12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi anh, nhà còn nhiều. Hôm nay rảnh , lái đi vòng vòng . Em hay vậy lắm. Ở nhà không có việc, đầu óc lung tung.
-Ờ, mà đi đâu, anh theo chơi được không. Sông này nhiều chỗ đẹp hơn vầy.
-Buồn ngủ gặp chiếu manh , ha ha. Đi cho vui. Mình em buồn chết.
-Vậy kêu vô nhà chơi không chịu. Chờ đó, anh dẹp đồ rồi đi.
Hai anh em chạy lung tung, nói cười hỉ hả như quen biết lâu lắm rồi. Ở cũng gần quá mà không biết. Từ bữa đó, nó kết thân với anh Phi, xã giao qua lại đỡ buồn.Nó thấy ảnh vui tính,lại đẹp trai phong độ, muốn kết bạn bình thường chứ không ủ mưu ngủ với ảnh.
Mùa lũ về.nước ngập mênh mông, lúa thóc hư hao nhiều nên các kho hoạt động cầm chừng, chủ yếu nhờ đầu cơ mùa trước.Hàng đi ít hơn, rảnh rỗi nhiều. Nghe nói trong kinh vỡ đê, nước tràn đồng, vườn ngập bình địa.Huyện đội tăng cường cứu đê mấy chục người.
-Mạnh ơi , có đi vô kinh không? Vô phụ cứu đê .
Tiếng chú Mười réo ong ỏng ngoài sông. Ông này vô đó làm chi cà? Mạnh ra sân, thấy trên ghe có mấy người,chú Mười xởi lởi.
-Chờ chút, để gọi ra nhờ má vô coi kho. Con cũng tính đi hôm qua rồi, nhưng còn lo cái kho, sợ nước vô.Năm nay lũ lớn , trong đó nguy à. Để chở vô mấy bao gạo ủng hộ bếp ăn.
Mạnh lấy thuyền nhỏ chở gạo, không quên mang theo can rượu và mấy bộ đồ. Đi chắc vài bữa. Thuyền chạy cả gần hai tiếng là vô điểm vỡ đê. Mấy chục người cả dân cả lính dầm mình trong nước,cắm cọc , ngụp lặn moi đất dắp lại con đê bị lũ cuốn trối mấy chục mét, nước chảy cuồn cuộn. Mạnh vào lắn trại dã chiến, làm quen với chỉ huy, cùng mọi người cứu đê. Chú Mười và mấy người dân nấu nướng . Mưa lớn, nước mạnh, đắp khúc nào là trôi khúc đó. Phải cắm cọc tràm , giành từng mét đất với thủy thần.Gần chục mét đê dài ra,đất nhảo nhoẹt, nước chảy mênh mông. Chiều tối ai cũng rã rời. Mạnh lạnh quá, lên nằm dài trên bờ cỏ, mấy thằng bộ đội cũng xếp như cá mòi. Mình mẩy bùn sình, quây quần bên bữa ăn dã chiến, xung quanh biển nước mênh mông. Ráng chiều ánh vàng báo hiệu ngày mai mưa thúi đất.
-Cơm nóng ngon quá, cám ơn em Mạnh tài trợ. Hôm qua gạo mốc nuốt không trôi. Hôm nay ráng giữ khúc đê này, đưng như hôm qua công cốc. Tiếng cười nói vang cả đồng bưng. Mạnh quan sát đa phần là còn trẻ, có vài anh chàng vóc dáng đẹp đây,Ông chú Mười ngồi múc cơm mà mắt long lanh. Mạnh phát hiện ra ánh mắt ổng cứnhìn mấy anh chàng ngồi hớ hênh, hạ bộ lộ rõ sau lớp vải ướt quện sát da thịt.Hèn chi ổng tình nguyện vô đây.Xong bữa cơm, dân chèo thuyền về hết, chỉ còn hai ông già mới ra, mang theo mớ cá khô và xâu cá lóc. Hai cái đèn măng xông thắp sáng trưng đoạn đê, loang ra đồng nước sóng vỗ rì rào. Tiếng cá ăn đêm và ếch nhái vang rền.
-Kéo hai khúc dừa sát vô làm trụ rồi lo tắm rửa đi mấy đứa. Gác lên dàn tràm đó . Em tắm đi Mạnh, không quen nước coi chừng cảm à.
Anh Bắc chỉ huy kéo Mạnh ra cùng đám trai tráng. Toàn ông già và thanh niên. Mạnh còn long ngóng thì một số đứa đã lội xuống đồng, tắm rửa, cười giỡn. Mạnh ngồi trên thân dừa, giặt cái áo bê bết bùn. Anh Bắc ngồi cạnh, hỏi chuyện làm ăn.
-Tắm sảng khoái thiệt,xong vô làm vài ly. Em tâm lí thiệt ha. Vừa nói, Bắc vừa đừng lên, tuột cái quần xuống, trần truồng. Có lẽ trong quân ngũ quen rồi nên không thấy ngại. Mạnh nhìn vô, thấy chú Mười nhìn trân trối. Bắc không đẹp, cu cũng ít lông, teo ngắt vì dầm nước.Đám thanh niên nhìn thấy cảnh đó cũng bình thường. Băc rũ cái quần, lấy che cu lại, đi vô lán thay đồ. Mạnh cảm thấy không còn mệt mỏi nữa, nó sắp được rửa mắt đây. Đúng như suy nghĩ của nó, một đứa lên, cởi quần ra vắt cho khô rồi mặc lại, đi vào trong, hai , ba bốn đứa, toàn xấu xấu, nhưng có một đứa cu khá dài, cứ lúc lắc. Mạnh chờ hai đứa có vẻ đẹp trai nhất , vẫn còn đang bơi ngoài kia. Mười mấy đứa lần lượt đi vô cởi quần khoe đùi mông căng láng, cu dái trẻ trung nhìn mướt mắt quá.Mạnh leo lên , rửa chân rồi đi theo. Ông già Mười cười hớn hở, nhìn đám trai trẻ thay đồ. Dễ gì thấy được cảnh này.
-Vô đi Mạnh, sao đứng đây?
Tám Tàng, chàng trai cao lớn, khỏe mạnh , da nâu đen, gương mặt cương nghị, đĩnh đạc, chỉ tội mắt một mí, nhìn có vẻ tinh nghịch, mới vừa lên, hỏi Mạnh khi thấy nó lóng ngóng.
-Không anh, tại đông quá, chờ trống thay sau.
-Ờ, chen chúc dơ , lát mắc công rửa lại. Phơi đồ nhớ cột lại, coi chừng gió bay nha.Xong rồi, vô đi.
Tám Tàng kéo Mạnh vô,nó lấy tấm lưới che khuất tầm nhìn của chú Mười.Tám Tàng cởi quần, con cu teo lại sau chum lông rậm, bụng phẳng , mông căng, chân không dài nhưng cơ bắp. Phải nói là đẹp.Mạnh đưa khăn, Tám Tàng lau người, con cu lắc lắc.
-Con cu ngâm nước cả ngày, teo nhách luôn mậy. Hi hi.
-Ai hổng vậy. Anh có vợ rồi hả, thấy đeo nhẫn.
-Đeo chơi thôi, vợ con gì. Có mình anh Bắc với ba anh nữa là có vợ thôi, còn lại độc thân vui tính.Tám mặc đồ vào , nheo mắt với Mạnh rồi đi ra, thằng Minh cũng vào , nó cởi quần,cái mông căng tròn, nhưng con cu nhỏ xíu, bao qui đầu còn chưa cắt. Tướng đẹp mà cu dái chẳng có gì.. Mạnh ra ngoài, mọi người quây thành vòng tròn, rượu đã giáp vòng. Nó uống một li rồi cáo lỗi, vô nằm nghỉ mệt, ngủ luôn.
Gió lạnh làm Mạnh trở mình,mọi người còn khề khà, Hơn mười thằng cũng nằm ngay đơ, ngáy như sấm. Nó ngồi dậy, thấy cay mắt.
-Ồn ngủ không được hả?Tám Tàng mặt đỏ lựng, hỏi nó.
-Tại lạnh anh. Tửu lượng mạnh nha.
-Uống vài li cho ấm.Lính quen sương gió, còn em chắc mới ngủ bụi hả?
-Có đâu, đi ghe ngủ bờ ngủ bụi không hà. Nhưng đồng trống, gió nước cũng không quen lắm.Để em ra ngoài này chút.
Mạnh ra khỏi chòi, nó tìm chỗ vệ sinh. Đồng nước mênh mông, đom đóm từng đàn như ma trơi ,sao trời phảnchiếu lấp lóa. Sương xuống làm Mạnh tỉnh ngủ hẳn. Nó quay vào, lại chổ thùng nướcrửa mặt. Đám nhậu đang rã, chỉ còn Tám Tàng và hai đứa khật khừ. Mạnh dọn phụ ,nó không ngủ được. Thức dậy ngang ngủ lại khó. Nó lại ngồi cạnh đống lửa . Rơm rạ mục khói nhiều xua muỗi cũng tốt. Tám Tàng lại ngồi gần, hơi rượu tỏa ra , gương mặt sáng bừng dưới ánh lửa.
-Ngủ đi anh, mai dậy sớm mất sức đó?
-Tụi nó nằm hết chỗ rồi , ngoài đây ấm hơn.
-Sương xuống bệnh chết?Để em kéo bạt che ra, còn mấy cây tràm, dựng đỡ. Nhậu mà ngủ ngoài này nguy hiểm?
Mạnh nói là làm, dựng xong thì Tám Tàng cũng ngủ say rồi. Nó vô lấy cái mền của nó mang ra đắp cho ann . Bỗng nó thấy chú Mười lò mò đi vô. Ổng ra ngoài kia làm gì cà. Thấy nó, ổng cười cười.
-Không ngủ chú, khỏe ha. Cả ngày nấu nướng không mệt luôn?
-Mới ngủ dậy đó chớ. Nửa đêm rồi , sao không ngủ?
-Ngủ một giấc rồi, lạnh quá thức dậy? Chú ra đó chi, nước nôi tối trợt chân không ai thấy? Chú chưa trả lời thì thấy anh Bắc đi vô, nhìn chú Mười cười cười rồi nằm xuống, vài phút ngáy khò khò. Mạnh hiểu ra, ông này cũng nhanh thiệt, mà hốt ngay chỉ huy mới ghê.Đêm tối mờ mờ, ánh sáng của mấy đống rơm ỉ ầm cháy từ từ soi lay lắt. Đêm nay là đêm hoang với ông già, cả đám trai ngủ vùi trong men rượu bày ra cơ hội cho ổng hưởng thụ ,Chú Mười nháy mắt nó, rồi lại nằm sát một thằng . Thằng này trẻ, cũng dễ nhìn, đang ngủ khò. Không ngần ngại, bàn tay Mười nhanh chóng lần vào cơ thể bất động, nắn nắn. Thằng đó không cử động. Mạnh nhìn cảnh đó, lo cho ông ta, kẻo như thằng kia thức, đạp cho một cái chắc lọi họng.
Thằng kia say mềm, để chú Mười mặc sức khám phá.Không thỏa mãn, Mười kéo luôn cái quần xuống, dưới ánh sáng của đống rơm con cu mềm oặt và đám lông đen của thằng đó hiện ra. Ổng úp mặt vô liền, bú một hồi mà nó cứ ỉu xìu. Mạnh lấy cục đất, chọi một cái, chú Mười quay lại cười nhăn nhở. Cơ hội hiếm mà, ổng lại mò tiếp sang thằng kế bên. Ông này cũng khôn, lựa đám nhậu quắc mới mò. Chẳng thằng nào nhúc nhích hết. Ba bốn thằng lần lượt bị lạm dụng mà chẳng biết. Thất vọng, chú lại góc lán, lăn ra ngủ. Chắc mệt. Nhìn cảnh đó Mạnh thấy tội nghiệp, vừa buồn cười .
Số phận thiệt trớ trêu, mốt già không biết Mạnh ra sao nữa. Nó nằm xuống cạnh Tám Tàng, mùi da thịt đàn ông làm nó rạo rực. Nó ôm luôn ngang bụng , úp mặt vô vai ảnh mà hôn. Rồi nằm im, nghe hơi thở đều đều của ảnh. Nó co chân cho cái mền che đi phần dưới để đừng ai thấy bất ngờ, rồi lòn tay vào quần ảnh, vuốt ve đám lông rậm , hai hòn dái căng đầy và con cu săn săn, dài dài. Tim nó đập mạnh,run rẩy, lỡ như ảnh tỉnh ngủ, la lên chắc nó độn thổ. Nhưng Tám Tàng vẫn thở đều.Nó rút tay ra, kềm chế bản thân, rồi ngủ quên luôn. Lạnh quá, Mạnh trở mình, mở mắt, mắt cay xè. Trời vẫn tối mù, chắc mới hai ba giờ .
Tám Tàng lăn ra ngoài , kéo theo cái mền. Hèn chi Mạnh lạnh. Nó ngồi dậy, lấy rơm bỏ thêm vào . Lửa nhấp nháy. Nó ra ngoài, lại chỗ mép nước, rửa mặt cho tỉnh. Rồi nó đi một vòng, lấy mền đắp lại cho mấy đứa ngủ say. Đến chỗ chú Mười, nó không thấy chú đâu hết. Hay là... Nó nhẹ nhàng đi ra phía mấy lùm cây dại , có tiếng rên nghe quen. Dưới bóng sao mờ hắt từ đồng nước, nó thấy chú Mười ôm gốc cây, chổng mông cho một thằng nắc từ phía sau. Thằng Vinh, dáng gầy nhom, chỉ mặc cái áo, đang dạng chân nắc phành phạch. Mạnh lại gần làm nó giật mình, ôm cu, hơi hốt hoảng, nhưng chú Mười nhận ra, kéo nó lại. Mạnh thấy con cu nó cong vòng.
-Tiếp tục đi, nhưng coi chừng cảm nha. Nó búng tay, ông Mười thì không cho thằng kia phản ứng, khom xuống bú luôn.Thằng Vinh mắc cỡ đẩy ra, con cu nó khá to, nhưng vèo sang một bên trông kì dị. Ông Mười đu theo bú, nó nhìn Mạnh rồi để yên cho ông già muốn làm gì thì làm. Ông Mười đẩy nó dựa vào gốc cây tràm , rồi chu mông nhét cu vào. Thằng Vinh nắc gượng gạo, Mạnh thấy vậy vỗ mông nó một cái rồi đi vào, để cho nó tự nhiên với ông già. Mạnh đi vào, nằm cạnh Tám Tàng, lát sao thấy hai người rũ rượi kéo vô. Có lẽ mệt nên ông Mười lăn ra ngủ. Không biết đêm nay ổng xử mấy đứa rồi.
Thằng Vinh thấy Mạnh nằm với Tám Tàng, nó cười, lại gần nằm xuống. Mạnh nhích ra để nó nằm, vài phút sau ngáy khò khò như sấm.
Táng Tàng nói lảm nhảm gì đó, rồi gác chân lên bụng Mạnh. Nó để yên luôn, tay lòn vào ngay hạ bộ, cảm thấy cu dái cồm cộm. Kệ , để vậy luôn.Nó nhắm mắt, tay không nhút nhích,không biết bao lâu, nó thấy âm ấm, rồi hình như con cu động đậy, chết rồi, chắc ảnh thức giấc.Nó cư nằm im , giả vờ ngáy ngủ. Táng Tàng trở mình, kéo tay nó ra, để lên bụng.
-Cái thằng ...
Anh đứng dậy, ngáp một cái dài, rồi không cần đi ra, đứng đó vạch cu ra đái, vòi nước bắn xa nghe ồ ồ.
Mạnh hé mắt, thấy con cu dài, bóng lưỡng. Tim nó đập thình thịch. Tám Tàng đái xong, vuốt vốt cu, rồi kéo quần lên, chỗ đó u lên . Mạnh mở mắt, vờ ngơ ngác:
-Dậy sớm anh, còn khuya lắm.
Không trả lời, anh đi ra bên kia đê, khoát nước, súc miệng òng ọc. Mạnh cũng ra, rửa mặt .
-Đêm qua ngủ trễ, sao anh dậy sớm vậy.
-Mắc tiểu quá, căng bụng, xả xong đã ghê. Đám thanh niên đang hì hục cắm cọc moi đất hộ đê. Mạnh không dầm nước nữa. Nó lấy ghe chạy một vòng, mua thúng cá linh và mấy thứ rau mùa lũ của ngư dân cho chú Mười và mấy chị em phụ nữ mới ra phụ làm cơm. Trưa hôm đó, đê được nối lại, vươn mình ngăn lũ. Dân lấy thân dừa để dọc con đường đê mới đắp để qua lại dễ dàng. Đám trai tráng ngụp lặn đã đời, giờ lên bờ ngồi chờ cơm. Bữa trưa xôm tụ với nồi canh chua cá linh to chảng. Mạnh cạnh Tám Tàng, thấy ảnh dửng dưng như chưa có chuyện gì. Thằng lính hôm qua bị chú Mười xử và anh Bắc cũng vậy.
Xong đê là về rồi, uổng thật. Mạnh cũng muốn mời vô kho chơ, nhưng họ phải về tiếp tục nhiệm vụ. Mạnh xin địa chỉ anh Tám, nhà ảnh ở huyện kế bên cũng không xa lắm.
Chiếc ghe chở lính lặc lè ngược sông về thị trấn. Mạnh chạy theo sau, chở chú Mười đang vật vờ sau hai ngày đêm lăn lóc. Ghe Mạnh chất đầy cá linh và đủ loại cá mùa lũ. Thứ cá linh này về làm nước mắm là hết ý. Đến đoạn sông rẽ vào kho, anh Bắc cho ghe chạy chậm , chia tay , Mạnh mời mọi người khi nào ra quân thì ghé chơi, còn chú Mười thì ngủ mê mệt, đến kho lôi dậy, thất thểu đi về.
Ủ xong hai lu cá , Mạnh lăn ra ngủ mê mệt chẳng buồn ăn uống. Trưa hôm sau thức dậy, má nó la một chặp. Nó chỉ cười trừ, xách đồ đi tắm. Đang mơ màng nghĩ về anh Tám thì có tiếng xôn xao.
-Mạnh ơi, ông Mười chết rồi mày. Ổng bị trúng gió, chết cứng ngắt mới hay.
-Trời đất, tội nghiệp dữ.Mới hôm qua còn mạnh sần sần.
Mạnh thay đồ , lấy ghe cùng mấy người thợ chạy một hồi, tới nhà thấy đám người xôn xao. Mạnh vào nhà,đứa con gái và thằng rễ tỉnh bơ, còn mấy người họ hàng cũng thờ ơ. Có lẽ họ trút gánh nặng dư luận. Một đời như ổng quá đáng thương.
Đám tang diễn ra nhanh gọn. Mạnh đến viếng và quan sát, chỉ thấy lèo tèo mấy người thân và một ít bạn hữu, phần lớn Mạnh không quen. Không biết trong số họ có ai từng ăn nằm với chú Mười không. Tám giờ tối, dàn đờn ngưng nhạc, chỉ còn đám đàn ông ngồi khề khà . Mạnh cúng xong , ra đường lộ xuống bến lấy ghe thì thấy ba bốn người đàn ông đang tụm lại nói cười . Thì ra họ đang chọc một bạn gay, bạn này trang điểm , mặc bộ bà ba như con gái, lại để tóc dài.Mạnh nhận ra một thằng trong đám đó, thằng Hiền, mặt mày cũng sáng, mới học xong lớp 12, thi rớt nên long nhong, chờ xin học nghề.
-Anh Mạnh về hả, cho tụi này quá giang vô Rạch Ông nha.Đi bộ mỏi chân quá.
-Sao đi bộ, chiều đi bằng gì?
-Đi ghe ông Hai, nhưng ổng về trước, tụi này ở nhậu ,cuốc bộ .Ghe anh chở được mà?
-Hết năm người hả?
-Không, hai anh này nhà gần. Chỉ ba người thôi.
Hiền nháy mắt, chỉ vào một đứa cao to,dáng hổ báo lắm, còn bạn gay kia đứng ỏn ẻn.Thì ra có vụ án đây?Hai anh kia khề khà đi trước, khuất sau mấy khóm dừa.Mạnh tháo dây, lấy ghe.Đám dừa tối om, che khuất ánh trăng làm Mạnh không thấy rõ mặt thằng kia, nhưng nó kết cái dáng nam tính lắm.
-Xuống đây cưng, đi với tụi anh nha. Hiền kéo tay bạn kia xuống. Thằng này trát phấn đầy mặt, ốm nhom, mạc cái áo bà ba, độn vú coi thô thiển,ngả ngớn dễ sợ.
-Thích thấy mồ còn làm bộ. Thằng kia góp giọng, có vẻ say dữ, nồng nặc mùi rượu.
-Đi chỗ nào vắng vắng nha anh Mạnh, đêm nay cho em lơi lả nha, hí hí. Anh này tên Cang ,hai bảy , nhà ở ấp 4 đó anh.Còn cưng này tên Bé.
-Anh vợ con gì chưa?
-Mới có đứa con hai tuổi à? Vợ con đi về quê chơi rồi.
-Em thế vợ anh đêm nay nha. Thằng Bé ỏn ẻn, ôm vai Cang. Anh đẩy ra, giọng đanh lại
-Ôm thằng kia đi , tha cho anh mày, coi chừng lọt sông á.
-Ngồi trên ghe, lăng loàn thằng Mạnh cho xuống sông đó. Lát nữa tới chỗ cho em chết với anh. Thằng Hiền đẩy nó ra.
Trăng sáng, Mạnh ngỡ ngàng nhìn Cang, anh có gương mặt sắc lạnh, lông mày rậm, gương mặt hơi vuông, chỉ có cái mũi hơi tẹt, nếu cao thêm thì quả là mỹ nam. Thằng Bé ngồi khép chân, dáng điệu hệt con gái, mặt mày cũng tươi, mớ son phấn khá dày.
-Vô kho nhà mình đi,hôm nay hết lúa, rộng rãi kín đáo, tha hồ lăn lộn.
-Chà, anh cũng chịu chơi dữ ha. Hôm nay em có phước phần nha, hí hí. Hiền thò tay sờ ngực Bé, nó giả vờ rúm ró làm Hiều thích thú, cười hô hố át cả tiếng máy ghe. Cang ngồi góc trước, không nói gì, có vẻ anh mệt.
Ghe cập bến nhà, đám chó chạy ra , sủa rón rén . Thằng Mới chắc xỉn quắc rồi, hễ không có lúa là nhậu,ngủ thẳng cẳng. Mạnh dắt cả bọn vô nhà. Mở đèn sáng trưng, anh Cang thấy cái võng, sà xuống nằm thở phì phì, vẻ mặt dễ cưng lắm.
-Nhà không có ai hả anh?
-Ngủ ngoài kia, thường thì hai ba người, nay kho trống . Muốn uống nữa không, nhà có rượu có mồi, làm vài xị ha.Uống nổi không anh Cang?
-Ờ, có gì ăn không, nãy uống không, giờ xót ruột quá.
-Còn cơm nhiều lắm, để lấy khô nướng. Em , biết làm không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro