Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu : biệt thự Kang Gia

Kang gia có tổng cộng sáu người, ngoại trừ hai vợ chồng thì còn bốn người con gái là——Kim Hyo Yeon, Hwang Mi Young, Jung Soo Yeon và Seo Joo Hyun.

Đứng đầu Kang gia là Kang Soo Won – chủ tịch tập đoàn đa quốc gia Kang thị, một người nghiêm nghị nhưng bên cạnh đó vẫn giữ lại nét phúc hậu trên khuôn mặt, trên thương trường là người quyết đoán, về nhà là người đàn ông chăm lo cho gia đình, là chồng tốt cha hiền.

Phu nhân Kang là Jin Ji Hee – một quý phu nhân xinh đẹp mặc dù đã bước vào tuổi trung niên, là người phụ nữ quán xuyến tất cả việc trong nhà, phòng khách tới nhà bếp, rất mực thương chồng thương con.

Vợ chồng ông Kang cưới nhau 9 năm nhưng vẫn chưa có con, họ đành tới viện cô nhi nhận con nuôi để đến tuổi về già có người hủ hỉ. Khi đến nơi, nhìn 4 bé gái dễ thương và lễ phép, nên không như ý định ban đầu là nhận một thì họ lại muốn cả 4 cô bé làm con của mình. Tuy là con nuôi nhưng họ vẫn yếu thương chăm sóc như con ruột của mình và vợ chồng ông vẫn cho 4 bé gái vẫn giữ lại họ và tên ban đầu của mình để về sau có thể tìm lại người nhà của mình.

Cô con gái lớn là Kim HyoYeon, cá tính tính có chút gấp gáp nóng nảy, là người thoải mái, không tính toán những chuyện vặt vãnh, thích tự do tự tại, cuộc sống của cô không hạn chế không bó buộc, yêu hận rõ ràng, là một cô gái có cá tính. Hiện tại cô là một chuyên gia thiết kế thời trang lại không thích xuất đầu lộ diên nên toàn bộ trang phục do mình thiết kế đều lấy danh nghĩa của những người bạn tốt để tuyên truyền.

Cô con gái thứ hai là Hwang Mi Young ( Tiffany Hwang), là người duy nhất trong nhà không thể đoán được tính cách. Toàn thân luôn phàng phất hơi thở lười biếng vô hại, trong mắt luôn mang theo ý cười khiến người khác nhìn vào liền say mê. Là một cô gái vô cùng quyết rũ.

Sở thích của cô chính là trêu chọc người khác, đối với những người cô ghét hoặc không thích, cô sẽ trưng ra vẻ mặt vô hại, cốt yếu cũng chỉ muốn lừa họ. Cô từ nhỏ đã thông minh, lại biết quản lý tài sản, tuổi còn trẻ đã là một cô gái có tiền lại xinh đẹp, mong muốn cả đời chính là sống nhàng nhã, nhẹ nhàng, có thể làm điều mình thích.

Cô con gái thứ ba là Jung Soo Yeon ( Jessica Jung), cô là người khiến cả nhà đau đầu nhất. Cô vốn là người cởi mở thoải mái, không hiểu thế nào mà từ khi tốt nghiệp đại học tính cách cô lại thay đổi hoàn toàn, trở thành một người lạnh lùng khó có thể thân thiết.

Cô con gái út là Seo Joo Hyun ( SeoHyun), là người im lặng ít nói, tính cách có chút nhát gan, hiện là một họa sĩ vẽ tranh minh họa có chút danh tiếng, cô không giỏi việc tạo lập quan hệ giữa người với người nên ở cùng Tiffany, ngoài người nhà, cô hầu như không có bạn bè, mỗi ngày chỉ biết ôm máy tính dồn sức làm việc.

Để tiện cho công việc nên cả bốn người đều lần lượt dọn ra ngoài ở, khó có cơ hội tề tụ đông đủ. Nhưng ngày hôm nay,các thành viên trong gia đình lại đến đông đủ, tập trung hết trong nhà.

Người đứng đầu Kang gia—Kang Soo Won, chủ tịch tập đoàn Kang thị, cùng phu nhân là Jim Ji Hee. Giờ phút này, hai người đang ngồi bên trong đại sảnh, không ngừng quan sát bốn cô con gái ngồi phía đối diện.

“Hyo Yeon, con đã 24 tuổi rồi.” ông Kang tâm trạng vui vẻ nhìn chằm chằm cô con gái lớn.

“Dạ đúng!” Hyo ngẩn đầu nhìn cha mình, không hiểu vì sao ông lại hỏi một câu như vậy.

“Đúng vậy! Đúng là nên kết hôn” Ông Kang tươi cười nói thêm

“Hả !??” Hyo sững sờ ngước nhìn appa và omma mình.

Ông Kang nhìn vẻ mặt không thể tin của con gái, nói: “Mấy ngày trước, Appa gặp lại người bạn cũ ở thời đại học, phát hiện con cùng con bọn họ cũng đã đến tuổi lập gia đình, cũng nên xử lý chuyện hôn nhân của các con một lần cho xong.”

Hyo đứng lên, hai tay chống nạnh, đôi lông mày nhíu lại sắp thành một đường thẳng, chất vấn appa mình: “Xử lý một lần chuyện kết hôn của chúng con ? Con từ lúc nào lại cùng con bọn họ có hôn ước rồi ? Sao mà chính con cũng không biết thế ?”

“Sao? Appa vẫn chưa nói với các con sao ?” ông Kang hoài nghi nhìn về phía vợ mình, bà Kang lắc đầu một cái, tỏ ý không có.

Ông Kang thấy vậy dùng sức vỗ trán mình, nói: “À, là Appa quên, thiệt là, chuyện quan trọng thế này sao ta lại quên nói cho các con thế này?”

Hyo nhìn apma mình:“Rốt cuộc là có chuyện gì?”. Sau đó lại quay sang nhìn các cô em gái một cái, cả ba cô em đều đồng thời lắc đầu.

“Các con quên rồi sao? Khi còn bé, bạn bè của appa từng mang con gái bọn họ đến đây chơi, khi đó cũng đã quyết định hôn sự của các con.” Nói xong ông Kang gượng cười, ông đương nhiên biết bọn trẻ lúc ấy còn quá nhỏ, làm sao có thể nhớ được.

“Chúng con?” Tiffany  nhíu mày, cô nghe ra trong lời nói của appa mình lộ ra sơ hở.

Bà Kang nói: “Đúng vậy! Để xem, các con cũng đã đến tuổi kết hôn, không bằng cùng nhau giải quyết một lần cho xong.”

Hyo không vui lớn tiếng nói:“Chuyện như vây sao apma không nói sớm ?” Sau đó lại nói: “ Con thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.”

“Đúng đấy! Tại sao phải kết hôn ? Sống như vậy không phải rất tốt sao ?” Không có gì vướng bận.” Tiffany lạnh giọng thốt ra câu này, nói cách khác cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn.

Seohyun bĩu môi, cúi đầu nói:” Con….Con cũng vậy..” Sau đó lại lắc đầu để biểu đạt suy nghĩ của mình

Chỉ còn mỗi Jessica lạnh nhạt ngồi một bên, ngay cả nói cũng chẳng muốn nói. Chẳng qua từ trên vẻ mặt lạnh nhạt ấy cho thấy, cô đối vời chuyện kết hôn này, cũng không còn nhớ.

Bà Kang không đồng ý với lời nói của các con:“Phụ nữ là phải lấy chồng sinh con, các con thế nào mà lại không muốn kết hôn ?” Bà nhíu mi nhìn chằm chằm họ. Nhớ lại ngày đó, khi bà 19 tuồi đã sinh HyoYeon rồi.

Ông Kang vẻ mặt nghiêm túc nói:“ Chuyện này đã sớm được quyết định, các con không muốn cũng không được.”

Người trước sau chưa từng mở miệng, Sica rốt cuộc cũng lên tiếng:“Muốn con kết hôn, đây là chuyện không thể nào.”

Dù cho cô năm nay đã 24 tuổi, có lẻ đối với một số người mà nói, đây là thời điểm tốt để kết hôn, nhưng mà đối với cô, chỉ mỗi cô biết, cả đời này cô sẽ không có khả năng kết hôn sinh con dù cho chỉ một ngày.

Hyo tức giận, hướng ghế sofa ngồi xuống:“Con cũng không muốn.” Hai tay cô khoanh trước ngực, bộ dạng như nhẫn nhịn.

Cái gì gọi là chuyện đã được quyết định khi còn bé? Trong đầu Hyo bây giở nửa điểm ấn tượng cũng chẳng có.

Nhìn các chị em dũng cảm biểu đạt kiến của mình, Seohyun là người ít can đảm nhất cũng cố gắn dùng sức phe phẩy cái đầu đang rủ xuống.

Chỉ còn mỗi Fany là lộ ra vẻ mặt trầm tư. Qua lời nói của appa, trong đầu cô hình như cũng dần hiện lên hình ảnh một cô bé.

Ông Kang nghiêm túc nhìn các cô con gái của mình:“Bất luận các con có đồng ý hay không, chuyện đã quyết định, khi đến thời điểm, các con không muốn cũng phải gả.” Ông không ngờ đến họ sẽ phản đối kich liệt như thế, ngay cả muốn thương lượng cũng không được.

Lúc đầu khi đề nghị chuyện này, cũng là muốn tốt cho bọn họ! Kết thông gia với người quen biết, thứ nhất vì là bạn bè thân thiết, con gái gả đi sẽ không bị chịu khổ, thứ hai là con bọn họ ai cũng là người ưu tú, không cần phải lo lắng cho các cô chọn sai đường.

Bình thường, bọn họ ai cũng rất biết điều, hiếu thảo, lại rất nghe lời, nhưng tại sao khi nói đến chuyện này ai nấy cũng đều trở nên không nghe lời như vậy?.

Sáu người giằng co hồi lâu, không ai còn tâm trạng để nói chuyện phiếm.

Cuối cùng, ông Kang lắc đầu, cùng vợ đi vào phòng.

Sau khi hai người đi, bốn cô con gái vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Qua một lúc lâu, cũng có người lên tiếng trước

Gương mặt Seohyun như sắp khóc, cô kéo kéo Fany, nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì của chị mình: “Fany unnie….. phải làm thế nào đây? Em, em không muốn cưới…..” Vừa nghĩ đến việc sẽ phải sống cùng một người mình không hề quen biết thì trong lòng cô lại cảm thấy lo lắng.

Fany trưng ra vẻ mặt tràn đầy tự tin, vuốt vuốt đầu em gái, giọng nói mang theo nụ cười như muốn tiếp thêm can đảm cho em mình: “ Đừng lo lắng.”

Hyo mệt mỏi dựa vào ghế sofa, không nhịn được than thở:“Làm sao mà không lo lắng! Ngay cả omma cũng đồng ý cuộc hôn nhân này.” Thiệt là, apma không có chuyện gì làm hay sao lại tìm chồng cho bọn cô! Cô vẫn là người đầu tiên phải chịu khổ.

Fany quay sang nhìn cô em gái của mình, muốn biết ý cô thế nào: “Sica, em thì thế nào?”

Bị kêu đến tên, Sica nhìn Fany một lúc lại nhún vai tỏ vẻ không quan tâm: “Em sẽ không cưới.”

Trong đầu hiện lên một âm mưu đen tối, Fany cười nhìn mọi người: “Được rồi! Nếu tất cả chúng ta đều không muốn kết hôn, vậy cách giải quyết chỉ có một, chính là———–trốn.” Trên mặt cô hiện lên nụ cười kèm theo đó là đôi mắt cười rực rỡ mê người, trong đó là sự thông minh kèm theo một chút bướng bỉnh.

“Vậy có thể trốn được bao lâu?” Hyo nhụt chí nói.

Fany mở miệng, chặn lại sự nóng nẩy gấp gáp của Hyo: “Em còn chưa nói hết, unnie đừng gấp như vậy chứ.” Sau đó lại nói tiếp: “Trước tiên phải trốn đi, tìm một người khác đến giúp, sau đó dẫn người đó về nhà gặp apma, để apma hủy hôn ước không phải là được sao.”

Đợi đến khi hôn sự bi hủy, lại nói với họ, đã cùng người kia chia tay, hơn nữa tâm hồn bị tổn thương, như vậy bọn họ sẽ không ép buộc các cô nữa, không phải sao?

“Unnie hiểu rồi, dù cho không được tốt lắm, nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng được.” Hyo chợt hiểu ra, vui vẻ đứng lên, trong đầu không ngừng tính toán.

Seohyun mặc dù nghe, nhưng không hiểu, cô hỏi Fany: “Unnie, Vậy bây giờ phải làm gì?” Muốn cô tìm một người khác giúp ? Đây thật là chuyện đáng sợ, cô sợ nhất là tiếp xúc với người ngoài.

Fany vỗ nhẹ đầu em gái, trên mặt cười đến rực rỡ: “Hiện tại sao? Trốn!”

Nói rổi cả bốn cô đều cùng nhau chạy vọt ra cửa, chuẩn bị tiến hành “Kế hoạch hủy hôn.”

Đến khi cả bốn cô con gái đều đi mất, hai vợ chồng ông Kang từ trong gian phòng đi ra, trên mặt không giấu được nụ cười.

Muốn chạy trốn?! Vậy phải xem các cô thế nào, làm sao trốn có thề khỏi lòng bàn tay bọn họ.

Lại nói từ đầu…..14 năm trước……

Hôm nay đối với Kang gia là một ngày tốt, bởi vì người đứng đầu Kang gia—Kang Soo Won, cùng bạn bè ở thời đại học, đang trên đường đi vào nhà.

Nhớ lại ngày đó, bọn họ là một đám bạn tốt, tuy rằng mọi người đến từ những nơi khác nhau trên thế giới nhưng tính cách lại rất giống nhau, chính vì vậy, dù cho đã tốt nhiệp nhiều năm nhưng tình bạn giữa năm người họ cũng không vì khoảng cách mà thay đổi.

Mà bọn họ, vì để gắn kết thêm tình nghĩa, nên đã tính toán “thân lại càng thêm thân”, hôm nay, chính là ngày “Ghép đôi.”

Sáng sớm, chuông cửa chính Kang gia đã vang lên. Cửa chính vừa mở, từ bên ngoài có bảy người cùng bốn cô bé tuổi tác xấp xỉ nhau tiến vào.

“Các cậu đến rồi sao. Mau vào ngồi, tớ chờ các cậu đã lâu rồi,” ông Kang tâm trạng vui vè chào hỏi, mặc khác lại  chăm chú quan sát các cô bé đi bên cạnh bọn họ, khóe miệng cười càng lúc càng lớn.

Một người đàn ông trong số đó là Choi Huyn Bin dùng đôi mắt tinh anh nhìn về phía sofa, bốn bé gái trông đáng yêu như thiên sứ: “Con cậu à? Thật đáng yêu, sao một chút cũng không giống cậu.”

“Cái gì không giống? Con gái tớ đứa nào cũng giống tớ! Các cậu không thấy đôi mắt đáng yêu đó là di truyền từ tớ sao.” Ông Kang kiêu ngạo lớn tiếng, tay chỉ vào đôi mắt mình, tuy biết chỉ là con nuôi nhưng ông vẫn muốn khoe con gái giống mình..

Một người đàn ông ngồi ở đầu khác,Kim Tae Woo, hết sức không đồng ý lời hắn: “Hừ! Đó là giống vợ cậu, con gái người ta lớn lên mà giống appa, không dọa chết người à.”

“Tốt lắm! Các người đừng tranh cãi ai giống ai nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.” Còn có ba người phụ nữ, vẻ mặt bất đắc dĩ đồng thanh nhắc nhở chồng mình.

“Nói cũng đúng, chẳng qua là…….làm sao quyết định đây? Chằng lẻ phải chọn số.” Người nói là một người đàn ông vô cùng tàn nhẫn, hắn hiện là người cầm đầu tổ chức Mafia, Im Ya Huyk

“Chẳng thà chúng ta xem đoán số vậy.” Người nói là Kwon Suk , hắn chưa từng kết hôn, hắn đã tiếp nhận vị trí người đứng đầu gia tộc, đồng thời cũng chịu trách nhiệm việc giáo dục người thừa kế tiếp theo.

Người thưa kế tiếp theo—-Kwon Yuri, là một cô bé được ông Kwon nhận nuôi từ cô nhi viện.

Lần này, ông Kwon chính là mang theo Yuri tham gia “ghép đôi”

“Các anh đừng làm rộn nữa được hay không ?” Lần này là bốn người phụ nữ cùng đồng thanh hét lớn.

Vợ của Kang Soo Won , Jim Ji Hee đề nghị: “ Không bằng ta quan sát một chút trước đi. Không phải mọi người cũng muốn ở đây vài ngày sao? Cũng không cần gấp như vậy.”

“ Được rồi! Cũng thấy chỉ có như vậy là tốt nhất.” Trừ phương pháp này ra, mọi người thật sự cũng không nghĩ ra được phương pháp nào khác.

Nhưng đến buổi chiều, bốn người đàn ông vẫn lén lúc chơi đoán số, quyết định chọn người ghép đôi.

Tám cô gái nhỏ ngây thơ lại đơn thuần, cứ như vậy theo đó từng việc được mở ra………..

-------------------------------------

Cô con gái thứ 1:

"Appa..." Cô bé lớn tiếng gọi ba, giọng nói nũng nịu cũng không khó nghe ra cô bé này đang tức giận.

Ông Kang đang nói chuyện cùng vợ, vừa nghe tiếng của cô con gái HyoYoen, không nói thêm, vội vàng xông đến bên cạnh cô bé.

Trên khuôn mặt nho nhỏ của Hyo tỏ vẻ tức giận, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn của mình, nhăn mặt hờn giận, trong mắt tràn ngập uất ức.

" Appa, đó là bánh ngọt của con, Unnie ấy muốn đem nó ăn luôn." Hyo đứng lên, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, một bên nhìn cô bé kia kia đầy bất mãn.

Nhìn hướng con gái chỉ, ông Kang có chút khó hiểu.

" Con gái. kia rõ ràng là bánh của Sooyoung unnie, tại sao con lại nói là của của con?" Ông Kang nhìn vào chỗ Hyo vừa ngồi nhắc nhở cô bé, cô bé đã mang phần  bánh của mình ăn sạch.

" Không phải, hôm qua con đã nói muốn ăn hai cái mà." Hyo vươn hai ngón tay nhỏ bé của mình ra.

Đúng vậy, hôm qua Hyo quả thực nói muốn ăn hai phần bánh ngọt dâu yêu thích, nhưng hôm nay nhà có khách đến, người ta cũng gọi bánh dâu, đương nhiên người làm trong nhà phải mang một miếng bánh còn lại cho khách.

"HyoYoen, không bằng như vậy đi! ngày mai Appa mua cho con hai cái, hôm nay con nhường một cái cho Sooyoung unnie được không?" Ông Kang ôm lấy con gái, giọng điệu tràn đầy yêu thương, cưng chiều nói.

"Không cần." Hyo dùng sức trừng mắt nhìn unnie đang ngồi trước mặt mình, trên mặt giữ vẻ kiên trì.

"Kia...ta.." từ nước Hàn Quốc xa xôi đến làm khách, ông Choi, không để ý nở nụ cười.

Ông ôn hòa nhìn HyoYoen, lại nhìn con mình đứng một bên, tay cầm dao nĩa, vẻ mặt do dự nhìn Sooyoung.

"Chú Hạ, cái này cứ để em ấy ăn ạ." Không đợi appa mình mở lời, Sooyoung buông dao nĩa xuống, hiện tại không ý định ăn bánh ngọt.

Sooyoung chậm rãi đem bánh ngọt đặt xuống trước mặt mình, chuyển tầm mắt qua Hyo.

Kỳ thật cô cũng rất muốn ăn bánh ngọt , nhưng vì cô bé kia kiên trì đến như vậy, cô làm sao có thể đem bánh ăn.

"Hừ!" Hyo vừa thấy mình đoạt được thứ mình muốn ăn, lập tức từ trên người appa mình nhảy xuống, ngồi trở lại vị trí của mình, vui vẻ ăn.

Từ đầu tới cuối Soo đều im lặng, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, thỉnh thoảng ngắm cô bé đang ngồi bên cạnh.

"Con gái, không phải con nên cho Sooyoung unnie một miếng hay sao, unnie ấy đem bánh của mình cho con ăn nha." Bà Kang nhẹ giọng nhắc nhở con gái.

Hyo lại nhăn mi, quay đầu lại nhìn Sooyoung-trên mặt nở nụ cười ôn nhu.

"Chỉ cho unnie ăn một miếng thôi nhé!" Hyo dùng chính cái muỗng ăn của mình, dùng sức xúc một miếng bánh ngọt, đưa tới bên miệng Sooyoung.

Ông bà Choi sửng sốt. Con ông từ trước đến nay chưa từng cùng người khác ăn chung đồ ăn, điều này cả Sooyoung cũng cảm thấy sủng sốt, cô nhìn miếng bánh bên miệng rồi lại nhìn Hyo.

"Cảm ơn em." Sooyoung nở nụ cười, gật đầu, há miệng ăn bánh ngọt.

"Này..." ông bà Choi không tin nổi trừng lớn mắt.

"Làm sao vậy?" ông Kang đang nói chuyện cùng vợ, quay đầu lại hướng cặp vợ chồng ông Choi đang ngồi đối diện. 

"Chính là cô bé đó." Ông Choi vẻ mặt kiên định chỉ vào Hyo.

"Cái gì?" ông Kang ngạc nhiên mở to mắt nhìn bạn già

"Chính là cô bé đó, tớ muốn cô bé đó trở thành vợ của Sooyoung." Ông Choi nghiêm túc nói, trên mặt tuyệt không có ý nói giỡn.

"Cậu khẳng định chứ?"

Ông Kang nở nụ cười, ông tuy rằng không hiểu tại sao bạn tốt quyết định chọn Hyo làm con dâu tương lai nhưng mà bản thân ông cũng hết sức vừa lòng chọn Sooyoung làm con rể, tuy tuổi còn nhỏ nhưng vô cùng chững chạc, suy đoán lớn lên nó nhất định sẽ trở thành một người ưu tú.

"Được." ông Kang cười đáp ứng.

Cứ như vậy, Hyo trở thành cô dâu của Sooyoung.

------------------------------------------

Cô con gái thứ 2:

Fany ngồi nghỉ mát bên trong sân, cô bé mở to đôi mắt trong suốt, vẻ mặt tràn ngập hiếu kì, nhìn chằm chằm vẻ mặt không chút thay đồi của một cô bé, xem ra là một cô bé khó gần.

Gương mặt hồng hồng, có đôi mắt cười dễ thương, khóe miệng mang theo một nụ cười ngây thơ. Mà ở phía đối diện,từ đầu đến cuối Kim TaeYeon cũng không nguyện nhìn cô bé, chỉ mãi nhìn về một hướng khác.

Cậu một chút cũng không muốn biết, vì sao cha mẹ lại mang cậu đến nơi này, còn để cậu một mình đối mặt cùng một cô bé khác.

“Unnie, Fany ở đây làm unnie giận sao?” Fany chỉ 10 tuồi, cô bé thật không hiểu, tại sao người đó lại không thèm để ý đến cô.

Từ nhỏ, cô là đứa trẻ được cả nhà thương yêu nhất, hễ người nào gặp cô, dù là người lớn hay trẻ nhỏ, ai cũng đều khen ngợi cô, yêu thương cô, muốn cô quan tâm, không phải sao?

Nhưng người này, từ đầu đến giờ đến nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, đến để ý cũng không để ý cô một chút, ngay cả khi cô nói chuyện, cũng xem cô như người vô hình, không thèm ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Tae nghe được giọng nói cô bé dịu dàng đáng thương, nhưng cô vẫn như trước, không thèm để ý đến cô bé.

Fany chờ một lúc sau, cô bé thấy người đó một chút không có phản ứng, lúc này cô có chút tức giận

Cô thở hồng hộc, hai gò má phồng lên, cô bĩu môi, trong lòng tràn đầy không cam lòng: “Unnie, Unnie…………”

Cô bé lớn tiếng gọi, chỉ mong cô ấy để ý hay giống như những người khác, khen ngợi cô.

Tae vẫn như cũ vẻ mặt không chút thay đồi, nhưng lần này quá đáng hấc mặt lên, giả vờ như không nghe thấy cô gọi.

Có trời mới biết giờ phút này Tae muốn trở lại Nhật Bản như thế nào, tuy cô chỉ 11 tuổi nhưng đối với bản thân yêu cầu rất cao, không chì việc học ở trường phải giòi, cô còn yêu cầu cha mẹ cho mình học thêm những thứ khác, chỉ hi vọng sau này lớn lên có thể tiếp nhận vả quản lý sự nghiệp của cha mình dễ dàng hơn.Cho nên đối với cô, việc bị đưa đến LogAngeles quả thật là việc làm lãng phí thời gian quý giá.

Fany thấy cô bé ấy vẫn không để ý mình thì nhíu lại đôi mày nhỏ nhắn. Giờ phút này trên gương mặt cô đã không còn nét ngây thơ cùng nụ cười hồn nhiên trước đó, mà thay vào đó là đôi mắt mở to, nhưng đã không còn vẻ đơn thuần.

Cô bé nhảy xuống ghế, phủi phủi những cánh hoa còn vương trên quần áo, sau đó kiêu ngạo ưỡn thẳng người, đi về phía Taeyeon.

Taeyeon nghe thấy tiếng bước chân của Fany, tưởng rằng cô bé sẽ rời đi. Fany đi đến đứng trước mặt cô, sau đó lại nhìn quanh bốn phía. Rất tốt, không có người, ngoài cô ấy và cô, bên ngoài không có một ai.

Fany hài lòng cười, nhưng nụ cười lại không mang nét đáng yêu, mà lại mang một tia bướng bỉnh cùng……đáng sợ.

“Này! Đầu gỗ bự”

Lời vừa nói ra, Tae ngây ngẩn cả người, cô cho là mình đã nghe nhầm. Lần này, cuối cùng cô cũng ngẩn đầu lên, hiếu kì nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt.

Cô bé này……vừa nãy còn ngọt ngào đáng yêu như một tiểu thiên sứ, vậy mà bây giờ…….Cô cố gắng xác định, cô nhìn cô bé ấy hung hăng như một tiểu ác ma.

“Đúng vậy! Là tôi gọi Unnie, unnie làm gì cũng không để ý đến người khác à, tôi gọi unnie nhiều lần như vậy, là người lớn dù unnie chỉ hơn tôi 1 tuổi, unnie cũng phải trả lời một tiếng chứ, để con gái dịu dàng gọi mình hoài như thế là rất bất lịch sự, appa cùng omma không dạy unnie điều đó sao.” Fany hai tay chống nạnh trách mắng.

Thật là một tên đáng ghét, cô trước giờ trong mắt mọi người luôn là một cô bé dễ thương đáng yêu, cớ sao phải chọc cô tức giận, hại cô phá hỏng hình tượng thế này cơ chứ?

Vẻ lạnh lùng trên mặt Tae rốt cuộc cũng thay đổi, cũng bởi cô gái này làm cô thấy thú vị. Cô tưởng rằng tính cách cô bé ấy sẽ giống với vẻ ngoài, là một cô bé điềm đạm, chỉ biết để lộ nụ cười đáng yêu làm cho người ta cảm thấy chán ghét. Nhưng không nghĩ đến vào lúc này…………..

“Đừng nghĩ rằng unnie lớn tuổi hơn tôi mà xem thường tôi, tôi cho unnie biết, tôi và mọi người không thích unnie, unnie không quan tâm tôi, tôi cũng không thèm để ý unnie.” Fany chu chu cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt thật sự mang theo tức giận, cũng chằng thèm quan tâm trên mặt Tae lúc này có chút giật mình.

“Em…..là Mi Young?”

Tae cảm thấy thú vị. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt thì ngay cả cha me cũng không dám quản cô, nói chi là đến người khác. Tuy tuồi còn nhỏ, nhưng trên người cô lại tỏa ra một sự chính chắn vượt quá số tuổi, làm cho người khác càm thấy cô rất khó thân thiết.

“Đúng vậy! Thì sao?” Fany dùng sức hấc mặt, học theo bộ dáng Tae lúc nãy đã đối xử với cô, cũng không thèm nhìn Tae một cái.

Tae khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười, cô đương nhiên biết là cô gái nhỏ này học mình: “Em rất thú vị.” Lời vừa nói xong, không biết vì sao, tâm trạng cô đột nhiên tốt hẳn lên.

Thú vị?

Lần này, Fany nhíu mày nghiêm trọng hơn. Ngoại trừ xinh đẹp, đáng yêu, dễ thương như công chúa ra, cô bé chưa từng nghe ai nói cô thú vị bao giờ.

Đây là khen ngợi sao?

Fany không hiểu, cô thật sự không hiểu. Nhưng Fany biết một điều, từ nhỏ đến lớn cô luôn sống trong sự ca ngợi của người khác, nhưng tên đáng ghét này lại làm cô cảm thấy dường như bản thân mình bị người ta khinh thường.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau. Mà chính xác là một người nhìn đối phương bằng ánh mắt thú vị, người còn lại nhìn đối phương với ánh mắt ngập tràn lửa giận.

Đột nhiên, cửa nhỏ phía sau sân bị người khác mở ra một khe hở nhỏ.

“Sao rồi?” Một người phụ nữ lén núp tại đó, theo sau là một người đàn ông

Vì không muốn quấy rầy hai đứa trẻ trong sân, nên cha mẹ Tae chỉ có thể núp ở đây lén lút quan sát tình hình.

Mẹ TaeYeon, Kim phu nhân nhỏ giọng lại kích động quay ra sau nói với chồng mình:

“Anh tin không, con gái chúng ta ấy vậy mà mới vừa cười, tuy rằng chỉ là nụ cười nhỏ, nhưng em xác định, thật sự là con chúng ta vừa cười.”

Ông Kim không tin, hỏi: “Thật sự?”

Đứa con này của hắn, bắt đầu từ năm 4 tuổi đến nay có lẻ cũng chưa bao giờ cười, cả người như lạnh một tảng băng, sao lại có thể cười vào lúc này?

“ Thật, em nghĩ có lẻ Mi Young đã nói gì đó thú vị làm con chúng ta cười.” bà Kim suy đoán như vậy.

Ông Kim vẻ mặt hưng phấn nói:“Nói cách khác………cô bé này cùng con chúng ta thật sự rất xứng đôi.”

“Đúng vậy, chính là cô bé ấy.” Trước nay chưa từng có người nào khiến nét mặt con bà trở nên ôn hòa, Fany thật là không tầm thường! bà Kim hài lòng nở nụ cười.

“Nếu như vậy, chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng báo cho Soo Won, chúng ta sẽ đính ước với cô bé này.”

“Đúng vậy, đúng vậy, xem ra chuyến đi lần này thật không uổng phí.”

Xem ra trong mắt hai người họ, con mình cùng cô gái nhỏ ở đằng xa kia thật rất xứng đôi, một nói một cười vui vẻ.

Nhưng sự thật?

Do Fany đưa lưng về phía cửa nên từ đầu đến cuối hai người họ chỉ thấy được nụ cười của con mình mà không hay biết rằng, trên gương mặt của cô gái bé nhỏ này đang vô cùng tức giận. Rõ ràng, ấn tượng của cô ấy trong mắt cô vô cùng tệ.

Fany thề, suốt đời này cô nhất sẽ không quên cô ta, người khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Nhưng cô bé không biết rằng, cũng chính thời điểm ấy, cô đã bị cha mẹ mình đem “bán”, cuộc đời của cô sẽ phải gắn liền cùng người này…..

---------------------------------------

Cô con gái thứ 3:

"Kang Soo Won……..”

Trong phòng trên lầu truyền đến âm thanh la to đầy vẻ lo lắng của ông Kwon, vợ chồng ông Kang vừa mới giải quyết xong chuyện 2 cô con gái lớn, lúc này ngay cả thời gian uống chút nước cũng không có, lại phải vội vàng chạy đến cửa cầu thang để xem xảy ra chuyện gì.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì thế?" vợ chồng ông lo lắng hỏi.

"Các cậu có nhìn thấy Yuri đâu không?" ông Kwon tự mình lao xuống cầu thang, vẻ mặt lo lắng nhìn xung quanh bốn phía. Ban nãy Yuri nói muốn lên lầu tìm Soo Yoen, thế nhưng hắn vừa lên lầu thì phát hiện không thấy cả hai đâu cả, mà Soo Yeon đáng lẽ phải ngủ say ở trên giường cũng biến mất luôn.

"Yuri? Nó không có ở trên lầu sao? Bọn mình vừa mới thấy nó lên lầu mà, không phải sao?" bà Kang mặt nghi ngờ nói.

"Nó không có ở trong đó, cũng không thấy Soo Yoen." Ông Kwon chạy đi ra ngoài.

Vợ chồng ông Kang cũng chạy theo.

"Sao lại không có ở trên đó chứ? Vậy chúng nó đi đâu rồi, là Yuri dẫn theo Soo Yeon đi ra ngoài sao? Nếu như đi ra ngoài, chúng ta phải nên phát hiện mới đúng, cậu có tìm thử ở trong phòng khác chưa, có thấy bóng dáng hai đứa chúng nó hay không?" Bà Kang vô cùng lo lắng hỏi.

Theo lý mà nói, Soo Yeon sẽ không đi chung với những người khác mới đúng, huống chi nó vừa mới đi ngủ, hẳn là sẽ không dậy sớm như vậy.

"Đừng lo lắng, trước tiên chúng ta hãy cứ chia nhau đi tìm xem. Em đi gọi thêm những người khác đến tìm giúp, nhiều người cùng nhau hành động sẽ nhanh hơn." Ông Kang an ủi vợ mình, sau đó đi tới phương hướng nhà để xe.

Trong lúc mọi người đang lo lắng chạy ra bên ngoài tìm kiếm hai đứa nhỏ, cũng lúc đó trong tủ treo quần áo của một căn phòng nào đó trên lầu, có một thanh âm nho nhỏ truyền ra.

"Hay quá, có thể đi ra rồi." Đi ra tủ treo quần áo trước chính là Kwon Yuri, trên khuôn mặt của cô thoáng hiện lên một nụ cười ranh mãnh.

"Unnie à, em không xuống được." Vẻ mặt đỏ hồng của Sica vươn hai tay ra, chờ mong cô ấy bế cô đi xuống.

"Được, unnie bế em xuống." Yuri dè dặt cẩn thận mà bế cô xuống dưới.

Sica rất thận trọng kéo thẳng lại làn váy đã bị làm rối, vừa ngẩng đầu lên, hướng về phía Yuri lộ ra một nụ cười ngọt ngào vô cùng đáng yêu.

"Còn trốn nữa sao." Cô dựa sát vào cửa sổ, chỉ về hướng ba chị gái và mấy unnie kia được nhóm người lớn dẫn theo cùng với những người khác đã đi ra khỏi nhà tìm kiếm bọn họ.

"Đúng vậy! Chơi vui không?" Yuri thương yêu nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh của Sica, lại còn hôn nhẹ lên gò má mềm mại của cô một cái.

"Ừ!" Sica nở nụ cười khanh khách, má phúng phính khiến cho cô càng nhìn lại càng vô cùng dễ thương.

"Vậy em có phải nên ngủ một giấc hay không?" Yuri không quên điều kiện trước đó đã trao đổi với cô bé.

Vừa rồi cô định lên lầu tìm Sica, cô bé nhỏ nhắn đáng yêu mà lần đầu tiên nhìn thấy đã làm cho cô rất thích. Kết quả phát hiện cô nhóc căn bản không phải đang ngủ, hơn nữa còn mở rộng cửa sổ đang muốn trèo ra bên ngoài, nguy hiểm vô cùng.

Sau khi cô ôm cô bé ấy đi xuống, cô nhóc lại làm nũng nói là muốn chơi xong trốn tìm mới chịu ngủ, thế là cô nghĩ ra cách này, giấu cô nhóc và mình ở trong tủ treo quần áo để cho nhóm người lớn lo lắng đi tìm.

Đây cũng là trừng phạt nho nhỏ bởi vì bọn họ đã không có lo lắng nhiều đến an toàn của bọn chúng.

"Tốt, vậy thì ngủ một giấc. Unnie cũng ngủ một chút chứ?" Sica ngoan ngoãn nằm xuống, bàn tay nhỏ vẫn không quên giữ chặt tay hắn, muốn cô ấy ngủ chung với cô.

"Được." Yuri gật đầu đáp ứng. Dù sao cô cũng không có việc gì làm. Chẳng biết tại sao lại bị dẫn đến L.A, nhàm chán đến khiến cho cô khủng hoảng, cô thật sự không hiểu mình tới chỗ này để làm gì.

Cũng may hiện tại có cô gái nhỏ đáng yêu này, mới không đến nỗi làm cho cô quá mức buồn chán.

Cả một buổi sáng, cô đều theo bên cạnh Sica để chơi đùa. Chẳng qua đơn giản chỉ là vì biểu cảm vô cùng phong phú trên gương mặt rất đáng yêu của cô nhóc, nhân lúc người lớn đang bận rộn tranh cãi ầm ĩ, cô cũng vì cô nhóc biết ngoan ngoãn vâng lời ngược lại tự mình đi làm một chuyện mà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Yuri cởi giầy ra, cùng với Sica chen chúc ở chung trên một chiếc giường đơn nho nhỏ. Mặc dù cô chỉ mới 11 tuổi nhưng thân hình cô có chút cao lớn hơn cô nhóc bên cạnh, lại nằm trên chiếc giường nho nhỏ của cô bé, vì vậy mà có một đôi bàn chân đã phải thừa ra bên ngoài.

Sica hài lòng thân thiết kề sát vào bên cạnh Yuri, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay của cô ấy, để đầu mình tựa vào bờ vai cô ấy.

Không bao lâu, Sica đã chìm vào giấc ngủ.

Yuri vừa nhìn thấy cảnh tượng này, từng nét trên khuôn mặt cô càng thêm trở nên nhu hòa. Cô vươn một cánh tay khác ra, dịu dàng vuốt nhẹ vài sợi tóc rối loạn cho cô nhóc, sau đó cũng ngủ thiếp đi.

Cho đến khi nhóm người lớn về đến nhà, đi vào phòng ngủ Sica nhìn xem một lần nữa thì thấy hai người nằm ở trên giường đang ngủ say, đều không hẹn mà cùng nhau thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cũng vì thế, Sica liền trở thành cô con dâu được ông Kwon lựa chọn

-------------------------------------

Cô con Út:

"Đến đây, ngồi ở chỗ này." Ông Im hưng phấn dắt cô gái nhỏ bên cạnh, cũng không quản cô giờ phút này sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Đương nhiên rồi! Bất luận kẻ nào, chỉ cần có mắt , lần đầu tiên thấy Ông Im, nhất định sẽ bị tướng mạo của ông làm cho sợ hãi , đeo kính đen, tướng mạo hung ác, cho dù bày ra vẻ mặt cười ôn hòa, cũng làm cho người khác nhìn vào sợ hãi.

Chỉ thấy hắn khẽ nhếch miệng, trong ánh mắt mang theo vẻ ôn hòa, nhưng cô gái bên cạnh vẫn là khóc càng lớn tiếng. 

"Oa ---oa----oa ." Mặc trên người áo đấm màu hồng phấn, Nhìn SeoHyun hết sức thanh thuần, động lòng người, y hệt như tiểu công chúa, đầu tiên là dùng sức thét chói tai, sau đó lên tiếng khóc lớn .

"Này, đây là xảy ra chuyện gì?" ông Im có chút không sờ được đầu mối, thần sắc trên mặt hơi kinh ngạc.

"Aizzzzzzzzzzzaaaaa! Em nói anh, dáng dấp dọa người như vậy, cũng đừng đi trêu chọc đứa trẻ nhà người ta chứ ! Nhìn cô bé sợ đến như vậy, nếu như không thể làm vợ con chúng ta , em sẽ hỏi tội anh ." bà Im,  hiện đảm nhiệm chức phu nhân tổ chức Mafia tại Hàn Quốc, bà thoạt nhìn  không có khí tức của người phụ nữ xã hội đen nên có, chỉ thấy vẻ mặt bà cười tủm tỉm , dịu dàng ôm lấy Seohyun.

" Cô bé đáng yêu , chớ sợ chớ sợ !  Dì thương, không sợ!"  bà Im thủ thỉ thù thì dụ dỗ.

"Dì dì . . . . . ." Giống như là bắt được loại bè gỗ cứu mạng , Seohyun ôm bà thật chặt, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên , núp ở trong long của bà.

"A! Thật đáng yêu !" Nghe tiếng kêu gọi mềm mại của Seohyun , bà Im cao hứng ôm chặt cô bé .

"Này! Đừng lãng phí thời gian nữa, chánh sự nhanh xử lí một chút ." ông Im nhắc nhở vợ .

"Được rồi!" bà Im bĩu môi, có chút không nguyện  buông đứa bé trên tay.

"Seohyun . . . . . . Con có thể giúp dì một chút không , đi gọi Yoona unnie tới đây có được không?" bà chỉ vào cây to chỗ cửa, trên cây một cô bé đang nằm.

Trong mắt Seohyun có nghi ngờ nho nhỏ , cô bé nhìn cái người nằm ở trên cây thật cao bên ngoài cửa , sau khi suy nghĩ một chút, cô bé  gật đầu một cái, lau giọt nước mắt chưa khô trên mặt , nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.

"Cứ như vậy để cho  một mình cô bé đi qua gọi Yoona, có thể hay không. . . . . ." Nhìn hành động của cô gái nhỏ ngây thơ, bà Im  hơi bận tâm.

"Không có chuyện gì, con của chúng ta sẽ không ngay cả đứa trẻ đáng yêu như vậy cũng đi bắt nạt.!" Ông Im bĩu môi, tràn đầy tự tin nói.

" Unnie. . . . . .Unnie . . . . . ." giọng nói non nớt nho nhỏ tự dưới tàng cây truyền ra.

Im Yoona  đang ở phía trên một mình hưởng thụ yên tĩnh tỉnh lại, đôi mắt cô  thâm thúy lấp lánh có hồn tràn đầy không vui, vì chuyện mình bị người quấy rầy mà cảm thấy hết sức bực mình.

Cô quay đầu nhìn về phía dưới, dưới gốc cây một cô bé đang đứng , ngây thơ hướng cô không ngừng quơ tay.

"Unnie  , dì đang tìm Unnie."  Seohyun đưa tay hướng vào bên trong cửa , bên miệng cô bé mang theo nụ cười đáng yêu  , trên khuôn mặt sáng ngời, có sức sống cùng tinh thần phấn chấn.

Yoona nhìn chằm chằm cô bé , không chút nghĩ ngợi  liền nhảy xuống, đứng ở trước mặt cô bé.

Seohyun bị kinh sợ  mở to mắt.

Seohyun ngẩng đầu lên, nhìn Yoona trước mắt , mặc dù mặt cô ấy không chút thay đổi, nhưng từ trong mắt cô ấy , cô bé đã nhận ra cô ấy không vui.

"Tránh ra." trong giọng nói lạnh lùng của Yoona tràn đầy chán ghét đối với cô bé.

Nhìn hai búi tóc nhỏ trên đầu Seohyun , đáng yêu đến khiến  cô cảm thấy chướng mắt, mà đôi mắt cô bé to óng ánh , làm cho cô bé nhìn đơn thuần giống như một sinh vật không có đầu óc.

Cô ghét con gái , nhất là loại thoạt nhìn rất đáng yêu kia.

Đáng thương, coi như yếu ớt cần người bảo vệ , là người vô dụng nhất.

Cô là người thừa kế tương lai, trừ bỏ phải dũng cảm ra, hai chữ “đồng cảm “ không có xuất hiện trong từ điển của cô.

Cô thật không hiểu nổi, tại sao cô phải lãng phí nhiều thời gian ở chỗ này như vậy , trừ nghe những người lớn nói  chuyện cũ không thú vị , cô phải bỏ lại một đống môn học phải học, lại cùng mấy cô gái không có đầu óc này ở một chỗ.

"Ưmh. . . . . ." Seohyun mặt vô tội chu miệng lên, trong mắt thật to chứa ủy khuất không hiểu , không hiểu tại sao mình bị la mắng.

Unnie thật là đáng sợ. . . . . . Cô bé thận trọng lui về phía sau  mấy bước, tay nhỏ bé không được tự nhiên siết chặt áo đầm trên người.

"Tao nói mày tránh ra, mày không nghe thấy phải không ? Cẩn thận tao đánh mày. ." Thấy cô bé  vẫn đứng ở đó, giọng điệu Yoona càng thêm hung dữ đến khiến người sợ hãi . Cô cúi đầu, cặp mắt tràn đầy lửa giận  thẳng tắp nhìn chăm chú  vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang sợ hãi của Seohyun, vẫn không quên vươn tay ra, làm ra động tác muốn đánh của cô bé.

"Ô. . . . . . Oa --" Seohyun cứ như vậy mở to miệng khóc lớn tiếng ,  tiếng khóc kia chính  là vang dội đến làm cho người ta muốn thủng hai lỗ tai.

"Aishhhhhhhhhhh --" Yoona không nhịn được mắng ra miệng, vươn tay dùng sức vuốt vuốt lỗ tai của mình, thật sự không chịu nổi tiếng thét khóc chói tai của cô bé.

Seohyun cứ như vậy cứng ngắc đứng tại chỗ, động cũng không dám động, mặc dù. . . . . . Mặc dù cô rất muốn chạy đi. . . . . .

"Câm miệng!" Yoona tràn đầy uy nghiêm  ra lệnh, nhưng đôi mắt tràn đầy bất đắc dĩ , lại không cẩn thận lộ ra sự thật cô đang mềm lòng.

Yoona nhớ chưa bao giờ đối với bất kỳ người nào mềm lòng, tại sao vào lúc này, nhìn bộ dáng cô gái nhỏ trước mắt khóc đến khàn cả giọng , sẽ khiến cho cô đồng tình khó có được , cùng với một chút cảm giác áy náy ?

Cảm giác áy náy? Nghĩ tới đây, Yoona lại một hồi chửi mắng.

Seohyun không chút nào để ý gương mặt biến đổi lien tục của người trước mắt, Cô bé  cắn môi, trong mắt hiện đầy nước mắt uất ức cùng vô tội, làm bộ đáng thương nhìn Yoona.

Cuối cùng , Yoona dùng sức thở ra một hơi, để cho giọng mình  không hề hung dữ như vậy nữa , sau đó,cô ở trong túi lấy ra kẹo chẳng biết để lúc nào, đưa cho Seohyun.

"Cho em, đừng khóc."

Cho dù biểu tình Yoona vẫn như cũ không tốt, toàn thân vẫn mang theo hơi thở  làm cho người ta sợ hãi, chỉ là. . . . . Seohyun lại không hề sợ nữa đưa tay nho nhỏ ra , nhận lấy kẹo cô cho , trong mắt to sợ hãi dần dần biến mất.

"Cám ơn. . . . . .unnie . . . . . ."

"Ừ!" Yoona hất mặt , trên mặt có một tia không được tự nhiên.

Seohyun cao hứng mở kẹo ăn , trên mặt lộ ra nụ cười đôi má phúng phính đáng yêu..

Yoona vừa quay đầu, liền nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của cô bé.

Khi  cô hồi hồn đồng thời, tay của cô đã sớm đưa ra, còn dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô bé , lại vuốt vuốt tóc của  cô bé.

"Haizzzzzz!" Yoona lại là thờ dài một tiếng thất bại . Cô bị làm sao vậy ? Cô gái không có đầu óc giống như trước mắt này , phải là loại cô ghét nhất chứ . . . . . .Cô thế nào lại. . . . . .

"Đi thôi! Chúng ta đi vào nhà." Không muốn làm cho mình trở nên kỳ quái hơn, Yoona phá lệ làm ra hành động đủ để  mọi người té rớt hàm răng -- dắt tay một cô bé không có đầu óc. . . . . .

" Làm sao vậy ? Làm sao vậy ?" Vợ chồng ông Kang vừa mới giải quyết vấn đề 3 cô con gái lớn , đang muốn ngồi xuống thở một cái thật tốt , ai ngờ người còn không có ngồi xuống, lập tức lại  bị ông Im kéo vào trong nhà.

"Seohyun, chúng ta muốn Seohyun." Ông Im mặt  hưng phấn, giống như được trúng thưởng, ngoài miệng nụ cười càng lúc càng lớn.

"Seohyun?" bà Kang không ủng hộ  khẽ nhăn mày.

Seohyun nhát gan như vậy, muốn con bé làm dâu nhà Mafia . . . . . . Chuyện này không hù chết nó mới là lạ!

"Cậu nhất định phải là Seohyun ? Lá gan của con bé nhỏ như vậy, làm sao có thể đảm nhiệm thân phận người trong Mafia tương lai ?" ông Kang cũng không đồng ý, cô gái thích hợp nhà bọn họ , cũng phải giống như Tiffany hoặc là Hyo Yoen sao?.

"Không! Các anh nhìn kìa ." bà Im chỉ vào con mình cùng Seohyun ngoài cửa sổ."Tôi nhưng chưa từng thấy biểu tình dịu dàng như vậy  trên mặt con bé , anh xem một chút, nó…. nó còn dắt tay Seohyun ." Giọng điệu bà Im hơi kích động nói.

"Đúng  vậy ! Can đảm có thể huấn luyện, tôi rất khẳng định, con gái cậu tuyệt đối nhanh chóng xứng với Yoona." Ông Im nói. Nếu không phải hiểu rõ cá tính của con mình ,ông cũng sẽ không thề son sắt như vậy .

"Không được, không được, tôi xem hay là hỏi Seohyun một chút thì tốt hơn ." bà Kang do dự đề nghị.

Lúc này hai đứa bé cũng đã trở về, vừa mở cửa ra nhìn thấy cha mẹ, Yoona sửng sốt một chút, ngay sau đó buông tay nắm Seohyun ra.

"Omma!" Seohyun cao hứng chạy tới chỗ bà Kang.

bà Kang vỗ vỗ đầu của cô bé , nhìn bộ dáng cô bé vui vẻ , cũng cười theo, bà ngồi xổm người xuống, lôi kéo tay nhỏ bé của Seohyun.

"Seohyun đang ăn cái gì ?"

" Unnie cho con  kẹo." Seohyun hé miệng vừa chỉ đồ trong miệng , vừa chỉ Yoona phía sau .

"Vậy sao? Unnie ấy thật là tốt, cho con  đồ ăn,con có nói cám ơn hay không ?"

"Cám ơn Unnie !" Cô bé quay đầu lại hướng Yoona cười cười.

Yoona phía sau khẽ quay đầu không nhìn cô bé , nhưng khóe miệng cô vẽ ra dấu vết nho nhỏ, mấy người lớn cũng không nhìn rõ.

"Seohyun có sợ Unnie ấy không ?" Hạ Vĩ Phong cũng ngồi xổm người xuống nhìn con gái.

"Ưmh. . . . . ." Seohyun nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại quay đầu nhìn Yoona một cái, nói: " Sẽ không ."

" Phải không ? Unnie ấy không làm cho con sợ sao ?" ông Kang lại hỏi một lần nữa.

"Sẽ không, Seohyun thích Unnie."Cô bé dùng giọng nói ngây thơ nói , bởi vì Yoona chia cho cô kẹo.

"Như thế nào?" vợ chồng ông Im từ đầu tới đuôi không nói một câu  hài lòng cười.

Vừa nghe đến lời nói của Seohyun, Yoona quay đầu lại nhìn cô bé một cái, trong mắt có nhàn nhạt ấm áp.

Thích. . . . . . Lời của cô bé khiến cho lòng cô có một loại nong nóng, nong nóng, vui sướng không thể hình dung. . . . . .

Seohyun không nghĩ tới, một câu nói đơn giản như vậy , quyết định tình yêu cả đời cô bé và Unnie tốt bụng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro