bỏ đi. . .

“Hì hì. . .” – Em Thùy vẫn khúc khích cười.

“Thằng ôn này cứ như ma vậy, đi tới đi lui không tiếng động.”

“Thế Hiếu đang tính học bài à, thôi mình về chỗ nhé?”

“Ấy đừng, đi xuống ghế đá ngồi đi !”

“Hiếu định học bài mà, sao giờ lại rủ mình xuống đó?”

“Tự xem cũng không bằng. . . Thùy dạy đâu.” – Tôi cắn răng nói – “Đi nha, xuống mình mua nước cho uống! Nha, nha ! Xuống hít thở không khí trong lành buổi sáng, cũng là hưởng thụ đó.”

“Nói gì vậy kìa, ừa thì đi !” – Em ấy khẽ đánh vai tôi cười.

“Oahaha” – Tôi cười thầm trong bụng – “Bản thiếu gia không ra thay thì thôi, một khi đã ra tay thì. . . ma nữ cũng phải trở thành mèo con”. Nhưng tôi phởn chí chưa được bao lâu thì. . .

“Mang sách Lý xuống đi, sáng sớm mát thế này dễ học lắm !”

“Thôi đừng.” – Tôi toát mồ hôi – “Qua Thùy nói mai mới bắt đầu học mà. Mà việc hôm nay chớ để mai làm, nên việc ngày mai cũng chớ làm hôm nay chứ.”

“Mồm mép hay đấy.” – Em khẽ lườm tôi.

“Bình thường thôi, rồi đi nhanh nào tiểu thư.” – Tôi khoát tay nói rồi đưa 2 tay nắm lấy vai nàng đẩy ra khỏi lớp.

Mua 2 li nước cũng chả tốn bao nhiêu thời gian, ra chơi thì mới phải chen lấn chứ sáng sớm thì có mấy ai mua. Cầm 2 li nước ra ghế đá, đưa cho nàng li 7-up như mọi khi, thầm thắc mắc cái thứ chua lè này thì ngon lành gì mà uống. Nàng cũng khẽ gật đầu cảm ơn rồi 2 đứa cũng chỉ hỏi thăm nhau mấy câu vô thưởng vô phat, mấy mẩu chuyện không đầu không cuối. Thỉnh thoảng có mấy ông thần đi ngang qua lại nhìn em Thùy chằm chằm, rồi dấm dúi bàn tán gì đó. Tôi thầm chậc lưỡi đúng là bọn phàm phu tục tử chỉ biết nhìn vào cái đẹp bên ngoài, mà quên khuấy mất rằng cũng có một thằng phàm phu chính hiệu đang ngồi kế bên em ấy. . .

“Ủa Thảo bị gì mà nay không thấy trên lớp vậy? Bình thường mình nhớ Thảo đến sớm lắm mà?” – Em quay sang hỏi tôi

“Con bé đó nó bị trái rạ, nên nghỉ nguyên tuần này rồi.” – Tôi nhớ lúc trước Thảo có nói bệnh này trong miền Nam gọi là trái rạ, nên giờ gật gù nói luôn.

“Bệnh đó có lây nữa đó, Hiếu ở chung nhà có sao không?” – Em lại lo lắng hỏi.

“Không sao đâu, trước mình cũng có bị rồi nên giờ không sợ lây đâu.” – Tôi khoát tay nói.

“Ừa. . .” – Em ấy khẽ gật đầu – “Hiếu biết không, mình có lúc rất ghét Thảo đấy. . .”

“Hả?” – Tôi giật mình.

“Không có gì đâu.” – Em khẽ lắc đầu – “Chẳng qua mình chỉ ghen tị với Thảo thôi. Mình nghe Thảo kể rất nhiều về Hiếu đấy, Thảo nói ở nhà Hiếu chiều Thảo lắm. Nên vì thế mình mới ghen tị. . . Nếu như mình có một người anh hoặc chị, thì lúc này có sẽ tốt hơn nhiều rồi. . .”

“Ừm. . .” – Tôi gật đầu, cũng hiểu ý mà em ấy vừa nói là gì – “Chẳng qua là. . . do Thùy quá khép kín thôi. Những gì hôm qua Thùy nói với mình đó, Thùy cũng có thể tìm những người khác để chia sẻ mà.”

“Hiếu biết là mình không làm được mà.” – Em khẽ cười chua xót.

“Haizzz. . . mình cũng không biết nói sao để Thùy hiểu nữa. Hay là nếu Thùy thích thì cứ sang nhà chơi, con bé Thảo tính bộp chộp thế chứ cũng tâm lý lắm.

“Ừa, để mình xem. Hì. . .”

Và thế. Chỉ vì một câu nói vô tình lúc đó mà về sau tôi khổ không thể tả, ngày nào cũng bị quay như quay dế. Bất quá đó là chuyện của năm lớp 11 và 12 sau này. . .

Chiều hôm đó, tôi với thằng Đức đi lòng vòng các của hàng lưu niệm hay nhà sách để cho ông kễnh kia tìm quà tặng người ta. Tôi cũng đi tìm mua một vài thứ về làm quà để tặng. . . em Thùy. Lỡ hứa mà không làm thì coi bộ không ổn cho lắm. Thằng Đức đi vòng vòng nhìn Đông ngó Tây, tôi thì hỏi thăng nhân viên ở đó xem có thứ mình cần hay không. Tôi dự định làm một căn biệt thự mini. . . bằng tăm tre. Khi ở quê, lúc chán thì tôi lại lôi tăm hay diêm ra làm nhà rồi mô hình này nọ, nên cũng khá rành. Khác là giờ làm công phu hơn một chút, làm hẳn căn biệt thự với khuôn viên bên ngoài đàng hoàng.

Làm mô hình biệt thự thì nguyên liệu khá đơn giản. Biệt thự thự ra chợ mua tăm xiên kết hợp với tăm xỉa răng để làm, khuôn viên thì mua ít cây cỏ trang trí nhỏ (ở của hàng lưu niệm cũng bán cả đống), thích thì làm thêm dàn đèn led nhấp nháy cho vui mắt. Cái tôi đau đầu nhất là. . . sàn nhà. Sàn nhà mà làm toàn bộ bằng tăm thì nhìn không đẹp lắm, tôi thích sàn được làm bằng các thanh gỗ to hơn xíu. Đang đau đầu thì thằng Đức thấy tôi cầm mấy bịch xanh xanh đỏ đỏ thì lại gần hỏi.

“Mày mua cái này làm gì đấy?”

“Làm mô hình biệt thự.”

“Hả? Tặng ai à?”

“Ừ, em Thùy?” – Tôi lạnh nhạt nói

“Ế . . .” – Nó càng ngạc nhiên.

Thế là tôi kể cho nó nghe cái ý tưởng đang hình thành trong đầu, nó nghe đến đâu thì gật gù đến đó.

“Mày cũng rảnh vãi ra, sắp thi cử rồi còn bày ra cái này.” – Nó nghe xong chốt hạ một câu làm tôi tụt cả cảm xúc.

“Kệ tao.”

“Chả kệ mày thì sao.” – Nó nhún vai

“À đúng rồi, mày biết loại que gì dài khoảng 7 8 cm, rộng khoảng 2 cm, mỏng chưa tới 0,5 cm không?”

“Không.” – Nó chẳng cần nghĩ mà nhún vai trả lời dứt khoát.

“Móa, giờ sao đây.” – Tôi ôm đầu nghĩ, không lẽ giờ đi mua nguyên cây tre về rồi è cổ vót ra. . . Ôi lạy hồn

“Thôi đi mày ơi, đi mấy chỗ khác xem có gì hay không?”

“Ờ đành vậy. . .”

Nguyên liệu thì coi như là đủ hết, chỉ thiếu mỗi sàn nhà. Đang đau đầu vừa nghĩ vừa nhìn ngó lung tung để xem xem có ý tưởng gì không. Thế là mắt tôi sáng lên, thắng xe cái két lại. Thằng Đức phía sau cũng mém húc vào tôi.

“Tiên sư mày, chạy xe kiểu gì đấy?” – Nó sừng sộ lên hỏi.

Tôi cũng không ham để ý thái độ của nó, dựng chân trống xe xuống tôi chạy lên vỉa hè. Cúi người xuống nhặt cái. . . que kem ai đó ăn xong vứt ngay vệ đường. Nhìn cái que kem bằng gỗ, mặt tôi. . . dại ra, cười hềnh hệch, càng không nỡ buông tay. . .

“Này. . .Mày bị ngu à?” – Thằng Đức đưa tay trước mặt tôi hua hua rồi hỏi

“Cái này, chính là nó, giờ thì ngon rồi” – Tôi gục gặc gật đầu.

“Là sao? Mày bị gì thế?” – Nó vẫn cau mày thắc mắc.

“Nãy mày có nhớ tao hỏi mày cái loại que để làm sàn nhà không, cái que kem này vừa khớp. Haha” – Tôi cười khoái trá

“Ý mày nói là cái này?”

Nó trợn mắt há mỏ ra nhìn điệu bộ như địa chủ được mùa của tôi, sau đó lắc đầu thở dài.

“Mày bị gái nó ếm bùa rồi đó.”

“Kệ tao, có ý tưởng rồi. Chiều mai học xong tụ tập cả đám lại, tao bao” – Tôi khoát tay

“Hả? Bao gì?” – Nó ngạc nhiên

“Đi nhanh lên, mày không đi nữa là tao về đấy. Việc tao xong rồi !” – Tôi quắc mắt hừ giọng.

“Rồi thì đi, tự mày dừng lại giờ kêu tao đi nhanh à?” – Nó trợn mắt vặc lại

Thế rồi 2 ông kễnh lại lang thang khắp nơi, trên đường đi tôi ghé vào cái chợ bên Nguyễn Thái Học mua một bọc tăm xiên. Sau khi trở về thì tôi sướng như bắt được vàng, thằng Đức thì cau có như kiểu vàng. . . của nó bị tôi lấy mất

Chương 30

Buổi tối hôm đó, tôi vẫn cắm đầu học như bao ngày, nhưng nay toát mồ hôi hơn là phải ôn lại mớ lý thuyết Vật Lý và Tiếng Anh. Học vẹt cho thuộc hết đã rồi lên nói em Thùy giảng lại. Bé Thảo thì ngồi kế bên hì hục chép bài trên lớp. Chốc chốc lại cau mày rồi hỏi tôi xem. . . chữ này là chữ gì. Thỉnh thoảng lại “nhờ vả” tôi chạy đi lấy nước hay lấy đồ nó để quên. Nhìn khuôn mặt xụ xuống, người thì bôi thuốc lên xanh lè cả người, tôi lại mủi lòng. . .

“Anh đang làm gì đấy?”

“Học Lý.” – Tôi thở dài nói.

“Ơ mai đâu có Lý đâu?” – Thảo ngạc nhiên.

“Ừa học để. . . cuối tuần kiểm tra.”

Thảo nhìn tôi với đôi mắt soi mói xen lẫn nghi hoặc nhưng cũng không hỏi tiếp nữa, mà cắm đầu chép bài tiếp. Chắc nó đang nghĩ xem ông anh của nó có phải hôm nay bị. . . ngâm đầu trong nước đá hay không mà nay lại siêng bất tử vậy.

“Ủa nhóc, em nghỉ vậy rồi cuối tuần không kiểm tra có sao không?”

“Thì em kêu thầy cô cho lấy điểm sau, hoặc căn cứ theo điểm thi học kỳ rồi cho thôi.”

“Ủa được hả?”

“Thì mẹ nói thế chứ em làm sao biết được.”

“Ừa. . .”

Ôn đống Vật Lý với Anh văn sơ qua xong cũng đến 11 giờ, tôi mở máy tính ra lên mạng tìm mấy kiểu nhà biêt thự xem có kiểu nào ưng ý không. Bù đầu vào gần nửa tiếng mới chọn được một kiểu, sau đó hình thành sơ qua kiến trúc trong đầu rồi sau đó bắt tay vào làm mấy thứ đơn giản như mấy khung cửa trước. Nói thì đơn giản chứ làm cũng phải toát mồ hôi.

Xuống dưới nhà xách con dao. . . chặt xương lên, tôi ngồi. . . cưa mấy cái tăm xiên sao cho nó đủ độ dài yêu cầu, sau đó kết hợp với tăm tre rồi sắp xếp sao cho vừa ý, rồi lấy keo 502 dán hết nó lại. Dán hết 2 cái cửa làm cửa ra vào, 4 cái cửa sổ, tiện tay làm thêm 2 cái xích đu. Dán keo xong xuôi thì mấy ngón tay tôi cũng dính đầy keo, cứng ngắc cực khó chịu. Thầm tặc lưỡi, thôi thì kệ nó. Lấy ra cái. . . giũa móng tay mà lúc chiều mua, ngồi giũa mấy đầu vết cắt sao cho nó láng mịn một chút. Lúc này mới vừa ý. Hài lòng với mấy cái cửa, liếc nhìn lên đồng hồ đã là gần 1h. Tôi cười khổ, rồi cũng chưa đi ngủ. Lôi ra tấm bìa cứng lớn mua ở gần nhà, tôi vẽ để thiết kế vị trí. Nào là vị trí nhà, vị trí thảm cỏ, vị trí đường sỏi, vị trí xích đu. . . Vẽ xong cũng gần 2 giờ, lúc này mới quăng qua một bên rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau mệt phờ lên lớp, đang định gục xuống ngủ thì thấy em Thùy ôm cặp đi vào lớp. Tôi khẽ mỉm cười chào, cố gắng làm cho gương mặt tươi tỉnh lên chút xíu. Em lại gần hỏi.

“Sao nhìn mặt Hiếu phờ phạc quá vậy?”

“Ừm, hôm qua thức học Lý với Anh.” – Tôi nhún vai nói xạo.

“Ừa, học được gì rồi mình xem thử nào.” – Nàng khẽ hé môi lộ ra nụ cười say đắm, làm bao nhiêu mệt nhọc của tôi vứt bay đi đâu mất.

Ngồi đọc vẹt đống lý thuyết xong, nàng khẽ gật đầu mỉm cười hài lòng. Sau đó nàng đưa tôi một ít bài tập, lúc này thì tôi. . . toát mồ hôi. Lý thuyết học được nhưng kêu áp dụng thì khác nào. . . đánh đố nhân tài. Vật vã mãi mà chẳng làm được gì

“Thuộc lý thuyết rồi mà kỳ vậy?” – Nàng lắc đầu chán nản.

“Ừa. . .” – Tôi cũng chán nản theo.

“Thế Hiếu học công thức rồi lý thuyết, có hiểu gì không?” – Nàng nhíu mày hỏi.

“Ừm. . . không. . .” -  Tôi cắn răng rồi nói thẳng

“Vậy rồi, giờ mình chỉ nhé. . .”

Thế rồi nàng bắt đầu hướng dẫn tôi làm bài. Vật Lý thì hướng dẫn tôi lấy dữ liệu trong bài tương ứng với công thức như nào, rồi biến đổi nó như nào. Tiếng Anh thì nàng chỉ dẫn mấy mẫu câu hoặc các thì. . . Tôi ngồi gật gật gù gù, tiếng Anh thì cũng hên xui vì lượng từ vựng của tôi rất kém, còn Lý thì. . . nàng nói đến đâu tôi hiểu đến đó.

“Tưởng gì hóa ra đơn giản như vậy.” – Tôi vỗ đùi phán cái độp

“Thật không đó?” – Nàng khẽ nhíu mày hỏi.

“Chứ sao, giờ ngồi làm lại nhé.” – Tôi khoát tay rồi làm một bài cũng tương tự như mấy bài em đưa, đáp số cũng chính xác nhanh gọn. Lúc này em mới mỉm cười hài lòng.

“Hiếu học cũng nhanh đó chứ, sao trước giờ kém vậy kìa?”

“Chắc là do. . . Thùy dạy hay hơn thầy.”

“Nói linh tinh. . .” – Nàng khẽ cúi đầu xuống, mặt với tai cũng hơi hồng lên, tôi nhìn càng mê mẩn.

“Nhìn gì mà nhìn, nhìn hoài mau chán đó.” – Nàng khẽ gắt

“Đẹp quá thì nhìn thôi.” – Tôi tặc lưỡi.

“Hừ, chỉ có mồm mép là giỏi thôi.” – Nàng khẽ lườm – “Thùy về chỗ đây, sắp vào lớp rồi. Ra chơi mình học tiếp.”

“Ế ra chơi học nữa hả?” – Tôi toát mồ hôi.

“Chứ sao, học có nửa tiếng thế này chừng nào mới khá.”

“Vậy. . . ra chơi mang sách xuống ghế đá nha.”

“Xuống đó ồn sao mà học?”

“Thì Thùy giảng qua thôi là mình biết làm rồi mà, không sao đâu.”

“Nhưng. . .” – Em vẫn mím môi hơi e ái ngại.

“Không sao đâu, cứ vậy đi, hề hề”

Thấy bộ mặt như trẻ con được cho tiền của tôi, nàng cũng bật cười rồi đồng ý. Thế là ra chơi tôi với em lại xuống ghế đá ngồi, nhưng học thì chả được bao nhiêu. Tôi lại ngồi kể vớ vẩn vài mẩu chuyện, đôi lúc trêu chọc khiến mặt nàng lại hồng lên. Mấy ông mãnh đi ngang qua cũng ngoái lại nhìn, khi thấy mặt nàng hồng lên còn cứng người hơn. Tôi đang tự hỏi về nhà có nên in thêm một tập vé để mai lên bán rồi hô hào – “Vé ngắm tiên nữ số lượng có hạn, giá cả phải chăng, mại dzô. . .!” Đang mường tượng ra cảnh trước mắt thì tiếng em vang lên làm cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

“Hôm qua Hiếu với Đức đi mua gì thế?”

“À đưa nó đi mua quà để nó tặng sinh nhật con nhỏ bên A5, nó đang cưa cẩm con nhỏ đó nên háo hức lắm.”

“Ừa. . .” – Nàng khẽ gật đầu, rồi liếc sang tôi nói thở dài – “Ôi người ta thì chu đáo vậy, đằng này. . .”

Tôi toát mồ hôi, mặt đen lại như bôi nhọ. Ta kháo, đang yên đang lành thì đâu ra lại có vụ này rơi vào đầu nữa đây. Thầm điểm danh cả dòng họ thằng Đức ra đây vì tội gây họa bất ngờ thế này.

“Thì từ từ mình tặng bù, đảm bảo sẽ làm Thùy bất ngờ.”

“Thiệt hả, thế Hiếu làm gì thế?” – Em nhìn tôi háo hức hỏi.

“Cái này, bí mật đi. . .” – Tôi tặc lưỡi nói – “Khi nào mình tặng thì Thùy biết, hỏi hết ra thì còn gì vui”

“Ừa. . .” – Em khẽ gật đầu, mặt tươi tỉnh lên thấy rõ.

Chiều học xong tôi triệu tập tất cả đám huynh đệ lại, bao gồm thằng Đức, thằng Vũ – Mạnh – Hưng – Dũng – Tú – Minh mái. Còn mấy thằng khác cũng ít nói chuyện nên đá sang một bên.

“Làm gì thế?” – Thằng Minh mái hỏi.

“Đi ra ngoài cổng trường, nay tao bao chúng mày ăn kem.” – Tôi khoát tay.

“Ăn kem.” – Cả đám trố mắt ra nhìn tôi sao đó quay sang. . . nhìn nhau thắc mắc

“Ờ. Giờ đi này, còn nếu chúng mày không muốn đi thì cũng đừng đi nữa” – Tôi nhún vai.

“Sao nay lại có vụ kem thế này. Mày lại có gì nhờ vả à?” – Thằng Hưng cau mày hỏi.

“Mày hỏi nhiều thế, đi thôi” – Tôi quắc mắt.

Cả đám toàn con trai, tụ tập trước cái tủ đựng kem của một quán nước trước cổng trường. Làm đám con gái ai đi ngang qua cũng nhìn trân trối.

“Ế Vũ, ăn kem que thôi, ăn ốc quế thì mày tự trả.” – Tôi hết hồn ngăn nó lại, dự định là bao tụi này ăn kem để tôi còn thu thập que về làm biệt thự. Giờ thằng nào cũng cứ kem ốc quế mà ăn thì tôi. . . khóc không ra nước mắt rồi.

“Lằng nhằng vãi cả đạn, sao không nói sớm.” – Thằng Vũ làu bàu.

“Tao quên, nhanh lên nào mấy bố.”

Mua bán xong xuôi, cả đám chui vào trong quán, kiếm đại một bàn nào đó ngồi xuống sau đó lại bắt đầu chửi nhau.

“Tí tụi mày ăn xong, gom hết que lại cho tao.”

“Hả?” – Cả đám lại trố mắt nhín tôi lần nữa.

“Mày lấy về. . . nhóm bếp à?” – Thằng Tú liếm môi hỏi.

“Ừm, tao có chút việc cần tới mấy cái que này. Tụi mày cứ ăn đi, giới hạn mỗi đứa 3 cây là cao nhất. Hơn nữa tao kham không nổi.” – Tôi nhún vai

“Ủa mày lấy que này làm gì?” – Lúc này thằng Hưng mới nhớ đến cái lý do mà tôi chiêu đãi tụi nó, quay sang nghi hoặc hỏi.

“Ừ thì tao tính làm một thứ, như vậy. . .” – Tôi gật gù rồi kể cái ý tưởng của mình ra, kể cả cách làm. . . Sau khi khô cả họng mới kể xong. Tưởng đâu tụi nó sẽ xuýt xoa rồi khen tôi này nọ. . . Nhưng cả đám lại trợn mắt nhìn tôi như nhìn. . . quái vật.

“Gì vậy?” – Tôi nhíu mày hỏi.

“Ý mày là. . . mày cần cái loại que như vậy, mà que kem thì trùng khớp với yêu cầu nên mày cần số lượng lớn. Nên mới bao bọn tao ăn kem?” – Mãi sau thằng Mạnh mới hỏi được một câu.

“Ờ. . . đúng rồi !” – Tôi gật đầu.

“Hahaha, móa ơi chết cười tao rồi. . .” – Cả đám phá ra cười, tôi thì ngu mặt ra không hiểu gì hết.

“Sao vậy?” – Tôi toát mồ hôi hỏi.

“Mày ngu quá, mày chỉ cần ra mấy cửa hàng đó hỏi xem có bán qua đè lưỡi không là được, cần gì phải. . . Hahaha” – Thằng Vũ đang nói xong lại phá ra cười

“Que đè lưỡi. . . là cái gì?” – Tôi cau mày hỏi.

“Là cái que hình giống que kem này nhưng ngắn hơn xíu, độ dày cũng tầm vậy. Mấy đứa làm mô hình gỗ cũng hay mua. Có khoảng 20k một bọc đủ cho mày đốt mà sưởi ấm. . . Hahaha giờ thì mày bỏ cả đống tiền ra bao kem, chỉ để cầm vài cái về. Móa đau bụng quá . . . hahaha” – Thằng Hưng vừa quẹt nước mắt vừa nói, nói xong lại đập bàn cười sặc sụa.

“Ế có cả cái này à?” – Tôi ngạc nhiên.

“Chứ sao, ai bảo mày không hỏi sớm.” – Thằng Vũ nhún vai.

Trước giờ ở quê có bao giờ làm cái này đâu, và ai mà biết người ta lại sản xuất đại trà cái loại que quái gở này, bởi vậy nên giờ mới khổ.

“Ta kháo. . . Ông trời của ta ơi, ông thật là biết trêu người. . .” – Tôi thở dài ôm đầu chán nản, kế bên là tiếng cười rung bần bật của mấy thằng ôn thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro