Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự co thắt đã trở nên yếu ớt bởi những đợt tấn công của các ngón tay. Miệng lỗ hậu môn làm thế nào đủ sức, để chống lại sự công phá của cái khối thịt có hình đầu đạn ấy.

Cổ và bờ vai người tình được Lâm ôm xiết lấy. Từ phía dưới, cặc đã cấm sâu vào gần nữa bên trong. Vinh đưa đôi bàn tay, bóp chặt vào đôi mông của Lâm đẩy xuống. Cặc chui vào trọn vẹn, lút cán. Môi khóa lấy môi để không một tiếng la có thể bật ra trong đêm vắng, có chăng chỉ là những âm thanh gậm gựt trong cổ, làm rung những mạch máu nơi thanh quản bởi sự kiềm hãm không mong muốn.

Đôi chân giữ thế trụ cho đôi mông chuyển động, Lâm nhấp nhô lên xuống. Hai bàn tay Vinh giữ lấy đôi bờ mông người tình mà giày xéo và nâng lên hạ xuống theo từng cú hẩy cặc từ bên dưới lên.

Tiếng đập giữa đôi mông đang dập xuống đụng phải bờ mu mươn mướt lông đang hẩy lên, tạo nên những tiếng phầm phập.

Đạn tiên phong đã nả loạt đầu. Giờ là đạn dự phòng nên muốn nả không phải là dễ. Bây giờ là thời gian và hưởng thụ khoái cảm.

Âm ỉ từng đợt cực khoái, dâng lên rồi hạ xuống mà đạn thì vẫn cứ nằm yên.

Hai thân thể cứ phằng phặc, nhấp nhô, bóng nhỡn mồ hôi, ngất ngây trong từng cử động lên xuống. Đến lúc này, đôi chân của Lâm không thể trụ nổi cho đôi mông được nữa, đã bắt đầu biết mõi. Lâm buông người ra, ngã hẳn về sau, hai tay chống lấy nệm giường, chân quàng lấy hong của Vinh giữ thế. Vinh cũng không khác, cũng ngã người ra sau, hai tay cũng chống xuống nệm giường, mông từ dưới hẩy lên, nắc cặc vào lỗ phành phạch.

Từ tư thế này, Vinh thấy rõ cặc mình thụt vào chạy ra trong lỗ hậu môn của người tình như một cái bít tông nhồi cọc.

Bít tông bóng nhờn nước dịch, thụt không thương tiếc thành thịt mềm mại, nóng hỏi bên trong.

Thỉnh thoảng Vinh rút hết cặc ra, đầu cặc vừa rời miệng lỗ là lại thụt mạnh vào sâu đến tận gốc. Cứ mỗi lần chơi như thế, cả tấm lưng của Lâm gần như bị đổ hết xuống giường trước sức nắc mạnh bạo của người thương. Nếu Vinh làm mấy phát liện tục không dừng là mặt Lâm gần như dại đi, đờ ra trong những cảm giác thốn sướng lẫn lộn.

Mắt Vinh hết nhìn người yêu đang sướng, lại nhìn thân cặc đang chuyển động ra vào trong cái lỗ. Vinh đưa tay quệt lấy nước bọt, thoa vào thân cặc đang thụt ra thụt vào theo từng cú nắc. Chất nhờn càng nhiều, thì Lâm sẽ càng ít đau và tăng cảm giác sướng.

Nhè nhẹ, Vinh hạ mông xuống kéo cặc ra gần hết. Cặc chạy ra chưa hết đầu khất là nẩy mông lên thật mạnh.

– Hứ...

Lâm tê từ ngoài miệng lỗ cho đến tận bên trong.

Điệu nghệ từng cú nắc, khi thì thụt cặc thiệt nhẹ để Lâm tận hưởng cái khoái cảm từ từ. Khi thì nín thở để thụt cặc thật nhanh, khiến Lâm đê mê không mở mắt. Rồi lúc thì canh thế mà làm những cú nắc như trời gián khiến Lâm ngã gục.

Cái sướng đã quá ngập tràn, tê cả đầu cặc, không thể giữ đạn lâu hơn được nữa, phải cùng nhau lên đỉnh. Vinh dùng một tay sục cặc cho Lâm, tay còn lại vẫn giữ thế chống, vừa nắc vừa sục. Khi tinh khí sắp sửa bắn thì Vinh dừng lại không nắc nữa, vẫn để yên cặc trong lỗ hậu môn. Vinh làm như thế thì Lâm vẫn có được cảm giác sướng, do tuyến tiền liệt vẫn bị đầu cặc chèn và kích thích.

Lỗ hậu môn thì đang bị cặc của người tình cấm sâu bên trong, còn cu thì đang bị sục tới tấp. Lâm hả miệng để thở. Còn gì hơn được nữa trong khoái lạc ái ân.

– Em ...sắp... ra... rồ.i....

Nghe Lâm rên lên báo hiệu, Vinh lập tức nắc cặc vào lỗ không ngừng. Mông từ dưới dội lên phặc phặc, còn thân cặc thì trượt hết lốc nơi miệng lỗ.

– Á..á..! ! !

Tinh dịch từ cặc Lâm vọt ra, bắn lên đến tận cổ, rồi yếu dần, kéo thành những vệt dài đùng đục loang trên bụng và rớt cả xuống nệm giường.

Trong khi đó, giữa hai bẹn chân banh ra của Vinh bên dưới và cái mông của Lâm bên trên, là hình ảnh cái thân cặc nhô ra theo đám lông mu, còn đầu cặc thì vẫn ngập trong lỗ, giật giật từng đợt. Vinh đang bắn tinh vào bên trong hậu môn của người tình....

Trọn vẹn sự sung sướng của ái ân, xác thịt lẫn tâm hồn. Vinh nhoài người lên, ôm lấy người yêu trong đôi cánh tay dâng đầy hạnh phúc.

Tình dục làm cho hai người yêu nhau hơn, hiểu nhau hơn.

Dưới mông Lâm, nơi khe đít, dòng tinh dịch chảy ra trăng trắng, nhọp nhẹp, loang loáng ra hai bên mép...

Một giấc ngủ thật ngon và bình yên len sâu đến tận tâm hồn. Hai con người, một tình yêu chóm nở.

Tình yêu đầu đời của một người, nhưng lại là con số không thể nhớ để mà có thể đếm được của một người. Nhưng khi tình yêu đến thì tất cả dường như vẹn nguyên như chưa bao giờ có gì trước đó.

Lâm yêu lấy một con người, yêu thể xác lẫn tâm hồn, mà không cần biết anh là ai, và đã làm gì. Chỉ biết bây giờ, anh nằm đây trong vòng tay của Lâm, hơi thở và nhịp đập trái tim kia không biết có mãi thuộc về nhau.

Ánh sáng mặt trời len nhẹ vào căn phòng qua những tấm màng treo cửa.

Lâm trở nhẹ người, giác quan tìm ẩn khi ngủ báo cho biết có hai vật thể kỳ lạ đang cố trực chỉ chiếu vào mặt. Đôi mắt còn mê ngủ, theo phản xạ mở ra tức khắc, chạm ngay ánh nhìn đầy tình của Vinh. Đôi mắt anh đang ngắm nhìn, đã từ khi nào Lâm không hề hay biết.

Lâm đưa bàn tay đặt lên má Vinh.

– Anh đã ngắm em từ khi nào vậy? Ngắm em say ke, hay muốn ngắm em chảy nước vảy khi ngủ hả ông kẹ của em?.

Vinh thò tay qua ngắt má người yêu.

– Ui da ! Anh định ngắt lấy thịt em ăn điểm tâm đó hả? Đau quá.....hu hu hu. Môi Lâm tru giả khóc.

– Nín đi bé, anh cắn đứt môi bé bây giờ. Người gì mà nhìn.....thấy ghét.

– Ghét sao có người lén ngắm khi người ta còn đang ngủ? Ghét sao còn ôm người ta?. Buông ra! Về đây, ở lại chi cho gười ta ghét thêm.

– Dám hả!

Ngay tức khắc lại có người bị đè và có người cố vùng vẫy để thoát.

Cọc..cọc...cọc...

– Chết ! Anh hai gõ cửa. Sao ảnh vẫn chưa đi ra nhà hàng vậy ta?

Lâm lặng yên, đưa mắt nhìn ra cửa theo Vinh. Rồi cả hai quay lại nhìn nhau.

Vinh buông khỏi Lâm, chậm chạp từng bước đến cửa.

Cọc!. Tiếng chốt được mở. Ngay khi Vinh vừa kéo cửa ra thì một cái đầu nhuộm vàng ló vào nhìn. Ánh mắt chiếu ngay giường, mà Lâm thì đang nằm một đống đó không biến đi đâu được.

Cái đầu màu vàng biến mất, không một lời nói. Vinh khép cửa lại, đến nằm bên, ôm lấy người yêu hôn vào gáy.

– Không có gì đâu, lát ra nhà hàng giải thích sau cũng được mà. Anh hai hơi khó tính, do anh có hứa là không đưa người lạ về nhà. Lát nữa ảnh chửi một chút là thôi à . Vợ yêu đừng bận tâm nhe!.

Lâm xoay đầu, nhìn vào người vừa nói câu yêu thương ấy.

– Kêu ai vợ vậy ? Gả cưới khi nào mà kêu vợ? Biết người ta có muốn làm vợ hay không mà muốn kêu là kêu? Đường đường đàn ông vầy, mà bắt người ta làm vợ?

– Bị anh lấy mất trinh rồi, còn chưa chịu làm vợ anh sao?

– Lấy trinh người ta rồi thì phải trả trinh lại đây.

– Trả bằng cách nào? May lại hả em?

– Là lấy trinh của anh đó, lấy trinh thì phải trả bằng trinh, vậy mới công bằng.

– Trời!. Vợ mà đòi chơi chồng kìa. Định lấy trinh chồng thiệt hả, không cho đâu. Anh nhất định giữ trinh tiết, để khi chết được phong tặng danh hiệu " trung dũng tiết liệt "

– Ha... ha... ha...em mắc cười quá, đúng chồng là pê đê thứ thiệt. Dám ghép trung dũng của nam, và tiết liệt của nữ để phong tặng hé. Mà càng nghĩ càng thấy hay, " trung dũng tiết liệt " ...hắc..hắc ...hắc..

– Dám cười nè ! ( Lâm bị gõ ngay trán ). Sỉ nhục người, sẽ bị người hiếp dâm.

Vừa dứt câu, Vinh chưa kịp hành động thì đã bị Lâm nhào lên người đè trước. Bất ngờ bị đè vì chậm hơn, Vinh bật cười phun cả nước bọt.

– Em ..làm ...thiệt hả?

– Thiệt ! Sợ à? Sợ thì xin em đi. Em tha cho.

– Xin công nương tha mạng, xin đừng hiếp dâm trai tân. Tôi sẽ cắn lưỡi chết nếu bị công nương làm nhục.

Lâm úp mặt lên ngực Vinh cười ngất ngẽo vì câu vừa nói.

– Xạo dễ sợ chưa! Cái miệng của anh đó. Hàng có cương lên, bị anh chọc cười cũng mềm oạch xuống. Lấy gì mà hiếp? Cứ để đó trước sau gì cũng sẽ tự hiếng dâng mà thôi.

– Để xem anh yêu vợ đến cở nào mới được!. Nhớ nhe, nếu có ngày đó, nhớ để sẳng cho anh hai cái khăn trắng nhe em.

– Chi vậy?

– Một cái sẽ bị nhuốm máu đỏ hồng, để em biết anh vẫn còn trinh trắng. Còn một cái dùng để lau nước mắt của anh.

– Trời ! Chết mất thôi. Ai đó cứu tôi !

Lâm nằm vật ra, lấy tay vỗ bụng Vinh mà cười. Vinh xoay người ôm lấy tình yêu của mình thì thầm

– Để lúc nào đó anh sẽ nhấm mắt cho em hiếp, xem cảm giác thế nào. Nhưng anh chưa nghĩ là sẽ....như thế bao giờ.

– Cái gì mà nhấm mắt? Phải mở mắt ra, mở to ra mà xem người ta hiếp chứ. Nhấm lại thì còn gì thú nữa!

– Đừng có mơ! Không cho, không cho, không cho...

Vinh vừa nói, vừa tung mền quất lấy Lâm, khiến Lâm bỏ giường mà chạy.

Vinh phóng theo, đè đít Lâm vỗ một cái chát. Lâm vùng chạy vào phòng tắm la lớn:

– Có thù báo thù. Hãy đợi đấy người yêu dấu ơi.

Vinh cười chạy vào cùng.

Cả hai âu yếm tắm cho nhau dưới vòi sen.

Vinh lấy xe gắn máy, chở Lâm đi ăn cơm tấm, rồi đưa về nhà. Sau đó chạy đến nhà hàng gặp anh hai.

Vừa thấy Vinh, anh Diễn ( là tên của anh hai Vinh ) quay mặt giả đò không biết chuyện.

Vinh đến sau lưng, dùng tay bóp vai cho anh Diễn năn nỉ

– Anh hai đừng giận út nhe. Út xin lỗi !

– Anh đã nói bao lần mà út không nhớ lời sao? Chơi đâu thì chơi, tuyệt không đưa người về nhà. Nếu có xảy ra chuyện không hay, thì út có hối hận cũng muộn rồi.

Vinh im lặng bóp vai nịnh anh Diễn, nói lí nhí.

– Nhưng người này út quen rất tốt, không phải hạn người lêu lõng ăn chơi. Út thấy tính tình sâu sắc và tình cảm với út lắm. Vả lại.......út..cũng rất thích người ta nữa.

– Út biết người ta bao lâu mà bảo là tốt hay xấu? Út còn quá nhỏ so với cuộc đời đầy rắc rối này. Anh bảo bọc, giữ gìn là cũng vì lo sợ. Út nghe lời anh mà cẩn thận trong quan hệ, có gì xảy ra anh làm sao ăn nói với má đây?

– Dạ, út biết rồi.

Vinh muốn anh Diễn không giận, nên phải gật đầu ngoan ngoãn.

Bóng Vinh khuất sau bếp, anh Diễn nhìn theo với đôi mắt vừa giận vừa thương, miệng thì lầm bầm.

– Ăn chơi thì không thua ai, nhưng có biết va chạm đời là thế nào đâu...thiệt..cái thằng.....Chưa thấy bao giờ nó nói về ai trong quan hệ hay dám đưa về nhà như thế. Chắc hẳn thằng nhóc này có gì đặc biệt đây, nên mới có biểu hiện như vậy. Phải tìm hiểu mới được.

Anh Diễn bấm điện thoại gọi cho Tường tài xế.

– Mày có rãnh việc nhà không, có chuyến đi xa vài ngày cần mày cầm láy. Sắp xếp rồi báo cho tao hay.

– Dạ. Tiếng Tường tài xế vâng dạ với anh Diễn.

Anh Diễn quay qua bảo với Đương, nhân viên thân cận hơn mức bình thường của anh.

– Gọi Vinh ra cho anh.

Đương nhanh chóng lách vào bếp tìm Vinh.

Anh Diễn ngoắc Vinh lại ngồi kế bên.

– Út gọi cho người bạn đó hỏi có thể sắp xếp đi chơi xa vài ngày được không? Anh định rủ hai đứa đi Nha Trang vài ngày, út thấy thế nào?

– Thiệt hả? Đừng giỡn với út nhe.

– Ai ở không đâu mà giỡn, anh có suy nghĩ của anh, từ từ út sẽ biết.

– Định làm gì đây? Cua ghệ của út hả?

Hết còn bình tỉnh được với thằng út Vinh quậy quạng, anh Diễn nhìn Đương lướt qua, rồi cầm rầm.

– Mầy khùng rồi út ạ. Có vậy mà cũng nói được. Tao thua mầy ở điểm nào, mà không đủ sức có người vừa ý. Mắc gì phải đi cua ghệ mầy.

– He..he ..he.... giỡn với anh hai thôi. Út biết anh hai út tuyệt vời thế nào mà. Ngược lại út sợ người yêu của út quay qua mê anh hai mới chết út đó.

– Nói vậy nghe được đó cưng. Anh hai tình trường và ăn chơi không oanh liệt. Nhưng thâm niên thì út còn thua xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro