Những Chiều Mưa - Chương 59 + 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59

“Mà Giáng sinh trong này có gì vui không nhỉ?” – Sau khi nốc thêm một chén trà rồi tôi hỏi nàng.

“Người ta đổ qua xóm Đạo bên quận 8 tham quan, hoặc không thì lên trên quận 1 đi dạo. Còn vui hay không thì mình không biết, vì mình chưa có đi bao giờ. Chỉ biết là hôm đó nếu muốn đi thì phải đi sớm, chứ không hồi sau thì đường đông lắm.” – Tay nàng nhẹ nhàng xoay tròn cái ly trà rồi khẽ cười.

“Trên quận 1 có gì vui?” – Tôi gãi cằm suy nghĩ rồi hỏi tiếp.

“Người ta trang trí đèn sáng bên đường Lê Lợi, Nguyễn Huệ rồi dọc đường Đồng Khởi lên đến khu nhờ thờ Đức Bà đó, đẹp lắm”

“Chỉ có đèn thôi hả?”

“Bữa đó đi khác biết, hì.”

“Ừm thế lên quận 1 xem thử xem như nào, chứ bên xóm Đạo thì Hiếu cũng không ham lắm.” – Tôi nhún vai.

“Vậy Giáng sinh ở ngoài Hiếu thì có gì?”

“Chả có gì cả, ở chỗ Hiếu cũng không có nhà thờ, mà hình như là không ai theo Đạo luôn. Với lại mùa này ở ngoài đó thì chỉ có rúc trong nhà mà ôm chậu than sưởi cho ấm thôi, chứ ai dư hơi đâu mà mò ra đường.” – Tôi cười khổ.

“Ngoài đó lạnh vậy à?”

“Ừm, năm 1998 thì rét khủng bố nhất. Đặt nguyên thau nước ở ngoài trời rồi để qua đêm, sáng hôm sau nó đóng băng luôn cả cái thau.”

“Vậy có tuyết không?”

“Không, tuyết thì ở trên Sapa có, mà cũng năm có năm không. Chỗ mình thì chỉ có sương muối rồi rét mướt thôi.”

“Vậy chắc ở nhà suốt nhỉ?”

“Cũng gần như thế. Đi học xong thì về chùm trăn ngủ, còn không thì nhóm bếp than rồi sưởi. Ở nhà nhiều quá chán thì chạy lăng xăng quanh hàng xóm một hồi rồi cũng về lại nhà thôi. Nói chung là chán lắm.”

“Vậy chứ giờ vào đây thì sao?” – Nàng nhìn tôi tủm tỉm

Tôi liếc qua cũng biết là nàng lại trêu chọc mình rồi, tôi cũng cười cười – “Giai nhân đối diện, hương trà tiếng nhạc, vậy còn muốn gì hơn nữa.”

“Học Anh văn mà Hiếu cũng lanh được vậy thì tốt rồi.” – Nàng khẽ lườm.

“Thôi đừng có nói tới cái này nữa, đau đầu lắm.” – Tôi tắt ngay nụ cười rồi bất lực thở dài.

“Mai Hiếu thi môn gì?”

“Sáng thi Văn, chiều thi Sử. Toàn mấy môn củ chuối.”

“Toàn môn học bài ha, học hết chưa đó?” – Nàng nheo mắt hỏi.

“Đủ để điểm không quá thấp là được rồi, mình cũng không đủ kiên nhẫn mà tụng hết cái đề cương đâu.” – Tôi khoát tay     

“Học hành vậy mà giờ còn đi chơi.” – Nàng nhìn tôi tỏ vẻ không hài lòng.

“Ôi bỏ qua đi, mấy môn này điểm thấp hay cao thì cũng có sao đâu. Mình cũng không rảnh rỗi để mà chạy theo mấy cái danh hiệu như người ta.” – Tôi nhún vai.

“Hừ, đồ cứng đầu.”

“Bình thường thôi, đừng khen quá làm mình ngại.” – Tôi phẩy phẩy tay rồi cười toe toét.

“Vậy sáng mai Hiếu thi đến mấy giờ thì xong?”

“Hình như đề 120 phút, tầm 9 rưỡi là xong.”

“Ừa, vậy cho Hiếu thời gian la cà, đúng 10 giờ là phải có mặt ở nhà đó.”

“Gì ghê vậy, bình thường đi từ trường về đến nhà cũng 20 phút rồi.”

“Thì cho thêm 10 phút la cà còn gì. Về trễ sau 10h là lần sau mình không tới nữa.” – Nàng lừ mắt nhìn tôi rồi chốt xuống tử lệnh.

“Ừa thì 10h, làm gì mà cứ như vợ quản. . .”

“Hở?” – Nàng giật mình.

“. . .”

“. . .”

“Mình. . .” – Mãi lúc sau tôi mới ấp úng nói.

“Hiếu đừng nói nữa.” – Nàng không nhìn tôi mà chỉ trả lời nhàn nhạt.

“Ơ. . .”

“Thôi giờ về được rồi, không nhà xa lát hồi lại về trễ đấy.”

“Ừm cũng được.”

2 đứa xuống dưới tính tiền, nàng lại khăng khăng nhất nhất rằng chia đôi tiền. Rồi tôi chở nàng về, lúc đầu thì nàng vẫn còn thoáng ngập ngừng vì câu hớ miệng của tôi ban nãy, nhưng lúc sau tôi mở miệng nói liên hồi nên nàng cũng tiếp chuyện lại. Rồi mọi thứ lại bình yên như chưa có gì xảy ra.

“Ủa Hiếu. . .” – Nàng khẽ đập tưng tôi rồi gọi.

“Gì thế?”

“Hiếu có quên gì không?”

“Quên gì là quên gì?” – Tôi cau mày thắc mắc.

“Nãy Thảo dặn gì mà giờ Hiếu quên rồi à?”

“Ế. . .” – Tôi giật mình nhìn lại bên đường, thấy vị trí hiện tại là đang gần đường Trần Bình Trọng. Mà con em trời đánh kia nó lại nhờ mua chè bên Nguyễn Trãi. Cực chẳng đành, tôi lại chán nản quay đầu xe vòng lại lên Nguyễn Biểu rồi đâm sang Nguyễn Trãi.

“Người gì mà đãng trí, mới dặn lúc này mà giờ quên rồi.”

“Tại Linh chứ ai?” – Tôi gân cổ lên nói.

“Sao lại tại mình?”

“Thì tại. . . Linh đàn hay quá làm mình quên mất lời con bé đó dặn.”

“Hứ, lại linh tinh.” – Nàng khẽ đưa tay lên hông tôi.

“Ế đừng có nhéo, đang chạy xe.” – Tôi giật mình là thất thanh.

“Ai thèm vào mà nhéo, hừ.” – Nàng ngúng nguẩy nguýt dài, làm tôi suýt nữa thì cười phá ra.

Rẽ vào cái cửa hàng quen thuộc, sau đó là dừng ngay trước cửa cái tủ chè, bà bán chè nhìn thấy tôi thì hơi cau mày lại. Lý do ư, rất đơn giản. Bởi vì thỉnh thoảng tôi với bé Thảo đến đây, chỉ có nói ngồi ăn như cái máy còn tôi thì chỉ ngồi nhìn, không bao giờ gọi món gì, nên không ấn tượng cũng hơi phí. Mất chút thời gian lảm nhảm rồi đợi mua bán xong xuôi, thì tôi lại chở nàng về. Về đến nhà thì thấy cũng đã 9 giờ hơn, tôi quay sang hỏi.

“Giờ Linh về luôn à?”

“Ừa, về coi qua bài xíu rồi ngủ, hì.”

“Giờ 9h hơn rồi, con gái chạy xe một mình ngoài đường. . .” – Tôi nhìn nàng ái ngại.

“Có gì đâu, đường phố sáng mà, với vẫn đông người có gì mà sợ chứ.”

“Linh đợi mình tí, mình vào đưa ly chè cho Thảo với nói bố mẹ vài câu rồi mình đưa Linh về.”

“Thôi, Hiếu ở nhà đi, không có chuyện gì đâu.”

“Không lằng nhằng, cấm cãi. Đứng yên ở đó đấy.” – Tôi lừ mắt nạt một tiếng, rồi nghênh ngang đi vào nhà.

Vào đến nhà thì thấy nhị vị huynh đang yên vị xem tivi, bé Thảo thì không thấy, tôi đoán chừng nó đang ở trên phòng. . . tự kỷ.

“Con chào ba mẹ, con mới về.”

“Về rồi à, học bài thi cử sao rồi mà đi suốt thế hả con?” – Mẹ Hòa quay lại nhìn tôi cười.

“Con học xong hết rồi mẹ, mấy hôm nay có bạn qua giảng hộ con chút bài nên con dẫn bạn đi chơi cảm ơn thôi.” – Tôi gãi gãi đầu.

“À con bé Linh đó hả, nó về rồi hả con?”

“Bạn ấy đang ở ngoài, giờ con đưa bạn ấy về. Sợ thân con gái, đi trễ có chuyện gì thì không hay cho lắm.” – Tôi cười hề hề.

“Ừm cũng được, đi nhanh rồi về sớm mà nghỉ ngơi đó.” – Mẹ Hòa khẽ gật đầu.

“Dạ, giờ con mang ly chè lên cho em rồi đi.” – Tôi nói nhanh rồi chạy huỳnh huỵch lên trên lầu. Đẩy ly chè cho bé Thảo xong, lại tốn thời gian lải nhải về vu đưa nàng về. Xong đâu đó tôi lại phi như bay xuống dưới.

“Chào bố mẹ con đi.”

“Hiếu, từ từ mẹ hỏi đã.”

“Dạ, sao vậy hả cơ?”

“Con đã gọi điện cho mẹ con chưa.”

“Dạ nay. . . bận học nên con quên mất.” – Tôi toát mồ hôi gãi đầu, có vụ gọi điện từ qua đến nay cũng quên béng đi mất.

“Ừm, tí về gọi cũng được.”

“Con bé đó đang đứng ngoài phải không?” – Lúc này ba cũng lên tiếng hỏi.

“Dạ Linh đang đứng ngoài.”

“Ta cũng biết một số chuyện trên lớp của con, ta không ngăn cản gì nhưng ta chỉ nói rằng. Con bé Linh nó đối xử với con như vậy, con nghĩ xem nên như nào mới phải. Làm con trai, nắm được thì buông được, đừng để đến lúc mất rồi thì lại hối hận.”

“Dạ, con biết rồi.”

“Ừm, từ từ mà suy nghĩ. Thôi con đi đi không người ta đứng chờ đấy.”

“Chào ba mẹ con đi.” – Tôi cúi người chào rồi phi như bay ra ngoài, đầu thì đang loạn như cào cào.

“Ba mẹ Hiếu có nói gì không?” – Lúc tôi dắt xe ra, thì thấy ngay khuôn mặt đang nở nụ cười của nàng.

“Không, mình con ngoan trò giỏi mà. Có gì để nói chứ.” – Tôi khoát tay.

“Ừa đúng rồi, ngoan nên giờ mới ở Sài gòn ha.” – Nàng nhìn tôi tủm tỉm.

“Mình có phải con ve đâu mà cứ câu trước câu sau đã móc họng người ta hoài vậy.” – Tôi trợn mắt lên nạt.

“Người gì mà thô lỗ, hơi tí là cáu.” – Nàng chun mũi nói.

“Thế người đẹp có về không, hay là thích đứng đây tán dóc.”

“Mình phải về thôi, người ta đuổi rồi mà còn ở lại thì kỳ lắm.” – Nàng cúi đầu thở dài.

“Tiểu ny tử, bớt nói một câu thì có sao không?” – Tôi búng trán nàng trêu chọc.

“Hì, đi thôi.”

“Hiếu dừng ở đây đi, mình tự về được rồi.” – Khi đến khúc đường hôm qua mà tôi thả nàng xuống, nàng khẽ dừng lại rồi nhẹ nhàng nói.

“Ừa, vậy mình về nhé.”

“Mai nhớ làm bài đàng hoàng nha, đừng có làm ẩu đó.”

“Linh cũng vậy nha.” – Tôi cười, rồi đưa. . .nắm đấm tới trước mặt nàng.

“Gì vậy?” – Nàng nhìn tôi ngạc nhiên.

“Cụng tay, coi như là lời chúc may mắn.”

Nàng bật cười, rồi cũng cụp tay lại rồi đưa lên chạm vào tay tôi.

“Cảm ơn Linh về 2 ngày nay nhé.”

“Mình đâu cần Hiếu cảm ơn đâu.”

“Mình biết, nhưng nếu như mình cứ im im, thì. . . đến ngay cả chính mình cũng thấy khó chịu. Dù rằng nói ra lời này cũng chẳng khá hơn được, nhưng mình vẫn phải nói.”

“Nhất thiết. . . phải sòng phẳng vậy à?” – Nàng cắn môi hỏi.

“Chưa gọi là sòng phẳng được, vì mình biết mình vẫn còn nợ Linh nhiều, hiện tại thì. . . mình chưa trả được. Nhưng. . . mình sẽ cố.”

“Hiếu cứng nhắc quá vậy, có cần thiết phải thế không?”

“Có lẽ. . . nên phải vậy. Thôi Linh về đi.” – Tôi khẽ thở dài.

“Ừa, vậy mình về, chào Hiếu.” – Nàng khẽ gật đầu rồi chậm chậm dắt xe về nhà. Tôi tần ngần đứng nhìn theo một lát rồi cũng quay người bước đi.

Tôi nói như vậy chỉ muốn nàng biết được rằng, tôi đang nợ nàng, và tôi sẽ cố gắng để cho mọi việc thật sòng phẳng. Rồi có thể ngày đó xảy ra, tôi và nàng ai sẽ đi đường nấy. Nhưng tôi không trực tiếp nói ra được, chỉ đành nói bóng nói gió như thế, nhưng tôi biết. . . có lẽ nàng cũng hiểu.

Chương 60

Sáng hôm sau lên trên lớp, đầu tôi vẫn lơ mơ về cuộc nói chuyện điện thoại với mẹ đêm qua.

“Sao mẹ không gọi cho con luôn mà nhắn mẹ Hòa làm gì vậy?”

“Mẹ sợ mày bận học, với lại cũng không quan trọng nên cũng không gấp.”

Tôi khẽ cau mày, nghe giọng điệu của mẹ tôi thì tôi thừa biết là khả năng tin tưởng câu này của mẹ tôi cực thấp – “Mà có chuyện hả cơ?”

“Thì mẹ hỏi xem mày dạo này thế nào mà lâu không gọi điện về chứ sao.”

“Con thì vẫn ổn, tuần sau thi học kỳ 1 thôi. Cũng được học sinh khá, mẹ đừng lo.”

“Sao không cố mà lấy giỏi hở con, mày làm được mà.”

“Mẹ thừa biết con mà, con đời nào chịu học mấy cái môn xã hội đâu mà đòi giỏi.” – Tôi cười khổ.

“Vậy chứ Toán – Lý – Hóa thì sao?”

“Toán với Hóa thì mẹ biết rồi, Lý thì gần đây có người kèm nên cũng tạm gọi là ổn. Điểm phẩy lý chắc cũng trên 7.5.”

“Ừm, mới vào 4 tháng mà thế là được rồi. Thôi đi ngủ đi, mai còn đi thi.”

“À mẹ, vậy Tết này con như nào. Ở Sài gòn hay về quê ạ?”

“Ừm. . . mẹ dặn mẹ Hòa đặt vé tàu rồi, đi tàu nhanh ra đây rồi bắt thêm chuyến tàu nữa là về đến nhà rồi.”

“Rồi vé vào thì sao?”

“Thì mẹ lo hết rồi, con đừng có lo về cái đó. Ngủ đi mai còn đi thi.” – Mẹ tôi nói câu cuối cùng xong ngắt máy cái cụp

Tôi càng nhíu mày chặt hơn, cảm thấy rõ ràng mẹ tôi đang giấu cái gì đó mà tôi chưa biết. Phi lên giường nằm nghĩ ngợi xem có gì mờ ám ở đây không, nhưng nghĩ mãi chẳng ra, mà tôi lại lăn ra ngủ lúc nào không biết.

Bước vào lớp, tôi thấy cái bàn đầu đang là cái xóm nhà lá ngồi đông nghẹt, tôi ngạc nhiên nhìn thằng Vũ.

“Tụi mày làm gì ở đây? Tụi mày thi phòng bên cạnh cơ mà.”

“Ai chẳng biết, vào đây góp chút ý kiến coi.” – Thằng Vũ nhìn tôi cau mày nói.

“Ý kiến gì?”

“À, là thế này. Tuần này mình thi xong nhưng tuần sau vẫn phải học.” – Thằng Mạnh gật gù nói.

“Thì sao?” – Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Thì tuần sau mình vẫn phải học, mà hết tuần sau là cuối tháng.” – Nó tiếp tục gục gặc đầu như ông lão.

Tôi hít sâu một hơi, trầm giọng – “Muốn nói gì thì phun hết ra nhanh lên, mệt não tao tao đạp cho bể gáo bây giờ.”

“Mày ngu quá, đang bàn xem cuối tuần sau tổ chức ăn uống ở đâu.” – Thằng Hưng đang hí hoáy ghi cái gì đó, liếc lên nhìn tôi nói.

“Cuối tuần sau là ngày gì?”

“Mày lật quyển lịch ra mà xem, cuối tuần sau là cuối năm đó thằng ông nội. Đây là tiệc tất niên, hiểu chưa.” – Thằng Tú cũng bực mình, gầm lên.

“Thì nói mẹ là tất niên đi, thằng nào cũng úp úp mở mở ai biết đâu mà lần.” – Tôi trợn mắt nói.

“Mới sáng ra nói chuyện với mày hại não quá.” – Thằng Mạnh lau mồ hôi.

“Cút ngay, mày cứ dây dưa nãy giờ, giờ lại còn đổ qua cho tao là sao.” – Tôi trừng mắt nhìn nói rồi quay sang thắc mắc với thằng Hưng – “Tất niên làm lịch âm, ai làm lịch dương bao giờ.”

“Kiếm lý do ăn nhậu thôi chứ có gì đâu. Giờ là tết Dương, đến tết Âm làm thêm kèo nữa. Mày thích thì tí tao viết cho mày thêm chục quyển lịch, ví dụ như lịch sao Hỏa, sao Thổ gì đó. . . Đến lúc đó tha hồ mà tất niên.” – Thằng Hưng khoát tay.

“Thế chúng mày nghĩ ra được chỗ nào rồi?”

“Đang nghĩ này, mày có biết chỗ nào không?” – Thằng Hưng nhìn tôi hỏi.

“À thì cũng có.” – Tôi gãi gãi cằm.

“Ở đâu?” – Cả đám đồng thanh hỏi.

“Ra nhà xác mà ăn, tổ bà chúng mày. Toàn dân Sài gòn mà đi hỏi tao chỗ ăn nhậu à.” – Tôi bực mình quát ầm lên.

“Mày nói cứ như đấm vào mồm ế.” – Thằng Hưng lắc đầu.

“Hay sang quán hôm sinh nhật em Huyền.” – Thằng Minh mái đề nghị.

“Thôi tất niên ai đi ăn thịt dê.” – Thằng Hưng nhún vai.

“Vậy thịt chó đi.” – Tôi liếm môi nói.

“Thêm tiết canh nữa.” – Thằng Tú thêm vào.

“Mua thêm ít đồ chay cho đủ vị.” – Thằng Mạnh cũng gật gù.

“Rồi cả đám ra giữa sở thú ngồi nhậu.” – Thằng Vũ chốt câu cuối cùng.

“Cút hết cho tao, bố mày điên rồi đấy.” – Thằng Hưng cũng bực mình đập bàn rầm rầm.

“Ê thằng Đức đến kìa, hỏi nó thử xem.” – Thằng Tú chỉ chỏ ra phía trước nói.

Cả đám chưa thằng nào kịp mở miệng, thì thằng Đức đã nhìn tôi hăm he.

“Tổ bà mày, hẹn tao cho đã rồi đi chơi với gái hả?”

“Ế. . .” – Tôi ngớ người, rồi mới nhớ tới vụ hôm qua cho nó leo cây – “Tại em kéo tao đi nên tao cũng đành chịu, mày thích thì chiều mang vở qua mà hỏi.”

“Tao hỏi xong rồi, đợi đến lượt mày lên tiếng thì mộ tao xanh cụ nó cỏ rồi.” – Nó trợn mắt.

“Thôi không tào lao nữa, thằng Đức có chỗ ăn uống nào không chỉ coi. Tuần sau làm bữa tất niên.” – Thằng Hưng gạt ngang câu chuyện giữa tôi và thằng Đức mà đế vào.

“Lậy hồn chúng mày, mới nhậu hôm nọ chưa chán à?” – Thằng Đức co rụt cổ.

“Bớt lảm nhảm đi, sắp vào lớp rồi. Có ý kiến gì nói coi.”

“Qua quận 7 đi.”

“Lại lẩu dê à?” – Thằng Vũ nheo mắt hỏi.

“Ờ quán này thấy cũng ghi là lẩu dê, nhưng bán nhiều thứ lắm.”

“Ở đường nào?”

“Nguyễn Văn Linh. Quán ghi biển là lẩu dê, nhưng mày muốn ăn gì cũng có.” – Thằng Đức khoát tay.

“Tạm thế đã, có gì từ từ tính. Vào lớp rồi kìa.”

“Thì Văn thôi có gì đâu, tao biết trước đề rồi.” – Thằng Vũ nhấc cái kính lên nói.

“Gì ghê vậy, nói nghe coi.” – Cả đám trố mắt ra nhìn nó.

“Đề lần này ra bài An Dương Vương. Đề cụ thể là: Em hãy tính số lông ngỗng mà Mị Châu rải trên đường, và tính chiều cao của cái giếng cũng như thời gian Mị Châu rơi từ miệng giếng xuống tới khi chạm mặt nước dưới giếng. Oahaha.” – Nó cười phá ra rồi chạy thẳng về phòng thi kế bên.

Cả đám tức đến xanh mặt nhưng cũng phải bò ra cười trước câu nói tào lao của nó. Tôi đang định đi vào lớp thì thấy em Thùy đang từ cầu thang đi lên.

“Ủa nay đến trễ vậy?” – Tôi ngạc nhiên.

“Nãy bị bể bánh xe, hên là có tiệm vá xe ngay đó nên đến kịp.” – Em khẽ quẹt mồ hôi trên trán rồi than thở.

“Thôi vào lớp ngồi nghỉ tí đi rồi còn vào thi, chuông mới kêu rồi đó.” – Tôi nhìn em đầy âu yếm.

“Ừa, Hiếu học bài hết chưa?”

“Nói chung là ổn, không đến nỗi bị điểm quá thấp.” – Tôi nhún vai.

“Để xem làm ăn thế nào, hừ. Mà sao cả ngày hôm qua không nhắn tin cho người ta thế?”

“Hôm qua ở nhà lo học, rồi tối lăn qua lăn lại ngủ quên mất.” – Tôi toát mồ hôi tìm cách nói xạo.

“Thiệt không đó?”

“Thật, với lại không thấy Thùy nhắn tin, mình nghĩ Thùy bận nên thôi.” – Tôi cười hì hì.

“Con trai mà không chủ động gì cả, đúng là đồ. . . đầu gỗ.” – Em khẽ lườm, nhưng mà nhìn không đáng sợ tẹo nào mà cực kỳ đáng yêu.

“Đầu gỗ mà vẫn có bạn gái đó, hê hê.” – Tôi cười hề hề.

“Lại bắt đầu ba hoa rồi, thôi vào lớp đi. Tí làm bài đàng hoàng đó.” – Em nói xong khẽ vỗ vai tôi một cái rồi chầm chậm bước về phía phòng thi kế bên.

Ngồi an phận vào bàn mà đã được cô giám thị ghi mã số lên đó, thằng Đức thì ngồi phía trên đang quay cái bút vèo vèo.

“Ê mày.” – Nó dựa lưng vào bàn tôi, hơi nghiêng đầu qua rồi gọi.

“Gì?”

“Chiều nay Linh ở bên mày hả?”

“Ờ, trưa nay cũng qua luôn, rồi chiều qua tiếp.” – Tôi nhàn nhạt nói.

“Gì qua hoài vậy?” – Thằng Đức chưng hửng.

“Qua kèm Anh văn chứ chi, mày biết rồi con hỏi. Tạo bị đày cho lên bờ xuống ruộng mấy hôm nay đấy.” – Tôi thở dài chán nản.

“Thế trưa mấy giờ Linh qua?”

“Chắc tầm 10h.”

“Rồi ăn cơm bên mày luôn?”

“Chứ không lẽ bắt nàng nhịn đói, mày hỏi ngu vậy?” – Tôi cau mày nói.

“Thế tí tao về cùng mày luôn, trưa cho tao ăn ké. Hề hề.”

“Cút, nhà tao không phải nhà từ thiện.” – Tôi lừ mắt nhìn nó.

“Thì tao mua đồ ăn về rồi nấu, có gì mà làm quá lên thế. Với lại tao qua hỏi bài luôn mà.”

“Ờ thế thì được.” – Tôi gật gù.

“Mà em Thùy có biết vụ này không?”

“Mày nghĩ tao dám kể à?” – Tôi cười khổ

“Mày cứ định như vậy mãi à?”

“Tao đang muốn kết thúc, nhưng vẫn hơi lằng nhằng nên cứ từ từ đã.” – Tôi thở dài chán nản.

“Kết thúc. . . kết thúc ai?”

“Mày biết thế được rồi, quay lên đi. Cô đang nhìn kìa.”

“Mày coi làm sao thì làm, cứ tiếc cái nọ giữ cái kia. Rồi có lúc mất hết cho coi.”

“Mày câm mồm lại cho tao được không. Tối ngày lải nhà lải nhải như đàn bà, mày nói không mệt nhưng bố mày nghe cũng bắt đầu mệt rồi đấy.” – Tôi trầm giọng

Thằng Đức cũng hết hứng nói chuyện mà quay đầu lên trên rồi xoay bút tiếp. Tôi thì lại thở dài nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi. Được một lúc thì chuông báo bắt đầu giờ làm bài vang lên. Cầm tờ đề liếc qua, ngay lập tức tôi lôi cả họ hàng nhà thằng Vũ ra mà chửi thầm. Vì đề cho đúng là bài An Dương Vương, nhưng không phải là đếm lông ngỗng rồi đo độ cao cái giếng như nó tào lao. Nguệch ngoạc vài câu cho câu tác giả tác phẩm với cái đoạn văn ngắn. Rồi sau đó tôi múa bút làm câu cuối cùng. Dù văn vẻ tôi lai láng, lần nào thi cử hay kiểm tra cũng phải xin thêm ít nhất một tờ giấy để làm bài, nhưng mà điểm thì vẫn không cải thiện chút nào. Trừ khi đề nó ra là phân tích mấy bài văn – thơ về lịch sử thì tôi còn gỡ gạc điểm thêm được xíu, vì ít nhất tôi đọc cả đống truyện nên cũng biết được cả đống điển tích. Thêm vào bài cho phong phú, điểm cũng đỡ hơn phần nào. Còn không thì cứ 6 với 7 mà tiến tới.

Khi kết thúc thời gian làm bài, thì tôi nhanh chóng nộp bài rồi dự định đi ra lấy xe phi về ngay nhà. Chứ không về trễ thì đời tôi lên tiên rồi. Nhưng vừa ra khỏi cửa lớp, bước được vài bước thì nghe thấy tiếng em Thùy.

“Hiếu, đợi đã.”

“Hì, làm bài được không.”

“Cũng được, mà Hiếu đi đâu sao vội vậy?” – Em khẽ cau mày hỏi.

“Về nhà ôn bài chứ sao.” – Tôi nhún vai.

“Ôn gì mà gấp vậy?”

“Thì. . . ôn Anh văn.” – Tôi liếm môi nói.

“Hiếu ôn Anh văn.” – Em nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

“Chứ sao nữa, kém môn đó thì phải học thôi.”

Em vẫn đang cau mày nhin tôi, rồi sau đó phán một câu làm tôi cứng cả người, mồ hôi túa ra ào ào – “Cái bạn hôm bữa mình gặp bên nhà Hiếu, qua dạy Hiếu Anh văn phải không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro