Những Chiều Mưa - Chương 65 + 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65

“Linh. . .” – Tôi ngạc nhiên cực độ nhìn sang nàng, không lẽ nàng. . . cũng hút thuốc.

“Hì, mình đùa thôi.” – Thấy tôi đang trợn mắt ra, nàng bật cười.

“Vậy mà làm mình hết hồn.” – Tôi cười khổ.

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, tay khẽ vuốt mái tóc. Một cơn gió cuốn theo chút mùi hương ôn nhu thổi tới, tôi liếc sang nàng. Thấy nàng đang khẽ lắc lư đầu, những sợi tóc tơ khẽ phất phơ trên trán, bị những cơn gió thổi qua lộ ra một đôi mắt u buồn, môi cười nhẹ nhàng như có như không. Mặc dù khung cảnh đó đối với tôi có dụ hoặc rất lớn, nhưng tôi cũng phải đành nhìn qua chỗ khác mà không dám dừng ánh mắt quá lâu trên người nàng.

“Thôi đi xuống đi.” – Tôi cong tay búng điếu thuốc bay sang mái nhà hàng xóm rồi với chai nước đưa lên miệng uống.

“Ừa.” – Nàng gật đầu, nhìn qua tôi rồi khẽ đưa tay lên chọc vào hông.

“Phụt.” – Tôi phun ra một ngụm nước, hắt ướt cả khoảng sân thượng nhỏ trước mặt, đồng thời cúi người xuống ho như quạ kêu.

“Hihi.” – Nàng che miệng cười.

“Đùa gì ác vậy?” – Tôi cau có nhìn sang nàng.

“Ai kêu xả rác bừa bãi, hì hì.” – Nàng cười khúc khích

Tôi buồn bực đứng dậy thu dọn mớ đồ lỉnh kỉnh, đi ngang qua bao cát thì co giò đạp một đạp rồi lếch thếch xuống dưới nhà.

“Thôi mình về đây.” – Tiếng nàng đi đằng sau tôi khẽ vang lên.

“Ủa về sớm vậy?”

“Sớm gì nữa, sắp 9 rưỡi rồi kìa.”

“Ế lẹ vậy, đợi tí mình đưa Linh về.”

“Thôi không cần đâu, mình tự về được rồi. Hiếu lo ăn uống rồi tắm rửa đi, còn học bài nữa. Chiều giờ về đã làm được gì đâu.” – Nàng nhăn mặt nói.

“Tí về ăn cũng được, cùng lắm thì học trễ tí thôi.”

“Không được, ở nhà là ở nhà.” – Nàng đanh mặt nạt.

Tôi co rụt người, hiếm khi nào thấy nàng có thái độ như vậy – “Thì thôi, làm gì mà dữ vậy?”

“Mới vậy có gì đâu, lúc chiều còn có người quát mình kia.”

“Xin lỗi rồi mà.”

“Thì cũng có ai nói gì đâu. Để mình xuống chào hai bác rồi về luôn.”

“Ừm, mình xuống mở cổng cho.”

Đi ra ngoài trước mở cổng đợi nàng, liếc vào trong nhà thấy nàng đang nói chuyện gì đó với mẹ Hòa. Tôi nhàm chán ngắt một cái mầm trúc gần đó cho vào miệng ngậm, vắt tay qua sau gáy thẫn thờ nhìn lên bầu trời.

“Mình về nhé.”

Tôi sực tỉnh, nhìn sang nàng rồi gật đầu – “Bye.”

“Sáng mai thi xong nhớ về luôn nha, Anh văn Hiếu cũng khá ổn, ôn thêm xíu nữa là tốt rồi đó.”

“Ừm, trời tối rồi nên đi về cẩn thận đó.”

“Ừa, mình về đây.” – Nàng dắt xe đi qua trước mặt tôi, trước khi đi nàng nói một câu xong cũng không quay lại nhìn tôi mà nhẹ nhàng lên xe rồi từ từ đạp xe chầm chậm về - “Mỗi cái tên mà mỗi người mang theo đều gắn theo đó một duyên phận. Người còn, duyên phận liền còn. Hiếu cũng không cần chấp nhặt quá chuyện đó làm gì.”

Tôi thẫn thờ nhìn nàng đang chầm chậm rời xa, mái tóc khẽ bay đằng sau. Từng con gió lạnh thổi tới khiến tôi cảm giác được bóng lưng của nàng cô độc, đơn bạc tới thê lương, đau lòng. Tôi cứ mãi dõi theo cho đến khi bóng hình nàng dần lẩn khuất sau khúc cua, bất giác thở dài một hơi rồi tôi cũng đóng cổng rồi đi vào nhà.

Hai ngày sau thì cũng không có chuyện gì xảy ra. Thi cử ngon lành cành đào, Lý thì tôi nhắm cũng trên 7.5. Thi xong thì nán lại trò chuyện với em Thùy tầm 10 phút thì tôi cáo từ đi về. Sau chuyện nhập nhằng hôm vừa rồi thì tôi và em ấy càng trở nên quấn quýt, Linh cũng chỉ kèm thêm cho tôi buổi chiều,còn tối thì nàng đi về để cho tôi có thời gian mà ôn lại bài môn hôm sau thi. Nên cứ tối đến thì tôi ngồi gác chân lên bàn học, quyển đề cương thì tôi để trên mặt bàn, trên bụng là sheet nhạc bài tương tư khúc mà nàng đưa, một tay cầm sáo, còn tay thì bấm điện thoại nhắn tin với Thùy. Cuộc sống vui vẻ vô cùng.

“Nếu chiều Hiếu không làm quá ẩu thì cũng được trên 7 đấy.” – Sau khi dò một lượt tờ bài làm của tôi, nàng đặt cây bút xuống rồi nhẹ nhàng nói.

“Vậy là ngon rồi.” – Tôi gật gù.

“Đấy là mình đoán thế thôi, cũng đừng có chủ quan quá đấy.”

“Ừm, à đúng rồi. Chủ nhật mấy giờ thì mình qua đón Linh?”

“Tầm 6h Hiếu qua được rồi, lên sớm chứ không đến tối là đông lắm.”

“Ừm.”

Thứ 7 là đi với em Thùy, chủ nhật là đi với nàng. Thầm thở dài một hơi, tôi nghĩ thầm – “Có lẽ. . . cũng sắp đến lúc rồi. . .”

. . . . . . . . . . . . .

“Anh văn làm sao rồi, có được không?” – Vừa thi xong, tôi đi khỏi phòng thì đã nghe thấy tiếng Thùy vang lên.

“Nè, coi đi.” – Tôi chìa cái tờ đề ra cho em xem.

“Ừa, xuống dưới sân đi mình coi.” – Em liếc qua rồi gật đầu, môi hơi khẽ cười. Có lẽ nàng nhìn qua thấy số câu đúng của tôi có vẻ khả quan.

Xuống dưới sân, để cái cặp bên cạnh chỗ em đang ngồi rồi tôi chạy đi mua ly nước. Lúc sau quay lại thì thấy em đang cầm cái bút dò, môi chúm chím nhìn cực kỳ vui mắt. Cũng không làm ảnh hưởng đến em, tôi nhấc cái cặp sang một bên rồi ngồi xuống, đảo mắt khắp sân trường một lượt.

Lúc này cũng thì sân trường đầy ắp học sinh đang lũ lượt đổ xuống. Từng tốp thì tụ lại hỏi han bài nhau, đâu đó vang lên những tiếng hú hét ăn mừng vì làm đúng, ngược lại cũng có những câu thở dài chán nản vang lên. Những tiếng cười vang, tiếng cãi nhau, tiếng bộp bộp của mấy ông mãnh cầm quả bóng rổ nện uỳnh uỳnh xuống mặt sân. Tôi thu tất cả những khung cảnh đó vào tầm mắt của mạnh, nhoài người ra vặt lấy một cọng cỏ ở bồn cây cảnh kế bên, lau qua đi rồi. . . cho vào miệng ngậm. Tôi ngẩng lên trời nhìn từng đám mây đang hờ hững trôi, thả tâm hồn đi theo những cơn gió nhẹ đang vi vu thổi.

“Ngậm cái gì kia?” – Tiếng Thùy nhẹ nhàng hỏi kế bên.

“Cỏ.” – Tôi nói rồi chỉ tay về bồn cây cảnh.

“Dơ quá, ai lại ngậm cái đó.” – Em khẽ nhăn mặt.

Tôi nhún vai – “Kết quả sao rồi?”

“Bài làm của Hiếu có đánh đúng như trong này không?”

“Có chứ sao không? Hỏi gì kỳ cục vậy?”

Em khẽ cau mày nhìn tôi một lượt, làm cho tôi thấy nổi cả da gà – “Gì thế?”

“Nếu mình không nhầm thì Hiếu được 7.8” – Em thở dài rồi trả tờ đề lại cho tôi.

“Gì ghê vậy?” – Tôi ngạc nhiên.

“Hiếu làm cơ mà, sao giờ còn ngạc nhiên.” – Em cũng kinh ngạc nhìn tôi.

“Ừ thì làm thôi, có vài câu đánh lụi đó.”

“Tự học mà điểm cao vậy à?” – Em nhìn tôi chăm chú dò hỏi.

“Tự học thì sao? Không lẽ cứ tự học là điểm phải thấp à?”

“Nếu vậy sao trước Hiếu học Anh văn kém vậy?” – Em vẫn chưa buông tha.

“Thì trước có học đâu mà chả thấp.” – Tôi khoát tay, ngay sau đó mở miệng chặn họng em lại ngay – “Lại bắt đầu có ý gì phải không?”

“Không, hì. Mình hỏi thôi.” – Em lắc đầu cười tình.

“Còn mai nữa là khỏe rồi.” – Tôi cảm khái.

“Ừa, quay qua quay lại là Tết lại sắp tới rồi.” – Em cũng gật đầu, khuôn mặt lại hơi rầu rầu.

“Sao vậy?”

“Không có gì, vậy Tết này Hiếu có về quê không?”

“Lại là chuyện này.” – Dù tâm trạng mấy hôm nay cũng khá vui vẻ, nhưng giờ nghĩ lại vài hôm nữa lại phải lên Ban Mê, tôi lại bực bội – “Bữa nào rảnh mình kể cho.”

“Ủa, có gì nữa hả?”

“Vài chuyện tào lao thôi.” – Tôi uống ngụm nước rồi nhai đá rạo rạo.

“Ừa, thứ 7 này vẫn thế chứ.”

“Qua đón người đẹp chứ gì?” – Tôi nhìn em trêu chọc.

“Tầm 6h ghé nhé, trễ hơn là người đẹp ở nhà ngủ đấy.” – Em cũng tủm tỉm cười.

“6h.” – Tôi buột miệng nói.

“Sao vậy?”

“Không, hỏi lại cho chắc thôi.”

“Ừa 6h, đi sớm không lên đó đông lắm.”

“Bữa đó đâu phải Giáng sinh đâu, làm sao mà đông?”

“Thì cũng là ngày nghỉ, sát kề ngày Giáng sinh nữa nên người ta đi sớm cũng được vậy.”

“Trời thì lạnh, không ở nhà mà ngủ đi còn mò ra đường mà chơi với chả bời.” – Tôi lẩm bẩm.

“Vậy Hiếu ở nhà ngủ đi.” – Ai dè đâu em nghe thấy được.

“Đấy là nói. . . người ta, mình thì còn có nhiệm vụ hộ tống người đẹp mà.” – Tôi cười hề hề.

“Chỉ có ba hoa là giỏi.”

“Vậy mà có người vẫn thích đó.”

“Thèm vào, hứ. Mà nay không về sớm nữa à?”

“Không, xong Anh văn rồi về sớm làm gì nữa.”

“Ừa, mà Giáng sinh thích quà gì đây?” – Em nhìn tôi, môi khẽ nở nụ cười dịu dàng.

“Tặng quà ai lại đi hỏi thẳng thế chứ.”

“Thì tính Hiếu khó đoán lắm, nên tốt nhất mình hỏi cho nhanh.”

Tôi liếc nhìn qua em, nhẹ nhàng nói – “Không cần gì cả, chỉ cần nhìn thấy Thùy vui là được rồi.”

“ . . .”

Kết thúc ngày thi cuối cùng, đứng nói chuyện với em Thùy chán chê thì tôi với thằng Đức lại lang thang các cửa hàng bán đồ lưu niệm để mua quà tặng em Thùy.

“Mày tính mua gì?” – Tôi quay sang hỏi nó.

“Coi đã, xem có gì hay thì mua, còn mày?”

“Chắc mua tặng em Thùy cái chuông gió, tao đang không biết tặng Linh cái gì?”

“Tặng nhiều vậy?” – Thằng Đức chưng hửng.

“Thì cô nàng kèm tao cả tuần nay rồi, không lẽ cứ im im. Ít ra cũng phải có cái gì đó gọi là cảm ơn chứ.” – Tôi quắc mắc nói.

Đi lòng vòng chán chê, tôi chọn được một cái chuông gió màu xanh nhạt nhìn có cảm giác thoải mái, dễ chịu. Đi lang thang vào khu vực bán thú bông thì thấy con ếch xanh Keroppi đang nhe răng cười, ngay lập tức tôi nghĩ đến bé Thảo. Từ lúc vào Sài gòn hình như chưa mua gì cho nó, thôi mua con này tặng nó vậy. Nhưng nghĩ nát cả đầu tôi cũng không biết mua gì để tặng nàng, chuông gió thì không được, gấu bông thì không thấy con nào thích hợp. Đi lòng vòng chán chê mà cũng không có ý tưởng nào ra hồn, liếc ngang liếc dọc tôi chợt nhìn thấy một chiếc xe kéo mô hình, bên trên là những bông hoa bằng nhựa. Thầm tặc lưỡi thôi thì mua cái này vậy, có gì về gỡ hết hoa nhựa ra cắm hoa thật vào nhìn cũng có vẻ hoành tráng. Gật gù với ý tưởng đó, tôi khoái trá ôm đống đồ ra tính tiền trước con mắt ngạc nhiên của thằng Đức.

Chương 66

Chiều thứ 7, sau khi sửa soạn đầy đủ, đứng trước gương tự sướng một phen rồi tôi mới tặc lưỡi ôm hộp quà đi xuống. Vừa xuống dưới nhà thì thấy bé Thảo đang đứng múa may trong nhà.

“Em làm gì thế?” – Tôi trố mắt ngạc nhiên.

“Hì, anh đi chơi à?”

“Ừm, em cũng định à?”

“Dạ, đi cùng mấy đứa trong lớp.”

“Ừa, mà có gì vui hay sao mà em ra giữa nhà nhảy như lên đồng thế này?”

“Anh, xem em đẹp không?” – Nó nhảy bổ đến chỗ tôi rồi hỏi.

Tôi đánh giá một hồi. Hôm nay bé Thảo mặc váy trắng, áo phông trắng luôn. Đôi mày được kẻ vừa phải, kết hợp với đôi mắt to tròn nhìn rất có hồn. Tóc hai bên cũng được tết lại giống như hai sợi dây, khẽ vắt đằng sau rồi buộc lại, ở giữa là mái tóc được thả tự do. Tôi khẽ cau mày.

“Đẹp thì có đẹp, nhưng. . .” – Tôi ngập ngừng nói.

“Nhưng sao?” – Nó vừa thấy tôi khen đẹp là cười ngoác miệng rồi.

Toi lom lom nhìn sâu vào đôi mắt đó, khẽ thở dài quay người đi bỏ lại một câu – “Em là em, Linh là Linh. Cứ như vậy em mãi cũng chỉ là cái bóng của người ta mà thôi.”

Mất 20 phút để tôi đạp xe đến nhà em Thùy, đứng ở ngoài rồi tôi gọi điện báo cho em là tôi đã đến. Nhưng em ấy lại tắt máy, tôi đang suy nghĩ xem có nên gọi tiếp hay không thì cổng mở ra. Tôi lập tức đần mặt mà nhìn. Một cô gái mang những nét đẹp dịu dàng nhưng vẫn xen lần trong đó là sự kiêu kỳ, lạnh lùng. Với chiếc váy đỏ kết hợp với áo trắng tay dài, đôi mi được vuốt cong lên, môi khẽ cười, mái tóc hơi xoăn khá cầu kỳ được buông thả tự do, phần mái tóc có vài sợi hơi chướm qua mắt được em ấy nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt nhẹ. Tôi thầm cảm khái – “Đúng là yêu tinh. . .”

“Mở cửa lẹ vậy?” – Cố kìm nén dụ hoặc của yêu tinh trước mặt, tôi mở lời trước.

“Thì mình đang đợi mà.” – Em ấy khẽ cười.

“Ừa, tặng Thùy này.” – Tôi đưa hộp quà ra trước mặt em ấy.

“Cảm ơn, đợi mình vào cất đồ xong rồi đi ha.” - Em cầm lấy món quà tươi cười rạng rỡ.

“Ừa.”

Nói xong em ấy khẽ chạy vào trong nhà, tôi liếc nhìn xung quanh thì không thấy chiếc oto nào đậu ở sân. Thầm thở dài, chắc ba mẹ em ấy lại đi công tác rồi. Nhìn lại cái tòa nhà đồ sộ, nghĩ tới cuộc sống lạnh nhạt trong căn nhà, bất giác tôi lại cảm thấy buồn thay cho Thùy.

“Đi thôi.” – Em đi ra nhìn tôi gật đầu.

“Ừa, mời tiểu thư lên xe.”

Đợi cho em ấy yên ổn thì tôi mới guồng chân đạp xe chầm chậm đi, vừa đi tôi vừa khoái trá – “Cô gái ngồi một bên khẽ níu lấy hông chàng trai, đạp xe dạo trong ánh chiều tà, cũng lãng mạn đấy chứ.”

“Giờ lên quận 1 luôn hả?” – Tôi hơi nghiêng đầu qua hỏi em.

“Ừa, giờ lên đó cũng tầm 7h kém. Gửi xe rồi đi dạo lên là vừa rồi.”

“Gửi bên công viên 23/9 hay đâu?”

“Bên công viên 23/9 đó, còn nếu không thì phải qua bãi xe bên Nguyễn Thái Học. Nay chắc đông lắm nên chịu thôi.”

“Ủa ba mẹ Thùy đi công tác kia mà, sao mai Thùy còn đi tiệc tùng gì nữa?” – Tôi chợt nhớ ra mai em phải đi tiệc tùng gì đó với ba mẹ, mà nãy tôi qua thì sân trống hoác không có xe cộ gì hết.

“Sáng mai ba về đến nhà, mẹ thì không biết như nào.” – Em rầu rầu nói.

Tôi lại chán nản – “Đi làm ăn gì mà đến con cái ở nhà cũng không biết khi nào về thì đúng bó tay rồi.”

“Mai Hiếu có đi đâu không?”

“Có thể là không, chắc là ra ngoài chơi game rồi về thôi.” – Tôi cắn răng nói xạo.

“Ừa. . .”

Vừa đi vừa tếu táo đủ chuyện với em, lên đến bãi gửi xe bên công viên 23/9. Nhìn vào thấy xe đông nghẹt là tôi thấy đau đầu rồi, may phước vẫn còn chỗ nên tôi mừng hết lớn. Để xe vào một chỗ, sau đó nắm lấy tay em lững thững đi dạo.

Đây là lần đầu tiên mà tôi đi chơi Giáng sinh. Ở ngoài kia thì ngày này cũng chẳng khác ngày thường là mấy, lạnh run người ra nên nằm nhà mà ngủ cho vuông chứ ai điên đâu mà ra đường. Quê tôi cũng không có nhà thờ hay ai theo Đạo nên cũng chẳng ai quan tâm cái này. Mà công nhận một điều là giờ chưa tới 7h, nhưng đường phố đã đông nghẹt. Vật vã một hồi tôi mới lách người qua được cái vòng xoay trước cửa chợ Bến Thành. Mới đi được có tí mà đã đủ nóng nực rồi.

“Người quái đâu ra mà đông vậy?” – Tôi bực mình làu bàu.

“Đó là mình đi sớm đấy, tầm nửa tiếng nữa lên thì còn đông nữa. Mà trễ hơn thì. . . hì hì kiếm quán nào ngồi nhìn thôi chứ không chen nổi.”

Nghĩ tới mai mình lại phải một lần lết lên đây rồi chen chúc, đầu tôi đã lớn như cái đấu.

“Kìa, thấy đèn người ta làm chưa?” – Em khẽ giật tay tôi rồi chỉ về một phía.

Tôi nhìn theo hướng tay của em, thì thấy đó là đường Lê Lợi. Nhưng khác với mọi hôm là xe cộ nườm nượp thì hôm nay. . . người đi bộ nườm nượp. Trước đó là có mấy cái hàng rào chắn không cho xe đi vào, rồi thêm mấy ông đô thị cầm cây đứng đó mặt lạnh như sát thủ. Đường có tổng cộng bốn làn, hai làn dành cho xe máy, hai làn dành cho oto. Bình thường đi ở đây thì tôi cũng chỉ gật gù vì đường này có hàng cây xanh rất mát mẻ, nhưng hôm nay thì tôi phải trợn mắt. Vì đèn được giăng ngang phía bên trên, được làm thành hình hoa mai, rồi phía trên làn dành cho xe máy là những cánh én được màu đỏ cũng làm hoàn toàn bằng đèn. Cả con đường được bao phủ bằng một màu sáng rực . . .

“Đẹp quá nhỉ.” – Tôi tán thưởng.

“Ừa, mỗi năm họ làm một kiểu, rồi mỗi đường một kiểu luôn, hì.”

“Ủa mà sao lại có én ở kia nữa, đã tới xuân đâu?”

“Họ làm để mở trong dịp Tết luôn mà, chứ ai rỗi đâu mà gỡ xuống rồi gắn lên lại.”

“Ừm, mà ngoài Lê Lợi thì còn đường gì có nữa.”

“Bên Nguyễn Huệ khúc trên kia kìa, rồi Đồng Khởi, Lê Duẩn, khu vực Nhà thờ Đức Bà cũng đẹp lắm.”

“Ăn chơi quá nhỉ.” – Tôi thầm cảm khái.

“Đi thôi, đứng đây mãi à.” – Em khẽ vỗ tay tôi rồi kéo tôi đi.

Không chỉ giăng đèn khắp đường, mà các khách sạn, cửa hàng, quán xá hai bên đường cũng được trang trí cực kỳ hoành tráng. Chỗ thì làm mô hình cây thông cao chót vót, đèn led bạc mập mờ rất tao nhã. Chỗ thì cả cây thông rồi thêm mô hình người tuyết, rồi những nhánh cây với tuyết giả phủ lên khiến cho có cảm giác như đây đang là không khí của bên Châu Âu. Phía trên thương xã Tax còn làm nguyên một mô hình bao gồm các cành cây, người tuyết, cây thông, ông già noel với chiếc xe tuần lộc. Tôi thấy người ta đứng bu lại chụp hình liên tục. Đường Nguyễn Huệ cũng cảnh tượng y chang với đèn giăng từ bên này qua bên kia đường, mật độ người thì cũng không khá hơn bên Lê Lợi là bao nhiêu. Vừa đi tôi vừa liếc ngang liếc dọc, chen chúc trong dòng người này cũng có cảm giác hơi nóng bức.

“Hì, nóng lắm hở?” – Em nhẹ nhàng đưa tay lên lau những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán tôi.

“Biết chen chúc đông như vậy mặc xừ nó áo phông đi cho mát mẻ.” – Tôi bực bội.

“Cái gì cũng thấy than ngắn thở dài được, ra ngồi trước cửa Tòa thị chính nghỉ xíu ha.”

“Ừa, cũng được.” – Tôi gật gù.

Kiếm một cái ghế đá còn trống ngồi xuống, chạy đi mua hai chai nước. Tôi ngửa cổ lên làm một hơi gần cạn chai nước mới thấy thoải mái hơn chút xíu.

“Năm nào Thùy cũng lên đây à?”

“Ừm, nhưng mình thường Tết mới lên, chủ yếu là đi xem đường hoa Nguyễn Huệ thôi.”

“Tết chắc còn đông nữa, vậy mà cũng ráng mà lên.”

“Không, Tết Sài gòn thì vắng lắm, vì những người ở tỉnh người ta về hết rồi.”

“Ừm.” – Tôi gật gù.

“Mà nè. . .”

“Hả?”

“Nãy tặng gì cho người ta thế?”

“À có gì đâu, chuông gió thôi.” – Tôi nhún vai, đằng nào lúc về em cũng mở quà ra, nói trước cũng không sao.

“Hì. . .” – Em nhìn tôi khẽ cười ngọt ngào.

“Hở?” – Tôi đần mặt ra.

“Biết câu chuyện của chuông gió không?”

“Không. Kể nghe đi.”

“Có một đôi thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên nhau. Nhưng bất chợt giặc tiến đến đánh chiếm nước của họ, vì thế chàng trai phải đi lính để bảo vệ đất nước. Trước khi chàng trai đi thì cô gái đưa cho chàng trai một chiếc chuông gió, còn cái còn lại thì cô ấy giữ, với mục đích khi nào họ còn giữ cái chuông gió đó thì tình yêu của họ vẫn trọn vẹn. . .”

“Ừm, tiếp đi.” – Tôi gật gù.

“Rồi chàng trai ra chiến trường, cô gái cứ ở nhà nhìn chiếc chuông gió đợi chàng trai trở về. Đến khi đuổi được giặc đi, cô gái cầm chuông gió đến đón nhưng chàng trai không trở về. Nhưng cô ấy vẫn đợi, hàng ngày vẫn lặng yên nhìn chuông gió, tiếng chuông cứ kêu mang theo niềm hi vọng của cô gái. . .”

“Rồi ông nội kia có về không?” – Tôi liếm môi hỏi

“Nói cái gì đấy?” – Em bật cười rồi khẽ đánh vào vai tôi – “Qua nhiều năm sau thì chàng trai đó cũng mang theo chuông gió trở về. Rồi từ đó, cái chuông gió như một chứng nhân cho tình yêu của họ. . .” – Em nói xong nhìn tôi rồi khẽ bặm môi.

“Hở?” – Tôi ngẩn người ra, ai mà biết cái thứ kêu leng keng tối ngày này lại có một câu chuyện truyền kỳ như vậy, tôi liếc sang nàng cười cười – “Thế cái chuông gió kia. . . coi như cũng là chứng nhân đi ha.”

Em nhìn tôi rồi khẽ gật đầu, tôi cùng nhẹ nhàng để đầu của em tựa lên vai mình. Ngồi lặng yên nhìn dòng người đang tấp nập đi lại trước mắt, gió khẽ thổi lay những tàn cây đung đưa.

“Cảm ơn nhé.” – Em khẽ nói.

“Vì chuyện gì?”

“Không có gì, đơn giản vì cảm thấy vui với thực sự thoải mái thôi khi ngồi cạnh Hiếu, đặc biệt là lúc này.”

“Có vậy thôi à?”

“Ừa. . .”

“Khờ quá. . .”

“. . .”

“. . .”

Em nhẹ nhàng ngồi thẳng dậy, nhìn tôi đầy trìu mến. Môi hơi khẽ mỉm cười làm tôi mê mẩn. Em khẽ chắp hai ngón tay lại, nhẹ nhàng đặt lên môi mình sau đó đưa qua chạm nhẹ lên môi tôi. Gò má lại nổi lên từng tầng phấn hồng mê say. . .

“Giánh sinh an lành. . .”

Tôi ngây ngẩn cả người, trong đầu lúc này chỉ có 3 từ - “The First Kiss. . .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro