Những con đường chẳng đến nơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những con đường chẳng đến nơi

Tưởng Lạc Phong

Cũng có lúc ta về trong cô vắng

Bỏ lại nơi đâu? những thứ gì?

Có bàn chân bước như đi mãi

Có cõi lòng đi nhưng chẳng đi

Như vật thể rơi không trăn trối

Bạt ngàn xa xăm không đáp lời

Có con chim vui thì ca hát

Có ngọn gió chiều mãi rong chơi

Điệu ca sầu lắng thêm chất vất

Khi cánh hoa tàn đã tắt hương

Và như thế con đường như đang đuổi

Bóng dáng ai hay bóng dáng thiên đường

Thầm nhớ nụ cười theo nhau mãi

Ly biệt từ lâu sao vấn vương

Còn ngơ ngẩn mãi tìm phương hướng

Dò trong sâu thẳm dấu vô thường

Từ đó bình minh trong xa lạ

Sâu sắc màn đêm mở bao điều

Lặng thinh là tiếng đời ân xá

Thôi cố tìm ra cũng đã xa

Có những lúc ta cần tiếng vọng

Bởi bước trăm năm lúc ngập ngừng

Núp dưới hoang tàn làm chiếc bóng

Soi hờn trong mỗi tích rưng rưng

Những điều như thấy giờ mê ảo

Ảnh tượng nằm sau những tường rào

Vượt qua để thoáng mình đang có

Vẫn lại quay về nẻo quanh co

Mộng trước trường sinh nay bừng tỉnh

Đọa đày là sống hỡi sinh linh

Hận một phút say chiều thét lớn

Buộc sầu neo mãi giữa bờ mê

Giá mà thưở trước không hay được

Vẫn cũng xa bay hương khói bay

Vô định bao điều ta trông thấy

Nhưng nặng thêm lòng không áng mây

Lạnh lùng lắm bài ca gió cát

Đã từng khi lưu chốn quan hà

Đôi bờ trận địa sầu tan dấu

Bóng dáng nào đâu trong biển dâu

Một phút lớn lao rồi lại thấp

Vũ trụ không cùng vẫn cô đơn

Nào huống chi là hạt cát bé

Nằm phơi mình sa mạc trống trơn

Giờ mới biết kiếp người như thế

Thế rồi chi chi nữa những vinh lầm

Không nhận kịp để bàn tay phủ mắt

Cứ nằm chờ tiếng gọi xa xăm

Giá mà một lần thôi ta có

Hiện hữu thôi đã đủ vô cùng

Sẽ giẫm tiếp hay hình vẽ mới

Về những con đường chẳng đến nơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro