Chương 16 - HẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm buông ngay, dồn sức vào nắc. Kéo chân chồng lên cao hơn, khiến đôi chân Vinh gập xuống sát đầu. Cái lỗ đưa lên hết cở. Từ bên trên con cặc như cái bít tông phan xuống không thương tiếc.

– A....chết anh vợ ơi..........

Lâm phan liên tục, có cảm giác như cái lỗ sẽ không thể nào hiếp lại được. Lâm kéo cặc ra xem thử, cái lổ nở to sâu hoắm, miệng lỗ đỏ bầm do bị cặc nắc điên vào. Cái lỗ chưa đủ sức để nhiếp lại thì đầu cặc tiếp tục nong vào. Miệng lỗ căng lên gần như không còn sức nào căng hơn nữa để nuốt trọn cái dương vật khỏe mạnh kia, cứ mãi miết không chịu dừng.

Những giọt nước hay những giọt mồ hôi, không thể phân biệt được, cứ rơi xuống sàn, xuống cơ thể người tình. Vinh há họng rên trong khoái cảm và cái đau trộn vào nhau không giới hạn.

– Em sẽ ra trước. Lát cho anh đụ em!

Vinh lại gật đầu ư ử. Lâm đang nắc trong cơn sướng dâng cao. Nhịp nắc nhanh hơn, mạnh hơn như những cú bổ quá sức. Vinh gần như tê dại đừ người, mặt hướt lên thở gấp trong những đợt tấn công sau cùng dữ dội của người yêu. Cả hai gần đạt đến hai thái cực, một thì đến tột đỉnh của cơn sướng, một thì lã người vì thốn, tức và đê mê...

Lâm gượng lên, bấu lấy hai chân Vinh xiết mạnh lại, cái lỗ càng thêm khít chặt, thúc những cái nắc mạnh cuối cùng không tiếc sức, hổn hển la lên:

– Em...ra.....em ...ra...đây.....

Rồi đổ sụp xuống người của chồng nhuễ nhại. Vinh hôn lên tóc vợ, ngửi lấy cái hương nồng nàn trong tóc, mồ hôi hay nước, vẫn ướt đẩm cả hai.

Lâm nhô mông, kéo cặc ra khỏi lỗ. Cái lỗ sưng đỏ hoang hoác không khép được. Nó co thắt, cố nhíp lại, một dòng đùng đục trắng chảy ra, đặc quến...

– Rồi chồng sẽ có bầu cho coi.

Vinh ôm xiết vợ vào lòng, âu yếm trên tấm lưng cong hình chữ s của Lâm.

– Tụi nó bơi vào trong ấy, mất hút luôn cũng không thấy trứng, vì hai cái trứng của anh nó nằm ở ngoài rồi nè. Ha ...ha...ha....

Lâm phì cười, hôn vào mắt chồng. Vinh nhìn vợ bất động. Tình yêu của đôi uyên ương không thể nói hết thành lời.

Vinh xoay người, đè lên cơ thể vợ.

– Đến phiên chồng oanh tạc cái lỗ của vợ đây.

Lâm kéo đầu chồng xuống, ngậm lấy môi chồng, lưỡi luồng tìm nhau.

– Làm cho em sướng nữa đi...

Vinh lòn háng vào, kẹp so le với háng vợ. Nhấc một chân Lâm để lên vai, lấy mấy đầu ngón tay thoa vào lỗ hậu môn của vợ cái chất dịch thường dùng ấy. Lâm nhìn cặc chồng chờ đợi. Nó đang cương cứng đầy gân vì bị bắt nhịn không cho ra từ lúc nãy đến giờ.

Vinh giữ một chân vợ lên cao, đẩy cái mu xoăn tít đám lông đen với cái dương vật đang háo chiến, từ từ tiến vào. Cái đầu chồ dồ chui vào vừa hết thì Lâm đã nhắm tịt mắt. Còn cả một khúc bóng nhờn vẫn đang cố chui vào hết bên trong, mặc cho cái lỗ chặt nghít. Mép lỗ căng toạt ra hết cỡ, bao quanh thân cặc như miệng rắn đang cố nuốt một con mồi quá bự.

Vũ điệu tình yêu bắt đầu như muôn thuở, nhịp nhàng khoang thai, rồi dồn dã hoang dại đến đờ đẫng người. Nếu lấy thân thể một cô gái để thay thế cho Lâm vào lúc này, thì có thể nào so sánh được. Vì cái bình thường kia đã quá đổi bình thường. Đàn ông động dục với nhau, rừng rực như lửa cháy, vội vã như cơn giông, mạnh mẽ đến hoang dại. Tạo hóa đã ban cho đàn ông một cơ thể khỏe đẹp, ban cho đàn ông cái công cụ làm tình quyến rủ đến tuyệt vời. Một khi đã cởi quần ra, thì đố chàng gay nào chạy thoát được.

Tiếng rên lại cất lên, như người ca sĩ hát không mệt mõi. Khi thì ư ử như chú chó con đòi ăn, khi thì a á như muốn thét thật dài, cho trời biết đất biết cái lạc thú ái ân của trai với trai, nó lên cao như thế nào.

Hai cơ thể cường trán, trần truồng đụ nhau hì hụt, sướng đến lã người.

Ngoài kia, trời đang bắt đầu sụp nắng....

Em lạc bước đến nơi này

Để yêu để ghét để đầy thiết tha

Để anh ghé đến rồi xa...

Bỏ em ở lại bơ vơ cõi lòng

Gió từ bắc thổi từ đông

Lang thang cây lá một màu nâu xa

Mắt xanh trông biếc quê nhà

Mong về, tìm chốn yên bình hôm qua...

Mấy ngày nay Nha Trang có bảo, trời cứ u ám và mưa nhiều anh ạ. Gió mạnh quá đến con chim sẽ đang bay cũng lạc cánh. Những khi trời không mưa, em lại lang thang trên những con đường mà ngày xưa anh cùng em dạo bước.

Lạnh và cô đơn quá. Cát cứ thoi thỏi cuốn vào chân em. Đâu còn anh như ngày hôm qua...

– Cởi giày ra đi bà xả, nhón một chân lên, để anh trút hết cát ra cái đã.

Em nhìn quanh, giọng nói của anh dường như còn văng vẳng rất rỏ. Anh đâu rồi? Anh ơi, ông xã ơi.....!

Mắt em nhòa đi, mờ trong màu xanh của biển xa xa. Hàng dừa đưa lá theo gió kêu rào rào, hình như nó cũng khóc.

Sáu năm rồi anh rời xa em, anh bỏ lại em một mình thế này sao anh? Sáu năm bao nổi nhớ thương mà không ai có thể thay thế được. Đêm qua em thả người trên chiếc giường nệm dày, chăn gối phủ kính mà sao lạnh đến tim gan. Mặc cho dòng nước mắt cứ lăn, em chìm vào giấc say. Lạc vào cơn mơ bao năm, em lại thấy anh về...kéo chăn đấp cho em.

Thân thể em, sức sống em căng đầy mà như đã gởi hết cho anh. Đôi môi ai đã không còn vồ vập lấy em, lướt trên da thịt em bao năm dài... Nổi nhớ đã làm em tê dại từ đáy lòng.

Biển ơi, dấu chân anh ấy năm nào, người có còn lưu giữ, hay đã xóa đi theo những cơn vỗ bờ gào thét đêm ngày. Ta cũng gào thét, đến nát cả cõi lòng, sao vẫn không thể xóa mờ hình ảnh của anh ấy, biển ơi...!

Ngày ấy...nếu anh đừng quá dại như thế, thì đã không bỏ em ra đi. Để sáu mùa mưa, em lại nhớ nhung quay quất.

Ngày ấy, đêm ấy...

Dòng nhạc trữ tình của Ngô Thụy Miên vẫn đang vang lên trong căn hầm của phòng trà Thiên Ân...

– Gì vậy anh?

Vinh loay hoay, lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra xem.

– Anh hai gọi.

Vinh cúi sát người xuống bàn.

– Út nghe nè anh hai......Dạ........Em về liền....về liền....

Quay sang Lâm, mặt Vinh tái ngắt

– Mau em, kẻo không kịp.

Lâm chạy ào theo cánh tay kéo của người yêu không một phản ứng. Chuyện gì đó đang xảy ra mà Lâm không đoán được.

Lên đến cổng, Vinh hổn hển trong lo sợ, lấp bấp...

– Mẹ và anh hai đang bị tụi Lủi cụt ngón đe dọa, nhốt trong nhà. Tụi nó hết muốn sống rồi.

– Là ai ?

– Em không biết đâu, về mau, xem tụi nó muốn gì.

Lâm ào theo Vinh mà không biết trời trăng mây nước gì mấy cái chuyện làm ăn giữa người giàu và bọn xã hội đen.

Vinh chạy như điên, lao thật nhanh về đường Tú Xương, nơi mà căn nhà kín đáo của mẹ được phủ trong bốn bức tường cao ngút.

Lần đầu tiên Lâm đặt chân đến nơi này, một ngôi biệt thự thật sự đẹp, có lẽ được xây từ thời Pháp, vì phong cách kiến trúc đậm màu của nó. Không gian xung quanh vẫn yên lặng như không có gì xảy ra. Vinh xô cửa vào, một con chó nằm bất động giữa sân, từ miệng một dòng máu đỏ bầm chảy ra thành bệt to đùng. Nó đã chết.

Tim Lâm đập lên thình thịch. Có chuyện lớn rồi, mà vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra với nhà Vinh.

Vinh chạy ào vào trong, cửa lớn vẫn mở toang. Giữa nhà, anh hai bị trói nằm úp mặt xuống nền gạch nung. Ngồi trên ghế là mẹ, cũng bị trói chặt. Còn đang loay hoay nhìn thì có mười mấy bóng người nhào ra, nắm lấy chân tay Vinh quật ngã xuống nền gạch. Lâm kịp dừng lại ngay cửa, nhưng đã muộn, một phát như trời bổ từ sau đầu, khiến Lâm ngất lịm....

Đôi mắt mấp mái, Lâm hé tia nhìn đầu tiên sau cơn lịm dài. Màu trắng của tấm ga, những chai nước treo lũng lẵng trên giá đở, cái áo vải đang mặc trên người, cái đầu băng kín...

Lâm mất tự chủ, một khoảng lặng để nhớ lại cái cú đánh như búa bổ đó từ sau. Chuyện gì đã xảy ra, Vinh sao rồi, có gì xảy ra với anh ấy...

Tiếng động, tiếng thở hổn hển của Lâm khiến người mẹ đang ngồi tựa vào tường giật mình mừng rở.

– Con tỉnh rồi, con tỉnh rồi mình ơi...!

Tiếng mẹ Lâm la thất thanh trong vui sướng. Ôm chầm lấy con vào lòng, nước mắt nước mũi thút thít.

– Con bình an rồi, tạ ơn trời Phật. Mình ơi...!

Tiếng mẹ Lâm gọi ba, đang đi loanh hoanh ngoài phòng bệnh. Cánh cửa bung mạnh, ba Lâm lao vào rồi đứng sửng nhìn con. Ông bước chậm lại, như không có chuyện gì quá lớn. Nhưng ánh mắt đã long lên vì đọng nước.

– Nó khỏe lại là tốt rồi, mau khỏe mà còn đi học, cái thằng....

Ông dừng hẳn, không nói gì nữa, nhưng mặt ông giản ra, nụ cười ẩn sau từng lớp cơ ấy.

Lâm bất giác nắm lấy tay mẹ

– Bạn con đâu? Bạn con đâu mẹ? Có chuyện gì xảy ra không mẹ?

Mẹ Lâm lặng yên nhìn con, thở dài

– Mẹ cũng không rỏ nữa, chỉ nghe nói là có người chết con ạ.

– Người chết? Ai chết? Ai.....?

Lâm nhỏm chân xuống giường như người mất trí

– Con làm gì thế, sao lại xuống giường. Cái dây còn dính ở tay con kìa. Đi đâu thế?

Lâm định lao ra ngoài, thì bị đôi tay mạnh mẽ của ba giữ lại.

– Con định đi đâu?

– Con muốn biết bạn con thế nào rồi ba ơi. Có chuyện gì xảy ra với bạn con không? Ba ơi, cho con đi đi ba...

– Đừng đi, để ba nói cho. Người bị chết chính là bạn con. Ba nghe nói là bị đâm hai nhát ngay ngực. Mà nhà đó hình như còn chết thêm một người nữa, là bà già nhà đó thì phải.

Lâm chết lặng, ngã xuống ngay dưới chân ba. Ông hoảng hốt bế ngay đứa con trai của mình đặt lên giường.

– Con khóc mình ơi! Có chuyện gì vậy con? Chuyện gì xảy ra với con tôi vậy nè, con ơi....

Mẹ Lâm ôm ghì con vào ngực, khóc rấm rứt. Lâm vẫn như một khúc cây khô, lạnh toát, nhưng đôi dòng nước mắt nóng hỏi cứ tuông ra như chưa bao giờ dừng lại.

– Mẹ ơi....!!!

Lâm hét lên, ôm chặt lấy mẹ. Tiếng khóc bật lên thành tiếng, vang cả phòng.

– Chết... chết thật rồi sao hả mẹ?

Tiếng khóc vang như một con ma tru trong đêm.....Khóc mãi, mệt nhoài Lâm lịm vào cơn ngủ lã người...

Lâm lại thức dậy, màu trắng trên trần nhà ập vào cái nhìn đầu tiên, trắng toát. Mẹ vẫn đang lom com gọt mấy trái lê, ngước nhìn Lâm mừng quýnh.

– Thức rồi hả thằng chó con!.

Lâm nhìn mẹ, nổi xúc động dâng trào, lại khóc.

– Khóc đi, khóc cho vơi những gì con đang buồn.

– Ba đâu ?

– Ba con qua nhà người quen nghĩ rồi, trong này chật chọi, lại không có chổ nghĩ ngơi, nên ba con về nhà bên đó rồi.

Lâm nhìn mẹ, nước mắt lại tuông, không còn gì cần phải kiềm nén, che giấu.

– Nói cho mẹ nghe, chuyện gì đã xảy ra, sao công an cứ đứng trước phòng vậy?

Lâm đưa mắt nhìn ra, có một người mặc quân phục màu xanh lá, hình như là bên an ninh, ngồi chắn một bên cửa.

– Con cũng không rỏ nữa, chỉ biết là có chuyện thanh toán nhau giữa gia đình bạn con và bọn người nào đó. Chỉ nghe nói sơ qua, rồi sau đó mọi chuyện xảy ra nhanh quá, con không biết là chuyện gì.

– Con và người bạn đó quan hệ thế nào?

Câu hỏi của mẹ, khiến Lâm im lặng, không biết phải nói gì. Lâm nhìn mẹ, đôi mắt đầy yêu thương, không ai khác Lâm có thể nói hết ra vào lúc này ngoài mẹ.

– Mẹ có thể tha thứ cho con không?

– Vì sao vậy? Sao phải tha thứ? Con là con của mẹ, bất kể chuyện gì xảy ra, con vẫn là đứa con yêu thương của mẹ mà.

Lâm ôm chầm lấy mẹ, lặng một giây lát.

– Con và người bạn ấy yêu nhau, đã bên nhau hai năm rồi mẹ ơi...

Tiếng khóc lại trào lên khi Lâm nhắc đến Vinh. Một nổi đau tưởng chừng như không thấu nổi, thắt tim Lâm đau nhói từng cơn.

– Mẹ ơi, tim con đau quá...

Mẹ đưa tay vuốt sau lưng, ngay vị trí trái tim đang đập.

– Tội cho con của tui...Sao mà như vầy....

Giang phòng, hai mẹ con ôm nhau, con khóc, mẹ khóc, không biết vì điều gì....

– Con yêu người ta lắm, yêu đến xé tim con...ảnh chết rồi mẹ ơi...! Mẹ ơi con phải làm sao đây...

Mẹ cứ ôm lấy Lâm, nhìn về phía cuối giang phòng.

– Mẹ là người sống thời này, mẹ không khe khắt như con nghĩ đâu. Mẹ con là người làm nghề y mà. Không lẽ mẹ không hiểu chuyện sao?. Đẻ con ra được, thì nuôi dạy và hiểu con, ai hơn được mẹ chứ? Ngoan, cứ khóc đi con, khóc cho nhẹ lòng, cứ nói hết cho mẹ những gì con muốn nói.

Lâm cứ ôm chặt lấy mẹ mà khóc.

– Con người là xương là thịt, là máu chảy trong tim. Con dù là gì thì cũng có khác ai, vẫn là con ngoan của mẹ. Tình yêu con người dù là yêu trai hay yêu gái thì tình yêu có gì khác nhau đâu. Cũng hạnh phúc, cũng đau khổ như nhau thôi mà.

– Mẹ....!

– Đừng nói gì với ba con nhe, cứ giữ chuyện này trong lòng, chỉ để mẹ biết và tâm sự với mẹ thôi. Ba con biết được ổng chết mất con ơi...

Hành lang, bóng người im bật, chỉ có dáng người canh gác ngồi yên trong bóng đêm, tiếng con thạch sùng chắc lưỡi trong đêm nghe não nề...

Gió thổi về anh có đợi không anh?

Đêm ru ngày xưa,...Giấc mơ trưa ...

Lãng đãng chiều mây trôi không đành.

Gió thổi về anh có đợi không anh?

Cỏ quyện vào nhau tình buồn như đá

Kẻ ra đi lòng đau như biển cả

Nụ hôn chợt hiện về lòng ngập nổi xót xa...

Nghĩa trang Bình Dương trùng trùng những ngôi mộ. Anh Diễn dắt Lâm men theo mép trái con đường mòn, hai bên mộ xếp thành hàng, từng dọc. Đi qua thêm hai khu rộng nữa, anh Diễn dừng lại, đứng lặng yên trước ngôi mộ vẫn còn mới màu men trán.

Lâm rụng rời chân tay, hình ảnh anh đó, nụ cười vẫn nở tươi trên môi. Lâm nhào tới, ôm lấy tấm bia, nơi có chân dung và dòng chữ sơn đỏ.

Lý Phát Vinh

Sinh ngày:....

Tử ngày:....

Hưởng dương: 24 tuổi.

Gia đình lập mộ.

Lâm oằn mình trong cơn đau nghẹt thở, người lã đi trong tiếng khóc nghẹn ngào.

Phía sau, anh Diễn như người hoang dại, đờ đẩng trong tiếng kêu rung lên từ đôi môi.

– Út ơi....anh nhớ em quá út ơi....Mẹ và em để lại anh trơ trọi thế này sao..!

Lâm quay lại, nắm chặt tay anh Diễn

– Vì sao anh Vinh chết? Vì sao hả anh?

Anh Diễn nghẹn từng lời, mắt không rời chân dung của Vinh.

– Vì muốn cứu em.

– Cứu... em...?

– Út thấy em bị người ta đập từ phía sau, nên hoảng quá phóng vào cứu...Mấy thằng kia thấy bất ổn nên thủ dao đâm nó, không ngờ đâm trúng phổi...

Anh Diễn vẫn đưa mắt nhìn chân dung của Vinh. Lâm thì thẩn thờ, nhìn về đâu đâu như vô định.

– Ảnh cứu em mà chết.....Chết vì em...

Câu hỏi mà không cần người nghe phải trả lời, hỏi trong vô vọng, trong sửng sờ.

– Mẹ vì sao mà chết...?

– Mẹ có lẽ quá kinh hải nên co thắt tim mà chết.

– Mộ mẹ đâu?

– Đã cho hỏa thiêu theo nguyện vọng khi mẹ còn sống, anh đã gởi vào chùa của mẹ rồi. Từ đây anh phải sống thế nào hả em? Út ơi... mẹ ơi.... con biết sống thế nào đây khi không có mẹ và em....

Anh Diễn khóc lớn như một đứa bé. Hai tiếng khóc lạc giữa nghĩa trang mênh mông, cô độc. Từng ngôi mộ như thân thể một con người nằm yên bất động. Gió chợt thổi mạnh, bốc theo cả một rừng giấy đủ màu, cuốn theo cả lá khô lên cao, rồi đổ xuống như mưa. Cảnh vắng nơi nghĩa trang càng thêm thê thảm. Hai thân thể nhỏ bé, khóc gục giữa nghĩa trang mênh mông, buồn bã...

Sáu năm đã trôi qua, biết bao biến đổi anh có biết không. Ba em đã mất trong một lần bạo bệnh. Mẹ em đã bỏ tất cả để được nương nhờ nơi cửa từ bi. Sáu năm em sống trong lặng lẽ vì thiếu anh. Sáu năm em thấp mộ cho người thương. Sáu năm vẫn vẹn nguyên một khối tình thuở ấy.

Em đã gả cho anh, dù không có ai chứng giám, nhưng có đất có trời ngày ấy. Chiếc nhẫn em vẫn đeo suốt sáu năm không rời tay. Chiếc còn lại, anh Diễn vẫn để nguyên trên tay anh, và mang theo mãi bên người. Chúng ta tuy xa cách nhau, nhưng tình yêu và tâm hồn luôn gần bên nhau. Em vẫn mãi là vợ của anh, trái tim em vẫn mãi thuộc về anh cho đến ngày em từ giã cõi đời này. Sẽ ở bên anh không xa nhau nữa, anh chờ em nhe...

Gió thổi về anh có đợi không anh?

Đợi mùi hương hay một làn gió cũ

Mang tiếng hát từ biển xa thăm thẳm

Ru em rằng bình yên rồi sẽ về

Bình yên ư, có thật rồi sẽ đến?

Hay biển ru vì thương lấy tình em

Khối tình hóa núi hóa non

Hóa thành biển mặn đổ từ mắt em.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro